vi khi mà màn hình vẫn hiện lên gương mặt đáng ghét của hắn. Tại sao chương trình lại mời hắn làm khách phỏng vấn trong số này chứ? Tại sao không phải là số khác? Huhu…
Tất nhiên là ngay sau đó tôi với lấy cái điểu khiển để chuyển kênh. Nhưng bỗng dưng người tôi cứng đơ ra, tim đập nhanh và cảm thấy khó thở vô cùng. Cảm giác điện giật xuất hiện. Những tưởng sẽ chẳng bao giờ tôi phải “gặp” nó nữa nhưng có lẽ tôi đã nhầm mất rồi. Theo trình tự thì sau vài giây, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh tên tóc vàng, kèm theo đó là rất đông người hâm mộ ùa lên vây kín xung quanh hắn ta. Tôi thấy tên tóc vàng bị kéo mạnh và ngã từ trên sân khấu xuống. Mọi chuyện sau đó thì tôi không kịp nhìn thấy nữa. Đúng lúc đó thì cô MC nói lời chào tạm biệt để kết thúc chương trình. Phía dưới khán đài đúng là có rất đông người hâm mộ đang đứng. Không suy nghĩ gì nhiều. Tôi hét dựng lên. Và như những lần trước, đó đều là những tiếng hét trong…im lặng.
Tình huống mà tôi đã thấy trước trong đầu quả thực đã xảy ra sau vài phút khi chương trình kết thúc. Dù đài truyền hình đã nhanh chóng cắt chương trình nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy đám đông phía dưới bức ra khỏi vòng chặn của vệ sĩ và ùa tới phía Phước Nguyên.
Cái đáng nói ở đây là dương như tên tóc vàng đã không nghe thấy tiếng hét trước đó của tôi. Bằng chứng là hắn
cứ đứng ngơ ngơ trên khán đài, cho đến khi đám đông bu đặc quanh mình thì mới hoảng hồn vùng vẫy thoát ra. Như vậy nghĩa là sao? Khả năng thấy trước được nguy hiểm của tôi vẫn còn nhưng tại sao hắn lại không nhận được? Ôi không!
Chap 32:
Tình hình sau đó như thế nào thì tôi cũng chịu, vì tivi đã chuyển chương trình mất rồi. Không hiểu sao tôi thấy lòng mình lo lo, đứng ngồi không yên. Phải chăng tôi đang lo lắng cho cái tên mất dịch đó. Bực mình tôi thật. Hừ…
Hôm nay chú Bảy đi chơi với nhỏ Mít. Hiếm hoi lắm tôi mới thấy ổng xách xe đi đón cô người yêu để cùng nhau đi chơi. Cũng mừng cho họ. Nhiều khi nghĩ lại tôi thấy 19 tuổi đầu mà vẫn cô đơn lẻ bóng thì cũng buồn. Ngày valentine, ngày lễ, ngày Tết, thiên hạ rủ nhau đi chơi ầm ầm, ai cũng có một bàn tay bên cạnh để nắm. Còn tôi thì chôn chân trong nhà, làm bạn với cái ti vi. Vấn đề chắc là do tôi cả thôi. Ai bảo tôi lại giống một thằng con trai đến thế cơ chứ. Tóc ngắn, mặc áo quần lúc nào cũng rộng thùng thình, tính tình thì chẳng có chút nhu mỳ hiền thục nào cả (vậy mà tên tôi lại là Thục Nguyên cơ đấy!). Tất nhiên là tôi cũng rất mềm yếu. Nhưng hầu như chẳng ai phát hiện ra điều đó cả. Vì ít khi nào tôi chịu thể hiện. Tôi ghét có ai đó nhìn thấy mình khóc. Nên dù rất muốn nhưng tôi chỉ có thể khóc khi đứng một mình.
Tôi lại lên sân thượng ngồi. Cơm nước tôi đã lo xong xuôi, chỉ còn đợi mấy chú bác về là ăn thôi. Vừa chạm chân lên nền sân thượng, tôi suýt nữa ngã lăn khi thấy có ai đó đang ngồi phía trước. Cái dáng hình này trông quen quá. Rất giống bác Tư. Nhưng không phải giờ này bác ấy vẫn còn ở công ty sao?
- Bác Tư! – tôi gọi khẽ.
Cái dáng hình ấy quay đầu lại, dưới ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn, tôi chỉ nghe được tiếng nói của bác Tư.
- Uhm! Cháu lên đây làm gì vậy?
- Dạ…lúc nào một mình cháu vẫn hay lên đây ngồi.
Tôi trả lời rồi chầm chậm tiến lại bên cạnh bác ấy và ngồi xuống. Hoàng hôn lúc nào cũng thật đẹp, và cũng thật buồn. Người ta thích nhìn mặt trời mọc hơn mặt trời lặn. Nhưng tôi thì ngược lại, tôi thích cái buồn man mác của màu tím đỏ trải dài một vùng rộng phía chân trời. Buồn nhưng lại sâu lắng và êm dịu. Cứ như rằng có ai đó cũng đang buồn cùng mình, chia sẻ cùng mình và hiểu mình…
- Bác ơi!
- Gì vậy cháu?
- Cháu hỏi bác một câu được không?
- Uhm…
- Tại vì sao cô Diệp đã phản bội bác nhưng bác vẫn chấp nhận cô ấy thêm một lần nữa ạ? – tôi nói lí nhí, lòng cứ thấp thỏm sợ làm bác Tư giận.
- Vì tình yêu cháu ạ…
- Sao ạ? Tình yêu? – tôi ngạc nhiên nhìn sang bác, tôi luôn cho rằng tình yêu chỉ có ở tuổi trẻ mà thôi, chứ những người đã trung niên như bác tôi thì sẽ không còn khái niệm đó nữa.
- Uh! Yêu! Nhiều khi bác cũng ghét bản thân khi đã yêu lâu đến thế. Tới tận bây giờ trong tim bác vẫn chỉ có mỗi một hình bóng của người phụ nữ ấy. Tình yêu cũng dai thật cháu ạ…
- Bác vẫn yêu sau khi đã bị phản bội sao?
- Dù cho cô ấy có phản bội, dù cho cô ấy chỉ lấy bác vì tiền thì bác vẫn không ghét cô ấy được. Có chăng thì chỉ là nhất thời mà thôi. – bác tôi thở dài, chúi đầu thuốc lá xuống nền đất lạnh. Đã lâu rồi tôi không thấy bác Tư hút thuốc.
- Thế bây giờ thì sao ạ? Cháu thấy…- tôi không dám nói hết câu nên đành im lặng. Không biết tôi có đang làm đúng không nữa. Khuấy động vào nỗi đau của bác ấy theo cách này thì thật là…Chậc…
- Thì hết rồi chứ sao nữa cháu. À không, đúng hơn là không còn cách nào cứu vãn được. Bác đã cố gắng hết sức để kéo cô ấy ở lại bên mình. Nhưng hình như là không thể cháu ạ. Sáng nay bác và cô ấy đã chính thức là người xa lạ rồi…
- Tình yêu là vậy hả bác? Dù cho có yêu nhiều như thế nào thì cuối cùng vẫn không được đền đáp. Nếu vậy thì cần gì có tình yêu? – tôi bất giác bật ra câu hỏi đó. Thậm chí tôi còn không biết mình đang nói cái gì nữa.
- Bản thân tình yêu là không có lỗi. Chỉ là vì mình không có duyên với nó thôi. Yêu cũng có “phí” nữa mà cháu. Chẳng qua là vì bác phải trả một cái phí lớn hơn người khác mà thôi!
Nói xong thì bác bật cười. Tôi cũng cười theo. Nỗi buồn của bác có lẽ đã được hoàng hôn mang đi mất rồi. Nhìn sang phía chân trời, màu tím thẫm tan dần, bầu trời chính thức khoác lên mình chiếc áo đen quyến rũ.
Hóa ra tình yêu là thế đấy…
…
Mấy ngày nghỉ trôi qua chóng vánh. Ngày mai là ngày khai giảng khóa mới. Tôi đóng vai trò là tân sinh viên nên chắc chắn phải tham gia. Cảm xúc cũng rất lạ. Hào hứng và phấn khởi vô cùng.
Nhưng tôi cũng không phủ nhận là mình…rất nhớ tên tóc vàng. Những gì mà bác Ba nói với tôi tối hôm đó khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ bác Tư đã nói đúng. Yêu không có lỗi. Cho dù là yêu một kẻ không tốt, một tên sở khanh nhưng đó vẫn là tình yêu. Tất nhiên là không phải tôi đã yêu cái tên mất dịch ấy nhưng sự thật là cũng có rất nhiều tình cảm. Tình cảm đó như thế nào thì tôi cũng không miêu tả được. Chỉ biết là rất nhớ…Haizzz…
Mà cũng đã lâu lắm rồi (thực ra chỉ có ba tuần thôi nhưng không hiểu sao tôi lại thấy dài dằng dặc) Phước Nguyên không liên lạc với tôi. Chắc là từ hôm nay tôi không còn bị hắn quấy rầy nữa. Vui…vui thật…Huhu…
- Ê mày! Tối nay tao tới chở mày đi nha!
- Đi đâu?
- Tới trường mình.
- Làm gì cơ?
- Mày hỏi nhiều. Nói đi thì đi thôi!
Tôi ngơ ngác trước lời rủ rê của con bạn. Sáng nay trường tôi khai giảng rồi thì tối nay còn có chuyện gì khiến nhỏ Mít phải hào hứng đến mức đó nhỉ? Thật là bó tay với con nhỏ này.
Tối…
Tôi rục rịch thay áo quần rồi đứng sẵn trước cổng đợi nhỏ Mít. Không biết tối nay có chuyện gì mà suốt cả buổi chiều nó luôn căn dặn tôi phải… mặc váy?!? Trời ạ, từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ có đời nào tôi mặc cái loại quần một ống đó đâu cơ chứ? Làm tôi mất cả buổi chiều đi “vay mượn” tứ phía. Cũng may là cô chị họ xa lắc xa lơ bên nội tự dưng tốt bụng đột xuất cho tôi mượn nguyên một thùng váy dự tiệc mà theo chị ấy là không còn hợp mode nữa. Tuy nhiên tôi thấy có rất nhiều bộ đẹp và cá tính. Chỉ cần thêm thắt một vài phụ kiện nữa thôi là ok.
- Này! Tối nay có bão lụt hả? Sao cô cháu gái hai lưng của tôi lại xuất hiện với bộ dạng này chứ?
Tôi ngượng chín cả mặt trước lời trêu chọc của chú Bảy. Lần này thì chẳng biết cãi lại thế nào nữa. Vì ổng nói đúng chứ không có sai. Huhu…Sao tôi là con gái mà cứ mỗi khi điệu đàng một chút thì lại bị người ta coi như hiện tượng lạ vậy nhỉ? Tủi thân quá đi mất.
- Đừng có khóc đó! Tao chỉ nói vậy thôi! Chứ thực ra mày nên như thế này từ lâu lắm rồi. Mà mày chuẩn bị đi đâu vậy? – chú Bảy bỗng nhiên quàng hai tay ôm lấy tôi từ phía sau làm tôi giật bắn mình.
- Này! Chú làm cái trò gì thế? – tôi chau mày cầm lấy tay chú ấy giật ra.
- Yên! Tao ôm mày như cha ôm con chứ có làm gì đâu!
- Cha con gì đây nữa…
Tôi đến phát khùng với ông chú quái dị của mình. Đúng lúc đó thì nhỏ Mít phóng xe dừng ngay trước mặt. Tôi mừng rơn những tưởng sẽ được giải vây nhưng chú Bảy vẫn không hề tỏ ra sợ hãi gì. Cứ ôm chặt tôi như thế, lại còn nhìn cô người yêu rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
- Em đến rồi hả? Hai đứa định đi đâu thế?
- Hơ…hai người đang…- con nhỏ mặt ngố xịt, tay run run chỉ về phía chúng tôi.
- Mày ơi! Đừng hiểu lầm! Tao… – tôi hốt hoảng vừa cố đẩy ông chú mất dịch ra khỏi người mình vừa phân bua để tránh làm con bạn tổn thương. Từ khi thích ông Huy đến giờ nó đã bị tổn thương quá nhiều rồi. Nhưng xem ra tình hình vẫn không mấy khả quan khi mặt nhỏ Mít càng lúc càng…sa sầm lại.
- Em ghen cả với cháu ruột của anh thì sau này làm sao về làm vợ của anh được. Em làm anh thất vọng quá!
Chú Bảy phán một câu đầy lạnh lùng rồi thả tôi ra. Nhưng trước khi buông tay thì chú ấy nhanh chóng…hôn nhẹ vào má tôi làm tôi được thể lên da gà rần rần. Sao càng lúc ổng càng có những hành vi kì lạ vậy nhỉ? Đến cả tôi còn thấy khó chịu thì trách sao nhỏ Mít không nổi đóa lên. Phải thử nói chuyện nghiêm túc với chú ấy một lần mới được. Chán thật…
- Sao? Vẫn ghen phải không? Vậy thì chia tay nhé!
Tôi không hiểu sao mà chú Bảy lại có thể phát ra hai từ “chia tay” một cách dễ dàng đến thế. Thật quá đáng mà! Hừ!
Nhỏ Mít sau vài giây ngơ ngác thì nhanh chóng kéo tay ổng lại nói rối rít:
- Anh! Bỏ qua đi! Em biết lỗi rồi! Lần sau em sẽ không thế nữa!
Hành động của cô bạn thân còn khiến tôi kinh ngạc hơn. Tại sao một đứa kiêu hãnh đầy mình như nó mà lại dễ dàng bị chú Bảy “dắt mũi” như vậy chứ? Hay chăng nó đã điên vì tình thật rồi? Mít ơi là Mít!
Và mọi chuyện chính thức được giải quyết khi chú Bảy quyết định sẽ làm tài xế riêng cho nhỏ Mít trong tối nay. Và điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải tự đi xe một mình. Tôi cũng không hiểu lão Huy đòi đi theo để làm gì nữa. Có khi nào ổng chịu đi chung với hai chúng tôi đâu. Haizzz
Hai anh chị lại cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng là nhỏ Mít thích chú tôi nhiều quá mất rồi. Và trong tình cảm, những người như nhỏ Mít luôn là kẻ chịu nhiều thiệt thòi…Tự nhiên thấy lo cho nó quá!
Tôi lầm lũi vào trong nhà mượn chiếc Exciter của bác Năm để đi. Mới dắt nó ngang cổng thì đã bị mấy người trong nhà đồng thanh căn dặn:
- Đi xe cẩn thận! Đừng để giống lần trước con nhé!
- Dạ…
Nghe thế là lòng tôi lại trĩu nặng. Nhìn con xe này tôi lại nhớ đến tên tóc vàng. Đầu tôi lại hiện ra hình ảnh hắn bấm chuông gọi cửa vào trả lại chiếc xe Exciter. Tuy lúc đó hắn vẫn chưa khùng khùng ăn rồi nói yêu tôi nhưng ánh mắt của hắn vẫn còn ấm áp hơn bây giờ. Chao ôi! Tại sao cứ phải nhớ đến cái tên đào hoa đó cơ chứ!
…
Khi chúng tôi tới trường thì mọi người đã có mặt gần như đông đủ. Ai cũng xúng xính váy quần, mặt mày hớn hở. Chắc tôi là người ngốc nhất trong số này vì thực sự tôi không hiểu tối nay mình có mặt ở đây để làm gì nữa…
Và sau hơn một giờ đồng hồ, tôi mới hiểu ra lý do cho sự nhộn nhịp hôm nay. Hóa ra lần trước tên tóc vàng xuất hiện ở trường tôi là để họp bàn cho buổi concert tối nay. Chắc là trường đã phải bỏ ra một khoảng kinh phí không nhỏ để tổ chức sự kiện này. Hèn gì mọi thứ đều giống như một buổi party nghệ thuật. Hix. Tôi muốn về quá! Huhu…
Quanh đi quẩn lại thì chú Bảy và nhỏ Mít đã lạc đi đâu mất. Còn mình tôi trơ trọi giữa bát nháo người và người. Nhìn ai cũng xinh, cũng đẹp, chỉ có tôi là bình thường. Nhưng chắc cũng không đến mức tầm thường. Tôi tự an ủi mình như vậy nhưng mặt vẫn buồn rười rượi. Chắc từ sau lần này tôi cần phải suy nghĩ lại việc để tóc dài và siêng năng mặc váy mới được. 19 rồi. Không còn thời gian cho tôi ham chơi và quên mất mình là ai…
Đang nhâm nhi ly nước cam đã lạnh ngắt vì đá, tôi giật bắn mình khi thấy đám đông đột ngột hét ầm lên, điện đóm thì tắt ngúm và nhạc nổi lên đùng đùng. Chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì tấm màn sân khấu được trút xuống và kéo hẳn sang hai bên. Dàn đèn bật sáng tạo ra một không gian lung linh đầy màu sắc. Đám đông dần tản ra hai bên, ánh đèn sân khấu rọi thẳng về phía tôi đang đứng. Đúng hơn là phía sau lưng tôi. Tôi ngơ ngác quay đầu nhìn. Và tim tôi đập mạnh…
Là Phước Nguyên!
Anh ta xuất hiện giữa đám đông trong một diện mạo phải nói là tuyệt vời. Đúng chất với danh hiệu “Hotboy đi hát” của mình. Mái tóc vốn đã vàng hoe bây giờ càng chói hơn dưới ánh đèn rực rỡ. Hôm nay Phước Nguyên mặc một chiếc vest cách điệu, bên trong là áo pull thiết kế bắt mắt và một chiếc quần trắng có đính hạt đá màu đen viền hai bên. Anh ta từ từ tiến lại phía tôi. Chính xác hơn là tôi đang đứng trên lối đi của anh ta. Theo phản xạ, tôi vội vã tấp vào bên trong. Nhưng do đôi giày cao gót quá khổ khiến tôi mất thăng bằng và ngã quỵ xuống. Quả thật là tôi không có số mặc váy và mang giày cao gót mà! Huhu! Xấu hổ quá đi mất!
Mọi người đứng gần tôi ồ lên khi thấy tôi bị ngã. Cũng có vài người tiến lại dìu tôi đứng dậy. Còn tôi thì chẳng còn biết mọi thứ xung quanh mình như thế nào nữa. Chỉ thấy xấu hổ và xấu hổ mà thôi. Phước Nguyên dừng lại vài giây khi thấy tôi bị ngã nhưng rồi cũng chỉ có thế. Anh ta mỉm cười một cách giống như an ủi động viên rồi bước nhanh lên sân khấu. Thật sự tôi chẳng còn muốn đứng lên nữa. Chỉ muốn khóc thôi!
Nhưng dù sao cũng không thể để mình phải toe tua như thế này nữa. Phải đứng lên thôi. Yếu đuối nhưng cũng phải có thời điểm. Đứng lên nào Thục Nguyên!
Thế là tôi lồm cồm đứng dậy. Lòng thầm nguyền rủa tên tóc vàng. Nước mắt cứ chực sẵn như sắp trào ra, không kìm lại được.
Đột ngột mọi người đổ dồn vào phía tôi. Gì nữa vậy? Tôi cũng đã ngã rồi, có gì đâu mà cứ nhìn hoài vậy chứ?
Nhưng họ nhìn tôi không phải vì tôi ngã…
Mà là vì…
Phước Nguyên đang quay lại và tiến gần về phía tôi…
- Em sao thế này? Sao lại ngã như thế này chứ?
Lại là cái quái gì đây? Có phải tôi lại bị hoang tưởng không nhỉ? Tên tóc vàng đang quỳ rạp trước mặt tôi. Và ánh mắt thân thương ngày nào đã trở về trong đôi mắt ấy…
Chap 33:
Thấy thái độ lúng túng, ngơ ngác như gà mắc tóc của tôi, tên tóc vàng càng hỏi tới tấp:
Nguyên! Em sao thế? Chân đau lắm hả? Đừng làm anh sợ! Ơ…ơ…
Tôi thực sự chẳng biết phải phản ứng làm sao nữa. Mọi thứ càng lúc càng khó hiểu đến phát điên lên được.
Và mọi thứ chính thức trở nên phức tạp khi những chiếc điện thoại hướng thẳng ống quay về phía tôi. Nhanh như chớp, Phước Nguyên dang tay ôm chầm lấy tôi, lấy thân mình làm “tấm bia” tránh cho mặt tôi khỏi phải lọt vào máy di động của bất kỳ ai. Có lẽ hơn ai hết tên tóc vàng hiểu việc tôi bị dính scandal với một người nổi tiếng như anh ta thì rắc rối sẽ lớn đến mức nào. Cũng may tôi còn đủ bình tĩnh để chúi mặt vào người Phước Nguyên, đồng thời lấy hai tay che trước mặt ống kính máy quay. Làm bạn với người nổi tiếng quả thật không vui chút nào.
Nhưng tình hình gay go hơn tôi nghĩ rất nhiều. Số lượng người tập trung ở đây quá đông. Bảo vệ lại ít. Một mình Phước Nguyên cam đoan không thể che chở cho tôi trót lọt được. Vừa may một ai đó đứng đằng sau lưng tôi nãy giờ đã chuyển sang đứng ở bên kia, một lỗ hổng của đám đông đã tạo cơ hội cho tôi thoát khỏi mấy trăm cái điện thoại và máy ảnh chết tiệt. Thế là tôi đứng phắt dậy, dùng hết sức phá tan vòng vây và co giò chạy đi. Phước Nguyên sau vài giây lơ ngơ thì cũng phóng theo tôi. Tất nhiên là đám fan hâm mộ cũng ùa theo như hiệu ứng domino.
Và buổi concert trong mơ trở thành một cuộc rượt đuổi lẫn nhau đầy hài bi hài trên sân trường. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy trước, tên tóc vàng hì hục đuổi theo sau, đám người hâm mộ vừa hét vừa bám đuổi thần tượng bằng mọi cách. Cứ thế chúng tôi cứ rượt đuổi nhau quanh sân trường. Mọi thứ rối tung và bát nháo cả lên. Tất cả chỉ chấm dứt khi tôi bị một cánh tay nào đó lôi tọt vào một góc của dãy nhà C của trường. Trong bóng tối, tôi run lập cập để cố nhìn cho ra ai đã lôi mình vào đây…
Và hóa ra là chú Bảy!
Chú! Sao chú lại ở đây? – tôi vừa thở dốc vừa hỏi khẽ. Câu này hỏi thừa! Tao không ở đây thì ở đâu!? Mệt mày quá! Tao biết thế nào hôm nay mày cũng gây chuyện nên mới đòi đi theo đấy. Thật là…
Tôi ngơ ngác trước câu nói của chú ấy. Nhưng kể cũng đúng, không có chú Bảy thì có khi tôi đã bị đám fan cuồng kia tóm mất rồi. Đáng sợ thật! Được thần tượng kiểu như Phước Nguyên chẳng vui tẹo nào. Sơ sẩy chút là tiêu ngay. Đứng dựa vào bức tường đầy rêu, tôi thở hổn hển. Quá mệt! Phải nói là như thế cho một quãng đường chạy hơn 5 cây số (dù là chạy quanh sân trường nhưng cũng mất đến mấy chục vòng là ít). Nhìn ra phía ngoài thì mọi người vẫn đang “chăm chỉ” tìm kiếm tôi. Hix…
Mày thấy chưa! Đeo bám cái thằng ca sĩ 2 pha đó thì chỉ có rước rắc rối vào người thôi! – chú Bảy càu nhàu. Hơ? Sao chú lại gọi người ta là 2 pha? Chứ gì nữa. Hắn giống y sì con gái. Có được nam tính đầy mình như tao đâu. Chẳng thể hiểu lũ con gái thời nay mắt mũi để đi đâu nữa. Thứ người nam không ra nam, nữ không ra nữ như thế mà cũng hâm với chả mộ. Hix…
Tôi đành im lặng. Vì thực sự không còn sức để mà nói. Mặc kệ Phước Nguyên là nam hay nữ, cái quan trọng bây giờ là làm sao bình an vô sự mà về nhà. Gì chứ lũ fan nữ của tên tóc vàng ở trường này chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu. Thái độ ân cần lo lắng của Phước Nguyên hồi nãy đối với tôi đã khiến cho không ít ánh mắt sắc lên vì tức giận. Huhu…
Chú! Chú đi đâu đấy?
Tôi hốt hoảng khi thấy chú Bảy tự dưng bước đi.
Thế mày định đứng đây làm mồi cho muỗi à? Về thôi! Nhưng ngoài đó… Chúng nó đi tìm chỗ khác rồi. Không có ở ngoài đó nữa đâu. Thật ạ? Nhanh lên! Còn hỏi han gì nữa!
Thế là hai chú cháu tôi nhẹ nhàng tiến ra ngoài, ngó ngang ngó dọc chừng cỡ vài giây rồi chạy ào ra phía cổng sau. Cam giác thật đáng sợ. Cứ như…vượt ngục vậy!
Nhưng chú ơi! – tôi chợt dừng lại khi nhớ ra điều gì đó. Gì nữa vậy? Còn xe thì sao? Yên tâm! Tao dặn em Mít xử lý rồi.
Và hai...