của cô ấy.
- Vì sao?
- Vì tôi sẽ nghĩ anh còn ý đồ với vợ tôi đấy.
- Cậu nghĩ như thế là không tin cô ấy rồi.
Kỳ Tuấn nhìn Trình Can rồi lắc đầu:
- Tôi luôn luôn tin vợ tôi. Chỉ là tôi không bao giờ tin anh.
- Được rồi. Với cậu tôi không đáng tin. Nhưng với vợ cậu, cậu rất đáng tin đúng không?
- Điều đó chẳng liên quan gì đến nhau.
- Tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi biết những bí mật. Tôi nhìn trước sắp có thảm họa đến với cô ấy. Tôi không phải là chồng. Giữa tôi và cô ấy cũng chẳng có mối quan hệ mờ ám nào cả. Nhưng tôi sẽ làm tất cả để cô ấy đỡ tổn thương vì tôi luôn luôn mong cô ấy có được hạnh phúc.
- Anh…
- Biết. Không có nghĩa là sẽ phanh phui. Nhưng không nói cũng không có nghĩa là sẽ giấu được mãi mãi.
Rồi Trình Can bỏ đi, Kỳ Tuấn hằn học nhưng lại bấm loạn không nghĩ ra được gì. Nhìn vẻ mặt của Kỳ Tuấn, Trình Can lại thở dài:
- Chúng ta lớn lên bên nhau, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu. Cho tôi nói điều này.
- Anh định lợi dụng điều đó để chiếm tình cảm của Minh Thư ư?
- Trước đây tôi có từng tồn tại suy nghĩ đó. Rồi đã có một người làm cho tôi hiểu, dù quá khứ có như thế nào nhưng một khi đã kết hôn tức là đã chọn người ấy là bạn đời cho đến trọn kiếp.
Người đó chính là Minh Thư, vợ của cậu.
Kỳ Tuấn rất bất ngờ trước lời nói của Trình Can, rồi anh lại mỉm cười:
- Người cô ấy chọn là cậu. Tôi biết cậu là mẫu người tốt xấu lẫn lộn. Và cái điều duy nhất cậu làm tốt chính là làm người cậu yêu cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Tôi tin cậu sẽ giải quyết được những khúc mắc và những bí mật kia.
- Anh có biết anh đang nói gì không?
- Hoàn toàn sáng suốt.
Kỳ Tuấn nhìn Trình Can, anh chỉ nhún vai rồi bỏ đi trước.
Không dễ để từ bỏ một tình yêu nhưng đôi khi, yêu không có nghĩa là phải có được trái tim người ấy thì mới là hạnh phúc. Trong nhiều trường hợp, chỉ cần nhìn thấy người đó được bình yên và hạnh phúc thì có lẽ đã quá đủ rồi.
Chap 71:
Sau khi thoát khỏi vụ kiện cáo, không mất quá nhiều thời gian để Đàm Phúc lấy lại tiếng tâm như xưa. Hơn nữa, anh lại còn chuyển hướng chuyên giúp hết lòng những vụ kiện cáo liên quan đến việc tranh chấp của các bậc trung lưu. Không dư thừa để cho rằng Đàm Phúc là một chàng lãng tử của ngành Luật, anh không quá hoàn hảo để gọi là một luật sư ưu toàn diện nhưng ở Đàm Phúc người ta tìm thấy sự tin tưởng và đôi mắt rất có ý chí và niềm tin. Sau một thời gian miệt mài với việc lấy lại uy thế, Đàm Phúc bắt đầu tìm đến người anh phải chịu ơn. Rồi anh đến gặp Ánh Tuyết trong một ngày, buổi chiều le lói ánh nắng lại phảng phất một chút se se lạnh. Ánh Tuyết vẫn không thay đổi gì. Cả hai nhìn nhau, Đàm Phúc nói:
- Đi ăn tối nhé!
Ánh Tuyết không trả lời, nhưng cô vẫn đi theo Đàm Phúc. Không như mọi khi, nơi Ánh Tuyết được Đàm Phúc dẫn đến là một công viên, quanh đây không có gì ngoài thảm cỏ và ghế đá. Mà những chiều lập đông thế này thì chẳng ai lại dại mà ngồi ngoài đường hứng chịu gió sương thay vì quay trở về nhà. Ánh Tuyết mặt hơi khó chịu nhìn Đàm Phúc, nhưng anh thoắt cái đã bỏ đi rồi chạy lại với hai ly sữa đậu nành nóng cùng hai cái bánh bao khá to. Đàm Phúc mỉm cười đưa cho Ánh Tuyết, cô ái ngại nhận lấy nhưng chỉ cầm tay mà không ăn. Đàm Phúc hỏi:
- Làm sao thế? Ngon lắm. Ăn thử đi!
- Công tử như anh mà cũng biết ăn những món này à?
- Tôi không phải là cậu ấm nhà giàu. Vì thế chưa món gì mà tôi chưa từng thử qua. Và tôi biết có lẽ cô chưa bao giờ ăn thức ăn lề đường.
- Vì sao?
- Ánh mắt e ngại của cô.
Ánh Tuyết chỉ nhoẻn cười:
- Bất kỳ ai đã trải qua thời trung học, trừ những trường hợp ngoại lệ thì thức ăn lề đường bao giờ cũng là món ăn ngon nhất.
- Vậy tại sao cô không ăn?
- Tôi chỉ chưa ăn. Không phải là không ăn.
Đàm Phúc nhìn Ánh Tuyết rồi mỉm cười khi thấy cô cắn một ít lớp bột bên ngoài. Đàm Phúc thì vẫn cố ngoạm những miếng thật to. Anh nói:
- Vì sao cô không thắc mắc tôi lại mời cô những món ăn như thế này?
- Có lẽ sau một số chuyện anh đã không còn đủ tiền để mời tôi vào một cái quán ăn hoàn chỉnh.
- Cô nghĩ vậy à?
- Phải.
- Tôi đã không gặp cô trong một thời gian khá dài.
- Chúng ta vẫn ở gần nhau. Chỉ là không nhìn thấy nhau.
- Tôi đã cố gắng.
- Về chuyện gì?
Đàm Phúc nhìn thẳng vào ly sữa đang bốc khói, anh có vẻ suy tư khá nhiều. Rồi Đàm Phúc lặng lẽ đưa ly lên miệng, anh thấm giọng và nói:
- Cố gắng để sự hi sinh của người khác vì tôi không uổng phí.
Ánh Tuyết nhìn Đàm Phúc, anh nói:
- Tôi chưa lần nào nói được lời cảm ơn với cô.
- Không cần phải thế đâu. Anh cũng giúp tôi nhiều mà.
- Cái đó là cô khách sáo hay cô không muốn dính dấp gì đến một kẻ chỉ giỏi gây họa như tôi?
- Tôi không biết.
Ánh Tuyết đứng dậy, cô đi ra một đoạn rồi nói:
- Cuộc sống của tôi bây giờ rất bình yên. Tôi không muốn nghĩ quá nhiều cho điều gì thuộc về quá khứ. Tôi có công việc, tôi có tự do, tôi đang độc thân và tôi có một cuộc sống đáng mong ước. Như thế có phải là quá đủ không?
- Ừ thì nếu cô cho là vậy.
- Dự định sắp tới, tôi muốn có một chuyến du lịch nữa đấy.
- Cô đi đâu?
- Không biết. Tôi sẽ để số phận định đoạt.
Kỳ Tuấn đi công tác đã hơn 3 ngày, anh nhớ vợ và con trai đến phát điên. Tuấn vừa mở cửa phòng, trông thấy cậu con trai đang nằm đùa giỡn với Minh Thư. Kỳ Tuấn mỉm cười…
- Thư!
Rồi Minh Thư cũng vui vẻ chạy đến, hai vợ chồng trìu mến siết chặt nhau…
- Anh nhớ em quá!
- Sao anh nói ngày mai mới về?
- Xong việc sớm là anh về ngay. Ngủ khách sạn làm sao mà sướng bằng nhà mình.
- Anh xem con mình trổ tài kìa. Mấy ngày anh đi em vừa phát hiện ra đấy.
Rồi Kỳ Tuấn và Minh Thư dõi theo hành động của cậu con trai, ngoáy đầu nhìn thấy ba mẹ đang nói chuyện. Quang Hy đã tự lật người lại rồi nở nụ cười tươi với ba mẹ, Kỳ Tuấn ngạc nhiên:
- Con đã lật được rồi đấy à? Con trai của ba giỏi thật.
Kỳ Tuấn chạy đến ôm hôn cậu con trai yêu quý. Anh thấy vết thương trên tay Minh Thư, nhưng vẫn cố tình hỏi:
- Sao hôm nay em lại mặc áo dài tay thế?
- Tại… em thích chiếc áo này. Mặc cũng ấm hơn.
- Vậy hả?
- Anh đi tắm đi.
- Cũng được.
Rồi đợi Kỳ Tuấn vừa bước vào phòng tắm, Minh Thư đã vội kéo tay áo lên vì khi nãy lỡ chạm phải nên vết thương bị đau. Kỳ Tuấn thình lình bước ra:
- Sao lại giấu anh?
- Chuyện này, em chỉ bị thương lúc làm bếp.
- Vậy hả? Vậy dì Tư bất cẩn quá rồi. Anh đuổi dì Tư nhé!
- Không. Cũng không. Được rồi, không phải ở nhà.
- Ai đã làm em như thế?
Minh Thư mím môi:
- Chuyện dài lắm. Nhưng em nghĩ cô ấy không muốn hành động bất mãn thế đâu.
- Lại là cô ta sao?
- Đừng làm lớn chuyện.
- Vậy em phải nói anh biết vì sao cô ta có hiềm khích với em?
- Là chuyện lúc còn ở Mỹ.
- Chuyện gì?
- Thật tình, em không biết làm sao để chị ấy thôi nghĩ lệch lạc về chuyện giữa em và người tình cũ của chị ấy.
- Vậy ra em đã quen biết Phương Dung từ trước sao?
- Không. Người tình quá cố của chị ấy chính là người đã đỡ đầu, chính xác, anh ấy chính là người đã dạy bảo, giúp đỡ và chỉ dẫn cho em. Anh ấy là đàn anh của em. Và…
Tới đây Minh Thư hơi gượng lại, cô nhìn ánh mắt dò xét của Kỳ Tuấn có vẻ như rất nóng lòng muốn biết câu trả lời của cô. Đột nhiên Minh Thư có một cảm giác rất kỳ lạ, Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư như thầm hiểu ý nghĩ của cô. Rồi cả hai lại đồng loạt im lặng, Kỳ Tuấn nói nhẹ nhàng:
- Chờ anh tắm xong, anh ra rửa vết thương cho em.
- Cũng được.
Không hiểu vì sau cả hai lại thầm đề phòng đối phương, đều có một chút nghi ngờ gì đó dành cho đối phương. Tuấn lấy cớ buồn ngủ nên không muốn nghe tiếp câu chuyện. Anh luôn có những suy nghĩ trái chiều tuy anh vẫn rất tin tưởng vợ mình. Không hiểu tại sao, Kỳ Tuấn không muốn biết sự thật. Bởi vì nếu sự thật không như Phương Dung nghĩ, tức là anh đã quá ngu ngốc bước vào con đường trả thù này. Càng lúc Kỳ Tuấn càng ghét sự nông nỗi đáng trách của mình.
Sáng hôm sau, hai vợ chồng cùng ăn sáng, Minh Thư hỏi:
- Đêm qua anh ngủ có ngon không?
- Tất nhiên là ngon. Sau mấy đêm không được ôm em, đêm qua thật tuyệt.
- Em không nghĩ vậy.
- Sao?
- Tại sao anh lại lấy cớ ngủ sớm?
- Anh không hiểu em nói gì cả.
Kỳ Tuấn cúi xuống và dán chặt mắt vào đĩa mì spaghetti. Minh Thư thì nhìn Kỳ Tuấn không rời mắt, phá vỡ bầu không gian im lặng bằng tiếng oe oe của bé Kimi. Dì Tư có vẻ khá mát tay với việc trông trẻ, cậu bé mở to mắt khi nhìn thấy ba mẹ. Kimi mặc áo quần thể tháo nhìn rất đáng yêu, lại còn đội mũ lên cho ấm trông y như một con gấu bông nhỏ, tay đưa con hổ bằng bông cậu bé yêu thích mà gặm. Dì Tư nói:
- Hai con có gì mà mới sáng sớm đã sôi nổi với nhau thế. Chưa kịp hôn quý tử mà đã… Không khéo thằng bé sẽ dỗi đấy.
Minh Thư chỉ im lặng, cô uống một chút sữa tươi rồi lẳng lặng nhìn Kimi. Kỳ Tuấn không ăn nữa, anh kéo ghế lại gần và nói giọng ngọt ngào:
- Con trai, lại đây nào. Ba đưa con đi tắm nắng nha.
Rồi giao con trai lại cho Minh Thư sau vài phút nâng niu, âu yếm, Kỳ Tuấn nói:
- Anh tin rằng gia đình của chúng ta mới là điều anh mong muốn hiện tại. Anh không muốn biết quá khứ.
- Tại sao chỉ trong một đêm thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi?
- Điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết. Đừng quá quan trọng suy nghĩ của anh. Cuộc sống hiện tại rất tốt. Em không cần phải thế đâu.
Hôn lên hai má Minh Thư rồi Kỳ Tuấn lái xe đi làm, vừa tới nơi thì anh đã hùng hổ tiến thẳng vào phòng riêng của Phương Dung và hai tay xuống bàn:
- Đã nói bao nhiêu lần cô không được đụng tới mẹ con cô ấy?
- Tức giận đó hả?
- Có cần tôi phải lập lại không?
- Cũng nên dạy vợ anh đừng đụng phạm tới người đàn ông của tôi. Đã khiến người khác bỏ gia đình rồi lại còn quay lại miệt thị là sao? Tôi không kiềm chế được loại người này.
- Một lần nữa tôi cảnh cáo cô…
- Thì anh làm gì được tôi hả? Hâm dọa thôi thì tôi không biết sợ đâu.
- Tôi dám làm thì tôi dám chịu. Tôi dám dấn thân vào chuyện này tức là tôi không sợ có ngày mất cô ấy. Tôi sẵn sàng hi sinh tất cả, cô cần sự kiên nhẫn, vì tất cả chúng ta. Cô nghe tôi chứ?
Rồi Kỳ Tuấn bỏ ra ngoài. Tâm trạng anh đang bị giày xéo nặng nề, chỉ mới xa vợ con mấy ngày mà Tuấn đã nhớ đến chịu không nỗi. Sau này làm sao anh có thể tập sống mà không còn có cô và thằng con đáng yêu bên cạnh. Khi Phương Dung luôn là một quả bom nổ chậm sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào.
Đã có những lúc anh muốn nói thật tất cả bởi vì sự tự giác luôn mang lại một kết quả có lợi. Nhưng thực sự con người thích hưởng thụ hơn là chịu đựng. Tuấn là một trong số đó. Anh không biết đến bao giờ Minh Thư mới có thể tha thứ cho mình cũng không chắc khi tha thứ rồi cô có chịu quay về làm vợ anh như ngày xưa hay không. Tuấn có vẻ quá thực dụng trong suy nghĩ nhưng cuộc sống là vậy. Sống tức là phải lựa chọn, và đôi khi lựa chọn không phải bao giờ cũng chọn con đường lẽ ra mình biết là phải chọn.
Những lúc này, Kỳ Tuấn lại nhớ tới lời răn đe của Đàm Phúc trước kia. Giờ anh mới cảm thấy nó đúng vô cùng. Đi trên con đường mình lựa chọn, nếu thành công thì không nói còn dẫu có thất bại thì cũng không có quyền trách móc bất cứ ai ngoài chính mình.
Chap 72:
Trình Can đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh như một thợ săn đang ngồi im chờ đợi động tĩnh từ con sói sẵn sàng đi săn bất cứ lúc nào. Phương Dung và Trình Can vẫn sống chung một nhà, tự bao giờ họ đã nhìn nhau như hai người xa lạ. Bữa ăn gia đình hôm nay dường như quá lạc lõng, Nhã Trúc cùng Vương Khang cùng ông Minh và cô vợ trẻ Thanh Nhi đã đến. Can đón tiếp với khuôn mặt không hề có mùa xuân:
- Chào mọi người.
- Nhà của anh hai tuyệt quá.
- Vẫn vậy thôi mà.
- Khác chứ. Từ khi kết hôn, nội thất bên trong khác hẳn.
Phương Dung đang ở trong chuẩn bị thức ăn dọn lên bàn, trong bữa ăn, ông Minh nói:
- Dạo này công việc ở tòa soạn không làm con bận rộn chứ?
- Cũng có một chút. Nhưng nếu có thì cũng là ít dành thời gian cho chồng của con hơn thôi. Chứ mọi việc cũng ổn thưa ba.
- Nên dành thời gian cho Trình Can, để rồi cả hai cũng phải có em bé như Kỳ Tuấn và Minh Thư chứ.
- Chị Thanh Nhi nói phải đó, hai anh chị ấy giờ đi đâu cũng kè cánh bên nhau, trên tay còn có một thằng nhóc dễ thương trong đáng yêu cực.
Nhã Trúc hồ hởi nhận xét, Trình Can nhoẻn cười:
- Không ai cũng phải thích chơi ngông, nói muốn làm bố là làm được đâu em gái.
- Thế chị dâu đã sẵn sàng làm mẹ chưa?
Phương Dung nhún vai:
- Chị chưa nghĩ tới. Anh chị kết hôn vẫn chưa tròn năm, vấn đề này có lẽ còn sớm đó em.
- Chắc tại chị quá giành thời gian cho công việc. Trông chị ấy có vẻ yêu nghề và tâm huyết với nhiệm vụ được giao.
Phương Dung nhìn Vương Khang, có vẻ cô không mấy đồng tình với phát ngôn của anh chàng. Ông Minh cũng im lặng. Một lát sau, lúc mọi người chuẩn bị ra về, ông Minh nán lại:
- Con cảm thấy thế nào?
- Ý ba là sao ạ?
- Minh Thư sắp hết ngày phép. Rồi cô ấy sẽ quay trở lại, trước khi con được đưa lên, đã khẳng định rõ con chỉ là người thay thế.
- Dạ con biết.
- Nhưng ba vẫn rất công bằng với con. Sẽ có một cuộc biểu quyết để bầu lại. Chồng con cũng đồng ý với quyết định này của ba.
- Con nghĩ điều đó là nên ba ạ. Con cũng được tín nhiệm thì tại sao con có thể dễ dàng buông xuôi được.
- Đúng. Ba không phủ nhận điều đó. Chỉ có điều, ba đã phát hiện Minh Thư trước con. Và ba đã chọn cô ấy.
- Con hiểu mà. Ba không phải khó xử đâu.
Phương Dung cay cú với từng lời một của ông Minh, rõ ràng là bênh vực Minh Thư thấy rõ. Nhưng cô vẫn có nhiều cách khác nhau để cố lôi người khác ủng hộ mình. Cái gì cô đã muốn thì khó lòng kéo khỏi tay cô dễ dàng như thế được.
Vương Khang chở Nhã Trúc trên đường về, anh hỏi:
- Em có ưa gì bà chị dâu của em đâu. Sao lúc nãy gọi chị ngọt xớt vậy?
- Đóng kịch phải đóng cho khéo. Không thôi anh hai lại buồn.
- Buồn vì không những anh ấy không chọn được người anh ấy muốn mà cả cô em gái cũng đồng tình như thế hả?
- Có lẽ vậy. Em vẫn thích chị Minh Thư hơn.
- Giờ là dâu nhà họ Thái rồi em.
- Thì em cũng biết.
- Nhưng cũng phải nói rằng, bà chị dâu hiện tại của em không phải là tay vừa.
- Sao vậy?
- Cô ta đang tìm cách tạo thế lực riêng ở chỗ làm của anh. Lôi kéo mọi người về phía cô ấy.
- Để làm gì?
- Độc chiếm chiếc ghế Tổng biên tập của Minh Thư. Hòng đá văng cô ấy ra khỏi “Người thời thượng”
- Sao lại có chuyện đó?
- Anh cũng không biết.
- Vậy anh ủng hộ ai?
- Còn phải hỏi à?
- Tại sao anh lại chọn chị Thư?
- Đó là sếp của anh, tạo ấn tượng mạnh cho anh và đã đủ sức thuyết phục để anh chịu theo học hỏi. Lại còn tin tưởng một người mới như anh. Nói chung thì, nếu có tâm với nghề và trải qua những giờ phút lâm nguy cùng chỗ làm của anh thì sẽ biết Minh Thư là người dẫn đầu tốt như thế nào.
- Không biết chị Thư có phải lo nghĩ gì cho chuyện này không nhỉ?
- Dù sao đó cũng là chuyện của họ. Không bàn nữa.
- Vậy thì làm gì?
- Đến thế giới riêng của hai chúng ta.
Nói rồi Vương Khang bất chợt thắng gấp để Nhã Trúc ngồi sát vào anh và dính chặt lấy anh hơn, Khang nhếch mép cười rồi vụt ga, chiếc xe máy lao thẳng vào con đường lớn. Đêm hẹn hò của đôi tình nhân trẻ mới thực sự bắt đầu.
Lâu rồi cả hai mới không trốn con đi chơi khuya. Minh Thư lâu nay mới mở cánh cửa tủ bên trái, nơi cô dành cho những bộ trang phục có thể dễ dàng khoe những đường cong mĩ miều. Cả hai cùng đến quán bar, khá đặc biệt, Kỳ Tuấn lại chọn đúng nơi đúng chỗ mà anh đã từng đến tìm Minh Thư sau cuộc gọi của Phương Dung. Ngay cả khi Minh Thư chọn đúng cái bàn mà cô đã ngồi.
Kỳ Tuấn im lặng, anh không phản ứng gì mà chỉ mỉm cười và gọi đồ uống. Một vài bản nhạc du dương được cất lên, Minh Thư nói:
- Sao hôm nay ở đây chẳng nhộn nhịp gì hết. Có vẻ im ắng quá!
- Để anh lại yêu cầu anh DJ!
- Thôi khỏi, thế này cũng được mà.
Minh Thư và Kỳ Tuấn cùng nhau cạn ly, Minh Thư nhìn xung quanh rồi quay lại lườm mắt:
- Tại sao anh lại đưa em đến đây?
Kỳ Tuấn lờ đi cố tình không muốn trả lời, Minh Thư vẫn nghiêm mặt:
- Có ý đồ gì đây?
- Em nhớ chỗ này không?
- Dù đêm đó em rất say. Nhưng không đến nỗi quên cái chỗ này.
- Có thể gọi chỗ này là bắt nguồn của Kimi. Nơi này lẽ ra phải có ý nghĩa với nó chứ hả?
- Trước đây thì không như thế. Nhưng bây giờ thì có lẽ nên như thế.
- Em trả lời mơ hồ quá.
- Bởi vì em không yêu anh và muốn có Kimi ngay cái lúc em thực hiện chuyện ấy. Cho nên, nếu quay về trước kia. Cảm giác của em vẫn là…
Rồi Minh Thư dừng lại, cô lắc đầu:
- Nhưng từ ngữ đó không tồn tại giữa chúng ta hiện nay. Em không muốn nhắc.
- Em có muốn giữa chúng ta không còn những gì khó nói nữa hay không?
- Bằng cách nào.
- Đó là lý do hôm nay anh đưa em đến đây.
Rồi Kỳ Tuấn nắm lấy tay Minh Thư và kéo cô sang một chiếc bàn khác, khá xa chỗ ngồi cũ nhưng lại nhìn rất rõ chỗ ấy. Minh Thư hơi ngạc nhiên, Tuấn nhẹ nhàng hôn lên tay Minh Thư và nói:
- Quá khứ của chúng ta không mấy vui vẻ nhưng hãy nhìn về nó như một bài học thay vì cứ lãng tránh quá khứ. Điều anh muốn là cùng em xây dựng một gia đình hạnh phúc, sẽ không có gì là gượng ép hay ngại ngùng vì điều đó rõ ràng sẽ cản trở chúng ta đến đỉnh điểm cao nhất.
- Bằng cách nào?
Minh Thư mỉm cười, hai vợ chồng ngồi đó thêm một chút rồi cùng nhau ra về. Về đến sân, trông thấy đèn trong sân không mở sáng như mọi khi, Minh Thư lấy làm lạ. Xe đi vào garage, Kỳ Tuấn ra trước còn Minh Thư thì tháo dây an toàn và lấy túi xách đi ra theo sau. Minh Thư cáu kỉnh:
- Vừa lãng mạn một tí lại trở thành lãng xẹt rồi. Chẳng thèm mở cửa cho em đó à!
Minh Thư bước ra khỏi garage, cô choáng ngợp trước khung cảnh mình đang thấy. Một dàn đèn sáng rực rỡ chiếu lấp lánh khắp vườn, âm nhạc du dương cất lên rồi Kỳ Tuấn đứng chờ ở đó. Anh mỉm cười:
- Mời em một bản nha.
- Vừa ở quán bar về, sao lúc nãy anh không mời ở đó.
- Anh tin em sẽ thích ở đây hơn. Em thấy thế nào?
- Có lẽ.
Đặt bàn tay Minh Thư lên tay mình, cả hai chú tâm nhìn kỹ ánh mắt của đối phương, những bước chân bắt đầu chuyển động...