kéo nó đóng lại khi Harry vội vàng chèn chân vào để không cho nó đóng.
“Chuyện gì với cái thứ này vậy?” Zabini nói giận giữ và luống cuống kéo cánh cửa lại vào chân của Harry.
Harry nắm lấy cảnh cửa và đẩy nó mở ra, một cách khỏ nhọc, còn Zabini vẫn nắm chặt tay cầm, ngã vào áo của Gregory Goyle, làm cho náo động hẳn lên. Harry vọt vào trong toa, nhảy vào chỗ trống tạm thời của Zabini và trèo lên khe hành lý. May mắn thay là Goyle và Zabini đang gầm gừ lẫn nhau, nhìn nhau chằm chằm, còn Harry thì khá chắc rằng bàn chân của cậu đã lộ ra khi cái áo của cậu thòng xuống quanh họ, và trong khoảnh khắc đó cậu nghĩ cậu đã thấy đôi mắt của Malfoy đã nhìn thấy điều đó. Nhưng sau đó Goygle đóng sầm cánh cửa lại và đẩy Zabini ra khỏi người, Zabini đổ sập xuống ghế ngồi với vẻ mất bĩnh tĩnh, Vincent Crabbe tiếp tục cuốn truyện của nó, và Malfoy cười khẩy, nằm dài giữa hai đứa với đầu kê trên áo của Pansy Parkinsons. Harry nằm cuộn lại khó chịu dưới cái áo choàng để chắc chắn rằng từng đoạn người cậu vẫn được ẩn giấu, và nhìn Pansy vuốt mái tóc vàng óc xuống trán Malfoy, cười khúc khích khi làm vậy, như thể ai cũng phải yêu cổ khi ngồi cạnh cổ. Cái đèn lồng nhún nhảy trên trần khoang tỏa ra ánh sáng khắp trong khoang: Harry còn có thể đọc từng từ trong cuốn sách truyện của Crabbe ngay dưới cậu.
“Vậy, Zabini,” Malfoy nói, “lão Slughorn muốn gì?”
“Chỉ cố tạo nên những người kết nối tốt,” Zabini vừa nói vừa gầm gừ với Goygle. “Và lão đang cố tìm thật nhiều.
Thông tin này có vẻ không làm Malfoy thỏa mãn. “Những ai khác lão ta đã mời?” nó hỏi tiếp.
“McLaggen từ Gryffindor,” Zabini nói.
“Ồ vâng, chú của nó lớn lắm trong bộ pháp thuật,” Malfoy nói.
“- ai đó khác gọi là Belby, từ Ravenclaw –“
“Không phải hắn, hắn là một tên ngu!” Pansy nói.
“- và Longbotton, Potter và con bé nhà Weasley đó,” Zabini kết thúc.
Malfoy đứng dậy bất ngờ, đập vào bàn tay của Pansy.
“Lão ta mời thằng Longbotton sao?.”
“Vâng, đúng vậy, vì Longbottom đã ở đó,” Zabini nói chán nản.
“Lão Slughorn khoái thằng Longbottom ở điểm gì nhỉ?”
Zabini nhún vai.
“Thằng Potter, Potter vĩ đại, hiển nhiên hắn ta muốn ngắm nhìn “Kẻ Được Chọn,” Malfoy gầm gừ, “nhưng còn con bé nhà Weasley! Con bé ấy có gì đặc biệt cơ chứ?”
“Rất nhiều thằng con trai thích nó,” Pansy nói, nhìn Malfoy đang đứng trong góc để xem phản ứng của nó. “Ngay cả mày cũng nghĩ con bé đó trông được lắm, phải không, Blaise, và tất cả chúng ta đều biết mày khó khăn thế nào để chấp nhận điều này!”
“Tao sẽ không chạm vào cái dòng máu bẩn thỉu dơ dáy của nó cho dù nó trông thế nào đi nữa,” Zabini lạnh lùng nói, và Pansy trông có vẻ hài lòng. Malfoy nằm xuống cái áo của cô và cho phép cô ta tiếp tục đùa giỡn với mãi tóc của cậu.
“Ừm, tao thấy tiếc cho cái lão Slughorn. Có thể lão ta đang trở nên già cỗi. Xấu hổ thay, bố tao luôn nói lão là một phù thủy giỏi trong những ngày trước. Bố tao thường thần tượng lão. Slughorn có lẽ chưa nghe tin tao đang trên con tàu, hoặc –“
“Tao không trông chờ cái thiệp mời,” Zabini nói. “Lão hỏi tao về cha Notts khi tao tới. Bọn họ dĩ nhiên đã từng là bạn cũ, nhưng khi lão nghe ổng đã bị tóm bởi Bộ Pháp Thuật lão trông không hạnh phúc lắm, và Nott không có thiệp mời, phải không? Tao không nghĩ Slughorn khoái những Tử Thần Thực Tử.”
Malfoy trông có vẻ tức giận, nhưng vẫn bật ra một nụ cườ khác thường.
“Ừm, ai quan tâm lão hứng thú cái gì? Lão ta là cái gì, khi mày xuống với lão ấy? Chỉ là một giáo viên ngu ngốc.” Malfoy ngoác miệng khoe khoang. “Ý tao là, tao thậm chí còn không ở Hogwarts năm tới, điều đó có phải là vấn đề không khi một lão già béo thích tao hay không?”
“Cậu có ý gì, cậu có thể không ở Hogwarts năm tới hả?” Pansy nói căm phẫn, và ngừng nghịch tóc Malfoy.
“Hà, cậu sẽ không bao g iờ biết,” Malfoy nói với nụ cười của ma quỷ. “Tớ có thể phải – ơ – chuyển đến những thứ to hơn và tốt hơn.”
Nấp mình trong khe hành lý dưới tấm áo tàng hình, tim Harry bắt đầu nhảy múa. Ron và Hermione sẽ nói gì về điều này? Crabbe và Goyle đang trơ mắt nhìn Malfoy, hiển nhiên bọn chúng không có ý niệm của kế hoạch nào để chuyển tới những thứ to hơn và tốt hơn. Ngay cả Zabini cũng cho phép nhìn tò mò thay cho cái nhìn kiêu căng thường lệ. Pansy vẫn tiếp tục nghịch tóc của Malfoy, trông cô có vẻ rất ngạc nhiên.
“Có phải ý cậu là –“
Malfoy nhún vai.
“Mẹ muốn tơ hoàn tất việc học tập của tớ, nhưng theo cá nhân, tớ nghĩ nó chả quan trọng trong những ngày này. Ý tớ là, nghĩ xem…khi Chúa Tể Hắc Ám nắm quyền tất cả, liệu ông có quan tâm ai đó đạt được bao nhiêu OWL hay N.E.W.T.S không? Dĩ nhiên là không…Tất cả chỉ là những sự phục vụ dành cho ông ấy, mức độ hy sinh mà ông ấy được thấy.
“Và mày nghĩ mày sẽ làm được điều gì đó cho ổng?” Zabini hỏi một cách chế nhạo. “Mười sáu tuổi và chưa thực sự đủ tư cách?”
“Tau vừa nói, phải không? Có thể ông không quan tâm nếu to đủ tư cách hay không. Có thể công việc ông muốt tao làm không phải là những gì mà mày cần phải đủ tư cách cho điều đó,” Malfoy nói chậm rãi.
Crabbe và Goyle ngồi ngơ ngác với cái miệng há hốc như cái máng xối. Pansy nhìn chằm chằm xuống Malfoy như thể cô ta chưa bao giờ thấy cái gì gây cảm giác kinh hoàng thế.
“Tao thấy Hogwarts rồi,” Malfoy nói, và nhận thấy rõ hiệu ứng mà nó đã gây nên khi hăn chỉ ra cánh cửa sổ đen ngòm. “Chúng ta nên mặc áo choàng đi là vừa.”
Harry quá chăm chú nhìn vào Malfoy nên đã không để ý Goygle vươn tới cái vali của nó, và kéo cái Vali xuống, nó va vào Harry khá nặng vào đầu. Cậu vô tình thốt lên một tiếng đau đớn, và Malfoy nhìn lên khe để hành lý, vẻ lo lắng.
Harry không sợ Malfoy, nhưng cậu không thích cái ý nghĩ bị phát hiện dưới tấm áo Choàng Tàng Hình bởi một nhòm Slytherin không thân thiện. Nước mắt vẫn chảy và đầu vẫn đau mòng mòng, cậu rút đũa ra, cố gắng không làm tấm áo lộn xộn, và chờ, nín thở. Theo cảm nhận của cậu, Malfoy có vẻ quyết định rằng nó đã hình dung ra âm thanh
đó, nó kéo tấm áo choàng ra như những người khác, khóa cái rương lại, và khi con tàu chầm chậm lại, nó bó chặt cái áo choàng quanh cổ.
Harry có thể thấy các hành lang lại đầy người và hy vọng rằng Hermione và Ron sẽ mang đồ đạc của cậu xuống sân ga, cậu đã bị kẹt cho đến khi toa tàu khá rỗng. Cuối cùng, với một cái tròng trành cuối, con tàu dừng lại hẳn. Goygle kéo cánh cửa ra và bỏ vào đám đông năm thứ hai, đẩy chúng sang một bên, Crabbe và Zabini theo sau.
“Bọn mày đi trước đi,” Malfoy nói với Pansy, người đang dang tay đợi nó với hy vọng nó sẽ năm tay cổ. “Tao chỉ muốn kiểm tra vài thứ.”
Pansy bỏ đi. Bây giờ chỉ có Harry và Malfoy ở trong toa tàu. Mọi người đang rời dần đi trong nhà ga tới. Malfoy đi đến toa tàu và kéo khóa lại để cho người ngoài hành lang không thể vào. Và nó kéo cái rương ra và mở nó ra lần nữa.
Harry ló xuống dưới bờ của khe hành lý, tim đập ngày càng nhanh hơn.Cái gì mà Malfoy muốn giẩu Pansy? Có phải hắn đang định xem vật gì đó bị gãy và rất quan trọng cần được hàn gắn lại?
“Petrificus Totalus!” [đông cứng toàn bộ]
Không cần báo trước, Malfoy chỉ đũa phép vào Harry, và cậu cứng đờ ngay ra đó. Và từ từ, cậu lăn khỏi rãnh hành lý và rơi xuống rất đau đớn, làm sàn nhà kêu côm cốp, và dưới chân Malfoy, tấm áo Tàng Hình bị lật ra dưới chân, toàn bộ cơ thể cậu bị lộ ra với đôi chân vẫn đang quỳ trong thư thế trước. Cậu không thể cử động thậm chí một cái cơ nào, cậu chỉ có thẻ nhìn chằm chằm vào Mafloy đang đứng cười rạng rỡ.
“Tao đã nghĩ thế,” nó nói hân hoan, “Tao nghe thấy rương của Goyle va vào mày. Và tao nghĩ tao thấy cái ánh sáng trắng qua không khí sau khi Zabini quay lại…”
Ánh mắt của nó ngừng lại trên đôi giày của Harry.
“Mày không nghe được bất cứ thứ gì tao quan tâm, Potter à. Nhưng khi tạo có mày ở đây..”
Và nó đánh mạnh vào mặt Harry. Harry thấy mũi mình bị gãy ra, máu bắn ra khắp nơi.
“Đó là cho cha của tao. Bây giờ, hãy xem…”
Malfoy kéo tấm áo choàng khỏi thân thể bất động và trùm nó lên qua người cậu.
“Tao không đoán họ sẽ thấy mày cho đến khi con tàu quay trở lại Luânđôn,” hăn nói chậm rãi. “Xem xung quanh mày đi, Potter.”
Và dẫm lên những ngón tay của Harry, Malfoy rời khoang tàu.
Note: Sm dịch bản này có khá nhiều lỗi, bạn nào có thời gian mong sửa lại.
Chương 8: Thầy Snape đắc thắng.
Harry nằm ngay đơ bên dưới chiếc áo Tàng hình mà nghe máu nóng chảy từ mũi xuống đầy mặt, lắng nghe tiếng nói và tiếng bước chân ngoài hành lang bên ngoài. Nó nghĩ ngay rằng chắc sẽ có một ai đó đến kiểm tra các buồng tàu trước khi tàu lăn bánh trở lại. Nhưng ngay lập tức nó chán nản nghĩ rằng cho dù có ai nhìn vào căn buồng thì cũng không thể nghe thấy nó được. May lắm là có ai đó khác sẽ bước vào toa tàu và giẫm lên người nó.
Harry chưa bao giờ thấy căm ghét Malfoy đến thế, khi mà nó nằm đấy, giống như một con rùa ngớ ngẩn bị lật lưng, máu me chảy đầy miệng. Quả là một tình huống ngu xuẩn…còn những bước chân cuối cùng thì dần xa, mọi người lê bước dọc sân ga tối ngoài kia, nó có thể nghe thấy tiếng kéo rương đồ xềnh xệch cùng những tiếng nói chuyện bi bô ồn ào.
Ron và Hermione ắt hẳn sẽ cho là nó đã rời tàu mà không đợi tụi nó. Một khi mà tụi nó đã đến Hogwarts và yên vị trong Sảnh lớn, chạy tới chạy lui quanh dãy bàn của nhà Gryffindor mà không tìm ra nó thì chắc mẫm rằng Harry đã ở nửa đường trên tàu về Luân Đôn rồi.
Nó cố gây ra một tiếng động, dù chỉ là một tiếng gừ gừ nhưng không thể. Rồi nó chợt nhớ rằng có một số phù thủy, như thầy Dumbledore có làm phép thuật mà không cần đọc to thần chú, nên nó cố lẩm nhẩm trong đầu câu thần chú “Gọi Đũa Thần” triệu tập cây gậy phép mà nó đã làm rớt, nhưng cũng chẳng có gì xảy ra cả.
Hình như nó nghe thấy tiếng cây xào xạc quanh hồ cùng tiếng cú kêu, nhưng tuyệt không có ai tìm kiếm gì cả hoặc thậm chí (nó hơi xỉ vả bản thân vì niềm hy vọng này) những giọng nói hoảng hốt vì không thấy Harry đâu. Một cảm giác vô vọng bao trùm lấy nó khi nó tưởng tượng ra những cỗ xe do mấy con vong mã kéo về trường cùng những tiếng cười ngặt nghẽo từ cỗ xe của Malfoy, nơi nó thuật lại đòn tấn công của nó cho bọn Crabbe, Goyle, Zabini và Pansy Parkinson.
Chiếc xe lửa lắc lư làm Harry lăn nghiêng qua một bên. Giờ thì nó nhìn chằm chằm vào đống bụi bặm dưới ghế tàu thay vì nhìn lên trần như lúc nãy. Sàn tàu bắt đầu rung lên khi máy nổ. Chiếc Tàu Hỏa tốc đang lăn bánh mà không ai hay biết nó vẫn còn trên đó…
Rồi nó cảm thấy chiếc áo tàng hình vụt bay lên và giọng của ai đó, “Ái chà, Harry”
Một tia sáng màu đỏ loé lên và cơ thể Harry hết cứng đờ, nó đã có thể ngồi lên thoải mái hơn, hấp tấp lấy tay quẹt máu trên mặt rồi ngẩng đầu lên mà nhìn thấy cô Tonks, lúc này đang giữ tấm áo tàng hình vừa mới kéo lên.
“Mình nên rời khỏi đây, nhanh lên”, cô ta bảo, khi bên ngoài cửa sổ hơi nước bốc mù mịt và tàu bắt đầu rời sân ga. “Mau, mình nhảy tàu.”
Harry vội vàng theo cô ra hành lang. Cô ta kéo cửa toa tàu và nhảy xuống sân ga như đang trượt bên dưới khi con tàu tăng tốc. Nó nhảy theo, hơi loạng choạng khi tiếp đất rồi đứng thẳng dậy vừa kịp thấy toa đầu máy màu đỏ vụt qua khúc quanh ra khỏi tầm nhìn.
Gió đêm lạnh buốt thổi qua cái mũi đau nhói của Harry. Cô Tonks đang nhìn nó, Harry cảm thấy giận dữ và bối rối khi bị phát hiện ra trong một tình trạng ngớ ngẩn thế này. Cô ta lẳng lặng đưa trả nó chiếc áo tàng hình.
“Ai làm vậy?’
“Draco Malfoy” giọng Harry cay đắng, “Cảm ơn cô đã…ơ…”
“Không có chi,” cô Tonks đáp mà không cười. Qua màn đêm, Harry thấy cô ấy cũng vẫn còn bộ tóc xám xịt và vẻ ngoài khổ sở như lúc nó gặp cô lần đầu tại Hang Sóc. “Ta có thể chữa lành mũi cho con nếu chịu đứng yên.”
Harry không khoái ý tưởng này lắm, nó đã định đến gặp Bà Pomfrey, y tá của trường, người mà nó thấy tin tưởng vào những bùa chú chữa thương hơn, nhưng nói ra nghe hơi thô lỗ, nên nó vẫn đứng không nhúc nhích và nhắm mắt lại.
“Espikey” Tonks hô.
Harry thấy mũi nó nóng bừng rồi đột nhiên lại lạnh ngắt. Harry giơ tay lên sờ nhè nhẹ. Có vẻ như lành lại rồi.
“Cảm ơn cô nhiều!”
“Con nên khoác áo tàng hình lên rồi chúng ta đi bộ về trường”, cô Tonks nói, vẫn không hé môi cười. Lúc Harry khoác áo lên người nó thì cô Tonks vẫy từ đũa phép ra một sinh vật bốn chân khổng lồ màu trắng bạc phi thẳng vào bóng tối.
“Một Thần Hộ Mệnh á?” Harry hỏi, nó đã từng thấy cụ Dumbledore gửi tin nhắn kiểu như vậy.
“Vâng, ta gửi tin đã tìm thấy con để mọi người đừng lo. Thôi đi, mình không nên dây dưa ở đây.”
Hai người đi vào con đường mòn dẫn về trường. “Sao cô lại tìm thấy con?”
“Ta để ý không thấy con rời tàu và ta biết con có cái áo tàng hình. Ta nghĩ con muốn trốn trong đó. Khi thấy chắn song cửa sổ buồng tàu sập xuống, ta nghĩ mình nên đến xem qua.”
“Nhưng mà cô có việc gì ở đây thế?”
“Hiện nay ta được bố trí ở Hogsmeade để tăng cường bảo vệ,” cô Tonks đáp.
“Chỉ có mình cô ở đây hay là -?”
“Không, có cả Proudfoot, Savage và Dawlish.”
“Dawlish á, vị Thần Sáng mà thầy Dumbledore tấn công năm ngoái?”
“Đúng thế”
Hai người sóng bước trong đêm theo những vết xe còn mới trên con đường hoang vắng. Harry liếc nhìn cô Tonks qua làn áo tàng hình, năm ngoái cổ còn có vẻ tò mò (đôi lúc hơi tọc mạch), lúc nào cũng cười đùa dễ dàng mà giờ đây lại trông có vẻ già dặn, nghiêm trang và quả quyết hơn. Phải chăng là do tác động của chuyện xảy ra tại Bộ Pháp Thuật? Nó khổ sở nhớ lại rằng ắt hẳn Hermione sẽ khuyên Harry nên nói đôi lời an ủi cô ta, rằng cái chết của chú Sirius không hề do lỗi tại cổ, nhưng nó thấy khó mở miệng quá. Còn lâu nó mới trách cứ cô Tonks về cái chết của chú Sirius, cô ấy cũng chẳng có lỗi gì so với những người khác (mà còn ít lỗi hơn chính nó), nhưng nó tránh đề cập đến chú Sirius nếu có thể. Thế là hai người họ lặng lẽ đi về trường, áo dài của cô Tonks sột soạt phía sau lưng.
Lúc nào cũng đến trường bằng xe kéo, Harry chưa bao giờ ước xem ga Hogsmeade cách trường bao xa. Cuối cùng nó thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy những cây cột cao có tượng con lợn lòi có cánh ở hai bên cổng trường. Nó thấy vừa lạnh vừa đói và mong mau mau tạm biệt cái cô Tonks u sầu lạ lẫm này. Nhưng khi nó giơ tay đẩy cánh cổng thì thấy nó bị khóa chặt.
“Alohomora mở ra!” Harry ung dung đọc thần chú khi chĩa đũa phép vào ổ khóa nhưng nó vẫn in lìm.
“Thần chú đó không xài được ở đây,” cô Tonks bảo, “cụ Dumbledore tự tay ếm bùa lên đó.”
Harry nhìn quanh rồi nói “Con có thể tự trèo tường”.
“Không, không được đâu,” giọng cô Tonks dứt khoát, “tất cả đều có bùa ếm chống xâm nhập. Hè rồi người ta đã thắc chặt an ninh lên hàng trăm lần.”
“Thế thôi,” Harry bắt đầu cảm thấy bực bội trước vẻ dửng dưng của cô ấy, “vậy con chỉ còn cách ngủ ngoài này đợi trời sáng.”
“Có ai ra đón con kìa. Nhìn xem!”
Xa xa dưới chân toà lâu đài thấp thoáng bóng đèn lồng. Harry cảm thấy phấn khởi đến nỗi nó thậm chí có thể chịu được những lời mắng nhiếc của thầy Filch cũng như việc ông ta huênh hoang về chuyện dùng hình phạt xoắn ngón tay cái để củng cố kỷ cương giờ giấc của trường. Mãi đến khi ánh đèn vàng vọt còn cách chừng ba bốn mét, và Harry cởi áo tàng hình ra để lộ diện thì nó mới chán ghét nhận ra cái mũi khoằm và mái tóc đen dài láng mượt của Severus Snape.
“Hà, hà hà,” thầy Snape cười nhếch mép khi gõ đũa phép lên ổ khóa để sợi dây xích tuột ra và cánh cổng mở toang. “Xuất hiện thiệt là tử tế, trò Potter à, mặc dù rành rành rằng trò cho là việc khoác đồng phục của nhà trường làm xấu đi ngoại hình của trò.”
“Con không thể thay áo được, con không có –” Harry phân trần nhưng thầy Snape ngắt lời nó.
“Không cần đợi đâu, Nymphadora à, ta hẳn trông coi sự – aha – an toàn của Potter được.”
“Tôi nhắn tin cho Hagrid mà,” cô Tonks cau có.
“Hagrid bị muộn tiệc đầu năm, như trò Potter đây, nên ta đi thay. Và tiện thể,” thầy Snape vừa nói vừa nhường đường cho Harry đi qua cổng, “ta cũng muốn xem thần Hộ mệnh mới của cô.”
Ông ta đóng sầm cửa trước mặt cô Tonks và dùng đũa phép khóa lại như trước.
“Ta nghĩ cái cũ thì tốt hơn cho cô,” giọng ông ta ra thâm hiểm thấy rõ, “thần Hộ mệnh mới của cô trông yếu ớt.”
Khi thầy Snape vung vẩy lồng đèn đi vào, Harry thoáng thấy vẻ sốc và giận dữ trên gương mặt cô Tonks. Rồi cô đi khuất vào đêm.
“Con chào cô,” Harry nói với theo khi bắt đầu bước sau thầy Snape. “Cảm ơn cô vì…mọi chuyện.”
“Gặp sau nhé, Harry.”
Thầy Snape im tiếng áng chừng cả phút đồng hồ. Harry thấy cơ thể nó dường như phát ra những làn sóng căm hận dữ dội đến nỗi thật là khó tin nếu như thầy Snape không cảm thấy sự thiêu đốt của chúng. Nó đã thấy ghét thầy Snape ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng bằng vào thái độ của thầy với chú Sirius, mãi mãi chẳng bao giờ Harry có thể tha thứ cho ông ta. Mặc cho thầy Dumbledore nói gì thì nói, Harry đã suy đi nghĩ lại suốt cả mùa hè, và đi đến kết luận rằng những lời nhận xét cay độc về việc chú Sirius vẫn trốn tránh an toàn trong khi những người còn lại trong Hội Phượng Hoàng ra đi chiến đấu chống lại Voldemort có thể là một nhân tố thôi thúc chú Sirius xông vào Bộ Pháp thuật cái đêm chú ấy bị giết chết. Harry bám vào ý nghĩ này, bởi vì nó có thể đổ tội lên đầu thầy Snape, một cách hoàn toàn xứng đáng, và cũng bởi Harry biết rằng nếu có ai đó không cảm thấy xót xa cho chú Sirius thì đó chính là người đàn ông đang đi bên cạnh nó lúc này.
“Ta trừ Nhà Gryffindor 50 điểm tội đi trễ” thầy Snape nói, “và xem nào, thêm 20 điểm nữa vì tội vẫn còn mặc trang phục dân Muggle. Trò biết không, trước giờ ta chưa từng thấy có Nhà nào sớm bị điểm âm vào đầu học kỳ như vậy: ta thậm chí còn chưa xong bữa tráng miệng. Potter à, trò lập kỷ lục rồi đấy.”
Cơn giận giữ và căm hận sôi sục bên trong Harry như thể nóng đỏ nhưng nó thà nằm ngay đơ trên tàu về Luân Đôn còn hơn giải thích với thầy Snape lý do nó đến trễ.
“Ta đoán rằng trò muốn làm nhân vật chính, chứ gì?” Snape nói tiếp “và vì không có chiếc xe hơi bay nào nên trò quyết định rằng xăm xăm đi vào Sảnh Chính giữa bữa tiệc ắt tạo nên hiệu quả sân khấu ra...