* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Học Sinh Cá Biệt Full

nhóc đứng lại, khoanh tay trước ngực bĩu môi:
- Tôi đang kiếm công chúa cóc ghẻ của tôi cơ mà!
Hắn nghe tiếng sét đùng đùng bên tai. CHính nó đã làm mất dấu bây giờ thì bảo là đi kiếm nhỏ. Được lắm. Hắn ngồi xuống bế thằng nhóc lên đi về lớp hắn. Nãy giờ không vào lớp thì đúng là học… ngu!!!
Đến lớp, hắn thả Nhất Trung xuống. Nhỏ đang ngồi trên ghế nói chuyện với Kiệt. Trong phòng giờ có 3 người là Kiệt, nhỏ và Thu hot dog. Thêm 2 tên mới vào là 5. Thằng nhóc xác định được nhỏ thì chạy vào ôm lấy nhỏ:
- Công chúa cóc ghẻ à! Tự nhiên bỏ đi làm
ta nhớ muốn chết!
Nhỏ giật mình cúi đầu nhìn thằng nhóc đang ôm mình, là Nhất Trung, nhỏ cũng nhớ thằng nhóc này muốn chết. Đâu phải là nhỏ muốn xa hắn và thằng nhóc đâu, nhỏ bị bắt buộc mà!!! Nhỏ thầy cay cay sống mũi muốn khóc. Hắn nói:
- Này, đừng khóc đấy chứ! Chảy marcara rồi mà khóc thì cô chẳng còn là công chúa cóc ghẻ đâu, là mụ phù thủy ác tu la đó.
Cảm xúc đang dâng trào trong nhỏ tự nhiên bị dập tắt như set fire to the rain =.= Nhỏ liếc hắn 1 cái rồi bế thằng nhóc lên ngồi trên đùi. Nhỏ Thu nãy giờ thấy cảnh tượng này, nhìn ra nhân vật là idol của nhỏ nên lóe mắt:
- Nhóc là Nhất Trung hả?
- Ừ. Thì sao?- Thằng nhóc gật đầu xác nhận.
Nhỏ Thu chạy lại giành thằng nhóc trong lòng nhỏ. Bế lên nhìn thật kĩ. Đúng, là thật! Nó không có mơ. Thu nói nghẹn ngào:
- Ôi, my idol. Thằng nhóc này là thiên thần lòng tôi, giờ còn được ôm nó trong lòng, thật sung sướng quá!!!
Nhỏ kích động hôn lên má Trung 1 cái. Thằng nhóc bĩu môi, lấy bàn tay nhỏ nhỏ lau sạch vết son trên mặt rồi vây vào người nhỏ Thu:
- Mắt to, mũi cao, miệng xinh, thân hình cũng được hơn công chúa cóc ghẻ nhưng có lẽ bị mất bệnh… dê!!!!
Nhỏ Thu đứng hình nhìn thằng nhóc mình đang ôm, mắt giật giật. OMG, trên facebook thằng nhóc này là angel cơ! Nhỏ liếc thằng nhóc 1 cái, bao lâu rồi miệng lưỡi vẫn có dao có vbua1 như thế. Quả thật rất tài năng và có… truyền thống trừ Nam ra.
Bên ngoài vẫn đang là màn dự thi của tiết mục thứ nhất, có lẽ lâu hơn so với dự kiến. Mà lâu gì chứ, nhỏ đang hồi hộp chết đây, nhỏ đi số hai. Ngồi được 2 phút thì cả đám cũng kéo ra sân trường chuẩn bị. Nhỏ đi vào cánh gà chuẩn bị.
Thí sinh thứ nhất bước xuống nhận được 1 tràng pháo tay giòn giã. Nhỏ hít thở thật sâu. Cô bạn MC gọi tên Nguyễn Ngọc Minh Trang nhỏ bước lên. Đi 1 vòng sân khấu.
Hôm nay nhỏ rất xinh, nhưng chắc là nhỏ không biết điều đó đâu, bằng chứng là bước đi có phần cứng ngắt. Mọi người ở dưới ngước mắt dõi theo. Nhỏ đi vào giữa sân khấu cười 1 cái, ở phía dưới có tiếng ngã đùng đùng, máu mũi phụt ra. =.= Lũ mê gái.
Nãy giờ lờ đi nhân vật chính của chúng ta, hắn đang đứng ngẩn ngơ như thằng ngốc. Đúng là chưa biết vẻ đẹp càng tiềm càng ẩn của nhỏ mới ngạc nhiên đây mà hehe.
Đến phần thi ứng xử, nhỏ đứng trước ban giám khảo nhún nhẹ chân để cầm vững chiếc micro, tay nhỏ đang run lập cập.
- Bạn có cảm nhận như thế nào khi dự thi hôm nay?- Ban giám khảo hỏi.
- Ơ, ừm, em có cảm giác rất vui và hồi hộp. Vui vì mình là người đại diện cho lớp, hồi hộp vì em thường rất sợ… đám đông.- Nhỏ cười nhẹ.
- Hiện tượng học sinh cá biệt bây giờ là rất nhiều, bạn cảm nhận ra sao về việc này? Nó có quá kì cục không?
Hả? Họ đang hỏi nhỏ nghĩ gì về hắn sao? Nhỏ gật đầu:
- Quả thật là… rất kì.
Ở dưới sân khấu bắt đầu im phăng phắt, nhóm cá biệt của trường ngước lên nhìn nhỏ. Hắn cũng mở to mắt. Nhỏ nghĩ hắn… kì cục kìa!!!
- Nhưng chỉ là lúc đầu chưa tiếp xúc, em nghĩ, ai cũng có phong cách riêng của mình. Cá biệt? Cặp từ này có nghĩa là quậy hay học yếu sao? Theo em, nếu học giỏi quá như 1 số bạn mọt sách thì cũng gọi là cá biệt! Phải không nhỉ? Đối với em, em vẫn dối xử bình đẳng với họ. Họ có phong cách sống riêng em cũng vậy! Em và họ giống nhau ạ.
Nhỏ vừa dứt câu, hắn vỗ tay lớn. Rồi từ từ, cả hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay. Nhỏ nhìn hắn, cười rất hạnh phúc. Hắn cũng là 1 phần của cuộc đời nhỏ. Thấp thoáng, nhỏ nhìn thấy Như kéo tay Thiên đi vào. Nhỏ đã tự tin hơn.
- Cảm ơn câu trả lời vừa rồi, bạn có thể hát 1 bài để góp vui cho sân khấu không?
Nhỏ nín bật, từ tiểu học tới giờ, Music đều trung bình do cứu vớt sau có thể hát đây. Nhỏ mím môi gật đầu 1 cái. Cả hội trường hướng mắt về phía nhỏ chờ đợi. Nhỏ giới thiệu sẽ hát bài Tình Thơ.
Nhỏ cất câu đầu:
- Hàng ghế đá xanh tàng cây gốc sân trường…
Ở phía dưới, mọi người nhìn nhau im lặng. Nó thật… HAY theo kiểu tra tấn màng nhĩ. Đã có người giơ tay lên bịt lại. Nhỏ nhắm mắt cố gắng hát hết bài. Thằng nhỏ Nhất Trung cười sặc sụa:
- Đây cũng gọi là hát sao?
Hắn liếc thằng nhóc 1 cái:
- Thế có nghe không? Chỉ là hơi… kinh khủng.
Câu nói của hắn làm mọi người đứng gần đó cười ha hả. Kiệt nhìn hắn nhéo 1 cái vào tay:
- Có gần làm quá thế không???
Nhỏ mở mắt ra nhìn phản ứng xung quanh. Mọi người đơ mặt nhìn nhau, tuyệt! Tiếng hát của nhỏ quả là có sức ảnh hưởng. Chỉ có 1 người nãy giờ đứng lặng sau cánh gà, vỗ tay lớn. Mọi người dồn ánh mắt về phía đó, nó cũng quay đầu nhìn, là Nam. Nhỏ đứng như chôn chân. Hắn cũng vỗ tay theo rồi cả hội trường cũng vỗ tay!!!! =.= Cái này là adua chính gốc nhỉ???
Ban giám khảo cười méo xệch, đưa khăn lên lau mồ hôi trên trán:
- Cảm ơn giọng hát của bạn… nó thật ĐẶC BIỆT!
- Cảm ơn ạ!- Nhỏ cười tít mắt.
Thằng nhóc Trung nãy giờ cười lăn lê bò lết chưa mở mắt ra được. Nhỏ đi xuống, MC lên đọc người tiếp theo, là Nam. Nam bước lên, hôm nay anh cũng thật tỏa sáng. Mái tóc được trải chuốt ngay ngắn, anh mặc bộ áo vest có thiết kế y như hắn. Nhìn hắn và Nam cứ như anh em song sinh: cùng kiểu tóc, cùng quần áo, đôi mắt màu đem sẫm. Nụ cười hôm nay có vẻ lạnh hơn thường ngày, chỉ cười… cho có??? Ban giám khảo đặt câu hỏi, anh nhanh nhẹn trả lời trôi trải rất tốt. Nhỏ nhìn anh mỉm cười, anh luôn là mẫu hoàng tử trong mỗi cô gái. Nhỏ nhìn sang, hắn đang nhíu mày nhìn anh, hình như không ổn. Kiệt vẫn đứng bên cạnh nhỏ, nhỏ Thu thì đang bận bịu với thằng nhóc chẳng để ý gì xung quanh.
- Bạn có thể góp vui 1 tiết mục không?
- Được chứ.- Anh cười.
Anh cất giọng hát, là bài I Love You của Miu Lê. Nhỏ chăm chú lắng nghe. Anh đã thay lời từ anh thành em và em thành anh. Quả thật, anh hát rất hay, hay hơn… cả nhỏ.
Cả hội trường như cuốn theo giai điệu bài hát. Hết bài, anh nói:
- Tôi muốn dành tặng bài hát này cho Nguyễn Ngọc Minh Trang! Làm bạn anh, em nhé!
Nhỏ mở to mắt, anh đang tỏ tình với nhỏ??? Mọi người nhìn nhau rồi nhìn người con gái đang đứng bàng hoàng. Hắn nắm tay nhỏ lại. Nhỏ nhìn hắn, nhỏ phải làm sao đây? Nhỏ chỉ xem anh là anh trai.
- Trang, bước lên đây đi.
Nhỏ lắc đầu nhè nhẹ, mọi người đang xô đẩy nhỏ. Lúc này, nhỏ đang rất sợ. Hắn nhíu mày nhìn nhỏ u buồn. Thằng nhóc Trung cũng đăm chiêu, không còn nói cười nữa. Nhỏ nhìn xung quanh như tìm kiếm sự giúp đỡ, xin đấy, đừng cho nhỏ lên sân khấu lúc này, nhỏ sẽ làm anh đau. Nhỏ sẽ từ chối sao??? Nhỏ nhìn hắn. Hắn gật đầu nhẹ:
- Hãy làm theo ý mình, tôi không giữ cô, bước lên và làm rõ mọi chuyện đi, mong là như tôi nghĩ.
Tôi nhắm mắt, nước mắt lăn dài, cố lấy hết can đảm bước lên. Nam nhìn nhỏ:
- Cho anh cơ hội nhé!- Nam quỳ xuống trước mặt.
Nhỏ đang hết sức rối trí. Nhỏ sẽ làm anh mất mặt. Nhỏ cắn môi đến bật máu. ANh đứng dậy, đưa tay ra sau gáy nhỏ, kéo đầu nhỏ lại gần mình. NHỏ mở to mắt, môi mím chặt. Anh ghé sát mặt mình vào môi nhỏ. Hắn nóng múa, bước lên xô nhỏ ra khỏi anh:
- CÔ ấy có đồng ý không hả???
Nam cười hắt ra, đồng ý sao? Chẳng phải nhỏ thích hắn sau. Anh vò đầu rồi cười, nụ cười lạnh ngắt đến đáng sợ:
- Anh không cần biết câu trả lời.
- Anh không tôn trọng cô ấy.- Hắn nhíu mày.
Nam nắm lấy tay nhỏ:
- Anh nắm tay thì cô ấy có giằng ra không?
Nhỏ lắc đầu không tin con người này là Nam. Nếu là Nam thì chẳng cư xử như thế này. Mắt hắn đỏ lên từng mạch máu:
- ANh nghĩ cô ta còn sức chống cự hay sao? Nhìn đôi mắt cô ấy đi.
Nam xoay xuống nhìn nhỏ, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt trắng bệch. Mọi người bắt đầu lấy lại được lí trí. Kiệt phóng nhanh lên sân khấu giằng tay nhỏ ra khỏi Nam. Hôm nay, ngày thi chẳng còn nữa, nó nặng mùi chiến tranh, những người khác thì lại chứng kiến được vở kịch con cháu Đỗ Gia là anh em 1 nhà lại tranh giành chung 1 cô gái.
Nhỏ nấp sau lưng Kiệt nhìn 2 người con trai đang nảy lửa phía trước.
- Anh hãy nghe lời cô ấy nói. Nói đi? Có chấp nhận hay không?
Nhỏ sợ sệt nhìn Nam lắc đầu. Năm cười hắt ra 1 cái.
- Anh đã nói là biết kết quả rồi mà. ANH KHÔNG CÓ HẠNH PHÚC THÌ EM CŨNG SẼ KHÔNG CÓ!
Nam hét to rồi đến bên Kiệt xô ngã cậu, bế nhỏ lên. Hắn lúc này tím mặt, vộ chạy theo anh. Chết tiệt, không ngờ lại như vậy! Nhỏ khóc lớn, miệng không ngừng:
- Em xin anh đấy, thả em ra đi mà.
Nam như để ngoài tai, chạy nhanh ra chiếc ô tô đã chờ sẵn rồi ra hiệu chạy. Hắn lấy chiếc mô tô của mình rượt theo. Đột nhiên, mưa bắt đầu nặng hạt. Nhỏ quay lại phía sau nhìn hắn đang bất chấp nguy hiểm chạy theo rồi lại nhìn người con trai đang ngồi cạnh mình. ANh là con quỷ khác máu, thật đau lòng, nhỏ đã lầm.
Chap 42: Phải rời xa P1
Cuộc sống không bao giờ tồn tại 1 sự hoàn hảo nhất định, có chăng đó là những sai lầm để ta hoàn thiện bản thân.

Cuộc rượt đuổi vẫn chưa có hồi kết và mưa vẫn trút.Tôi hoảng sợ, rất nguy hiểm, hắn sẽ có chuyện mất. Tôi lay vai anh, khóc nấc:
- Anh! Làm ơn dừng xe lại đi, rất nguy hiểm đó. Trời đang mưa mà!
Nam xoay ngang nhìn tôi, đôi mắt dịu dàng.
- Em đang lo cho anh.
Tôi cúi đồi, mím môi, đánh bạo gật 1 cái. Anh đưa tay nâng cằm tôi lên, cười ha hả:
- Em tưởng tôi là thằng ngốc sao? Em đang lo cho Đỗ Thanh Tuấn chứ không phải Đỗ Hoàng Nam này! Em còn muốn gạt tôi sao?
Tôi cúi đầu khóc rấm rứt, quả thật, khi nổi giận thì ai cũng có thể đáng sợ như ác quỷ. Tôi xoay người đập cửa kính. Anh giằng tay tôi lại.
- Em muốn chết đến vậy sao?
- Anh cứ để em chết đi, nếu anh không thả em ra!- Tôi đanh giọng, đôi mắt vô hồn ngước nhìn anh.
- Chết tiệt!
Anh rủa 1 câu rồi hung hăng đè tôi xuống.Tôi nhìn anh, không chống cự. Tôi còn phải làm gì lúc này đây? Giảy nảy lên rồi khóc sao? Tôi còn sức à? Nước mắt không bao giờ là thừa để cho đi, nhất là với 1 người đáng hận. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, tôi chẳng có gì là hoảng hốt. Tôi sẽ không bảo vệ mình, tôi sẽ tìm lối giải thoát, cuộc sống này đầy rẫy đau khổ.
- Anh muốn làm gì? Muốn giết em không? Giết đi!- Tôi nhếch mép.
Anh quay đi hướng khác, đập 1 cái ầm vào lưng ghế.
- Em muốn chết hơn ở bên tôi sao?
- Rất tiếc, nhưng sự thật là vậy!
Anh vò đầu, đáng chết. Anh xoay sang nhìn tôi:
- Em có thể làm gì?
Tôi nhếch mép, lắc đầu không trả lời. Tôi lấy chiếc gương từ túi xách ra đập vỡ làm 2.
- Những mảnh nhọn thì rất sắc, có thể cắt vào da thịt!- Vừa nói, tôi ấn mảnh vỡ vào tay, tôi chẳng cảm nhận được cảm giác đau. Có lẽ nỗi đau trong lòng đã quá lớn.
- EM có ngừng ngay không?- Anh phóng tới giật lại mảnh vỡ. Tôi giơ cao rồi ấn mạnh vào cổ tay. Mọi chuyện kết thúc rồi. 1 mảnh đen xuất hiện trước mắt.

Nhỏ đã làm gì vậy? Nguyện chết gì hắn sao? Anh tức giận ôm người con gái bất tỉnh trong lòng. Nếu không có hắn thì nhỏ và anh đã là 1 đôi. Nếu không có hắn thì ba mẹ vẫn sẽ rất yêu thương anh. Anh đi đến vô lăng, bảo dừng lại bỏ người tài xế bên đường, quay đầu xe. Chiếc mô tô đang chạy với vận tốc tên lửa đột ngột thẳng lại. Từ trong màn mưa, hắn lờ mờ thấy Nam đang bế nhỏ trên tay, tay nhỏ xuất hiện 1 dòng máu đỏ tươi. Hắn tức giận chạy tới. Nam nhìn hắn khinh khỉnh.
- Đau lòng không? CÔ ấy đã chọn cái chết thay vì chọn tôi.
Đầu óc hắn choáng váng, phải đưa nhỏ đến bệnh viện trước khi quá trễ. Hắn đi thẳng tới giằng nhỏ trên tay anh. Anh né sang:
- Muốn làm gì? Giành cô ấy sao? Không thấy cô ấy đang rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi sao?- Anh cúi đầu hôn vào trán nhỏ 1 cái.
- Anh quá điên rồi, cô ấy sẽ chết thật đó. Nhanh, đưa cô ấy vào bệnh viện.
- CHết thì sao? Cô ấy đã chịu ở bên tôi, sống thì lại xứng bước bên mày sao???- ANh nhìn trời cười.
Hắn chẳng buồn nói nữa giật ngay người con gái tím tái trên tay anh. Anh giành lại:
- Mày muốn cô ấy sống? Được, vậy chết thay đi, tình yêu cao cả mà!
Anh xoay người để nhỏ vào xe ô tô. Hắn đứng đó vò đầu. Hắn phải làm gì đây. Hắn hét lớn:
- EM SẼ CHẾT… VÌ VẬY… ĐƯA CÔ ẤY ĐẾN BỆNH VIỆN ĐI.
Nam cười nhếch mép:
- Nói thì gáng giữ lời!
Chiếc ô tô phóng thẳng về phía bệnh viện. Hắn quay đầu xe nhìn về phía quốc lộ. ” Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn yêu em!”
Trong màn mưa, 1 dòng máu đỏ tươi chảy ra hối hả.
- KHÔNG! Tuấn, Tuấn ơi, anh đang ở đâu?- Nhỏ tỉnh dậy, chỉ là giấc mơ. Nhỏ đang ở đâu? Đây là bệnh viện. Nhỏ nhìn sang 2 người đang đứng cạnh mình là bà Đỗ và ông Đỗ.
- 2 bác, Tuấn đâu rồi?- Nhỏ nói trong nước mắt.
Bà Đỗ đưa tay lên quệt nước mắt:
- Nó đã bị tai nạn giao thông, vẫn còn phẫu thuật chẳng biết sống chết ra sao!
Vậy là giấc mơ… Nhỏ lắc đầu, không phải đâu. Họ đâu muốn nhỏ qua lại với hắn. Nhỏ đứng dậy, bứt sợi dây truyền nước biển, nói:
- 2 người đang dối con, 2 người không cho con qua lại với hắn!- Mắt nhỏ ráo hoảnh vô hồn.
- Không, là thật! Ta chỉ muốn con và nó có chút thử thách trong tình yêu thôi.- Bà Đỗ vẫn khóc.
Nhỏ không tin nữa, nhỏ chạy ra khỏi phòng, gặp y tá:
- Đỗ Hoàng Tuấn nằm phòng nào?- Giọng nhỏ gấp gáp trong hơi thở.
Cô y tá lắc đầu. Đấy, họ lại gạt nữa. Đáng tiếc là lúc nãy nhỏ tin nhưng cũng phải xác nhỏ chạy đến gian chính:
- Xin hỏi, Đỗ Hoàng Tuấn nằm ở phòng nào ạ?
- Vừa nãy có 1 người vừa vào phòng cấp cứu hình như là người cô nói. Vẫn chưa chuyển sang phòng hồi sức, đang trong khâu phẫu thuật thì phải.
Nhỏ ngồi thụp xuồng nền, thật kinh khủng. Nhỏ khóc nấc.
Chap 43: Phải rời xa P2
Xa nhau để yêu nhau nhiều hơn, để trân trọng mọi thứ hơn…

Đã 2 ngày rồi hắn chưa mở mắt. Tôi vẫn ngồi cạnh hắn hi vọng người đầu tiên hắn nhìn thấy là tôi. Baba đã bảo tôi nghỉ như không, tôi không cho phép mình như thế. Cuộc phẫu thuật đã thành công, bác sĩ còn nói thêm sẽ có chút khó khăn vì chưa biết hắn sẽ bị gì. Tôi lo lắm, vì tôi mà hắn phải như thế.
Nam đã đến nhận lỗi với tôi, tôi cũng tha thứ. Không gì nặng hơn khi lòng cứ căm ghét 1 người. Tôi nghe Nhất Trung kể lại là chính nhóc đã báo cho ba mẹ đến. Nó vừa đến thì đã gặp cảnh tượng kinh khủng là hắn nằm trên đất, máu lênh láng hòa vào mưa. Nam đứng chết trân nhìn vào hắn. Ba mẹ đã giải thích cho anh hoàn toàn những trắc ẩn. Cuộc sống không bao giờ tồn tại 1 sự hoàn hảo nhất định, có chăng đó là những sai lầm để ta hoàn thiện bản thân.Anh cũng vậy! Anh đã rất hối hận khi làm hại người em này.
Tôi cũng chẳng buồn nhắc lại ký ức tồi tệ này. Tôi vẫn vậy, không tắm không ăn uống chỉ ngồi cạnh nhìn hắn- 1 tên học sinh cá biệt rất đáng ghét trong mắt tôi giơ thì tôi lại không thể sống thiếu hắn. Tình cảm của tôi đã được ông bà Đỗ chấp nhận. Giờ thì tôi biết gia đình phải di chuyển do thử thách. Bà đã có hỏi tôi có muốn nhận lại Lâm Gia không thì tôi lắc đầu. Tôi không cần tham gia vào chốn lợi danh này.
Tôi thường kể hắn nghe những chuyện vui lúc trước tôi và hắn, nhưng hắn vẫn im thin không trả lời tôi. Hắn không ngồi dậy ăn uống chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng. Như và Thiên có đến thăm hắn, Thiên chỉ im lặng vì cậu cũng rất buồn, hắn là bạn thân từ nhỏ của Thiên rồi cơ mà.
Đã 1 tháng, hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Tôi đã về nhà tắm rửa ăn cơm để chờ hắn nói là hắn yêu tôi. Những bữa cơm của tôi không còn ngon nữa, đôi lúc nó ngấm vị mặn chát, đôi lúc lại đắng ngắt của nước mắt. Ông trời không lấy đi của ai cái gì nhưng tại sao lại để người tôi yêu ngủ 1 giấc lâu đến như vậy.
- Tên ngốc này, có biết ngủ nhiều là mục xương không, thức dậy đi! Tôi yêu anh đấy, thức dậy đi.- Sau mỗi lúc nói chuyện 1 mình thì tôi lại ôm hắn bật khóc.
Ba mẹ hắn đã hỏi bác sĩ, bác sĩ chỉ thở dài, giữ lại được mạng sống nhưng tùy theo ý chí nghị lực của hắn. Tôi đã xin nghỉ 1 thời gian dài ở trường do có chuyện riêng. Chỉ đơn giản tôi không muốn rời hắn nửa bước. Tôi lê bước về nhà để thay quần áo rồi sẽ trở lại.
Tôi quay lại, hắn đã không còn trên giường nữa. Hắn… đã tỉnh lại!!! Tôi chạy khắp xung quanh tìm hắn, hắn đã đã đi đâu rồi chứ. Tôi chạy quanh thì gặp bà Đỗ. Bà nhìn tôi rồi kéo tôi ngồi tại 1 băng ghế.
- Tuấn nó… bệnh nặng hơn nên đã chuyển sang Mỹ rồi, giờ này chắc máy bay cũng cất cánh rồi!
Tôi nghe tiếng dây thần kinh của mình đứt ra, tôi đưa tay che tiếng nấc trọng miệng.
- Sao không cho con gặp anh ấy 1 lần cuối vậy? Con chỉ đi có 1 tiếng thôi mà.- Tôi khóc nghẹn ngào.
Bà ôm tôi vào lòng:
- Bác cũng không muốn đâu, do bệnh tình quá đột ngột. Ra nước ngoài, nó sẽ được điều trị. Nhưng có 2 mặt, 1 là nó sẽ chết 2 là sẽ khỏe mạnh trở về tìm con.
Vẫn còn tình trạng rủi ro số phận quyết định vào tay ông trời, thật bất công. Tôi gật đầu, ôm bà vào lòng để cuốn trôi những tiếng nấc. Mọi chuyện rồi sẽ qua, sẽ qua rất mau. Nó chỉ là cơn ác mộng trong đời. Hắn tuy có quậy, học dở, thường hay chọc ghẹo tôi nhưng cũng có thể gọi là người tốt, hơn nữa hắn rất mạnh mẽ, devil hay angel cũng chẳng làm gì được hắn. Hắn còn nợ tôi lời yêu cơ mà!!!
Tôi lê bước ra khỏi bệnh viện, tôi cả giác được sự mất mác đau lòng trong lòng tôi. 1000 con hạc giấy sẽ làm cho ước nguyện thành sự thật, tôi sẽ gấp, mỗi ngày 1 con hạc, đến khi đủ 1000 con hắn sẽ khỏe mạnh và quay về bên tôi.

5 năm sau…
Tôi đã gấp được 1825 con hạc giấy nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu trở về. Tôi đã hỏi han gia đình hắn nhưng tin tức của hắn là con số 0, Nam đã sang đó cùng hắn. Tin tức của Nam cũng biệt tăm.
Tôi bây giờ đã là 1 cô giáo trẻ, tôi phải học 6 năm mới có thể ra trường nhưng ông bà Đỗ nói tôi có năng lực nên cho tôi ra sớm hơn. Tôi muốn ôn lại kỉ niệm cuàng hắn, nơi tôi chọn dạy là ngôi trường lúc tôi và hắn gặp nhau nhưng… họ đã đủ giáo viên và thằng nhóc Nhất Trung 1 mực đòi tôi chủ nhiệm lớp 6 của nó nên tôi nhận luôn. Dù sao cũng rãnh rỗi cơ mà!!! Chỉ có điều, sự rãnh rỗi đó là những ngày dài chờ đợi...

<< 1 ... 7 8 9 10 11 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status