Có ai tới không?
Cô bé nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Mẹ Diệp, có chị tới chơi với con.
Bà Diệp hoảng hốt:
- Không làm gì con chứ!
Cô nhóc nhỏ giọng:
- Không. Chị ấy nói chuyện với con.
Bà như trút được gánh nặng.
Có lẽ do bà lo lắng thái qua rồi, dù sao Hoài Vân cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn Vy Anh một tuổi thôi mà…
- Mẹ, khi nào thì con mới được về với mẹ. – giọng cô nhóc có chút tủi thân – con đã rất ngoan rồi mà.
Bà Diệp lặng người…
Bà nên như thế nào đây? Quyền quyết định không phải là ở bà…
Chỉ do sai lầm của bà mà dẫn đến chuyện như thế này ư?
Là bà ngu ngốc, mù quáng!
Một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện như bà thì khao khát được yêu thương là rất lớn.
Có một người đàn ông luôn quan tâm, chăm sóc bà thật cẩn thận.
Bà làm việc tại bệnh viện, người ấy mỗi ngày đều đặn sang thăm bà, hết mực lo cho bà.
Bà đã tin tưởng mà giao yêu thương cho người ấy, người mà tưởng như là có thể sẵn sàng chết vì bà.
Người ấy là một công nhân mới vào nghề, tham gia xây dựng công trình gần cô nhi viện.
Công trình ấy kéo dài hai năm, trong hai năm ấy, hai người cứ thế với nhau sống một cuộc sống đơn giản.
Trong thời gian đó, có khi ông trở về thành phố thăm nhà một vài lần rồi lại về với bà.
Ông ấy bảo chỉ cần ở với bà thì nơi đâu cũng là nhà.
Trước lúc công trình kết thúc khoảng ba tháng, bà có thai…
Ông ấy hứa sẽ luôn ở bên hai mẹ con bà.
Ngày ông ấy kết thúc công trình và quay về thành phố.
Bà vẫn tưởng ông ấy sẽ quay lại…chờ ông ấy đặt tên cho con như những gì từng nói…
Nhưng hai năm rồi, vẫn chỉ mình bà với con gái.
Bà quyết định chuyển lên thành phố, tìm ông.
Con gái bà nhất định phải có bố!
Lúc ấy, bà vẫn còn tin là chỉ do ông ấy bận hoặc có thể là đã xảy ra điều gì đó.
Mang theo Vy Anh còn nhỏ đến sống tại một căn trọ gần bệnh viện để tiện cho sinh hoạt.
Bà chứng kiến Vy Anh lớn lên, và chờ đợi một ngày sẽ tìm thấy ông.
Vy Anh từ bé đã rất ngoan và đáng yêu, có lúc cùng bà tới bệnh viện, ngồi chăm chú xem bà làm việc, có lúc lại chạy lăng xăng chơi với những người bệnh nhân.
Có lúc thì ở lại canh nhà, vui vẻ nghịch gấu bông chờ bà về.
Mẹ con bà thật hạnh phúc bên nhau!
Ròng rã bốn năm trời tại thành phố, cho đến lúc Vy Anh sáu tuổi, bà quyết định quên ông…
Bà cho Vy Anh mang họ của mình, đăng kí cho Vy Anh học mẫu giáo.
Hôm đó, khi đưa Vy Anh tới trường…bà gặp ông.
Nhưng…ông lại mang theo một đứa trẻ.
Đứa trẻ ấy có đôi mắt một mí, dù là trẻ con nhưng lại có ánh nhìn khinh thường người khác, kiêu căng.
Đứa trẻ ấy gọi ông ta là bố.
Cả người bà như chết lặng.
Người đàn ông đó thấy bà thì cũng ngỡ ngàng không kém.
Bà bình tĩnh dắt Vy Anh đi lướt qua ông…xem như bố Vy Anh đã chết!
Vy Anh lúc đó cũng không biết gì, vẫn còn mải mê nhìn ngắm linh tinh.
Mọi chuyện tưởng như đã kết thúc…nhưng không…
Tối hôm đó, ông ta tới tìm bà, giải thích nhiều điều.
Nào là tại gia đình đã sắp xếp sẵn, ông ta không thể làm trái được.
Nào là vẫn còn yêu bà, nào là muốn mẹ con bà chấp nhận ông.
Có thể bà mù quáng nhưng không ngốc tới nỗi tin lời ông ta lần nữa!
Đứa bé mà gọi ông là bố lúc sáng, học trên Vy Anh một lớp thì làm sao mà có thể là ông ta quen bà trước được chứ!
Mặc dù trong sâu thẳm, bà vẫn còn tình cảm với ông ta, vẫn rung động khi nghe những lời ông ta nói nhưng mà bà không thể làm mấy điều đáng kinh tởm đó được.
Chen vào phá hoại gia đình người ta à?
Không bao giờ!
Ông ta thấy không lay chuyện được thì bắt đầu chuyển sang Vy Anh.
Vy Anh rất dễ tính, dưới con mắt của nhóc, chỉ cần ai mà hay cười với nhóc là sẽ trở thành vĩ đại ngay.
Nhưng Vy Anh cũng rất e ngại ông ta, thấy bà xa lánh ông ta thì cũng không dám chơi nhiều.
Ông ta cho Vy Anh gấu bông, kẹo bánh và đủ thứ.
Những lúc ấy, Vy Anh sẽ hỏi bà:
- Mẹ Diệp, con nhận có được không?
Nếu bà nói không thì nhóc sẽ lắc đầu thật mạnh từ chối, còn có lỡ nhận trong lúc bà không có ở đó thì sẽ tự giác vứt ngay.
Nếu bà nói có thì bé sẽ nhận lấy rồi xếp quanh nhà.
Dần dần, ông ta xuất hiện trước bà nhiều hơn.
Đưa đón Vy Anh đi học, ghé bệnh viện tìm bà.
Và dần dần, Vy Anh chơi với ông ta nhiều hơn, đã bắt đầu gọi ông ta là bố.
Rồi bà cũng muốn Vy Anh có một mái nhà…lần này, chính xác là bà chỉ vì Vy Anh!
Bà quyết định nói với ông ta là muốn gặp vợ ông ta, xem người phụ nữ đó có chấp nhận hai mẹ con bà không!
Sẽ rất khó để mọi chuyện trở nên dễ dàng nhưng sao cũng được, mọi giá bà sẽ trả, chỉ cần Vy Anh được đường hoàng làm con ông ta!
Không phải lén lút thế này nữa!
Nhưng ông ta lại không chịu nói, cứ bảo là để ông ta tính, ông ta sẽ bỏ vợ để theo bà.
Bà không cần!
Bà không muốn mình trở thành người đáng kinh tởm như thế!
Buổi tối, dạy Vy Anh viết chữ, bà hỏi:
- Vy Anh. Con có yêu bố không?
Vy Anh cắn cắn đầu bút chì, trả lời rõ ràng:
- Vì bố yêu mẹ nên con sẽ yêu bố.
Bà mỉm cười, xoa đầu Vy Anh:
- Ừ. Mẹ không tốt. Có thể, mẹ là kẻ thứ ba xen vào chuyện người khác. Con có ghét mẹ không?
Vy Anh nhăn mũi:
- Kẻ thứ ba á mẹ. Là thế nào? Ai vậy mẹ?
Bà lấy giấy ra, vẽ vẽ, chơi với con.
- Thế này – bà vẽ lên giấy hai hình nhân ngộ nghĩnh đứng sát cạnh nhau – hai bạn này chơi với nhau rất thân, như con và gấu heo ấy.
Vy Anh cười nhìn nhìn con gấu heo trước mặt rồi vò mạnh, sau đó gật đầu.
Bà vẽ ở giữa hai hình nhân kia là một người khác, bà còn vẽ thêm hai chiếc sừng bên trên:
- Đây, chính là kẻ thứ ba! Kẻ này xen vào hai người bạn kia, làm hai người bạn kia giận nhau. Giống như là có một con sói xen vào, không cho con và gấu heo chơi với nhau ấy.
Vy Anh lại nhìn gấu heo, xoa xoa đầu gấu heo, sau đó lại gật đầu:
- Con hiểu rồi!
Rồi hai mẹ con lại cùng chơi đùa…
Bà không biết rằng đó chính là buổi tối cuối cùng hai mẹ con được ở bên nhau.
Vừa bước xuống chuyến xe bus đầu tiên, tôi lặng lẽ đứng dựa vào một gốc cây gần đó.
Cả người mềm nhũn, đưa mắt nhìn về phía bên kia đường.
Hôm nay là một ngày đầy mây mù và có hơi lành lạnh.
Sương sớm vẫn con phủ, che mờ đi tầm mắt.
Phía đấy, từng có một người đứng chờ tôi…
Người ấy thích những gam màu tối lạnh, đôi mắt luôn mang theo thứ ánh sáng lạnh lẽo và khuôn mặt chẳng bao giờ để lộ bất kì cảm xúc nào.
Nếu tôi chạy về phía ấy, anh sẽ dang tay ra…
Dòng người vẫn qua lại và tôi vẫn không dời mắt khỏi nơi ấy…
Rồi có một người ngồi xuống bên cạnh tôi, thở dài:
- Cậu đến sớm thế này làm gì?
Có phải tôi muốn thế đâu, là do chuyến bus đầu tiên trong ngày sớm như thế mà…
- Cậu không đi được xe bus thì đừng có đi nữa!
Tôi chầm chậm lắc đầu:
- Không. Tớ đi được.
Đứng cách đây không xa, Mạnh Vũ và Bùi Quang cũng đứng nhìn tôi, không biết phải làm thế nào.
Ngay cả chính tôi cũng không biết nên làm gì với bản thân mình nữa đây!
Cứ mải mê đuổi bắt chuỗi ký ức kia để rồi muốn cười cũng không được mà muốn khóc cũng không được.
Tim thì lại càng thắt chặt, nỗi đau thì lại càng lớn.
Phải làm thế nào?
Khi mà tôi không thể dứt được ra khỏi những ảo ảnh xinh đẹp đó!
Trúc Vũ vẫn lặng lẽ ngồi cạnh tôi…
Màn mây mù cũng dần tan đo, từng tốp học sinh đi qua chúng tôi ngày một nhiều hơn, cười nói râm ran.
Tôi hít thật sâu một ngụm không khí lạnh ngắt.
Dù thế nào, cũng phải tiếp tục thôi.
Nhưng ngay khi tôi đứng dậy thì đã suýt nữa ngã do đôi chân đã bị tê cứng, cũng may mà dựa kịp vào người Vũ.
Tôi nở một nụ cười yếu ớt:
- Vào lớp nhé.
Vừa lúc định nhấc chân bước đi bỗng từ phía xa có một thân hình lao tới ngay trước mặt tôi, kèm theo đó là tiếng hét giận dữ vang lên một góc trời:
- Em chết với chị!!!
Hình như là người này không biết là con người có khả năng điều chỉnh âm lượng giọng nói thì phải! Không thì tại sao cứ phải hét lên như thế chứ.
Chị Minh Thư hằm hằm nhìn tôi, vẻ mặt tức giận tới cực điểm, lớn tiếng:
- Em dám lừa chị à? Chị coi em là em gái mà lại dám lừa gạt chị! Hôm nay phải làm cho rõ ràng không thì đừng có mà trách chị tàn nhẫn!
Tôi sửng sớt, ngơ ngác không hiểu chị ấy đang nói gì.
Tôi nhìn chị ấy, rụt rè mở miệng:
- Chị, em…là Vy Anh.
Chị ấy nhảy vào tôi la lớn:
- Ai mà không biết em là Vy Anh! – chị ấy xắn tay áo lên – em mau giải thích cho chị. Đừng để chị phải mất đi vẻ cái vẻ hiền thục vốn có của mình.
Tôi lùi vài bước…
Vẻ hiền thục của chị ấy là như thế này đây!
Trúc Vũ nhìn chị ấy không chớp mắt:
- Chị…chị định đánh Vy Anh là không được đâu!
Bùi Quang và Mạnh Vũ cũng tới gần:
- Có chuyện gì thế?
Chị Minh Thư không thèm để ý tới chị ấy, kéo tôi ra:
- Em giỏi lắm. Dám đùa giỡn với cả chị. Để xem chị trừng phạt em thế nào!
Tôi cố rút tay ra khỏi chị ấy:
- Em làm gì chị chứ? Chị…
Không để tôi nói hết câu, Bùi Quang đã vứt tôi ra phía sau, tức giận nhìn chị ấy:
- Lạnh quá nên đầu cô bị đông đá à? Sao cứ dồ lên như bị dại thế! Thật muốn điên! Dại thì vào viện thú y đi! À mà phải rồi, tôi khuyên cô đừng vào viện thú y, như thế thì cũng bị đuổi ra thôi.
- …
Không khí xung quanh lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Tôi không dám hít thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên Bùi Quang nói một câu dài như vậy nhưng mà…quá thâm độc!
Chị Minh Thư bị mắng cho choáng váng, nhìn Bùi Quang không chớp mắt.
Trúc Vũ bấm tay tôi, cười lên cười xuống.
Mạnh Vũ cảm thấy không ổn nên lên tiếng:
- Chuyện gì thì nói rõ ràng. Ầm ỹ không hay đâu!
Chị Minh Thư vẫn chị nhìn mỗi Bùi Quang, cơn choáng váng vừa qua đi, chị ấy lại bắt đầu hét lên:
- Anh mới là người nên vào viện thú ý ấy! Cái đồ chết bầm. Hừ, đầu óc thì bầm dập lại cố tỏ ra là bình thường. hứ. Đã tâm thần rồi lại còn tỏ ra thần kinh. À mà phải rồi, anh làm gì có dây thần kinh kia chứ. Gọi là gì nhỉ, à, tâm thần phân liệt. Anh…
Không đủ kiên nhẫn để nghe những lời tiếp theo, Bùi Quang tối mặt, giọng điệu đe dọa vang lên:
- Có muốn chết không?
Chị ấy nhìn Bùi Quang với vẻ mặt nhơn nhơn:
- Có muốn sống không?
- Muốn chết rồi phải không?
- Đồ khùng! Anh cứ hỏi người ta là muốn chết để làm gì? Nhà anh bán quan tài à?
Trời ơi! Đầu tôi như sắp nổ tung rồi đấy nhé!
Hai người này cứ gặp nhau là phải thế này à?
Thật không yêu hòa bình gì cả!
Mà chị ấy đang đến tìm tôi sao tự nhiên lại thanh ra là màn tranh đấu của chị ấy và Bùi Quang thế này.
Tôi thở dài:
- Hai người đừng có đòi sống chết vì nhau nữa! Em…
- Sống chết vì nhau cái con khỉ!!!
- …
A! Tôi giật mình nhìn Bùi Quang với chị Minh Thư hướng tôi mà đồng thanh hét lên phẫn nộ.
Giống như là cơn tức giận lẫn nhau của họ trút hết lên đầu tôi vậy!
Tôi nói sai gì à? Sống chết vì nhau hay sống chết với nhau cũng thế cả thôi…
Tôi biết thân biết phận, xua tay:
- Em không nói gì cả! Không hề nói gì cả! – phải chuyển chủ đề thôi – À, chị có việc tìm em?
Vừa nhắc tới chuyện đó, chị ấy lại xửng cồ lên:
- Vy Anh! Chị phải…
Những lời tiếp theo tôi không còn nghe thấy gì nữa bởi vì tai đã bị ai đó bịt chặt, chỉ thấy trước mắt, chị ấy không ngừng múa may, vẻ mặt thì giận dữ.
Bùi Quang vừa lấy hai tay bịt chặt tai tôi lại, vừa nhìn chị ấy khiêu khích.
Chị Minh Thư nói đã rồi mới nhận ra là mình độc thoại thì liền đờ người…
Hai người tên Vũ đứng bên cười lớn còn tôi, không nhịn được mà cũng phì cười.
Chị Minh Thư tức tối xông đến, giằng tôi ra:
- Em đừng có mà tiếp xúc với đồ chết bầm ấy. Chả tốt đẹp gì đâu. Tóc thì vàng chóe! Phát gớm!
Bùi Quang có chút đắc chí nhưng vừa nghe chị ấy bảo về mái tóc của mình thì tối mặt:
- Muốn chết!
- Chết với sống kệ tôi. Sinh mạng của tôi không cần anh lo.
- Chết rấp đi. Ai mà thèm lo cho cô.
- Đồ chết bầm! Anh đúng là không biết chiều phái yếu.
- …
Mạnh Vũ đứng bên cau mày:
- Đủ rồi đấy! Hai người đừng trẻ con thế nữa!
- Cậu im đi cho tôi!!!
- Anh im đi cho tôi!!!
- …
Rồi…Mạnh Vũ lại rơi vào thảm cảnh của tôi lúc nãy rồi.
Trúc Vũ nhìn hai người kia trách móc:
- Mạnh Vũ nhà em làm gì mà hai người la anh ấy chứ!
Mạnh Vũ không như tôi, vẫn cau mày:
- Thời gian vào lớp cũng không còn nhiều nữa đâu! Có gì thì làm rõ ràng đi. Cấm ầm ỹ!
Chị Minh Thư vứoi vẻ mặt hằm hằm vứt cho tôi một thứ:
- Em lại còn bảo là không quen anh Duy Phong à!
Duy Phong…
Cái tên ám ảnh lấy tôi.
Cái tên mà vẫn luôn bám chặt lấy trong tiềm thức của tôi chưa bao giờ rời khỏi dù chỉ lấy một tích tắc.
Tôi đứng sững người…
Chiếc máy ghi âm rơi xuống đất…
- Thế mà em nói là fan anh ấy thôi à?
Nhìn sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt của tôi, ba người kia giận dữ nạt nộ:
- Thôi đi!
Chị Minh Thư đớ người nhìn tôi.
Lần đầu tiên, giọng nói chị ấy được như người bình thường:
- Em thử nghe xem.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, nhặt chiếc máy kia lên.
Trong này là giọng nói của anh ấy à…
Chẳng phải là chỉ nói một câu đơn giản thôi mà sao thấy tim mình run rẩy thế này…
Tôi nắm chặt chiếc máy trong tay.
Chị Minh Thư đột nhiên xông tới…ôm chầm lấy tôi:
- Mặc dù là chị rất tức giận và nổi điên khi
biết quan hệ giữa em và anh Duy Phong của chị nhưng mà dù sao em cũng là em gái chị. Thì sau này anh Duy Phong sẽ là em rể của chị. Cho nên chị sẽ tha thứ.
- …
Tôi còn chưa kịp xúc động thì đã bị những lời sau của chị ấy đánh bật ra…
Rất ngạc nhiên là khi chị ấy nói những lời đó mà vẻ mặt lại ra chiều an ủi, thông cảm.
Sau đó chị ấy nhìn Bùi Quang trợn mắt:
- Đồ chết bầm, phải trả tiền mát ghi âm cho tôi!
Một ngày lạnh lại đến và tôi tiếp tục tồn tại.
Để quên đi sự đau khổ…có người chọn cho mình sự bận rộn, có người tìm một niềm vui mới nhưng cũng có người để mặc cho đau khổ ấy tự cào nát tâm can.
Còn tôi…làm theo qui luật của tự nhiên.
Như bây giờ, làm theo lời Trúc Vũ vậy.
Trong một cửa hàng mua bán tự động gần trường, Trúc Vũ cầm lấy chiếc giỏ, không
ngừng thả đồ ăn vặt vào đó để chuẩn bị cho cuộc sống hoang dã chiều nay.
Đó là đi cắm trại ở gần một dòng sông…
Đoàn người gồm có Bùi Quang, hai người tên Vũ, tôi và cả người sẽ cùng Bùi Quang sống chết.
Nhưng mà tâm trí tôi bây giờ không thể ổn định được, chỉ kiên nhẫn đi sau đợi Trúc Vũ.
Hôm nay, chị Hoài Vân đến thăm trường và bây giờ vẫn còn ở trong ấy.
Hình ảnh lúc chị ấy bước ra khỏi Khánh Phong lúc trước cứ mãi lởn vởn quanh đầu tôi.
Tôi cũng chẳng thể cấm được mình thôi nghĩ ngợi.
Kệ vậy…
Đang dạo quanh thì vô tình lọt vào mắt tôi là một tờ báo, ngoài bìa là hình Rin baby.
Ồ…vẫn còn thứ để cho tôi chú ý!
Tay tôi vô thức cầm lên, lật đến trang đầu tiên thì đã thấy một tin nóng – Rin baby công khai chuyện tình cảm!
Mắt vừa lướt qua hình ảnh đầy thân mật của hai người trong kia, những thùy não liền như muốn nổ tung, một cảm giác đau lòng trỗi dậy.
Cầm theo tờ báo kia, tôi lao ngay vào sân trường.
Bãi đậu xe không một bóng người, cô gái tóc xoăn dịu dàng trong chiếc váy hồng, đang chuẩn bị bước lên xe.
Tôi vội vã kêu lên:
- Đợi đã.
Hoài Vân vừa thấy tôi chạy tới thì có vẻ vừa ngạc nhiên lại thêm chút thăm dò:
- Chuyện gì?
Đợi cho đến khi nhịp thở ổn định trở lại, tôi nhìn chị ta, tức giận:
- Tại sao chị lại làm như thế, tại sao chị lại có thể quen người khác được nữa?
Hoài Vân nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi đưa tờ báo cho chị ấy, giọng nói không hề bình tĩnh:
- Chị sao lại có thể còn quen người khác!
Hoài Vân nhìn tờ báo rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt như nghĩ ngợi, suy xét một lúc rồi nở một nụ cười:
- Vy Anh là đang nói tới anh Duy Phong à?
Còn ai ngoài người ấy ra…
Hoài Vân vứt tờ báo xuống dưới đất, dịu giọng:
- Em muốn chị như thế nào?
Tôi hít một hơi sâu, ánh mắt kiên quyết:
- Muốn chị tôn trọng anh ấy!
Ở bên anh ấy mà lại đi quen người khác!
Không ai là có thể chịu đựng được như thế cả…
Giọng chị ta có chút chế giễu:
- Làm sao mà tôi phải như thế?
Tôi nói một cách khó khăn:
- Bởi vì anh ấy…yêu chị.
Hoài Vân thản nhiên nhìn tôi:
- Ồ, vậy à? Điều đó tôi biết, đâu cần cô phải nói!
- Cho nên, ngoài anh ấy ra, chị không thể quen ai khác!
Hoài Vân cười một tiếng:
- Đó là chuyện giữa chúng tôi. Và tôi làm gì là việc của tôi. Làm sao tôi phải làm theo lời cô?
Thấy tôi cắn chặt môi im lặng, Hoài Vân lại càng thêm gay gắt:
- Nói đi! Không phải là cô và anh ấy cũng quen nhau à? Vậy thì sao tôi lại không có quyền quen thêm người khác?
Hoài Vân tiến lại gần như đang truy bức tôi:
- Thế nào? Hay là hai người không phải quen nhau?
Cổ họng tôi như bị ghìm chặt:
- Phải! Nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi! – giọng nói như bị tắc nghẹn – bởi vì anh ấy thực hiện lời hứa với chị! Tôi…không là gì cả. Cho nên, làm ơn, không yêu ai khác ngoài anh ấy.
” anh ấy nói cho dù thế nào cũng sẽ mãi mãi yêu mình tôi ”
Đã như vậy thì nếu chị ấy mà quen người khác thì anh ấy phải làm hế nào…
Hoài Vân có vẻ thỏa mãn với câu trả lời của tôi, nhấn mạnh:
- Tôi biết. Anh ấy chỉ yêu mình tôi và tôi cũng chỉ yêu mình anh ấy! Đủ rồi chứ! Nhưng mà anh ấy đã không phải với tôi một lần, vì thế, tôi cũng nên không phải với anh ấy một lần chứ!
Bãi đậu xe không một ai.
Không gian xung quanh tĩnh lặng…
Ánh mắt của chị ấy nhìn tôi đầy khiêu khích.
Tôi ngước đầu lên, ánh mắt kiên quyết:
- Xem như là tôi xin chị!
Hoài Vân đờ người một lúc, sau đó cười:
- Xin à? Có ai cầu xin mà như cô không? – Chị ta khoanh tay – Quì xuống đi. Xin tôi thì quì xuống đi.
Tôi sững người…
Đôi chân trở nên cứng ngắc…
- Thế nào? Không muốn – Hoài Vân cười khẩy rồi chuẩn bị bỏ lên xe.
Giọng tôi nhẹ nhàng như gió nhưng dứt khoát từng từ:
- Nếu tôi làm thế thì có phải chị sẽ làm như lời tôi nói?
Chiếc váy hồng dừng lại trước mặt tôi:
- Đúng thế!
Tôi siết chặt những ngón tay:
- Chị sẽ không yêu ai khác ngoài anh ấy?
- Chắc chắn rồi.
Vậy thì…
Tôi cảm nhận được nhịp thở của mình trở nên dồn dập hơn…
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị làm theo yêu cầu thì có một lực rất lớn kéo mạnh tôi ra…
Tôi cũng không còn sức mà phản kháng.
Lôi tôi ra khỏi bãi đậu xe, Trúc Vũ tức giận nhìn tôi hét toáng lên:
- Cậu điên rồi à? Tại sao phải làm như thế? tại sao phải làm những điều ngu ngốc như thế?
Trúc Vũ lay thật mạnh tay tôi:
- Làm sao mà lại đi xin...