* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Ngã Rẽ Cuộc Đời Ở Tuổi 16 Full Chap

sữa đào mật ong.’ Bỗng tôi thấy em khẽ khựng lại, cười mỉm. ‘Nhẹ nhàng, thanh tịnh, nhưng mật ngọt tới chết người’. Em lại khẽ cười.
- ‘Gì mà…nhẹ nhàng, thanh tịnh rồi chết người nữa…Anh…không hiểu?’ tôi nhìn em bày tỏ sự thắc mắc.
- ‘Anh không nên hiểu đâu…Hì’
- ‘Em mời anh uống nước xin lỗi chuyện hồi sáng. Thế này là hoà rồi nhé’
- ‘Hoà đâu mà hoà, anh nói là không đủ mà” tôi cười nhìn em.
- ‘Thế anh muốn thế nào?’
- ‘Anh sẽ nói sau. Giờ thì thôi, tạm chấp nhận thế này là hoà. Mà này, em đi như thế mà không sợ người yêu ghen àh?’
- ‘Người yêu? Haha. Người yêu nào cơ?’ Bỗng nhiên em phá lên cười lớn, tôi giật cả mình
- ‘Thì…hôm bữa đi chung với em đấy. Anh thấy hai người còn nắm tay và nói chuyện tình tứ mà’.
- ‘Không phải đâu’ em lắc đầu ngay. Tự nhiên tôi suy nghĩ, hay là thằng khốn nạn kia vừa đá em nên bỗng nhiên em có thái độ kì lạ như sáng nay. Bố cái thằng, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
- ‘Chỉ là…người tình thôi. Người

tình…anh hiểu không?’…trong phút chốc tôi thấy khuôn mặt xinh đẹp kia bỗng sầm lại, đôi mắt ngân ngân lệ.
- ‘Anh…không’ tôi chẳng biết nói gì cả. Nhìn em như thế này tôi bỗng thấy lo sợ.
- ‘Người tình…Chỉ như một cơn gió thoảng qua thôi. Người tình không cần sự quan tâm, chăm sóc. Đến với nhau khi cần rồi lại ra đi như chưa từng tồn tại, cho nhau những gì đối phương cần, để rồi khi tiệc tàn, họ lại quay về với người yêu của họ.’ em khẽ nhìn tôi cười, nhưng sao tôi thấy những giọt lệ bắt đầu tuôn trên má em.
- ‘Anh muốn biết tại sao em lại có thái độ như sáng nay không?’
- ‘Anh đã bảo rồi, anh không bận tâm đâu mà. Anh biết con người phải có lúc này lúc nọ chứ…Vả lại, anh với em có là gì đâu mà…’ tôi nói nhưng cảm thấy thật khó chịu.
- ‘Anh thật giống anh ta.’ E cười nhạt ngay sau câu nói của tôi.
- ‘Anh ta?’
- ‘Người đầu tiên em yêu. Hôm nay…là ngày anh ta bỏ rơi em. Khốn nạn’ em hét lớn lên rồi bật khóc.
- ‘Em…Em…đừng có khóc ở đây chứ’ rồi thôi xong…Bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về phía tôi…Nhìn cái giống gì mà nhìn? Tôi còn không biết cái gì đang xảy ra nữa là mấy người… Thích tò mò àh…Chưa thấy con gái khóc bao giờ àh…
- Cô ơi, cho con tính tiền’ tôi để xuống bàn 10k rồi nắm tay kéo em leo lên xe. Tôi loạng choạng đưa chia khoà vào, rồ ga rồi chạy đi.
- ‘Em…Sao tự nhiên lại khóc thế này…Đừng có khóc nữa đc k? Anh…vô tội mà’
Rồi…xong luôn. Vừa nói xong em lại càng khóc lớn hơn sao thế này…Sao tôi lại bị cuốn vào như cái chong chóng thế này. Làm gì đây hả trời?
Tôi hướng ra Q7, kiếm một con đường vắng ngay gần bờ sông rồi đỗ xe ở đó. Tôi kéo em bước xuống xe.
- ‘Em àh…anh không biết là có chuyện gì…Nhưng mà em có thể nào…không khóc nữa có được k vậy? Anh sợ thấy con gái khóc lắm’ tôi luýnh quýnh năn nỉ em. Tôi sợ thấy con gái khóc thật.
Em vẫn khóc, cứ như không nghe tôi nói gì. Thế là…
Tôi kéo em lại vào lòng, 1 tay tôi ôm em, 1 tay tôi để đầu em vào lồng ngực của mình. Tôi có thể cảm nhận rõ được hơi ấm của em, cũng như từng giọt nước mắt đang rơi của em. Trong vòng tay tôi, em thật là nhỏ bé. Tôi đoán chắc hẳn em phải kìm nén chuyện buồn nào đó từ rất lâu.
- ‘Buông ra. Tôi không cần. Để tôi yên’ Em xô tôi ra.
Những giọt nước mắt vẫn cứ rơi…Những tiếc nấc nghẹn ngào…cất thành lời.
- ‘Anh xin lỗi’.
Chap 16
Tôi nghiêng đầu, đôi môi tôi chạm vào môi em. Thực sự lúc đó, tôi không biết phải làm như thế nào thì em mới chịu thôi không khóc nữa…Thế là tôi suy nghĩ, chặn lại thì sẽ không khóc được nữa thôi. Tôi làm liều luôn, không biết tôi lấy đâu ra can đảm đó nữa.
Môi của em…thật êm và ngọt ngào. Tôi không biết diễn tả gì hơn nữa. Lần đầu tiên tôi được chạm vào đôi môi của một người con gái.
Ngay giờ phút này…tôi bỗng ước rằng, giá như em là của tôi. Tôi sẽ không để em phải khóc như thế này. Ít nhất thì tôi sẽ không giống như cái thằng nào đó đã làm em phải buồn và đau khổ như thế này.
- ‘Bốp’ một cái tát đau điếng.
- ‘H…anh dám làm thế àh?’ e cay nghiến tôi trong từng câu chữ hoà theo những giọt nước mắt. H…em gọi tôi bằng tên…chắc em đang tức giận lắm.
- ‘Anh xin lỗi…nhưng mà… huề nhé. Huề vụ hồi sáng…Mà em đừng khóc nữa có được k…Em cứ khóc vậy, chắc anh chết luôn quá’ tôi nhìn em năn nỉ…mặt tôi ỉu xìu như cọng bún thiu. Cũng phải tôi có lỗi lầm gì đâu cơ chứ.
Bỗng em đứng, trơ ra, em đứng nhìn thẳng vào tôi. Bầu không khí lúc bấy giờ thật nặng nề và im ắng. Tôi nhìn em nhưng không dám nói thêm câu gì nữa, tưởng tượng rằng đôi mắt sắc như dao nhọn kia chuẩn bị nuốt sống tôi vậy.
- ‘Haha…anh thật là’ bỗng em phá lên cười, e lấy tay quẹt những giọt nước mắt. Hình như em đã ngừng khóc. Tôi thành công rồi, giỏi chưa cơ mà phải ăn tát đau điếng.
Em đứng dựa vào xe tôi. Lúc này em đã ngừng khóc rồi. Tôi cũng cảm thấy bớt lo hơn một chút. Nhưng bầu không khí vẫn còn im lặng lắm. Tôi không biết nói gì nữa với em ngay lúc này, còn em thì đang đưa đôi mắt thả hồn vào bầu trời đen xa xăm kia…
Tôi nhìn kĩ em. Tôi gặp em 2 lần, và mỗi lần là 2 con người hoàn toàn khác nhau. Em A hát hay tôi biết, là một cô gái dễ thương, nhỏ nhắn, nụ cười luôn nở trên môi, với giọng hát làm tôi ngất ngây. Còn A bây giờ, trông em thật đáng thương. Nụ cười đc thay đi bằng những giọt nước mắt., những tiếng nấc nghẹn ngào. Một cô bé mới chỉ 15 tuổi nhưng chắc đã phải trải qua chuyện gì đó rất đau khổ…Nói thật, tôi không muốn thấy em như thế này một chút nào cả.
- ‘Hôm nay…là tròn một năm…anh ta bỏ rơi em’ bỗng nhiên em lên tiếng. Em không nhìn tôi, em vẫn đưa đôi mắt lên bầu trời cao kia.
- ‘Anh giống anh ta lắm. Nhất là giọng nói và chút gì đó…em không diễn tả được. Anh ta cũng tên H’. Ra là tình đầu của em cũng có tên giống như tôi. Vậy hồi nãy, em ám chỉ tôi hay anh ta?
- ‘Một năm trước, em là một cô bé nhút nhát và cô độc. Không ai hiểu được em cần gì và muốn gì…’
- ‘Ba mẹ em li dị từ khi còn nhỏ… em sống với mẹ và dượng. Trong nhà, họ chẳng coi em ra gì cả, em như một con người ở…Em không có niềm vui’
- ‘Anh ta là anh trai của một bạn trong lớp em. Anh ta hơn em 3 tuổi. Em gặp anh ta trong một lần tới nhà bạn ấy chơi.’
- ‘Rồi anh ta làm quen em, nói chuyện. Anh ta bảo không muốn thấy em lúc nào cũng buồn bã như thế. Anh ta chọc em cười, lúc nào cũng có thể chọc em cười được. Dần dần…em thấy vui…và rồi em biết em đã yêu anh ta’
- ‘Anh ta khuyên em nên hát, hát có thể giúp em vui hơn. Anh ta bảo giọng em rất hay…Anh cũng như thế’ cũng như thế?…em ám chỉ điều gì từ tôi?
- ‘Anh ta đàn, em hát. Ban đầu, em cũng không biết hát gì. Rồi anh ta chỉ em, chỉnh sửa em từng chút một. Anh ta ân cần lắm. Và có lẽ anh ta nói đúng…khi hát, em cảm thấy vui hơn. Em không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, hoà mình vào bài hát…nó làm em thấy thư giãn hơn.’
- ‘Anh ta luôn ở bên em, dành thời gian cho em, những lúc em cần. Luôn động viên em, giúp em vui. Đối với em, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất em có được.’
- ‘Mọi thứ cứ hạnh phúc như thế…cho đến một ngày.’
- ‘Ngày sinh nhật của em…anh ta đã làm em cảm động…và rồi, cái gì đến rồi cũng đến’ em cười nhạt. Và tôi hiểu em đang nói gì.
- ‘Sau hôm đó… anh ta bắt đầu thay đổi. Anh ta dành ít thời gian cho em hơn. Lúc nào anh ta cũng bảo bận. Anh ta chỉ tìm đến em khi anh ta cần…chuyện đó’ mẹ…thằng khốn nạn.
- ‘Em yêu anh ta, lúc đó, em không suy nghĩ gì nhiều cả’.
- ‘Rồi ngày đó đến. Sau khi thoả mãn, anh ta nói với em…’
Mình tả lại đoạn nói chuyện của 2 người hồi đó, để trong ngoặc và chữ xéo cho mấy bạn dễ đọc + hình dung.
- ‘Anh nghĩ, từ hôm nay chúng ta không nên gặp nhau nữa.’
- ‘Anh này, cứ đùa suốt’.
- ‘Anh không đùa.’
- ‘Anh…đừng có đùa nữa mà.’
- ‘Tôi thấy cô cũng ổn rồi. Từ nay, đừng tìm gặp tôi nữa’
- ‘Nhưng…tại sao? Anh bị sao vậy…Anh đang mệt àh? Đừng đùa nữa mà.’
Anh ta không trả lời, không nói gì nữa. Lẳng lặng bước ra khỏi cửa phòng…Mặc cho người con gái kia, là em, bắt đầu bật khóc.
- ‘Chúng ta…chỉ là người tình mà thôi’
- ‘Anh…’
Rầm. Cánh cửa đóng lại. Mọi thứ như đổ sập xuống trước mắt em.
Chap 17
- ‘Em khóc, em đập phá mọi thứ. Em như một con điên lúc đó, anh có biết k?’
- ‘Em gào thét lên…Mọi thứ tối đen lại trước mắt em…Em không tin…không tin vào những gì em vừa nghe thấy…E vùng dậy, lao đầu xuống đường…đuổi theo anh ta. Em cứ chạy…cứ chạy…Rồi em…ngất đi. Tỉnh dậy…em thấy em đang ở trong bệnh viện.’
- ‘Bác sĩ bảo em bị mất sức rồi ngất đi, được người đi đường đưa vào đây. Sau đó em gọi mẹ em lên trả tiền viện phí. Bà chẳng thèm hỏi lấy một câu…trả tiền rồi đi về.’
- ‘Em đi lang thang suốt ngày hôm sau…Những cơn mưa lạnh buốt rơi xuống. Em ước mình bị mưa cuốn trôi đi, em ước mình không tồn tại…’
- ‘Rồi em về nhà…em như người mất hồn suốt một thời gian sau đó. E không còn sức lực và tâm trí để đi học…Em nghỉ học sau đó’
- ‘Tại sao…Tại sao anh ta lại làm như vậy? Anh ta tới cứu vớt cuộc đời em rồi lạnh lùng buông em rớt xuống sao…tàn nhẫn’
Tôi chỉ biết lặng im, nghe những lời nói như cứa vào tim của em đang tuôn ra. Thằng khốn nạn. Tôi chửi thầm. Nếu tôi mà gặp nó, điều đầu tiên tôi làm là phải đập nát mặt nó…thứ chó chết…
- ‘Sau này…bạn em mới cho em hay…Anh ta cãi nhau với người yêu…rồi tìm đến em để vui đùa như một trò chơi…Người yêu anh ta quay lại…anh ta cũng quăng em đi.’ Con m. nó chứ thằng này thì phải đc ăn gạch
- ‘Mà cũng phải…tất cả chỉ là do em ngộ nhận…Chưa bao giờ anh ta nói yêu em cả.’
- ‘Rồi em xa ngã vào những cuộc chơi thâu đêm…em trả thù những thằng khốn nạn, tham lam…’
- ‘Em biến thành người tình…của bất cứ ai…em phá hoại hạnh phúc của tụi nó. Haha…lũ đàn ông, ai cũng giống nhau…’
Nói tới đây, bỗng em quay qua nhìn tôi, cười nhếch mép…Lúc đó tôi cảm thấy sao buồn quá
Nghe em kể, câu chuyện về cuộc đời em 1 năm trước, tôi mới thấy rằng…trên đời này không gì là không thể xảy ra… Em tội nghiệp quá, em quá mỏng manh. Quá nhiều thứ đè lên cuộc đời của một cô bé như em…Khi mà mọi người cùng tuổi em đang ngày ngày vui vẻ hồn nhiên đến trường.
- ‘Hôm trước, gặp anh, em đã có tí ngạc nhiên. Vừa nhìn thấy anh, em như bỗng thấy lại anh ta…Có điều gì đó khiến em thấy như thế’ em kể tiếp.
- ‘Và khi nghe anh nói anh tên H, em đã tự nhủ rằng…Chẳng lẽ ông trời đang đùa giỡn với em’
- ‘Em quyết định…xin số đt của anh. Hôm đó, em thừa biết rằng, anh đã thích em rồi. Em muốn tìm hiểu xem…ông trời đang muốn gì nữa…’
- ‘Sao…sao em biết? Mà…làm gì có…’ tôi lắp ba lắp bắp, chối phăng…làm sao tôi dám nhận chứ…Chưa gì đã bị bắt thóp.
- ‘Kinh nghiệm…anh àh. Em nói rồi…anh rất giống anh ta…Em có thể cảm nhận được’
‘Baby…tell me how can I tell you…that I love you more than lie…’ Chuông điện thoại tôi reo lên. Là số lạ, mà hình như là số của cái thằng hôm qua.
- ‘Alo’ tôi nghe máy
- ‘Sao rồi…đừng quên cái hẹn hôm T5 đấy’ tôi đoán đúng, là thằng đó.
- ‘Này, mình không biết bạn là ai. Mình nghĩ chắc bạn nhầm mình với ai rồi đấy. Mình không biết bạn là ai…tại sao phải gặp bạn?’
- ‘Đang ở với A đúng k?’
- ‘Sao…sao lại biết?’
- ‘K cần biết nhiều đâu. T5 gặp tao. Nếu mày muốn biết thêm về A. Thế nhé.’ Nói xong nó cúp máy.
Điên thật…thằng khùng nào đây. Mà nó biết mình đang đi với em. Chắc là có quen biết em, tôi liền hỏi em.
- ‘A, cho anh hỏi…em biết số này của ai không?’ tôi đưa em xem.
- ‘Àh…biết. Người mà anh tưởng là người yêu em đấy.’ ra là thằng đó. Mà nó muốn gặp mình để làm gì…rồi còn chuyện gì về A nữa?
- ‘Mà sao nó biết số anh nhỉ?’
- ‘Hôm bữa đó, lúc em xin số anh xong thì nó hỏi em số anh, nó bảo có chuyện gì cần nói. Em cũng không quan tâm. Mà nó vừa nói gì với anh?’
- ‘Àh…uh không. Không có chuyện gì đâu.’ Tôi giấu em những gì nó vừa nói với tôi.
- ‘Thôi. Anh đưa em về được k? Trễ rồi, về kẻo anh bị la đấy.’
- ‘Uh uh…trễ thật. Em ngồi lên xe đi…anh đưa về’
Tôi leo lên xe, chuẩn bị đưa em về nhà.
Chụt.
Chap 18
Bất thình lình…em hôn vào má tôi…
- ‘Cảm ơn…và xin lỗi anh’ em cười, sau đó leo lên.
Hix, ai mà thấy tôi lúc này chắc tôi chết vì nhục mất… Mặt tôi đỏ ửng lên sau khi được em hôn.
- ‘Này, lần đầu được con gái hôn sao.’ Em chọc tôi. Có vẻ như em đã bớt buồn rồi.
- ‘Uh…Uh’ tôi lúng túng không biết nói gì.
- ‘Anh giống con nít thế…đáng yêu thật’ em nhéo 2 bên má tôi…tôi phải phì cười vì hành động của em.
Tôi chở em về nhà của em. Lúc này tôi thấy nhẹ lòng hơn khi em đã bình thường lại. Nhưng mà tôi vẫn thấy sock vì những gì mà em vừa kể tôi nghe. Quả là quá sức chịu đựng…tôi cũng không quá là bất ngờ khi biết em nhìn đời như thế…Con người mà, sau cú sock lớn như thế, ai mà chịu cho được.
- ‘Hồi sáng, em thức cả đêm không ngủ. Em đã khóc suốt đêm…Không hiểu sao, em lại nhắn tin cho anh vào buổi sáng. Em cũng không biết, chỉ là…em cảm thấy…anh có thế nói chuyện được.’ em kể tiếp
- ‘Rồi khi mà anh nói rằng anh sợ em bị cảm lạnh…viêm họng…sẽ không hát được cho người khác nghe…em đã không kìm được’
- ‘Hồi xưa…anh ta cũng từng nói như thế…’ ra là vậy…tôi đã biết được lý do bỗng nhiên em lại kì lạ như sáng nay.
- ‘…anh cũng không biết nói gì…chuyện quá khứ của em, anh không thể tham gia vào hay can thiệp vào…Bây giờ, anh chỉ mong là em đừng buồn như thế nữa…Em khóc, nhìn xấu lắm đó biết k…’ tôi cố an ủi em, tôi mong em sẽ nở nụ cười thật sự, và cố vượt qua chuyện này…không phải là nụ cười giả tạo như em đã từng nói.
- ‘Em biết rồi…cảm ơn anh.’ em cười.
Xe chạy tới nhà em, em leo xuống rồi quay qua chào tôi.
- ‘Anh về đi…chạy xe cẩn thận.’
- ‘Uh anh biết rồi…em vào nhà đi…đừng buồn nữa nhé’ tôi tạm biệt em.
Tôi toan chạy xe đi thì bỗng em hét kêu tôi lại.
- ‘Àh, anh này…’
- ‘Cảm ơn anh…về tất cả ’. Tôi chỉ cười đáp lại em rồi tôi chạy đi thẳng.
Trên đời này sao lại tồn tại cái thứ như thế chứ? Tôi mạnh mồm chửi thằng đó. ‘Làm nhục hết mấy người tên H như tao’…Mà…tôi suy nghĩ…Tôi đã được em dạy cho một bài học về cuộc đời…Đúng là cuộc đời khó suy, lòng người khó đoán. Bỗng nhiên tôi được quen biết em…chắc là sự sắp đặt của ông trời.
Tôi về tới nhà, chào bố mẹ rồi leo vào phòng tắm, xối nước xả thật mạnh. Vết tay em tát tôi vẫn còn trên má…nó hằn đỏ…may mà khi nãy tôi kịp che lại rồi chuồn lên phòng luôn nên bố mẹ không thấy…Lãnh một cái tát, được em hôn lại…thôi coi như không xui cho lắm. Trong cái rủi có cái may.
Àh mà…em nói tôi thích em…có thật không nhỉ? Tôi không biết. Tôi thích em từ giọng hát của em…ban đầu tôi nghĩ đơn thuần là thế. Nhưng sao lúc gặp em, tôi lại thấy rất hồi hộp…tôi run và loạn nhịp suy nghĩ. Tôi thích em, hay là tôi đang thương hại em…Tôi không thể phân biệt được vào lúc này.
Còn thằng L…nó không phải người yêu của em. Thế thực sự tại sao nó muốn gặp tôi? Rõ rang, tôi chẳng biết nó là thằng quái nào, ngoại trừ lần chạm mặt nó ở quán café, mà lúc đó, tôi với nó cũng chẳng chào hỏi gì nhau…Nhưng nó nói nếu tôi đi nó sẽ nói them chuyện về em…Chuyện gì nhỉ? Tôi vừa được nghe em kể quá nhiều chuyện rồi…Có nên biết thêm hay k? Vì dù gì, tôi cũng k có lý do và cái quyền để xen vào quá nhiều.
‘Thôi để mai suy nghĩ lại, gặp nó chắc cũng k mất mát gì. Hơn nữa ở soho, quán này ở trong nhà và có bảo vệ, an toàn, chắc cũng k sao’. Tôi kết thúc những luồng suy nghĩ, tắt vòi nước rồi ra mặc đồ, chuẩn bị đi ngủ.
- ‘Anh về nhà chưa?’ em nhắn cho tôi.
- ‘Anh vừa về này. Hì’
- ‘Thế àh… thế em an tâm rồi. Anh đang làm gì thế?’
- ‘Anh mới tắm xong thôi…Mà em lo cho anh đấy àh’
- ‘Sau những chuyện xảy ra ngày hôm nay…em cảm thấy phải có tí trách nhiệm…em đánh anh một cái rõ đau còn gì’
- ‘Nếu chỉ là trách nhiệm thì…anh không cần đâu’
- ‘Thế chứ anh muốn là gì?’
- ‘Em đánh anh như thế, gây tổn hại nghiêm trọng đến khuôn mặt đẹp đẽ này của anh…hủy hoại tinh thần ngây thơ của anh… Đã vậy còn cướp đi nụ hôn đầu đời của anh…Phạt em phải có trách nhiệm cả đời’
- ‘Này nhé…em chưa tính sổ đấy nhé…em cướp đi hồi nào…Chính anh…còn gì’
- ‘Oh thì…nói tóm lại là cũng cướp…Thế giờ tính trốn tránh trách nhiệm àh’
- ‘Không trốn…Nhưng…’
- ‘Thôi anh chọc em đấy…dễ chọc thế không biết: – “…’
- ‘anh thật là…’
- ‘Àh anh này…anh hát em nghe có được k’
- ‘Anh áh: | anh không biết hát…anh nói thật mà…hôm bữa anh bị thằng bạn nó chơi một vố bắt buộc anh phải hát đấy chứ…’
- ‘Hát cho em nghe cũng không được àh?’
- ‘Không phải là không được…’
- ‘Thế giờ có hát k? Hay muốn em buồn nữa…’
- ‘Oh thôi thôi…đừng buồn nữa…thôi được rồi, để anh hát…’
- ‘Phải thế chứ…call em nhé’
Hix…tự nhiên chuốc họa vào thân rồi…Mà họa này…khó dứt mới chết chứ.
Tôi gọi cho em…đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau qua điện thoại.
- ‘Hát cái gì đây…: – < ‘ tôi uể oải
- ‘Anh hát cái gì cũng được…hihi’
- ‘Một con vịt xòe ra 2 cái cánh…nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp…’
- ‘Em có còn con nít nữa đâu mà hát bài này. Đổi điiii’ tôi nghe giọng em thì thấy, có vẻ như em đã vui trở lại. Tôi cũng lấy thế mà vui lây…tôi muốn em vui hơn, em xứng đáng nhận được nhiều hơn những gì em đang có.
- ‘Thế giờ hát gì :-< anh chịu k biết hát gì hết :-<’
- ‘Ánh sáng của đời tôi đi…anh biết k?’
- ‘Uhm đc rồi…’
- ‘Khi em đã bước đi chẳng quay trở về…nghe như trong lòng anh bang giá, tái tê…anh mới hay rằng trái tim đã hiến dâng người, đời anh vô nghĩa khi lìa xa, người hỡi…Cơn giông tố nhỏ nhoi rồi sẽ phai tàn…xin bao dung để tình yêu mãi chứa chan…Cõi thiên đường sẽ hoang tàn nếu vắng em…Ngàn trăng sao nhớ em đêm đêm…’
- ‘Hix, rồi đấy…’
- ‘…’
- ‘Em…em đâu rồi’
Bỗng nhiên em im lặng…tôi nghe thấy tiếng nấc…hình như em lại khóc.
- ‘Anh àh, anh hát cho em nghe mỗi ngày có được k?’ em hạ giọng
- ‘Được, nhưng phải với 2 điều kiện’
- ‘Điều kiện gì?’
- ‘1 là em phải hát lại cho anh nghe.’
- ‘Uhm…’
- ‘2 là không được để anh biết là em khóc thêm lần nào nữa’
- ‘Chỉ thế thôi àh?’
- ‘Uh…anh không muốn thấy em khóc nữa’
- ‘Nếu thế thôi thì được…Em khóc, không cho anh biết là được thôi chứ gì ‘
- Thế thì thôi,...

<< 2 3 4 5 6 ... 10 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status