Ron vừa nói vừa phủi mới giấy vụn lộn xộn xuống khỏi bàn, nhúng cây viết vô bình mực, và bắt đầu viết, vừa viết vừa đọc:
“Thứ Hai tới, có lẽ tôi sẽ bị ho, đó là do sự giao hội giữa sao Hỏa và sao Mộc.”
Nó ngước nhìn Harry:
“Bồ biết cổ mà…cứ nhồi cả đống đau thương vô là cổ khoái hết.”
“Rồi!” Harry đáp, vò nhàu bài làm lúc đầu và búng nó bay vòng qua đầu đám học trò năm thứ nhất đang tán dóc, chui tọt vô lò sưởi:
“Rồi…thứ Hai, tôi sẽ gặp nguy hiểm…bị…ph…phỏng.”
“Đúng, bồ sẽ bị.” Ron nói u ám, “tụi mình sẽ gặp lại tụi Quái Tôm vào thứ Hai. Rồi, thứ Ba, tôi sẽ…ừm…”
“Mất một vật quý giá.” Harry tiếp lời, tay lật giở cuốn Vén màn Tương lai để tìm ý.
“Ý hay.” Ron nói, chép xuống ngay. “Bởi vì, ừm…sao Thủy. Sao bồ lại không bị một người mà bồ nghĩ là bạn đâm sau lưng đi!”
“Phải đó…chơi liền…” Harry nói, ghi vội vàng. “…bởi vì sao Kim ở cung thứ mười hai.”
“Và tới thứ tư, tôi nghĩ tôi sẽ gặp kết cục tệ hại nhất trong một trận đấu.”
“Áá, mình sắp thi đấu. Rồi, tôi sẽ thua cá độ.”
“Ừ, bồ sẽ cá là mình thắng cuộc há.”
Trong hàng giờ sau đó, chúng tiếp tục chế ra những lời tiên đoán (mà càng lúc càng bi thảm hơn), trong khi đó phòng sinh hoạt chung từ từ trống bớt, mọi người lục tục về phòng ngủ. Con Crookshanks lượn lờ quanh tụi nó, nhảy nhẹ nhàng lên một chiếc ghế trống, và nhìn Harry chằm chằm một cách bí hiểm, còn hơn cả Hermione nhìn lúc biết tụi nó không làm bài tập ở nhà cho tử tế.
Nhìn soi mói quanh phòng, cố mà nghĩ ra còn cái sự rủi ro nào chưa xài tới, Harry thấy Fred và George đang chụm đầu ngồi với nhau ở bức tường đối diện, bút lông ngỗng đua nhau miệt mài trên một tấm giấy da độc nhất. Đúng là bất thường nhất cái cảnh Fred và George ẩn vào một góc và yên lặng làm việc; chúng vẫn thích ở nơi bát nháo, trung tâm ồn ào dễ gây chú ý. Có vẻ gì đó giấu giấu diếm diếm trong cái cách chúng làm việc trên mảnh giấy da, khiến Harry nhớ lại cái cách chúng cùng ngồi thảo ra thư trả lời ở trang trại Hang Sóc; Harry tưởng đó là mẫu đơn đặt hàng Mánh phù thủy nhà Weasley, nhưng lần này có vẻ không phải như vậy, nếu không, chắc chắn chúng đã cho Lee Jordan cùng tham dự trò đùa rồi. Harry thắc mắc không hiểu việc này có liên hệ gì đến Thi đấu Tam Pháp thuật không.
Trong lúc Harry đang ngó, George gật đầu với Fred, lấy viết lông ngỗng xóa đi cái gì đó, và nói, tuy bằng một giọng hết sức lặng lẽ nhưng vẫn bị truyền đi gần hết phòng:
“Không được…nghe giống như mình đang kết tội thằng đó quá…Phải cẩn thận…”
Rồi George nhìn quanh, thấy Harry đang ngó nó. Harry nhe răng cười và nhanh chóng quay lại với bài tập Tiên tri của mình – nó không muốn George nghĩ nó là đồ nghe lén. Một chút sau, hai đứa sinh đôi cuộn tấm giấy da lại, chúc ngủ ngon, rồi về phòng ngủ.
Fred và George đi được khoảng mười phút thì cái lỗ chân dung mở ra và Hermione leo vào phòng sinh hoạt chung, một bàn tay ôm một bó giấy da, một tay ôm một cái hộp có cái gì kêu rột rột theo mỗi bước đi của cô bé, Crookshanks vươn lưng cong vòng, kêu grừ…grừ…
“Chào, mới xong việc!” Hermione nói.
“Mình cũng mới xong!”
Ron nói đắc thắng, quẳng cây viết lông ngỗng xuống.
Hermione ngồi xuống, đặt mấy thứ đồ đang ôm trong tay xuống một cái ghế trống, và kéo bài Tiên tri của Ron về phía mình:
“Tháng tới coi bộ bồ không tốt hả?”
Hermione nói, vẻ chế nhạo, trong khi con Crookshanks cuộn lại ngồi vào lòng cô bé.
Ron ngáp:
“Ừ, nhưng ít nhất mình cũng thấy trước.”
Hermione kêu lên:
“Ồ, hình như bồ chết đuối tới hai lần nè!”
“Ồ, vậy hả,” Ron săm soi bài Tiên tri của mình. “Để mình đổi thành là bị một con Bằng mã đang giận dữ đạp lên thì hay hơn.”
“Bồ không thấy rõ ràng là bồ chỉ bịa ra mấy cái quỷ này sao?”
“Sao bồ dám nói vậy?” Ron kêu lên, giả bộ như bị xỉ nhục ghê gớm lắm. “Tụi này đã phải quần quật như mấy con gia tinh suốt nãy giờ.”
Hermione cau mày.
Ron vột vàng chống chế:
“Chỉ là một cách nói thôi mà!”
Harry cũng đã đặt viết xuống, vừa mới hoàn tất việc tiên đoán rằng thể nào mình cũng bị chặt đầu. Nó chỉ vào cái hộp, hỏi:
“Cái gì trong đó vậy?”
“Bồ mà hỏi, kể cũng lạ!”
Hermione đáp, mắt nhìn Ron một cách khó chịu. Cô bé mở cái hộp ra và cho tụi nó coi.
Bên trong là năm chục cái huy chương, đủ màu khác nhau, tất cả đều có chữ H.V.Đ.C.Q.L.G.T.
Harry hỏi, nhặt một cái huy chương lên xem:
“Hột vịt đẹt Cho quyền lợi Gia tinh hả? Nghĩa là sao?”
Hermione mất hết kiên nhẫn:
“Không phải ‘Hột vịt đẹt cho quyền lợi Gia tinh’ mà là H.V.Đ.C.Q.L.G.T.. Viết tắt cho Hội vận động cho quyền lợi Gia tinh.”
“Chưa bao giờ nghe nói tới.” Ron nói.
Hermione đáp rắn rỏi:
“Dĩ nhiên, bồ chưa nghe là phải rồi, mình mới bắt đầu mà.”
Ron kêu lên, hơi ngạc nhiên:
“Cái gì? Bồ có bao nhiêu hội viên rồi?”
“Ừm…nếu hai bồ vô luôn thì…ba.”
Ron nói:
“Và bồ nghĩ tụi mình sẽ đi lòng vòng, mang mấy cái huy hiệu ghi chữ “Hột vịt đẹt” hả?”
Hermione hét lên dữ tợn:
“H.V.Đ.C.Q.L.G.T.! Mình sắp tiến hành Ngăn chặn Bạo hành Sinh vật Huyền bí, và Chiến dich thay đổi Địa vị Hợp pháp của Sinh vật Huyền bí, nhưng mà chưa được. Đó mới chỉ là đầu đề bản tuyên ngôn của tụi mình.”
Nói xong cô bé thảy đống giấy da cho tụi nó:
“Mình đã nghiên cứu hết cả thư viện. Tình trạng nô lệ gia tinh đã có từ nhiều thế kỷ nay. Không thể tin nổi là từ đó tới nay không ai làm gì cho cái chuyện đó cả.”
Ron kêu to:
“Hermione ơi – nghe cho kỹ nè! Tụi – nó – khoái – chuyện – đó. Tụi nó khoái làm nô lệ!”
Hermione vẫn nói, còn lớn giọng hơn cả Ron, như thể không hề nghe thấy mấy lời nói vừa rồi:
“Mục tiêu ngắn hạn của chúng ta là đảm bảo về lương bổng và điều kiện làm việc công bằng cho gia tinh. Mục tiêu dài hạn của chúng ta gồm có thay đổi đạo luật không xử dụng đũa, rồi cố gắng đưa một gia tinh vô Ủy ban Điều phối và kiểm soát sinh vật Huyền bí, bởi vì con số đại diện của tụi nó thấp kinh khủng.”
“làm cách nào làm được hết mấy việc đó?” Harry hỏi.
Hermione sung sướng trả lời:
“Bắt đầu bằng việc chiêu mộ thành viên. Mình nghĩ cỡ hai Sickle là được gia nhập – đủ mua huy hiệu – và số tiền này có thể tài trợ cho chiến dịch tờ bướm của tụi mình. Ron, bồ là thủ quỹ. Mình giao bồ cái lon để quyên góp xu lẻ ở trên lầu. Còn Harry, bồ là thư ký, vậy làm ơn ghi lại giùm những gì mình đang nói đây, coi như biên bản cuộc họp đầu tiên của tụi mình.”
Im lặng một khoảng, và Hermione cười rạng rỡ với hai đứa. Harry ngồi phịch xuống, bị giằng xé giữa một bên là bực cả mình vì Hermione, một bên là thấy tức cười khi nhìn cái mặt của Ron. Sự im lặng bị phá vỡ, nhưng không phải do Ron, người đang đớ mặt trong phút chốc, mà là do một tiếng gõ tích, tích nhẹ nhàng vào cửa sổ. Harry nhìn phóng dưới ánh trăng rọi sáng, một con cú trắng như tuyết đậu trên bậu cửa sổ.
Nó hét lên:
“Hedwig!”
Rồi phóng ra khỏi ghế, băng ngang căn phòng, tới mở toang cánh cửa.
Hedwig bay vào, lượn ngang phòng, rồi đậu trên bàn, ngay trên bài tập Tiên tri của Harry.
“Giờ mới về!” Harry vừa nói vừa vội vã chạy theo con cú.
Ron chỉ vào mẩu giấy da bẩn thỉu buộc ở chân con cú, kêu lên phấn khích:
“Nó có mang thư trả lời kìa!”
Harry vội vã cởi miếng giấy da ra, ngồi xuống đọc, trong khi con Hedwig vỗ vỗ cánh xà xuống đầu gối nó, rúc lên êm ái.
Hermione hỏi, gần như nín thở:
“Cái thư nói gì vậy?”
Thư rất ngắn, trông có vẻ như được viết vô cùng vội vã. Harry đọc to lên:
Harry,
Chú bay về miền Bắc ngay đây. Cái tin về cái thẹo của con là tin cuối cùng trong một loạt những tin đồn kỳ quái mà chú nhận được ở đây. Nếu cái thẹo lại đau lần nữa, con cứ tới thẳng cụ Dumbledore – người ta nói cụ đã lôi Mắt-Điên ra khỏi kỳ nghỉ hưu, có nghĩa là cụ đã đọc thấy các dấu hiệu, ngay cả khi chưa ai đọc thấy.
Sẽ sớm liên lạc lai với con. Gửi lời chúc tới Ron và Hermione. Bảo trọng, Harry!
Sirius
Harry ngẩng lên nhìn Ron và Hermione, hai đứa ngó Harry chằm chằm.
Hermione thì thào:
“Chú ấy bay về phương Bắc hả? Chú ấy quay về?”
Trông Ron hết sức bối rối:
“Cụ Dumbledore đang đọc được dấu hiệu gì? Harry, câu đó nghĩa là sao?”
Harry dộng binh binh mấy nắm tay vào trán mình, hất con Hedwig văng ra khỏi lòng. Nó giận dữ:
“Đáng lẽ mình không được nói với chú ấy mới phải!”
Ron ngạc nhiên:
“Ý bồ là sao?”
Harry lại dộng nắm đấm lên mặt bàn, khiến con Hedwig rớt xuống trên lưng ghế của Ron, rúc lên căm phẫn.
“Chuyện này làm chú ấy phải quay về! Quay về, chỉ vì chú ấy nghĩ
mình đang gặp rắc rối! Mà có rắc rối gì xảy ra cho mình đâu! Tao không có gì cho mày đâu…”
Nó quay sang nạt Hedwig:
“…muốn ăn thì lên chuống cú mà ăn!”
Hedwig ném cho Harry một cái nhìn cực kỳ chạm tự ái và bay ngay ra cửa sổ, khi đi còn sải rộng cánh bạt vô đầu Harry một cái.
Hermione mở lời, giọng làm ra yên ả:
“Harry nè!”
“Mình đi ngủ đây!” Harry nói cộc lốc. “Sáng mai gặp lại.”
Trong phòng ngủ trên lầu, nó mặc đồ ngủ vào và chun vô giường, nhưng chẳng thấy buồn ngủ tí ti.
Nếu chú Sirius quay trở về và bị bắt lại, thì đó là lỗi của nó, của thằng Harry này đây! Vì sao nó không im mồm đi cho rồi? Chỉ có vài giây đau đớn và thế là cũng phải khai ra…Phải như nó biết kềm mình lại…
Nó nghe Ron bước vào phòng ngủ một lúc sau đó, nhưng không nói với Ron tiếng nào. Một hồi lâu thật lâu, Harry nằm, ngó chằm chằm lên cái đỉnh mùng. Phòng ngủ hoàn toàn yên lặng, và nó cũng bớt lo lắng đi. Harry có thể nhận ra rằng việc vắng tiếng gáy ngày thường của Neville có nghĩa là nó không phải là đứa duy nhất đang nằm mà thức chong chong.
Chương 15: Trường Beauxbatons và trường Dumstrang.
Sáng sớm hôm sau, Harry thức giấc với một kế hoạch chất đầy trong đầu, như thể bộ não ngái ngủ của nó đã làm việc về vụ này cả đêm. Nó ngồi dậy, mặc quần áo vào trong ánh sáng ban mai nhợt nhạt, rời khỏi phòng ngủ mà không đánh thức Ron, đi xuống phòng sinh hoạt chung vắng lặng. Tại đây, nó lấy một miếng giấy da từ trên cái bàn còn nằm nguyên bài tập tiên tri, viết lá thư sau:
Chú Sirius thương yêu,
Con phát hiện ra chỉ tại con tưởng tượng ra cái thẹo đau thôi, lúc viết cho chú kỳ trước con ngủ gật. Không thấy có gì xảy ra nữa, ở đây mọi việc đều tốt. Chú đừng lo cho con, con thấy cái đầu con hoàn toàn bình thường.
Harry
Rồi nó trèo ra khỏi lỗ chân dung, đi lên tòa lâu đài tĩnh mịch (chỉ hơi bị tắc đường một tí, lúc con yêu tinh Peeves cố lật một cái bình to vào người Harry ở giữa đường đi, dọc hành lang lầu bốn), cuối cùng tới chuồng cú, nằm ở chót cùng tháp Tây.
Chuồng cú là một căn phòng bằng đá hình tròn, khá lạnh lẽo và thoáng gió, vì không cái cửa sổ nào ở đây có kiếng, Sàn nhà phủ đầy rơm và phân chim, cùng với mấy bộ xương chuột nhắt, chuột đồng ăn xong nhả ra. Hàng trăm, hàng trăm con cú, đủ mọi nòi giống có thể có trên đời, đứng rúc vào nhau trên cái sào đậu chọc thẳng lên đỉnh tháp. Hầu như cả bọn đều đang ngủ, mặc dù đâu đó có một con mắt tròn màu hổ phách đang liếc Harry. Nó nhận ra Hedwig đậu giữa một con chim lợn với một con cú hung hung, bèn vội vàng chạy lại phía con cú, hơi trượt chân trên sàn nhà đầy những phân chim.
Harry phải mất một lúc để thuyết phục con cú thức dậy và chịu nhìn nó lấy một cái, trong khi đó con cú cứ lê chân vòng vòng trên sào đậu, chĩa đuôi vào mặt Harry. Con cú rõ ràng vẫn còn giận vì thái độ vô ơn của Harry vào đêm hôm trước. Rốt cuộc, do Harry đề nghị với Hedwig là nếu quá mệt thì để Harry mượn Ron con Pigwidgeon vậy, mà Hedwig mới chịu thò chân ra và cho phép Harry cột lá thư vào.
“Phải tìm ra chú ấy nghen! Trước khi tụi giám ngục tìm thấy.”
Harry vừa nói vừa vuốt ve cái lưng con cú, trong khi bồng nó trên tay đi về một cái lỗ trên tường.
Con cú gặm nhón tay Harry, có thể hơi mạnh hơn mọi ngày nó vẫn gặm, nhưng vẫn rúc lên theo cái cách làm người ta rất vững dạ. Rồi nó sải cánh bay đi trong ánh bình minh. Harry nhìn theo con cú cho tới khi khuất dạng với một cảm giác khó chịu quay trở lại trong bao tử. Nó những tưởng thư trả lời của chú Sirius phải làm nhẹ đi những nỗi lo của nó hơn là làm tăng thêm như thế này.
“Như vậy là nói dối, Harry.”
Hermione sắc giọng nói trong bữa ăn sáng, khi Harry kể cho Ron và Hermione nghe việc nó đã làm.
“Bồ không hề tưởng tượng chuyện cái thẹo đau, bồ biết mà.”
“Thì sao nào? “ Harry nói, “Chú ấy không thể trở lại ngục Azkaban chỉ vì mình.”
“Thôi đi!”
Đến lượt Ron sắc giọng với Hermione khi cô bé mở miệng định nói thêm mấy câu. Lại một lần nữa, Hermione lườm Ron và im lặng.
Suốt hai tuần qua, Harry đã cố gắng tối đa tránh không nghĩ về chú Sirius. Thực vậy, nó không thể ngăn mình cứ trông ngóng lo lắng vào mỗi buổi sáng, khi đám thư cú tới; cũng không thể nhịn được, cứ mỗi đêm trước khi đi ngủ, lại nhìn thấy viễn cảnh kinh hoàng xảy đến với chú Sirius, bị mấy tên giám ngục dồn vào một góc phố tối tăm nào đó ở Luân Đôn. Giữa hai khoảng thời gian đó, nó cố không nghĩ đến người cha đỡ đầu. Nó ước phải chi vẫn còn Quidditch để mà chia trí, không gì tốt hơn cho một đầu óc đang lộn xộn bằng một buổi luyện tập hay và cực nhọc. Mặt khác, các môn học trở nên ngày càng khó và đòi hỏi cao hơn trước, đặc biệt là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thầy Moody.
Trước sự ngạc nhiên của tụi nhỏ, giáo sư Moody tuyên bố rằng ông sẽ lần lượt thử lời nguyền Độc đoán trên từng đứa, để biểu diễn sức mạnh của lời nguyền cũng như để xem thử liệu tụi nhỏ có thể chống chọi với tác động của nó hay không.
“Nhưng…nhưng thầy nói đó là bất hợp pháp mà thầy?”
Hermione ngập ngừng hỏi trong khi thầy Moody dẹp mấy cái bàn với một phát quét bằng đũa phép, chừa ra một khoảng rộng trống trải ngay giữa phòng.
“Thầy nói…nói là áp dụng nó lên một người nào là…”
Con mắt thần của thầy Moody xoáy vào Hermione và nhìn chằm chằm cô bé bằng một cái nhìn kỳ quái, không chớp mắt:
“Thầy Dumbledore muốn các trò được truyền dạy cái cảm giác thật. Nếu trò muốn học theo cách khó – là khi có ai đó ném lời nguyền lên trò thì họ có thể kiểm soát được trò hoàn toàn – thì tốt thôi. Trò được miễn. Cứ việc đi ra ngoài.”
Thầy chỉ một ngón tay xương xẩu ra phía cửa. Hermione đỏ bừng mặt và lẩm bẩm điều gì đó rằng nó đâu có ý định rời lớp đâu. Harry và Ron nhìn nhau nhe răng cười. Chúng biết Hermione thà phải nuốt mủ cây củ u còn hơn bỏ lỡ một bài học quan trọng như thế này.
Thầy Moody bắt đầu ra hiệu cho đám học trò lần lượt tiến tới và đọc lời nguyền Độc đoán lên từng đứa. Harry ngó, từng đứa, từng đứa bạn một, đang thực hiện mấy trò kỳ quái nhất dưới ảnh hưởng của lời nguyền. Dean Thomas nhảy lò cò ba vòng quanh phòng, miệng thì hát quốc ca. Lavender Brown thì bắt chước con sóc. Neville biểu diễn một loạt bài tập thể dục thẩm mỹ khá lạ lùng mà chắc chắn lúc bình thường nó không tài nào làm nổi. Dường như không đứa nào trong chúng nó có khả năng kháng cự được lời nguyền, và mỗi đứa chỉ phục hồi lại khi thầy Moody bỏ lời nguyền đi.
“Potter, kế tới là trò.” Thầy Moody gầm gừ.
Harry bước tới trước, ra giữa lớp học, đứng vào khoảng trống mà thầy Moody đã dẹp sạch bàn ghế. THầy giơ cây đũa phép, chỉ vào Harry, và hô: “Imperio!”
Đó là cảm giác tuyệt với nhất Harry cảm thấy như mình trôi bồng bềnh, mọi ý nghĩ, mọi lo âu trong đầu được quét sạch nhẹ nhàng, chẳng để lại cái gì ngoài một niềm hạnh phúc mơ hồ, khó mà tả lại được. Nó đứng đó, cảm thấy hoàn toàn thư giãn, chỉ mơ màng biết mọi người đều đang nhìn mình.
Và rồi nó nghe tiếng thầy Moody Mắt-Điên, vang trong ngách nào đó xa xăm của não nó:”Nhảy lên bàn…nhảy lên bàn!”
Harry vâng lời, nhún gối xuống, chuẩn bị nhảy.
“Nhảy lên bàn!…”
Ủa, mà tại sao chứ? Một giọng nói khác thức dậy phía sau bộ não.
Một việc làm ngu ngốc, thật đó, tiếng nói vọng lên.
“Nhảy lên bàn!…”
Không, tôi sẽ không nhảy đâu, cảm ơn. Giọng nói kia đáp, hơi cứng rắn một chút…không, tôi thực lòng không muốn…
“Nhảy, NHẢY NGAY!”
Liền ngay đó, Harry cảm thấy một cơn đau khủng khiếp. Nó vừa muốn nhảy, vừa muốn cố ngăn mình không nhảy. Kết quả là nó lảo đảo đâm đầu vô cái bàn, té vật xuống, và cảm thấy như đã vỡ cả hai xương đầu gối.
“Chà, khá quá!”
Thầy Moody gầm gừ, và bất thình lình Harry thấy cảm giác vang vang, trống rỗng trong đầu mình biến đâu mất. Nó nhớ chính xác điều gì đang xảy ra, và cơn đau trên đầu gối dường như cũng tăng lên gấp đôi.
“Nhìn kìa, cả đám…Potter đã kháng cự được! Trò ấy kháng lại được lời nguyền, tí nữa thì đập tan cả lời nguyền! Chúng ta sẽ thử lại lần nữa, Potter, và tất cả các trò còn lại, chú ý đây, nhìn vào mắt trò ấy, nhìn vào đó…rất tốt, Potter, rất, rất tốt! Chúng khó lòng mà điều khiển nổi con!”
“Cái cách mà thầy ấy nói làm mình nghĩ như thể cả đám có thể bị tấn công bất cứ giây phút nào không bằng.”
Harry lầm bầm khi nó bước đi cà nhắc ra khỏi lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám một tiếng sau đó. (Thầy Moody cứ nằng nặc đòi Harry phải thử tài đến bốn lần một lúc, cho đến khi nó có thể xua tan hoàn toàn lời nguyền.)
“Ừ, mình biết.”
Ron nói, nhảy hai bậc cầu thang một. Nó gặp nhiều rắc rối với lời nguyền hơn là Harry, mặc dù thầy Moody đã trấn an nó rằng các tác dụng đến giờ ăn trưa là sẽ bay sạch.
“Đúng là đồ đa nghi…”
Ron căng thẳng ngoái lại liếc xem thầy Moody chắc chắn không nằm trong tầm nghe, rồi nói tiếp:
“Hèn chi người ta mừng húm khi tống khứ được thầy ra khỏi Bộ. Bồ có nghe thầy kể với Seamus thầy đã làm gì với tay phù thủy dám la ó phản đối sau lưng thầy vào ngày Cá tháng Tư chưa? Chừng nào tụi mình có thì giờ nghiên cứu cách kháng lại lời nguyền Độc đoán trong khi có quá trời mấy thứ khác phải làm đây?”
Tất cả bọn năm thứ tư đều nhận thấy có sự gia tăng rõ ràng khối lượng các công việc đòi hỏi chúng phải làm trong học kỳ này. Giáo sư McGonagall giải thích lý do, khi cả lớp rên lên một tiếng lớn trước đống bài tập Biến mà cô giao cho:
“Các trò hiện đang bước vào giai đoạn quan trọng nhất của đào tạo pháp thuật, kỳ thi phù thủy thường đẳng sắp tới nơi rồi…”
Đôi mắt cô lấp láy đầy nguy hiểm sau cặp mắt kiếng hình chữ nhật.
“Tới năm thứ năm tụi con mới lấy bằng Phù thủy Thường đẳng lận!” Dean Thomas kêu lên tức tối.
“Có thể không đâu, Thomas, nhưng tin tôi đi, các trò cần phải chuẩn...