* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Cười Lên Cô Bé Của Tôi Full

Mặc dù biết điều đó, thế nhưng tôi vẫn không thể nào chấp nhận được một sự thật là, có một thằng con trai khác đang tán tỉnh người yêu tôi ngay trước mắt tôi, và như đã hứa, tôi sẽ không bao giờ nhắm mắt bỏ qua chuyện như thế này, không bao giờ.
Trong lúc Vivi còn đang ngơ ngác và ấp úng chưa biết nói gì, tôi đã gạt chân trống xe xuống, đứng trước mặt thằng đó, mắt nhìn chằm chặp nó và chuẩn bị sẵn sàng tư thế cho một cuốc long tranh hổ đấu ngay lúc này:
- Bạn có việc gì cần nói với “người yêu mình” à?
Tôi cố gắng nhấn mạnh 3 từ “người yêu mình” để nó biết đường mà rút lui. Thế nhưng đúng như tôi dự đoán, mặt thằng này có khi dày cũng ngang ngửa tường của Vạn Lý Trường Thành, tôi cứng như vậy mà nó chẳng mảy may nao núng. Tướng tá thằng này thì không bằng thằng Đạt, thậm chí còn lùn hơn tôi cả khúc, cơ mà cái mặt xấc xược nhìn muốn tống cho vài quả. Nó hếch hàm:
- À không, chỉ có món quà nhỏ tặng Vi thôi, không được sao?
Nó câng mặt lên nhìn tôi với ánh mắt thách thức. Con giun xéo lắm cũng quằn, cái gì cũng có mức độ của nó, nhịn nhục cũng vậy, cơ mà với tôi thì nhịn không phải là nhục mà nhịn là thừa nước đục thả câu. Nhận ra sơ hở trong lời nói của nó, tôi cười nhếch mép, đốp lại ngay:
- Tất nhiên là không được.
Nó nhún vai, mặt vẫn trơ ra thấy gai:
- Tại sao?
Tôi cũng đóng mặt ngầu, tay chân đã chuẩn bị thủ thế, đến nước này thì đổi xưng hô luôn, chẳng còn gì mà lịch sự với loại này nữa:
- Vì tao không cho, được chưa thằng nhãi?
Nó hơi khựng người lại, áng chừng có vẻ hơi hốt hoảng vì sự thay đổi đột ngột của tôi, thế nhưng nó lại cười, và lần này, nó không để tâm đến tôi nữa mà quay hẳn sang nhìn Vivi:
- Vi nhận nha!
Vivi bé nhỏ vẫn đang luống cuống và chưa biết phải làm thế nào, đây cũng là một trong những lý do khiến tôi có thể bỏ lũ bạn thân của mình mà chạy đến bên Vivi, tôi sợ rằng em có thể dễ dàng bị lôi kéo hay dụ dỗ, nhưng một khi tôi đã ở đây rồi thì những chuyện như vậy sẽ không thể nào mà có cơ may xảy ra được, dù cho có đi chăng nữa, tôi cũng sẽ ngay lập tức chặn lại, hứa danh dự đấy. Đàn ông con trai một khi đã thề thì phải làm cho bằng được, nếu không làm được thì tôi sẽ không bao giờ hứa, đó cũng là một trong những quan điểm sống của tôi. Tôi đưa tay ra gạt phắt hộp quà xuống đất, chiếc hộp méo mó, lăn đi một quãng xa:
- Đã nói không là không, giờ mày thích cái gì? – Tôi chộp cổ áo nó
Thằng này mặt thì có vẻ ngáo đời, trước đó thì tôi tưởng nó cũng máu mặt lắm, ai ngờ nhát như thỏ đế, tôi mới hơi xúc động một chút thì nó đã té đái trong quần, mặt mày xám ngắt, tay chân quờ quạng lung tung, lắp ba lắp bắp:
- Không… không có gì đâu, tui chỉ muốn… muốn…
Tôi trừng mắt:
- Muốn sao?
Thế nhưng chưa để tôi kịp đụng tay đụng chân hay thằng khốn kia xây xát mặt mày, Vivi đã kéo tay tôi lại, lắc đầu tỏ ý can ngăn:
- Em không nhận đâu, mình đi đi H!
Tôi hừ nhạt rồi buông áo nó ra, nó hốt hoảng vội chạy thật nhanh ra xe, cắm đầu chạy thẳng, không quên nhặt lại hộp quà và quay đầu chửi tôi:
- Đm mày thằng chó, nhớ mặt tao đấy, tao không bỏ qua đâu!
Như đã nói trước đây, mấy cái loại anh hùng bàn phím, mồm to hơn cái radio này thì tôi chẳng ngán, thích thì bước ra đánh nhau thôi, mặc dù tôi học võ chưa đến nơi đến chốn lắm, dạo này còn dù mấy buổi đi chơi với bé Vi, cơ mà cái loại trói gà không chặt này hoặc bọn giang hồ vườn thì tôi tự tin là mình có thể trên cơ được. Nếu nó thích thì kêu hết băng đảng ra đây, tôi tiếp luôn, lâu rồi tôi cũng chưa gặp các chiến hữu ngày nhỏ, chẳng biết mấy ông anh đầu đường xó chợ của tôi giờ đang lang bạt phương nào, thế nhưng kể từ ngày ấy đến tận năm kia khi tôi choảng nhau với thằng bồ cũ của bé Dung để rồi sau đó bị đám đàn anh của nó xúc cho thâm tím mặt mày, mỗi lần tôi cần là mấy ông ấy lại xắn tay áo lên và giúp đỡ, có thể nhiều người lớn bây giờ coi bọn trẻ trâu giang hồ như chúng tôi khi ấy chẳng ra gì, thế nhưng họ có biết rằng, một khi đã là anh em thì mãi mãi như thế, tình cảm giữa chúng tôi luôn bền chặt và chân thành, chẳng như những loại người đạo đức giả, suốt ngày gặp nhau là khen ngợi các kiểu mà đâm lén nhau sau lưng.
Lan man thế là đủ rồi, quay lại với thực tế lúc này, lúc mà cái thằng nhóc xấc xược định tán “vợ” của tôi đang cắm đầu bỏ đi. Tôi bật cười sau lời doạ nạt của nó, thật sự thì thằng này quá trẻ con, dù có tán được Vivi cũng không thể nào làm chỗ dựa cho em được. Tôi thậm chí chẳng thèm chửi lại nó mà còn đưa tay lên vẫy chào tạm biệt khiến nó mất hồn phóng xe đi thằng.
Vivi nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác có phần sợ sệt, chắc do hành động và lời nói của tôi khi nãy có vẻ hơi hung hăng thì phải. Tôi xoa đầu Vivi, cười:
- Làm gì nhìn tui ghê thế?
Vivi chưa trả lời luôn mà vòng tay ôm chặt lấy tôi, lí nhí:
- Cảm ơn H!
Tôi cau mày khó hiểu:
- Cảm ơn gì?
- Cảm ơn vì H đã bảo vệ em!
Tôi dù thập phần sung sướng và xúc động khi những việc làm của mình đã được Vivi thấu hiểu và thừa nhận, thế nhưng cách nói của Vivi cũng chưa khiến tôi thoải mái cho lắm, ít nhất cho tới lúc này:
- Với anh mà cũng cám ơn á, vậy là Vi chưa coi anh ra gì rồi!
Tôi buông Vivi ra, hơi thất vọng một chút, chẳng biết có phải do tôi quá nhạy cảm và hơi nhiều chuyện một chút hay không mà khi nghe Vivi cám ơn, tôi cảm thấy vô cùng tự ái, chẳng lẽ em vẫn chưa thực sự coi tôi là một phần cuộc sống của em hay sao, hay em vẫn chỉ xem tôi như là một “chỗ dựa tạm thời” trong lúc em đang lo lắng, rồi sau này em bình thường trở lại, em lại bỏ tôi mà đi. Giờ thì tôi đã hiểu được những status đầy tâm trạng của mấy thằng bạn thân trên facebook, chẳng phải vô cớ mà bọn con trai ít nói lại suốt ngày lên ca cẩm về chuyện tình cảm của mình, yêu đương quả là thứ khiến con người ta trưởng thành hơn nhưng cũng bắt chúng ta phải tập suy nghĩ sâu sắc hơn và nhạy bén hơn trong mọi tình huống. Và thật may mắn làm sao, mọi chuyện chỉ xuất phát từ sự “nhỏ nhặt” không đúng lúc của tôi mà thôi, khi tôi vừa kết
thúc câu nói, Vivi oà khóc nức nở, ôm chặt lấy tôi:
- Huhu, em không có như vậy đâu mà, H đừng giận em nha!
Tôi vui một thì buồn mười, mỗi lần em khóc, tôi đều buồn, thậm chí còn buồn nhiều hơn em, giờ cũng vậy. Thấy nước mắt của người con gái mình thương yêu đang rơi, trái tim tôi như muốn thắt lại, nó nhức nhối và đau đớn khó tả. Chẳng biết làm gì hơn, tôi cũng ôm lấy Vivi và vuốt ve mái tóc em, à không mái tóc “của tôi” mới đúng:
- Anh xin lỗi, đừng khóc nữa, nín đi!
Vivi vẫn khóc, nước mắt em vẫn ướt nhoè trên đôi vai tôi, đây là lần đầu tiên mà tôi thấy em khóc nhiều đến vậy, thậm chí còn dữ dội hơn cả lúc ba em bỏ hai mẹ con mà đi, có lẽ trong trái tim bé nhỏ của Vivi, tôi thật sự chiếm một phần rất quan trọng, chỉ vì một phút lầm lỡ cộng thêm tính khí bốc đồng, vẽ chuyện mà tôi đã nỡ làm tổn thương nó, có lẽ tôi đã quá hẹp hòi rồi chăng? Tự dưng mới vài giây trước tôi tức giận vô cùng thì vài giây sau lại cảm thấy tràn trề tội lỗi, tôi đã nghi ngờ tình cảm của Vivi, tình cảm chân thành của cô bé đáng yêu ấy chắc chắn không bao giờ thay đổi, vì một lý do đơn giản, em yêu tôi, phải không?
Ngay sau đó, tôi quyết định dắt xe trở lại vào nhà, kéo Vivi ngồi xuống ghế và mặc cho em thoả sức nức nở. Người ta nói, khóc có thể giúp giải toả nỗi buồn rất hữu hiệu, còn hơn là cứ nín nín, điều đó càng khiến cho tâm lý chúng ta trở nên căng thẳng và tồi tệ hơn nhiều lần. Dù sao đi nữa cũng phải công nhận một điều, Vivi khóc dai kinh khủng, suốt từ nãy đến giờ cũng phải chục phút, thế mà nước mắt của cô bé vẫn cứ trực chờ tuôn rơi. Cũng phải, vì tôi đã nỡ nghi ngờ thứ tình cảm quá đỗi trong sáng ấy của em, thứ tình cảm mà có lẽ là lần đầu tiên, Vivi trao cho một người con trai, và thật may mắn, đó lại là tôi. Đáng nhẽ tôi phải vui vì điều đó, chứ tại sao lại quở trách Vivi chỉ vì một câu “xin lỗi” mà tôi cho rằng em đã quá “khách sáo”. Ôi! Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy căm hận bản thân mình. Tôi ôm chặt lấy Vivi vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc em, tôi bắt đầu kể:
- Vi có biết tại sao anh lại quay lưng với những người khác để tới bên Vi không?
Mặc dù vẫn đang khóc, nhưng có vẻ Vivi chẳng buồn nữa, vẫn ngước mắt lên hỏi:
- Hức, tại sao?
Tôi cười, đưa tay lau vội từng giọt lệ trên má em:
- Tại vì nếu không có anh thì Vivi bé bỏng sẽ gặp nhiều rắc rối chứ sao!
Cô nàng chẳng nói gì, nhưng đã tạm thời ngừng khóc, dụi đầu vào ngực tôi. Tôi tiếp tục câu chuyện của mình:
- Bé Vi của anh rất là đáng yêu, nhưng lại quá hiền lành, anh sợ rằng bé Vi sẽ bị bắt nạt, bé Vi sẽ cảm thấy cô đơn, thế nên anh luôn muốn ở bên cạnh Vi và sẽ luôn như thế. Anh sẽ không để một ai làm tổn thương đến Vi của anh, sẽ không để nỗi buồn có thể tìm đến Vi và sẽ luôn ở bên cạnh mỗi khi bé Vi của anh cần.

- Anh xin lỗi vì ban nãy đã lỡ lời, chẳng qua vì anh thương Vi quá nên hơi nóng tính chút thôi, bỏ qua cho anh ha! – Tôi nắm chặt tay Vivi.
Cô bé mỉm cười, ngóc đầu lên hỏi tôi:
- H hứa nha, không được bỏ bé Vi đâu đó!
Tôi mỉm cười hôn nhẹ lên đôi má vẫn còn ướt đẫm của em:
- Ừ, hứa!
Vivi cũng tít mắt cười. Chúng tôi lại cùng nhau trải qua thêm một thử thách nữa, có lẽ nó cũng chưa dừng lại, thế nhưng nó khiến cho chúng tôi hiểu nhau và thông cảm cho nhau nhiều hơn. Dẫu biết tương lai còn muôn vàn khó khăn, thế nhưng chỉ cần có tình yêu, mọi chuyện sẽ chẳng có gì ngăn bước được 2 đứa.
Nhưng nói thì nói vậy, nhưng những cuộc khủng bố dồn dập sắp tới thực sự khiến tôi lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi và lo lắng, cuộc chiến mới lại chuẩn bị bắt đầu…
Chap 72:
Lan man cũng quá lâu rồi, tôi quay xe chờ Vivi về nhà để kịp bữa cơm trưa, gì thì gì, người yêu có thể… bỏ chứ cơm thì không. Trên đường đi, trời tuy nắng nhưng vẫn có gió nên không khí hơi bị khó chịu một chút, chẳng thế mà suốt dọc đường, Vivi cứ luyên thuyên gì đó không ngừng nghỉ, thế cơ mà lúc ấy tôi đói muốn xỉu nên chẳng còn tí tâm trí nào mà nghe nữa, tôi chỉ biết phóng và phóng.
Ké…tttt.ttttttt……
Xe dừng lại trước cửa nhà tôi đúng lúc đồng hồ vừa điểm 12h trưa, quá trễ để ăn cơm nhưng quá sớm để ngủ, thế nên chắc chắn giờ này nếu có thì cả ông anh và bà chị tôi đều thức. Bà chị cả thì tôi không lo vì bả đã lên tiếng ủng hộ tôi kia mà, thế nhưng ông anh thì lại khác, ổng phản đối tôi, không, nói chính xác là ổng muốn đâm lén tôi sau lưng với bố mẹ vì tôi hay xì đểu ổng với bà Trà người yêu ổng. Đột nhiên tôi hơi khựng lại một tẹo khiến Vivi thoáng giật mình:
- H bị sao vậy? H ốm hả? – Vivi bắt đầu giở bài nhăn nhó
Tôi khoát tay:
- Không có gì, mình vô nhà… đi!
Dường như Vivi chẳng biết lo sợ là gì, trước mặt tôi thì Vivi mãi chỉ là một cô bé đáng yêu, thế nhưng ra ngoài đường thì cũng lớn, cũng chững chạc như ai. Tôi thì có vẻ quá tệ, lúc nào cũng lớn tiếng là che chở, là bảo vệ Vivi các kiểu, thế mà chỉ mới là gặp mặt hai bậc đàn anh đàn chị, thế mà tôi đã như cầy sấy, chẳng biết sau này dẫn về ra mắt ba mẹ tôi thì sẽ thế nào nữa, haizzzzz.
Tôi bước vào trước, lò dò như ăn trộm, mặc dù tôi đang đứng trong sân nhà mình. Cất xe xong xuôi, tôi bước vào nhà trong trạng thái thập phần hồi hộp, Vivi thì khác, cô nàng cười tít mắt và có vẻ vô cùng hào hứng vì sắp được yết kiến anh chị rể tương lai. Tôi vừa bước xuống phòng khách, y như rằng, ông anh tôi đang vắt vẻo trên ghế đọc truyện, bà chị tôi thì đang cắm cúi gọt xoài xanh với mắm đường, gì chứ món này là bả mê số một, tôi cũng ăn được cơ mà chua nên không thích. Vừa thấy tôi bước vào thì ông anh tôi đã bật dậy, đon đả chọc:
- Ái chà ái chà, chào sư đệ và… sư muội, hehe!
Bà chị tôi đang mắc ăn cũng phải bỏ dao bỏ muỗng xuống để chiêm ngưỡng dung nhan của cô em dâu tương lai xinh đẹp mà bả đã hằng mong đợi tôi dẫn về từ bấy lâu nay:
- Ồ, em dâu của chị xinh dữ à nghen, thằng Tèo coi vậy mà được.
Trong khi tôi đỏ mặt tía tai vì ngượng thì Vivi vẫn tíu tít cười, cúi đầu lễ phép:
- Dạ em chào anh chị ạ!
Ông anh tôi nhảy ngay vô họng tôi mà ngồi:
- Kìa sư đệ sao không giới thiệu sư muội với huynh và tỉ đây, nam nhi gì mà nhát thế, há há….
Tôi cứng họng:
- Em… em…
Ông anh tôi giở giọng phim kiếm hiệp, à mà cũng có thể là truyện:
- Sư muội thiệt là đáng yêu quá đó mà, xin mạn phép được biết quý tánh đại danh của muội!
Vivi và ông anh tôi khá là hợp cạ, nói chuyện thì đúng là đỉa phải vôi. Có lần Vivi sang nhà tìm tôi nhưng không gặp vì tôi mải đi đá banh với mấy thằng trong lớp, sư huynh quý hoá ngồi tiếp chuyện với cô bé đến tận chiều tối, mãi đến khi tôi về vẫn thấy hai người chém gió với nhau, chẳng biết ổng có nói xấu gì tôi hay không mà sang ngày mai thì Vivi quăng cho tôi một quả bơ to đùng. Vừa quen đã thế này mà lại:
- Dạ, em tên là Vi ạ! Hihi.
Ông anh tôi đưa tay lên trán ra chiều đăm chiêu suy nghĩ, nhìn chỉ muốn táng cho vài cái dép vào mặt, thật là khó ưa quá mà:
- Muội vừa xinh tên lại còn đẹp nữa, sao lại đi theo thằng Tèo thối mồm này chứ, chậc!
Vivi cười:
- Em cũng đang tự hỏi tại sao đây? Hihi
Ổng vẫn muốn xoắn:
- Thôi muội bỏ nó theo huynh đi, huynh đẹp trai, thơm tho hơn, hê hê!
Trong lúc bé Vi cứ liên tục cười thì tôi lại cảm thấy vô cùng tức giận, có phần ức chế. Dù sao thì cũng cần phải giữ chút thể diện cho tôi chứ, anh em đến nản. Tôi sừng sộ:
- Ê ăn nói cẩn thận nha, tui méc bà Trà ông nói dối bả đi chơi đừng trách!
Nghe đến việc đâm sau lưng, ổng ngậm tăm ngay, dù gì chị Trà cũng thân với tôi lắm, bơm đểu quá dễ, đừng tưởng bắt nạt được thằng em này nhé, ông anh! Hehe.
Bà chị cả chấm dứt cuộc chiến mồm đầy căng thẳng của hai anh em tôi bằng một tuyên bố khiến cả tôi và Vivi như mèo gặp mỡ:
- Hai đứa chưa ăn cơm thì xuống bếp ăn đi, đồ ăn chị hâm nóng lại rồi đó!
Cả hai đứa đồng thanh “Dạ” rõ to rồi rón rén chuồn xuống bếp ăn cơm, tra khảo thế là đủ rồi. Cơm canh hôm nay thì vẫn như mọi khi, vài ba món mặn, một món canh rau, đối với tôi thế này là quá đủ rồi, chẳng biết có hợp khẩu vị Vivi hay không, nói gì thì nói nhà em cũng thuộc hàng khá giả, ăn uống tất nhiên là sơn hào hải vị hơn rồi. Thế nhưng trái ngược hẳn với những gì tôi dự đoán, Vivi ăn uống vui vẻ mà chẳng hề kêu than một lời nào, còn liên tục gắp đồ ăn cho tôi rồi ngồi chống cằm nhìn tôi ăn, ôi, lúc ấy phải nói tôi hạnh phúc muốn khóc thét lên được, cơ mà còn hai chướng ngại vật ngoài kia nên tôi không dám thể hiện mình quá lố, dù rằng trước mặt tôi là một vật cản vô cùng… dễ thương. Vivi lúc nào cũng vậy, ăn ít như con mèo, chẳng hiểu làm sao có sức mà học nữa. Tôi thì lại hơi vô tâm khoản này, thế nên ít khi nào nhắc em chịu ăn uống, chỉ khi nào ở gần, tôi mới bắt Vivi phải nhồi thêm vài món vào bụng mới hả dạ. Bé mà ốm yếu gầy gò thì anh ôm ai đây?
Ăn uống thế là đã xong, tôi chạy lên phòng chuẩn bị quần áo sách vở các kiểu nhét vào balo để chuẩn bị cho 2 ngày sắp tới trong khi Vivi ngồi nói chuyện với bà chị cả. Phải công nhận là bé Vi của tôi ngày thường chỉ biết nhõng nhẽo thế mà khéo ăn khéo nói ra phết, chốc chốc lại thấy bà chị với ông anh tôi cười khúc khích. Chứng kiến điều ấy, tôi mới an tâm được phần nào, có vẻ sau này, chuyện gặp mặt ba mẹ tôi cũng chẳng cần phải lo lắng gì nữa rồi. Để kế hoạch trơn tru và thực tế hơn một chút, tôi lại phải nhờ đến thằng Tuấn, lần này, tôi gọi điện cho nó để nhờ nó xin bà chị cả cho tôi qua nhà nó ở 2 ngày vì ba mẹ nó đi về quê thăm ông bà gì gì đấy, đại loại là nó ở nhà một mình buồn nên xin cho tôi qua ở chung mặc dù mục đích thực sự của tôi không phải thế. Thằng Tuấn trước giờ chơi thân với tôi nên nó cũng có...

<< 1 ... 36 37 38 39 40 ... 48 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status