mình lại chọn cách nhìn a từ xa thôi.
Em xin lỗi, em yêu anh nhiều lắm: T
Chap 31:
Bạn có tin chuyện 1 thằng mang tiếng có nhiều ny, toàn ẻm xinh nhà có điều kiện nhưng tết đi chơi éo bh có gái bên cạnh k??? Vâng thằng đó là tôi, ba năm cấp 3 có chừng 8- 9 ẻm qua tay cơ mà đến têt thì toàn đi tay không vs mấy thằng bạn đực rựa.
Têt năm đó, một màu ảm đạm bao quanh, trời mưa rả ríc suôt ngày nên chẳng ai muốn thò ra ngoài. H về thị xã ăn tết vs bme, còn Nhung và My cho dù có yêu tôi thế nào cũng chẳng thể bỏ nhà mình mà gặp chạy đến vs tôi thành ra tôi lại lẻ bóng đơn côi một mình. Kể ra cũng 4 tháng rồi mà tôi chưa gặp My cũng có chút nhớ nhung mỗi khi nhắc đến nàng, muốn xuống thăm nhưng khổ cái nàng đi thực tập nên công việc bù đầu ra nghĩ cũng tội.
Năm ấy C có ny trên trường, n bắt cá hai tay cả ẻm Linh nữa, thằng A vẩu cũng kiếm được bạn gái thành ra có đôi có cặp cả, bọn nó rủ đi chơi tôi toàn viện cớ tránh mặt, dù sao cũng phải để bọn nó có time riêng tư chứ
Cuộc sống bình lặng trôi đi, ngày qua ngày tôi cố gượng cười để tỏ ra hạnh phúc.
- Mày biết chuyện cái Nhung chưa. Thằng C hỏi rồi rót thêm một chén rượu, số là hôm nay nó được chén em ny mới nên phải khao cảm ơn tôi.
- Chuyện gì? tôi hỏi lại
- Tao thấy bảo nó có ny mới học 12 đó, dạo này thân mật lắm. Thằng C chậm rãi nói
- Uh thế là tôt cho nó. Tôi đáp
- Mày không ghen hay tức gì hả?
- Ghen éo gì, với tao Nhung chỉ như một đứa em gái, nó có ny tao cũng mừng, hơn nữa dạo này tao thấy chán chán thế éo nào ý, cảm giác thú vị không như xưa nữa. Tôi nói rồi cầm chén.rượu lên nốc cạn, vị cay nồng xoa vào cổ họng ran rát.
- Phang phập cho lắm vào.giờ liệt cmn dương chứ gì. Thằng C nhìn tôi cười đê tiện.
Tôi chẳng buồn đôi co, lại lẳng lặng rót thêm một chén nâng lên nhưng lại đặt xuống thở dài ngao ngán. Thằng C thấy điệu bộ tôi như vậy liền nói.
- Thật sự nhiều khi tao thấy mày khó hiểu lắm, lúc thì trẻ trâu vl lúc thì suy tư ông cụ, mày là tuýp người khó nắm bắt vler.
Tôi cười nâng chén ra hiệu cho thằng C cùng uống, hai thằng kề cà mãi 10h đêm mới mò về nhà ngủ.
Trời đầu xuân vẫn còn rét lắm, chợt nhìn đôi găng tay Nhung tặng mình tôi lại có chut buồn nhẹ, tuy không có tình cảm dành nhiều cho Nhung nhưng từ trước tới giờ tôi quen cái cảm giác gần như độc chiếm em, bây giờ e sẽ chia cái quan tâm hay chăm sóc tôi cho thêm một người nữa, cảm giác khó chịu đôi chút. Tới nhà tôi leo ngay lên giường ngủ luôn một giấc say sưa cho đến sáng, mà kể cũng lạ thật, lâu lắm rồi tôi không mơ về T nhiều khi tự hỏi lòng mình phải chăng đã quên đi hình bóng em?
Uể oải bước lên trường vì cơn say vẫn còn đâu đó, tôi bị ai đó đâm sập vào người, cáu tiết tôi chửi đổng lên.
- Cái dme, mù ah, mắt để dưới mông hay sao mà tao to thế này mày cũng đâm trúng được ah.
Không thấy đáp lại, quay qua chỉ thấy một khuôn mặt khép nép, đỏ hồng và cặp mắt chực khóc sau lớp kính cận dày cộp. Là một con bé nhỏ con, tay đang ôm chồng tài liệu gì đó.
- Em xin lỗi, e không cố ý, tại em vội quá ạ. Con bé rụt rè xin lỗi
- Nhìn vẻ mặt đáng thương của con bé, một ý nghĩ đểu cáng hiện ra trong đầu tôi
- Ai zà, không ổn rồi, chân a đau quá. Tôi giả điên ngồi thụp xuống.
Con bé mặt biến sắc vội vàng đỡ.tôi dậy hỏi thăm.
- A sao thế ạ, chân a làm sao?
- Chác chật khớp rồi, thế này chắc không lên được lớp rồi. Tôi nhăn nhó rồi tiếp. Giá như có người đỡ a lên lớp thì tôt.
Thoáng bối rối trong mắt cô bé nhưng sau khi nghe tiếng rên.rỉ của tôi thì chắc nàng hạ quyết tâm.
- A để em dìu vào phòng y tế chứ đau thế này k học được đâu.
- Không, a sợ kim lắm, từ bé cứ.thấy vật nào dài dài hình trụ mà nhọn đầu a đều cứng hết người em ạ. Tôi nói đểu
Vẻ mặt ngây thơ hiện rõ, ẻm cắp chồng tài liệu sang một tay, tay kia đỡ tôi đứng dậy theo hướng tay tôi chỉ dìu tôi lên lớp.
Quãng đường từ cổng trường lên tới lớp tôi khá xa lại phải leo thêm một đoạn cầu thang nên khá mệt, trên trán ẻm cũng đã lấm tấm mồ hôi, đúng thôi để cả thân hình hơn 50kg tỳ vào thì k mệt mới lạ. Tôi cứ thế bước đi với khuôn mặt khả ố thu hút bao ánh mắt nhìn vào. Tôi thì thirng thoảng lại lợi dụng trượt chân đê tay ôm ghì lấy eo của ẻm, miệng la oai oái, và trên hết là tha hồ hit hà cái mùi hương đặc trưng của mỗi người con gái.
- Ô đại ka ngã ngựa chúng mày ơi. Thằng A vẩu hét toáng lên khi tôi vừa đặt chân vào lớp, tiếp sau đó là tràng hò hét ầm ĩ của bọn vịt zời. Tôi cười nhe răng cố vín vào ẻm lần cuối rồi nhảy tót lên bục giảng nhìn ẻm ánh mắt chọc tức
- Cảm ơn em nhá, gớm chân đến đây lại tự dưng hết đau chứ. Mà công nhận tóc em thơm thật. Tôi cười rồi giả bộ hít hit
Thoáng chút bất ngờ rồi khuôn mặt ẻm đỏ lên và biến sắc sau đó.
- Hư, anh… Ẻm ấp úng lao vào tôi đấm thẳng vào mặt tôi.
Chủ quan k ứng phó kịp tôi lĩnh trọn cú đấm đấy, tuy lực k mạnh nhưng nó khá đau, ngỡ ngàng và có chút thú vị, còn bọn dưới lớp im bặt không ồn ào.
Bỏ tôi ngơ ngác em quay lưng ra cửa thì bị bọn C cờ hó chặn lại.
- Hehe vào lớp anh đánh người ra không dễ thế đâu em ơi. Thằng C đứng chắn ngang cửa
- Tránh ra… ẻm hét lên rồi sau là tiếng “á” rõ to của thằng C quay qua thấy nó đang ôm chân la oai oái, bọn vịt giời lại được thể cười to thêm.
- Đờ mờ, A vẩu con này lớp nào đấy. Thằng C mặt nhăn nhó ngẩn lên hỏi A vẩu.
- Tao éo biết, nhìn lạ lắm mày vào hỏi bọn cgai xem.
- Thôi khỏi bố biết rồi. Tôi lên tiếng rồi chìa một tờ photo tiếng Anh nãy rút được ra, trên góc ghi tên lớp nhỏ xíu “10 E”
- Ra là hậu duệ anh em mình, chả trách cứng thế. Thằng C tập tễnh đi vào.
- Tao kết em này rồi đấy, đấm tao cái tao cho biết lễ độ. Tôi ngồi trên ghế giáo viên đau đớn xoa má. Chẳng thấy đứa nào nói gì giật mình quay lại đã thấy khuôn mặt sát khí của ông thầy dậy toán ở ngay gần.
- Cậu giỏi nhỉ. Đứng lại đây tôi thử độ giỏi của cậu nào.
Rồi ông làm một bài toán giải sẵn nhưng bắt tôi điền số còn thiếu vào dấu… ngang tìm X lv max cmnr, lại đau đớn ôm con 0 về chỗ mà rủa mình quá đen sáng ra giây phải của nếp.
Rq chơi tiết hai, cả hội 5 thằng đực rựa kéo xuống lớp ẻm, ngó nghiêng một hồi chẳng thấy đâu nên rủ nhau ra căng tin chém gió.
Căng tin trường cũng khá to, nằm song song vs khu nhà vệ sinh cách nhau bởi cái bãi gửi xe. Vừa đi vừa nổ thì bọn tôi bắt gặp ẻm đi trong nvs ra cùng một ẻm nữa, vừa đi vừa.cười tươi lắm, đợi ẻm tới gần tôi nói to.
- Không rửa tay hả em, bẩn thế. Rồi cả hội cười khả ố.
- Em có phải cầm như các anh đâu mà rửa. Ẻm đáp
“wtf, clgt? ” tôi cứng họng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy khó nhai, cả lũ kia cũng vậy nhìn nhau ngơ ngác sau đó cùng phá lên cười chữa ngượng tập thể
- Anh để ý em rồi đấy. Tôi gọi với theo.
- – Khó lắm anh ơi, nữ hoàng sắt đá lớp em đấy, con trai mà đến gần là ăn đòn như chơi, chưa kể nó còn biết võ đấy anh ạ. Một thằng chim lợn gần đó lên tiếng.
- Chú học cùng lớp ẻm nó ah? biết rõ thông tin thế. Tôi quay qua hỏi
- Vâng em học cùng mà, a CLGT phải không, hôm nọ em đánh chế cùng anh trên quán đấy ạ.
Cái kiểu bắt quen nhàm chán, có tý quen biết nhận a.e các kiểu, rồi xin số sau có đánh nhau hay xích mích lại alo a ơi này tôi gặp nhiều rồi (bản thân cũng đã từng) tuy nhiên lần này k lấy j làm bực tức, tôi gọi là dò hỏi thêm chút thông tin từ thằng đó rồi phi về lớp.
Xoa xoa bên má, tôi cười nhếch mép nghĩ lại điệu bộ lúc ẻm bị tôi trêu mà cứ thấy vui vui.
- Cho chừa.cái
thói dâm dê đi nhá, đồ quỷ. H lên tiếng
- Đâu mà, tính trêu nó tý thôi ai dè nó chơi a thật. Tôi cười chống chế.
- Đàn ông bọn a đểu bỏ mịa ra, no xôi chán chè rồi thì đi tìm con khác được ngay. H thở dài ngao ngán.
- Sao thế? e ghen ah? chẳng phải anh đã nói là dừng lại như bây giờ thôi và em cũng đồng ý rồi còn gì. Tôi quay mặt đi nt cho thằng cu lúc sáng hỏi xin sdt ẻm Vân kia (tên e sáng đấm tôi) bỏ mặc H ngồi cạnh.
Sau mấy ngày điều tra qua thằng Thanh (tên thằng chim lợn) tôi cũng gặt hái được kha khá thông tin bổ ích, tiến hành kế hoạch phá băng. Khuyên các bác f.a ” trước khi tấn công nên tìm hiểu đối thủ kỹ càng, trăm trận trăm thắng ở chỗ đó. Tìm hiểu xong phải lên kế hoạch, trường hợp của tôi lúc đó là khá thụ động vì đã để lại ấn tượng xấu, dựa vào thông tin thì rõ e này khá cá tính nên tôi chọn cách tấn công trực diện, cá tính hơn may ra sẽ đánh đổ được đối thủ”.
- Chào em, có vẻ em thích đánh người nhỉ. Tôi nt
- Ai?
- Người hôm trước bị e đâm phải, sau đó còn bị đấm rất đau. Hôm nay khỏi mới nt cho em được. Tôi rep
- Anh định bắt tôi xin lỗi hả, mơ đi nhé, đồ cà chớn. Ẻm rep
- Haha anh không cần em xin lỗi, a lấy đâu ra lỗi mà em xin chứ, chẳng qua là để ý e thôi.
- Anh thôi đi, hết việc làm ah, đi ra sông mà nhảy đi.
- Nhà em gần bờ sông nhỉ? hehe muốn gặp a chứ gì, ns luôn lại còn ngại.
- Đồ trơ trẽn.
- Trơ như nito rồi em ơi, a không buông tha em đâu, cứ đợi nhé hehe. Tôi nt rồi quẳng máy vì biết ẻm sẽ không rep lại, chơi trò mặt dày để thi gan vs ẻm thôi.
Sáng hôm sau đi học cả hội bọn tôi cùng mấy thằng cùng khối kéo đàn kéo lũ sang lớp ẻm bàn tán sôi nổi.
- Hôm nay sang xem ny thằng V mặt ngang mũi dọc tnao, lớp này ai tên Vân nhỉ? thằng Dương vật nói.
- Kia kìa, góc trong góc trong cùng, đấy hôm nọ còn dắt díu nhau lên lớp mà. Thằng C tiếp, rồi bọn nó bàn tán sôi nổi, .nào thì trắng như này, cao như kia, hơi cận, chữ đẹp… làm ẻm ngồi trong lớp đỏ cả mặt.
- Thôi hôm nay ngắm thế đủ rồi, chúng mày phải để ny tao thở chứ, ngắm nhiều mất phấn. Về thôi. Rồi quay vào lớp tôi vẫy Vân “a về ny nhé”.
Tức chẳng biết làm thế nào, nàng vo ngay cuộn giấy ném thẳng vào mặt tôi, do có đề phòng trước tôi chộp lấy rồi giơ lên cười ha hả.
- Ny tao viết thư cho tao này, về lớp tao đọc cho mà nghe. Rồi dzọt lẹ, bỏ lại vô số ánh mắc tức tối đằng sau.
Hôm sau thì không phải bọn đực rựa mà là bọn vịt giời được tôi chưng dụng, con A phắc cũng thuộc diện gái hư (cơ mà ngon) nên khá nhiều ẻm phải kiêng dè, nó dẫn theo hơn chục đứa sang lớp Vân rồi dòm.ngó, lườm nguýt các kiểu chán chê mới về.
Đến ngày thứ ba chỉ mình tôi sang, tôi đứng trước cửa nt cho Vân.
- E ra a nhờ tý.
- A về đi, đừng làm trò nữa không tôi báo nhà trường đấy. Vân rep
- Thì em cứ ra đây cho anh gặp cái rồi nói. Tôi trả lời.
Lát sau Vân bước lững thững từ trong lớp ra, vì ra chơi nên cặp kính cận được bỏ ra, trông nàng dễ thương hơn rất nhiều.
- Sao? anh nói đi e còn vào lớp. Vân nói giọng có phần khiêm nhường hơn chút.
- Chẳng có gì cả, vì a thấy nhớ giọng e nên gọi ra nc k được ah? Tôi cười đê tiện
- A đừng làm phiền tôi nữa được không? a thích thì đấm tôi lại đi, coi như ta hết nợ. Vân cáu
- Ấy ai lại làm thế vs con gái, lại nhất là một người như em chứ. A chỉ thích em như cái lúc e đâm phải anh thôi. Tôi vẫn cười nhếch mép.
- A đừng giở trò, không tôi kiện a tội quấy rối đấy.
- ồi cứng nhề, đây k phải Mỹ bé ơi. haha thế nhé mai anh quay lại. Bye. Tôi làm bộ hôn gió rồi dong thẳng về lớp, vừa đi vừa huyt sáo trong đầu tính kế hoạch B
Chap 32:
Một cái đầu và trực giác nhạy bén, đó là thứ tôi có, trước nằm ở bv Việt Đức có ông bác sĩ tên Dũng (trường buồng trên tầng 2 khoa CTCH) từng xem chỉ tay và nhận xét tôi có giác quan thứ 6 khá nhạy bén và khả năng linh cảm trước chuyện j đó xấu sắp xảy ra. Và sau nhờ nó mà tôi vô tình thoát khỏi nhiều vụ oái oăm.
- Mày nghĩ gì mà thần người ra thế? Thằng C hỏi.
- Bố đang tính kế, hehe tao phải làm một vụ chào năm mới cho rực rỡ. Vừa dứt câu tiếng trống vào lớp điểm, tiết sau đó là tiết văn của cô chủ nhiệm.
- V dạo này phá quá đấy nhé. Cô cười khi thấy tôi
- Dạ, em có làm gì đâu cô, lớp có hỏng cái gì đâu. Tôi cười chống chế.
- Lại cãi cô hả, em làm gì con bé Vân lớp 10e để nó tố cáo em vs cô hả?
Cô vừa dứt lời thì cả lớp ồ lên trêu chọc rồi ném shit các kiểu, phải đợi cô lên tiếng mới chịu im.
- À thì chút chuyện cá nhân cô ạ, nhưng mà cô yên tâm là em không làm.gì quá đáng đâu. Tôi khẳng định.
Cô không nói gì chỉ cười tủm rồi quay lên viết bài mới. Tôi lại nảy ra một ý, liền rút dt ra nt cho ẻm Vân
- Hjx e ác thế đi mách cô giáo làm a bị đình chỉ học một tuần rồi mời phụ huynh rồi.
Nhắn xong tôi tắt máy ngồi tập trung vào bài học, tôi nt trong giờ thường xuyên nhưng trong tiết GđượcD và tiết Văn của cô chủ nhiệm thì hầu như kbh động vào dt.
Ra chơi tôi bỏ máy ra thì thấy tn của Vân.
- Cho anh chết, ai bảo trêu tôi.
Sau đó tầm 15p lại 1tn của ẻm.
- Này anh đâu rồi, k tl hả đồ bất lịch sự.
- Ê nói gì đi chứ.
Không ngờ cách của mình lại hiệu quả thế, tôi cố nghiền ngẫm nốt tiết toán cuối rồi khi cpi ra về tôi nhắn thêm một tin cho ẻm.
- Anh xin lỗi về những rắc rối gây cho em mấy hôm nay, anh thực sự hối hận nhưng giờ đã.muộn màng. Nhà a có mỗi anh là con trai bố mẹ anh rất kỳ vọng vào anh, giờ nghe được tin này chắc họ sẽ sốc lắm, giờ anh chẳng còn mặt mũi nào gặp bố mẹ anh nữa, nếu sau này có dịp mong em cho bme a đọc lại tin nhắn này. Rất mùi mẫn và xúc tích, cảm động và bi thương, cũng chẳng phải đợi lâu, điện thoại của ẻm đến ngay sau đó. Tôi cười tủm vẫy mấy thằng bạn lại gần, cho chúng nó xem, rồi nói.
- Mày tin chỉ 5p nữa là ẻm Vân có mặt ở đây k?
- Chém vừa thôi mày là bố nó chắc. Thằng M lên tiếng.
- Một chầu bia nhá, thằng A bấm giờ còn đặt cửa đê. Tôi nói hào hứng
- Lưỡng lự một hồi rồi bọn thằng M.N và C đồng ý đặt cho 1 cửa tôi thua, con A vẩu dĩ nhiên phải theo đại ka nó rồi
- Tuy nhiên khi ẻm lên lớp thì chúng mày phải làm theo ý tao… như này… và thế này. Tôi nói xong phải một lúc bọn nó mới ớ ra mà lục đục chuẩn bị.
Tôi bỏ điện thoại ra nghe cuộc gọi thứ 2 của Vân bật loa ngoài và nói giọng vừa khóc vừa hét.
- Bỏ tao ra, tao bị đình chỉ rồi coi như tao hết, tao học ở đây và sẽ chết ở đây. Bên cạnh là thằng C bịt mồm cười còn A vẩu giả vờ khóc lóc can ngăn, tay xô bàn kêu kèn kẹt.
Và đồng hồ vừa chỉ 3p10s ẻm Vân đã đứng trước cửa lớp tôi, em lao nhanh vào kéo tôi khi tôi xô bọn thằng A ngã theo kế hoạch sau đó tính trèo lên lan can tầng 2, vài đứa chưa về còn hiếu kỳ bu gần lại để xem
- Này anh điên hả, đang nhiên đòi chết là sao? chỉ đình chỉ học thôi mà xong lại được đi học bình thường có sao? Vân nói tay ôm ghì vào bụng.tôi.kéo.lại.
- Em bỏ anh ra, anh chẳng thiết nữa. E có bị đình chỉ đâu mà em biết. Tôi vẫn giả điên tay nắm chặt lấy tay của Van lúc này bọn A vẩu cũng lôi tôi vào trong lớp, bụm miệng nhìn nhau k dám cười, lúc đấy nếu có giải oscar cho diễn viên nghiệp dư thì tôi chắc chắn giành giải nhất ngay
- Em xin lỗi, mai em sẽ nói với cô là hiểu nhầm thôi, anh đừng nghĩ quẩn nhá, thật đấy, e thề đấy. Vân nói giọng như sắp khóc tay vẫn cố ghì lấy chân… phải của tôi.
Và đời éo như mơ, tự dưng con Lan lố trưởng ở đâu mò vào, thấy đám đông bọn tôi nên sán đến gần mồm gọi ý ới.
- A V ơi, cô giáo H gọi xuống văn phòng kìa, sao gọi điện cho a k được hả? Rồi nó rẽ đám đông bước vào, thấy tôi nó giật mình như thể trúng số độc đắc.
- A bị tnao đây, bọn này hết trò chơi hả, mà e này lớp nào sao k về đi. Và cái ngớ ngẩn của con Lan một lần nữa lại bóp d*i team tôi. Vân như sực hiểu ra, buông tay khỏi người tôi chạy như bay ra ngoài, bỏ lại lũ bạn cờ hó của tôi vs tràng cười k dứt.
Tôi vụt chạy theo, loáng cái đã thấy ẻm đứng ở bãi xe tay thỉnh thoảng lau lau lên mắt.
- Vân! anh xin lỗi. Tôi gọi với theo
- A để tôi yên được không? xin a đấy, sao a cứ bám lấy tôi rồi bày mấy trò này hả? đồ khùng. Vân nói rồi tiếp tục gạt đi những dòng nước mắt trên mi, có lẽ nàng quá ấm ức khi hết lần này tới lần khác bị tôi lừa như vậy.
- Anh xin lỗi.
Tự dưng cảm giác hối lỗi ngập tràn đầu óc, tôi lẳng lặng quay đi nhưng trong thâm tâm thì vẫn có một chút linh cảm là chúng tôi sẽ còn gặp lại.
Những ngày sau đó tôi vẫn thường xuyên nt trước cho Vân, tự dưng tôi thấy lại cảm giác phải theo đuổi một người con gái nên trong tin nhắn bao giờ cũng tỏ thái độ trân trọng và chừng mực. Còn phía Vân, nàng vẫn như tảng băng chỉ đáp tin nhắn của tôi một cách ngắn ngủi, cộc lốc theo phép lịch sự.
Một ngày đẹp trời nọ vừa uể oải sau 5 tiết học tôi uể oải bước vào nhà bà Th cổng trường gọi chai c2 tính tu một hơi cho đã khát vừa mở nắp ra chưa kịp uống thì ở đâu xuất hiện hai thẳng trẻ trâu đội mũ bảo hiểm và đeo khẩu trang kín mít.
- Đme mày chết con chó ạ. Thằng đi trước rut cây tuýp trong ông tay áo khoác ra nhằm thẳng đầu tôi vụt xuống. Hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn né được cú đánh đó làm thằng kia mất đà loạng choạng, tôi tiện thể đạp cho nó thêm một cái làm nó ngã đập lưng vào cạnh cửa nhăn mặt đau đớn.
Thằng đứng sau thấy đồng bọn bị đánh liền lao lên vớ ngay đoạn dây điện gần đó vụt tôi tới tấp, thằng còn lại vội vã đứng dậy giơ cây gậy lên vụt.
“bốp” một tiếng khô khan, đầu óc tôi choáng váng ngã gục xuống đất khom người và tay cho lên ôm đầu. Mắt tôi hoa lên, đầu óc trống rỗng có tiếng ai đó hét lên, rồi những tiếng chửi rủa của hai thằng kia không còn, ai đó nhấc tôi dậy cho, rồi tiếng xe máy nổ và gương mặt đẫm lệ quen thuộc của ai đó nhìn tôi cuối cùng là một màu đen tăm tối…
Chap 33:
Tỉnh dậy ở căn phòng trắng toát, trên tay là dây truyền lằng nhằng ngó xung quanh chẳng thấy ai cả, bên cạnh là mấy bệnh nhân nữa cũng đang nằm im bất động. Tôi nhập viện
Lát sau mẹ tôi bước vào, khuôn mặt khắc khổ của mẹ hiện rõ, mẹ lại gần nắm tay tôi nói gì đó mà tôi nghe không rõ, sao thế này tôi bị điếc rồi hả? Lo lắng và mất bình tĩnh, tôi cho tay lên vỗ tai nhưng nhấc tay có cảm giác nặng nề, đầu ong lên còn tai ù ù như cối xay lúa, phần thắt lưng cũng được băng chặt bà có cảm giác gì đó như bị bỏng.
- Con khát nước mẹ ơi… tôi kéo tay mẹ
Mẹ đứng dậy gần cái tủ rót cho tôi cốc nước, tôi uống một hơi rồi nằm xuống thở dốc. Lát sau ông bác sĩ và thêm hai chú công an nữa bước vào phòng, họ nói gì với nhau rồi hai ông c.a kia lại ra ngoài còn tôi vs ông bác sĩ. Ông sờ nắn, vuốt ve khắp mọi chỗ nói j...