và Mundungus, kẻ vẫn còn hấp háy mắt nhìn hắn một cách râu rĩ.
“Cháu đã gặp bà già Figgy chưa?, hắn hỏi
“Chưa” Harry trả lời, “Cháu chưa gặp ai cả”
“Phải, lẽ ra ta không nên bỏ đi”, Mundungus nói, vừa nghiêng người về trước, vừa tự bào chữa cho mình “Nhưng đó là một cơ hội kinh doanh tốt…”
Harry cảm thấy có một cái gì đó đang cào cào chân mình, đó là Crookshanks, con mèo bị băng bó chân của Hermione, nó cuộn mình quanh chân Harry, gừ gừ, sau đó nhảy vào lòng Sirius, nằm co tròn lại. Sirius gãi gãi tai nó, quay lại nói chuyện với Harry.
“Nghỉ hè vui chứ?”
“Không, đó là một kì nghỉ tồi tệ”
Lần đầu tiên, nó thấy một cái gì đó như là một cái cười khẩy, lướt ngang qua mặt Sirius.
“Cháu có biết là cháu đang than phiền về chính bản thân chú không?”
“Gì ạ?” Harry hỏi lại một cách hoài nghi.
“Thật ra, chú đã có dịp chào đón một vụ tấn công của bọn Dementor. Đó là một cuộc chiến đấu khủng khiếp vì linh hồn của chú có thể bị đánh bại bởi sự buồn tẻ. Cháu nghĩ rằng chỉ có mình cháu mới trải qua những thứ đó sao, ít ra thì cháu vẫn có thể thoát ra khỏi, đi dây đó, duỗi chân duỗi cẳng, chiến đấu chút đỉnh… Còn chú bị kẹt trong này cả tháng trời rồi”
“Sao vậy?” Harry nhăn mặt.
“Bởi vì Bộ Pháp Thuật vẫn còn truy đuổi chú, và Voldemort chắc chắn đã biết chú là một Biến Nhân rồi, Đuôi trùn chắc đã nói cho hắn, cái lợi thế nhất của chú trở nên vô dụng. Không có nhiều thứ mà chú có thể làm cho Hội Huynh đệ Phượng Hoàng… hoặc ngay cả cho cụ Dumbledore“
Có một cái gì đó nghẹn lại trong lời nói của Sirius khi Sirius nhắc đến tên của cụ Dumbledore. Điều này cho Harry biết Sirius cũng không vui vẻ gì lắm với Bộ chỉ huy. Harry thấy thông cảm cho người cha đỡ đầu của nó quá.
“Ít ra thì cũng đã biết những chuyện đang diễn ra”, nó lấy giọng cứng cáp nói.
“Ồ đúng,”Sirius đáp lại một cách mỉa mai. “Lắng nghe Snape dài dòng, phải chịu đựng những lời dầy ngụ ý rằng hắn đã mạo hiểm cả tính mạng của hắn ở ngoài kia trong khi ta chỉ quanh quẩn ỏ trong này, tận hưởng mọi sự thoải mái, phải nghe hắn hỏi thăm những chuyện chùi rửa như thế nào…”
“Chùi rửa cái gì”
“Làm cho cái nơi này trở thành nơi có thể sống được,” Sirius trả lời, vung tay quanh phòng bếp tối tăm, buồn thảm, “Cả 10 năm nay có ai sống ở đây đâu, từ khi mẹ ta chết, trừ phi cháu tính cả con gia tinh già của bà ấy, nó chỉ đi lòng vòng và chẳng chịu lau dọn gì cả hàng thế kỉ rồi.
“Sirius “, Mundungus lên tiếng, dường như chẳng chú ý đến mẩu đối thoại, mà chỉ chăm chăm vào cái ly cạn. “Cái này bằng bạc hở?”
“Đúng vậy”, Sirius nhìn nó chán ghét, “Loại bạc quí giá nhất thời xưa, thế kỉ 15, chạm khắc với huy hiệu của dòng họ Black.”
“Nó vẫn còn đáng giá lắm đây,” Hắn làu bàu, vừa làm bóng cái cốc với cái tay áo của hắn.
“Fred, George, KHÔNG, TỤI BAY CHỈ CẦN KHIÊNG CHÚNG THÔI!”, Giọng bà Weasley rít lên.
Harry, Sirius, Mundungus cùng quay lại, và trong tích tắc, họ phải nhảy ra khọi bàn ngay lập tức. Fred và George đã bỏ bùa cái vạc lớn chứa đầy thịt hầm. Một cái vại thép chứa bia, một cách thới xắt bánh mì bằng gỗ nặng, cùng với con dao bự cùa nó, ném chúng mạnh vào không trung. Cái vạc trượt trên suốt chiều dài của bàn, và chỉ dừng lại ngay rìa của nó, để lại một vạt cháy xém đen, dài trên mặt gỗ, cái vại bia rơi ầm xuống đất, vang bia tung tóe ra, con dao xắt bánh mì thì trượt ra khỏi thớt, phóng xuống, cắm phập một cách nguy hiểm vào ngay chỗ mà chỉ một giây trước Sirius đã để tay.
“Ối trời,” bà Weasley gào lên, “TỤI BAY ĐÂU CẦN PHẢI…, TAO MỆT LẮM RỒI, CHỈ TẠI TỤI BAY ĐÃ ĐƯỢC PHÉP SỬ DỤNG PHÁP THUẬT. TỤI BAY ĐÂU CẦN PHẢI RÚT ĐŨA RA CHO NHỮNG VIỆC LẶT VẶT NHƯ THẾ!”
“Tụi con chỉ cố gắng tiết kiệm thời gian thôi mà”, Fred thanh minh, vội vàng giựt mạnh con dao rao khỏi mặt bàn. “Xin lỗi chú Sirius, cháu không cố ý…”
Harry và Sirius không thể nhịn cười được, còn Mundungus, bị ngã nhào về phía sau, không ngớt chửi rủa khi đứng dậy. Con Crookshanks rít lên giận dữ, lẩn xuống dưới gầm chạn chén bát, đưa đôi mắt vàng khè hấp háy trong bóng tối.
“Nào, các con,” ông Weasley lên tiếng, dựng cái vạc lại, để lên giữa bàn, “Mẹ các con đúng đấy, các con đã đến tuổi để thể hiện trách nhiệm của mình.”
“Mấy anh của tụi nó đâu có gây rắc rối dữ vậy đâu”, bà Weasley vừa càu nhàu, vừa ném phịt cái vại bia lên bàn, làm văng bia ra thêm một lần nữa.
“Bill đâu có cần mỗi bước lại biến hình! Chalie đâu có cần phải bỏ bùa mọi thứ nó gặp! Percy…”
Bà dùng lại đột ngột, dường như hụt hơi, lén nhìn chồng một cách hoảng hốt, còn ông Weasley thì như là cứng người lại.
“Thôi, chúng ta ăn đi”, Bill nói lẹ làng.
“Bữa ăn trông thật tuyệt, Molly”, Lupin vừa nói vừa múc món thịt hầm vào dĩa, chuyền qua những người khác.
Không ai nói gì ngoại trừ tiếng bát đĩa va vào nhau, tiếng dao cắt thịt, tiếng của những người khác ngồi xuống, bắt đầu bữa ăn. Sau đó bà Weasley quay qua nói với Sirius.
“Tôi định nói với chú điều này, Sirius, có cái gì đó bị mắc kẹt trong cái bàn viết ở phòng vẽ đó, nó cứ rít lên, run bần bật. Dĩ nhiên đó chỉ là một con Ông Kẹ nào đó, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải kêu Alastor xem qua nó trước khi để cho nó ra ngoài”
“Cứ làm những điều chị muốn”, giọng Sirius hơi khang khác.
“Những bức màn ở đó cũng đầy những con Doxys nữa,” bà Weasley tiếp tục, “tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách xử lý bọn chúng ngày mai”
“Tôi sẽ trông nom việc đó cho” Sirius trả lời. Harry nghe có chút chua chát trong lời nói của Sirius, nhưng nó không biết những người khác có thấy vậy không.
Đối diện với Harry là cô Tonks, đang bày trò với Hermione và Ginny bằng cách biến cái mũi mình thành từng miếng nhỏ, vừa đảo mắt vừa giả bộ đau đớn như lần cô đến đón và thu dọn đồ đạc trong phòng Harry. Cái mũi của cô phình ra giống mỏ chim, làm gợi nhớ đến cái mũi của thầy Snape, sau đó co lại kích thước của cái mũ nấm, rồi lại mọc ra vô số lông từ lỗ mũi. Chắc chắn đây là trò giải trí thường xuyên trong bữa ăn, bởi vì Hermione và Ginny nhanh chóng yêu cầu cô làm những cái mũi mà họ ưa thích.
“Làm cho nó giống như cái mõm heo đi cô Tonks”
Tonks đáp ứng, và Harry, khi nhìn lên, cứ tưởng là bộ mặt Dudley đang nhe răng ra nhìn nó ở phía bên kia bàn.
Ông Weasley, Bill, và Lupin đang có một cuộc tranh luận sôi nổi về những con yêu tinh.
“Chúng chưa từng từ chối thứ gì cả” Bill nói, “Con vẫn không thể làm việc được dù cho người ta tin hay không tin rằng hắn đã trở lại.. Dĩ nhiên, bọn chúng sẽ không bám lấy mọi người. Chỉ cần tránh xa bọn chúng là được.”
“Ta chắc là chúng chẳng bao giờ ngả về phía kẻ – mà – ai – cũng – biết – đấy” ông Weasley lắc đầu, trầm ngâm.
“Bọn chúng cũng thua luôn, còn nhớ cái gia đình yêu tinh mà hắn đã giết hại không, dường như ở gần Notthingham?”
“Tôi thì nghì rằng còn tuỳ thuộc vào việc bọn chúng được trả công như thế nào nữa.” Lupin tiếp, “Tôi không nói về vàng mà tôi nói về sự tự do mà chúng ta đã cướp đoạt của bọn chúng hàng thế kỷ nay. Vì sự tự do đó mà bọn chúng sẽ bị dụ dỗ. Cháu có gặp may mắn với Ragnok không, Bill?”
“Ngay bây giờ trông hắn giống như là một kẻ không có phép thuật vậy, hắn vẫn tiếp tục lê lết đây đó với những vụ buôn bán Bagman, hắn trở mặt với ngài bộ trưởng, những con yêu tinh sẽ chẳng bao giờ lấy được tí vàng nào từ hắn, mấy người biết đó….”
Một tràng cười phát ra từ phía giữa bàn, ngắt ngay lời của Bill. Fred, George, Ron và Mundungus đang cười lăn cười lộn trên ghế.
“Rồi,” Mundungus cố ngưng cười, nước mắt dàn dụa từ khoé mắt. “Nếu mấy người tin, tụi nó nói với ta “Nè Dung, mày lấy mấy con cóc nhái đó ở đâu vậy? Nó đáng giá cho sự ra đi của mấy thằng trộm, và chặn đường tao!”, rồi ta trả lời, “Chặn cái cóc khô nhà mày, Will, rồi sao nữa, mày muốn thêm vài cái nữa không?” Và nếu mấy cháu tin ta, mấy chàng trai à, mấy cái máng xối ngu ngốc đó mua hết cóc của ta với cái giá đắt gấp nhiều lần lúc đầu”
“Tôi nghĩ là bọn chúng không cần nghe thêm gì nữa về những vụ mua bán của chú, cám ơn nhiều Mundungus “bà Weasley cúng giọng, ngay khi Ron cười rú lên, ngã lăn quay ra khỏi bàn.
“Thôi mà Molly” Mundungus đáp ngay, dụi mắt, liếc nhìn Harry.
“Mấy cháu biết đó, Will chặn tụi nó lại ngay giá đầu tiên nên ta chẳng làm gì sai trái cả”
“Tôi không cần biết chú học hỏi đúng sai ở đâu Mundungus, nhưng tôi nghĩ chú đã lầm lẫn khi dạy cho bọn chúng một vài bài học về sự vô lễ rồi đó” Molly lạnh lùng bảo.
Fred và George xìu mặt xuống cốc bia. George bị nấc cụt. Vì một lí do nào đó, Bà Weasley liếc nhanh về phía Sirius, trước khi đi chuẩn bị món bánh hấp đại hoàng cho tráng miệng. Harry nhìn sang Sirius.
“Thím Molly có vẻ không thích Mundungus cho lắm” Sirius trầm ngâm nói.
“Ông ấy làm gì trong chiến dịch?”
“Hắn hữu dụng lắm chứ,” Sirius nói nhỏ, “Hắn biết nhiều ngõ ngách. Có lẽ hắn thấy hắn là kẻ duy nhất được việc. Nhưng hắn trung thành với cụ Dumbledore. Cụ đã giúp hắn thoát khỏi một vụ dơ bẩn. Có một người như hắn ở xung quanh là điều đáng giá. Hắn có thể nghe những điều mà chúng ta không thể. Nhưng Molly nghĩ rằng mời hắn dùng bữa tối là một điều không đáng. Bà ấy vẫn chưa tha thứ cho hắn về việc rời bỏ khỏi vị trí khi đang nhận nhiệm vụ bám sát cháu”
Món bánh hấp và món kem sữa hấp làm cho cái quần jeans trở nên quá ư chật chội (cái quần jeans đó một thời là của Dudley). Khi nó bỏ thìa xuống, thì chẳng ai nói gì với ai cả ông Weasley tựa lưng vào ghế dựa, trông có vẻ no nê và thư giãn; Tonks ngáp một cái thiệt lớn, cái mũi của cô đã trở lại bình thường: còn Ginny quì xuống sàn, nhử nhử con Crookshanks ra khỏi gầm chạn, dứ cái nắp vại bia để dụ nó ra.
“Gần đến giờ ngủ rồi đây,” Bà Weasley nói với một cái ợ.
“Chưa phải bây giờ, Molly” Sirius lên tiếng, đẩy cái dĩa hết ra, và quay qua nhìn Harry “Cháu biết đấy. Chú rất ngạc nhiền về cháu đấy. Chú nghĩ rằng điều đầu tiên cháu làm khi đến đây là hỏi thăm về Voldermort.”
Không khí trong phòng thay đổi một cách nhanh chóng làm Harry liên tưởng giống như sự có mặt của bọn Dementor (Giám Ngục – ND). Nơi một giây trước đó đầy vẻ ngái ngủ thư giãn, mà giờ đầy vẻ de doạ, căng thẳng. Sự sợ hãi lan khắp bàn ăn khi nghe Sirius nhắc đến tên của Voldemort. Lupin, hớp một hớp rượu, từ từ đặt cốc xuống, trông có vẻ lo lắng.
“Cháu đã hỏi rồi đó chứ” Harry nói một cách phẫn nộ, “Cháu đã hỏi Ron và Hermione nhưng bọn họ bảo họ không được tham gia chiến dịch, nên…”
“Điều này thì họ đúng đấy” bà Weasley xen vào, “Các cháu còn quá nhỏ”
Bà đang ngồi nghe ngóng trên ghế, khoanh tay lại, nét mặt thể hiện sự mệt mỏi.
“Đến khi nào mà mấy người tham gia Hội Huynh đệ phượng hoàng được phép trả lời câu hỏi vậy? Harry đã bị mắc kẹt suốt một tháng trời ở ngôi nhà Muggle đó…”
“Chờ chút đã” Goerge ngắt ngang đột ngột.
“Khi nào thì Harry mới được trả lời?” Fred hỏi.
“Tụi cháu đã cố moi móc chú suốt cả tháng trời. Vậy mà chú chẳng hé một thứ thối tha nào cả”. Goerge tiếp.
“Cháu còn quá nhỏ, cháu không được tham gia chiến dịch” Fred cao giọng nhại, nghe giống như giọng mẹ nó một cách khôn ngoan. “Harry vẫn chưa đủ tuổi mà”
“Chuyện mấy cháu không được biết gì về Hội Huynh đệ cả không phải là lỗi của chú” Sirius nhẫn nại trả lời. “Đó là quyết định của bố mẹ các cháu. Mặt khác, Harry …”
“Chuyện đó không đến lượt chú để quyết định xem chuyện gì tốt cho Harry!” bà Weasley nói một cách cứng rắn. Điều mà bà đang biểu lỏ hiên rõ trên mặt, đầy vẻ nghiêm trọng. “Chú đã quên mất những điều cụ Dumbledore đã nói sao?”
“Điều gì”, Sirius chậm rãi hỏi với vẻ mặt của một người đàn ông sẵn sàng chiến đấu.
“Điều không nên nói với Harry chứ không phải điều nó muốn biết”, bà Weasley nhấn mạnh vào những từ cuối.
Đầu của tụi Ron, Hermione, Fred, Goerge hết quay qua phía bà Weasley đến quay sang phía Sirius giống như chúng đang coi một trận đấu tennis vậy. Ginny đang quì giữa một đóng nắp vại bia bỏ, há mỏ ra hóng chuyện. Lupin cũng hướng về phía Sirius.
“Tôi không định nói cho nó biết nhiều hơn những thứ mà nó cần, Molly. Nhung vì nó là người duy thấy sự trở lại của Voldemort, (một lần nữa cái tên này lại gây nên một sự rùng mình của những người ngồi quanh bàn), nó hơn ai hết có quyền …”
“Nó không phải là thành viên của Hội Huynh đệ. Nó mới chỉ 15 và…”
“Nó xứng đáng được là thành viên, hơn một số người ở đây”
“Đây có ai phủ nhận những chuyện mà nó đã làm”, bà cao giọng, nắm tay của bà run run tựa vào ghế. “Nhưng nó…”
“Nó không còn là một đứa con nít nữa”, Sirius đáp lại một cách nhẫn nại.
“Nhưng nó cũng chưa phải là người lớn”, 2 má của bà ửng lên, “Nó không phải là James, Sirius!”
“Tôi hiểu rõ nó là ai mà, cám ơn, Molly” Sirius lạnh lùng nói.
“Tôi không chắc là chú biết! Đôi lúc cái cách mà chú nói chuyện với thằng bé cứ như là chú chú nghĩ chú người bạn thân nhất của chú đã trở về vậy!”
“Chuyện đó thì có gì sai?” Harry hỏi.
“Điều sai trái là cháu không phải là cha cháu, mặc cho cháu có giống cha cháu đến thế nào đi chăng nữa”, bà Weasley vừa trả lời Harry, vừa ném cho Sirius một cái nhìn chán nản. “Cháu vẫn còn đi học và người lón có trách nhiệm nhắc cho cháu nhớ về điều đó”
“Điều đó có nghĩa là tôi đang lơ là trách nhiệm của một người cha đỡ đầu à?” Sirius cao giọng.
“Điều đó có nghĩa là chú đã hành động quá vội vàng, Sirius, vì thế mà cụ Dumbledore luôn nhắc chú phải ở trong này và…”
“Chúng ta làm ơn đừng nhắc đến những chỉ thị của cụ Dumbledore về tôi.”
“Anh Arthur”, bà gào lên, hướng về phía chồng, “Arthur, khuyên chú ấy gìum em.”
Ông Weasley không thể mở miệng ra nói được. Ông gỡ mắt kiếng ra, lấy vạt áo lau lau chùi chùi, không dám nhìn sang vợ. Chỉ sau khi ông đã đeo cặp mắt kiếng vào, ông mới lên tiếng.
“Cụ Dumbledore biết rằng mọi thứ đã thay đổi, Mooly à. Cụ đã chấp nhận cho Harry được tham gia vào, trong một vài khía cạnh nào đó. Bây giờ nó đã là thành viên của ban chỉ huy rồi.”
“Thì đúng vậy, nhưng chuyện đó với chuyện cho phép nó hỏi bất cứ điều gì nó muốn là hai chuyện khác nhau”
“Theo tôi” Lupin lên tiếng, nhìn sang Sirius ngay khi bà Weasley liếc nhìn ông, hi vọng ông sẽ là một đồng minh của mình, nhưng Lupin đã lên tiếng, “Tôi thì nghĩ tốt nhất chúng ta phải nói cho Harry biết sự thật, không phải tất cả, Molly, một cách tổng quát từ chúng ta, chú không phải góp nhặt từ những người khác”
“Thôi được”, bà Weasley thở dài, không tìm thấy bất cứ ai khác đồng tình với mình, “Vậy đó, tôi có thể thấy là tôi bị lên mặt dạy đời nhiều quá rồi. Tôi chỉ muốn nói thêm điều này: Cụ Dumbledore có lí do riêng của cụ để ngăn không cho Harry biết quá nhiều, và thốt ra những lời như thể là đã biết rõ Harry vậy…”
“Nó đâu phải là con trai của chị,” Sirius chậm rãi tiếp.
“Nó cũng như là con tôi vậy,” bà Weasley nhấn mạnh, “Nó còn có ai khác nữa đâu.”
“Nó còn có tôi mà”
“Ồ vâng,” bà vênh mỏ lên, “vấn đề là việc trông coi nó chẳng dễ dàng chút xíu nào đối với chú khi chú còn ở trong nhà ngục Azkaban, phải không?”
Sirius nhướng người định đứng dậy.
“Nhưng Molly, chị đâu phải là người duy nhất quan tâm đến thằng bé”, Lupin lên giọng nói, “Còn Sirius, ngồi xuống.”
Môi dưới của bà Weasley hấp háy, còn Sirius mặt trắng bệch, từ ngồi lại xuống ghế.
“Tôi nghĩ rằng Harry phải được quyền nói lên ý kiến của mình chứ, Nó đã đủ lớn để có thể tự quyết định cho chính mình.”
“Cháu muốn được biết chuyện gì đang diễn ra vậy?” cuối cùng Harry mới lên tiếng.
Nó không dám nhìn sang bà Weasley. Nó hiểu rằng bà thật sự coi nó như con trai của mình nhưng quả thật, nó không thể nào chịu đựng được sự chìu chuộng quá dáng của bà ấy. Chú Sirius rất đúng khi nói rằng nó không còn là một đứa trẻ nữa.
“Tốt lắm” Bà Weasley tự ái nói. “Ginny, Ron, Fred, George, Hermione, các con ra khỏi bếp ngay lập tức.”
Tụi nó rên rỉ.
“Tụi con lớn rồi mà” Fred và George cùng gào lên.
“Nếu Harry được phép biết thì tại sao tụi con lại không thể chứ?” Ron cũng gào lên.
“Mẹ! Con cũng muốn nghe nữa” Ginny nũng nịu.
“KHÔNG!” Bà Weasley la tụi nó, đứng bật dậy, bà quắc mắt “Ta tuyệt đối cấm…”
“Molly, em không thể cản Fred và George được” ông Weasley mệt mỏi nói “Chúng đã đủ tuổi rồi mà”
“Nhưng mà tụi nó còn đi học mà”
“Tụi nó đã chính thức trưởng thành rồi” ông Weasley tiếp cũng với giọng mệt mỏi..
Khuôn mặt của bà Weasley bây giờ đỏ bừng lên.
“Ồ, vậy thì Fred và George có thể ở lại còn Ron …”
“Harry chắc chắn sẽ kể lại với con và Hermione mọi thứ, phải không Harry?” Nó nhấn mạnh và bắt gặp ánh mắt của Harry.
Ngay lập tức, Harry định sẽ nói với Ron rằng nó sẽ không tiết lộ bất cứ thứ gì cho Ron cả, rằng Ron phải nếm thử việc bị nhốt trong bóng tối xem thử coi nó có khoái không. Nhưng cái ý nghĩ xấu xa đó ngay lập tức biến mất chúng bắt gặp ánh mắt của nhau.
“Dĩ nhiên là tớ sẽ kể mà”
Mặt của Ron và Hermione rạng rỡ hẳn ra.
“Tốt” bà Weasley lại gào lên. “Tốt, Ginny, đi ngủ!”
Ginny chẳng chịu bỏ đi một cách im ắng mà nó càu nhàu mẹ nó suốt quãng đường lên lầu, và khi nó đi qua đại sảnh, thì tiếng gào thét của bức tranh bà Black cũng được cộng thêm vào cái mớ âm thanh hỗn loạn đó. Lupin vội vàng tiến về phía bức chân dung và làm cho nó yên ắng trở lại. Chỉ sau khi Lupin trở lại, đóng cửa phòng bếp, ngồi lại vị trí của mình, thì Sirius mới bắt đầu nói.
“Được rồi Harry, cháu muốn biết chuyện gì?”
Harry hít vào một hơi thật sâu rồi bắt đầu hỏi câu hỏi đã ám ảnh nó suốt cả tháng trời nay.
“Voldemort đang ở đâu?” nó hỏi, không thèm để ý sự rùng mình của những người xung quanh khi nghe đến cái tên đó.
“Hắn đang làm gì? Cháu đã cố thử tìm hiểu trên bản tin của dân Muggle, và ở đó chẳng có cái gì đại loại về hắn, nhưng không hề có những cái chết bất thường hay bất cứ cái gì khác”
“Bởi vì chưa có ai chết một cách bất thường cả”, Sirius nói, “Ít nhất là theo nhưng gì chúng ta biết…mà chúng ta thì biết khá nhiều.”
“Dù sao thì cũng nhiều hơn những điều mà hắn nghĩ chúng ta đã biết” Lupin tiếp.
“Làm sao mà hắn ngừng giết người được?”, Harry biết rằng Voldemort đã giết ít nhất một nguời vào năm ngoái.
“Bởi vì hắn không muốn gây thêm sự chú ý nữa. Điều đó sẽ...