sức khỏe nha.
- Dạ, hai bác cũng vậy.- Linh cười tươi.
- T, Linh về nha.- em vẫy tay.
- Ừ, giữ gìn sức khỏe.
Rồi em lên xe, đi mất hút…
Chiều thứ sáu, thằng Đức cũng về. Còn bà Q thì đi lưu linh mấy bữa nay luôn, tui cũng không thèm gọi, đó giờ bả là vậy.
Ngày thứ sáu đen tối!!! Chán phèo!!!
Sáng thứ bảy, vẫn còn Tết. Đang ngáy ngủ thì má réo dậy. Lật đật chạy xuống nhà đầu tóc dựng đứng. Miệng còn chảy ke.
- Gì vậy má?- tui dụi mắt.
- Có ai gửi đồ cho mày kìa.- má chỉ lên cái hộp trên bàn.
Tui ngáy ngủ ôm cái hộp lên phòng. Giở ra, của ai gửi vậy trời? Mắc gì mà mới sáng sớm gửi đồ.
Lục lọi, hử? Hai cái áo khoác của mình với Linh hôm hát văn nghệ mà. Evil & Angel đây mà. Moi ra tiếp, sợi dây chuyền, mặt dây là hai kí tự L. Rồi cuốn sách ôn thi Anh văn.
Lục lọi ra tiếp, cái áo gối thêu chữ “Em mãi bên anh”. Cuối cùng là cuốn sổ bìa màu đen với tấm thiệp Valentine.
“T, hôm nay là Valentine, cái Valentine đầu tiên của hai đứa mình. Em vui lắm anh à.
Hai cái áo khoác đó em muốn anh giữ thật kĩ, đừng làm mất á nha. Cái sợi dây chuyền thì em cũng mang một cái, hình chữ T ^- ^! Dây chuyền cặp mà. Anh phải đọc hết cuốn sách mà em gửi nghe chưa, nhất định phải đoạt giải nhất đó. Còn về cuốn sổ thì thứ hai em sẽ cho anh biết cái chìa khóa ở đâu. Hì…vợ Kem yêu chồng Đầu To nhiều lắm: – *”
Hì hì, ngốc ơi là ngốc.- tui đọc tấm thiệp rồi cười khì khì.
Gọi điện cho Linh, hai đứa nói chuyện huyên thuyên.
Chủ nhật, tui đi mua một hộp sôcôla, đặt mua 1 bó hồng, với 1 chùm bong bóng hình trái tim.
Sáng thứ hai tui đi lấy hoa hồng, với bong bóng. Chạy xe đạp mà dắt theo cả chum bong bóng, để trên rổ xe bó hoa to tướng. Hí hí..nhìn như bệnh nhưng thôi kệ, quan tâm chi.
Lòng tui vui vui, nao nao. Mường tường ra cảnh Linh nhận bó hoa rồi ôm chầm tui thì vui không chịu được. Lấy hết sức lực, tui đạp xe thật nhanh tới trường. Cả trường thấy tui, ai cũng nhìn chằm chằm.
Vô lớp, cả đám “ Ồ!!!” lên.
- Cha cha, nay lão đại tỏ tình ai mà hoành tráng quá vậy???- Năm nổ trầm trồ.
- Mày biết rồi còn hỏi.- thằng Qúi chen vô
- Ai?
- Linh chứ ai…he…he…- Kì Lân dõng dạc.
Tui không nói gì, chỉ gãi đầu cười.
- E hèm!!! Tao xin tuyên bố 1 tin mừng.- thằng Quí nhảy lên bàn
- Gì?!!!- cả đám bọn tui ngơ ngác
- Ông già tao đã…cho tao ở lại Việt Nam học hết Đại học rồi!!!- thằng Qúi hét toáng lên.
- YEAH!!! Lát về bao tụi tao 1 chầu liền!!!
- Okê!!! Okê!!!- thằng Qúi sang sảng cười.
Tùng…tùng…tùng!!! Vô tiết.
Học kì hai lớp tui có 3 nhân mới chuyển vô. Hai gái, một trai. Hai bạn gái tên là Phương với Châu, còn thằng kia tên Tuấn. Hai nàng nai vàng ngơ ngác với một thằng cao, to, đen, hôi. Tới màn xếp chỗ.
- Thanh Phương, em xuống ngồi kế bạn Hoài Phương(Bóng Biển) đi.
- Còn Châu, bàn T còn 1 chỗ trống kìa, em xuống dưới ngồi đi.- bà cô chỉ chỗ
- Ơ…cô ơi, chỗ này là của Lân.- tui đứng dậy
- Em Lân đâu? Chỗ mình không ngồi mà đi đâu hả?- bà cô quát.
Thằng ngu đó đang ngồi đánh cờ carô với Văn Cầy. Vậy là bị cô kêu lên, quạt cho 1 trận tả tơi. Cuối cùng, Châu ngồi kế tui còn thằng Lân phải ngồi chung với thằng Tuấn cao, to, đen, hôi.
Ngồi học, bà cha nó, ngáy ngủ, mơ màng. Nhỏ Châu ngồi loay hoay sao làm rớt cái cặp của tui xuống đất cái bẹp.
- Ơ… mình xin lỗi.- nhỏ lúi húi định nhặt lên
- Thôi, không sao.- tui khom xuồng kéo cái cặp lên.
Cái cặp cũng không không có gì chừng chục cuốn sách với hộp socola thôi. Socola à?…
Chết, lật đật giở ra, cái hộp bẹp dí. Nhỏ Châu nhìn thấy thỉ sửng sốt, xin lỗi rối rít. Hết nhìn hộp socola rồi nhìn nhỏ Châu. Tui căm lắm nhưng vẫn ráng vuốt mặt mà cười.
- Socola thôi mà, không có gì đâu…- tui ngậm bồ hòn làm ngọt
- Mình xin lỗi, xin lỗi bạn nha…- nhỏ Châu rối rít.
Mặc kệ, còn bó hoa được rồi.
Tùng…tùng…tùng!!! Ra chơi.
Ngồi đợi nãy giờ mà sao Linh chưa qua nữa ta, mọi khi giờ này có mặt rồi mà.
Tui cầm chum bong bóng với bó hoa qua lớp Linh, bọn trong trường nhìn thấy tui thì xì xào, nghe ngứa hết lỗ tai. Đó giờ chưa thấy ai tỏ tình à? Bọn hâm?
Qua lớp của Linh, không thấy em đâu, sao kì vậy? Đang định đi thì nhỏ bạn của Linh khều vai tui.
- Ê.
- Hở?
- Kiếm Linh phải không?
- Ờ.
- Nè, Linh gửi cái này cho ông.- nó đưa tui cái USB
- Ơ…vậy Linh đâu?- tui hỏi
- Linh chuyển đi rồi, hôm qua Linh qua nhà tui nhời tui đưa cái này cho ông
- Cái gì?!!! Chuyển đi?!!! Đi đâu?!!!- mặt tui tái mét, tim đập dồn dập.
Tui hỏi cả lớp, câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu…
Chap 53:
Tui không tin được vào tai mình nữa, Linh chuyển đi? Em đi đâu rồi?!! Đi mà không nói một tiếng là sao?!!! Tay chân tui run lẩy bẩy, mặt nóng bừng, hai tai ù ù không nghe được gì. Thở gấp. Lê bước trở về lớp.
- Ê, sao còn cầm hoa vậy mậy? Bị từ chối à?- tụi nó nhao nhao
Tui im lặng, không
nói được gì. Cổ họng khô rang.
- Há há, bị từ chối hả?!- Thằng Nổ cười lớn.
- Mày im đi!!!- tui không kiềm chế được, vứt bó hoa xuống, tui thẳng tay rồi đấm cho thằng Nổ một đấm.
Nó loạng choạng, mém té. Cả đám thấy vậy nháo nhào kéo tui lại.
- Mẹ, mày điên hả?!!
Tui vẫn không nói gì. Thở gấp.
- Ê! Bình tĩnh lại! Có gì từ từ nói!- thằng Qúi kéo tui lại.
Không được, không được, phải đi tìm Linh, phải tìm được Linh. Tui hất tay thằng Qúi rồi chạy ra khỏi lớp.
“Tùng!…Tùng!…Tùng…!” tiếng trống báo hết giờ ra chơi. Tui vẫn chạy băng băng ra cổng trường. Ngoài cổng vẫn còn ba đứa đang trực, một gái, hai trai.
- Đứng lại! Giờ này còn đi đâu?!- thằng trực cổng hét lớn.
- Tránh ra!!!- tui xô nó một cái “Rầm!!!” rồi chạy vụt ra cổng.
Chạy hết sức có thể, chạy như điên như loạn tới nhà Linh. Tới trước cổng nhà em, tui chết trân. Không thể tin đây là sự thật, trước cổng treo biển “ Bán nhà, liên hệ SĐT: 091*******”. Tui gục xuống, không thể thở được nữa. Tại sao vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Điện thoại thì không liên lạc được. Tui gọi như điên, vẫn không liên lạc được. Ngồi trước cổng nhà em một lúc, tui đứng dậy, bước từng bước nặng nhọc về. Trong đầu hàng loạt câu hỏi “Tại sao…và…tại sao…”, tới cổng trường. Vắng hoe, đang là tiết cuối. Mở cổng, bước vào trong.
- Ê, tưởng đây là cái chợ hay gì mà muốn ra vô lúc nào cũng được hả?
Tui liếc nhìn, con trực cổng ban nãy, nó thấp hơn tui nửa cái đầu. Không thèm nói gì, tui tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra.
- Đứng lại! Nói không nghe à?!- nó kéo áo tui lại.
Quay phắt lại, tui đẩy nó ra, hơi mạnh tay, nó loạng choạng rồi té phịch xuống đất. Nó nhìn tui, rơm rớm nước mắt. Mặc kệ, tui quay đi, tiếp tục bước.
- Cái thằng du côn kia!!! Làm trò gì vậy!!!- nó hét toáng lên.
Bỏ lại nó sau lưng, tui bước lên phòng học.
- Ê, T! Vô lẹ đi mày, cô đang ở trên văn phòng, bả sắp xuống rồi đó.
Thấy tui, thằng Tín la lên.
Vô lớp, ngồi phịch xuống, chán nản. Nhỏ Châu ngơ ngác nhìn tui.
“Tùng…!Tùng…!”- trống tan học. Xách cặp, rảo bước xuống sân. Mấy thằng chiến hữu kêu thì tui cũng không thèm trả lời. Đi lấy xe. Dắt xe ra cổng, tui cứ nhìn chằm chằm xuống đất.
- Đứng lại!!!
Tui ngước đầu lên…lại con nhỏ trực cổng…nó đứng chắn đường tui.
- Tên gì? Học lớp mấy?!- nó chống nạnh
Phiền phức quá.
- Chuyện gì?- tui lên tiếng
- Tên, lớp!- nó nhắc lại.
- Nè, đui à?- tui kéo phần thêu tên, lớp thêu trên áo cho nó coi.
Nó lấy trong túi ra cuốn sổ nhỏ, ghi ghi, chép chép. Tui dắt xe ra cổng, nhảy lên xe, đạp thẳng về nhà.
- Chuyện chưa xong đâu!!!- nó gọi với theo.
Bị ghi sổ thế nào cũng bị phạt lao động, nhưng tâm trí tui không quan tâm đến việc đó. Đầu óc tui đang bấn loạn vì Linh, em đi đâu, sao không nói với tui 1 lời. Đạp xe về nhà. Thảy xe xuống đất cái rầm. Tui lết thết bước vô nhà.
Quăng cặp lên ghế sofa, tui ngồi phịch xuống, thở dài. Lấy cái USB ra, tui đi lên nhà trước. Bật máy lên, tui cắm USB vô máy. Click vô USB, trong đó có 1 đoạn video.
Tui bật lên.
Hình của Linh hiện lên, em bật webcam.
“Đầu to nè, nhớ mình quen nhau bao lâu được rồi hông? Hông nhớ hả??? Mình quen nhau ngay ngày sinh nhật anh luôn đó. Bữa đó em hông biết nên hông có mua quà tặng cho anh, mà đòi anh dắt đi ăn kem nữa…hic…tội nghiệp Đầu to quá à…
Cho nên, hôm nay, em sẽ làm thật nhiều thứ cho anh bất ngờ…hi…hi”
Linh cười, con tim tui nhói lên. Rồi bỗng dưng màn hình tắt phụt. Tối đen.
Có dòng chữ chạy ngang qua màn hình.” Always with you…^^!”
Đoạn video chiếu lại cảnh ngay ngày hôm đó, ngày hát văn nghệ chuẩn bị cho hội thao. Nhưng chỉ có hình, bài Wavin’ flag được thay bằng tiếng Harmonica…loại nhạc cụ mà tui thích nhất…Đoạn phim làm nước mắt tui chực trào ra. Hình ảnh Linh cười thơ ngây, khuôn mặt xinh xắn của em, đôi mắt đó, đôi môi đó. Qúa quen thuộc, quá gần gũi với tui, nhưng giờ thấy xa xăm và lạ lẫm. Tui đứng trên sân khấu, đơ như tượng. May mà có Linh cầm tay tui, em dắt tui đi, em truyền cho tui cảm hứng cũng như sự tự tin để có thể cất tiếng hát. Vậy mà sao bây giờ…
“Đầu to ơi! Bất ngờ hông?! Clip này em tự làm đó. Em biết anh thích kèn Harmonica nên mới lồng vô cho anh đó. Em biết chơi Harmonica nhưng mà hông có thời gian nên em lấy trên mạng đem xuống luôn. Hì hì.”- Đến đây, Linh cười tít mắt.
“Hông tin phải hông? Để mốt qua nhà em đi, em thổi Harmonica cho anh nghe…blêu”- Linh le lưỡi
“À, cuối cùng nữa, cái chìa khóa của cuốn sổ em vẫn còn giữ. Bây giờ em chưa đưa cho anh được, để mốt đi ha.”- Linh cười, giơ chiếc chìa khóa ra trước màn hình.
Em cười, mỗi một nụ cười của Linh là 1 con dao, nó ghim thẳng vào tim tui. Đau lắm.
“À mà phải ráng học anh văn đó nha, sắp thi rồi đó, aishiteru wa!!!”
Phụt, màn hình lại tắt, tối đen. Chắc nó không bao giờ sáng lại. Linh đi rồi, tui đánh mất em chỉ trong tíc tắc, không thể gặp được em lần cuối, dù chỉ là đứng nhìn em từ xa…
Lấy điện thoại ra, cố gắng gọi cho Linh lần nữa “…tút…tút…thuê bao…”, tui đập thẳng cái điện thoại xuống nhà, nó vỡ đôi ra.
Tui ngồi đó, nhìn trân trân cái màn hình tối đen. Linh đi thật rồi…
Anh không cần gì hết, anh không cần chìa khóa, không cần em chơi Harmonica, anh chỉ cần em, giờ này, lúc này, bên cạnh anh, anh chỉ muốn vậy thôi, em có hiểu không?
Chap 54
Tối, đạp xe đi vòng vòng công viên. Đậu xe gần băng ghế đá lúc hai đưa đi chơi thì bị ông bảo vệ rượt, rồi ngồi đó ăn kem. Ngồi xuống băng ghế một lúc. Rồi lại đứng dậy, đạp xe đi tiếp. Chắc cuối tuần này đi một chuyến tới tất cả những chỗ mà tui với Linh đã từng đi. Nghĩ vậy, tui đạp xe về. Lòng vẫn còn buồn rười rượi…
Về nhà. Đi thẳng lên lầu, đánh răng rửa mặt. Tắt đèn nhưng cứ nằm đó lăn lộn, không sao ngủ được.
Một giờ rưỡi. Ngồi dậy. Đi xuống tầng trệt lấy nước uống. Sẵn đó lên nhà trước, lượm cái điện thoại đem lên lầu. Mở đèn, ngồi lấp lại cái điện thoại. Vẫn còn xài tốt, 1280 mà. Nằm xuống, vẫn không ngủ được. Lấy điện thoại ra, mở hộp thư ra coi. Toàn tin nhắn của mình với Linh. Đọc lại mấy trăm tin. Hai hàng nước mắt chảy dài…Rồi tui thiếp đi lúc nào không hay. Tối hôm đó, nằm mơ, nghe th6a1y tiếng Harmonica trong gió. Quay qua thì thấy Linh cúi chào mình rồi mỉm cười chạy đi. Đuổi theo, nhưng dù có cố gắng cách mấy tui vẫn không đuổi kịp, cố hết sức hét thật lớn tên em, tui giật mình, tỉnh dậy. Chỉ là mơ thôi…
Vuốt mặt, nhìn đồng hồ. Cũng năm giờ rưỡi rồi, dậy đánh răng rửa mặt luôn. Thay đồ, xuống nhà nấu mì ăn…mọi khi ăn mì tôm ngon lắm nhưng sao hôm nay thấy làng lạt. Thèm được ăn món trứng chiên mà Linh làm quá.
Sáu giờ rưỡi, xách cặp ra khỏi nhà. Hít một hơi thật sâu, tui leo lên xe, từ từ đạp đến trường. Gió thổi hiu hiu, buồn ngủ quá…
Đến trường, dắt xe đi gửi. Thằng trực cổng đưa tui cái thẻ xe, vừa cầm lên thì bị giật mất. Hơ… Ngó qua, ra là con trực cổng hôm qua..
- Đưa đây.- tui giơ tay định giật lại
- Không dễ đâu cưng…- nó nguýt dài
- Muốn gì đây?- tui ra vẻ khó chịu
- Ê, hôm qua đẩy tui té ngã thì ít nhất cũng phải xin lỗi chứ.
- Vậy giờ muốn sao?
- Xin lỗi đi.- trực cổng đanh đá.
- Xin cái cù loi.- tui giơ cùi chỏ lên rồi quay đi. Qua lắm tí nữa về lên văn phòng nói mất thẻ xe, làm giấy tường trình thôi.
- Ê!!! Cái thằng du côn kia!!! Có đứng lại không?!!!- trực cổng dậm chân xuống đất bình bịch.
Mặc kệ nó, tui đi lên lớp. Tâm trạng chán nản, không biết làm sao để liên lạc được với Linh đây.
Vô lớp, thảy cái cặp xuống cái rầm, không thèm đi đâu hết, chỉ ngồi 1 chỗ suốt, nhai sin- gum. Bóng biển lại ngồi chung tui.
- Ê, gì mà buồn qua mậy?- nó ra vẻ quan tâm
- Haizz, Linh đi rồi mày à.- tui thở dài, nhìn lên trần nhà.
- Cái gì?!- nó sửng sốt
- Ừm, tao chán quá…Linh đi rồi…
- Mày biết Linh đi đâu không?
- Tao không biết nữa…
¬Vừa nói, tui vừa cầm cục sin- gum nhai trong họng ra, kéo kéo.
- T!
Tui giật mình đứng dậy.
- Nè, Châu đền cho T nè…- nhỏ Châu đưa tui hộp socola.
- Ơ…T nói là không mà…- tui trố mắt
- Không…mình làm hư thì mình phải đền, cầm đi.- nhỏ Châu dúi hộp socola vào tay tui rồi đi ra thẳng ra cửa lớp. Không nói thêm 1 lời.
- Ha ha ha…chưa gì mà lớp mình có thêm nàng nữa cảm nắng mày rồi.- Bóng biển cười gian xảo.
- Im mày, ông đây sẽ chờ Linh.- tui nắm chặt tay lại ra vẻ quyết tâm
- Mày thì được mấy bữa.- Bóng biển cười khẩy
- Rồi coi, con cờ hó.- tui dứ dứ nắm đấm vô mặt nó.
Nó đi ra, tui không quên khuyến mãi cho bạn hiền một cục sin- gum trang trí đít quần.
- Ê! Có ai kiếm mày kìa T, hình như lớp dưới!- thằng Tín chạy vô.
- Ờ…ra liền.- tui nhét hộp socola vô hộc bàn rồi chạy ra.
- Aiiii…vậy?- tui chạy ra
Lại là nó, con nhỏ trực cổng.
- Chuyện gì nữa đây?!- tui nhăn mặt
- Trả nè.- nó đưa tui cái thẻ xe.
- Cám ơn.- tui giật cái thẻ rồi toan đi vô lớp.
- Khoan đã…- trực cổng ngập ngừng
- Cái gì nữa? Muốn lại thẻ à? Nè.- tui giơ cái thẻ về phía trực cổng.
- Không phải…
- Chứ gì?
- Bạn học lớp này à?
- Không thấy sao mà còn hỏi?- tui hất hàm
- Ờ…y như du côn, đầu tóc bờm xờm như tổ rơm, ăn mặc không chỉnh tề, ghi sổ!- đột nhiên trực cổng hét lên.
- Kiếm chuyện nhau à? Ngon nhào vô kiếm cơm.
Trực cổng lại lấy cái sổ nhỏ xíu ra, nó ghi ghi chép chép. Rồi nó bỏ đi. Bực mình.
Đi vô lớp.
“Tùng! Tùng! Tùng!” vô tiết. Tiết đầu, lại ngữ văn…ngán tận cổ, tui úp mặt xuống bàn ngáy ngủ. Vừa ngủ vừa nghe giảng sướng lắm, được thoải mái cộng thêm hiểu bài nhanh chóng, lúc đó tưởng tượng ra nhiều cái cực kì hay. Đang mông lung thì bà cô không giảng nữa. Có tiếng nói chuyện, nghe như của cha giám thị.
- Các em!!! Nghe cô đây!!! Lớp ta hôm nay có thêm một học sinh ở lớp khác chuyển qua.
Chuyển qua thì thay kệ nó chứ. Tui vừa ngủ vừa lầm bầm.
- Cô nghĩ không cần giới thiệu đâu, chắc các em ở đây cũng biết bạn này rồi.
“Ô!!! Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ!!!” – cả lớp nháo nhào lên. Tui vẫn úp mặt xuống bàn, miệng lẩm bẩm, học sinh mới thôi mà, có gì ghê gớm…
- Em xuống bàn ba ngồi đi.- bà cô nói
Tui thì vẫn úp mặt xuống bàn…
“Tùng! Tùng! Tùng!”- tiếng trống báo hết giờ.
- Tất cả đứng dậy chào cô!- lớp trưởng dõng dạc.
- Chúng em chào cô ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ!!!- nhựa khiếp
- Thôi đươc rồi, các em ngồi xuống.- cô đi ra ngoài.
Lớp học bắt đầu ầm ĩ, tui thọt hai tay vô túi quần rồi đi ra ngoài. Không thèm để ý đến học sinh mới của lớp. Trong khi mấy thằng chiến hữu bu xung quanh đứa mới vô. Chắc dằn mặt chứ gì. Ma cũ ăn hiếp ma mới, nhìn nản.
Đi tới chỗ cầu thang để xuống nhà vệ sinh thì bất chợt có bàn tay chạm vào vai tui. Giật mình, quay lại…Cô nàng nhỏ nhắn, khuôn mặt tựa như thiên thần, đôi môi nở một nụ cười. Cảm giác như tim mình ngừng đập, không phải vì bất ngờ mà là vì sung sướng.
Nếu đây là mơ thì đừng để tui tỉnh lại, nếu đây là thật thì xin đừng biến nó thành một giấc mơ. Tui hồi hộp, từ từ đưa tay lên, chạm nhẹ vào má em.
- Linh?- tui mơ hồ
- Em đây…- em gật đầu
- Em…thật là Linh không?
- Thật…
- Tại sao…? Em đi mà không nói anh một tiếng là sao?- tui run run
- Em không đi đâu hết.
- Vậy tại sao mọi người…ai cũng nói là…em đã chuyển đi…?- tui thở gấp
- Tất cả là do em làm hết, em muốn coi sau này nếu không có em thì anh sẽ như thế nào thôi.- Linh nói
- Vậy từ đầu tới cuối đều do em sắp đặt, sao em nói dối anh như vậy chứ?!!! Em có biết anh đau khổ lắm không?!- tui gắt lên
- Em xin lỗi…- Linh lí nhí
Tui không nói gì, chỉ đứng đó vịn lan can, thở dốc.
- Em xin lỗi…- Linh ôm tui từ phía sau.
Tim tui lúc đó như tan chảy ra, mọi đều nhạt nhòa trừ em. Khoảnh khắc này tui không bao giờ quên được. Nắm lấy Linh, tui quay người ra sau, ôm em thật chặt, như muốn nghiền nát em ra, không muốn em chạy đi đâu nữa. Vòng tay Linh cũng xiếc chặt lấy tui…
Chap 55:
Nắm lấy tay Linh, tui nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của em.
“Đừng bao giờ…đừng bao giờ bỏ đi như vậy nữa nha em”- tui nhìn vào đôi mắt to tròn, long lanh của em rồi thì thầm.
“Em hứa…em sẽ không bao giờ rời xa anh.”- Linh khẽ gật đầu
“Em sinh ra là dành cho anh”- tui mỉm cười.
Đi về lớp, Linh vẫn còn bẽn lẽn nắm tay tui.
- Lớp em ở bên kia mà, sao lại đi theo anh?- tui hỏi
- Em chuyển lớp rồi…
- Hử? Chuyển qua lớp nào?
- Hồi nãy lớp anh có học sinh mới đó…- Linh cười
- Hả? Ra là…- tui há hốc mồm
- Sao? Sợ em ở đây thì anh không tán được em nào hả?- Linh tinh nghịch
- Đâu có đâu…
- Đừng có lo, anh muốn trồng cây si nhỏ nào trong lớp cũng được hết á…
- Thiệt hả?- tui trố mắt
- Ừ, rồi về nhà em trị anh sau.- Linh bĩu môi
- Hơ, cái này ác dữ nữa…- tui le lưỡi
- Xì…- Linh nguýt dài
Tui chỉ lắc đầu cười trừ. Cả hai rảo chân bước về lớp.
- Ế!!! Lão đại về kìa!!!- Năm nổ la làng
Thằng này tuy miệng mồm nó như cái bô xe lứa, ăn nói vô duyên nhưng nó chơi tốt với anh em, không bao giờ bỏ rơi chiến hữu.
- Ùi uiiiiiiii!!!- cả lớp trầm trồ.
Tui chỉ biết nhe răng cười, còn Linh thì e thẹn, hai má em đỏ bừng.
Vô chỗ ngồi, thằng Tín quay qua bàn tui.
- Lão đại quá siêu!!!
- He he- tui không nói gì, chỉ cười khẩy
Tiết hai. Anh Văn. Thầy kêu lên bảng trả bài, ghi từ mới. Gì chứ Inh- gờ- lích thì tui không ngán.
- T, em lên làm câu...