Cảm giác này lan tỏa đến tận từng dây thần kinh.
- Thấy rồi chứ, chỉ cần anh ấn mạnh một chút, em sẽ bị gãy sống lưng ngay lặp tức. Tên sát thủ sẽ không màn đến việc sống lưng của em có bị gãy hay không, hắn chỉ quan tâm đến việc, em chết thế nào.
Sắc mặt Bảo Phương trắng bệch, hơi thở dồn dập, cảm giác những ngón tay Lăng Phong ấn vào đốt xương sống của mình mà tay chân cô đã bị cậu khống chế vô phương cùng quẫy. Lăng Phong mới từ từ thả tay ra khỏi cô, cả người cô muốn sụp xuống, nhưng Lăng Phong đã giữ cô đứng vững.
- Không sao chứ… – Lăng Phong lo lắng hỏi – Xin lỗi anh hơi mạnh tay.
Bảo Phương cố đứng thẳng dậy lắc đầu nói:
- Không sao.
- Có rất nhiều cách để lấy mạng người – Lap nãy giờ vẫn ngồi yên lặng mới bắt đầu lên tiếng, ông hất đầu một cái ra lệnh.
Lăng Phong và Jay hiểu ý gật đầu bắt đầu bước vào vòng đấu, nhìn hai người đó trong tư thế chuẩn bị. Lap mới đứng lên đến gần Bảo Phương nói:
- Nhìn cho rõ từng động tác của họ, cháu sẽ thấy, những gì mình học được ở sở cảnh sát nhiều lắm chỉ được một nữa mà thôi.
Bảo Phương liền đưa mắt chăm chú nhìn vào bọn họ. Vẻ mặt Jay cực kỳ nghiêm túc, lúc nào Bảo Phương gặp đều thấy Jay chưng ra bộ mặt cười cợt, mở miệng là trêu chọc người khác, chưa bao giờ thấy cậu ta nghiêm túc đến thế. Còn Lăng Phong vẻ mặt điềm tĩnh chờ đợi.
Jay ra đòn trước tiên. Bảo Phương từng thấy Lăng Phong ra đòn, chưa từng thấy Jay ra đòn bao giờ. Đòn thế của Jay cũng cực kì chuẩn và mạnh, có thể nói không thua gì Lăng Phong. Lăng Phong bình tĩnh né đòn, chưa vội phản công.
Cả hai dường như ra đòn rất có sự cân nhắc, tay vung lên rất mạnh, nhưng dừng lại rất gần, không hề có cảm giác đau. Nhưng đòn thế của họ cực kì hiểm, chỉ cần mạnh một chút có thể để lại vết bầm khó phai ngay. Nhất là khi hai người họ là hai chàng trai trong độ tuổi xung sức và dẻo dai.
Lap ở bên cạnh, vừa quan sát vừa chỉ cho Bảo Phương ra đòn thế nào và tránh đòn ra sao. Một lát sau, Lap nhìn hai cái kẻ đánh mà như không đánh kia hô to:
- Kết thúc đi, ai thua sẽ phải mất tiền suốt một tháng.
Jay vừa nghe xong thì như con thú điên lao vào Lăng Phong, hai người này bắt đầu lao vào nhau như hai con thú vồ mồi. Lap cũng chẳng có gì để giải thích nữa, ông cười cười hỏi Bảo Phương:
- Thấy bọn chúng giống cái gì.
- Giống hai con dã thú trong wolfman – Bảo Phương không do dự đáp.
Đúng là hai kẻ này thật sự chẳng còn mấy cái màn đánh đấm đẹp mắt như hồi này, họ như hai người sói lao vào vật nhau phát điên vậy.
Nghe Bảo Phương trả lời, ông Lap phá ra cười gật đầu, còn hỏi đùa:
- Cô bé nghĩ, ai sẽ là con dã thú cha, còn ai sẽ là dã thú con.
Bảo Phương nghe hỏi cũng bât cười, nhìn hai con dã thú kia quay sang ôm nhau vật lộn.
- Tại sao, chú lại nhận hai người họ làm đệ tử. Nghe nói, chú đi rất nhiều nước, tại sao lại chọn hai người Việt Nam là họ.
- Đều là có duyên cả. Năm đó, chú bị thương, chính là gặp Mar cứu. Rồi ta đi cứu lại hai đứa nó. Hai thằng bé đều đủ thông minh và sự nhanh nhẹn khiến ta thích. Ta bỏ công ra dạy chúng, thu về 1 năm trời học tiếng việt, xem ra cũng rất là lời.
- Cháu có thể hỏi chú là ai không? – Bảo Phương quay sang quan sát Lap, ông là một người Mỹ, tóc vàng có chút thần bí.
- Ta là thợ săn, chuyên săn những con dã thú do HK đào tạo đổi lấy tiền thưởng của cảnh sát quốc tế. Có biết kẻ vừa rồi cháu đối đầu là ai không?
Bảo Phương nghiêng người nhìn ông im lặng không đáp.
- Hắn ta cũng có thể xem như là một thành viên không chính thức của HK. Là con của một thành viên cao cấp đã li khai của HK, nên cũng được đào tạo toàn bộ bản lĩnh của HK. Là người mỹ gốc Trung. Tên và mặt của bọn chúng thì không điều tra ra được, kể cả ả Kesha.
Nhắc đến Kesha, Bảo Phương không khỏi chạnh lòng nhớ đến Bảo Nam. Cô thật sự rất muốn biết, hiện giờ Bảo Nam đang ở đâu, có an toàn hay không. Tay cô siết chặt kiềm nén nỗi đau vào lòng.
- Vậy chú sẽ dạy cháu cái gì – Cô biết, Lăng Phong bảo Lap đến đây không chỉ với mục đích chỉ cho cô từng cách phản đòn.
- Ta sẽ dạy cháu cách lẩn trốn, lẩn trốn đường đạn dù là loại súng nào, ngay cả súng bắn tỉa – Lap lập tức đáp.
- Làm sao có thể lẩn tránh được – Bảo phương sửng sốt nhìn ông. Trong tầm 50m, viên đạn bắn ra chưa đến 1 giây.
- Khoảnh khắc bóp cò súng cùng là lúc tránh thoát viên đạn, để làm được điều đó, cháu phải học cách quan sát, xác định vị trí mà kẻ kia đang đứng.
Bảo Phương nhíu mày, quả thật chuyện này vô cùng khó đoán.
Hai tiếng đồng hồ sau, Bảo Phương cả người kiệt sức ngã vào vòng tay của Lăng Phong. Cả người cô dính đầy mực đạn màu đỏ, bộ võ phục màu trắng cũng hóa đỏ từ lúc nào. Dù phản ứng của cô cũng khá nhanh, nhưng khoảnh khắc bóp cò còn nhanh hơn khiến cô không tài nào tránh được. Cả người vận động đến kiệt sức.
- Con đưa thầy về vậy – Jay nhún vai nháy mắt với Lăng Phong rồi bật cười khúc khích.
Lăng Phong trừng mắt nhìn cậu, còn Bảo Phương hơi đỏ mặt vội đẩy Lăng Phong ra, nhưng cậu giữ tay cô lại nhìn Jay mắng:
- Cậu biến đi.
- Xin tuân lệnh – Jay đưa tay lên trán làm động tác chào rồi theo Lap đi ra ngoài.
Bảo Phương đưa mắt nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối rồi, thời gian qua thật nhanh.
- Mệt lắm không? – Lăng Phong dùng tay áo lau đi những giọt mồ đọng trên mặt cô hỏi.
Bảo Phương lắc đầu, mấy sợi tóc của cô cọ xát vào lòng ngực trần của cậu, mĩm cười nói:
- Trước đây còn tập nhiều và cực khổ hơn bây gờ nhiều.
- Anh rất muốn biết thời gian qua em đã sống thế nào, có phút nào em nhớ đến anh không? – Bàn tay lau mồ hôi bất chợt lướt nhẹ qua đôi môi hồng của cô tạo một cảm giác tê dại.
Mặt Bảo Phương thoáng ửng hồng, tim đập nhanh trước sự kích thích bỡi những ngón tay thon dài kia. Mãi một lúc sau cô mới trả lời được:
- Khi anh đi, em đã tự nói, anh chưa từng tồn tại. Mỗi ngày em đều ra sức cố gắng cho mục tiêu trở thành cảnh sát giỏi của mình. Ngày qua ngày cứ trôi qua như thế, cứ tưởng em có thể xóa bỏ hết được, nhưng những khi em mỏi mệt, ngoài Bảo Nam ra, em còn nhớ đến anh. Cho nên nói không nhớ chính là nói dối.
Cô vừa nói dứt thì Lăng Phong đã đặt môi cậu lên môi cô, cuốn lấy môi cô từng tất một. Bảo Phương không ngừng run lên, cảm xúc trong tim ồ ngạt tuôn ra trong từng
nụ hôn kia. Cô thả người để mặc Lăng Phong dẫn dắt, đầu lưỡi vô thức bị lôi kéo, quyện lấy nhau, một nụ hôn sâu ngọt ngào.
Tay Lăng Phong luồn vào trong tóc cô, giữ cho cô khỏi ngã xuống trước nụ hôn cuồng nhiệt gần như rút hết sức lực của cô. Môt nụ hôn đúng nghĩa bắt đầu chọ tình yêu của họ, giữa hai trái tim đập. Quên đi khoảng cách và con đường tương lai đã chọn của cả hai. Một nụ hôn mang theo sự nhớ nhung của những năm xa cách, xóa bỏ đi khoảng cách của họ để họ hòa làm một.
Cho đến khi người Bảo Phương không còn sức nào, Lăng Phong mới đặt cô nằm xuống sàn, người cậu áp trên người cô, cậu nhìn thấy gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh và bờ ngực phập phồng của cô, tất cả như quyến rũ cậu, lại lần nữa chiếm lấy môi cô, cảm nhận hương vị ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong tim.
- Có biết không, trong 6 năm qua. Anh không để bản thân mình nhớ đến em. Bởi vì chỉ một giây nghĩ đến em, anh sẽ mất ngay lí trí, lập tức bay về đây tìm em, siết chặt em trong tay mình. Nếu như 6 năm trước, tình cảm của anh vẫn chưa chắc chắn vì anh vẫn còn trong tuổi cuồng nhiệt chưa chín chắn. Nhưng hiện tại, anh có thể khẳng định, tình cảm của anh đối với em không hề giả dối dù chỉ một giây – Lăng Phong khàn giọng nói khẽ bên tai của Bảo Phương.
- Em tin – Bảo Phương đưa tay vuốt ve gương mặt Lăng Phong, đôi mắt cô nhìn cậu chất chứa yêu thương và tin tưởng.
Lần nữa tình yêu của họ thể hiện qua nụ hôn cuồng nhiệt, nhưng không chỉ là xóa bỏ khoảng cách giữa họ mà còn nối liền một sợi dây tin tưởng. Tin vào một tình yêu không khoảng cách.
Ngay giữa không gian yên tĩnh và ấm áp kia, tiếng bước chân vang vọng lại, phá vỡ không khí bên trong.
Cánh cửa phòng bật mở, cũng là lúc Lăng Phong buông Bảo Phương ra. Người đi đến chính là Andy.
Cô vừa bước vào đã thấy Lăng Phong và Bảo Phương đang nằm sát vào nhau dưới đất, thoáng khựng lại. Lăng Phong bình thản đứng dậy, đưa tay kéo Bảo Phương đứng lên.
Andy nhìn bộ võ phục trên người của hai người bọn họ thì nhoẻn miệng cười nói:
- Mar…anh lại cùng Bảo Phương thi đấu đấy à. Lần này thì ai thắng vậy?
Lăng Phong và Bảo Phương chỉnh sửa lại bộ võ phục đã sếch xoạt trên người mình, Lăng Phong mới nhìn Andy hỏi:
- Sao em lại anh ở đây mà tìm.
- Em đi ngang qua đây nhìn thấy đèn sáng nên vào xem có anh trong này không – Giọng Andy lơ lớ giải thích, cô cười dịu dàng bước đến khoát tay Lăng Phong làm nũng hỏi – Sao hả, không phải lần này anh lại thua nữa đấy chứ.
Cô ta rõ ràng nhìn thấy Lăng Phong đè trên người của Bảo Phương nhưng lại hỏi Lăng Phong có phải đã thua Bảo Phương hay không. Ý đồ của cô ta hiện ra rất rõ ràng là đang điều tra mối quan hệ giữa hai người, Bảo Phương vừa cột lại mái tóc bèn đáp:
- Không, lần này thì tôi thua rồi. Tôi về trước đây, hai người cứ tự nhiên.
Nói rồi Bảo Phương khom người lấy túi xách của mình khoát lên vai đi vào phòng thay đồ.
Khi Bảo Phương đi ra thì đã thấy Lăng Phong thay xong bộ võ phục ra rồi. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu đen nhìn có chút kỳ bí, nhưng đầy quyến rũ. Andy ở bên cạnh giúp cậu chỉnh sửa lại vạt áo.
Bảo Phương mĩm cười chào hai người rồi đi lướt qua họ. Nhưng Lăng Phong đã nắm lấy tay cô giữ lại nói:
- Tối rồi, chúng ta đi ăn chút gì sau đó anh đưa em về.
- Phải đó, vừa tập luyên xong chắc chắn rất đói. Cùng nhau đi ăn chút gì đi – Andy sau lời giải thích lúc nãy của Bảo Phương thì cởi mở hơn nói.
Bảo Phương cũng không muốn để Andy nghi ngờ gì nên miễn cưỡng gật đầu.
Lên xe, không khí chìm vào im lặng, Lăng Phong bình thản lái xe, Bảo Phương ngồi phía sau quay đầu nhìn ra bên ngoài. Lát sau Andy mới lên tiếng hỏi Bảo Phương:
- Vết thương lần trước của bạn không sao chứ?
Bảo Phương nhìn vết băng đã chẳng còn đau nhức gì nữa của mình thì lắc đầu đáp:
- Không sao.
- Ngày hôm đó đúng là khiến người ta hoảng sợ. Vốn cứ tưởng Việt Nam là nước thanh bình, rất an toàn, không ngờ lại chẳng khác gì ở mỹ, đúng là đâu đâu cũng gặp toàn điều nguy hiểm, không có chỗ nào an toàn cả – Andy than ngắn thở dài.
- Thật ra, Việt Nam vốn là quốc gia rất an ninh, người dân cũng hiền lành. Chỉ là dạo gần đây, bị nhiều thành phần xấu tác động nên mới trở nên hỗn loạn như thế. Cảnh sát chúng tôi đang cố gắng loại bỏ những tác động đó, đưa đất nước trở lại an toàn như xưa – Bảo Phương nghe Andy than bèn đáp.
- Nói cũng phải – Andy gật đầu, quay người nhìn Bảo Phương nhoẻn miệng cười – Bạn thật là dũng cảm.
Người Việt Nam có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại mạnh mẽ không thua gì người nước ngoài bọn mình. Để Mar chịu làm đối thủ thi đấu, chứng tỏ bạn là một cô gái rất giỏi.
Trước lời khen ngợi của Andy, Bảo Phương đành miễn cưỡng cười.
- Này! Nhìn dáng vẻ cầm súng của bạn rất oai. Có thể dạy mình bắn súng không? Mình không có khả năng học võ, nhưng bắn súng thì không cần phải dùng nhiều sức lực đúng không? Không có sự việc là trước, mình cũng không biết Mar lại biết bắn súng. Mình đã bảo Mar dạy mình, nhưng anh ấy không chịu dạy.
Bảo Phương lưỡng lự vô cùng, cô không biết nên nhận lời hay từ chối, thì Lăng Phong đã nói:
- Em học bắn súng làm gì?
- Tất nhiên là học để tự bảo vệ mình chứ. Từ sự kiện lần trước, em rút tỉa kinh nghiệm, cần bồi dưỡng một chút khả năng để không bị chết oan uổng. Em còn dự định mời một vệ sĩ để bảo vệ em nữa kìa. Mar! Anh thấy sao?
- Tùy em thôi – Lăng Phong nhún vai không có ý kiến gì.
- Dạy mình bắn súng được không? – Andy thấy Lăng Phong không phản đối thì hớn hở quay xuống Bảo Phương khẩn thiết hỏi.
- Được- Bảo Phương thấy vậy cũng không tiện từ chối bèn đáp.
- Không cần phải hồi hộp, thời điểm bạn giương súng lên, bạn hãy nghĩ rằng, xung quanh chỉ còn có bạn và mục tiêu của bạn mà thôi – Bảo Phương giải thích cho Andy khi cả hai có mặt ở trường bắn, cô bước đến chỉnh sữa vai cho Andy – Góc độ giữa vai và ngực phù hợp sẽ có thể giúp bạn gia tăng lực tay và độ vững, tránh cho vai bị giật. Ngắm thử xem có ổn hay không?
- Được – Andy giương súng đứng đúng tư thế chỉnh sữa của Bảo Phương và nheo mắt ngắm bắn.
- Điều chỉnh hô hấp, hít vào…thở ra… Đừng chần chừ bóp cò. Khoảng khắc bóp cò cũng là cũng là lúc bạn hít thật sâu vào.
- Pằng… – Andy nuốt nước bọt bóp cò súng, tiếng súng vang lên lao về tấm bia.
Bảo Phương nheo mắt nhìn về tấm bia, khẽ gật đầu hài lòng, đường đạn đi đúng sự suy đoán của cô.
- Tuyệt quá…cảm giác này rất đặc biệt – Andy reo lên vui mừng.
Bảo Phương khẽ cười, cô hiểu cái cảm giác lần đầu bắn ra phát súng là một loại cảm giác rất đặc biệt, hấp dẫn thần kinh của con người.
Nhì Andy háo hức tiếp tục tập bắn. Cô nhớ lại lần đầu tiên Lăng Phong dạy cô, những ký ức đó mãi mãi không phai.
- Vất vả cho em rồi – Bảo Phương đang nhớ lại kỷ niệm năm xưa thì bên tai bỗng có một luồng thở nóng phả lên, tiếng nói nhẹ nhàng vang sau lưng.
Tim đập thật mạnh vì luồng hơi ấm sau lưng, Bảo Phương nhích người lên phía trước, cô không muốn Andy trông thấy, cô cảm thấy đau khổ vô cùng, cứ như cô đang làm kẻ thứ 3 phá hoại tình cảm của người khác, đang lén lút làm chuey65n xấu sau lưng Andy vậy.
- Vậy thì đáng lí anh nên dạy cho cô ấy mới đúng, dù sao anh cũng giỏi hơn em – Bảo Phương lạnh lùng nói.
- Ngoài em ra, anh sẽ không dạy bất cứ người nào khác – Lăng Phong chậm rãi đáp.
Một câu nói giống như sự khẳng định trái tim cậu thuộc về cô, có thể khiến tim Bảo Phương cảm thấy vui mừng hạnh phúc. Sự đau khổ thoáng qua khi làm người thứ 3 tan biến.Cô không hiểu vì sao Lăng Phong lại để Andy bên cạnh, không hờ hững cũng không từ chối cô ấy. Nhưng cô tin, Lăng Phong làm vậy nhất định là có lí do. Ở Lăng Phong lúc nào cũng chứa đựng sự bí ẩn, khiến người ta nữa tò mò tìm hiểu, nữa lại sợ bước chân vào.
- Mar…anh đến rồi – Andy dùng tiếng anh để gọi Lăng Phong.
Lăng Phong bèn bước đến bên Andy chậm rãi và khoai thai cực kỳ phong độ, cậu cười nhìn Andy hỏi:
- Tập bắn thế nào rồi.
Andy hớn hở tháo tai nghe xuống chỉ vào tấm bia nói:
- Anh nhìn đi.
- Cũng không tệ – Lăng Phong nghiêng đầu nhìn tấm bia rồi gật đầu nói.
- Là nhờ Bảo Phương dạy hay thôi – Andy vui cười xoay đầu nhìn Bảo Phương nói.
- Vậy thì chúng ta phải mời cô ấy ăn cái gì mới được – Lăng Phong bèn lên tiếng yêu cầu.
- Được đó, cám ơn Mar, anh chu đáo quá.
- Không cần đâu, công việc ở sở cảnh sát rất bề bộn, với lại lát nữa tôi còn phải đến chỗ Thục Quyên – Bảo Phương vội từ chối.
- Không sao, chúng ta mời cả Thục Quyên đi luôn – Andy bèn nói – Rủ cô gái đi cho khuây khỏa, chứ nếu để cô ấy trong nhà, cô ấy sẽ nhớ ba mình mà buồn khóc mất.
Bảo Phương thấy vậy cũng đúng bèn gọi điện hẹn Thục Quyên đi ra.
Bốn người họ cùng đến một nhà hàng ăn cơm có thêm Jay và một cô gái tháp tùng. Vốn dĩ không khí giữa Lăng Phong, Bảo Phương và Andy có chút ngượng ngập, cũng may từ khi Thục Quyên và Jay, cô gái kia đến đến không khí đã vui và và cởi mở hơn.
- Cô ấy là Sophia – Jay chỉ tay cô bạn gái đi cùng giới thiệu với Bảo Phương và Thục Quyên.
Sophia là một việt kiều đang định cư ở New york. Cô không xinh đẹp lắm, có nét lai rõ rệt, làm da nâu, nhưng tính tình vô cùng phóng khoáng, so với Andy, cô nói tiếng việt rất dễ nghe. Bảo Phương cảm thấy cô rất thân thiện và thẳng thắn. Xem ra rất hợp với người như Jay.
Sophia là bạn của Andy, cũng học cùng trường với Thục Quyên cho nên
Jay rất biết cách khiến cho mọi người cười, ngay cả Bảo Phương cũng bị cậu chọc cười.
Sau đó, theo gợi ý của Jay, bọn họ hẹn nhau cùng đi đánh tenis. Bảo Phương vốn chẳng biết đánh Tenis, nhưng cô và Trí Lâm vì đi theo bảo vệ cho Thục Quyên cũng có mặt ở sân bóng.
Vào đến sân, tất cả mọi người đều thay đồ thể thao. Lăng Phong và Jay đều mặc áo thu và quần sọt trắng, Sophia mặc quần sọt, áo hai dây, tay quấn băng, dáng người cực kỳ khỏe khắn. Còn Andy mặc một chiếc váy ngắn để lộ đôi chân dài trắng nõn của cô ta, nhìn vào cảm thấy mỏng manh vô cùng.
Không ngờ bọn họ lại gặp chị em của Linh và Ken ở tại sân bóng, họ đã đánh với nhau vài hiệp.
- Thật trùng hợp – Ken lên tiếng chào mọi người, ánh mắt quét qua tất cả rồi dừng lại ở Bảo Phương.
- Này, vết thương của cậu thế nào rồi mà ra đây đánh bóng thế – Zuzu Linh hất hàm nhìn Trí Lâm chất vấn.
Trí Lâm vốn dĩ bộ mặt nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy Linh thì mặt mày xanh xám lại, cậu xem ra rất sợ nữ bác sĩ phiền phức này. Quả đúng là như thế, máu nghề nghiệp của Linh nổi lên cô đòi xem xét vết thương của Trí Lâm ngay tại sân làm Trí Lâm một phen khổ sở nhăn nhó mặt mày.
Mọi người cười phá lên khi nhìn hai người bọn họ kẻ nắm áo quyết kéo lên xem tình trạng vết thương, còn kẻ liều mạng bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình.
Bảo Phương cũng bật cười trước bộ dạng lúng túng như gà mắc thóc của Trí Lâm. Cô quay đi vờ như không thấy tín hiệu cầu cứu của Trí Lâm.
Ken nhìn bà chị mình nhún vai tỏ vẻ bất lực với mọi người.
- Được rồi, mọi người chúng ta chia cặp đấu đi – Lăng Phong bèn lên tiếng giúp đỡ Trí Lâm thoát khỏi tình cảnh khó xử này.
Nhưng khi nhìn lại, ngoại trừ Bảo Phương và Trí Lâm từ chối không tham dự vì họ đang làm nhiệm vụ thì Thục Quyên lại là người lẽ đôi.
- Không sao, mình ngồi coi mọi người đánh vậy – Thục Quyên cười cười bảo.
- Vậy sao được – Sophia nhíu mày nói – Chúng ta thay phiên nhau chơi vậy.
- Không cần đâu, để em gọi thêm một người vào – Andy bèn đề xuất.
- Ai? – Lăng Phong chau mày nhìn Andy hỏi.
- Anh còn nhớ hôm trước em nói mướn người bảo vệ mình không? Anh ta cũng biết chơi chút chút đó, để em gọi anh ta vào – Andy đáp xong bèn gọi điệnt hoại nói máy câu xong cúp máy.
- Anh ta vẫn đi theo sau em – Andy cất điện thoại xong bèn giải thích thêm.
Jay và Lăng Phong bèn nhìn nhau, không ai nói điều gì, trong đầu họ điều có chung một ý nghĩ.
Người đó nhanh chóng đi vào,...