giật tay khỏi Kiệt và không suy nghĩ gì lao thẳng vào khu Sân đa năng còn nhốn nháo bởi một lũ “đú zai đẹp”.
- A A A A A…Anh Chi, tiền bối Heo Young Saeng! I love You!
Rồi thì người cần tìm chẳng thấy đâu, chỉ thấy một đám con gái hung hăng bám áo không rời. Chi cứ gọi là giãy giụa quát tháo đủ kiểu. Khi Chi biết phản tác dụng, hắn chỉ còn nước co giò mà chạy. Chi nên cám ơn những buổi luyện tập khổ sai vs 3 thằng bạn, giờ thì khả năng chạy cải thiện đáng kể rồi!
- Hộc…hộc…Phù…
Chi vuốt ngực thở hồng hộc, đầu óc tóc tai lởm chởm, mắt nong sòng sọc vì chạy mệt. Hắn nhanh chân đóng sầm cửa phòng thay đồ, tắt đèn và im lặng ở trong đó. Lũ con gái lùng sục khắp nơi nãy giờ, không cẩn thận tụi nó phát hiện ra thì…!!!
Chi nhẹ nhàng hết mức, mon men tới cửa, hé mắt thăm dò.
- TIỀN BỐI HEO YOUNG SAENG!!! ANH Ở ĐÂU?
Đúng lúc một lũ con gái lại chạy qua cửa và gào to, Chi hốt hoảng nhảy dựng lên cài hết chốt cửa, xém cắn cả vào lưỡi vì giât mình. Chưa bao giờ Chi phải một mình chống chọi quan địch thế này (bình thường có thêm 3 gã kia, Chi sẽ nhè lúc hỗn loạn tẩu thoát đầu tiên). Nước mắt lưng tròng, mấy fan cuồng VN như tặc nữ ấy, khiến Chi phải bỏ chạy vì “tình yêu”khiếp đản của họ.
Một khoảng thời gian trôi đi trong yên ắng, không rõ là 10″hay 20″…Nhưng Chi bắt đầu tin rằng lũ tặc nữ ngoài kia đã ra về. Hắn lại nhổm người và nhìn ngó, 2 tay cố tháo chốt cửa mà không phát ra âm thanh.
Đương lúc tập trung cao độ, một cánh tay gõ nhẹ vào vai Chi từ phía sau.
- Cái gì hả??? Phiền quá!!! Không thấy người ta bận việc à. Nhỡ lũ tặc nữ ngoài kia…*Chi gầm ghè, hẩy hẩy vai, không quay lại*
- …*tiếp tục gõ vai*
- Ashiii, yên nào.
- …*gõ vai nhịp nhàng*
Và khi Chi nổi điên:
- GÌ HẢ???
Hắn quay phắt lại, trong căn phòng không một ánh đèn, Chi chỉ nhìn thấy cánh tay mờ ảo đang thò tới gõ vai hắn. Chi trợn tròn mắt kinh hãi.
- MAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
≈ Rầm Rầm≈ – tự khóa chốt, giờ thì không kịp tháo khóa, đu cửa rầm rầm.
- Ax. Anh muốn cửa rụng bản lề hả.
“Bóng ma”đó túm áo Chi, giọng lánh lót cao vút của Chi thi nhau gầm thét, tay chân hắn khuờ loạn xì ngầu.
- A…Ma…! CÚT ĐI CÚT ĐI!
- Này này. Đủ rồi. Đừng khùng nữa dùm tôi *bóng ma thản nhiên tiến gần Chi, và đã phải trả giá cho hành động chủ quan của mình*
≈Bụp≈
- Hơ…hix. Mình…vừa đấm ma? *Chi hoảng hốt*
Ánh đèn vụt sáng, mọi thứ trở nên rõ ràng. Chi hoàn hồn liếc ngang liếc dọc. Một đứa con gái đứng cạnh công tắc đèn, xoa mũi bị đỏ ửng.
- Hương??? Sao cô dám dọa ma tôi???
- Ma? Có mà anh dọa ma tôi ấy. Lù lù vào phòng thay đồ nữ tắt đèn, chẳng mông bám dính lấy cửa.
- Huk. Đây là phòng thay đồ nam *cãi*
- Phòng của nữ. Anh nhìn kĩ lại đi.
- …*đảo mắt một lượt* Hơ hơ hơ?
Chi mềm nhũn người, thảo nào tụi con gái không phát hiện ra hắn, bởi lẽ chẳng ai nghĩ được Chi lại chui vào đây. Chi cao thủ thật. Nếu người ta biết Chi vì trốn lũ con gái mà chui tận vào phòng thay đồ nữ, chắc chết luôn quá!
- Anh 18 – 19 tuổi rồi mà còn sợ ma hả?
Chi rùng mình, lừ Hương, Hương động vào tim đen của Chi rồi đấy. Ghừ. Chi sợ bóng tối và những thứ phi thực tế, điều này dễ hiểu khi Chi mất bình tĩnh trong căn phòng tối, kín mít như như phòng thay đồ.
- Cô làm gì trong này? A!!! Vừa nãy cô dám mắng tôi!
Hương nhíu mày, bặm môi, không nói không rằng.
- Nói cho cô biết *ngày một to tiếng* Tôi thật không thể chấp nhận được. Tôi làm gì mà cô mắng tôi? Đồ…bà chằn! Đồ…phù thủy! Đồ &%%&*&*#$#…
Cơn tức vì thua chạy còn chưa nguôi ngoai thì Chi đã làm Hương tức thêm vài chục lần. Hương nhào tới đấm đá túi bụi khi Chi còn chưa hoàn thàn câu nói của hắn.
Hắn la không kịp, chỉ kịp đỡ đòn. Ôi, cửa ra vào còn nguyên mấy cái khóa, nó làm Chi hết đường để chạy.
Ngu thì chết! bệnh tật gì! =.=”
…
- Cô đích thị là một mụ phù thủy. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà! Những tưởng thoát được lũ tặc nữ, ai dè lại gặp “trùm”tặc nữ *ngắc ngoải, hấp hối* Hu hu hu.
Hương ngồi bó gối trên ghế băng, buồn so ngẩn ngơ. Chi nhìn kẻ sầu não kia, hắn nhún vai khó hiểu. Chi nhẹ nhàng tháo chốt cửa (đã hại hắn 2 lần), mở rộng ra, luồng không khí mát mẻ quang đãng của đêm đông tràn vào căn phòng. Chi tựa lưng ở cửa và nhìn xa xăm, trên bầu trời mênh mông vô định. Hương nhìn hắn, do dự khi quyết định chủ động phá vỡ sự im lặng.
- Sao anh lại để Kiệt thắng? Anh nói ghét đấu tiếp. Vậy mà anh vẫn để hắn thắng *nghe giống buộc tôi hơn là nói chuyện*
Chi quay người nhìn Hương, hắn muốn nhận được lời xin lỗi hơn là lời buộc tội thứ hai.
- Hờ. Cô hay nhỉ. Kiệt và cô là ân oán riêng. Tôi tham gia hay không là quyền của tôi chứ.
- sao anh không phân biệt làm thế thế nào là có tính người. Kiệt và T.A sai rồi. Bọn chúng tưởng nhiều tiền thì muốn gì là có đấy hả.
Chi định nói lại Hương nhưng rồi hắn quay mặt lờ đi, khoanh tay để cơn giận không lộ ra ngoài. Hương gộp tất cả những gì liên quan đến Kiệt và Sổ Đen, người VN có khác, nghe tiếng tăm: “Ghét ai ghét cả đường đi, thù ai thù cả tông chi họ hàng”đã lâu mà giờ Chi mới trải nghiệm qua. Bảo thủ đến thế là cùng.
- Ya. Dù gì thì tôi không làm gì sai,,cô xin lỗi đi!!!
- Xin lỗi? Xin lỗi à? Xin lỗi hả? Đừngcómơ! Hứ.
- Cô…Ghừ. Đồ phù thủy đánh đá.
- Phù thủy cái con khỉ. Tôi hiền chán á!
- #%@#@$$#%$&…*tức sùi bọt mép mà không làm gì được đành vò đầu lẩm bẩm nguyền rủa*
Hương cũng chẳng buồn nhìn Chi, bạn của Kiệt đối vs Hương thì kẻ nào cũng là đạo đức giả, cáo đội lốt người. Phải một hồi lâu Chi mới lấy lại bình tĩnh để tiếp tục cuộc đối thoại cụt ngủn của hai đứa.
- Haizzz. Sáng kiến thông minh là cô hãy khuyên anh trai bán quách Linh Nguyễn cho T.A!!! Số tiền được bồi thường sau khi xác nhập Linh Nguyễn và T.A đủ cho các người sống cuộc đời triệu phú đấy *nghệ thuật phóng đại: chém gió♥đá bão♥phệt sóng thần*
Ngày hôm nay chưa đủ mệt mỏi sao mà Hương còn phải gặp gã Chi ngang bướng như cua này. Gì chứ động tới việc Linh Nguyễn bị xác nhập là Hương lại tức muốn phát điên.
- Ya. Cô khóc cái gì. Tôi góp ý trân thành cơ mà *Chi nổi quạc lên vs Hương* sao các người cố chấp vậy nhỉ? Đồng ý là T.A thâu tóm có phần không đúng. Nhưng T.A sẽ bồi thường còn gì. Có phải cướp trắng đâu???
- …*im lặng*
- Ya Ya Ya. Nói gì đi coi. Cô không muốn giao tiếp nữa hả.
- …Nỗi khổ riêng! Nói anh hiểu không mà hỏi? *Hương vùng dậy quát vào mặt Chi*
- Nỗi khổ riêng?
- Thôi anh đi đi. Đi xa vào. Về chỗ Kiệt ý, tôi không muốn thấy mặt ai hết. ĐI ĐI!!!
Hương đẩy mạnh Chi ra ngoài, hắn cứ ngây người ra, kiểu này, chắc hắn lại mắc thêm tội vs Hương rồi cũng nên.
Ôi các số Chi đen như mực!
Hương đóng chặt cửa phòng thay đồ, ngồi bệt xuống chân cửa, chán nản.
Chi đứng ngoài cửa, lạnh thì có lạnh nhưng mà hắn không quan tâm. Cuộc đời Chi thích sống sòng phẳng, không nợ ai, không cho ai nợ (nhất là tiền!!!). Lũ con gái bám Chi dài như sông nhưng chúng không thể khiến Chi đảo mắt rời khỏi bàn máy điện tử. Thế mà từ hồi theo Kiệt sang VN ăn- chơi- đàn- đúm rồi gặp phải Hương, Chi cứ mắc tội hoài. Cảm giác hắn nợ Hương một cái gì đó, cảm giác rằng hành động của Chi luôn ảnh hưởng tiêu cực đến Hương. Giờ Chi mới được biết “bị chử.i”và “ăn năn”ra sao.
Chi tựa đầu vào cửa phòng, chắc mong muốn được xin lỗi của hắn tanh bành rồi. Không khéo hắn còn phải lựa lời mà xin lỗi Hương?
- Nỗi khổ đấy lớn không? *Chi hỏi*
- Cái gì? Sao còn đứng ngoài đó *Hương giật mình*
- Nỗi khổ để cô phải giữ Linh Nguyễn là gì thế? *lại hỏi*
- Sao tôi phải trả lời?
- Không trả lời thì thôi. Mà tốt nhất nên trả lời…
- …*muốn tung cửa xông ra cho Chi vài cước*
- We. Có nghe không hả *gõ cửa rầm rầm*
- Nhà tôi bán rồi, nếu Linh Nguyễn cũng mất nốt, họ tìm về làm sao.
- HẢ. Cô nói nhà nào bán rồi? Thế hiện giờ anh em các người ở xóm lá à!
- Điên quá. IQ một số *Hương thét* Bố mẹ tôi bỏ nhà đi lâu rồi. Nếu họ mà bất chợt về thì biết đường nào mà lần. Nhà cũ đã bán, còn mỗi Linh Nguyễn – tài sản của ba mẹ tôi, cũng là ngôi nhà thứ 2 của anh em tôi.
- Thì treo biển nhắn: “Bố mẹ về thì tới Xyabc…”. Có vậy mà cũng…
- Anh tôi đã vất vả nhường nào để giữ được Linh Nguyễn tới ngày nay, phát triển nó thành một tiềm năng lớn đầy triển vọng. Công sức của anh ấy không dễ đổi bằng mấy đồng tiền của T.A đâu.
- …Haizzzz…
Chi hết đường xỉa xói, hắn gãi gãi đầu thở dài.
- Giàu cũng khổ mà nghèo cũng khổ.
- A nghèo cơ? Nhà tôi không nghèo *quát*
- Đấy là tôi nói thế, ai bảo gì các người.
- #$%#@&*$@#…
- %^%&$%#$…
…
Cãi nhau không thấy điểm dừng.
Lúc sau:
- Hắt- xì!!! Ghừ…hắt- xì!!!
- Thôi đi. Đồ con bò đội nón! Mặc phong phanh ra lạnh rồi hắt xì cái gì. Bịt mũi lại, không hắt xì nữa. ĐIẾC TAI.
- Cái gì!…hắt- xì. Mụ phù thủy kia…hắt- xì!!! Chính cô đuổi tôi ra ngoài cửa giữa đêm lạnh chứ bộ…hắt- xì!!! hắt- xì!!! *run cầm cập*
- Thì về nhà đi. Tôi không bắt anh đứng canh ngoài cửa.
- Gruuu Tôi không muốn đứng ngoài. Nhưng giờ thì không về được. Kiệt và 2 gã đi rồi. 10h đêm chứ sớm gì.
- HẢ??? 10h RỒI???
≈Binh≈
- Á.
- Oa Oa Oa Lão ngố nhà tôi chết đói mất!!!
Hương tông cửa bật hết khóa, chạy như bay ra ngoài. Sự hiện diện trong bán kính của chiếc cửa làm Chi chảy không biết bao nhiêu máu mũi. Hương chạy nhanh ra cổng trường, Chi chạy theo sau, đau ơi là đau!
- Khóa cổng rồi.
Hương vội xắn tay áo lên, giải pháp của Hương chỉ có một: trèo ra ngoài.
Đang chênh vênh trên hàng rào thì Chi túm chặt vạt áo của Hương kéo xuống.
- Yaaa…Thằng kia! Buông ra cho tôi leo!
- KHÔNG ĐƯỢC. TÔI CÒN KHÔNG VỀ ĐƯỢC BIỆT THỰ NÈ. TẠI CÔ ĐẤY!!!
- Tôi làm gì? Buông buông…
- Tôi không mang điện thoại, không mang ví, không nhớ địa chỉ nhà! Hỉu chưa? *túm chặt không buông*
- Thì kệ anh. Hiểu cái gì chứ. *giãy giụa*
- Đêm nay không có chỗ ngủ. Hoặc là cô kiếm chỗ cho tôi, hoặc là tôi kéo cô ở trong trường đến sáng mai.
- Sao tôi phải kiếm chỗ cho anh???
- Chọn đi!!! Nhanh!!!
- Ôi…*mệt mỏi* Anh đừng phá tung nhà tôi đấy *hậm hực*
- Hử. Ashi. Nhà cô ở đâu *ngó ngó*
Kết quả sau một hồi giằng co Chi đã tìm được chỗ tá túc qua đêm. Đó là nhà Hương.
Hương dẫn Chi đến khu nhà gần công viên, 10h đêm đường mập mờ và vắng tanh. Hương và Chi vừa đi vừa quát tháo inh ỏi. Cô rẽ vào một ngôi nhà cổng gỗ trắng, mở cửa.
- Nhà của GĐ Linh Nguyễn đây hả *Chi hốt hoảng*
Chính xác thì nhà Hương là một ngôi nhà 2 tầng nhỏ (đối vs Chi), trước nhà có vườn hoa, bám leo cổng và thân cây là giàn hoa giấy.
- Tôi tưởng GĐ công ty lớn ít nhất phải sống trong biệt thự?
Chi bước theo Hương vào trong nhà, cánh cửa kính bật mở, ánh đèn sáng trưng, có người đang thức đợi Hương về.
- Khang ơi ăn tối chưa hay vẫn lười để kiến bò bụng? *ném giày hớt hải chạy vào*
- Ế *né nhanh 2 cái giày của Hương* Con gái con đứa *chun mũi*
Từ trên cầu thang giọng một thằng con trai réo rắt lắt léo gọi tên Hương, nó bay như dơi xuống ôm chầm lấy Hương. Không hiểu sao máu nóng trong người Chi dâng ngùn ngụt khi nhìn pha hành động ngoại mục vừa rồi.
- HƯƠNGGGGGG. Sao giờ em mới về. Định cho anh thành xác ướp sao.
- Khang *Bụp ~ đấm cho Khang một cú* Bảo tự lo cho bản thân cơ mà? Vs lại nhịn một bữa không chết đâu.
- Hic. Cứ đánh anh là sao chứ *sụt sùi, bất giác nhìn thấy Chi sau lưng Hương* Đứa nào thế ?
- Bạn em. Hắn chỉ ở tạm nhà ta một đêm thôi *Hương nhanh nhẹn vơ tạp dề bước vào bếp*
Chi ném cho Khang cái lườm ác cảm, hắn đã nhận được cái lườm tương xứng từ Khang. Trong lúc Hương rối tung rối mù làm bữa thì 2 gã đứng lặng lẽ đấu đá qua ánh mắt.
Một tên đứng trong nhà mặc áo pull quần thụng kaki ống cao ống thấp, khoanh tay thách thức. Một tên đứng ngay cửa, mặc bộ đồ thể thao trắng còn lắm tấm mồ hôi, tóc tai bù xù lỉa chỉa, hắn đã sẵn sàng đánh đứa nào gai mắt.
- Mày dám vào nhà không? Mày có phải người yêu của Chi không?
- Mày có lép gọn sang bên không? Mày có muốn ăn một đá không?
- Mày…
- Mày…
Hương tức giận ném 2 quả cà chua ra chỗ Chi và Khang (bụp bụp!)ɋ
- MÀY MÀY TAO TAO CÁI GÌ. Vào dọn bàn, không ăn thì đổ đi đấy nhá.
Các gã con trai bẽn lẽn đình chiến vì 2 lý do, thứ nhất: không vào thì mất ăn; thứ hai: để “Hương muội muội”phải vác chảo ra thì…!!!
Ngồi vào bàn Chi và Khang chiếm 2 ghế đối diện nhau, một tay cầm dĩa một tay cầm dao nia qua nia lại hù dọa kẻ thù.
- Thôi ngay. Hai người có phải trẻ con đâu hả???
- Nhưng mà nó…*đồng thanh, chỉ tay vào mặt đối phương*
- Ăn mì xào. Tôi không kịp đi chợ.
Hương bày đĩa ra cho 2 gã, vừa tháo tạp dề ngồi xuống thì Khang bật dậy:
- Hương, anh không thích ăn mì mà *nhăn nhó*
- A. Không ăn thì đưa tao *Chi vươn người chọc dĩa định xoắn mì của Khang*
≈Cạch≈ 2 cái dĩa chạm nhau!
- Đứa nào bảo tao không ăn? ĐỨA NÀO??? *hét ra lửa*
- ashi *Chi hất sợi mì lên mặt Khang*
- Mày…*hất lại Chi*
Vèo…vèo…vèo…
Sợi mì trong hai đĩa bay như mưa, vắt vẻo lên mặt Chi – Khang.
Vèo ≈ Soạt! Sợi mì hạ cách ngay đúng đĩa mì của Hương.
- CHI!!! KHANG!!! *đập bàn* Mì bắn tung tóe rồi!!! *nhéo tai cả hai xách lên*
- Á Á Á…Hu hu hu Xin lỗi mà…
-
- Hương! Lát cho thằng này ngủ ở chuồng heo (nhà có nuôi heo đâu, bới đâu ra chuồng?)
- *lườm* Đêm nay tao muốn ngủ vs mày! Vào chuồng heo vs tao nhé Khang! *chu mỏ*
Hương cố nuốt miếng mì, nhắm mắt làm ngơ. Chi và Khang lại bắt đầu vũ điệu lung tung của mấy sợi mì. Rõ khổ. Sao lại ghét nhau thế nhỉ.
Đến giờ đi ngủ, Hương kéo cả hai lên tầng:
Phòng ngủ của Khang, mọi đồ đạc như chăn, gối, ga, đệm…đều đang được Hương dọn dẹp quẳng ra phòng khách.
- Hươnggggg…? Em định đuổi anh trai ra phòng khách để giành phòng cho thằng đấy thật sao *Khóc lóc rỉ rê*
- Chỉ một đêm thui, anh hãy hy sinh đi, cứ coi như vì đưa em gái xúi quẩy này *chắp tay van xin*
- Thằng Chi có thể ngủ dưới phòng khách! *Khang hét*
- Hắn là “thiếu gia”từ lúc lọt lòng đã chăn bông nệm thú, hắn sẽ mất ngủ nếu nằm ghế salon *Hương thì thầm*
- Thế anh cũng sẽ mất ngủ! Kệ hắn đi! *kéo áo Hương, tỏ vẻ đáng thương*
- Nhưng mà hắn đòi vào phòng em ngủ!!! Kệ sao được mà kệ! Anh để đứa em gái “nai vàng ngơ ngác”này ngủ vs 1 thằng lạ mặt àk??? *đẩy Khang ra khỏi phòng và đóng sập cửa*
- Hương…Hương ơy…hu hu…Phòng của anh cơ mà *đập cửa ăn vạ*
- *per, coi như tiếng mèo kêu*
Hương mở tủ, lôi ra bộ chăn nệm mới tinh, trải gọn gàng cho Chi. Chi hiển nhiên đi ngắm nghía phòng Khang, như thể việc Hương đang làm cho hắn là việc tất yếu. Chi ngồi xuống bàn làm việc của Khang, bắt gặp những khung ảnh nhỏ được treo chằng chịt trên tường. Hắn thích thú gỡ tấm to nhất xuống và giơ lên trước mặt Hương.
- “Đôi vợ chồng ngốc”cô nói đây hả?
Nhìn thấy tấm ảnh trên tay Chi, Hương biến sắc, làm rơi cả chồng chăn gối. Hương thẫn thờ nhìn tấm ảnh hồi lâu.
- …Bức này là sinh nhật Khang năm 17 tuổi, có lẽ đây là bức ảnh cuối cùng gia đình tôi còn đủ 4 người…*buồn bã*
Chi lúng túng, vội để bức ảnh vào vị trí.
- Xin lỗi. Vô ý rồi *cười ăn năn*
- Không sao.
Hương lại nhặt chăn lên và hoàn thành nốt công việc. Chi đưa mắt liếc tất cả ảnh của Khang, rồi thì, hắn lại dừng mắt ở 1 tấm ảnh khác sau khi đắn đo chắc chắn tấm ảnh này không gợi kỉ niệm buồn cho Hương hắn mới hỏi.
- Cái này? Thằng ngố nhà cô quen Quán Quân karatedo hả? Sao lại mượn Cúp người ta chụp ảnh. Làm tôi cứ tưởng hắn Vô Địch thật! Haha. *cười đểu*
- Đâu? *ngó nghiêng* Àk. hắn đúng là Vô Địch karatedo năm đó mà. Cúp của Khang đấy, sao anh lại bảo hắn mượn Cúp người khác chụp ảnh *cười nghiêng ngả*
Chi tròn mắt nhìn Hương, shock cực độ. Có nằm mơ Chi cũng không tưởng tượng được Khang là Quán Quân karatedo quốc gia.
- Nhìn hắn thế mà Quán Quân karatedo???!!!
- Haizzzz, Khang tỏ ra ngố thôi chứ xét ra chẳng ngố tý nào. Xong rồi, anh vào mà ngủ.
- ơ. Nhưng hắn đích thị ngố và rất dễ bắt nạt…*Chi rùng mình, cố biện minh cho việc đã chọc tức Khang*
- Khang ý, năm hắn học lớp 12, tôi học lớp 8, hắn đã 1 mình vào trường tôi, đập te tua phân nửa lớp học vì tụi nó dám giễu tôi…có ba mẹ ngốc! *Hương cười khúc khích*
Chi nuốt nước bọt, nín thinh, hồi tưởng lại những hành động của mình vs Khang từ lúc Chi bước vào nhà. Thật tạ ơn trời vì Khang chưa cho Chi ngủ tạm đêm nay trong Bệnh viện. Nếu sáng mai gặp Khang, có lẽ Chi sẽ phải lễ phép hơn.
- Anh cũng thấy hắn ngố phải không? Bản chất của hắn rất tốt, hiếm con trai được như Khang lắm. Hì.
- Ừkm…xem chừng hắn rất yêu quý em gái.
Hương cười thật tươi, đáp lại Chi bằng giọng đầy tự hào.
- Tôi cũng yêu quý Khang vô cùng, tôi hạnh phúc khi có Khang làm anh trai! Khang luôn luôn bảo vệ, che chở cho tôi, ngay cả khi ba mẹ bỏ đi, anh ấy vẫn kiên cường làm thêm kiếm tiền để tôi đi học tiếp. Không hiểu Khang nghĩ cho tôi nhiều như thế nhưng ai sẽ nghĩ cho hắn. Chẳng ai bảo vệ che chở cho Khang. Thật quá ngố khi chấp nhận hy sinh mà không cần nhận lại…
Vậy là Hương rất tôn thờ và yêu quý anh trai, không như những gì Hương thể hiện bên ngoài.
Một gia đình chỉ có 2 anh em nhưng những tình cảm họ giành cho nhau thật đáng quý. Tại sao Chi lại không thể hiểu được tình cảm đó, Đối vs Chi mà xét: nó qúa mơ hồ.
Chi vừa bực bội vừa bất lực, sau này liệu có ai có thể cho hắn hiểu về tình cảm mơ hồ đó không? Chi thở dài loạng choạng tiến về giường, hắn thả phịch cơ thể xuống như 1 loài sinh vật chưa hề có khung xương.
- Haizzz. Cô muốn biết chúng tôi thân vs gã Kiệt như thế nào không? *Chi cười mỉm quay nhìn Hương*
- “Chúng tôi”??? Gồm anh – Trung – Tuấn hả?
- Ừk.
- Một lũ nhà giàu hám vui, chơi thân vs nhau không phải bình thường quá àk? *Hương hậm hực*
- Này nhá. Đừng có mà phán bừa!
- Có gì vĩ đại lắm sao??? *hí hửng ngồi xích lại gần Chi*
Chi trở mình nằm quay lưng vs Hương, bằng cái ngưỡng giọng trầm nhất, Chi kể lại chuyện mà đến giờ hắn vẫn nhớ như in.
- …Chúng tôi đến vs Kiệt chẳng phải vì cùng giới giàu có, cũng chẳng phải vì hợp cạ hay hợp gu. Đơn giản chỉ vì 1 lời đề nghị của Kiệt.
- Đề nghị ákkk?
- Một đề nghị mà Kiệt biết chắc chắn chúng tôi...