* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Khoảng Cách Tình Yêu Full

lời này, trong lòng cậu cơ hồ cảm thấy một điều gì đó không hay sắp đến. Nhưng cậu không trả lời chỉ nhìn cô chờ đợi.
- Bởi vì em muốn điều tra cái chết của ba em. Mà đầu mối duy nhất em có được là từ anh – Cuối cùng Bảo Phương cũng nói ra câu nói mà cô kiềm nén rất lâu.
Cả người Lăng Phong bỗng thấy lạnh lên, cậu là người luôn luôn điềm tĩnh, không bao giờ thay đổi sắc mặt trước người khác ngoại trừ người tin cẩn nhất. Đó cũng chính là cách để đối thủ mãi mãi không thể đoán được tâm tư cậu nghĩ gì. Nhưng giờ đây, sắc mặt cậu trầm xuống, hai tay buông khỏi người Bảo Phương, cậu nheo mắt nhìn cô thật lâu, cuối cùng mới mở miệng, giọng nói chết chứa sự thật vọng cùng oán trách.
- Đây là lí do em tiếp cận anh à?
Bảo Phương quay mặt đi không trả lời.
- Câu dẫn anh, trêu đùa anh, ngã vào vòng tay anh. Chỉ với mục đích này đúng không?
- Nếu em nói đúng thì sao? – Bảo Phương cuối cùng cũng chấp nhận đối mặt với Lăng Phong, cô thẳn thắng thừa nhận.
- Em…- Lăng Phong đứng lặng người nhìn Bảo Phương
- Rốt cuộc anh có chịu giúp em hay không? – Bảo Phương không nén được nữa cô lên tiếng gặn hỏi.
- Anh đã nói rồi, rất là nguy hiểm, một mình em đâm đầu vào chỉ chuốc lấy cái chết mà thôi – Lăng Phong quay người từ chối cô, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ trầm tư.
- Anh thật sự không muốn giúp em sao? – Bảo Phương nhìn Lăng Phong gặng hỏi lần nữa.
Lăng Phong nhìn Bảo Phương nhưng không nói. Cô cười nhẹ một cái trước quyết tâm cứng rắn của Lăng Phong.
- Vậy được rồi, nếu anh không chịu giúp đỡ thì giữa chúng ta không còn gì để nói. Bắt đầu từ bây giờ, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi – Bảo Phương nhìn theo bóng dáng cao lớn của Lăng Phong lớn tiếng nói rồi dứt khoát xoay lưng bỏ đi.
Cô vừa xoay nắm cửa thì một bàn tay to lớn đã chặn cánh cửa lại, cô tức giận quắt mắt nhìn Lăng Phong.
- Tránh ra – Cô lạnh lùng quát.
- Em có thể dứt khoát bỏ đi như vậy sao – Lăng Phong hỏi, trong mắt có một chút đau đớn.
- Đúng vậy, điều duy nhất khiến tôi chấp nhận ở bên cạnh anh chính là điều tra ra hung thủ đã giết cha tôi, chứ tôi tuyệt không có chút tình cảm nào đối với anh – Bảo Phương ghiến răng nhìn Lăng Phong nói – Giữa hai chúng ta tuyệt đối là không thể.
- Không thể – Lăng Phong giương mắt nhìn Bảo Phương kinh ngạc.
- Đúng vậy. Anh muốn biết tại sao không? Bởi vì tôi là cảnh sát, còn anh là tội phạm. Giữa hai chúng ta mãi mãi không thể kết hợp – Bảo Phương gằn giọng đáp.
- Cảnh sát…tôi phạm…Ai là tội phạm? – Lăng Phong hừ nhẹ hỏi.
- Hồ sơ về anh, tôi đã xem hết rồi. Anh đang bị tình nghi là buôn lậu vũ khí qua các nước không đúng sao? – Bảo Phương giương mắt hỏi.
- Tình nghi…em cũng biết đó là tình nghi mà đúng không? Nghĩa là chỉ nghi ngờ thôi. Trừ khi em tìm được chứng cớ phạm tội của anh, nếu không thì đừng áp đặt hai từ tội phạm đó lên người anh – Lăng Phong trầm giọng nói.
Bảo Phương không thèm nói nữa, cô đẩy mạnh Lăng Phong ra, định mở cửa bỏ đi nhưng lần nữa cánh cửa bị chặn lại, Lăng Phong xoay người cô lại thật nhanh, rồi nhanh chóng khống chế hai tay cô đưa ra phía sau, không cho cô một chút cơ hội phản kháng nào cả. Người cậu áp sát người cô, cậu tì trán mình vào trán cô, phủ toàn hơi thở cậu lên người cô
- Để anh nói cho em biết mối liên hệ giữa tội phạm và cảnh sát là thế nào. Nó cũng giống như một quy luật cung và cầu. Có cung ắt có cầu, có cầu ắt có cung. Chính vì có tội phạm nên mới có cảnh sát, nếu như không có tội phạm thì cần gì cảnh sát nữa. Cho nên mà nói, tội phạm và cảnh sát là mối quan hệ gắn bó không thể đứt rời ( ông thầy mình mà đọc được cái này chắc chắn ổng ói máu tại chỗ, ai ngờ bài giảng của ổng được mình chuyển hóa thành thế này, thật là tội lỗi).
Bảo Phương nghe xong muốn vùng thoát khỏi tay Lăng Phong nhưng vẫn bị giữ chặt, tay cậu siết chặt lấy tay cô, khiến cô có chút đau đớn, khẽ nhăn mặt nhìn cậu đầy tức giận.
- Buông ra – Cô hét lên.
- Không buông, em đừng vùng vẫy nữa, dù em có làm cách nào cũng không thoát được khỏi anh đâu, chỉ làm bản thân chịu thiệt thêm thôi – Tuy nói thế nhưng Lăng Phong cũng nới tay ra một chút để Bảo Phương không bị đau, Bảo Phương cũng nhận thấy điều đó nên cô cũng thôi vùng vậy nữa.
Lăng Phong nói đúng, bất luận về cái gì cậu cũng giỏi hơn cô, cô lại là con gái, dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng khó đánh lại được cậu. Cô quay mặt đi không muốn đối mặt với ánh mắt sâu thẳm khiến người ta bị chìm đắm của Lăng Phong.
Nhưng cậu dùng tay nâng cằm cô lần nữa để mặt cô đối mặt với mặt cậu:
- Để anh nói cho em biết. Đừng nghĩ cảnh sát bọn em là thanh cao là tốt đẹp. Thực chất, cảnh sát bọn em mới là những kẻ đáng khinh bỉ nhất. Cho dù bọn anh có là tội phạm thì đã sao, bọn anh cũng đường đường đường chính chính làm tội phạm, còn hơn bọn cảnh sát của bọn em, lén lút cấu kết với tội phạm làm chuyện phi pháp để hưởng lợi cho bản thân.
- Đó chỉ là số ít mà thôi, không phải ai cũng xấu hết – Bảo Phương phản bác lại.
- Cứ cho là vậy đi. Nhưng em có biết rất nhiều cảnh sát phải nhờ đến sự giúp đỡ của tội phạm mới có thể phá được vụ án hay không. Chẳng phải em cũng phải nhờ anh giúp mới có thể phá được vụ án đó hay sao?
Bảo Phương nghe Lăng Phong nói cô cụp mắt xuống, vẻ tức giận đã thu lại, cô cắn nhẹ môi.
Lăng Phong thở dài buông tay cô ra, rồi kéo cô vào lòng mình kể:
- Lúc nhìn thấy em ngồi chờ đợi trước nhà ông Vương là anh đã biết em đang đi làm gián điệp rồi. Em có biết hậu quả một khi bị phát hiện là gì hay không hả, có biết anhd 9a4 lo lắng đến thế nào không. Em nghĩ, tự dưng hắn ta mạo hiểm đem số hàng về đây để em dễ dàng phát hiện ra hay sao. Em nghĩ anh đột nhiên xuất hiện ở đó giải thóat cho em khỏi sự truy tìm của bọn họ hay sao. Em nghĩ, em bỏ máy nghe lén vào người anh mà anh không biết, chỉ là anh tương kế tự kế để cho hắn biết một số ý định của anh. Từ đó điều tra ra địa điểm cất giấu số vũ khí của hắn. Anh làm tất cả những chuyển đó chỉ vỉ em thôi.
- Vậy thì nói cho em biết về kẻ đã giết ba em đi? – Bảo Phương dùng giọng cầu khẩn nói.
- Không thể, ít nhất là bây giờ – Lăng Phong lần nữa từ chối.
Bảo Phương lần này xô thật mạnh Lăng Phong bật về sau, cách xa cô rồi nói:
- Vậy thì bây giờ chúng ta vẫn ở hai ranh giới giữa tội phạm và cảnh sát – Nói xong lần này cô dứt khoát mở cửa bước đi.
- Cho tới khi em tìm được bằng chứng phạm tội của anh, nếu không anh vẫn sẽ bám theo em – Lăng Phong nói vọng theo.
Bảo Phương gnhe rõ từng từ của Lăng Phong dù cô đã ra khỏi đó. Cô khẽ lắc đầu nhắm mắt:
- Con phải biết cậu ta chính là đối tượng bị nghi ngờ có dính líu đến việc buôn lậu vũ khí đang bị điều tra. Việc con và cậu ta có quan hệ với nhau sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng, con biết không? – Cô nhớ lại lời ông Văn Lâm đã nói khi đưa cho cô xem về hồ sơ của Lăng Phong – Lí tưởng của ba con là quét sạch tội ác giữ yên cho tổ quốc. Con đang kế thừa lí tưởng của ba con, đang thực hiện lí tưởng của con đó là truy tìm ra kẻ đã hại chết ba con, còn có Bảo Nam nữa. Nó cũng chính vì điều này mà bỏ đi biệt tích, nếu bây giờ mà con vì chuyện này mà bị buộc ra khỏi ngành, mọi công lao cố gắng từ trước đến giờ của con đều sẽ hủy sạch. Làm sao có thể truy tìm ra kẻ hại chết ba con. Chú không muốn lần nữa chứng kiến sự tuyệt vọng của con. Con đã lớn rồi, mọi chuyện con đều có sự suy nghĩ của mình, chú không mong con lầm đường lạc bước.
- Con biết. Con tuyệt đối không để bản thân mình sa ngã đâu ạ. Ở bên cạnh anh ta vì anh ta là manh mối duy nhất, anh ta chính là cậu bé đó.
Phải! Cô ở bên cạnh Lăng Phong chỉ vì muốn điều tra manh mối về cái chết của ba mình, chứ không phải vì cô có tình cảm với cậu. những tình cảm đó đã bị cô rũ bỏ từ 6 năm trước rồi.
Cuối cùng Trí Lâm cũng xuất viện về nhà, thím Hà vui mừng nấu một bữa tiệc ngon lành khoản đãi cả nhà. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Bảo Phương dìu cậu về phòng nghỉ ngơi.
- Anh không sao đâu, vết thương nhỏ này có nhằm nhò gì. Đừng xem anh như đứa trẻ – Trí Lâm nhăn nhó
phàn nàn.
- Đợi vết thương anh hoàn toàn bình phục rồi hãy nói – Bảo Phương ân cần khuyên nhủ.
- Anh đã không sao rồi, ngày mai anh sẽ trở về đội – Trí Lâm ngồi xuống giường nói, sau đó cậu nắm lấy tay Bảo Phương, ngẩng mặt nhìn cô, trong đôi mắt cậu chất chứa rất nhiều điều muốn nói.
Bảo Phương bị Trí Lâm nắm tay đột ngột cũng hơi bối rối, với người khác cô có thể nhanh chóng rút tay lại, nhưng Trí Lâm và cô có thể nói như hai anh em ruột, nếu đột nhiên rút tay ra sẽ gây khó xử. Bảo Phương ngây người nhìn Trí Lâm.
- Cám ơn em đã cứu anh.
- Là tại em đã tới trễ, mới khiến anh bị thương như thế – Bảo Phương vội lắc đầu nói, tay cô vỗ nhẹ lên tay Trí Lâm rồi từ từ rút tay mình ra khỏi tay cậu.
- Bảo Phương…- Trí Lâm đột nhiên khẽ gọi tên cô.
- Nghỉ ngơi đi, em ra ngoài giúp thím làm chút đồ. Chuyện này đừng nghĩ đến nữa, anh không sao là tốt rồi. Ngày mai chẳng phải anh muốn trở lại đội sao, vậy thì nghỉ ngơi đi – Bảo Phương vội cắt ngang lời Trí Lâm. Cô hiểu Trí Lâm muốn nói gì, nhưng cô không muốn nghe, cô sợ sẽ phá đi tình cảm hiện tại.
Bảo Phuơng trở về phòng mình, cô nhìn màn hình điện thọai không hề có một cuộc gọi nào, trong lòng có cảm giác hụt hẫng.
Cô đã gọi rất nhiều lần nhưng đầu dây điện thọai bên kia không hề bóc máy, cũng không gọi lấy một lần. Cô quyết định gọi cho Thục Quyên, vì bận làm nhiệm vụ nên cô vẫn chưa gọi cho Thục Quyên, chắc giờ này cô ấy đang lo lắng cho cô lắm.
Vừa nghe máy đã thấy giọng reo mừng của thục Quyên bên kia, Bảo Phuơng liền nói:
- Mình không sao, chỉ là đi làm nhiệm vụ thế thôi

- Ừhm, ngày mai chúng ta gặp nhau đi, mình rất nhớ bạn – Bảo Phuơng nói với thục Quyên khi thá6y tâm trạng nhẹ nhỏm của cô bạn khi biết cô an tòan.
- Mình cũng vậy – Thục Quyên cũng đáp lại.
Tắt máy, Thục Quyên ngồi thở phào nhẹ nhỏm, trong vô thức cô định bấm máy gọi cho Bảo Nam. Nhưng tiếng chuông chỉ đổ có hai tiếng thì cô giật mình hốt hỏang tắt máy. Ngồi trên giuờng tự mắng bản thân mình, cô đã hứa với lòng phải từ bỏ, không đuợc nhớ đến cậu nữa. Vậy mà hình ảnh của bảo Nam vẫn vùi chặt trong lòng cô ngày ngày gây nhức nhói con tim cô.
Cô về đây đã lâu như vậy, cậu cũng chẳng có lấy một tin nhắn hỏi thăm cô thế nào. Thậm chí cô luôn tìm ra những cớ để gọi điện, nhắn tin cho cậu, vậy mà vẫn không một sự hồi âm nào cả. Điều này đã dập tắt đi một ngọn lửa hy vọng mong manh trong lòng cô.
Ánh mắt đầy u sầu, Thục Quyên buớc chân nhè nhẹ đến bên chiếc máy hát, chọn một bài nhạc mới phát hành gần đây, bài hát thật sự bị thuơng như tâm trạng của cô lúc này.
Mưa rơi trên nỗi đau nào
Lòng chợt thấy nghẹn ngào vì bao khát khao
Đợi chờ làm chi nỗi đau ai ngờ
Tình yêu đôi ta như là mơ.
Bao yêu thương đã muộn màng
Vì mình quá vội vàng để lòng nát tan
Vậy mà giờ sao nói không nên lời
Lệ rơi trên đôi mắt em.
Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ
Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ
Góc phố vắng anh mình em bơ vơ
Bao giấc mộng nay tan vỡ.
Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu
Để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu
Như cành hoa đã thôi úa màu
Mà ta giữ lại cho nhau.
“Em xin yêu anh trong cơn mơ
Người hãy đến dù là giấc mơ
Dẫu biết quá ngây thơ mà lòng vẫn nhớ… ”
Mang tâm trạng buồn bã, Thục Quyên vùi mình vào giuờng ngủ. Cô lại gặp cơn mơ dài, cơn mơ của quá khứ.
Sau khi bị bảo Nam dọa cho sợ hãi, Thục Quyên không còn dám đến hộp đêm nữa, mặc cho cô bạn cùng lớp thuờng xuyên rũ rê, cô vẫn lắc đầu từ chối. Cô nghĩ từ nay về sau, cô và bảo nam sẽ không còn gặp lại lần nữa cho đến khi tiếng chuông cửa căn nhà chung cư cao cấp của cô vang lên ầm ỉ.
thục Quyên ra mở cửa không ngờ lại gặp Bảo Nam đang bị thuơng, tay ôm chặt lấy vết thuơng ở phần bụng ngăn không cho nó chảy máu.
Cô hỏang hốt tròn mắt định thét lên nhưng Bảo Nam đã đưa tay bịt miệng cô lại. Sau đó cậu đẩy cô vào bên trong nhà, nhanh chóng đóng cửa lại.
Có một nhóm nguời đang truy đuổi phía sau, đang truy quét từng căn hộ. Chúng phá cửa nhà cô rồi lao vào bên trong khám xét. Chỉ còn căn phòng ngủ là chưa lục xét. Chúng lập tức bao quây căn phòng lại, nhẹ nhàng xoay thử nắm cửa, đẩy hờ cánh cửa ra.
Nhưng chúng lại bắt gặp một đôi tình nhân đang ân ái trên giuờng, quần áo quăng vuơng *** khắp nơi. Nguời con trai đang nằm phía trên cuồng nhiệt chiếm lấy từng tất da trên cơ thể nguời con gái, gây nên một cảm giác kích thích đến bỏng mắt.
(trẻ con hãy bỏ một đọan đi)
Để cứu Bảo Nam, thục Quyên phải cùng cậu giả vờ đang quan hệ với nhau, chiếc chăn phũ nữa kín nữa hở che hơn phân nữa hai cơ thể đang trần truồng. Hai làn da áp sát nhau một cách chặt chẽ, khiến cho cả thân nguời Thục Quyên nóng bừng lên, tim cô run rẫy đập lọan xạ, hơi thở không ngừng phủ ra khắp nơi. Nhìn gương mặt đau đớn nhưng vẫn cố nhịn của Bảo nam đẫm đầy mồ hôi, khiến Thục Quyên sợ hãi vô cùng. Nhưng cô không biết làm gì chỉ có thể giương đôi mắt sắp rơi lệ nhìn Bảo Nam và để mặc cậu dẫn dắt cảm xúc của cô.
Để che mắt bọn họ, Bảo Nam cũng giả vờ cuồng nhiệt hôn cô, cậu phủ lên môi cô, xâm chiếm khoang miệng cô, từng tất từng tất một, khiến đầu óc Thục Quyên quay cuồng, cả cơ thể sợ hãi cũng bị chìm trong nỗi đam mê này. Bảo nam không hiểu tại sao khi nhìn người con gái đang nằm bên dưới cậu, thân thể nhỏ bé không ngừng run lên, đôi mắt đẹp long lanh nhìn cậu khiến cậu thấy run động.
Khi bọn chúng đẩy nhẹ cánh cửa, Bảo Nam giả vờ như không phát hiện ra, họ giống như hai con nguời đang say tình, quên mất mọi thứ xung quanh. Môi Bảo Nam rời khỏi đôi môi đã bị cậu làm sưng mộng lên bắt đầu di chuyển xuống phía cổ cô, xuơng quai xanh rồi lùi xuống ngực cô. Tay cậu đồng thời không ngừng di chuyển trong trên cơ thể cô rồi lần vào bên trong tấm chăn. Nguời ngòai nhìn vào sẽ nghĩ cậu đang bắt đầu khám phá nơi thần bí của cô nhưng không ai biết bên trong đó là một khẩu súng đã lên đạn, sẵn sàng bắn trả một khi bị chúng phát hiện. Bàn tay Bảo Nam nắm chặt khẩu súng.
Thục Quyên muốn đưa mắt nhìn bọn chúng nhưng Bảo bam đã kề môi sát vành tai cô khẽ nói:
- Đừng nhìn.
Thục Quyên đành nhắm mắt lại, nhưng điều này lại càng làm cho cơ thể cô nhạy cảm với nụ hôn của Bảo nam hơn.
Cái cảm giác này là lần đầu tiên Thục Quyên trải qua, cơ thể không ngừng run lên. Đầu tiên là căng cứng lại, bị những nụ hôn của Bảo Nam đi đến khiến nó nóng bừng lên, một cảm giác tê rần khó chịu, cơ thể cô còn cảm nhận đuợc dòng máu ấm của cậu đang loang tỏa thấm vào da thịt cô, tay cô bấu chặt trên tấm lưng trần của Bảo Nam, người cô bỗng mền nhũn không tự chủ đuợc thanh âm bật ra những tiếng rên rĩ.
Bọn đang rình mò bên ngoài nghe lập không ngờ nghi gì thêm nữa, chúng ra hiệu rút lui trong êm đẹp rồi tiếp tục truy tìm.
Thấy bọn chúng đã rút lui, nhưng bảo Nam vẫn tiếp tục giả vờ cho đến khi cậu tin chắc bọn chúng đã rút đi mới thở phào ngã người qua một bên thở hổn hễn, ôm lấy vết thương khơng ngừng chảy máu của mình.
Thục Quyên lúc này cũng mớt lấy lại được nhịp tim của mình, cả người cô đều đầy những dấu hôn của Bảo Nam khiến cô thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng, vội vã ngồi dậy mặc quần áo.
Mặc quần áo xong xuôi, cô e dè bước đến nhìn gương mặt gần như đã trắng bệch của Bảo Nam:
- Anh sao rồi, em giúp anh mặc quần áo, chúng ta đến bệnh viện đi.
Thục Quyên vội vơ quần áo dưới đất của Bảo Nam lại gần cậu, nhưng nhìn chiếc áo bị dính đầy máu được cô nhét trong chăn thì run rẩy định mặc lại cho cậu, nhưng Bảo Nam đã giữ tay cô lại lắc đầu nói:
- Không thể đi bệnh viện, sẽ bị họ phát hiện.
- Vậy em sẽ báo cảnh sát bảo vệ anh – Thục Quyên run run nói.
- Bọn người lúc nãy là cảnh sát – Bảo nam thều thào.
- Họ là cảnh sát ư? – Thục Quyên kinh ngạc kêu lên – Sao họ lại truy bắt anh, anh đã phạm phải tội gì à.
- Giết người –
Bảo nam lạnh lùng đáp, mặt cậu đối mặt với trần nhà nhưng Thục Quyên vẫn nhìn thấy được ánh mắt bi thương của cậu lúc này.
Quần áo trên tay cô rơi xuống đất, cô bất giác lùi lại mấy bước như vừa nghe một điều vô cùng lạ lẫm. Run rẩy hoảng sợ cô lặp lại:
- Giết người ư…Sao có thể như thế…sao anh có thể…
- Sao lại không thể…- Bảo Nam cười khằn đáp – Tôi vốn là sát thủ, giết người thì có gì lạ đâu.
- Nhưng mà…Bảo Phương nói…- Thục Quyên lắc đầu không tin vào hiện thực trước mặt cô.
- Hiện thực cho em thấy, tôi là loại người này, tôi vừa giết người nên bị truy bắt, cho nên từ nay tránh xa tôi ra – Bảo Nam với tay lấy quần áo của mình định mặc vào bỏ đi. Tay cậu thả khỏi miệng vết thương ngay lập tức vết thương trào ra một màu đỏ thê lương khiến thục Quyên kinh sợ, cô vội đưa tay giữ lấy vết thương của cậu, vọng cô vỡ òa ức nở, nước mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô.
- Em xin anh, lúc này anh chưa đi ra ngoài được đâu. Ở lại đây chăm sóc vết thương đi rồi hãy đi, anh mà đi lúc này chỉ có cái chết mà thôi.
- Em không sợ sao – Bảo nam nhìn cô chua xót hỏi.
Thục Quyên ngẩng đầu nhìn Bảo Nam lắc đầu, rồi cô đứng lên đi lấy hộp thuốc trị thương lại. Lúc này Thục Quyên mới biết thì ra Bảo nam đã trúng một phát đạn, cách cứu chữa duy nhất là phải lấy đầu đạn ra. Cô vội lấy vải bịt chặt miệng vết thương ngăn không cho nó chảy máu nữa. Cô hển hểnh nhìn Bảo Nam nói:
- Anh chờ em, em đi mua nhanh lắm. Chúng ta phải lấy đầu đạn ra.
Không để Bảm Nam nói thêm điều gì, Thục Quyên đưa rửa tay rồi thay quần áo lao thật nhanh đến tiệm thuốc tây. Cũng may những vật dụng này rất dễ tìm ở đây, nên thục Quyên mau chónh thanh toán rồi trở về.
Khi cô về, cánh cửa vừa mở ra, cánh tay cầm súng của Bảo Nam giơ về phái cô đầy cảnh giác. Thục Quyên hơi kinh hãi một chút mới nói:
- Là em.
Bảo Nam nhìn thấy cô mới thở phào ngã người xuống giường. Thục Quyên không nói nhiều, cô vội vang lôi những dụng cũ kia ra, bắt ngay một nồi nước sôi trụng tất cả dụng cụ y tế. Cô khử trùng sạch hai tay mình rồi bắt đầu xử lí vị trí bị thương trên người Bảo Nam.
- Em làm được không? – Sắc mặt Bảo Nam tái nhợt, môi cậu khô nứt nhìn Thục Quyên hỏi.
- Em sẽ cố gắng – Thục Quyên cố...

<< 1 ... 25 26 27 28 29 ... 55 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status