* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Hoàng Tử Online Full - Tác Giả Kawi

mãi trong đời này…
Anh không phải là hoàng tử của em…
PHẦN 3: AI LÀ HOÀNG TỬ?
Một giấc mơ qua đi
Em về lòng thương nhớ
Chia ly rồi hội ngộ
Hoàng tử có trong mơ?
Một nửa để yêu anh
Nửa kia dành nhung nhớ
Rồi nửa cho cách trở
Bao giờ có tình xanh?
Em xa anh…
Mong một niềm ký ức…
Tràn trề…lấp khoảng trái tim non…
- Này! Cầm lấy!
- Lại kem hả? Ngày nào cũng kem là sao?
- Đừng nhiều lời, người ta đưa thì cứ cầm lấy!
- Rồi rồi…
Tôi nhăn nhó nhận lấy cây kem màu xanh non từ tay của Phạm Long Cả tuần này ngày nào cậu ta cũng bắt tôi ăn cái thứ gây hại cho hàm răng của mình Không biết ở kem có điều gì mà khiến Bom thích thú đến thế Thường tôi chỉ thấy con gái thích ăn kem, còn con trai thì chắc chỉ có cậu ta là ngoại lệ Chính xác thì một ngày Bom có thể ngốn tới 10 cây kem Nhìn cậu ta ăn mà tôi cứ tưởng cái thứ bốc hơi lạnh trên tay Long là một món ăn sơn hào hải vị nào đó Con người đúng là có nhiều sở thích kì quặc
- Hôm nay chúng ta nghỉ học thêm nhé!
- Ơ! Vì sao?
- Mình thích thế! Chúng ta sẽ đi chơi!
- Cái gì? Nghỉ học để đi chơi? Cậu có bị vấn đề gì không vậy?
- Nhỏ này! Hôm nay là thứ mấy?
- À uh! Hôm nay là thứ bảy Thì sao?
- Chúng ta bắt đầu thành một đôi từ ngày thứ mấy?
- Thứ bảy tuần trước.
- Uh! Thế thì đừng hỏi lý do nữa
Bom nói xong rồi chạy vù đi, tôi ngồi lại một mình Sao nhỉ? Tôi quên khuấy mất điều này Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã hết một tuần Nghĩ lại thì làm bạn gái hờ của Long cũng có nhiều cái thú vị, chúng tôi có thời gian để hiểu hơn về nhau, quan tâm hơn đến nhau Nhưng sự thật thì một tuần trôi qua, tôi đã xây dựng cho mình một tình cảm vững chắc với Bom – Hoàng tử Online…Dù rằng, nó không phải là tình yêu…
Vào lớp Tôi vẫn ngồi một mình kể từ khi biết Ghim chuyển trường Có lẽ phải tập cách sống tự lập để mạnh mẽ hơn Theo như lời Quang nói thì ngày mai Minh sẽ về Việt Nam sau hơn một tuần sang Pháp với mẹ Mấy ngày qua tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ để đối diện với sự ra đi của hai cậu bạn sinh đôi của mình Lúc đầu thì có hơi bi quan vì tôi không muốn xa họ, nhưng bây giờ thì tôi nghĩ thoáng hơn rồi Có khi sự xa cách sẽ làm con người ta hiểu nhau hơn Tôi và Phạm Minh suốt ngày gây gổ, suốt ngày hờn giận nhau và luôn luôn xảy ra hiểu lầm đều do chúng tôi chưa thực sự hiểu về nhau Mỗi người một tính, và không phải dễ dàng để hòa hợp những tính cách khác nhau thành một sự thấu hiểu Nhưng tôi đã tự hứa với mình rồi, tôi sẽ để cho cậu ta đi, tuy nhiên, trước khi Minh rời xa tôi, tôi phải can đảm nói hết những gì trong lòng mình cho cậu ấy biết Ghim không tin tôi cũng được, chê trách tôi cũng được, nhưng tôi muốn cậu ấy biết rằng, trong lòng tôi, cậu ấy quan trọng đến mức nào…
Thời gian này Liên thay đổi hoàn toàn Tôi buồn lắm Nhìn cậu ấy cứ như một con người khác, ăn chơi và buông thả kinh khủng Đau lòng hơn là Liên thờ ơ với tôi như người xa lạ Chẳng lẽ cậu ấy không còn cần đến tôi nữa?
- Này Chảnh! – nhỏ Bích tự dưng quay xuống gõ vai tôi
- Hử?
- Dạo này nhỏ Liên sao thế?
- Tao cũng không biết nữa…
- Hôm bữa tao thấy nó bước ra từ bệnh viện đó, mặt nó tái mét hà Nhìn sợ lắm!
- Cái gì? Bệnh viện?
- Uh! Thì nhà tao gần bệnh viện tư đó mà Lúc đang đi chợ với mẹ về thì tao thấy nó bước ra
- Mày thấy khi nào?
- Cách đây hai ngày á!
Không hiểu sao tôi nóng ruột kinh khủng Tôi cảm giác Liên đang dần đánh mất mình Không suy nghĩ gì nhiều, tôi quyết định chiều nay sau khi đi học về sẽ ghé sang nhà nhỏ để xem tình hình Là bạn bè thì không thể bỏ mặc nhau trong những lúc như thế này được Nếu ai cũng quay lưng với nhỏ thì mọi chuyện sẽ ngày càng tồi tệ hơn thôi…
Tan trường Tôi chạy vội ra nhà xe Bom đã đợi tôi trước cổng từ khi nào Tôi dắt con ngựa sắt tới gần chỗ cậu ấy, mặt mày thảm thiết:
- Bom…
- Sao thế?
- Hôm nay…mình không đi với cậu được
- Why?
- Hic…Mình phải tới nhà nhỏ Liên để xem tình hình nhỏ thế nào Mình không thể bỏ mặc nhỏ thêm nữa…
- Nhưng tại sao phải là hôm nay?
Vì…cậu…cậu hiểu cho mình đi! Mình thấy nóng ruột lắm…
- Cậu thật là…
- Đừng giận mà…
Bom không trả lời, chỉ nhíu mày rồi quay đầu xe đạp đi Tôi lơ ngơ nhìn theo Lại làm cậu ấy giận rồi Sao tôi lúc nào cũng khiến cho những người xung quanh mình buồn phiền thế nhỉ? Tôi đúng là không tốt mà…
- Đứng đó làm gì nữa! Không đi à?
- Hở?
Tôi ngẩn tò te thì thấy Bom dừng xe rồi quay đầu lại càm ràm Thế là sao nhỉ? A! Cậu ấy muốn đi cùng tôi! Đúng là Bom dễ thương! Hoàng tử online dễ thương của tôi
Và thế là tôi cười toe toét đạp theo Phạm Long Đôi khi cậu ấy giống Minh đến kì lạ Nhất là những lúc giận Hì! Thế mới là anh em cùng chung huyết thống chứ!
Hai chúng tôi đến thấu nhà Liên lúc trời đã tắt nắng Gia đình Liên thuộc diện khó khăn của phường Trước mắt tôi là một căn nhà nhỏ xíu, tường trần màu đất, cánh cửa trước làm bằng mấy tấm nhôm đã cũ theo năm tháng Lúc thấy tôi tới, bé Tóc, đứa em thứ hai của nhỏ Liên từ trong nhà chạy ù ra, nước mắt ngắn dài:
- Huhu! Chị Thanh ơi! Chị vào can chị Liên đi! Không thôi ba mẹ đánh chị ấy chết mất!
- Hả? Em nói cái gì thế?
- Chị vào nhanh đi!
Con bé cứ khóc nức nở lôi cái ghi đông của tôi vào phía trong Cuống quá, tôi quăng vội cái xe ở góc nhà rồi cùng Long chạy vào Vào đến nơi thì thấy Liên đang ngồi ở dưới đất, vừa khóc vừa nói không ra hơi, ba của nhỏ thì mặt mày đỏ như gấc chín, vừa cầm cán cây chổi quét nhà vừa đánh vào nhỏ tới tấp Tôi tá hỏa chạy lại can ngan:
- Hai bác! Hai bác làm cái gì thế?
Nghe tiếng hét thất thanh của tôi, ba nhỏ dừng tay ngước nhìn lên, Liên cũng hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía tôi, nhưng ngay lập tức nhỏ cúi gầm mặt lại rồi quay về hướng khác Tôi kinh hoàng nhìn thấy những vệt lằn do dấu roi gây ra trên tay, chân và mặt của Liên, chúng đỏ ửng lên trông rất đáng sợ Mấy đứa em của Liên đang co cụm ngồi ở góc tường đối diện, chúng cũng đang giương đôi mắt vừa sợ hãi vừa ngây ngô nhìn tôi
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây…
- Cháu thấy đó! Cô chú nuôi dạy nó ăn học tới chừng này mà nó nỡ dội một gáo nước lạnh như thế vào mặt ba mẹ nó Trời ơi! Cuộc đời cô chú đã phải quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, những mong sau này đời chúng nó sáng sủa khấm khá hơn để mở mày mở mặt, ấy vậy mà… – mẹ Liên chưa nói hết câu đã khóc òa lên
- Cái thứ này thì không còn con cái gì nữa hết! Mày cút đi! Đừng bao giờ quay về cái nhà này nữa! – ba nhỏ quát lên rồi bỏ vào phòng trong
Tôi ngậm ngùi không biết nói gì Trong hoàn cảnh này thì bậc làm cha làm mẹ nào cũng không thể tránh khỏi cách cư xử như vậy Long không hiểu sao lại nắm chặt tay tôi rồi nhìn sang phía Liên Nhỏ vẫn ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, đôi mắt mọng nước đờ đẫn, gương mặt thẫn thờ Tôi đau lòng đứng dậy, tiến lại phía Liên Không ngờ chỉ một thời gian ngắn không ở bên mà nhỏ đã ra nông nỗi như vậy
- Đừng lại gần tao!… Mày về đi!… Tao không cần sự thương hại!
Liên nói ngắt quãng rồi gắng gượng đứng dậy đi vào phòng đóng cửa lại Tôi thở dài nhìn theo Có lẽ cậu ấy xấu hổ Tâm lý ai cũng vậy thôi Tôi vừa giận vừa thương nhỏ ghê gớm Long bước lại gần tôi rồi nói thầm thì:
- Về thôi! Họ cần sự yên tĩnh…
Chúng tôi chào bác gái ra về khi trời đã tối đen như mực Bà mẹ ấy vẫn ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ với đôi mắt buồn rười rượi Người ta bảo con dại thì cái mang, có lẽ đúng thật Ngôi nhà vốn đã vắng tiếng cười bây giờ càng trống trải Tôi thở dài rồi cùng Long đạp xe về

Bây giờ tôi đang nằm trên giường và suy nghĩ về Liên Càng nghĩ tôi càng thương nó Trong chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm Đáng lý ra tôi phải can ngăn nó từ đầu khi biết nó quen với Prince Nhưng vì lòng tự ái do bị nó thờ ơ mà tôi đã bỏ mặc nó để rồi xảy ra cơ sự này Làm mẹ…Phải! Liên đã phải làm mẹ…Và nhỏ cũng đã phải bỏ đi hình hài vừa mới được hình thành trong bụng mình vì sợ hãi và hoảng loạn Hèn gì hồi chiều nhỏ Bích nói rằng đã thấy Liên bước ra từ bệnh viện tư cạnh nhà…Haizzz…Sao nhỏ khờ thế nhỉ? Nhưng tôi không trách Liên được Không phải lúc nào mọi chuyện cũng theo ý mình muốn, hoàn cảnh xô đẩy cũng dễ khiến con người ta phạm sai lầm Chúng tôi thì vẫn còn quá non nớt trước những cạm bẫy của cuộc sống, suy nghĩ bồng bột và hành động bồng bột…Ai cũng có thể mắc phải…Điều quan trọng bây giờ là làm sao đưa Liên trở lại cuộc sống thường ngày, để nhỏ có thể tự tin đối diện với mọi người và có dũng khí làm lại từ đầu, làm lại một cuộc đời mới…
7h50 sáng…
Đang ngồi trên lớp, đột nhiên điện thoại trong túi quần của tôi rung liên hồi Giờ này mà có ai gọi nhỉ? Tôi lén cô giáo cúi xuống mở di dộng ra Số lạ Cũng định cắt máy nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác đây là một cuộc điện thoại quan trọng…
- Alo!

Trước mắt tôi bây giờ là Liên Nhỏ không nhìn thấy tôi vì đang nhắm nghiền mắt lại Xung quanh là một màu trắng bao phủ, bịch nước biển đang nhỏ từng giọt chậm rãi truyền vào người nó Mặt Liên trắng bệch, môi nhợt nhạt, đôi mắt vẫn cứ như đang khóc Tôi thấy sống mũi mình cay cay Nó đã đành lòng chối bỏ hình hài trong bụng mình, bây giờ lại chối bỏ luôn cuộc đời của chính mình là sao vậy chứ? Nếu như sáng nay, bé Tóc không kịp thời phát hiện nó nằm bất tỉnh bên đống thuốc ngủ vương *** trên nền nhà thì có lẽ mọi chuyện đã không còn cứu vớt được nữa Ba mẹ của nhỏ đã khóc hết nước mắt Khi bác sĩ thông báo đã qua cơn nguy kịch thì họ mới có thể thở phào được một hơi Có lẽ Liên sốc khi có quá nhiều điều tồi tệ đến với mình Và khi bế tắc thì nhỏ đã dại dột dùng đến mấy viên thuốc đáng sợ đó Sao mọi chuyện lại ra nông nổi này cơ chứ?
Tôi ngồi cùng với Liên suốt cả ngày hôm đó Cả lớp bây giờ cũng đã biết hết về hoàn cảnh của nhỏ, cô chủ nhiệm cùng vài đứa hồi chiều có tới thăm nhỏ Ai cũng thở dài trước sự dại dột của Liên Nhưng cũng như tôi, họ thương nó nhiều hơn là trách Liên nghĩ sẽ tất cả sẽ quay lưng với mình khi bản thân lâm vào tình trạng thê thảm này, nhưng có lẽ nó đã quá bi quan Mọi người vẫn luôn ben cạnh chúng ta nếu như ta thực sự cần họ…
- Thanh! – Liên cất giọng đầy mệt mỏi khi hé mở đôi mắt
- A! Mày tỉnh rồi! Con ngốc này! Mày làm tao lo quá!
- Tao chưa chết hả?
- Ăn nói lung tung! Chết chóc gì đây! Mày chỉ bị ngất thôi, không sao hết!
- Hix…tại sao không để tao chết đi! Sống làm gì nữa! – Liên nhăn nhó, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng
- Tao đánh mày bây giờ Mày đừng có ngu ngốc thêm nữa Mọi chuyện chưa phải là đã quá muộn nếu như mày biết làm lại Việc cần thiết bây giờ là mày phải tỉnh dưỡng để mau chóng hồi phục và trở lại làm một Phan Cẩm Liên nhí nhảnh, hồn nhiên của ngày xưa! Nghe rõ chưa!
- Mày đừng an ủi tao nữa! Tao chán bản thân lắm rồi! Tao ghét cả thế giới này! Tao không muốn sống! Tao không muốn sống! – Liên cứ thể giằng xé bản thân,
nhìn nó bây giờ khiến tôi đau đến đứt ruột Mọi chuyện đối với Liên vẫn còn quá kinh khủng
- Ai cho cậu chết mà chết!
Một tiếng quát lớn từ phía đằng sau khiến tôi giật mình quay lại, Liên cũng ngước mắt nhìn lên Là Quang! Cậu ta tiến lại phía Liên rồi cúi người xuống, dùng hai tay đặt mạnh lên vai nhỏ và nói nhấn từng câu, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tái nhợt đi của Liên với thái độ cực kì nghiêm túc
- Này! Nghe cho rõ đây! Phạm Quang này thích cậu! Và tôi không cho phép cậu chết! Cả thế giới này quay lưng với cậu thì tôi vẫn sẽ nhìn cậu, cả thế giới này buộc tội cậu nhưng tôi sẽ tha thứ cho cậu Vì thế cậu không việc gì phải chối bỏ cuộc sống của mình! Hiểu chưa?
- Quang…
Liên ngơ ngác rồi chết lặng trước những gì vừa nghe được Tôi cũng bàng hoàng không kém Quang thích Liên ư? Tại sao tôi không nhận biết được điều này sớm hơn nhỉ?
- Tôi xin mấy người đấy! Đừng nghĩ cách an ủi tôi nữa! Quang! Cậu không việc gì phải làm như thế! Tôi…tôi không xứng! – sau một hồi ngỡ ngàng, Liên vội vã hất tay Quang ra rồi quay mặt sang phía khác, giọng nghẹn ngào
- Tôi nói thật mà! – Gum trả lời ngay lập tức

Cuối cùng thì tôi và Quang cũng thuyết phục được Liên từ bỏ ý định chấm dứt cuộc đời của mình Bây giờ tôi mới phát hiện ra giữa Quang và Liên có cái gì đó rất tương đồng, qua cách nói, cách nhìn, thái độ và cả hành động Liên có vẻ biết sợ trước sự nổi khùng của Quang Và tôi thấy mừng vì điều đó!
- Bây giờ thì mày kể cho tụi tao nghe toàn bộ sự việc đi!
- Tao…
- Cứ kể đi, không sao! – Gum động viên
- Tao…tao quen hắn trong một lần tới chơi nhà nhỏ bạn trong lớp học thêm Hắn chủ động làm quen rồi tán tỉnh tao Lúc đầu tao cũng không thích, nhưng thời gian đó ba mẹ tao hay gây gổ cãi vã nhau suốt, tao bực mình nên không muốn về nhà nữa…Và rồi lúc nào tao đi lang thang trên đường hắn cũng xuất hiện…Dần dà…tao tin hắn…tao nghĩ hắn thích mình thật sự…Hắn rất chân thành khi nghe tao tâm sự…Và tao đã tưởng rằng hắn hiểu mình…Hix…Càng lúc tao càng lún sâu hơn vào cái tình cảm vẩn vơ đó, tao nghe lời hắn trốn học đi chơi, ăn trộm tiền ba mẹ cho hắn đánh tỉ số, không biết lúc đó tao bị sao nữa…Hắn nói gì là tao tin, hắn bảo gì là tao làm…Và rồi…
Liên không nói tiếp được Nhỏ cúi mặt xuống khóc nức nở Tôi mủi lòng quàng tay ôm lấy nó Con gái thường nhẹ dạ cả tin, ngay cả tôi suýt nữa cũng bị tên Prince dởm ấy lừa gạt Có chăng là tôi may mắn hơn Liên khi sớm phát hiện ra bộ mặt thật của hắn Dù gì đi nữa thì chúng tôi vẫn còn quá non nớt trước những cạm bẫy của cuộc đời Cũng may mọi chuyện chưa đến nỗi tồi tệ không thể cứu vãn Liên vẫn khóc rấm rứt trên tay tôi Quang im lặng không nói gì, chỉ nhìn với ánh mắt xót xa
- Tao sai rồi mày ơi…
Uh! Nhỏ đã biết mình sai Và tôi tin cú vấp này sẽ khiến nó mạnh mẽ hơn và khôn ngoan hơn Mong cho bạn tôi sớm lấy lại cuộc đời mình…Tôi yêu nhỏ nhiều lắm…

Liên đã ngủ thiếp đi sau khi ăn được vài muỗng cháo Quang bảo tôi về để cậu ấy ở lại với nhỏ một lát Ba mẹ nhỏ cũng sắp từ nhà vào bệnh viện
- A Thanh này!
- Hử?
- Anh về rồi đấy!
- …
- Cậu đi gặp anh đi…Anh nhớ cậu lắm đấy…
- Mình về nhé!
Tôi cố gắng lảng tránh câu nói của Quang Minh về rồi Nhưng cậu ấy cũng sẽ rời bỏ tôi Nói sao nhỉ? Thực lòng tôi rất muốn gặp Minh Nhưng chắc gì cậu ấy đã muốn gặp tôi…
Tôi đạp xe về đến nhà cũng là lúc mặt trời khuất hẳn sau những đám mây màu đỏ thẫm Trên đường đi tôi cứ suy nghĩ miên man về việc có nên đi gặp Minh hay không Nếu như lần này không nói được những gì muốn nói thì có lẽ là tôi sẽ phải ân hận đến chết mất Nhưng tôi cảm giác mình không có đủ can đảm để đối diện với cậu ấy chứ đừng nói là bày tỏ tấm lòng…Sao mà khó quá…
Tôi dừng xe trước cổng Không gian xung quanh im ắng đến lạ Hôm nay ba mẹ đi dự tiệc, anh hai thì đi Vũng Tàu với mấy người trong hội Kỹ năng của mình rồi Hix…Lại phải ở nhà một mình Tôi bây giờ chỉ muốn ngủ thôi Mệt mỏi lắm rồi…
- Tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy!
Đang tra chìa vào ổ, tim tôi đột ngột đập thình thịch khi nghe tiếng nói ấy Theo phản xạ tôi quay người lại nhìn, tay vẫn run run Ai thế này? Minh ư? Cậu ta đang đứng dựa lưng vào thành tường của cổng nhà tôi, hai tay bỏ vào bọc quần, mắt nhìn lên trời, miệng mỉm cười lạnh lùng Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn phong cách ấy nhưng sao bây giờ lại có cái gì đó xa lạ đến thế này…Tôi bật ra một câu hỏi trong vô thức:
- Cậu đợi tôi ư? Không phải cậu…
Tôi định nói ” Không phải cậu giận tôi ư?” nhưng không kịp phát âm ra trọn vẹn thì Ghim đã tiến lại và ôm chặt tôi vào lòng…Cậu ta làm mọi thứ theo cách lạnh lùng như xưa nay vẫn thế…Nhưng sao mà tôi muốn khóc thế này…
5 phút…
10 phút…
Tôi vẫn đứng yên như thế trong vòng tay Minh Mọi thứ xung quanh cứ như không hề tồn tại, chỉ có những giọt nước mắt của tôi là lặng lẽ rơi trên bờ vai đầy thương nhớ ấy…
Trời chiều đến nhạt nhòa, gió không có, nắng đã tắt từ lâu, con đường nơi tôi đang đứng im ắng đến câm lặng, mấy hàng cây nhỏ nhoi rung rinh từng chút một những tiếng kêu của màn đêm đang chuẩn bị ập xuống Minh không nói một lời nào, tôi thì không biết phải nói thế nào…Tình cảm đôi khi thật đáng ghét Tôi không hiểu mình thực sự đã trưởng thành cho cái gọi là tình yêu? Nghe sao mà xa xôi, nghe sao mà lớn lao quá!
Và rồi cậu ấy buông tôi ra…nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua rồi biến đi trong bất tận Tôi cứ đờ người ra, vai áo Minh đã ướt…Sao dạo này tôi hay mau nước mắt thế cơ chứ! Lúc nào cũng khóc được, lúc nào cũng mềm yếu được Là tại ai? Là tại tình yêu…
Minh nhìn tôi rất nhanh, rồi bước đi về phía trước Như thế có nghĩa là…cậu ấy chấp nhận để lại tôi và đi một mình Thật quá phi lý để đòi hỏi ở Minh một điều gì đó to tát hơn Bởi đơn giản chính Trần Thanh Thanh này đã không cho cậu ấy cơ hội Đáng đời mày lắm Thanh Thanh ạ! Chính mày tự bỏ rơi trái tim mày…
Minh bước đi không nhanh, nhưng đủ để tôi thấy lòng day dứt Một cảm giác ùa vào choáng dầy tâm trí Tôi ân hận Và thực lòng tôi không muốn mọi chuyện kết thúc theo cái cách tồi tệ như thế này Tôi không muốn!
- Này…
Cậu ấy dứng bước Nhưng không quay lại…
- Cậu…vẫn sẽ…bước đi một mình như thế ư?
Minh thoáng cúi đầu, đôi chân chà nhẹ những viên sỏi dưới đế giày Tôi thì thấy mình thật là tham lam Tôi cũng không hiểu bản thân đang làm gì nữa…
- Đừng quay lại thêm lần nữa…Tôi để cậu đi đấy…Tạm biệt…
Đó hoàn toàn là một lời nói dối! Nhưng tôi không thể nói điều gì khác hơn Cổng mở toan và tôi dắt nhanh con ngựa sắt của mình vào Minh vẫn đứng đó, quay lưng không nhìn tôi Thế là mọi chuyện vẫn tồi tệ, và tôi vẫn không có đủ dũng khí để nói ra tất cả Có lẽ Thanh Thanh này đã quá ủy mị chăng? Tôi chỉ mới 17, tôi còn quá trẻ cho một tình yêu đích thực của đời mình Nếu như cố gắng, tôi không tin mình sẽ không quên được Phải! Rồi tôi sẽ quên…rồi sẽ quên…Tôi tự trấn an mình như thế trong hai hàng nước mắt Lại khóc! Vì sao cứ phải khóc cơ chứ? Nước mắt đâu mà thừa thải quá, nhưng tôi vẫn không kìm được…Con người không thể phủ nhận được mình đang đau khi trái tim đã rỉ máu…

Tôi đến trường với tâm trạng không mấy vui vẻ Chuyện nhỏ Liên, chuyện tôi bị cả trường đồn ầm lên là bắt cá hai tay khiến Phạm Minh phải chuyển trường,...

<< 1 ... 17 18 19 20 21 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status