* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nhẹ Bước Vào Tim Anh Full

bây giờ cũng ko để ý đến thư kí Hoàng nãy giờ vẫn cứ cười và cười.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi:
- Bây giờ, Vy Anh có làm gì nữa ko?
Tâm trí tôi bây giờ là rất rất bất ổn, mọi thứ đều ko rõ ràng, tôi chỉ lắc đầu:
- Em về nhà.
- Em để vậy đi luôn nhé.
Gật đầu.
Anh giúp tôi bỏ giày cũ vào hộp:
- Tôi đưa em về.
Lại gật đầu.
Anh đứng lên, thấy tôi vẫn còn ngồi im thì đưa tay ra.
Tôi ngẩn người nhìn anh. Anh bật cười, cúi người xuống:
- Vy Anh, về nhà thôi. – rồi anh nói như thì thầm – đã có bao nhiêu người đứng nhìn chúng ta rồi đấy.
Ngay lập tức, tôi nắm lấy tay anh bật dậy theo quán tính..Đúng là có rất nhiều người đnag nhìn.
Ý nghĩ đầu tiên đó là…phải trốn thôi.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, người xem xung quanh còn chăm chú hơn.
Tôi thật sự ko chịu nổi cảm giác bị hàng trăm ánh mắt nhìn mình như thế. Tôi bắt đầu đi chậm dần, trốn sau lưng anh.
Anh vẫn đang cầm tay tôi dắt đi, thấy như vậy thì đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn tôi:
- Ko thích bị nhìn như thế?
Gật đầu.
Anh đột ngột bước lại gần tôi:
- Nhắm mắt lại.
Nhắm mắt…
Chợt anh lấy tay bịt mắt tôi lại.
- Ko sao nữa rồi.
Cứ như vậy, tôi chỉ cần bước đi.
Đúng là ko còn cảm giác khó chịu hay sợ hãi nữa.
Là cảm giác an toàn…được bảo vệ và che chở.
Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, anh mới buông tay ra.
Từ một chiếc xe mui trần màu đen gần đó, một người bước ra, tiến tới chỗ chúng tôi.
Tôi vẫn còn nhận ra người này…người tài xế trẻ có khuôn mặt ngây thơ.
- Tổng giám đốc, chìa khóa của anh.
- Ừ. – anh nhận lấy rồi quay lại nói gì đó với thư kí Hoàng còn tiu nghỉu đứng phía sau.
Người tài xế nhìn tôi nháy nháy mắt.
- Nguyên, cậu với anh Hoàng sẽ về công ty trước.
Anh nói rồi dẫn tôi tới xe làm tôi ko kịp chào hai người ấy, chỉ biết ngoảnh đầu lại.
Thư kí Hoàng liền la lên:
- Vy Anh, Duy Phong của bạn quá đáng với tôi ghê lắm đấy.
Còn định nói gì nữa nhưng đã bị người tài xế tên Nguyên kéo đi.
Tôi bật cười. Quay lại chợt thấy anh đang nhìn tôi:
- Vui?
Gật đầu rồi nhìn mũi giày:
- Vậy, em cứ cười như thế nhé.
Chiếc xe mui trần lao vút đi.
***
- Mời vào. – Nguyễn Huy đang xem văn kiện, ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên nhìn người phụ nữ vừa đến.
- Cô, sao hôm nay cô lại tới đây vậy. Có gì gọi cho cháu là được mà.
Người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, mỉm cười đáp:
- Có gì đâu, chiều nay cô rảnh. Huy, sao lâu nay ko thấy con tới chơi thế.
Nguyễn Huy vừa rót trà vừa nói:
- Cháu hơi bận. Tuần này cháu sẽ tới. Cô uống trà đi.
Anh biết, cô tới đây là có một việc gì đó quan trọng.
- Ừ, thế đã yêu ai chưa. Cũng nên ổn định còn gì.
- Haha, cô trở nên giống mẹ cháu từ khi nào vậy.
- Tuổi như chúng ta ai mà ko muốn sớm có cháu.
- Cháu chưa nghĩ tới chuyện này. Tạm thời, để hai em vào đại học đã.
- Hai em có bọn cô lo. Chúng nó chê anh Huy vừa già vừa ế đó kìa. – Người phụ nữ cười.
- Hai đứa này thật là… – Nguyễn Huy nhăn mặt.
- Thôi, tuổi trẻ mà, con thì cô tin đủ chín chắn để quyết định mọi việc.
Tôi người phụ nữ khẽ thở dài:
- Cô nhờ con một chuyện có được ko?
- Tất nhiên là được rồi ạ.
- Chuyện Vy Anh.
Nguyễn Huy nhíu mày:
- Vy Anh? Em ấy thì có gì mà cô phải lo đâu?
Người phụ nữ lắc đầu, ánh mắt phức tạp:
- Hình như Vy Anh, nó thích Duy Phong.
Một tia kì lạ lóe lên trong mắt Nguyễn Huy, nhưng ngay lập tức biến mất:
- Cô đừng lo. Cái này cháu cũng biết. Em ấy chỉ ngưỡng mộ cậu ấy vậy thôi.
- Ừ, nó cũng nói vậy. Nhưng cô có cảm giác đó ko chỉ là sự ngưỡng mộ đâu.
Nguyễn Huy im lặng, ko vội biện hộ. Anh biết chẳng có điều gì qua mắt được một người mẹ cả.
- Cô muốn cháu, hạn chế Vy Anh và Duy Phong gặp nhau, có gì khác thường thì phải nói cho cô ngay. Lí do, thì cháu biết rõ đấy.
Nguyễn Huy gật đầu:
- Vâng, cháu hiểu.
***
Anh mở cửa xe cho tôi:
- Mệt ko?
Tôi bước ra một cách khó khăn, vẫn ko nhìn anh:
- Ko, em…ko mệt.
Anh đưa cho tôi cái túi lúc nãy:
- Em đi màu nào cũng sẽ rất đẹp.
Tôi ngơ ngác nhìn…anh là mua cho tôi à.
Tôi lắc mạnh đầu:
- Ko, em tự mua được.
Anh trực tiếp đặt túi vào tay tôi:
- Anh biết.
- Em…vậy em… – Tôi tìm thẻ ngân hàng, đưa cho anh – Anh cầm lấy nhé.
Anh bỗng nhìn tôi với ánh mắt rất khác, giọng cũng trầm xuống:
- Vy Anh.
Tôi cắn môi, anh chắc chắn là ko thích như vậy rồi, tiền anh làm gì thiếu cơ chứ.
Anh nghiêng đầu nói với tôi:
- Em giàu thật đấy.
Tôi bật cười. Hóa ra là anh đùa.
- Em lấy đi. Rồi làm gì với chúng là tùy em.
- Anh Duy Phong, em…
- Được rồi. Bây giờ anh phải đi.
Tôi có chút hụt hẫng, nhìn anh, muốn nói gì cũng thấy rất ngượng.
Anh chợt cúi người nhìn tôi, khóe miệng nâng lên:
- Lần này, em đã thấy gì trong mắt tôi chưa.
Tôi ngơ ngác đứng nhìn cho đến khi ko còn thấy chiếc xe mui trần đó nữa.
Một ngày…hoang đường.
Nên về ngủ một giấc thật sâu mới được. Tất cả có lẽ chỉ là ảo giác do quá nhớ anh thôi.
Từ tầng trên, Nguyễn Huy nhìn xuống người phụ nữ đang qua đường.
Anh biết tại sao cô lại lo lắng như vậy.
Nhưng từ trước tới nay, anh và mọi người đều ngầm giúp Vy Anh và Duy Phong để hai người họ có cơ hội gần nhau nhiều hơn.
Anh tin việc mình làm là đúng. Hai người họ…phải là của nhau.
Đầu tiên, anh đã cố tình để di động ở bàn và…giả vờ ngủ.
Vì anh biết kiểu gì hai nhóc em quậy phá đó cũng lấy nghịch.
Bước đầu tiên, anh đã thành công – Vy Anh có số của Duy Phong.
Lần thứ hai, cái hôm trời mưa.
Thật ra hôm ấy tài liệu anh đã có sẵn ở công ty nhưng vẫn cùng Trúc Vũ diễn kịch để gạt Vy Anh tới văn phòng một mình.
Nhưng điều khó nhất là làm sao để Duy Phong chịu tới. Một công ty luật chỗ anh làm sao mà hợp tác được với tập đoàn lớn như K.P.
Vì vậy, anh đã phải tốn bao nhiêu thời gian để làm bạn thân của Duy Phong…như đã gạt Vy Anh.
Mọi việc diễn ra tuy khó khăn nhưng vẫn thành công, điều đó bởi còn nhờ một tên tay trong cực kì mưu mô nữa – Thư kí Hoàng.
Hôm đó, anh đã bảo bên anh có một vụ kiện lớn có liên quan tới tập đoàn K.P, tất nhiên tổng giám đốc Duy Phong bận như thế nên sẽ ko trực tiếp đến lấy. Nhưng thư kí Hoàng đã tìm một cách nào đó đẩy Duy Phong đi.
Anh và Trúc Vũ… đẩy Vy Anh đi.
Lần đó, anh đã để lộ một điều nhưng Vy Anh cũng ko để ý…
” Em có biết gì về Hoàng Duy Phong ko? ”
” Cái gì? Em đi lùng những thứ đó xem? Thế số điện thoại của cậu ấy đâu? Em có cơ mà.”
Vy Anh cũng ko hề thắc mắc tại sao anh biết điều đó…
Tất nhiên, lần ở quán Mun cũng ko ngoại lệ.
Đằng sau sự trùng hợp là sự sắp đặt.
Mun cũng đứng sau việc này, chính cô ấy báo cho anh Duy Phong tới.
Và lúc ra về, một lần nữa Vy Anh bị gạt để về cùng xe với Duy Phong.
Cứ như thế…
Mạnh Vũ và Trúc Vũ cũng ko hề leo núi…
Nhưng Trúc Vũ cũng giống anh, bị sơ hở và Vy Anh…ko hề phát hiện…
” Lúc anh Huy về là còn sớm mà sao bọn tớ đợi mãi có thấy hay người đâu. ”
M.ng đoán lí do của mẹ VA đi
Lúc tôi tỉnh dậy đã là 8 giờ tối, lững thững bước ra phòng khách uống nước.
Mẹ vẫn đang còn xem tivi, thấy tôi thì hỏi:
- Con mệt hay sao ngủ từ lúc chiều vậy?
- Vâng, con hơi mệt.
- Có muốn ăn gì ko? Bữa tối mẹ để dưới bếp ấy.
- Thôi mẹ ạ, con uống sữa rồi học bài đây.
Mẹ chỉ gật đầu nhưng hình như là đang quan sát tôi.
Cũng may tôi đã cất hết giày thật kín trong tủ. Huh? Giày?
Tôi vội vàng vào phòng xem lại…Quả đúng là có rất nhiều giày…
Vậy những chuyện xảy ra hoàn toàn là có thật…Ko phải mơ.
” Từ bây giờ, hãy để tôi theo đuổi em. ”
Ánh mắt anh ấy, những hành động của anh ấy…đến bây giờ, tôi vẫn còn hoang mang và ko thể tin được.
Giống như lần đầu tiên thấy anh, tôi cũng đã ko thể tin được lại thật sự tồn tại một người như thế.
Nhưng dù thế nào thì từ lúc chiều tới giờ, tôi ko tự chủ được mà cứ cười một mình.
Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ.
Và điều đó…đã đến rồi dù có theo cách đột ngột và đầy choáng váng.
***
- Vũ, tới đây anh nói một chuyện.
Trúc Vũ đang học bài, bị quấy rầy thì càu nhàu:
- Em đang tập trung giải bài toán này cho xong đã. Khó kinh điển.
Nguyễn Huy tỏ vẻ xem thường:
- Môn toán là cái môn dễ nhất.
Trúc Vũ bĩu môi:
- Em biết anh giỏi, được chưa.Giờ để yên cho em học, ko em mách mẹ cho mà xem.
Nguyễn Huy đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, cẩn thận quan sát rồi đóng cửa phòng lại:
- Chuyện liên quan tới Duy Phong và Vy Anh.
Ngay lập tức, Trúc Vũ quăng bút, vẻ mặt đầy chăm chú.
- Cô Diệp hình như đã phát hiện ra điều gì đó. – Nguyễn Huy đứng khoanh tay.
- Thì sao đâu? Về chuyện này hai mẹ làm gì mà khắt khe đâu? – Trúc vũ tỏ ra là người có kinh nghiệm.
Nguyễn Huy tự đánh nhẹ vào trán mình:
- Quên mất, mấy việc này em ko biết.
- Hả? Việc gì cơ?
- Ko. Cô Diệp có cái nhìn hơi tiêu cực về Duy Phong và Vy Anh.
- Ý anh là cô Diệp ko muốn hai người đó quen nhau – Trúc Vũ cau mày, cô Diệp là một người mẹ cực teen và cực tâm lí. Chính cô là người ủng hộ Trúc Vũ và Mạnh Vũ, cũng chính cô mà mẹ Thủy hiểu con cái hơn nhiều. Vậy thì đâu có lí do nào để cô ko muốn Duy Phong và Vy Anh quen nhau?
- Tệ hơn nữa là cô ấy sẽ ko cho phép và ngăn cấm. Em hiểu chúng ta nên làm gì rồi chứ?
- Ngầm giúp đỡ và đồng thời che giấu.
Duy Phong dựa người vào ghế xoay, ngón tay di chuyển trên màn hình màu trắng.
” Vy Anh, ngủ ngon. ”
Lần này thì cô bé ấy biết số điện thoại thật sự của anh rồi chứ. Nhưng cùng lúc ấy, chiếc di động màu đen báo có tin nhắn mới: ” Anh Duy Phong, anh ngủ ngon ”
Và đêm đó, hai người ấy cuối cùng chẳng có ai là ngủ ngon được cả.
***
Giờ ra chơi, Trúc Vũ nhìn tôi với ánh mắt quái dị:
- Sao cậu cứ cười suốt thế hả?
Tôi vẫn ko ngừng cười.
- Vì anh Duy Phong đúng ko?
- Hử? Sao cậu biết?
Trúc Vũ làm ra vẻ biết tuốt:
- Chỉ có anh Duy Phong mới làm cho cậu biến thành người tự kỉ như thế.
Tôi vừa cười vừa gật đầu:
- Ừ, hôm qua tớ gặp anh ấy.
Những chuyện sau thì tôi chưa muốn kể cho Trúc Vũ bởi chính tôi cũng cần sắp xếp lại mọi chuyện một cách rõ ràng hơn.
Bùi Quang đang chơi PSP, đột nhiên tháo tai phone ra, nhìn tôi đang cười cười với vẻ khó chịu:
- Đưa áo khoác cho tôi.
- Anh bảo áo anh vứt là ko phải của anh nữa mà.
Bùi Quang ngoảnh mặt đi nơi khác:
- Bây giờ, nó là của tôi.
- Nhưng em…ko còn giữ rồi – Tôi nhỏ giọng, lúc sáng mẹ bảo ghé qua cô nhi viện nên tôi đưa cho mẹ…đi quyên góp rồi.
- Tại sao lại ko? Em vứt rồi?
Tôi gấp đến nỗi vừa xua tay vừa lắc đầu:
- Ko, ko có vứt.
- Trong tuần này phải có áo cho tôi. – Bùi Quang nâng mi nhìn tôi đầy nguy hiểm, đe dọa – Ko em chết chắc.
Tôi gật đầu…
Bùi Quang đứng bật dậy rồi bỏ đi:
- Đừng cười nữa, thật là hết chịu nổi.
Cười hay ko là việc của tôi chứ. Hừ, thật buồn cười.
Nhưng mà lúc nãy Bùi Quang vừa nói gì? Tuần này phải có áo cho Bùi Quang? Ko thì chết chắc?
…Chết chắc…bây giờ đã là gần trưa…mẹ chắc chắn đã cho đi rồi…Hôm nay là thứ sáu…Chết chắc…
Tôi cuống quít đuổi theo Bùi Quang còn ở phía hành lang:
- Bùi Quang, anh đợi đã.
Bùi Quang dừng lại, khoanh tay chờ tôi nói.
- Cho em 2 tuần.
Vẻ mặt vẫn ko hề thay đổi:
- 1 tuần.
- Cho em 2 tuần đi mà. Nhé, anh đồng ý nhé?
- Tại sao tôi phải đồng ý?
Tôi lảng tránh ánh mắt của Bùi Quang, đối phó với quái vật thật là khó khăn.
- Nếu em ko cười trước mặt tôi nữa, tôi sẽ đồng ý.
Lúc tôi nhìn…chỉ còn thấy dáng vẻ bất cần ở cuối hành lang.
- Bắt lấy này.
Bùi Quang chẳng thèm nhúc nhích, vẫn đứng im khoanh tay.
Mạnh Vũ nhún vai nhìn quả bóng bay ra khỏi sân:
- Bực mình chuyện gì à?
Mạnh Vũ cũng chán chơi một mình nên ngồi dưới gốc cây, uống nước:
- Liên quan tới Vy Anh, đúng chứ?
Bùi Quang chỉ hừ một tiếng.
- Ngoài Vy Anh ra, chẳng có ai là có thể khiến cậu như vậy cả.
- Cậu có thôi đi ko.
Nhìn bộ dạng bực tức nhưng ko thể làm gì được của Bùi Quang, Mạnh Vũ càng khiêu khích:
- Được rồi, nhưng Vy Anh làm gì cậu? Hay lại bảo cậu xin chữ kí Rin Baby?
Vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Bùi Quang lại trở nên khó coi hơn:
- Baby? Nhảm nhí.
- Haha. Cậu ko nên nói thần tượng của Vy Anh như vậy chứ.
- Tớ chả hiểu nổi trong đầu cô nhóc ấy nghĩ gì cả. Thật ko chịu nổi.
- Ko phải cậu thích Vy Anh cũng vì thế à?
Bùi Quang chỉ im lặng.
- Cậu ko định cho Vy Anh biết?
Bùi Quang cười một tiếng, mắt nhìn vô định:
- Cậu nghĩ sao? Tại sao tất cả mọi người đều biết rõ còn cô ấy thì ko?
***
Chuông vừa reo, Trúc Vũ liền đứng hẳn lên trên ghế, ngửa cổ hét:
- Trời ơi, còn hai tiết nữa. Tuổi trẻ của tôi bị chôn vùi như thế này đây!!!
Bị mấy người kia lườm, Vũ mới chịu ngồi xuống:
- Hừ, chúng ta phải biểu tình chứ.
- Ok thôi, bây giờ cậu muốn như thế nào? Phá trường trước hay sao?
Lần này, tới lượt tôi cũng bị lườm nốt.
Trúc Vũ đột nhiên kéo tôi dậy:
- Đi, chúng ta đi. Nơi này ko chứa nổi nhân tài.
- Cậu bị gì thế? Đừng có lôi tớ mạnh như thế.
***
Một nam sinh ngó ra cửa, cười một cách gian xảo:
- Ê, Trúc Vũ tới kìa. A ha, Vy Anh nữa. Mau, mọi người vào vị trí.
Vừa thấy tôi, anh Vỹ liền lao ra:
- Hai em mau nhắm mắt lại. Có quà.
Hai chúng tôi nhìn nhau, có chút ngờ vực.
- Nhanh, cơ hội duy nhất thôi. Mạnh Vũ về là ko tặng được nữa.
Tất nhiên là nhắm mắt liền.
- Giơ tay ra.
Giơ liền.
Anh Vỹ bắt đầu đặt cái- gì- đó lên lòng bàn tay hai đứa.
Cái- gì- đó…sao lại có cảm giác…Mở mắt ra.
- Aaaaaaaaaa…
Hai đứa đồng thanh hét lên một cách khiếp sợ và vứt mạnh cái- gì- đó đi.
Nó là sâu. Trời ơi, là sâu đấy.
Mấy người kia lại còn nhặt sâu lên hươ hươ trước mặt.
Hai đứa vừa chạy vừa hét.
Chạy ra cả sân trường.
- Dừng lại mau, bọn em sợ thật đấy.
- Sao hai đứa lại kỳ thị tụi sâu thế. Như vậy là ko nên đâu.
- Mách thầy đấy. Aaaaaaa, anh mau quăng nó đi.
- Anh quăng rồi nhưng Hưng nó nhặt lên đấy chứ.
- Ko đùa nữa, thật…aaaaaaaaa, mấy anh có dừng lại ko.
Như vậy cuộc rượt đuổi diễn ra khắp trường đến cả chỗ sân bóng. Vừa thấy MẠnh Vũ, Trúc Vũ liền cuống quít hét lên:
- Vũ, anh mau cứu hai đứa em.
Mạnh Vũ đang ngồi dưới gốc cây thì đứng dậy:
- Chuyện gì thế?
Mấy người kia vừa thấy Mạnh Vũ và Bùi Quang đứng gần đó thì vứt sâu đi, tỉnh bơ:
- Bọn tớ…thi chạy.
- Mấy người đó lấy sâu dọa tụi em đấy – Trúc Vũ bắt đầu kể tội.
Mạnh Vũ dùng mắt hướng anh Vỹ đe dọa.
Anh Vỹ vội xua tay:
- Đâu có, tụi tớ đang dạy hai em ấy về các loại sâu thôi.
Anh Hưng gật đầu phụ họa:
- Đúng thế, cái này rất quan trọng.
- Mấy anh thật quá đáng.
- Em ko được nói thế nha Vy Anh. Tụi anh là có ý tốt cả thoi mà.
Mạnh Vũ cau mày:
- Các cậu lần sau đừng đùa như vậy.
- Được rồi. Hai đứa nhát quá chứ cũng vui mà. Làm như thế, tình cảm anh em chúng ta ngày càng gắn bó.
Gắn bó? Thiếu chút nữa muốn đứng tim chứ gắn bó?
- Con sâu này các cậu lấy ở đâu đấy? – Là tiếng của Bùi Quang.
Anh Vỹ có vẻ hí hửng:
- Ngay cây bàng trường mình. Sâu vô đối.
- Kiểu thế này à? – Bùi Quang chỉ ngay vào cây bàng chỗ chúng tôi đang đứng.
- Ừ… – Anh Vũ chưa nói hết câu thì nhìn tôi với anh mắt rất khác – Vy Anh, em…
Bùi Quang bỗng nhiên ngắt lời:
- Vy Anh, đứng im.
Tôi chẳng hiểu gì cả. Trúc Vũ thì lấy tay bịt miệng, nhìn tôi có vẻ hoảng sợ. Còn tất cả những người khác cũng im lặng và nhìn tôi như thế.
Bùi Quang bỗng đưa tay lên vai tôi…Một cách quán tính, tôi nhìn theo…
Một con sâu đang nằm ngay trên vai tôi…
- Aaaaaaaaa… – Tôi hét lên đầy kinh hãi và giảy nãy.
- Đã bảo đứng im.
Bùi Quang tuy hơi giật mình trước phản ứng của tôi nhưng cũng nhanh tay lấy con sâu đó ra.
Thật đáng sợ. Ngôi trường này thật đáng sợ.
- Đúng là Duy Phong. Làm cái gì cũng nhanh gọn và chẳng ai có thể đoán được.
Duy Phong vẫn tập trung vào công việc:
- Anh đang muốn nói tới chuyện hôm qua ở trung tâm mua sắm chứ gì?
- Hà hà. Ko có gì là qua nổi cậu nhỉ? Cậu làm Vy Anh choáng váng đấy, haha.
- Chẳng còn cách nào khác. Rồi cô ấy sẽ quen thôi.
- Thật ra cậu ko cần chủ động cũng ko sao. Cô bé ấy cũng đang theo đuổi cậu đấy thôi.
Tuy mắt anh vẫn dán chặt vào đống tài liệu nhưng khóe miệng đã dần nhếch lên:
- Đùa sao. Đó là phá di động thôi.
- Haha!!! Lúc đầu tôi còn thắc mắc tại sao lại gọi vào máy đen của cậu mà nói ko phải là fan chứ. Nhưng dù sao, cậu cũng đã để ý tới Vy Anh từ lúc ấy còn gì. Duy Phong mà chịu để người khác phá điện thoại sao? Hỏi thật nhé, đã bao nhiêu người bị cậu chặn số rồi.
- Thư kí Hoàng, anh là người tiếp theo!
- Cậu đối xử với tôi như thế đấy à? Tôi góp phần ko nhỏ đâu.
Duy Phong xoay bút, kí vào tập văn kiện, trầm giọng:
- Thư kí hoàng, tôi biết tất cả những việc mà anh đã làm đấy.
Thư kí Hoàng giả vờ lật giở tài liệu:
- Cậu phải biết, tôi làm việc tận tụy vì công ty. Tôi góp phần ko nhỏ.
- Vâng, thư kí Hoàng, bạn học Nguyễn Huy của anh góp phần nhỏ ko kém.
Thư kí Hoàng có chút giật mình, cười lảng đứng dậy:
- Haha, cậu thật là…Thôi, ko nói nữa. Tôi đi ăn trưa, gần một giờ rồi.
Duy Phong nhíu mày: đã 1 giờ rồi cơ à.
Trưa nay ở lại dọn vệ sinh lớp nên ra về hơi muộn.
Ko sao cả, về rồi cũng chẳng có gì làm.
- Vy Anh, mình đi tới quán Mcdonald dần đây đi.
Tôi hứ một tiếng:
- Tớ thừa biết là cậu giả bộ rủ rê. Thực ra chỉ muốn đi cùng Mạnh Vũ chứ gì.
Trúc Vũ vỗ vỗ vai tôi:
- Bạn hiền, rất hiểu ý tớ. Vậy cậu ở lại nhé.
- Cậu còn ko đi mau là tớ đánh cậu thật đấy.
Trúc Vũ le lưỡi rồi bỏ chạy ra xe Mạnh Vũ còn chờ trước cổng.
Đi chưa cách xa trường là

bao nhiêu thì di động lại vang lên ” lolli lolli ”
Có lẽ là mẹ thấy tôi về muộn nên gọi, mà ko đúng, giờ này mẹ còn trực trong bệnh viện cơ mà.
Tôi dừng xe, lôi điện thoại ra nghe:
- Vy Anh, đang làm gì? – Là giọng nói trầm ấm của anh…
- Em vừa tan học – Tôi nhận ra giọng mình ko giống bình thường chút nào.
- Ừ, vào một nhà hàng nào đó mà em thích rồi đọc địa chỉ cho anh.
Tôi ngơ ngác:
- Anh Duy Phong, để làm gì ạ.
- Cùng ăn trưa – Câu nói ấy nhẹ vang lên.
Thật may mắn là chỉ nói qua điện thoại nên anh ko biết… tôi làm ngã xe đạp.
***
Tôi chọn một quán ko cách xa trường là mấy. Lúc đến đã thấy anh ở bàn cạnh cửa sổ, đang cúi đầu đọc cái gì...

<< 1 ... 13 14 15 16 17 ... 68 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status