* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Lão Hàng Xóm Đáng Ghét Full Chap

1 tay sao thay đc, cô thay dùm tôi đi, giúp người thì giúp cho chót đi chứ – Hoàng nhăn nhó
- Trùi ạ, kiếp trước tui mắc nợ anh hay sao í – Trúc ré lên
- Ọc…ọc…ọc – Bụng của Hoàng biểu tình
- Anh chưa ăn gì sao? Cái bụng anh biểu tình ghê quá rùi kìa
- Ừh, bị đứt tay nên có nấu nướng đc gì đâu! Cô có gì ăn hok, cho tui ăn với– Thực ra nó hậm hực vì con nhóc đi chơi với 1 thằng con trai khác nên chả có bụng dạ nào mà ăn
- Có mì tôm thôi, ăn hok?
- Có!!!- Hoàng sung sướng
- Đúng là oan gia mà, ngồi đấy đợi tôi đi – Trúc đi vào bếp
10 phút sau, Trúc bưng lên 1 tô mì hấp dẫn, có trứng, có thịt, có rau có hành, bốc khói nghi ngút thơm phức, nhìn đã thèm nhỏ nước miếng rùi (ực ực)
- Ôi ngon quá đi mất!!!- Hoàng reo lên, nó hí hửng đỡ lấy bát mì từ tay Trúc
“Xì xụp…xì xụp…xì xụp”
- Ngon ko? – Trúc chống cẳm lên 2 tay nhìn Hoàng ăn, nó mà tủm tỉm cười
- Ngon!!!
- Đc nhiu điểm zị?
- 10điểm…Xì xụp…xì xụp
- Hôm nay anh chấm điểm rộng rãi quá ! Trúc cười tít
- Nè – Hoàng vừa ăn vừa nói
- Gì?
- Cuối tuần rảnh hok?
- Hok, tui bận rùi
- Bận gì vậy?
- Bận gì kệ tui chứ? Sao tui phải khai bao với anh chi? Ăn đi- Trúc giẩu mỏ
- Ừh ko nói thì thôi – Hoàng tiu nghỉu cúi xuống ăn tiếp, “chắc là bận hẹn hò với thằng ranh kia chứ gì, thằng đấy thì có gì hay chứ” Hoàng hậm hực nghĩ
“Heo ko đòi ăn kem, heo ko đòi ăn bánh…” Điện thoai của Trúc vang lên, “Dung calling”
- Alo, mình nè
- …
- Ừh, hôm nay đi chơi vui lắm – Trúc cười tít mắt
“Trông con nhóc này vui thế chắc là đang nói chuyện với thằng kia rồi” Hoàng dỏng tai lên nghe trộm
- Kế hoạch vẫn thế nhé 6h tối thứ 7 ở Vincom chứ gì
- …
- Ok, Bye
Hoàng thấy Trúc cúp máy nó vội giả vờ lảng đi như ko để ý đến cuộc gọi đó, mà cắm cúi ăn.
- Ôi no quá!!! – Hoàng xoa xoa bụng
- Ăn no rùi thì về đi cho tui còn nghỉ ngơi – Trúc lạnh lùng
- Cây
tre nè… – Hoàng ngập ngừng
- Sao cơ? Trúc ngước lên nhìn Hoàng, có vẻ nó đã quen với cái tên này
- Cảm…ơn cô nhé- Hoàng lúng túng đỏ mặt
Thoáng chút ngỡ ngàng – “Ko có gì đâu” rồi nó nở nụ cười tươi rói với Hoàng, làm tim thằng bé xém chút nữa là nhảy khỏi lồng ngực.

Hoàng phi như bay về nhà, nó cầm vội con dế sony của nó lên gọi cho thằng bạn quân sư quạt mo của nó.
- Alo, Hùng àh, có chuyện ko rắc rồi nè
- …
- Chuyện là thế này, tao làm đúng như mày bảo đó là rủ “cây tre” đi chơi cuối tuần, nhưng nó lại hẹn thằng nhóc kia rồi – Hoàng bực tức
- Sao mày biết, nó nói với mày thế ah?
- Thì tao nghe con nhóc đó nói đt vừa xong mà
- Mày có biết tụi nó đi đâu ko?
- Hình như là đi lên Vincom đó
- Vậy thế này nhé, mày nghe tao nói nè, mày đi theo tụi nó đi, nhưng mà đừng để tụi nó biết
- Sao???? Mày bảo sao?… Mày nói tao đi theo dõi á?…Tao đây mà phải làm mấy cái trò lén lút đó hả ? Hoàng gần như hét vào điện thoại
- Ặc, ai bảo mày theo dõi làm gì, mày đến đấy coi như là đi chơi và tình cờ gặp tụi nó, hiểu chưa?
- À…ờ…rồi sao nữa?
- Như vậy mày làm tụi nó ko có cơ hội đi chơi riêng nữa, hỉu chưa hả cái thằng ngốc xít, nhân cơ hội đó mày nên chứng tỏ cho con nhóc bản lãnh của mày để cái thằng nhóc kia biết sợ chứ!
- A!!!, tao hiểu rồi, mày đúng là mưu cao. Bye mày nhá, có gì tao báo lại cho mày
- Ok, bye
Hoàng cúp máy, miệng nó nở 1 nụ cười đắc thắng, nó chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay.
Trưa hôm sau, Trúc đang chuẩn bi nấu cơm thì có tiếng chuông cửa, Trúc chạy ra xem
- Xin hỏi ở đây ai là Hoàng Thanh Trúc – 1 người đàn ông có vẻ như người vận chuyển thư tín
- Dạ cháu ạ- Trúc lễ phép
- Cô có bưu kiện nhé, cô kí vào đây cho tôi
Trúc kí vào và nhận 1 gói rất lớn, nó nhớ có lần bố bảo sẽ có quà gì đó rất hay cho nó, con nhỏ hí hửng chạy vào nhà bóc gói quà ra liền.
- Đẹp quá trời nè!… – Trúc thốt lên
“Heo ko đòi ăn kem, heo ko đòi ăn bánh…”- “papa calling”
- Alo, bố àh – Nó reo lên
- Cục cưng của bố nhận đc quà chưa? Có vừa ý ko?
- Quá tuyệt chứ bố – nó sung sướng
- Bấy giờ học hành ko còn như ngày xưa nữa, phải chịu khó tham khảo thêm tài liệu bên ngoài con gái àh,
- Dạ, con biết rồi bố
- Thôi, chào con gái yêu nhé, rảnh bố sẽ gọi đt cho con
- Vâng, con chào bố
Trúc quay ra nhìn món quà của bố, …1 chiếc laptop đẹp mê ly, hình như là Macbook của apple thì phải nó nhìn thấy hình quả táo mà (thực ra tui cũng chẳng rành lắm về laptop viết đại thui, có gì sai sót thông cảm nhá hì hì ). Con nhóc ngắm nghía 1 cách say mê, ngắm nghía theo đúng nghĩa nhá, vì nó có 1 nhược điểm nữa cực lớn đó là cực cực “gà” về vấn đề liên quan đến máy tính, nó chả dám đụng chạm nhiều vào cái máy vì thành tích phá máy vi tính của nó có vẻ là khá cao.
“Có gì để mai hỏi Long cách sử dụng vậy” – nó nhìn cái máy lần nữa rồi cất vào hộp.
Sau khi ăn uống dọn dẹp xong, con nhóc đi lên sân thượng hóng gió cho mát, mỗi lần lên đây nó luôn thấy thoải mái, khuôn viên đầy hoa tạo cảm giác rất tươi tắn, nó ngắm nhìn những đóa hoa đang thi nhau khoe sắc (thành quả chăm sóc của nó hàng ngà mà lị) mà thấy tinh thần nhẹ nhõm và thoải mái. Thình thoảng có cơn gió thổi vào làm mái tóc mềm mại mượt mà của nó tung bay trông nó y như 1 tiên nữ vậy. Tự dưng nó thấy buồn ngủ…2 mắt díu lại…thế là nó gục mặt ngủ ngon lành trên bộ bàn đá.
Hoàng cũng đi lên trên sân thượng chơi thì bắt gặp con nhóc đang ngủ ngon lành trên đó
“Trời, cô ta là sâu ngủ hay sao mà bạ đâu cũng ngủ đc thế”
Hoàng tiến tới gần con nhóc định bụng gọi con nhóc dậy, nhưng khi đến nơi, nó ngồi vào chiếc ghế cạnh con nhóc và ngắm con nhóc ngủ. Trông con nhóc này ngủ nhìn dễ thương i như con mèo vậy, chả bù lúc nó thức lúc nào cũng như cọp í. Con nhóc này dùng gầu gội gì mà thơm như mùi hoa quả vậy ta, úi, sao tóc nó dài và đẹp thế nhỉ, quảng cáo dầu gội đc ý chứ. Hoàng tiếp tục ngắm con nhỏ ngủ 1 cách say sưa, hàng mi cong vút, chiếc mũi thanh tú, làn da trắng mịn, cái môi hồng chúm chím như đang mỉm cười…trông yêu thế. Tim Hoàng càng ngày càng đập nhanh hơn, nó từ từ cúi xuống…
- Mẹ!…mẹ!… mẹ ơi! – Trúc kêu lên
Hoàng giật bắn mình, “trời, mình làm cái gì thế này” hic hic _ Hoàng quay ra ôm lấy ngực vuốt vuốt, nó thấy tim mình vẫn đang đập dồn dập. Hoàng quay ra thấy Trúc vấn đang ngủ ngon lành. “May quá, con nhóc ko biết gì…Con nhỏ này ngủ mà cũng mơ gọi mẹ”- Hoàng chợt mỉm cười trước sự trẻ con của Trúc
Chợt…nó thấy từ khóe mắt Trúc 1 giọt nước mắt rơi xuống. “con nhóc đó… khóc sao?”? Trông khuôn mặt Trúc hiện rõ sự đau đớn. “Chắc mơ phải ác mộng rồi, tội nghiệp con nhóc quá”. Hoàng thấy bối rối…nó ko biết phải làm gì lúc này nữa. Con nhóc mà dậy lúc này phát hiện nó ngồi đây nãy giờ thì sao nhỉ… Mà nó ngủ thì làm sao nó biết đc… Thui kệ, gọi nó dậy thôi, đằng nào nó cũng mơ thấy ác mộng mà. Nghĩ vậy Hoàng giả vờ hắng giọng “Hm..Hm” nhưng sau đó nó lại gọi với giọng hết sức dịu dàng (nó sợ con nhỏ giật mình mà)
- Ey, cây tre, dậy đi..sao lại ngủ lăn lóc ở đây thế này?… Dậy đi nào!
- À…ừm… – Trúc tỉnh dậy ngơ ngác
- Cô đúng là sâu ngủ, bạ đâu cũng ngủ đc – Hoàng cười toe toét
- Kệ tôi, mắc mớ gì anh chứ – Trúc ngại ngùng, xấu hổ quá, ngủ lăn lóc trên này lại bị cái tên cà chớn này bắt gặp nữa
- Kệ sao đc mà kệ, tôi lên đây hóng gió thì gặp cô ngủ lăn lóc trên này, đây là chỗ ngủ sao?
- Ăn đc ngủ đc là tiên mà, anh ghen tức với tôi phải hok? – Trúc le lưỡi
- Hok dám, tui sợ thành… heo tiên lắm – Hoàng cười khúc khích
- Anh…ko muốn sống nữa rồi – Trúc hét lên
- Í, cô tính giết người ah – Hoàng thụt lùi lại khi thấy Trúc lao ra
- Chứ còn gì nữa, dám chế nhạo tui vậy hả, chán sống rồi
- Ôi…bớ người ta…án mạng – Hoàng la lên oai oái
- La nè!…La nữa nè!… – Mỗi câu “la nè” là Trúc oánh thùm thụp vào người Hoàng
- Ui da…đau quá…tay tui chảy máu nữa nè, cô đánh người đang bị thương hả? – Hoàng la lên lập tức có hiệu nghiệm với Trúc
- Hả?…Tui có đánh vào vết thương của anh đâu sao chảy máu?
- Ơ…thì sợ quá..chảy máu lại – Hoàng tỉnh bơ
- Dám lừa tui hả, để tui chặt đứt tay anh lun – Trúc hét lên
- Thui…thui…oánh nữa vào vết thương thật đó, lúc đó cô phải chịu trách nhiệm đó nghen
- Hứ..tha cho anh đó – Trúc ngồi xuống ghế, đùa với cái tên này cũng mệt gớm
Hoàng cười tủm tỉm ngồi vào cạnh Trúc, nó bắt chuyện
- Nè..bộ đề hôm trước tui đưa cô, cô giải hết chưa?
- Giải đc ½ thui hà, tai đợt này ở lớp có nhiều bài tập quá tui ko có thời gian.
“Giải đc ½ số đề đấy trong có mấy ngày, con nhóc này là quái vật thật rồi” Hoàng le lưỡi nghĩ
- Hôm nào tui đưa thêm cho mà làm nhé – Hoàng cười tươi đề nghị
- Thiệt hả, cảm ơn anh nhá, tui có photo cho Dung rùi, nó cũng khoái lắm nhưng kêu đề khó quá, công nhận anh kiếm đâu ra đc mấy đề toán hiểm àh nha.
- Tui mà lị – Hoàng đắc chí
- Nè, anh học lớp 12 rùi, tính thi vào trường nào zị? – Trúc quay ra hỏi Hoàng
- Tui hả?…Chắc tui thi ngành kinh tế thui…Tui còn phải về để quản lý công ty của bố mà… – Giọng Hoàng buồn buồn
- Sao nghe ép buộc thế? Anh ko thích hả?
- Tui thích IT cơ, tui thích học trong trường FPT hà, nhưng bố tôi ko chịu
- Chắc anh giỏi IT lắm nhỉ? Cái vấn đề nào mà liên quan đến máy tính là tui dốt đặc hà hí hí
- Cũng kha khá – Hoàng cười hiền
- Hay quá!!! Tui có việc nhờ anh chút xíu nè – Trúc reo lên
Con nhỏ này cũng có việc nhờ mình sao, nhưng sao đc nhờ vả mà cảm giác lại thấy thích thú vậy nè trùi hí hí
- Có chiện gì thế?
- Bố tôi mới gửi cho tôi 1 chiếc laptop đẹp lắm, nhưng…tui hok biết sử dụng…anh chỉ tui đc hok
- Àh ùh, cô mang lên đây tôi xem nào- Hoàng khấp khởi mừng thầm, tưởng nhờ chiện gì, chiện này đối với nó nhỏ như con thỏ, đúng nghề của chàng mà
Con nhóc phấn khởi phi xuống nhà 1 cách nhanh nhất mang cục cưng của nó lên
- Đây nè – nó giơ ra
- Chà đẹp thế, bố chiều con gái thế – thằng nhóc suýt xoa
- Bố tôi mà lị – con nhỏ vênh mặt
- Bây giờ cô muốn hỏi gì nào
- Ah…thì tôi muốn anh chỉ tôi sử dụng “bé Bư” như thế nào
- Hả?…”bé Bư”?…”bé Bư” nào? – Hoàng nghệt mặt ra
- Àh, tui đặt tên máy laptop của tui là bé Bư – Con nhóc cười hồn nhiên
- Ặc ặc – Hoàng tý ngã ngửa- Lại còn thế nữa, con gái thật ra rách việc (he he thực ra nó nghĩ là con nhóc này rõ là dễ thương)
- Kệ tui, tui thấy tên bé Bư này dễ thương đấy chứ – Trúc cười toe toét. Mỗi lần con nhỏ cười là ko hiểu sao như có dòng điện chạy ngang qua người Hoàng vậy, làm nó cứ lóng nga lóng ngóng.
- Thôi, ko tào lao nữa, để tui chỉ cho nè – Hoàng lấy giọng
…20 phút sau
- Trời ơi là trời!!!- (Tiếng ai hét vậy nhỉ) đó là tiếng Hoàng đó- Cô là con gà hả? Tui đã nói cái này làm như thế này, sao cô cứ làm ngược lại thế?…Đầu óc cô kiểu gì vậy? – Trông thằng nhóc đỏ mặt tía tai, tóc tai thi bù xù (chắc nó vò đầu bứt tai dữ lắm)
- Tại…tại anh nói nhanh quá chứ bộ – Trúc lúng túng
- Cô là đồ “con gà”, “con gà” mà + “cây tre” là ra “con gà tre” (học sinh học hỉu gì zị trùi), 1 cái thao tác đơn giản vậy mà nhầm lẫn suốt vậy là sao – Hoàng tuôn 1 tràng
- Nè…nè tùi nhờ anh chỉ tui chứ ko nhờ anh mắng mỏ tui nhá – Trúc phụng phịu
- Tui phải nói cho cái đâu cô thông thoáng ra chứ
- Hok cần anh nữa…mai tui hỏi người khác, xí…làm tàng – Trúc cầm “bé bư” của nó lên rùi ngoảnh mặt đi thẳng
- Ey, tôi xin lỗi mà, làm gì dữ vậy hì hì hì, để tôi chỉ lại cho…hứa danh dự lần này ko mắng cô nữa – Hoàng cười cầu hòa
- Thật ko?
- Thật!!!- Hoàng giơ tay lên thề
- Í nhưng mà muộn rùi – Trúc đưa tay lên nhìn đồng hồ :16h30
- Thế àh, chết thật tôi cũng có công việc lúc 5h chiều, thui để mai tôi chỉ cho cô tiếp nhá – Hoàng liến láu rùi chạy xuống nhà Tại nhà Hoàng, sau khi chọn đc bộ quần áo ưng ý nó đi lại ngắm nhìn trước gương. Trông thằng nhóc hiện giờ phải nói là cực kì đẹp trai, chả trách tại sao lũ con gái cứ nhìn thấy nó là trái tim cứ rụng lả tả. Hoàng mặc quần jean trắng, áo sơ mi đen bỏ mấy cái khuy ở trên, giày cũng màu trắng nốt, đầu vuốt keo điệu đà, xịt nước hoa thơm phức. Gật đầu với thành quả của mình, nó lấy xe phóng vút lên vincom
Tại nhà Trúc, nó cũng đang nhìn ngắm mình trước gương, con nhóc mặc chiếc quần ngố đến đầu gối màu đen, mặc áo mayo tím bó sát ở trong và 1 chiếc áo pull cổ rộng màu trắng ra ngoài, đi giày converse đen, tóc búi cao. Nhìn nó rất là teen. Cầm thêm chiếc túi xinh xinh nữa trông nó quả thật rất đáng yêu.
17h50 tại vincom…
Có 1 thằng nhóc cứ thấp tha thấp thỏm ở trước cửa, ko hiểu con nhóc và thằng kia đến chưa. Sắp 6h tối đến nơi rồi, bọn con gái là chúa lề mề. Bỗng…nó nhìn thấy 1 chiếc oto dừng trước nó ko xa và bóng dáng ai đó quen quen…đúng là con “gà tre” đó rùi, tiếp đến 1 người nữa… Ớ!!! Ko phải là con trai sao?…Kia là Dung mà?…Hay là thằng nhóc kia chưa đến nhỉ?…Vậy càng tốt, càng phải tranh thủ. Nghĩ thế Hoàng tiến tới bằng đường khác.
2 con nhóc đang tung tăng đi vào mà ko biết có 1 tên đang rình mò ở ngoài.
- Bây giờ mình đi đâu Dung nhỉ – Trúc cười tươi hỏi Dung
- Đi măm măm cái gì đã để lấy sức chơi, sau đó lượn lờ mua sắm rùi…tính tiếp, ok? – Dung nháy mắt
- Ok!!!- Trúc cười hưởng ứng
Trúc và Dung ríu rít đi vào trong thang máy, trông 2 đứa hôm nay đứa nào cũng xinh đẹp dễ thương, Dung hôm nay mặc 1 cái váy búp bê màu hồng phấn, áo somi trắng hở vai nhìn yêu ơi là yêu ( ra dáng 1 đại tiểu thư lắm). 2 con nhóc cứ hồn nhiên đi vào thang máy, ko biết có 1 người đang đi theo.
Thang máy dừng ở tầng 5…
Mắt Trúc sáng lên khi nhìn thấy khu vui chơi, con nhóc này rất ham chơi mà nó quay ra khều khều Dung
- Dung nè, măm xong mình vào kia chơi chút rùi mua sắm sau nhé – mắt nó vấn nhìn hướng cái nhìn đắm đuối vào khu vui chơi
- Ừh, hay đấy, nhưng mình chơi dở mấy trò này lắm hí hí
- Kệ chứ, chơi cho vui. Thui chúng ta đi măm thui, bụng Trúc bắt đầu biểu tình rùi nè he he he
Nói xong 2 đứa tiến thẳng vào hàng ăn và chon 1 chỗ ưng ý. Đang chọn thực đơn thì thằng nhóc ở đâu đi vào giả vờ ngó ngó nghiêng nghiêng như đang tìm ai đó.
- Ớ!…”gà tre” cô cũng ở đây àh – Hoàng thốt lên ra vẻ ngạc nhiên lắm
- Tôi phải hỏi anh câu đấy mới đúng chứ, ko phải anh nói anh đang đi có việc sao, sao lại xuất hiện ở đây – Trúc ngước lên nhìn Hoàng nghi ngờ.
- Thì tôi đi có việc đây nè, tôi hẹn thằng Hùng mà giờ này chưa thấy nó đâu cả!!! – giả vờ liếc đồng hồ – Chắc lại cho mình leo cây rồi
- Anh Hoàng ngồi cùng tụi e cho vui – Dung cười đề nghị
- Àh, ừh cảm ơn e – Hoàng kéo ghế ngồi cạnh Trúc luôn
- Ey, tôi nói cho anh ngồi cùng hồi nào – Trúc gắt
- Nè, là Dung mời tôi đó nghen, Dung nhỉ ? – Hoàng cười hì hì với Dung và quay ra gườm gườm với Trúc. 2 đứa nhìn nhau 1 lúc rồi ko ai bảo ai cùng “Xí iiiiiii” và quay đi. Dung nhìn bộ dạng của Trúc và Hoàng mà cứ tủm tỉm cười. Tụi nó cứ gặp nhau là y như rằng cãi nhau
Sau khi ăn uống xong, theo chương trình Trúc và Dung đi vào khu vui chơi chơi, tất nhiên thằng nhóc phải lò dò theo
- Nè, anh đi theo tụi tui làm gì, bạn anh đâu sao mãi ko đến thế – Trúc gắt
- Tui ko đi theo cô nhá, tui đi chơi chứ bộ, bạn tui sắp tới rùi nhá
- Vậy kệ anh đó, tụi tui đi chơi đây- Trúc kéo Dung ra quầy mua xèng
Trong lúc đó Hoàng chạy ra gọi cho Hùng
- Alo, tao đây, con nhỏ đó ko đi với thằng kia, mà là đi với Dung – Hoàng hồ hởi
- Thế àh, mày đúng là thằng hâm
- Thế bây giờ tao phải làm thế nào, “gà tre” cứ bám riết lấy cái Dung, tao chả tiếp cận đc nó gì hêt
- Mày đang ở chỗ nào
- Khu vui chơi tầng 5 đó
- 10 phút nữa tao có mặt trên đó, Bye
Hoàng hí hửng, ko biết thằng bạn thân của mình lại có trò gì nữa, thôi dù sao cũng phải chờ nó, tranh thủ ra kia chơi chút. Hoàng lò dò ra quầy bán xèng và nó đi ra phía trò chơi yêu thích của nó. Nó bỏ xèng vào…chọn nhạc…và bắt đầu nhảy. Công nhận Hoàng nhảy rất pro, hết bài này đến bài khác, trên màn hình toàn hiện lên chữ “perfect” với cả “good”, mấy người xung quanh dần bỏ hết trò chơi mà lao ra xúm xít xem thằng nhóc nhảy. Lũ con gái thì xì xầm ngưỡng mộ “ôi, sao anh í đẹp trai quá mày ơi…” hay “nhảy pro quá, đẹp trai nữa, dáng chuẩn thế,”. Lại 1 đống tim rụng lả tả.
Trúc và Dung sau khi chơi chán các trò, đang xem còn trò gì để chơi tiếp ko thì thấy 1 đám đông xúm xít lại, 2 con nhóc tò mò ra xem. Sau khi chen lấn đến nơi thì thấy Hoàng đang nhảy say mê, xung quanh là lũ con gái trầm trồ. Kết thúc bài nhảy, Hoàng quay ra thấy Trúc đang nhìn mình thì cười tít. Làm lũ con gái tưởng bở đứa nào cũng làm dáng cười lại. Hoàng tiến về phía Trúc
- Sao?…Cô thấy thế nào?
- Cũng tạm đc – Trúc lạnh lùng
- Tạm được????????? – Hoàng sửng sốt
- Ừh,
- Vậy cô nhảy hay lắm sao? Có muốn thi ko? – Hoàng nóng mặt
- Ok!!! Thi thì thi – Trúc nói tỉnh bơ làm thằng nhóc mặt nghệt ra “chẳng lẽ trò này cô ta cũng biết sao?”
2 đứa vào vị trí, …bỏ xèng (tất nhiên rồi)…chọn nhạc giống nhau…1..2…3…bắt đầu. Đám đông xung quanh hò reo ầm ĩ, lũ con gái thiên về Hoàng, còn lũ con trai thiên về Trúc. Trúc nhảy cực pro trên màn hình “perfect” hiện lên liên tục lại còn combo nữa. Hoàng đâu biết rằng cái trò này hồi trong kia Trúc bắt Long đi chơi với mình suốt. Hoàng cũng ko ngờ là con nhóc này lại lắm trò đến thế, thua thì ê mặt lắm híc híc
Đám đông xung quanh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, tất cả những người có mặt ở đấy đều ko thiết tha gì với mấy trò chơi nữa mà lao ra xem cuộc thỉ thí của Hoàng và Trúc. Con nhóc càng nhảy càng hay…Hoàng cũng ko vừa, tóm lại là bên tám lạng kẻ nửa cân.
Sắp kết thúc, điểm của 2 bên đanh ganh nhau từng tý 1 một. Đột nhiên dây giày Trúc bị tuột, đám đông lao xao “cô bé kia tuột dây giày rồi, ko cẩn thận coi chừng ngã “. Trúc biết nhưng ko thể dừng lại đc… Tất nhiên những câu đó lọt vào tai Hoàng, tự nhiên nó mất tập trung, đáng lẽ phải tranh thủ mà tiến lên chớ, đằng này thằng nhóc lại lo lo, lỡ con nhóc ngã ra thì sao.?? Trúc do bị vướng dây giày nên vị sai nhịp vài chỗ và điểm của Hoàng đang tăng dần và bỏ xa Trúc. Bỗng Trúc dẫm phải dây của giày bị tuột, nó lóng ngóng rồi ngã nhào ra sau. Thôi… xong phen này đau đây. Nó đang chuẩn bị tinh thần để ê cái bàn tọa thì tự dưng thấy mình đc ai đỡ…Nó mở mắt ra thì nó đang ở trong vòng tay Hoàng. Hóa ra Hoàng biết nó bị tuột dây giày nên quay ra định nói nó dừng lại, đúng lúc con nhóc...

<< 1 ... 6 7 8 9 10 ... 24 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status