* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Kế Hoạch Làm Bố Full - HaleyZz

đã sao chứ. Bây giờ anh sắp kết hôn, chuyện vợ con người ta mất tích gì đó thì cũng là chuyện của người ta. Nếu là vợ con anh thì anh mới lo lắng sốt vó mà thôi.
- Anh chưa có vợ có con đâu nhé!
- Anh sắp có vợ. Con hả? Thì biết đâu chừng nay mai.
- Anh ghê quá nha. Chưa chi mà trói buộc tự do của em rồi!
- Ô hay… điều đó là đương nhiên cơ mà.
Nói như thế chứ Trình Can trong lòng cũng đang rối rắm không biết tìm kiếm Minh Thư bằng cách nào để cô vợ chưa cưới không nổi cơn tam bành. Đâu phải muốn quên người con gái kia là dễ dàng. Không phải Trình Can vẫn còn vấn vương chi nữa nhưng đâu phải ngoài sự quan tâm ấy không thể quan tâm ở mức bạn bè. Anh cũng đang khá lo khi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Kỳ Tuấn không nói không rằng chạy xe về Bình Dương và tìm gặp bà Kim…
- Mẹ tôi đâu rồi?
- Thưa cậu, bà chủ đã ra nước ngoài bàn việc làm ăn gì đó rồi ạ.
- Đi lâu chưa?
- Cậu tìm bà có việc gì?
- Không nói với bà nữa.
Dĩ nhiên Tuấn biết rõ mã số của két sắt trong phòng bà Kim, anh chàng rút đủ số tiền mặt. Nhưng chắc là vừa ra nước ngoài nên bà đã không để lại đủ số tiền đó ở nhà. Tuấn không thể để bà Kim làm cho lớn chuyện, anh thực sự không thể chờ đợi và tin tưởng giao sinh mạng của vợ con anh cho cảnh sát. Kỳ Tuấn đành mặc cho mọi chuyện, anh gom hết số tiền, còn bao nhiêu hay bao nhiêu rồi cho vào balô rồi bỏ đi. Anh ngồi nhà chờ đến trời sáng, Kỳ Tuấn chuẩn bị lái xe ra khỏi nhà thì Đàm Phúc lại đi tới. Trông thấy Kỳ Tuấn bí mật lái xe đi mà không nói gì, Đàm Phúc cho xe vào chỗ khá kín và Kỳ Tuấn đúng là không để ý…
- Lạ thật, chẳng lẽ bọn bắt cóc đã cho nó tin tức gì?
Đàm Phúc liền bí mật gọi cho cảnh sát rồi sau đó âm thầm đuổi theo Kỳ Tuấn. Kỳ Tuấn đã nhận được địa điểm giao tiền chuộc. Dĩ nhiên với kinh nghiệm của một tay chơi nổi tiếng, bị theo dõi là việc Kỳ Tuấn sẽ sớm phát hiện. Nhận ra đó là số xe của Đàm Phúc, Kỳ Tuấn nhìn theo rồi nói thầm:
- Cảm ơn Đàm Phúc, nhưng chúng sẽ làm hại Minh Thư nếu cậu nhúng tay vào. Hiểu cho tớ!
Kỳ Tuấn nhấn ga và chạy lên bỏ Đàm Phúc một đoạn dài sau đó đột ngột rẽ đường tắt làm Đàm Phúc mất phương hướng không đuổi theo kịp nữa. Kỳ Tuấn lái xe đến một nhà kho bỏ trống đã khá xa thành phố, anh đeo balô sau lưng, giấu sẵn cặp côn trong balô. Kỳ Tuấn đứng trước cửa nhà kho rồi đập cửa:
- Mở cửa ra! Mau lên!
Không có ai hết. Kỳ Tuấn liền đập cửa và xông vào, Minh Thư nghe có tiếng phá cửa, cô vừa mừng vừa hoảng sợ. Cánh cửa bật ra, đó là Kỳ Tuấn. Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, Minh Thư giật mình:
- Sao anh lại tới đây?
Kỳ Tuấn chỉ im lặng mà cởi trói cho Minh Thư, Minh Thư đẩy Kỳ Tuấn ra:
- Anh điên hay sao? Chúng không nhận tiền chuộc để thả chúng ta đi dễ dàng vậy đâu. Chúng đang gài anh đó!
- Đi thôi!
- Chúng đông đúc lắm. Anh đang làm chuyện vô ích đó!
- Cứu người mình yêu thương không bao giờ là vô ích cả. Đi nhanh lên em!
Kỳ Tuấn nắm tay kéo Minh Thư đi, quả thực cô nói không sai, gần 20 tên dàn hàng ngang đứng chặn cửa ra vào. Tên đầu sỏ nói:
- Khá lắm anh bạn, dám tả xung hữu đột lao thẳng vào sào huyệt của bọn này à! Tiền chuộc đâu?
- Để chúng tôi đi ra, tiền sẽ là của các người.
- Không được. Không để cái balô đó xuống thì không đi đâu hết.
Kỳ Tuấn nhìn bọn cướp, anh quay lại, Minh Thư tái xanh mặt vì run sợ, cô nói:
- Phải làm sao bây giờ?
- Em chạy trước đi!
- Còn anh?
- Đây là điều khiển, xe của anh để ở đầu ngõ.
- Không. Có chạy chúng ta sẽ cùng chạy.
- Anh giao tiền xong sẽ ra ngay. Anh hứa mà!
Kỳ Tuấn gật đầu nhìn Minh Thư, anh siết nhẹ tay cô một cái rồi nhìn Minh Thư bỏ đi. Kỳ Tuấn biết mình đã khó chạy được nhưng anh vẫn vui khi thấy Minh Thư đã chạy xa. Anh quăng balô cho tên đầu sỏ, hắn tỏ ra điên tiết:
- Thằng khốn! Sao chỉ có nhiêu đây?
- Không đủ tiền. Chỉ có nhiêu đó thôi! Lấy hay không thì tùy.
- Dám giỡn mặt với tao hả? Xử nó tụi bây!
Kỳ Tuấn cắm lấy cặp côn và cứ thế mà tung những đón đánh hiểm, anh biết chống cự càng lâu càng tốt, để Minh Thư bỏ chạy tức là Tuấn khó mà sống sót rời khỏi đây. Nhưng anh vẫn cố hết sức dùng côn mà đánh trước những cây mã tấu sáng chói cả mắt. Tuấn đang dùng những đòn đành mà anh đã từng một thời phiêu cùng Gia Hòa và Đàm Phúc. Anh đang đùa giỡn với mạng sống của mình chỉ vì một người phụ nữ mà anh đến với cô ta chỉ vì muốn trả thù. Nhưng hóa ra thù hận và yêu thương cứ tưởng cách xa nhau mà bây giờ lại gần nhau thật. Vì từ thù hận, Tuấn đã yêu Thư từ lúc nào rồi. Đến cả mạng sống anh cũng không màng để cứu cô nữa.
Kỳ Tuấn vẫn đánh và đánh, anh đang cố dùng những sức lực cuối cùng mà đáp trả bằng những cú đánh yếu ớt sau khi may mắn né được hàng loạt mấy vết chém giáng trời từ những cây mã tấu oan nghiệt. Tuấn bị thương khá nhiều, anh nhìn thấy Minh Thư. Cô hét lên:
- Dừng tay lại hết đi!
Kỳ Tuấn ngã xuống sàn, máu me đầy người, anh thở hốc hác nhìn Minh Thư. Cô nói:
- Tôi đang ở đây! Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ yêu cầu người nhà giao tiền chuộc. Các người không được đánh nữa.
- Cô có chắc chúng tôi không dính cú lừa nữa?
- Tôi chắc chắn.
- Được. Lôi hắn vào trong kia đi!
Đàm Phúc và các chiến sĩ công an cũng đang theo dấu vết. Anh hối thúc:
- Bạn tôi hành động rất nông nỗi, các anh mà chậm trễ sẽ có án mạng xảy ra đấy!
- Báo cáo, đã tìm ra chiếc Lamborghini Gallardo biển số xe đúng như anh này báo.
- Ở đâu thế?
- Một nhà kho cũ ở Long An.
- Xa thế à?
- Đi nhanh lên thôi!
- Báo cáo sếp!
- Lại chuyện gì nữa thế?
- Gia đình Thái Kỳ Tuấn báo tin tới, bọn bắt cóc đòi tiền chuộc lên đến 10 tỷ cho cả hai người do Kỳ Tuấn không mang đủ số tiền chuộc mà vẫn đến cứu con tin.
- Cái gì? Sao cậu ta liều mạng vậy?
- Nhanh lên! Chúng ta phải hành động ngay!
Chap 46:
Tuấn và Thư lại bị lôi về căn phòng nơi Thư đã giam ở đó, Minh Thư thì vẫn không sao trong khi Kỳ Tuấn thì tả tơi như cái mền rách. Anh chàng cố gắng ngồi dậy, một người ngồi trên giường một người ngồi dưới sàn đất. Minh Thư hỏi:
- Anh không sao chứ?
- Sao cô ngốc vậy? Đã bảo chạy mà không chạy.
- Tôi không muốn phải chịu ơn ai cả. Có chết thì cũng chết!
- Làm ơn dẹp bỏ cái thói ích kỷ ấy đi. Cho là cô không thích nhưng tôi đã chịu ở lại cầm chân chúng thì cô cũng phải cố mà thoát thân vì đứa nhỏ chứ.
- Nhưng tôi biết nếu tôi đi khỏi thì cái mạng anh chúng cũng không chừa lại làm gì.
Kỳ Tuấn thở dài:
- Em không nghe anh nói gì sao?
- Nói cái gì?
- Chỉ cần em chịu để anh cứu em, anh sẽ đồng ý trả tự do cho em mà.
Minh Thư chỉ im lặng. Kỳ Tuấn cũng thở dài:
- Trước khi đi anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh xin lỗi vì anh nghĩ chỉ cần chiếm được em và yêu thương em thì đến một ngày nào đó em sẽ lại yêu thương anh. Nhưng hóa ra tình yêu không dễ nắm bắt như anh tưởng. Không khó để yêu một người nhưng để người đó yêu lại thì càng khó hơn. Cho nên, nếu sống bên anh mà em tiếp tục đau khổ, vui nhiều hơn là buồn thì anh nghĩ… không có lý do gì anh tiếp tục làm khổ em nữa. Anh thua rồi!
Tuấn đưa tay dụi mắt cố không để lệ tuôn trong hoàn cảnh như thế này. Minh Thư rất muốn một câu gì đó mà trái tim cô đang thúc giục. Nhưng, vẫn với cái định kiến trong lòng như mọi lần cô không cho phép mình nói bất cứ điều gì thêm. Trong phút giây cô nguy hiểm nhất cũng là Kỳ Tuấn ở bên cô, những lúc cô buồn vui thì cũng chỉ người đàn ông này là gần cô nhất, chứng kiến mọi thứ. Không phủ nhận Tuấn là nguyên nhân của mọi nỗi đau trong lòng nhưng thời gian ngắn về làm vợ anh, chưa ngày nào Thư phải khổ, chưa ngày nào Thư phải làm trách nhiệm một người vợ và cũng chưa bao giờ Tuấn nặng lời khi Thư hành xử như thế khi cánh cửa phòng khép chặt lại. Bao nhiêu đó chẳng lẽ Thư vẫn chưa làm Thư thay đổi cách nhìn dành cho Tuấn. Hay vấn đề vẫn chỉ là 1 lời nói.
Lực lượng cảnh sát đã tiếp cận được khu vực gần chiếc xe và lần mò ra khu gạo, tuy nhiên trời đã tối nên mọi người âm thầm mai phục chờ sơ hở. Đàm Phúc thì lo lắng:
- Tại sao lại không đánh úp ngay?
- Chúng tôi e rằng chúng có vũ khí nguy hiểm. Con tin lại có một phụ nữ mang thai, nếu chúng ta làm nhanh chúng sẽ uy hiếp con tin.
- Phải chờ tới bao giờ?
- Chúng ta phải chờ đến khuya. Lúc chúng ngủ say.
Kỳ Tuấn mở mắt ra, những vết thương ê ẩm làm anh không ngủ được. Minh Thư thì vẫn thức và ngồi tựa lưng vào tường. Kỳ Tuấn hỏi:
- Không ngủ được hả?
- Anh cũng vậy à?
- Ừ.
- Em có đói không?
- Không. Anh đói hả?
Kỳ Tuấn lắc đầu, đột nhiên chiếc nhẫn từ trên ngón áp út của Minh Thư tuột ra, cô ngạc nhiên nhìn theo và đột ngột chạy theo nhặt lấy. Nó lăn đến mũi giày của Kỳ Tuấn rồi dừng lại. Minh Thư khựng lại khi cô tiến đến đối diện với Kỳ Tuấn. Anh mỉm cười nhặt nó lên, nhìn chiếc nhẫn rồi tự cười một mình. Kỳ Tuấn đưa lại cho Minh Thư:
- Có lẽ… ngay cả tính vật định tình cũng không muốn em duy trì cuộc hôn nhân này nữa rồi.
- Khoan hãy nói việc đó đi. Làm sao để ra khỏi đây bây giờ?
Thư nhận lại và cô đeo vào ngón tay, Kỳ Tuấn mỉm cười:
- Cảm ơn em!
- Chuyện gì?
- Lần đầu tiên em thực hiện trách nhiệm làm vợ.
- Là sao?
- Biết đeo nhẫn vào khi nó rơi ra.
- Đêm nay em có thể không xem anh là kẻ thù một lần được không?
Minh Thư nhăn mặt, Kỳ Tuấn nói:
- Chỉ là tựa vào vai anh thôi mà! Không được sao?
Không biết thế nào mà Minh Thư chỉ im lặng rồi làm theo. Cô để Kỳ Tuấn đặt tay lên vai và tựa vào vai anh. Kỳ Tuấn không ngờ hôm nay Minh Thư lại có thể dễ dàng chấp nhận một lời đề nghị từ anh như thế. Thư tựa vào và ngoan ngoãn như một con mèo con sau đó lại nhắm mắt ngủ. Có lẽ vòng tay của Tuấn làm cô cảm thấy có một chút sự an toàn hơn là việc cứ ngồi co ro mà lo lắng ở cái chốn nguy hiểm này. Kỳ Tuấn cũng thở dài và nhắm mắt lại…
Nửa đêm, cả hai nghe ở ngoài có tiếng gì đó rất ồn ào. Đó là lúc công an đã đổ ập vào, Minh Thư giật mình ngồi bật dậy. Kỳ Tuấn nói:
- Đừng chạy ra ngoài. Nguy hiểm lắm!
- Có chuyện gì thế?
- Công an đến rồi. Có người đến cứu chúng ta rồi.
Nhưng cả hai vừa dứt tiếng, tên đầu sỏ đã xông vào cùng hai tên khác đang cầm vũ khí trên tay.
- Lôi bọn chúng ra!
Kỳ Tuấn và Minh Thư đồng loạt bị lôi đi, công an đã hạ gần hết. Những tên bắt cóc yếu thế nên đã lấy con tin ra uy hiếp:
- Muốn bọn chúng sống, hãy để bọn này đi!
- Anh hãy bình tĩnh, con tin đang mang thai.
- Để bọn này đi! Mau lên!
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn rồi lại nhìn mấy tên cướp, Kỳ Tuấn gật đầu, xông cả hai bất ngờ hành động. Kỳ Tuấn quay ngược lại và đá thẳng vào mặt tên cướp làm hắn văng ra xa trong khi Minh Thư cố dùng hết sức và cắn thật mạnh vào tay của tên cướp đang khống chế cô. Tình thế quá nhanh làm công an không lao vào kịp trong khi đó tên đầu sỏ vẫn còn chưa bị tước vũ khí lại đứng gần chỗ Minh Thư hơn, hắn đã lao lại tay vẫn còn cầm con dao sắc nhọn hướng thẳng vào bụng cô. Kỳ Tuấn trông thấy vậy hét to:
- Minh Thư, cẩn thận!
Một tiếng dao đâm vào da thịt và một tiếng súng nổ cùng phát lên một lúc. Tên đầu sỏ đã bị bắn thẳng vào đầu trong khi Minh Thư mở mắt ra thì thấy cái bụng cô vẫn không sao còn Kỳ Tuấn thì đã nằm lăn sang một bên với con dao ghim thẳng vào lưng. Anh nhăn mặt và gào lên vì đau đớn. Công an lần lượt bao vây những tên còn lại và còn tay chúng. Đàm Phúc chạy vào nhìn Kỳ Tuấn và Minh Thư:
- Không sao chứ?
- Anh Tuấn bị thương rồi.
- Xe cấp cứu đang tới. Cậu chịu được không? Hay là để tớ lấy xe đưa cậu đi trước. Trời ơi, đồ quỷ sứ! Sao cậu lại hành động một mình như thế này?
Kỳ Tuấn không nói được gì nữa, anh chỉ mỉm cười nhưng mặt thì đã tái nhợt còn máu thì chảy liên hồi. Minh Thư chỉ khóc mà không nói gì cả. Kỳ Tuấn cố với tay lau nước mắt cho cô:
- Không sao… là tốt rồi. Em đừng khóc!
Vài phút sau, xe cấp cứu tới và Kỳ Tuấn lập tức được chuyển đi. Trước khi băng ca được đẩy lên xe, Kỳ Tuấn đã không cho Minh Thư đi theo, anh ngăn lại:
- Em về nghỉ đi… em đã mệt rồi.
Rồi Tuấn móc trong túi áo vest ra một tớ giấy đã gấp làm tư đưa cho Minh Thư:
- Anh đã ký rồi… đọc đi rồi hãy tới bệnh viện… đưa cho anh.
Đột nhiên chiếc nhẫn trong tay Kỳ Tuấn rơi ra nhưng anh không hay. Đợi khi Kỳ Tuấn đi rồi Minh Thư mới nhặt nó lại. Đàm Phúc đưa Minh Thư về sau khi cô cho xong lời khai. Thấy cô cứ buồn buồn, Phúc hỏi:
- Thấy em có rất nhiều chuyện muốn nói với nó, sao em chỉ im lặng thế?
- Em và anh ấy có gì nói đâu ạ!
- Xem như đây là lần cuối cùng em nói chuyện với nó, gạt hết những định kiến xấu xa em dành cho nó trước kia.
- Anh im đi! Sao nói gở thế… Anh Tuấn sẽ không chết!
- Nổi giận thế cơ à?
- Em không đùa.
Phương Dung nhận được điện thoại, cô giận điên lên:
- Cái gì? Chết rồi à?
- Phải. Đại ca đã chết.
- Tốt hơn hết là hãy biến luôn đi nếu không muốn bị công an tóm.
- Biết rồi
Dĩ nhiên ván bài Phương Dung sử dụng bao giờ cũng có nhiều lợi thế khác nhau. Chắc chắn Kỳ Tuấn sẽ ghi điểm 10 với Minh Thư khi đã ra tay cứu cô. Nhưng Phương Dung nào biết Kỳ Tuấn không làm thế vì ghi điểm lấy lòng người đẹp. Tuấn cứu Thư vì anh đã yêu cô thực sự, đã nghĩ tới ý định buông tay không trả thù nữa…
Minh Thư về nhà, Ánh Tuyết đang chờ ở nhà cô. Cô bạn mừng rỡ khi thấy Minh Thư được Đàm Phúc đưa về nhà:
- Cậu làm tớ lo quá! Cậu đi đâu thế?
- Tớ bị bắt cóc mà.
-

Thôi, không nói gì nữa. Cậu và đứa bé không sao là mừng rồi. Vào tắm rửa đi! Trông cậu dơ kinh khủng.
- Ừ.
Minh Thư nhìn mọi thứ xung quanh, dường như vẫn không thay đổi. Cô bị bắt cóc vài ngày mà tưởng chừng đã xa nơi đây nhiều năm. Một cảm giác nhớ khá lạ lùng cô dành cho căn nhà là quà cưới ông Minh dành cô cho và Kỳ Tuấn. Có lẽ sống trong một không gian nào đó lâu ngày, người ta sẽ hình thành một thói quen, xa tức là sẽ nhớ. Rồi cô lại nhìn tấm ảnh cưới to dùng treo ở đầu giường, những vật dụng xung quanh, tất cả đều bố trí dành cho một đôi. Nhưng… đã bao giờ Kỳ Tuấn được sử dụng những thứ trong căn phòng này ngoài cái tủ áo và phòng tắm. Cô chưa bao giờ làm vợ cũng như chưa từng cho Kỳ Tuấn trách nhiệm làm chồng.
Chiếc nhẫn cưới của Kỳ Tuấn và tờ đơn xin li hôn. Cô lau nước mắt không khóc nữa, Đàm Phúc và Ánh Tuyết đang uống dở tách café thấy Minh Thư đi ra với túi quần áo lại hết hồn chạy lại ngăn cản:
- Cậu đi đâu vậy?
- Em vừa mới về lại đi nữa à?
- Sao hai người còn ở đây?
- Chứ bọn này không ở đây cậu lại đi nữa à?
- Buông ra đi! Hai người làm cái quái gì thế?
Minh Thư kéo tay Đàm Phúc và Ánh Tuyết xuống rồi nhăn mặt:
- Em phải vào bệnh viện, chồng của em đang ở đó chờ em.
Chap 47:
Kỳ Tuấn nằm sấp vì vết thương khá nặng ở lưng, vết dao xuyên da thịt và suýt đâm lủng phổi. Lúc Tuấn nằm im khi ngủ thật là hiền và phúc hậu, chẳng giống gương mặt lúc thể hiện tham vọng của anh chút nào. Tuấn vẫn chưa tỉnh lại sau ca phẫu thuật, Minh Thư đặt tay lên vuốt nhẹ mái tóc Kỳ Tuấn rồi thở dài. Bà Kim đẩy cửa vào, Minh Thư sốt sắng:
- Ủa? Mẹ…
- Con mới về sao không nghỉ ở nhà? Thằng Tuấn đã có mẹ lo rồi.
- Con không sao thưa mẹ.
- Nó đã về nhà lấy tiền mà không hỏi ý kiến của mẹ. Nhưng lại lấy tiền không đủ nên liều mạng có bao nhiêu mang hết bấy nhiêu. Mẹ cứ tưởng nó lại đổ tiền ăn chơi, ai ngờ đâu…
- Con cũng không biết. Thật ra…
- Chuyện gì?
- Dạ không có gì. Thôi công việc mẹ nhiều, mẹ cứ về nghỉ ngơi đi ạ. Con sẽ ở đây với anh ấy. Chừng nào anh Tuấn tỉnh lại con sẽ báo cho mẹ.
- Vậy thôi được, con giữ gìn sức khỏe. Sáng mẹ cho người đem thức ăn bổ dưỡng tới cho con.
- Dạ con cảm ơn mẹ.
Với cái bụng bầu đã to trông thấy, Minh Thư hơi khó chịu khi tầng suất bị em bé đạp ngày một nhiều. Cô ngồi nhìn Kỳ Tuấn, thỉnh thoảng lại kéo chăn cho anh đủ ấm. Thỉnh thoảng Tuấn vẫn nhăn mặt dù đang ngủ say, chắc là vết thương lại đau khi thuốc tê hết hiệu lực. Thư ngồi đó nhìn Kỳ Tuấn mãi, cô ngủ say lúc nào không hay.
Kỳ Tuấn tỉnh lại sau khi nằm hôn mê 1 ngày 1 đêm, cảm giác đầu tiên là đầu óc thì quay cuồng còn vết thương ở lưng thì tê cứng làm anh không cử động được. Nhưng điều làm Tuấn ngạc nhiên đó chính là Minh Thư đã ngủ gục bên cạnh anh, lại còn nắm chặt bàn tay của anh. Tuấn muốn mình không cử động mãi chỉ để ngắm nhìn Thư như thế. Nhưng chỉ cần 1 cử động nhẹ Minh Thư đã phát hiện ra Tuấn tỉnh lại. Cô buông tay anh ra, mặt mệt mỏi nhưng khá mừng rỡ:
- Anh tỉnh lại rồi sao?
- Chào em.
- Anh có đau không? Vết thương thế nào?
- Chuyện gì xảy ra thế?
- Anh bị thương vì đã đỡ cho em một dao. Anh không nhớ gì sao?
- Anh đã làm làm thế à?… Nghĩa hiệp vậy ư?
- Giờ này mà còn đùa. Để em gọi bác sĩ kiểm tra lại cho anh.
- Được rồi.
Minh Thư vừa quay đi, Kỳ Tuấn liền nắm tay cô lại, cứ như là không muốn rời cô vậy. Minh Thư hiểu ý và nắm lấy tay Kỳ Tuấn rồi nói:
- Chỉ là đi gọi bác sĩ thôi mà!
Một khoảnh khắc mà có lẽ trong đời Kỳ Tuấn anh sẽ không bao giờ quên. Sau khi nói câu đó xong, Kỳ Tuấn đã nhận được từ Minh Thư một cái hôn chạm nhẹ lên môi thật ngọt ngào biết bao nhiêu. Những nụ hôn đã từng xuất hiện giữa Tuấn và Thư nhưng đó chỉ là những nụ hôn gượng ép thực hiện còn bây giờ thì không. Một nụ hôn Thư dành cho Tuấn, dù cảm giác khó chịu vẫn còn ảm đạm quanh cơ thể anh nhưng Tuấn lại cảm thấy sự mãnh liệt trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng bao giờ hết. Tuấn ngơ ngác nhìn Thư, cô bỏ đi một lúc rồi mà mặt anh vẫn còn ngơ ngác.
- Tỉnh lại đi! Khoảnh khắc ngọt ngào, đê mê quá hả?
Kỳ Tuấn ngừng cười, Phương Dung xuất hiện cắt đứt dòng cảm xúc đê mê, ngây ngất Thư vừa dành cho anh. Phương Dung nói:
- Đã tiến được một bước dài trong kế hoạch. Giờ là lúc anh cần làm cô nàng không thể rời anh được.
- Con tôi sắp ra đời rồi. Làm ơn từ đây tới đó cô đừng làm gì động đến hai mẹ con Minh Thư nữa.
- Kế hoạch lần này của tôi đã giúp cậu nhiều đó chứ. Phủ nhận à?
- Không có phủ nhận. Chỉ là không muốn nó diễn ra theo cách đó.
- Nhưng… ngọt ngào tình tứ quá kia mà.
- Cô không nên ở đây.
- Được rồi. Vài ngày nữa đến lượt tôi và Âu Trình Can lên xe hoa. Chúc cậu mau khỏe mà mang theo vợ yêu tới dự.
- Cô đừng giở trò...

<< 1 ... 29 30 31 32 33 ... 62 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status