* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Kế Hoạch Làm Bố Full - HaleyZz

nghĩ anh ấy sẽ là một người cha tuyệt vời.
Minh Thư đang sửa soạn chuẩn bị ra về, cô quay lại và bất ngờ với cách Phương My nói chuyện. Minh Thư hỏi:
- Cô và Kỳ Tuấn biết nhau trước rồi hả?
- Không hẳn.
- Tôi chỉ tin vào những điều mắt tôi chứng kiến. Lựa chọn à? Tôi nghĩ đó là điều ngẫu nhiên thôi, Kỳ Tuấn tốt nghiệp xuất sắc ngành báo chí, những phát biểu đó chỉ là một thủ thuật đánh lừa tri thức mọi người thôi.
- Cuộc sống hôn nhân của hai bạn có vẻ khá ngột ngạt sau ống kính.
- Ý cô là gì?
- Không. Chỉ là tôi cảm thấy như thế. Hai bạn đến với nhau vì đứa trẻ hả?
- Cô không nên quá quan tâm vào cuộc sống của các học viên như vậy.
- Tôi không hiểu hai bạn như thế nào nhưng tôi khuyên, hôn nhân là một canh bạc lớn của cuộc đời, cũng như là một vũ khí nguy hiểm, kể cả cho chúng ta lẫn bạn đời.
- Cô đã kết hôn chưa?
- Nhưng tôi có kinh nghiệm. Bởi vì tôi…
Kỳ Tuấn quay trở vào vì thấy Minh Thư đứng ở đây trong quá lâu, Minh Thư trông thấy Kỳ Tuấn bèn luống cuống mặc áo khoác vào rồi nhanh chóng bước vào xe. Kỳ Tuấn nhìn Phương My rồi hỏi:
- Cô nói gì với vợ tôi vậy?
- Trao đổi thôi. Đi mà hỏi vợ anh đi.
- Liệu hồn cô đấy. Cái gì đã qua rồi thì cho nó qua luôn đi.
Kỳ Tuấn lái xe đưa Minh Thư về nhà, lúc bước xuống xe, Minh Thư mang giày cao gót tình cờ vấp phải một thanh sắt nằm giữa lối đi. Đế giày bị gãy còn Thư thì loạng choạng mất thăng bằng, Kỳ Tuấn đi phía sau vội vàng đỡ lấy Minh Thư:
- Cẩn thận!
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, rồi anh đỡ cô đứng dậy và bước vào nhà trước. Lúc Minh Thư lên tới phòng thì Kỳ Tuấn đã thay xong bộ quần áo, người gì mà tắm nhanh thế nhỉ? Thư tự hỏi rồi lại cởi giày ra nhìn cái mắt cá ửng đỏ. Kỳ Tuấn ở trong phòng một lúc khá lâu, anh lục lọi khắp nơi. Minh Thư hỏi:
- Anh tìm thứ gì? Căn phòng này là tôi sắp xếp, anh có thể hỏi nếu không biết kia mà.
- Không phải việc của em. Ngủ đi!
Kỳ Tuấn tình cờ thấy một hộp thuốc khá lạ trong ngăn kéo sát giường ngủ. Tranh thủ lúc Minh Thư không để ý, Kỳ Tuấn lén cho một viên vào túi. Rồi anh đi ra ngoài. Buổi tối hôm đó, Tuấn nằm ngoài sofa mà cứ liên tục nhìn viên thuốc. Nếu anh ra ngoài ngay thì đầu óc sắc sảo của Minh Thư sẽ nghi ngờ. Cô đang âm mưu gì? Tự bức tử mình hay là đang muốn sát hại chính anh? Tuấn trằn trọc suy nghĩ.
Những lần xuất hiện cùng nhau giữa Kỳ Tuấn và Phương My đã không chỉ còn là giáo viên và người đi học. Phương My có một thói quen khá giống Minh Thư, luôn thích gọi Cappuccinno, đã là lần thứ hai đi cùng nhau nhưng cô vẫn luôn chỉ gọi loại cà phê Italy mà thôi. Kỳ Tuấn nói:
- Cô hẹn tôi ra đây làm gì?
- Anh luôn muốn biết mà.
- Cô đã chịu nhận cô là Phương My.
- Tôi là Phương My.
- Tại sao cô lại trốn tránh tôi?
- Làm cách nào để anh chấp nhận sự giải thích từ tôi?
- Ý cô là gì?
- Cô chưa giải thích làm sao biết tôi có chấp nhận hay không?
- Không ai muốn làm việc gì bí mật mà không có lí do.
- Cô dẹp cái lời thoại hoa văn của cô sang một bên đi. Tôi không muốn dài dòng.
- Ngày đó, tôi có thể lựa chọn ra đi hoặc ở lại. Nhưng tôi đã lựa chọn ra đi. Vì tôi muốn anh quên tôi và tôi cũng quên anh.
- Cô vẫn xem tôi là một thằng nhóc. Không chịu nỗi sự trêu ghẹo của bạn bè nếu chấp nhận tình yêu của một thằng nhỏ hơn cô 2 tuổi. Chỉ vậy thôi sao?
- Nhưng lúc đó tôi không thể vì tình yêu này mà tôi đánh mất cả giấc mơ của mình. Ba mẹ tôi phản đối chuyện tôi chỉ suốt ngày quanh quẩn với một thằng bé nhỏ hơn 2 tuổi yếu đuối, nhút nhát. Tôi muốn rời khỏi anh khi anh chưa thực sự yêu tôi mà chỉ mới thích tôi thôi. Tôi không muốn làm anh đau khổ. Tôi có thể ra nước ngoài học hành thay vì phải ở lại vì một tình yêu thơ bé. Tôi chỉ xem anh như một đứa em trai mà thôi. Đứa em trai cần tôi bảo vệ, chia sẻ và an ủi.
- Cô có nghĩ rằng một lí do lãng nhách có thể làm thằng bé đó tổn thương suốt một thời gian dài không?
- Nhưng anh còn nhớ tôi đã nói, nếu lúc ta gặp lại, anh vẫn chưa có người yêu thì tôi sẽ là người yêu của anh. Ngày đó tôi hứa giống như tôi chỉ hứa bởi vì tôi không muốn anh khóc mà thôi. Nhưng…Những ngày tháng xa anh, … Tôi nghĩ tôi đã cảm nhận tình cảm của tôi dành cho anh là có. Không phải tình cảm chị em nữa. Mà là tình yêu.
- Cô sai rồi.
Kỳ Tuấn nhìn Phương My, anh nói bằng một giọng uất nghẹn:
- Cô nghĩ rằng cách của cô là hay sao? Suy nghĩ của cô quá nhẫn tâm và ngu ngốc. Tại sao cô không nghĩ đứa trẻ đó sẽ bị một đả kích lớn? Một thằng nhóc 13 tuổi có lẽ chưa biết rõ tình yêu thực sự là như thế nào nhưng nó sẽ xem cú vấp ngã đầu đời ấy làm định nghĩa tình yêu cho tất cả mối tình sau. Vì nó đã bị tổn thương, đầy cay đắng và nước mắt. Nên nó tự nhủ rằng, bất cứ thứ gì cũng có thể đùa giỡn, vui thì chơi, không vui thì ngừng lại. Người cho nó yêu thương, dạy nó biết thế nào là thương yêu thực chất chỉ xem tình cảm là một trò đùa. Nên nó sẽ không bao giờ yêu như cách nó đã yêu lần đầu nữa.
- Kỳ Tuấn, tôi đã ước có thể làm gì để anh thôi buồn nữa.
- Tôi đã không biết buồn từ lâu rồi.
- Tôi có thể hỏi anh một điều không?
- Nói đi.
- Nếu như lần này gặp lại tôi, anh vẫn chưa kết hôn. Anh và tôi có cơ hội nào không?
Kỳ Tuấn chỉ đứng dậy và nói lạnh lùng:
- Tình yêu… chỉ là một trò chơi mà thôi. Nếu cô thích, tôi vẫn có thể làm bạn trai của cô.
- Tôi nghiêm túc. Không đùa giỡn.
- Kết hôn hay độc thân gì thì tôi cũng có thể đùa giỡn được. Với bất cứ ai!
- Tôi không ngờ anh lại trở nên như vậy.
- Tôi không ngờ vì cô mà tôi lại trở nên như vậy.
Kỳ Tuấn như muốn phủ nhận tất cả. Với tính cách của một con người nếu đã thua một ván thì sẽ đánh đến khi nào chiến thắng tất cả các ván còn lại, Tuấn không tin rằng Phương My lại đối xử với anh như thế. Với thất bại đáng quên của một khúc tình yêu dang dở, giờ đây Tuấn cảm thấy bối rối khi Phương My hỏi anh điều đó. Đang trong tình cảnh cố lấy lòng Minh Thư một cách vô vọng thì Phương My xuất hiện một lần nữa lại làm anh chao đảo. Tuấn không nghĩ nhiều đến Phương My vì cô cũng không xinh đẹp hay quyến rũ như cô vợ “tài sắc vẹn toàn” của Tuấn.
Chỉ đơn giản một điều…
Tình đầu là thứ tình cảm khó quên nhất.
Trái tim Tuấn liệu có đi lạc đường khi anh đứng giữa lối đi của tình yêu theo tính cách hiện tại, chỉ đùa giỡn, không xem mọi thứ là thật và tình yêu của một cậu bé Thái Kỳ Tuấn những ngày đầu chập chững yêu đương. Trong khi Tuấn đã bắt đầu có những cảm giác ghen tuông và tức giận về Minh Thư thì Phương My lại chủ động khơi lại mối tình ngày xưa. Anh phải làm gì và nên làm gì cho đúng?
Chap 37:
Đêm thứ bảy, Vương Khang với nỗi lo nhà cửa và gia đình không cho phép anh ở trong quá rượu quá lâu. Trở về căn hộ ọp ẹp, Khang mở tủ uống hết chai nửa chai nước khoáng, anh ngồi đó thở dốc một chút. Đang ngồi mở laptop và mở một bản nhạc giao hưởng nghe thoải mái đầu óc, Khang nghe có tiếng gõ cửa, anh chàng ngồi dậy, không tin vào mắt mình. Nhã Trúc đang đứng trước mặt Khang và mỉm cười nhìn anh:
- Tôi không đủ tiền ở khách sạn, có thể cho tôi tá túc một đêm không?
- Mời vào… Tất nhiên là được rồi.
Vương Khang vui lắm, nhưng anh lục hết cái tủ lạnh bé cỏn con cũng không tìm được thứ gì đãi khách ngoài hai lon bia 333 và mấy quả táo đỏ đã để khá lâu trong này. Nhã Trúc nhìn quanh rồi nói:
- Nơi này vẫn không khác gì so với 2 tháng trước đây.
- Mới đó mà 2 tháng rồi sao?
- Làm tròn thôi.
- Sao cô về Việt Nam bất ngờ vậy?
- Muốn gây bất ngờ cho anh.
- Ừ. Bất ngờ thật.
- Anh vẫn sống tốt chứ?
- Tôi đã không còn là nhân viên tập sự nữa. Có lời khen nào dành cho sự cố gắng của tôi không?
- Cảm ơn như thế này nhé!
Nhã Trúc bất ngờ hôn lên má Vương Khang, anh chàng đỏ mặt mỉm cười. Nhã Trúc đứng dậy và nói:
- Tôi cần tắm mát. Hôm nay, nhường cái giường thân yêu của anh cho tôi nhé.
- Tôi sẽ chuẩn bị.
Nhã Trúc vừa quay đi, Vương Khang thậm chí vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên đụng cả trần nhà, Nhã Trúc chỉ mỉm cười nhìn anh chàng tự xoa đầu mình. Khang cũng không biết lý do vì sao Trúc lại quay trở về đột ngột như vậy. Nhưng, sự vui mừng bởi “nàng thơ” trong lòng đột nhiên xuất hiện giữa đêm đã xua tan bao mệt mỏi. Vương Khang tủm tỉm cười nghĩ rằng, những dòng e-mail yêu thương của anh cũng dần dần cho kết quả đẹp.
Sáng muộn chủ nhật, vẫn người trong phòng, kẻ ngoài sofa, Mặt Trời đã lên gần tới đỉnh. Chuông cửa réo inh ỏi mà chẳng ai chịu ra mở, Minh Thư cố ngủ thêm chút nữa, bụng ngày một lớn nên cô lười dậy sớm hơn. Đã hết thời kỳ nghén thai nhưng Thư vẫn còn cảm giác khó chịu, Kỳ Tuấn thì sau cả đêm quậy tưng bừng ở bar, giờ đang là lúc ngon giấc thì lại bị phá rối bởi tiếng chuông. Nhã Trúc nhìn Vương Khang tỏ vẻ khó chịu:
- Có nhầm nhà không đấy?
- Chắc chắn là ở đây. Bấm lại thử xem.
Chịu không nổi tiếng chuông, Kỳ Tuấn đứng dậy và mở cửa, trông thấy Vương Khang và Nhã Trúc đi cạnh nhau, Kỳ Tuấn hỏi giọng vẫn ngáy ngủ:
- Tới sớm vậy!
- Biết hôm nay là chủ nhật, để dành cho anh chị cả buổi sáng còn gì. 10h45’ rồi anh chị ơi.
- Mời vào.
Kỳ Tuấn mở cửa, Minh Thư vẫn còn đang ngủ, Vương Khang hỏi:
- Ủa? Anh làm gì ngoài này mà chăn gối chất đầy ra thế? Ngủ riêng à?
- Làm gì có… Thôi, trong tủ lạnh có đầy đủ mấy thứ hai đứa muốn. Chờ anh vài phút!
Kỳ Tuấn gãi đầu đi vào phòng, anh chàng kéo chăn đột ngột xuống, Minh Thư dụi mắt:
- Anh muốn S.e.x không đúng giờ đấy.
- Tôi bỏ tiền ra để đem cô về đây kia mà. Tôi muốn làm chuyện đó lúc nào mà không được. Dậy đi, nhà có khách!
Kỳ Tuấn và Minh Thư vào chung một toilet, sau đó cả hai cùng ra một lượt. Nhã Trúc trông thấy Minh Thư đã ríu rít:
- Chị Thư, chị đây rồi. Nhớ ghê cơ!
- Chào cô nàng gấu bông màu hồng.
- Chị này…
Vương Khang và Nhã Trúc ửng đỏ cả mặt khi nhắc tới chuyện ấy. Kỳ Tuấn vỗ vai Vương Khang:
- Sao lần này chịu làm tài xế cho tiểu thư đỏng đảnh vậy?
- Tụi này là bạn mà.
- Ngồi lên được Nouvo LX của cậu thì hẳn phải chiếm vị trí quan trọng lắm đây.
- Thôi, đừng chọc ghẹo nhau nữa.
- Em đến đây đã đói lắm rồi. Hai người không có gì đãi em ăn sao?
- Có thì có. Nhưng phải nấu.
- Vậy thì em và chị Thư sẽ vào bếp. Anh và Khang thì lo dọn một bàn tiệc linh đình ngoài ban công đi nhé!
- Cũng được thôi. Làm cái gì ngon vào nhé!
Nhã Trúc và Minh Thư bước vào căn bếp rộng rãi và tiện nghi, thấy căn bếp ngăn

nắp sạch sẽ, Nhã Trúc nói:
- Chị chăm lau dọn quá nhỉ?
- Anh chị đi làm suốt, ít khi nấu ăn. Nên đồ đạc vẫn còn mới.
- Cuộc sống trước và sau hôn nhân như thế nào?
- Em phỏng vấn chị đó hả?
- Em đang lấy đề tài của anh chị làm bài luận văn.
- Hả?
- Chỉ làm nền thôi.
- Mà đề tài gì?
- Hôn nhân bất đắc dĩ.
- Em biết anh chị thế nào không mà gọi là hôn nhân bất đắc dĩ?
- Nhưng có. Đúng không nè?
- Thôi đi cô. Nói về cô đi, nhất định lần trở về đột ngột phải có liên quan đến cậu nhân viên ngoan nhất của tôi.
Nhã Trúc ngừng lại không cười nữa, cô nhìn ra ngoài kia, nơi Vương Khang và Kỳ Tuấn đang lau bàn ghế, trang trí bữa tiệc nhỏ dành cho 4 người. Kỳ Tuấn hỏi:
- Đêm qua hai người ở chung à?
- Phải. Nhưng là ở chung nhà chứ không phải chung giường.
- Nếu trở về trong một phút đột ngột thế này, chắc chắn cô ấy cũng sẽ cho cậu một bất ngờ.
- Theo anh, đó có phải là việc những e-mail thương nhớ đêm ngày của tôi đã đơm hoa kết trái rồi không?
- Thôi đi Romeo giữa đất Sài Thành ơi…Con gái bây giờ không động lòng vì mấy cái chuyện cổ xưa như thế đâu.
- Đừng có châm chọc nhau nhé, tôi với anh chưa thân thiết đến cỡ đó đâu.
- Ừ biết rồi. Nhưng ít ra cậu cũng đã từng phải ngồi nghe ý kiến của tôi.
- Vậy bất ngờ đó là gì? Anh có đoán được không?
- Tôi chỉ có thể dành hai chữ bất ngờ dành cho cậu thôi. Có thể làm cậu muốn nhảy lên tận mây xanh vì sung sướng cũng có thể làm cậu nhảy ùm xuống nước, văng tục vài câu và nói: “Chết đi cho rồi!”
- Thái Kỳ Tuấn!
- Im lặng, tôi đã nói là không có đùa giỡn
Ở trong bếp, cuộc nói chuyện giữa Minh Thư và Nhã Trúc cũng sôi nổi không kém:
- Nếu không muốn tiếp tục, tốt hơn hết là hãy nói rõ với người ta một tiếng. Vương Khang là một anh chàng có nghị lực, nhưng cũng dễ dàng bị chi phối nếu lãnh nhận thất bại.
- Chị cũng nghĩ em sẽ làm vậy hả?
- Sao? Không đúng à?
- Giữa tháng 4 này, ai cũng đang gấp rút vào kỳ thi cuối kỳ, thậm chí không ra ngoài dù chỉ là đi café thì làm sao em có thể quay về. Chỉ là em cảm thấy, việc nói rõ với Khang còn quan trọng hơn cả việc học mà. Em không nên để anh ấy chờ đợi vô ích nữa.
- Nhưng em từ chối cậu ấy theo cách thật khó chấp nhận.
- Thật ra là em không chiến thắng được chính em. Em không thể bỏ qua những định kiến con nhà giàu hay nhà nghèo, nói như vậy không phải vì em chê Vương Khang nghèo, nhưng mà…Lỡ như em và anh ấy yêu nhau, không có sự thống nhất giữa hai lối sống có thể làm em và anh ấy dễ chia tay. Chị cũng biết đó, em đã từng bị lừa dối quá nặng nề, nói tóm lại, chừng nào em chưa chắc chắn về bất cứ một điều gì, em sẽ không để Vương Khang suy nghĩ nhiều cho em nữa đâu.
- Vậy là em cũng có tình cảm với Đỗ Khang à?
- Em luôn mong là nó dừng lại đúng lúc.
- Đừng cố phủ nhận những gì con tim đang thì thầm. Hãy biết lắng nghe và chấp nhận sự thật từ con tim.
- Chị nói được như em thì cũng phải làm được nhé.
- Ý chết, nhà hết rau để làm salad trộn rồi.
- Để tôi đi mua cho.
Vương Khang nhanh miệng, Minh Thư liền xua tay:
- Sao như thế được? Cậu và Trúc là khách mà.
- Hay là em với chị Thư đi siêu thị nhé.
- Em lái xe cẩn thận đấy.
Kỳ Tuấn dặn Nhã Trúc rồi thoáng nhìn Minh Thư. Nhìn cả hai xuống tầng trệt và lái xe đi. Kỳ Tuấn thở dài:
- Trông tôi có giống người sắp được hưởng niềm hạnh phúc làm cha không?
- Anh nói điên khùng gì vậy?
- Tôi hỏi cậu trông tôi có giống một người đã có vợ con không?
- Điên thật. Hỏi vậy mà cũng đi hỏi. Ai chẳng biết anh vừa cưới Hoàng Ngọc Minh Thư, đang tham gia một khóa học chuẩn bị cho đứa con đầu lòng. Hạnh phúc quá hóa điên rồi à?
- Phải.
Tuấn uống một chút rượu, anh chàng mím môi xoay xoay chiếc nhẫn cưới:
- Đúng là cô ấy sắp làm tôi phát điên thật rồi.
Minh Thư và Nhã Trúc đi vào siêu thị và chọn những bó rau tươi ngon làm salad. Nhã Trúc thì hí hửng:
- Để cho bọn họ chờ đã luôn. Lâu lâu chị em mình mới gặp mặt, lên tầng trên dọn siêu thị nào!
- Từ từ thôi, chị không chạy nhảy như em được.
Lúc cả hai đang mãi lựa chọn quần áo thì thấy một cảnh tượng không mấy gì là vui vẻ bên phía đối diện. Trình Can và Phương Dung tình tứ trao nhau nụ hôn ngay cả ở chốn đông đúc. Trình Can nhận ra ánh mắt của Minh Thư và Nhã Trúc đang nhìn, anh nói nhỏ với Phương Dung rồi Phương Dung bước xuống trước. Trình Can chạy sang:
- Em về khi nào thế?
- Lúc nãy anh đi với ai vậy?
- Là… Phương Dung.
- Em biết cô ta là Phương Dung. Nhưng hai người bước ra từ cái chỗ đó, là ý gì đây?
- Khoan hãy nói chuyện này. Anh cần nói chuyện với Minh Thư.
Thư nghe thế vội vàng tránh mặt chỗ khác. Nhưng Trình Can đã nắm tay cô lại và nói:
- Thư à, hôm trước chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong. Sao em không nghe điện thoại của anh?
- Xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói.
- Không thể gọi điện hỏi thăm nhau sao?
- Tôi đã có chồng. Anh muốn phá vỡ gia đình tôi hả?
- Nếu em kết hôn mà thực sự vì em yêu hắn thì anh cũng không quấy rối em như thế này đâu. Anh biết em không hề hạnh phúc khi kết hôn với Thái Kỳ Tuấn. Em chỉ vì đứa con thôi! Em có cần phải vì tăng sự chú ý cho công việc, gây thu hút cho người đọc bằng cách tham gia cái talkshow vớ vẩn kia không? Có hàng loạt cách PR hữu hiệu hơn kia mà.
- Anh Can, đừng nói năng thô thiển như vậy. Tôi không thích đâu nhé! Xin lỗi anh, tôi rất bận. Làm ơn tránh đường đi.
- Anh vẫn chờ đợi em. Quay về bên anh đi mà!
Vừa dứt câu Minh Thư quay lại lạnh lùng tát vào mặt Trình Can, Minh Thư nói:
- Đây là cái tát đầu tiên cũng là cái tát cuối cùng tôi dành cho anh. Anh đừng xem thường phụ nữ chúng tôi như vậy, vừa tay trong tay bên Phương Dung, giờ thì lại nói vẫn chờ tôi. Lời nào là thật, lời nào là giả? Ai nghĩ anh thật ngọt ngào như dáng vẻ bề ngoài thì thật là sai lầm trầm trọng, anh chỉ giỏi làm tổn thương phụ nữ mà thôi.
- Anh không có. Anh chỉ vụng về làm không tốt mà thôi. Anh đang cố gắng sửa chữa kia mà.
- Buông tay tôi ra. Tôi không muốn gặp anh nữa.
- Minh Thư… Khoan đã…
Trong lúc giãy giụa mà Trình Can thì cứ níu chặt, Minh Thư và Trình Can cứ giằng co nhau và bất ngờ Thư ngã xuống, đập bụng vào thanh nắm ban công khá mạnh. Cả Nhã Trúc, Trình Can đều hốt hoảng. Minh Thư ôm chặt bụng:
- Ôi, đau quá… Ai đó có thể giúp…
- Chị Thư, chị thế nào rồi?
- Bụng của chị… Đau quá… Trời ơi, con của chị…
- Minh Thư, anh xin lỗi em. Anh không cố ý!
Máu đã loang xuống sàn, cả Nhã Trúc và Trình Can đều tái mặt. Trình Can vội bế Minh Thư xuống tầng trệt còn Nhã Trúc thì gọi điện thoại kêu xe cấp cứu. Kỳ Tuấn và Vương Khang ở nhà, cả hai đang đánh Tennis mệt bở hơi tai bằng bộ Wii Console khá độc đáo. Vương Khang thấy điện thoại Kỳ Tuấn đổ chuông, anh nói:
- Này, có điện thoại kìa.
- Nghe giúp đi. Đi uống nước cái đã!
Vương Khang nghe điện thoại:
- Chào đây là số điện thoại…
- Anh Tuấn, tới bệnh viện mau lên. Chị Thư… Chị Thư đi cấp cứu rồi.
- Nhã Trúc, có phải cô đó không?
- Nói anh Tuấn tới bệnh viện mau lên. Chị Thư…
- Bệnh viện nào?
- FV
Vương Khang đặt điện thoại xuống, Kỳ Tuấn hỏi:
- Ai gọi vậy?
- Sếp… xảy ra chuyện rồi?
- Đi siêu thị mà cũng gặp chuyện. Quên đem tiền hả?
- Không. Sếp nhập viện rồi.
- Cái gì?
- Đi mau lên, bệnh viện FV.
Mươi phút sau, Kỳ Tuấn và Vương Khang đã chạy hớt hải tới phòng cấp cứu. Nhã Trúc thì cứ đi qua đi lại ở phòng cấp cứu trong khi Trình Can thì ngồi đó ôm chặt đầu. Kỳ Tuấn hỏi:
- Vợ anh bị cái gì vậy?
- Chị ấy bị ngã trong siêu thị.
- Tại sao lại ngã, đi với em kia mà?
- Là… tại tôi…
Kỳ Tuấn quay lại nhìn, anh chàng thực sự nổi khùng khi Trình Can cất tiếng nói. Nhã...

<< 1 ... 22 23 24 25 26 ... 62 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status