nhé!
- Anh nghĩ thực lực của tôi chỉ bao nhiêu đó à?
- Tôi không nghĩ thực lực của cậu đến đâu hết. Nghĩ đến đâu? Trình cao hơn cả Roger Ferderer hay chỉ là 1 tay vợt nghiệp dư?
Kỳ Tuấn lườm mắt tiến sát lại Trình Can và cụng vào trán anh:
- Không ai cả. Đẳng cấp của một Thái Kỳ Tuấn sẽ bắt anh phải gác vợt.
- Sợ thế?
- Thua thì phải giữ lời hứa. Tránh xa Hoàng Ngọc Minh Thư!
- Ok! Cậu cũng vậy chứ?
- Tôi không bao giờ thua.
- Nếu…
- Tôi đã chơi thì đã không bao giờ đặt ra kết quả có chữ nếu.
- Cấm cậu chơi lách luật.
- Sợ à?
- Cậu luôn chơi lách luật nếu thất thế. Chúng ta lớn lên bên nhau mà Thái Kỳ Tuấn.
- Âu Trình Can, nói cho anh biết, đừng có mà giành thứ gì với tôi. Anh giành không lại đâu!
- Để rồi coi!
Ván đấu thứ hai bắt đầu, Kỳ Tuấn đã bắt đầu sử dụng những chiêu thức mà anh đã tập luyện suốt ngày hôm qua. Những cú đánh cực mạnh khiến Trình Can không thể đỡ được, và hơn nữa, những cú đánh không nhằm vào góc xa đường pitch, mà nhắm vào Trình Can. Những chỗ mà anh không thể trở tay được buộc phải né nếu không muốn tỉ lệ chấn thương cao. Ở phía ngoài, Phương Dung và Đàm Phúc cũng bí mật tới dự. Cô nói:
- Cậu có chắc Kỳ Tuấn sẽ thắng?
- Cậu ta có muôn nghìn cách để chiến thắng. Yên tâm đi!
- Cậu chắc thế à?
- Nên tôi mới bảo cô thay vì ở nhà ngủ còn hơn đi xem những trận nhạt nhẽo thế này.
Ván thứ hai kết thúc với tỉ số áp đảo 6-0. Hơn thế nữa, Trình Can nhiều khả
năng đã không còn có thể thi đấu tiếp vì đã “ăn” banh nỉ bầm dập. Tuy nhiên, anh không chịu thua. Kỳ Tuấn cười một cách kiêu ngạo nhìn về phía khán đài. Minh Thư nhăn mặt:
- Tại sao gió lại đổi chiều nhanh thế? Kỳ Tuấn thi đấu như một người khác vậy.
- Trình Can vốn chơi giỏi hơn Kỳ Tuấn. Tuy nhiên, chỉ một lần thua duy nhất trong đời, nó tự nhủ sẽ không bao giờ thua Trình Can một lần nữa. Đó là lý do tôi đã nhận giáo dưỡng cậu ta từ lúc còn là một thằng choai choai bốc đồng.
- Anh ta mồ côi à?
- Gần như là thế. Với một người cha mất sớm và người mẹ chẳng thể cho gì cậu ta ngoài tiền bạc.
- Anh Tuấn chơi giỏi môn này chỉ vì muốn thắng anh hai thôi. Chị không biết à?
- Không.
- Anh hai nói cuộc chiến hôm nay là vị chị đó. Minh Thư!
- Sao cô biết tên tôi?
- Vậy mới hay.
- Tại sao lại là vì tôi?
- Vì chị là mục tiêu mà cả hai anh đều muốn hẹn hò.
- Cái gì? Có chuyện đó nữa sao?
- Sao lại không?
Bước vào ván thứ ba, Kỳ Tuấn lại chơi nửa đùa nửa thật. Cứ như là muốn trêu chọc Trình Can trong khi anh này vẫn cố hết sức giành điểm. Tỉ số giằng co đến lúc Trình Can nắm phần lợi thế sau khi Kỳ Tuấn bỏ một vài cơ hội. Chỉ một lần đánh hỏng nữa sẽ thua cuộc, Tuấn không muốn như thế. Đột nhiên Tuấn nhìn Minh Thư rồi lại nhìn Trình Can. Anh này thở hồng hộc và đôi mắt chợt sáng lên như lóe ra một suy nghĩ gì đó. Kỳ Tuấn đứng chếch hẳn san góc trái rồi giao bóng thật mạnh hướng thẳng vào mặt Trình Can. Theo phản xạ, Trình Can đỡ nhưng không kịp. Bóng trúng vào cán vợt và dội lại một lực mạnh đi theo đường lúc nãy. Lực đi vẫn còn rất mạnh và nó hướng thẳng vào Minh Thư. Kỳ Tuấn liền đỡ nó và lãnh thẳng một cú ngay mũi. Máu mũi anh chảy ròng ròng, Minh Thư vội chạy ra và đỡ Kỳ Tuấn dậy:
- Không sao chứ?
- Cô mới là người không sao. Còn tôi thì có sao! Nhiều sao lắm!
- Trời ơi, anh mê sảng rồi. Tỉnh táo lại đi!
- Đừng chạm vào mũi tôi. Đau lắm!
Trình Can dù đã chiến thắng nhưng anh cũng phải chấp nhận một kết quả hòa trên danh nghĩa bởi Kỳ Tuấn mới là người chiến thắng trong ván đấu đó nếu như anh không bay ra và đỡ cho Minh Thư. Kết quả là Kỳ Tuấn bị gãy mũi, phải nằm viện. Lúc anh tỉnh lại thì đã không còn ai, chỉ còn Đàm Phúc và Phương Dung. Dù mũi rất đau nhưng Kỳ Tuấn cũng ăn mừng cho chiến thắng, cạn ly champaige, Đàm Phúc nói:
- Trông cô nàng khá lo lắng cho cậu đấy! Ghi điểm rồi!
- Giành một kết quả hòa trên danh nghĩa. Không tồi cho lắm!
- Chiêu này nghĩ ra lúc nào thế? Tuyệt thật.
- Hên cho tớ là vị trí của hắn bị tớ xuyên tạc trước.
- Tài lắm. Đồ ranh ma!
Phương Dung cắt cuộc nói chuyện của hai người bằng cái nhăn mặt như không hiểu chuyện. Đàm Phúc bật cười và nói:
- Chị không để ý Kỳ Tuấn đứng hẳn sang một bên, gần sát Minh Thư và theo một góc chéo tới Trình Can à?
- Thế thì đã sao? Trong quần vợt ai chả đứng giao bóng kiểu đó?
- Nhưng trùng hợp là góc Minh Thư ngồi cũng theo đường truyền thẳng. Kỳ Tuấn đã giao một cú cực mạnh để Âu Trình Can không trở tay kịp để đỡ và cán vợt đã vô tình đưa trái banh đi ngược lại. Tỉ lệ trúng Minh Thư lên đến hơn 50%. Và tên ranh ma này đã tranh thủ ghi điểm với cái bài muốn thuở là “anh hùng cứu mỹ nhân”.
- Cậu cáo già hơn tôi nghĩ đấy!
- Thực sự tôi đã phung phí vài cơ hội. Không chơi kiểu đó thì làm sao có thể giành lợi thế với nàng.
- Hay thật.
Phương Dung nghiêm giọng trở lại:
- Nghĩa là cậu đã đồng ý giúp tôi trả thù?
- Cho tôi thêm ít thời gian đi.
- Tại sao?
- Ở Minh Thư, cảm giác mới mẻ của tôi vẫn còn đó. Tôi không hiểu thù hận giữa các người ở bên Mỹ ra sao. Nhưng hiện giờ tôi chỉ có cảm giác chiếm đoạt và muốn sở hữu cô ấy. Không hẳn gọi là tình yêu, nhưng thứ tình cảm này dùng để lợi dụng thì tôi chưa làm được. Nên tôi mới cần thời gian!
- Được. Tôi chờ cậu! Tôi tin cậu sẽ giúp được tôi.
Rồi Phương Dung bỏ đi. Kỳ Tuấn lại nằm dài với cái mũi đau đớn, nhìn lên tường rồi lại nhìn xung quanh. Kỳ Tuấn lại chợt mỉm cười:
- Babe, tôi sẽ từng bước ghi điểm với em! Rồi chiếm đoạt em bằng tất cả kinh nghiệm mà tôi có được từ lúc tôi biết khái niệm “cua gái” là gì? Chờ tôi nhé!
Chap 9:
Ánh Tuyết và Minh Thư cùng nhau đi siêu thị. Trong khi Tuyết đang chú ý những món thực phẩm giúp làn da mềm mại thì cô cảm thấy lạ khi Minh Thư chỉ toàn mua đồ bổ. Lúc về nhà thì lại nấu nấu nướng nướng mà không tán dốc với cô. Ánh Tuyết nhíu mày:
- Cậu dành buổi tối chủ nhật để làm việc này thay vì ngồi xuống cạnh tớ và chúng ta tranh luận về mẫu thiết kế mới nhất của Chanel hay Louis Vuittons à?
- Xin lỗi đi! Nhưng tớ bận. Cậu không dành tối chủ nhật cho chồng cậu à?
- Ông chồng tớ rãnh vào tất cả các đêm, chỉ trừ chủ nhật là say lướt khướt. Anh ấy quan niệm tối cuối tuần buổi tối của bạn bè. Có về thì cũng vậy thôi!
- Thôi nào Ánh Tuyết, lại đây nếm thử xem!
Miễn cưỡng bước lại thử món soup của Minh Thư. Phải ngạc nhiên khi cô nàng này vào bếp không quá tồi nếu không muốn khen là ngon. Ánh Tuyết nếm thử chưa đã, cô múc thêm một muỗng đầy. Minh Thư cản lại:
- Không được. Không cho hai chúng ta!
- Không phải đây là món cậu đãi tớ tối chủ nhật dành cho bạn bè à?
- Vào một dịp khác. Tớ sẽ chế biến cho cậu ăn. Hôm nay thì…
- Thì sao?
- Tớ e là tớ phải tiễn cậu về sớm vì tớ phải tới bệnh viện trước khi họ không cho tớ thăm bệnh.
- Ôi trời ơi…
Minh Thư tới bệnh viện với hộp soup thơm phức. Lúc cô còn đang phân vân không biết có nên gõ cửa hay không thì Kỳ Tuấn vừa rẽ lối và định về phòng. Trông thấy Minh Thư, Kỳ Tuấn mặt mày khá khởi sắc. Anh chàng mở cửa và cả hai cùng đi vào. Nhìn hộp soup bốc khói, Kỳ Tuấn hỏi:
- Của tôi đó hả?
- Anh có muốn ăn ngay không?
- Có phiền cô không?
- Tôi không hiểu ý của anh.
- Bác sĩ luôn bảo tôi phải ăn với tư thế ngửa đầu ra, để tránh bộ cơ nhai của tôi cử động làm mũi tôi bị đau và khó lành lặn mau được.
- Tức là tôi phải…
- Ừ!
- Cũng được thôi!
Minh Thư đút từng muỗng cho Kỳ Tuấn ăn. Cô hỏi:
- Bác sĩ nói anh bị sao?
- Gãy mũi.
- Cũng nặng nhỉ?
- Tự nguyện mà.
- Cảm ơn.
- Về cái gì?
- Đã đỡ cho tôi. Nếu không, có lẽ tôi phải là người ngồi đây.
- Hơ… Lúc cô thế này có phải ổn hơn rất nhiều không. Lạnh lùng đôi khi không tạo nhiều quyến rũ đâu, sếp ạ!
- Tôi không lạnh lùng. Tôi chỉ làm đúng kỷ luật thôi. Mà điều đó tôi làm vì mục đích khác. Không để quyến rũ ai hết.
- Nhưng tôi muốn cô cảm ơn tôi bằng cách khác.
- Tại sao anh luôn đặt quyền lợi của mình lên trên vậy hả?
- Vì đã chịu ơn tôi, thì phải cho tôi là người nhiều quyền lợi hơn chứ.
Kỳ Tuấn mỉm cười, anh yêu cầu Minh Thư phải để cho anh hôn. Dĩ nhiên cô nàng phải đối kịch liệt, Kỳ Tuấn mím môi:
- Chỉ là một nụ hôn lên má thôi mà!
- Anh không hiền đến mức chỉ hôn lên má thôi đâu. Tôi hiểu rõ anh quá mà!
- Tức là cô cũng có suy nghĩ về tôi, nên mới hiểu rõ tôi.
- Chỉ là một câu nói…
- Được. Nhưng đã có phải không? Nghĩ về tôi ngoài công việc.
- Tôi không thích điều này đâu, Kỳ Tuấn. Tôi đi về!
- Chờ đã…
Bị gãy mũi nhưng đôi tay vẫn còn rất lực lưỡng, Kỳ Tuấn mạnh dạn kéo tay Minh Thư lại để cô ngồi vào lòng anh. Tuấn không để phí một phút giây nào, anh vội vàng đặt lên môi Minh Thư một nụ hôn nhẹ nhàng. Minh Thư trong lúc bất ngờ đã không kịp phản kháng, tuy nhiên, vừa nếm được mùi soup trên môi, thấm một chút vào lưỡi thì cô đã xô Kỳ Tuấn ra. Như thường lệ, cô định tát anh, có vẻ như Kỳ Tuấn đã sẵn sàng chịu đựng cái tát cho một hành động đường đột. Tuy nhiên, Minh Thư đã rút tay lại:
- Hôm nay anh là bệnh nhân, tôi không đánh lại anh. Thái Kỳ Tuấn, nếu anh còn làm như thế nữa tôi không cho anh cơ hội quay trở lại tòa soạn đâu.
- Cô nghĩ cái tòa soạn đó cần tôi hay tôi cần cái tòa soạn đó?
- Tôi không cần biết ai cần ai. Nhưng quyền quyết định nằm ở tôi. Anh cần hay không là tùy!
Minh Thư bỏ về. Cố lao nhanh ra để lấy khăn giấy ướt mà chùi đi một chút soup bắt đầu khô trên môi của cô. Trùng hợp thay hộp khăn chỉ còn lại cái hộp không. Phải lái xe về tận nhà mà trên môi và lưỡi vẫn còn cái mùi vị khó chịu đó, Minh Thư nhăn mặt:
- Tại sao tôi lại để anh hai lần hôn tôi vô cớ như vậy chứ? Thái Kỳ Tuấn đáng ghét!
Một ngày mới bắt đầu, Minh Thư ngán ngẩm nhìn bản thiết kế mà Vương Khang đã làm thay cho Kỳ Tuấn đang vắng mặt. Vương Khang hiểu rõ tài mọn của anh tới đâu. Minh Thư nói:
- Nếu tôi nói bài này ổn. Cậu có tin không?
- Tôi đã cố gắng hết sức rồi.
- Có thể tốt hơn được không?
- Sếp có nghĩ tới việc tìm người thay thế Kỳ Tuấn không?
- Gần như là không thể.
- Tại sao?
- Nếu chúng ta làm vậy, lúc Kỳ Tuấn trở lại, tòa soạn vô tình trả lương cho 2 vị trí trùng nhau. Với lại, đó chỉ là một hình phạt làm gương thôi.
- Hình phạt làm gương à?
- Cậu có vẻ không hài lòng quyết định của tôi.
- Không. Tôi sẽ cố gắng giao trang đầu của tớ tạp chí sớm hơn, đẹp hơn thế này.
- À… Mà Khang à…
- Sao vậy sếp?
Minh Thư xoay xoay cây bút khá điêu luyện rồi nói:
- Không thể vì cậu thực hiện kỷ luật nhiều hơn, nghiêm túc hơn ngoài kia thì cậu có thể thoát khỏi dấu stick của tôi.
- Tôi làm gì mà bị đánh stick?
- Thẻ ngành. Đâu?
- Cái gì? Thẻ… Thế mà sếp cũng phát hiện ra à?
- Chuyện nhỏ thế mà tôi không phát hiện được thì làm sao lãnh đạo cái toàn soạn hơn trăm người?
- Tôi chỉ đánh rơi đâu đó thôi.
- Thì hãy đi tìm. Trước khi ngày mai bị đánh dấu stick thứ 2.
- Sếp à…
- Ra ngoài làm việc đi!
Dấu stick dành cho Vương Khang Minh Thư không thể không đánh. Vì thế cô biết dù đó là khá nặng tay như cô không thể làm khác hơn. Vương Khang tức giận vì một lỗi nhỏ mà anh phải chịu dính một lỗi, đang ngồi tức đỏ mặt. Chợt nhìn ra phía ngoài cửa kính, trông thấy cô nàng hôm nọ đang trêu tức mình bằng cánh xoay xoay cái thẻ ngành. Vương Khang vội vã chạy ra, cô nàng Nhã Trúc cao giọng:
- Cuối cùng thì đã trông thấy tôi rồi à?
- Sao cô tìm được tới đây?
- Nhờ cái thẻ này.
- Trả đây cho tôi.
- Cho tôi một lí do đi!
- Ba mẹ cô không dạy cô nhặt đồ của người khác thì phải trả lại à?
- Ba mẹ anh không dạy anh cách nói năng tử tế với người nhặt đồ của anh à?
Vương Khang nắm kéo Nhã Trúc lại và thô bạo giật lấy. Giật lại được cái thẻ, Vương Khang bỏ nó vào túi, quay lại nhìn thấy Nhã Trúc nằm dài. Đầu đập vào tường và chảy máu, anh hốt hoảng:
- Cô không sao chứ?
- Chảy máu rồi. Oh my God… cái đầu của tôi.
Nhã Trúc chạy vào, Vương Khang cũng chạy theo. Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt dò xét khi Vương Khang trở vào. Vương Khang gãi đầu:
- Sao mọi người lại…
- Cậu làm gì con gái của cựu chủ tịch vậy?
- Ai? Cô ta hả?
- Phải. Tôi nhận ra cô ấy. Là con gái út của ông Minh đấy.
- Nguy to rồi…
Nhã Trúc với cái đầu phải khâu lại 4 mũi. Cô nhăn nhó:
- Bác sĩ, có để lại sẹo không?
- Vết khâu thế này, chắc là phải có rồi.
- Thế có phẫu thuật được không?
- Cô không nên hở tí là chạm tới dao kéo. Tôi thấy vết sẹo này không lớn, nó cũng chỉ nằm gần chân tóc…
- Mặt tôi thế này mà để lại sẹo. Còn gì là nhan sắc nữa.
Cô nàng ngoe nguẩy bỏ ra ngoài. Vương Khang vẫn ngồi ở ngoài và chờ, trông thấy cái đầu của Nhã Trúc, Vương Khang nhăn mặt:
- Cô không bị gì chứ?
- Lo tiền cho tôi đi phẫu thuật xóa sẹo đi.
Nhã Trúc bỏ chạy. Vương Khang tặc lưỡi:
- Đúng là đồ con gái!
Minh Thư đang duyệt bài viết, cô khá chú ý với bài viết của Phương Dung. Rất có chiều sâu và tính chuyên nghiệp, Phương Dung gõ cửa:
- Chào Tổng biên tập!
- Hay quá, tôi cũng đang định gọi cho chị.
- Về bài viết của tôi… Còn lỗi ở đâu sao?
- Không. Bài viết rất tốt. Tôi đã duyệt bài này cho số ra sắp tới. Chị cứ thế mà phát huy nhé!
- Cảm ơn. Tổng biên tập quá khen rồi!
Chỉ cần bỏ ra một chút xíu công sức, bước đầu Phương Dung đã có thể tạo lòng tin cho Minh Thư. Những bước đầu tiên trên đường trả thù cho Gia Hòa cơ bản đã thành công. Một cái mỉm cười của Phương Dung khi rời khỏi phòng đầy tự mãn và kiêu hãnh.
Chap 10:
Tạp chí “người thời thượng” ra số báo cuối tháng. Đây như là bước chạy đà để quyết định số tạp chí đặc biệt có thể được in ra hay không. Hầu hết các sạp báo trên các thành phố lớn đề đã được bày bán. Dù Vương Khang có cố cách mấy thì vẫn không thể nào có những cú click chuột ma thuật như Kỳ Tuấn được. Sắc nhạt nhòa của đầu trang báo làm mọi nhân viên lớn nhỏ đều cảm thấy lo lắng. Nếu số ra lần này lượng bán vẫn tiếp tục thấp thì khó lòng Minh Thư có thể làm mọi người tiếp tục tuân theo kỷ luật của mình. Kết quả ngày đầu tiên không như mong đợi, số báo bán ra là quá thấp. Con số mà Minh Thư không biết làm cách nào thông báo với đội ngũ nhân viên. Cô đang ngồi lo âu trên những phím chữ, cô phải gửi email gấp về cho ông Minh. Đang lúc suy nghĩ bấm loạn, cô nhận được điện thoại của Kỳ Tuấn…
- Có chuyện gì nữa vậy?
- Tôi bị gãy mũi. Chỉ một hộp soup là hòa rồi à?
- Tôi chỉ biết làm có như vậy. Tôi sắp điên lên rồi. Đừng làm phiền tôi chỉ vì những tin vớ vẩn như vậy.
- Đừng quên, tôi vẫn chưa thực hiện điều kiện với cô.
- Điều kiện?
- Nếu hôm đó cô để tôi hôn thì bây giờ cô đâu phải bị tôi làm phiền.
- Muốn cái gì thì nói lẹ lên đi.
- À, hôm nay không ai đến đón tôi cả. Phiền sếp đến đón tôi về nhé!
- Anh…
- Đừng nóng giận. Sẽ không đẹp đấy!
Minh Thư tắt máy. Phân vân một chút, cô lấy áo khoác mặc nhanh vào và đi ra ngoài, khi cô mở cửa, toàn thể nhân viên đều nhìn cô với ánh mắt dò xét. Minh Thư mím môi:
- Cuộc họp chiều nay, tôi sẽ thông báo tình hình.
Minh Thư lái xe đi mà lòng rối bời, cô không biết phải làm như thế nào. Lại phải đi đón cái gã chuyên làm cô bối rồi. Còn Kỳ Tuấn, anh vừa thay quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi phòng thì trông thấy một đoàn người gần như mặc cùng một trang phục. Tuấn lườm mắt nhìn tên đứng đầu, gã trông bặm trợn nhưng rất lễ phép:
- Cậu chủ, bà chủ muốn gặp cậu. Bà đang ở khách sạn Park Hyatt.
- Nhà tôi bà ấy ngồi 1 lát không được hay sao mà phải vào khách sạn 5 sao chờ tôi?
- Bà chủ không có ý đó. Chỉ là, bà không biết chính xác cậu ở đâu.
Thấy Minh Thư bước ra từ thang máy, Kỳ Tuấn nói:
- Tôi sẽ đến gặp bà ấy, với điều kiện là các người biến khỏi đây trong 3 phút.
- Cậu chủ, tôi hiểu...