lắm, cm em, cái váy biết nhiêu tiền ko?
Tổng kết lại những kinh nghiệm đúc kết từ sách vở, những em gái, bạn thân này nọ thì mình rút ra một cái tóm tắt đó là:
- “CON GÁI KHÓ CHIỀU VCL!”.
Nghĩ lại đéo có đứa nào tìm hiểu để chiều người con gái mình thích nhiều như mình, rõ ràng mình mới chính là mẫu “Thanh niên nghiêm túc” bây giờ chúng nó bạ đâu cũng “Nghiêm túc” thốn vcl. Bố mày thanh niên chuẩn 2008 này.
Cứ như thế, mấy ngày sau đó vẫn chả có chút tiến triển nào, mặt mày bơ phờ, thẫn thờ, lờ đờ, lờ mệ đời sao con gái có lắm ngày được quà thế.
Hỏi thằng Hoàng Anh thánh tình thì nó bảo:
- “Tao tặng nó bó bông với cái váy, cũng chả nhiều nhặn j!” – nhớ ra thằng này con đại gia, nghĩ lại mình mà tủi, cầm trong túi có hơn 50k.
Thỉnh thoảng vẫn gặp nàng ở cái lan can thần thánh, giờ nghĩ lại hồi đó lúc mộng du ko biết có phải mình viết ra cái bài:
- “Chuyện tình lan- can!” – từng làm điên đảo cộng đồng mạng những năm 2007- 2008 ko nhỉ.
Nàng là đứa con gái thích sự giản dị, mộc mạc, đó cũng là một trong những điểm mình yêu nàng nhất, chắc một món quà đơn giản là ok.
Nàng thích màu tím phơn phớt, màu của sự chung thủy, ghét dối gian, lãng mạn chắc một món quà đó phải bền vững và theo thời gian vẫn còn tồn tại được.
Nàng vẫn chưa hẹn hò với ai, chắc sẽ thích một món quà ko liên quan cm gì đến trai gái, khác phái.
Ngày nào cũng đem cái đống đó ra nghiền, tích phân, chỉnh hợp các kiểu cuối cùng quyết định tặng quà bao đủ cả 3 điểm về nàng luôn:
- Món thứ nhất là một túi thun cột tóc bằng nhựa đủ màu, món đồ vật tiện dụng bất cứ đứa con gái nào cũng cần, và luôn luôn ko bao giờ hết thời, mình chả thấy đứa con gái nào buộc tóc bằng thắt lưng cả. Lại đảm bảo cá tính mộc mạc của nàng nữa.
- Món thứ hai quyết định tặng một cây bút chì bấm loại xịn, hồi đó chỗ mình có một loại bút chì ngòi cực tốt và chắc chắn giá 32k. Vẫn nhớ đến giờ, học hành lúc nào chả cần, sau này còn có thể dùng mãi được, mỗi lần dùng bút nàng lại nhớ đến mình, hô hô.
- Món thứ 3, tặng cái gì mà ko liên quan đến trai gái nhỉ, món thứ 3 thì cũng sạch tiền cmnr, quyết định sẽ mua tặng nàng một quyển sách “Hạt giống tâm hồn!” hồi đó cái loại này đang hot, vừa trí thức, vừa rẻ vừa ko liên quan.
Sẽ có đứa bảo mình tặng quà sến, như cc này nọ, mình cũng khẳng định luôn là như cc thật, nhưng hồi đó đầu óc trẻ con, nghĩ sao làm vậy, chả biết đúng sai, bây giờ tặng quà cho gái toàn dắt nó đi:
- “Nè, thích gì chọn cmm đi, nhanh bố về chơi game!”.
Vào đến tiệm sách lớn nhất thị xã:
- “Chị chị, cho em mua cái bọc thun cột tóc đủ màu này nè chị!” – mình háo hức, bọc đó to lắm, nhìn vui mắt.
Con nhỏ trực quầy nhìn mình chăm chú, dò xét:
- “Chắc nó nghĩ mình mua về cột hay bắn bi quá!” – nghĩ thầm.
Hồi đó một bọc có 3k rẻ thối ra, cột chết cmn luôn ấy chứ.
Cây viết thì cũng dễ, mình từng nhắm mua cây đó lâu rồi mà ko có tiền, thôi thì gái gú ưu tiên trước, hồi đó mua cây viết xong quên mua cái hộp ngòi, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy quê, đời thiệt phũ.
Mua quyển “Hạt giống tâm hồn” về, chả nhớ hồi đó hình như hơn 20k thì phải, cũng đếu nhớ lắm, kệ đi, mua xong sạch cmn tiền, chính thức vô sản, cảm thấy đồng cảm với “Chủ nghĩa Mác – Lênin” về giai cấp vô sản, có phụ sản ko thì đéo biết.
Tranh thủ nhờ nhỏ trực quầy gói cho cái gói quà màu tím chấm bi, thiệt là đẹp, ok xong xách xe chạy về, coi như tạm ổn.
Chap 20.
Chiều hôm đó mua quà xong tranh thủ tạt qua chỗ cha xin 50k mua quà cho mẹ, bởi vậy, chả có ai mà hiếu tình vẹn toàn như mình, khéo thời này phải được 8 chữ vàng:
- “TRUNG KIÊN LIỆT QUỐC, GÁI U VẸN TOÀN!”.
U là từ mẹ nhé, chả nhớ từ đó của miền Bắc hay Nam nữa.
Mua cho mẹ một cái kẹp tóc màu xanh ngọc rõ là xinh xắn, còn dư 12k dú làm của riêng, lập sẵn kế hoạch mời nàng đi uống nước này nọ.
Sáng 7- 3- 2008 buổi sớm trời vẫn hiu lạnh, sao giờ này trời còn lạnh thế nhỉ, thò xuống quần tí thì ko thấy nó đâu, tội nghiệp, rút còn có tí xíu. Nhiều đứa lại bảo nó là đứa nào, mệt chả thèm trả lời.
Bữa nay có tiết thể dục, hồi đó mình thích nhất là cái tiết này, ăn mặc quần thun, áo thun thể dục, mang giày nó rất là thoải mái, chơi bời chả sợ rách riếc j mà giờ thể dục thì là cái giờ để thư giãn nữa chứ.
Tiết thể dục, có bài kiểm tra chạy ngắn, đại loại là có 3 làn chạy, mỗi làn có một cái bàn chạy, chả nhớ gọi chính xác là gì, xuất phát để chân vào cái bàn đó, có một đứa kê chân giữ cho cái bàn chạy ko lệnh rồi xuất phát thôi.
Đến lượt thằng Kiệt, nó vừa vào bàn chạy, đang ngồi xuống thì có đứa đá vào đít nó:
- “Má mày!” – nó quay qua càu nhàu.
Thầy đem còi đến chuẩn bị thổi, lại có thằng đá vào vai nó:
- “Đcm, đéo giỡn nha!” – nó nổi sùng.
Cuối cùng lúc chuẩn bị xuất phát, thầy lại đưa chân đá đá vào chân nó để chỉnh tư thế, nó quay phắt lại:
- “Má m…!”.
Mặt thầy lúc đó nhìn như cái hũ giấm, chữ “má” và chữ “mày” bay ra từ miệng nó mang một hình hài vừa cong mềm mại, vừa có nét cứng cáp bay đập thẳng vào mặt thầy, mặt thầy đờ ngu ra, còn nó thì mặt tái ngắt, may sao thầy ko nói gì. Cả đám thì đứng cười rũ rượi, đó cũng là một trong những huyền thoại của lớp mình, học sinh duy nhất dám chửi thầy, chậc.
Mà ông thầy cũng dạng trùm bựa lắm chứ chả kém, sau đó đến màn chạy của mấy đứa con gái, có vài đứa vào tư thế xuất phát, chỉa mông về phía ổng:
- “Nè! Nè! Mấy đứa con gái quay cái chảo qua chỗ khác coi, để vầy sao phát sóng??” – cười đểu.
Cả đám cười như điên, còn tụi con gái thì đỏ hết cả mặt, phải mà tụi nó liều lấy áo tròng đầu tát chết ông thầy rồi.
Hết giờ thể dục xuống căn- tin ăn sáng, hôm nay mì ăn ngon tè, lúc ra tính tiền thì gặp nàng. 2 đứa vừa đi vừa nói chuyện suốt quãng đường từ căn- tin lên lớp.
Thật kì diệu, cả trường chỉ có đúng 1 cái căn- tin, vậy mà xuống ăn sáng cũng gặp nhau nữa, vũ trụ thật là diệu kì, phải chăng là duyên tiền định, đi đâu cũng gặp được nhau, tự an ủi mình.
2 đứa đang đi đến giữa sân trường thì gặp con nhỏ 10S:
- “Anh!” – nó cười roi rói chả tỏa miếng nắng nào, hớn hở.
Mình gật đầu chào nó, nó đưa ánh mắt hình viên đạn lườm lườm nàng.
- “Ôi trời, em của m lườm t ghê quá, bạn C sướng nha!” – nàng cười giễu.
- “Em nào của t, con đó nó bị điên đấy, chậc!”.
- “Vô duyên, nó thích m thì nó mới thế, tự nhiên nói nó kì vậy??” – nàng cau mày.
- “Nhưng mà t thích m hơn!” – chỉ muốn hét to lên thôi.
2 đứa đứng nói chuyện chỗ cái lan- can quen thuộc trước lớp mình, khoảng cách chừng 3 gang tay, mình đang hào hứng kể chuyện trong lớp:
- “Thế là sau đó thằng Kiệt quay qua chửi…!”.
- “Chửi gì thế a C ơi??”.
- “Anh kể tiếp đi anh!”.
- “Hahahahahahahaha!”.
Giật cả mình, quay qua thì thấy hơn 5 thằng lớp mình chen ngang giữa mình và nàng, thằng nào thằng nấy mắt long lanh cười hô hố.
Cái Đm lũ này!
- “Bạn Linh qua đây dụ thằng C hoài nha!” – Thằng Hoàng Anh cười đểu nói với nàng.
- “Ai dụ gì đâu, zo ziên!” – nàng lắc đầu cười trừ.
- “Thôi bye ha!” – cười nhẹ với mình xong nàng về lớp.
Lũ bạn thì cứ cười hô hố, tiếc là tụi nó đông hơn, ko thì bữa đó làm Bản Kiểm Điểm vì đánh nhau cũng đáng.
Trưa hôm đó tan học, vừa mới dắt xe ra khỏi cổng trường thì thấy 4 thằng chạy 2 chiếc “Giấc mơ tàu khựa” nẹc bô um xùm đứng trước cổng trường.
Một thằng lớp 10 trường mình vừa đi ra, lập tức bị bốn thằng quây lại tán liên tục 4 cái nón bảo hiểm vào đầu, tội thằng nhỏ, mặt như cái mền, trường mình thì đa phần toàn học trò lo học, chả đứa nào dám vào can, chỉ đứng ở ngoài bày tỏ quan ngại, mình cũng thế.
Đúng lúc đó thì ông thầy Thể dục trường mình chạy ào ra can 4 thằng đó lại, tụi nó hung hăng định đập luôn ổng, ổng đạp 1 thằng té chúi nhủi, 3 thằng còn lại chần chừ định bay vào:
- “Tụi mày có gan thì lần sau vào thẳng trong trường mà đánh, lần đó để tao coi tụi mày có ra khỏi trường được ko” – ổng nói mà mặt nhìn ghê lắm.
Ông thầy mình cũng đã nghe tiếng lâu rồi, hồi trẻ cũng quậy lắm, có băng hẳn hoi, 4 thằng kia cũng chùn thế là rút lên xe chạy. Tội thằng cu kia, mặt nó giờ in nguyên 4 cái hình tròn của nón, nhìn vừa tội vừa thấy dễ thương.
Hồi đó mình lại ko biết đánh nhau là gì, hồi nhỏ thì lại khác, ngày còn lớp 3 lớp 4 toàn kéo cả xóm đi đánh Đông dẹp Bắc, đặc biệt nhỏ mà còn có máu liều nữa chứ.
Có dạo lớp 3 đánh nhau với thằng lớp 8 trong xóm, bị nó đánh cho tơi tả, ức mà đ’ đánh lại, về nhà đá bể cái thau nhựa giặt đồ của mẹ. Mẹ về lôi ra hỏi nguyên do xong đánh một trận nhừ tử:
- “Con ơi là con, sao mày ngu thế hả, bị nó đánh ko biết làm cách nào sao mà về đập đồ nhà hả, ngu này, ngu này!”.
Lúc đó ý mẹ là như vầy:
- “Bị nó đánh sao đ’ đánh lại??”.
Đầu óc của thằng lớp 3 thì hiểu như này:
- “Thay vì đập đồ nhà sao ko đập đồ nó??”.
Còn bây giờ nghĩ lại thì mình thấy như này:
- “Trẻ trâu!”.
Thế là hiểu rõ lời mẹ dặn theo ý chí con nít. Hôm sau mình chạy thẳng qua nhà thằng cờ hó đó, đá sút con mẹ nó cái cửa nhà nó, trật hẳn vào trong, móp cái cửa luôn.
Nhà nó kéo qua mắng vốn, mẹ nhẹ nhàng lôi đầu vào, đập như chó.
- “Con ơi là con, sao mày ngu thế hả, sao lại đi phá đồ nhà người ta hả, ngu này ngu này!”.
Nghĩ lại người lớn khó hiểu ghê, rõ ràng ý mẹ vậy mà, tự nhiên bi đòn oan, phắc!
Chap 21.
Chiều tối hôm đó mọi chuyện vẫn diễn ra như mọi ngày đ’ có j đặc biệt, giờ lại phải ngồi ngẫm nghĩ nên xuất quân như thế nào. Nghĩ lại cái vụ 14- 2 vừa rồi tặng quà bỏ hộc bàn vẫn còn thấy nó như cc. Chuyến này quyết định tặng trực tiếp luôn, cơ mà làm sao để nó đang ở giữa lớp mà lôi được đầu nó ra nhỉ, đ’ đùa đâu.
Lan man nghĩ sao đó ngủ quên cmn mất.
Sáng 8- 3- 2008, 6h đã choàng thức dậy, vệ sinh sạch sẽ xong cầm hộp quà xuống tặng mẹ, chúc mẹ 8- 3 vui vẻ.
Vẻ mặt mẹ lộ rõ vẻ sung sướng, cũng đúng thôi, lần đầu tiên mình tặng quà 8- 3 cho mẹ mà, đánh dấu cái ngày mà mình chính thức khôn lớn:
- Không còn là thằng nhóc hồi lớp 1 viết thư cho mẹ đòi bỏ nhà ra đi vì mẹ không phải mẹ ruột của mình, mẹ họ Nhiếp tại sao mình lại họ Nguyễn. Hồi đó phát hiện ra điều này mà khóc hết nước mắt, giờ thì ngồi cười thắt hết cả ruột.
- Không còn là thằng nhóc mê chơi game hồi cấp 2 lấy trộm 20k tiền của mẹ đi chơi sau đó đem 15k toàn tiền lẻ về rồi nhét lại trong cặp, cứ nghĩ có nhiều tiền hơn mẹ sẽ ko biết, sau đó thì cái mông trái của mình nó nghiêng hẳn một bên đến tận bây giờ.
Con trai mẹ bây giờ biết yêu rồi nhé! Chỉ là ko biết có tạch hay ko thôi.
Cẩn thận để bọc quà của nàng vào trong balo, vuốt vuốt, lấy dầu thơm xịt xịt lên này nọ, nghĩ lại sến bà nội. Xách con Martin @ thần thánh đi học, hôm nay hình như cảnh vật cũng vui lây với tâm trạng của mình, đang đi thì trời mưa nhẹ, clm nó phải vào trú mưa chừng 10’ thì hết.
Vào đến lớp lúc gần 6h40 rồi, chậc. Ngồi chém gió với lũ bạn tí thì vào giờ.
Vừa hết tiết 1 là mình trực chỉ 11T ngay, qua đến đó tần ngần mọt lúc rồi lại về, qua lại về chừng 2 lần, nàng vẫn ở trong lớp, vào tặng thẳng thì vỡ mặt. Thế là đi về, đợi cơ hội tiết sau.
Tiết học sau cũng chán như tiết học đầu, vẫn mặt ngầu với cái tâm trạng u sầu nghĩ về dự định tương lai, của trái đất.
Giờ ra chơi tiết 2, ra lan- can hóng qua lớp nàng ngay, vừa may được chừng 5’ thì nàng từ trong lớp đi ra, thế là chạy thẳng vào lớp lôi hộp quà tím chấm bi ra chạy theo nàng. Nàng đang đi về phía Đoàn trường, chắc là lấy sổ đầu bài hay cái đ’ j đại loại thế.
- “Eh Linh, eh!”.
Gọi mà nàng vẫn băng băng đi thẳng, ơ, điếc à.
Mình chạy vụt lên ngang mặt nàng.
Nàng nhìn mình cười nhạt.
- “Làm gì mà mặt như chuối ngâm thế??” – mình hỏi.
Nàng lắc đầu:
- “Ko, ko, đâu có j đâu!” – nhìn mặt là biết có chuyện j rồi, trông nàng khác thường lắm.
Mình giơ gói quà lên đưa nàng, lúc này đã khuất vào dãy văn phòng rồi, chắc chắn là chả có đứa nào thấy:
- “8- 3 vui vẻ nhé!” – mình nói, vẻ mặt hớn hở.
Nàng chỉ hơi cười lấy lệ:
- “Uh, cám ơn nhiều nha!”.
Cái quái j thế nhỉ, hay là nàng cầm hộp quà thấy nhẹ quá nên ko thích?
- “M bị làm sao thế, chả giống bình thường chút nào!”.
- “Đã nói là ko có j mà, thôi t lên văn phòng đây, có j nói sau nha!”.
Sau đó em nó băng băng đi thẳng để lại mình đứng tồng ngồng giữa hàng lang văn phòng.
- “Người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn kia đứng chửi thề!”.
Bời vậy, người tính đéo bằng con gái tính, mình đã dự hôm nay sẽ là một ngày hạnh phúc, tuyệt vời, sáng láng này nọ, lúc đi hào quang chiếu chiếu lấn áp cả ánh mặt trời đỏ rực, lúc về kéo theo cả cái hố đen vũ trụ theo sau, giờ thằng nào mà đụng vào bố, bố đập chết cmn luôn, đang máu.
Lúc về, ghé ngang 11H gọi con bạn thân ra, cắt bớt phần đầu và phần cuối, kể khúc giữa cho nó nghe, mình vừa kể vừa thểu não, buồn xo. Con bạn mình nghe xong lặng xuống, mặt nó có vẻ trầm tư, trán nhăn lại ra vẻ đăm chiêu. Công nhận sống cả đời được mỗi con bạn thân, mình gặp chuyện buồn trông nó cũng chẳng vui, sau này phải tốt với nó hơn mới được, tự nhủ với lòng.
- “Thế này nhé, chuyện m với em Linh giờ ko quan trọng bằng tiết tới t kiểm tra Toán 1 tiết đâu, về lớp đi, từ từ t nói cho nghe!” – nó nói.
Hình ảnh về cô bạn thân thiết, đáng yêu, dễ thương trong mình vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh, nó nói xong quay phắt đi tỉnh bơ, còn mình đứng tồng ngồng, chết chân tại chỗ. Công nhận bạn bè tốt với nhau ghê.
- “Trong những giờ phút cuối, tôi thường ít tin vào phụ nữ!” – lz mẹ hồi đó chưa có câu này, phải mà biết thà tự đi lo còn hơn.
Về lớp, đi ra hành lang sau hóng mát, hồi đó dãy 11, 12 chỉ có mỗi lớp T là ko hề có hành lang sau, lớp 12 nằm trên, lớp 11 nằm dưới, sau này chuyển lên 12 vị trí cũng y chang như thế.
Ra hành lang sau, tựa đầu vào vai ý nhầm tựa vai lan- can suy nghĩ chuyện đời, quay qua thì đã thấy thằng Toàn chó với con bồ nó đang yêu thương ở trên cái ghế đá sát vách đó rồi, nói yêu thương cho to vậy thôi chứ tụi nó cũng chỉ đang ngồi nói chuyện với nhau thôi. Nhìn chúng nó tình thương mến thương trong lúc mình đang như thế này mà máu bừng bừng lên não, chỉ muốn phang chiếc dép vào 2 đứa đó để khỏi phải thấy cái cảnh GATO đó.
Đã bực còn thấy nóng nực, thế là mình vào lớp vác cmn cái ghế giáo viên ra ngồi gần chỗ 2 vợ chồng nó. Sau đó…nghêu ngao hát.
Mình hát rõ to, rõ bự, toàn mấy bài liên quan đến chia tay, bi kịch, khóc lóc này nọ. Lúc sau thằng Toàn rượt mình quá chừng, nghĩ lại hồi đó mà có cái danh hiệu “Trùm vô duyên” thì mình cũng vô cmn đối rồi, bệnh thật. Hèn gì mà sau này nhiều người con gái đến bên mình và sau đó…
Mấy tiết sau chả học hành dc cm j hết, giờ ra chơi nàng cũng ngồi lì trong lớp, mặt xụ ra như cứt ngâm, chả hiểu quái j luôn, thôi kệ, tặng quà xong bớt áy náy.
Chiều hôm đó buồn đời quá qua nhà thằng Phát nổ chơi, thằng này là trùm khoe khoang khoác lác, toàn nổ mấy thứ vớ vẩn nhưng ngoài ra thì nó cũng là một đứa bạn…như cứt.
Nó là cái thư viện di động về phim XXX, dạo đó Vàng Anh vừa có clip là ngày hôm sau nó đã có đoạn 15’ rồi, cũng chả nhớ mấy phút nữa, đúng thằng rãnh
Nhưng cũng may nhờ nó lâu lâu có cái xem free, cũng hay phết. Đến nhà nó lúc 2h trưa, nhà nó ngủ hết goy, mượn máy nó xem film cho đỡ ức chế, đang tính mở ra xem thì nó vội vàng đập vai mình:
- “Từ từ mày, đợi tao cái!”.
Mình đang ngơ ngác thì nó lấy tay lật úp cái khung hình chúa Jesu trên bàn vi tính của nó xuống.
- “Mày làm cái đéo j thế??” – mình ngạc nhiên.
- “Mẹ, nhà tao theo đạo mà, mỗi lần xem phải úp tấm hình này xuống, ko là phải tội!”.
Nghe nó nói mà mình tí thì bật cmn ra khỏi ghế mà xỉu vì cười. Đmm thằng chó, nội cái đống film XXX hàng trăm cái như mày cũng đủ xuống địa ngục bắt dế rồi, con, móa, lắm trò vcl.
Lúc đó mới nhớ ra nhà thằng này theo đạo, mỗi tuần nó đều đi học đạo 1 lần, rửa tay xin tội này nọ, mà thằng này thì ngoài rửa tội tàng trữ film cấm ra thì chắc cũng chả có tội j sất.
Hôm đó cũng nhờ có đống film của nó mình tỉnh táo ra hẳn, cmn, gái gú thích lúc nào chả có, buồn làm đếu j, rời nhà nó lúc 4h30 đi chơi bro. Chỉ có những lúc bay nhảy cùng trái bóng mới là lúc con người mình thoải mái và vui sướng nhất, chả vướng mắc bận tâm bất cứ một chuyện j hết.
Sáng hôm sau, nghe được tin 26- 3 này sẽ phá lệ tổ chức giải bóng chuyền lần thứ 2 trong năm, cả người phấn khích, vui sướng tột độ, đó cũng là mùa bóng chuyền tuyệt vời nhất, và vui sướng nhất trong cả đời cấp 3 của mình.
Chap 22.
Người ta thường bảo:
- “Trăm câu mẹ dặn không bằng một lời của gái xinh và dù có đi Tây trúc thỉnh kinh thì suốt đời cũng không bằng 3 năm đi linh tinh với gái!”.
Nghĩ lại đéo nhớ ai nói câu đó, cứ như là nói ra cho đúng với cái hoàn cảnh của mình ấy.
Lớp trưởng 11T Khánh Linh cao 1m65, thân hình hoàn toàn bình thường, hơi gầy một tẹo bù lại cũng được cái có vòng eo và có nhiều thằng theo. Học giỏi, luôn trong top 7 đứa giỏi nhất 11T, là niềm mơ ước của số đông những thằng đực của toàn khối, dễ thương, hiền lành, ko xinh tuyệt sắc nhưng đủ để đè chết ngắt mấy đứa bình thường.
Lớp viên 11L N.T.C cao 1m73, thân hình chuẩn hơn bình thường, cũng hơi gầy, có tướng thợ xây, ko có cơ bụng 6 múi nhưng đánh rắm thì vẫn thúi như bao nhiêu người. Trong khối cũng khá có tiếng, là chủ công của đội bóng chuyền mạnh nhất trường, luôn là học sinh giỏi, xuất sắc trong top 35 học sinh của lớp 35 đứa 11L. Là niềm mơ ước của một vài đứa con gái ko có nhan sắc và thích những mục tiêu vừa vừa, bởi vậy thời cấp 3 toàn gái xấu nó thích.
Nghe qua rõ ràng cũng xứng đáng cặp đôi “Trai tài gái…dở hơi!”, hơn cả tiên đồng ngọc nữ, cặp với nhau thì xứng đáng là một thế lực nóng hừng hực của cả trường. Ấy vậy mà 14- 2 thì bị từ chối một cách kín đáo theo nghĩa đen và bị loại bỏ một cách nhục nhã nếu hiểu theo nghĩa bóng.
8- 3 thì tặng quà xong im re, mặt lạnh lùng, ko tỏ chút thái độ nào mặc dù bộ quà combo 3 món cực kì hoàn hảo. Buồn, chán và nản, hỡi thế gian tình là gì mà điện, xăng 2013 cứ tăng lên vùn vụt. Đm xã hội.
Sáng hôm đó đạp xe ủ rũ như gà chết lết thết vào trường, tự nhiên hôm nay trời đẹp vãi…*)*(&*( gió thổi hiu hiu nhẹ, nắng hồng rực rỡ như trêu người con người ta vậy.
Vào sớm...