rất nhiều đang nửa lôi kéo nửa dìu đỡ nó đi xuyên qua đám đông đang hoảng sợ. Harry nghe quanh nó, tiếng người thở hổn hển, tiếng gào khóc, và tiếng la hét khi người đàn ông đỡ nó vẹt một lối đi xuyên qua đám người đó, đưa nó trở về tòa lâu đài. Băng qua bãi cỏ, qua cái hồ vẫn còn đậu chiếc tàu của trường Durmstrang, Harry không còn nghe âm thanh gì khác nữa, ngoài tiếng thở nặng nhọc của ngước đàn ông đang dìu nó bước.
Cuối cùng, khi nhấc nó lên mấy bậc thềm đá, người đàn ông hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra hả, Harry?”
Cộp, Cộp, Cộp. Đó chính là thầy Moody Mắt-Điên:
Khi hai thầy trò đi qua tiền sảnh, Harry kể:
“Cái Cúp là một cái Khóa Cảng. Nó đem con và anh Cerdic đến một nghĩa địa…và Voldemort ở đó…Chúa tể Hắc ám Voldemort…”
Cộp, Cộp, Cộp. Hai người đi lên cầu thang cẩm thạch…
“Chúa tể Hắc ám Voldemort ở đó à? Vậy chuyện gì xảy ra nữa?”
“Giết Cerdic…Họ giết Cerdic…”
“Rồi sao nữa?”
Cộp, Cộp, Cộp. Hai người đi dọc hành lang…
“Chế ra một thứ thuốc…phục hồi lại thân xác của hắn…”
“Chúa tể Hắc ám Voldemort phục hồi được thân xác rồi à? Ngài đã hồi sinh rồi à?”
“Và bọn Tử thần Thực tử đến…và rồi đấu tay đôi…”
“Con đấu tay đôi với Chúa tể Hắc ám à?”
“Trốn thoát.. cây đũa phép của con…cái gì ngộ lắm…con thấy ba má con…họ thoát ra từ cây đũa phép của hắn…”
“Vô đây, Harry…Vô đây, ngồi xuống đi…Con sẽ bình phục ngay thôi…Uống cái này vô…”
Harry nghe tiếng mở khóa kèn kẹt và có cảm giác một cái tách được dúi vô tay nó.
“Uống đi con…Con sẽ thấy khá hơn…Được rồi, bây giờ Harry à, thầy cần biết chính xác những chuyện đã xảy ra…”
Thầy Moody giúp Harry nuốt cái chất nước gì đó xuống cổ họng; nó sặc, một vị tiêu cay xè làm cháy họng nó. Văn phòng thầy Moody cũng hiện rõ dần…Thầy có vẻ trắng bệch như vẻ mặt ông Fudge, cả hai mắt thầy nhìn chòng chọc vào mặt Harry.
“Voldemort đã hồi sinh hả, Harry? Con chắc là Voldemort đã trở lại à? Ngài đã làm được điều đó như thế nào?”
Harry nói:
“Hắn uống một thứ thuốc chế bằng những thứ lấy từ mộ cha hắn, lấy của Đuôi Trùn, và của con.”
Đầu óc Harry bây giờ cảm thấy rõ ràng hơn, cái thẹo trên trán nó cũng không còn đau đớn dữ dội nữa. Harry có thể nhìn thấy rõ mồn một gương mặt thầy Moody, cho dù văn phòng hơi tối. Nó cũng có thể nghe cả tiếng gào thét khóc la vang vọng lại từ sân Quidditch xa xa. Thầy Moody nói:
“Chúa tể Hắc ám lấy cái gì của con?”
Harry giơ cánh tay lên nói:
“Máu.”
Tay áo của nó rách toạc ở chỗ Đuôi Trùn đã dùng dao găm xé rách. Thầy Moody để vuột ra một hơi thở dài trong một tiếng rít nhẹ.
“Và bọn Tử thần Thực tử? CHúng cũng trở lại?”
Harry đáp:
“Dạ, cả đống…”
Thầy Moody thấp giọng hỏi:
“Ngài đã đối xử với bọn chúng như thế nào? Ngài có tha thứ cho chúng không?”
Nhưng Harry bỗng nhiên nhớ ra. Lẽ ra nó phải nói cho cụ Dumbledore biết, lẽ ra nó phải nói cho cụ biết chuyện đó ngay…
“Có một Tử thần Thực tử ở trong trường Hogwarts! Có một Tử thần Thực tử ở tại đây…Người đó bỏ tên con vô trong chiếc Cốc Lửa, chính hắn đã bảo đảm con đi tới đích trót lọt…”
Harry toan đứng lên, nhưng thầy Moody ấn nó ngồi trở xuống. THầy lạnh lùng nói:
“Ta biết Tử thần Thực tử đó là ai.”
Harry hoang mang:
“Có phải ông Karkaroff không thầy? Ổng ở đâu rồi? Thầy bắt được ổng chưa? Ổng bị nhốt lại chưa?”
Với một tiếng cười lão luyện, thầy Moody nói:
“Karkaroff hả? Lão Karkaroff đã chuồn từ hồi đầu hôm rồi, khi lão cảm thấy Dấu hiệu Hắc ám cháy bỏng trên cánh tay lão. Lão đã phản bội quá nhiều thuộc hạ trung thành của Chúa tể Hắc ám đến nỗi lão không còn dám
mong gặp lại họ…Nhưng ta e là lão sẽ chẳng đi đâu xa được. Chúa tể Hắc ám có nhiều phuơng pháp để dò tìm ra dấu vết kẻ thù.”
“Ông Karkaroff đi rồi hả? Ổng bỏ trốn rồi hả thầy? Nhưng mà vậy thì…không phải chính ổng đã bỏ tên con vào chiếc Cốc Lửa sao?”
Moody thong thả nói:
“Không. Không phải lão. Chính ta là người đã làm chuyện đó.”
Harry nghe rõ, nhưng mà không tin nổi. Nó nói:
“Không, thầy không làm vậy…thầy không làm chuyện đó…Thầy không thể nào lại làm chuyện đó…”
“Ta cam đoan với mi là ta làm chuyện đó.”
Con mắt phép của Moody đảo vòng tròn rồi nhìn trừng trừng ra phía cửa, và Harry biết là thầy đang kiểm tra coi có ai ở bên ngoài không. Cùng lúc đó Moody rút cây đũa phép ra, chĩa vào Harry và nói:
“Vậy là ngài đã tha thứ bọn họ? Bọn Tử thần Thực tử nhởn nhơ không hề chịu khổ ấy? Những kẻ đã trốn tránh được nhà ngục Azkaban ây?”
Harry ngơ ngác:
“Gì vậy?”
Nó đang nhìn cây đũa phép chĩa thẳng vào nó của thầy Moody.Đây chắc là một trò đùa nhảm nhí, chắc là đùa thôi.
Moody lại lạnh lùng nói:
“Ta hỏi mi, liệu ngài có tha thứ cho cả cái bọn cặn bã đã không hề đi tìm kiếm ngài không? Bọn hèn nhát phản bôị, thậm chí cũng không hề vì ngài mà chịu vô ngục Azkaban ấy. Cái đồ rác rưởi dơ dáy, vô tài bất trung, có mớ can đảm chỉ đủ để nhảy cỡn lên reo mừng dưới lớp mặt nạ ở trận Quidditch tranh Cúp Thế giới, nhưng đã lật đật biến hết khi nhìn thấy Dấu hiệu Hắc ám mà ta phóng lên trời đêm hôm đó…”
“Thầy phóng hả?…Thầy đang nói về cái gì vậy…?”
“Ta đã nói với mi, Harry à…Ta đã nói với ki rồi. Nếu có một điều mà ta căm ghét hơn hết thảy, thì đó là bọn Tử thần Thực tử đang nhởn nhơ. Bọn chúng đã bỏ rơi chủ nhân của ta khi ngài cần đến họ nhất. Ta đã mong sao hành hạ chúng. Hãy nói đi Harry, nói với ta rằng ngài đã làm cho chúng đau đớn…”
Gương mặt Moody chớt lóe lên một nụ cười điên rồ:
“Hãy nói cho ta nghe rằng ngài đã nói với bọn chúng rằng, một mình ta vẫn trung thành với ngài…sẵn sàng liều mọi thứ để cống hiến cho ngài cái mà ngài muốn có hơn tất cả…là mi.”
“Thầy không thể làm…KHông…không thể là thầy…”
“Ai đã bỏ tên mi vô cái Cốc Lửa, dưới tên của một trường khác? Ta đây. Ai đã dọa nạt xua đuổi mọi thứ mà ta nghĩ là có thể làm tổn thương mi và ngăn trở mi thắng cuộc thi đấu? Ta đây. Ai đã ngầm thúc lão Hagrid dẫn mi đi coi mấy con rồng? Ta đây. Ai giúp mi nhìn ra cách duy nhất mà mi có thể thắng con rồng? Ta đây.”
Con mắt phép của Moody bây giờ đã thôi canh phòng cánh cửa. Con mắt đó đang ngó Harry chằm chằm. Cái miệng méo của Moody càng lệch đi xéo xẹo hơn bao giờ hết.
“Cũng không dễ dàng gì đâu, Harry à, dẫn dụ mi qua hết các bài thi đó mà không gợi dậy sự nghi ngờ thì không phải là chuyện dễ dàng chút nào. Ta đã phải vận dụng đến từng ly từng mánh của bộ óc xảo quyệt mà ta có được, để bàn tay ta không bị lộ ra là có nhúng vô trong thành công của mi. Lão Dumbledore sẽ nghi ngờ nếu mi giải quyết được mọi thứ quá dễ dàng. Phải đợi cho đến khi mi vào trong mê lộ, tương đối thuận lợi ngay từ đầu một cách phù hợp với khuôn phép…lúc đó, ta biết, ta sẽ có cơ hội loại bỏ những đấu thủ khác để dọn đường cho mi. Nhưng ta cũng phải phát mệt với sự ngu si của mi. Cái bài thi thứ hai…là lúc ta sợ nhất là chúng ta sẽ thất bại. Ta cứ để mắt canh chừng mi riết, Potter à. Ta biết mi đã không tìm ra được manh mối trong cái trứng, thành ra ta phải gợi ý giúp mi…
Harry nói giọng khàn khàn:
“Không phải thầy. CHính Cerdic mới là người gợi ý cho con…”
“Vậy chứ ai bảo Cerdic mở cái trứng đó dưới nước? Ta đây. Ta tin rằng nó sẽ chuyển thông tin đó cho mi. Người thật thà cũng dễ khiến thôi, Potter à. Ta chắc chắn là Cerdic muốn đền đáp lại chuyện mi đã tiết lộ cho nó vụ con rồng và nó đã làm đúng như vậy. Nhưng mà ngay cả khi đó, Potter à, ngay cả lúc đó mi cũng có vẻ như thua tới nơi rồi. Ta cứ canh chừng mãi…bao nhiêu tiếng đồng hồ trong thư viện. Mi không nhận thấy là cuốn sách nào mi cần đều luôn có sẵn trong phòng ngủ của mi sao? Ta đã sắp đặt từ trước, ta đưa nó cho thằng nhóc Neville, mi có nhớ không? Thực vật Thủy sinh thần bí Vùng Địa trung hải và Đặc tính của chúng. Ta đã muốn bảo cho mi hay là tất cả điều mi cần phải biết là về cỏ mang cá. Ta mong mi hỏi mọi người và bất cứ ai có thể giúp được. Neville có thể nói ngay lập tức cho mi biết. Nhưng mi lại không hỏi…Mi không thèm hỏi…Mi có cái tánh kiêu hãnh và độc lập có thể phá hỏng hết kế hoạch của ta.
“Vậy thì ta phải làm sao? Đành phải tọng thông tin vào đầu mi bằng cách khác vô tư hơn. Vào đêm Vũ hội, mi đã kể ta nghe về một con gia tinh tên là Dobby đã tặng cho mi một món quà Giáng sinh. Ta gọi con gia tinh đó đến phòng giáo viên để lãnh một số áo chùng đem đi giặt. Ta bày ra một cuộc trò chuyện lớn tiếng với giáo sư McGonagall về những con tin đã được chọn, và nói không biết Harry có nghĩ tới cách xài cỏ mang cá chưa. Vậy là thằng bạn gia tinh của mi chạy một mạch tới tủ chứa thuốc của giáo sư Snape rồi lật đật chạy đi tìm mi…”
Cây đũa của Moody vẫn còn đang chĩa thẳng vào ngay tim Harry. Tấm Gương Thù trên tường đằng sau vai Moody hiện ra những bóng lờ mờ như sương khói đang di động.
“Mi đã ở dưới đáy hồ lâu quá, Potter à. Ta tưởng mi đã chết đuối rồi. Nhưng may thay, lão Dumbledore lại coi sự ngu ngốc của mi là lòng cao thượng và cho mi điểm cao về điều đó. Ta lại thở phào. Dĩ nhiên tối hôm nay thì mi trải qua một thời gian dễ chịu hơn nhiều so với cái đáng lẽ mi phải trải qua nếu không có sự giúp đỡ của ta. Ta canh gác chung quanh mê lộ, để có thể nhìn xuyên qua những hàng dậu bao bọc bên ngoài, để có thể dùng bùa phép phá đi các chướng ngại vật trên đường mi đi. Ta đã làm bất tỉnh Fleur Delacour khi cô bé vượt qua được các thử thách. Ta cũng ếm lời nguyền Độc đoán lên Krum để nó theo lệng ta ám hại Cerdic, chừa đường quang đãng cho mi đi tới cái Cúp.”
Harry tròn mắt nhìn Moody. Nó vẫn không thể hiểu làm sao mà câu chuyện này lại là sự thật được…Bạn của cụ Dumbledore, vị Thần Sáng nổi tiếng…người đã từng tóm được vô số bọn Tử thần Thực tử…chẳng có nghĩa lý gì cả…chẳng có chút ý nghĩa nào hết…
Những hình dáng sương khói phản chiếu trong tấm gương Thù đang sấc nét dần, rồi trở nên rõ rệt. Harry có thể nhìn thấy hình thù của ba người qua vai Moody, đang đi đến càng lúc càng gần hơn. Nhưng Moody không nhìn thấy họ. Con mắt phép của hắn cứ nhìn chòng chọc vào mắt Harry.
Moody thì thầm:
“Chúa tể Hắc ám không xoay được cách giết mi, Potter à, mà ngài lại muốn làm thế biết bao. Hãy thử tưởng tượng xem ngài sẽ ban thưởng cho ta như thế nào khi ngài biết được những gì ta đã làm cho ngài. Ta trao mi cho ngài – mi, cái mà ngài cần hơn tất cả để tái sinh – và rồi ta sẽ giết mi giùm ngài. Ta sẽ được vinh danh hơn tất cả những Tử thần Thực tử khác. Ta sẽ trở thành kẻ tâm phúc nhất của ngài, được tín nhiệm và yêu quí nhất của ngài…hơn cả một đứa con trai…”
Con mắt thường của Moody đang lồi ra, trong khi con mắt phép vẫn nhìn Harry chòng chọc. Cánh cửa đã bị chắn lối, và Harry biết là nó không thể nào kịp rút cây đũa phép của nó ra đúng lúc…
Moody bây giờ có vẻ hoàn toàn điên loạn, hắn chồm tới trên đầu Harry, liếc nhìn Harry hết sức đểu cáng:
“Chúa tể Hắc ám và ta đều có nhiều điểm giống nhau. Thí dụ, cả hai ta đều có những người cha không ra gì…thực vậy, không ra gì. Cả hai ta đều chịu đựng nỗi nhục là mang cái tên của cha mình. Và cả hai ta chúng ta đều có được niềm khoái lạc…niềm khoái lạc lớn lao…là giết cha của mình để bảo đảm sự trỗi dậy liên tục của Trật tự Hắc ám!”
Harry không thể nào kiềm chế được mình nữa, nó hét lên:
“Ông điên rồi! Ông phát điên rồi!”
Giọng Moody cất cao lên như không thể nén được:
“Điên hả? Ta điên hả? Để coi! Để coi ai mới là đồ điên khi Chúa tể Hắc ám trở lại bên cạnh ta! Ngài đã trở lại, Harry Potter à, mi đã không chiến thắng được ngài…và bây giờ…ta chiến thắng mi!”
Moody giơ cây đũa phép lên, hắn mở miệng ra; Harry thọc tay ngay tay vô túi áo…
“Stupefy!”
Một luồng sáng màu đỏ nhá lên chói lòa, cùng với một tiếng nổ và một tiếng dội lớn, cánh cửa văn phòng giáo sư Moody vỡ bung ra…
Moody bị quăng ngược xuống sàn văn phòng. Harry vẫn nhìn trừng trừng vào chỗ vừa rồi mới là gương mặt của Moody, nhưng giờ đây là gương mặt cụ Dumbledore, thầy Snape và giáo sư McGonagall đang nhìn lại nó từ trong tấm gương thù. Nó quay nhìn ra sau thì thấy ba người đó đang đứng ngay ngưỡng cửa, cụ Dumbledore đứng trước hai người kia, tay cầm cây đũa phép giơ thẳng ra.
Lúc đó Harry lần đầu tiên hoàn toàn thấu hiểu tại sao người ta vẫn nói cụ Dumbledore là phap sư duy nhất mà Voldemort biết sợ. Vẻ mặt cụ Dumbledore khi cụ ngó cái hình dạng bất động của Moody Mắt-Điên còn khủng khiếp hơn bất cứ điều gì Harry có thể tưởng tượng ra. KHông còn nụ cười nhân hậu trên gương mặt cụ Dumbledore nữa, không còn ánh mắt nhấp nháy hóm hỉnh trong đôi mắt sáng đằng sau cặp kiếng nữa. Chỉ còn một cơn giận lạnh lùng hằn trong mỗi nếp nhăn của khuôn mặt cổ kính, cảm giác về sức mạnh tỏa ra từ cụ Dumbledore như thể cụ đang phát tiết ra sức nóng chảy người.
Cụ bước vào văn phòng, đặt chân bên cái thân thể bất động của Moody, đá hắn lăn ngửa ra, để gương mặt hắn lộ rõ. Thầy Snape bước vào sau cụ Dumbledore, nhìn vào tấm Gương thù, trong đó vẫn còn hiện rõ gương mặt của thầy đang ngó chăm chăm vào gian phòng. Giáo sư McGonagall đi thẳng tới chỗ Harry. Làn môi mỏng của bà mếu máo như thể bà sắp khóc tới nơi. Bà thì thào:
“Đi thôi con à, Potter. Đi thôi…đi tới bệnh thất…”
Cụ Dumbledore nói ngay:
“Khoan.”
“Cụ Dumbledore, nó phải…ngó thử nó mà coi…nó đã chịu đựng quá đủ trong đêm nay…”
CỤ Dumbledore nói giọng sắc gọn:
“Harry phải ở lại đây, Minerva à, bởi vì nó cần phải hiểu. Hiểu biết là bước đầu tiên để đi đến sự chấp nhận. Và chỉ có sự chấp nhận mới có được sự hồi phục. Nó cần phải biết ai đã đưa 0nó vào con đường khổ ải mà nó đã trải qua đêm nay, và tại sao.”
Harry nói trong trạng thái hoàn toàn không tin được:
“Kẻ đó là Moody. Mà làm sao lại có thể là thầy Moody chứ?”
Cụ Dumbledore điềm tĩnh nói:
“Đây không phải là thầy Alastor Moody. Con chưa từng gặp gỡ thầy Alastor Moody. Thầy Moody thật không đời nào đưa con ra khỏi tầm mắt của ta sau những gì đã xảy ra đêm nay. Cho nên ngay cái lúc mà hắn dắt con đi, thầy biết ngay…và thầy đã đi theo.”
Cụ Dumbledore cúi xuống cái hình dạng ngay đơ của Moody và cho một bàn tay vào túi áo hắn. Cụ rút ra cái be rượu thuốc và một chùm chìa khóa. RỒi cụ quay lại nói với thầy Snape và giáo sư McGonagall:
“Anh Severus, làm ơn đem đén cho tôi một liều Chân dược mạnh nhất mà anh có, rồi đi xuống nhà bếp đem lên đây một con gia tinh tên là Winky. CÒn cô Minerva, cô làm ơn đi xuống nhà ông Hagrid, ở đó cô sẽ thấy một con chó đen khổng lồ đang ngồi trong mảnh vườn bí rợ. Cô hãy dẫn con chó đến văn phòng tôi, nói với nó là tôi sẽ gặp nó trong chốc lát nữa, rồi cô vui lòng trở lại đây.”
Nếu thầy Snape hay giáo sư McGonagall có cảm thấy những mệnh lệnh này kỳ cục, thì họ cũng giấu đi sự bối rối. Cả hai lập tức quay ra và rời khỏi văn phòng. Cụ Dumbledore đi tới cái rương có bảy ổ khóa, đút cái khóa thứ nhất vô cái ổ thứ nhất, và nó mở ra. Bên trong cái rương chứa một đống sách bùa chú. Cụ Dumbledore đóng cái rương lại, đút cái chìa khóa thứ hai vào ổ khóa thứ hai, và lại mở cái rương ra một lần nữa. Đống sách bùa chú đã biết mất; lần này cái rương chứa một mớ hỗn tạp những Ống kiếng Mách lẻo bị vỡ, một mớ giấy da và viết lông ngỗng, và một cái gì trông giống như tấm Áo khoác Tàng hình óng ánh bạc. Harry nhìn, sững sờ, khi cụ Dumbledore đút lần lượt cái chìa khóa thứ ba, thứ tư, năm, sáu vô những ổ khóa tương ứng, mỗi lần mở cái rương ra lại thấy những nội dung khác nhau bên trong cũng cái rương đó. Cuối cùng khi cụ Dumbledore đút cái chìa khóa thứ bảy vào ổ khóa thứ bảy, mở bật nắp rương ra, thì Harry hét lên một tiếng kinh ngạc sửng sốt.
Khi nhìn vô cái rương thì nó thấy như đang nhìn xuống một căn phòng ngầm dưới đất, bít bùng, và trên cái sàn nhà sâu cỡ ba mét phía dưới có một người đang nằm, rõ ràng là đang ngủ say, vẻ gầy rộc hốc hác như ốm đói, người đó chính là thầy Moody Mắt-Điên thật. Cái chân gỗ của thầy đã bị tháo đi mất, cái hốc mắt lẽ ra có con mắt phép giờ trống không dưới mi mắt, và từng mảng tóc hoa râm của thầy đã bị nhổ mất tiêu. Harry cứ trợn trừng mắt ngó, sửng sốt như bị sét đánh ngang mày, hết ngó thầy Moody đang ngủ trong cái rương đến cái xác Moody nằm bất tỉnh trên sàn văn phòng.
Cụ Dumbledore trèo vô trong cái rương, đu người và nhảy nhẹ nhàng xuống bên cạnh thầy Moody đang ngủ trên sàn trong rương. Cụ cúi xuống xem xét thầy Moody và nói:
“Bất tỉnh…bị chế ngự bằng lời nguyền Độc Đoán…yếu lắm. Dĩ nhiên là chúng cần duy trì mạng sống của ông ấy. Harry, con hãy liệng cái áo choàng của tên mạo danh xuống đây…ông ấy bị lạnh. Bà Pomfrey phải khám ngay cho ông ấy, nhưng trước mắt thì ông ấy không đến nỗi nguy cấp lắm.”
Harry làm đúng như lời cụ Dumbledore bảo. Cụ Dumbledore trùm thầy Moody lại trong tấm áo choàng ém kỹ chung quanh thầy, rồi trèo ra khỏi cái rương. Sau đó cụ cầm cái be rượu thuốc trên bàn giấy lên, vặn nút be và trút ngược be thuốc. Một chất lỏng đặc sệt chảy ra, bắn tung tóe trên sàn văn phòng.
Cụ Dumbledore nói:
“Đây là thuốc Đa dịch, Harry à. Con đã nhìn thấy dạng đơn giản và dạng xuất chúng của nó. Bởi vì thầy Moody quả là chỉ uống nước từ cái be đeo bên hông thầy, nên thầy nổi tiếng về chuyện đó. Tên giả mạo kia dĩ nhiên cũng cần giữ thầy Moody gần kề một bên, để mà hắn có thể tiếp tục bào chế thuốc Đa dịch. Con nhìn tóc của thầy Moody nè…”
Cụ Dumbledore đưa mắt ngó xuống thầy Moody nằm trong rương. Nói tiếp:
“Kẻ giả mạo đã phải cắt tóc thầy Moody quanh năm, con có thấy tóc mọc lởm chởm không đều không? Nhưng mà thầy nghĩ, trong cơn kích động đêm nay, tên Moody giả mạo có lẽ quên uống thuốc đều đặn như đúng lẽ hắn phải uống…từng giờ…mỗi giờ…Chúng ta cứ chờ xem.”
Cụ Dumbledore kéo cái ghế ở cạnh cái bàn ra và ngồi xuống, mắt vần nhìn chăm chú tên Moody trên sàn nhà. Harry cũng đăm đăm nhìn hắn. Từng phút trôi qua trong yên lặng…
Và rồi, Harry tận mắt nhìn thấy, gương mặt của người đàn ông nằm trên sàn bắt đầu thay đổi. Những vết thẹo biến mất, làn da bắt đầu căng ra mịn láng, cái mũi sứt trở nên nguyên vẹn và bắt đầu phập phồng. Mớ tóc xám hoa râm lởm chởm thu gọn lại trên cái sọ và đổi sang màu rơm. Bỗng nhiên, một tiếng Cộp...