“Anh cứ ngồi đây 1 tí, em xuống rồi lên bây giờ “.
Căn phòng nhỏ chỉ có 1 cái giường, 1 cái bàn học, và 1 cái quạt cây. Hết. Chẳng có gì nữa.
Cái giường mét 2 kê đối diện cửa sổ. Cửa sổ để mở và hướng ra 1 ngôi nhà khác, gió thổi vào mát rượi. Cái rèm cửa sáng màu ko hề làm phòng tối thêm. ” Kiểu này buổi sáng sẽ chói mắt lắm đây ” _ Anh thầm nghĩ.
Bàn học kê hướng vào tường, trên đó có dán rất nhiều bức ảnh. 1 vài bức chụp cùng với lớp cấp 2 hay cấp 3 gì đó, thấy tất cả cùng mặc áo trắng quần đồng phục. 1 bức anh thấy khá ấn tượng, chụp 1 cô bé 5 tuổi, mặc cái áo bơi nhỏ xíu màu đỏ, có vẽ rất nhiều con cá đang bơi màu xanh. Cô bé con có gương mặt tròn và đôi mắt híp, tóc cắt ngắn, để mái ngố, 1 tay chống nạnh, 1 tay cầm quả bóng hơi rất to, cười rất chi là tự tin. Nụ cười híp cả mắt quen thuộc, lộ ra 2 cái răng cửa bị sún. …. Và còn 1 bức trần truồng chả mặc gì ( hehe ) nằm trên giường và tập lẫy.
Ai sẽ nói đây là căn phòng của 1 cô bé sắp tự tử vì chán đời?
Anh nhìn xuống cái bàn gỗ ép màu ghi, nơi 1 đống sách vở bút thước chất đống trên đó.
Lúc đó thì cô bé cũng vừa lên, 1 tay cầm 1 đĩa hoa quả, tay kia cầm lon bia. Cô khẽ ủn ủn đống sách vở sang 1 bên, đặt cái đĩa xuống, rồi đưa lon bia cho anh.
- Úi chà ngoan ghê nhở. Đi mua cả bia. – Anh cười hề hề.
_ Thì điều 4 khoản 3… Bảo gì nghe nấy… hehe….
” Cô bé đã khác nhiều so với lần đầu tiên gặp nhau”
Anh ngồi xuống giường và thầm vui thik vì cái ý nghĩ ấy.
- Em sống gọn gàng ngăn nắp quá đấy
Anh mở lon và tu 1 hơi dài hết nửa cái lon bia. Có vẻ anh đang khát.
- Vâng, mặc dù em biết thừa câu đó có ý mỉa mai, nhưng em cảm ơn anh…
- Em ngày càng ngoan ngoãn 1 cách đáng ngỡ ngàng đấy… _ Anh cười rất to.
Cô bé im lặng đóng cửa phòng, đóng cả cửa sổ, buông rèm và trèo lên giường. ….
Cô bé im lặng đóng cửa phòng, đóng cả cửa sổ, buông rèm và trèo lên giường…
Cô bắt đầu sờ soạng xung quanh, cô chạm phải 1 cái gì đó tròn tròn, dài dài, và rất cứng.
Cô vội dùng tay chộp lấy nó…
- Này em làm gì thế, anh không đùa đâu nhé…_Đăng Khôi lúng túng
- Ối ối đừng mà…
Cô bé chẳng thèm để ý đến lời của Đăng Khôi, cứ bóp liên tục nhiều cái…
Những dòng nước bắn phụt ra, làm vương vãi khắp giường.
- Trời ơi, ướt hết rồi, đã bảo không được nghịch súng nước mà, em mau cất nó đi…
- Hahaha, vui quá vui quá…
Cô bé vừa nói vừa cười, trên tay còn cầm 1 khẩu súng nước mà em trai cô vừa mới mua hôm qua.
2 người ngồi cạnh nhau dựa lưng vào tường.
- Tại sao em lại chọn cái chết?…. Thật sự anh đã suy nghĩ mãi mà ko thể nào hiểu nổi….
Cô bé quay sang nhìn anh :
- Thế theo anh sống và chết khác nhau ở chỗ nào?
Anh im lặng ngẫm nghĩ 1 lúc :
- Anh chẳng thấy nó giống nhau ở chỗ nào cả…. Em nói xem?….
- Nếu bây h em chết, hoặc nếu 50 năm nữa em chết… Thì lịch sử thế giới cũng chẳng viết lại đc đâu, anh nhỉ…. Rồi 100 năm nữa, 200 năm nữa…. khi nhắc đến em…. cũng chẳng còn ai nhớ đó là ai………………….Rồi 500 năm sau… 1000 năm sau… Vậy em sống và chết thì có gì khác nhau hả anh?
Anh im lặng và suy nghĩ về những điều nó nói. Thật sự anh cũng chưa nghĩ ra phải cãi nhau với cái lí này như nào.
- Vậy anh nói xem… Sống và chết thì có nghĩa lý gì?….
- Em ngốc thế… Sống là để vui thú… Để hưởng thụ…. Để cống hiến…. Sống là để được hạnh phúc…. – Cuối cùng anh cũng nghĩ ra đc gì đó.
- Em chỉ cần hưởng thụ 1 chút thôi anh ạ…….. 1 phần nhỏ thôi……. Chứ nếu sống thật lâu chăng nữa thì em cũng chẳng đủ sức mà hưởng hết đc…. Vì vậy em sẽ dừng nó lại ở đây thôi… Cái cuộc sống của em. …. Em sẽ chết lúc em đẹp nhất… Tấm ảnh thờ của em sẽ là hình của 1 cô gái trẻ, chứ ko phải 1 bà già tóc bạc trắng da nhăn nheo….
- Xã hội nuôi em lớn ngần đó năm… Để 1 buổi sáng tỉnh dậy em chán đời và tự giết mình… Em như vậy là vô trách nhiệm lắm… Biết ko hả – Anh quay sang cô, nghiêm mặt, nói bằng 1 giọng gay gắt.
- Ít nhất thì em cũng để lại tất cả cơ thể của em… Họ có thể dùng nó để cứu sống 1 người có ích hơn em… Còn em…… Em là 1 con bé ngu dốt, chẳng thích học, chẳng thik lao động, cũng chẳng say mê thứ gì cả. Em tóm lại chỉ là 1 cục thịt thừa của cái xã hội này. Nếu em có sống lâu hơn nữa cũng chẳng thể cống hiến thứ gì đó to lớn. Mà nếu em chết già, thậm chí họ còn chả dùng đc cái cơ thể nhăn nheo của em……….
- Phải sống, phải sống – Anh dường như ko còn chịu đựng nổi cái lý hết sức vô lí của cô bé, anh nắm lấy 2 vai của cô bé và lắc lắc _ Rồi em sẽ lấy đc 1 người chồng tốt, đẻ ra 3 đứa con… Rồi em sẽ hạnh phúc… Hiểu chưa hả…. Em toàn nghĩ những cái quái quỉ…
- Em chán mỗi sáng tỉnh dậy nghĩ hôm nay lại phải chiến đấu… Em chán mỗi lần phải khóc hết nước mắt… Em chán phải buồn, phải cô đơn, phải đau khổ…. Em chán cái con người yếu đuối và luôn sợ hãi của em… Em chán em vô tích sự… Loại người như em sẽ chẳng giúp ích đc gì cho đời cả anh ạ… Loại người chẳng đáng sống… Em chết là đáng lắm, anh ạ….
Cô bé nói với vẻ mặt vô cảm. Giọng nó run rẩy như đang khóc, nhưng nó ko hề khóc… Ko có 1 giọt nước mắt nào cả. .
Anh lấy 2 bàn tay ôm trán. Anh đang cố lấy lại bình tĩnh.
- Em thường nghĩ mỗi lúc đi ngủ. ..Giá như em cứ ngủ mãi thế… Cứ ngủ như thế và ko tỉnh lại nữa… Thế nhưng buổi sáng hôm sau em lại tỉnh dậy, trông cái mặt mình trong gương già thêm 1 ít…. và lại bước vào 1 cuộc chiến mới…
- 20 tuổi mà em toàn suy nghĩ những điều tối tăm thế?… Sao em ko nghĩ đến những lúc hạnh phúc. . Sao em ko nghĩ đến những lúc vui vẻ cười nói…. Chẳng lẽ em ko có những giây phút như thế?
- Có chứ anh… – Cô bé cười, nụ cười thật buồn -… Vui vẻ hạnh phúc cũng nhiều……. nhưng làm sao có thể so sánh với đau khổ…. Giống như mặt trăng và mặt trời anh ạ… Đều khổng lồ so với mình…. Nhưng kích thước của chúng khác nhau hàng tỉ lần….
- Những lần đau khổ tưởng chừng như ko chịu đựng nổi…. Vậy mà bằng 1 cách nào đó, em vẫn có thể chịu đựng nổi…. Những lần tưởng chừng như đã khóc hết nước mắt, tưởng chừng như ko còn nước mắt để mà khóc nữa… Thế mà bằng 1 cách nào đó, nước mắt em lại chảy……. Em quá yếu đuối, và đó là lí do vì sao em chết…….. Vì em đáng chết, anh ạ.
Cô bé cầm lấy lon bia anh đặt bên cạnh, ở giữa 2 người, uống 1 hơi hết sạch. Trong đó cũng không còn nhiều bia lắm. Cô giữ lấy và xoay xoay nó trong tay.
Những lời của cô bé làm anh cảm thấy trong lòng rất bức xúc, tâm trí rối loạn hết cả, chẳng biết phải nói thế nào cho gẫy gọn…
- 1 câu của 1 người anh em coi như anh trai, chắc anh ấy đọc đc ở đâu đó, em thấy rất đúng.
” Cuộc đời cơ bản là buồn, còn sau đó là cái chết ”
…
Giọng anh nhỏ lại, ko còn gay gắt nữa :
- Nhưng còn những người thân của em? Còn bạn bè? Còn bố mẹ?. ..Sao em ích kỉ thế?…. Chỉ nghĩ cho mình thôi ah?… Uh, em chết… Chết đi là hết, chẳng suy nghĩ gì nữa… Nhưng còn mọi người?… Rồi em chết họ sẽ ra sao?…
Cô bé khẽ nghiêng cái đầu về đằng sau dựa vào tường, ngước mắt lên ngắm nhìn những ngôi sao bằng nhựa dạ quang đc dính trên trần nhà
- Em đã nghĩ cả rồi anh ạ…
…
Ông bà em đã già rồi và ở dưới quê. Họ cũng chẳng còn sống đc bao lâu nữa mà buồn…
Em trai em, nhỏ hơn em 2 tuổi, là thằng vô cảm nhất thế giới, và nó cũng sẽ chẳng buồn đc lâu……
Bạn bè em cũng rất tốt, rất yêu quí em…. nhưng, anh ạ, ai cũng có cuộc sống riêng, những công việc riêng, và 1 người dành cho họ để mà quan tâm chăm sóc lo lắng…. Rồi những thứ đó sẽ cuốn họ đi, và họ sẽ ko buồn vì em mãi….
Nhiều khi em tự hỏi liệu họ sẽ nhớ đến em trong bao lâu…
Em lên đó rồi, người làm em cảm thấy có lỗi nhất là mẹ…
Bà ấy sẽ là người buồn nhất khi em chết…
Bà ấy thương em nhất, và em cũng rất thương bà ấy…….
Nhưng em với mẹ em tính chả hợp nhau 1 chút nào cả anh ạ….
2 người cùng rất nóng tính. . Cứ nói chuyện tử tế 2 câu là lại cãi nhau
Quan điểm 2 người khác nhau quá. ….
Thế nên em có chuyện gì thì bà ấy luôn là người biết sau cùng…
Bà ấy là người cuồng tín kinh khủng… rất thích mấy cái trò mê tín, cúng bái, xem bói, mà em thì ghét….
Anh biết không, mấy hôm em thi đại học bà ấy bỏ cả làm ở nhà để ngồi khấn vái, cúng sao, giải hạn…
Anh đã thấy người mẹ nào như thế chưa?
Trước khi em đi thi bà ấy còn bắt em đội 1 mâm hoa quả lên đầu, rồi trùm cái khăn lụa màu đỏ to tướng lên, để 1 bà làm phép…
Bà ta bắt em nghĩ đến 1 ông thần thánh nào đó em quên mất tên rồi và thành tâm cầu xin. .
Nhưng em chẳng nghĩ gì cả, chỉ khóc ở trong đó vì cảm thấy tủi thân và uất ức…
Trở về từ chỗ đó, em chỉ làm theo ý mình, thik làm cái gì thì em làm, ko thik cái gì thì ko làm, chẳng ai bảo đc……….
Mà tính mẹ em cũng lạ lắm anh ạ…
Cái gì cũng làm phức tạp nó lên…
Có khi làm đổ bát nước mắm ra nhà, bà ấy cũng buồn mất mấy ngày…
Em rửa mặt trước đánh răng sau thôi cũng thành chủ để cho 2 mẹ con tranh cãi suốt mấy năm….
Bà ấy bảo chả ai lại đánh răng rửa mặt cái kiểu ngược đời như thế…. Cứ lần nào thấy là bà ấy lại mắng…
Tính em thì bướng anh ạ.
Càng mắng em càng làm…
Chính em cũng ko thể đếm nổi số lần em đã làm mẹ em phải khóc nữa….
Bố em thì đi công tác luôn, vài tuần mới về 1 lần. Ông ấy là 1 người tốt tính, ít nói, hiền lành và cam chịu.
Ông ấy cũng rất thương em, nhưng em gần như chẳng có chút tình cảm gì với ông ấy cả.
Em biết ông ấy có cả nhân tình nhân ngãi ở ngoài, thậm chí có thể còn cả con rơi con vãi mà em ko biết.
Ông ấy còn nhiều việc phải lo hơn là nghĩ về cái chết của em, anh ạ. ….
Trước bố mẹ em cũng yêu nhau lắm…… cũng vì yêu nhau mà lấy nhau…
Trong thư của họ cũng thề thốt yêu đương trọn đời trọn kiếp….
Vậy mà tất cả lại thành thế này…
Ko thể hiểu nổi cái gì gọi là tình yêu nữa…
Người ta bảo đó là thứ tình cảm đẹp nhất, thiêng liêng nhất…
Nhưng liệu có tồn tại thứ tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu như trong thơ văn người ta vẫn thường nói ko hả anh?
Người con trai mà em từng yêu…
Người đã làm em tưởng như không còn nước mắt để khóc vì anh ấy nữa…
Người em đã yêu bằng cả trái tim của em……. và khi anh ấy đi, để lại trong đó 1 khoảng trống rất lớn mà em chưa biết phải lấy cái gì để bù đắp vào khoảng trống ấy…
Người đã khiến cho cái con người trong em không biết bao nhiêu lần phải gào thét trong nước mắt ” Em xin anh…. Em xin anh…. Đừng làm đau đớn trái tim em thêm nữa… ”
Đương nhiên là anh ấy đâu có nghe thấy… và mọi chuyện lại tiếp diễn…
Những câu yêu thương giả dối nơi đầu môi…
Những lời hứa nói ra chẳng phải để thực hiện….
Em thật sự không biết làm cách nào vừa yêu 1 người mà không để người đó làm mình bị tổn thương, anh ạ…
Em đã tha thứ cho anh ấy…. tha thứ cho anh ấy hết lần này đến lần khác….
Nhưng em sẽ ko cho anh ấy biết… em sẽ ko nói cho anh ấy biết, anh ạ… là em đã tha thứ cho anh ấy rồi…
… Đó là 1 sự trừng phạt…
Em đã viết 4 bức thư….
Em viết cho con bạn thân nhất của em, bảo nó bỏ ngay cái tiêu chuẩn chọn bạn trai ” gia đình có hoàn cảnh khó khăn ” mới ” vượt lên trên số phận ” đi. Em bảo nó cái tiêu chuẩn ấy thật ngớ ngẩn… Em bảo nó là đứa con gái hay ho và kì lạ nhất mà em biết. Em cũng dặn nó ko đc vì cái chết của em mà khóc nhiều…
Em viết cho cậu bạn thân nhất của em, nói với cậu ấy rằng đối với em, cậu ấy là người xứng đáng là đàn ông nhất… rằng tình cảm em dành cho cậu ấy thậm chí còn hơn cả cái gọi là tình yêu…
Em viết cho em trai em, dặn nó phải nghe lời mẹ, ko đc quát mẹ như nó vẫn thường làm thế, cũng ko đc làm mẹ khóc như chị nó vẫn thường làm thế…
Em dặn nó dù cơm mẹ nấu có ngon hay ko khi lên mâm cơm cũng vẫn phải cười, ko đc cau có, ko đc nhăn nhó, ko đ.c chê….
… và nếu cái thái độ học tập của nó còn như bây giờ thì tổng kết cuộc đời của nó sẽ là 1 đống *** !
Lá thư cuối cùng em gửi cho mẹ, xin lỗi đã làm mẹ phải khóc nhiều như vậy…
Em dặn mẹ em đi tìm 1 người đàn ông khác, đừng vì bọn em mà chịu khổ….
…. dặn mẹ ko đc chiều em quá nó sẽ càng hư và hỗn láo…
…. dặn mẹ thằng em thik ăn thịt kho thật ít nước, và nhiều mỡ…
…. dặn mẹ sau này nếu có những đứa con khác, mẹ hãy dạy chúng nó ôm hôn và nói con yêu ba mẹ – điều mà bọn em đã ko đ.c dạy để làm thế
Lon bia trong tay cô bé đã bị bóp cho méo mó. Méo mó đến nỗi không còn nhìn ra cái hình thù gì nữa…. Méo mó như chính những suy nghĩ của nó vậy….
Anh nhìn nó đưa tay quệt 2 hàng nước mắt… Trong lúc kể nước mắt nó đã chảy từ bao giờ….
Anh ghé mặt thật gần và dường như nó biết anh sắp làm gì…
- Thế còn chị ấy?
- Mặc kệ cô ấy….
Nó đón nhận nụ hôn của anh.
Đầu óc nó thả đi rong chơi đâu đó….
Không còn suy nghĩ gì nữa….
Vào lúc này…. nó chỉ muốn tận hưởng…
———-o0o———-
Trên bãi biển vắng người người ta thấy 1 cô gái nhỏ ngồi khóc 1 mình trên bãi cát. Cô gái mặc chiếc váy đơn giản màu trắng, áo khoác màu đỏ và chiếc túi xách màu đen.
Đó là 1 ngày mùa xuân trời mưa phùn lất phất, nhưng người ta ko thể nhầm nước mắt của cô với những hạt mưa, bởi vì đôi mắt sưng húp và đỏ mọng của cô đã cho biết cô ấy đã khóc rất nhiều. Cô gái ngồi đó, nhìn về phía xa xa nơi mưa bão giăng trắng 1 góc trời. Cô xếp 2 chân trên cát, mái tóc dài và quần áo đã ướt sũng vì nước mưa. Nước mưa lạnh khiến tay chân cô bé tím lại và khẽ run rẩy nhưng dường như cô gái ko hề để ý điều đó.
Cô ấy ngước lên bầu trời, khuôn mặt ướt nhẹp mưa và nước mắt.
- Ông có mắt ko vậy…
- Tôi xứng đáng bị như thế này sao?…
- Tôi sống lương thiện… làm những việc tốt… đối xử tử tế với mọi người…
- Tôi xứng đáng bị như thế này sao?…
Cô ấy gào thét và ko ngừng khóc…
Những kí ức dồn dập trở về trong tâm trí cô gái, giống như những đợt sóng ngoài kia dồn dập vỗ vào bờ, hết đợt này đến đợt khác….
Nó nhớ cái nụ cười răng khểnh khi lần đầu tiên nó nhìn thấy anh.
Nó nhớ bàn tay ấm áp của anh vuốt ve xoa dịu nó.
Nó nhớ cái cảm giác ngồi đằng sau xe máy và dựa đầu vào cái lưng rộng và ấm áp của anh.
Nó nhớ nụ hôn mạnh và gấp gáp của anh.
Nhớ cả cảm giác ran rát lúc hôn anh, râu cọ vào mặt nó.
Nhớ những nụ cười anh ấy đã mang lại cho nó
Giờ nó đã trả lại tất cả rồi, trả lại bằng tất cả nước mắt của nó….
Bao nhiêu nụ cười bấy nhiêu nước mắt….
Nó nhớ anh 1 nỗi nhớ điên cuồng quay quắt….
” Anh à, lẽ ra em ko nên để cho anh đi….
Lẽ ra em phải cố gắng giữ anh lại, bằng tất cả những gì em có thể làm….
Em hận mình đã ko làm thế anh ạ….
Bây giờ thì đã quá muộn. …. đã quá muộn rồi phải ko anh? ”
Nó còn nhớ cái ngày khi anh bảo anh sẽ đi… ” Cô ấy muốn gặp anh. …. Cô ấy ko cam tâm…. Cô ấy ko muốn bọn anh chia tay nhau qua điện thoại như thế. ….”
Lúc đó nó chỉ nghĩ cái gì đến sẽ phải đến….
Nó chỉ nghĩ nếu anh thuộc về chị ấy thì sớm muộn anh cũng sẽ quay về với chị ấy….
Nó thấy mình cao thượng khi nói với anh ” Anh phải đi…. Anh nợ chị ấy…. Còn em sẽ ở đây chờ anh…. ”
Nó đã nghĩ nếu anh thực sự thuộc về nó, rồi anh sẽ lại về với nó…….. còn nếu không. …. thì tốt thôi… như thế tức là chị ấy xứng đáng có đc anh….
Đơn giản vậy thôi…. và bây giờ nó khóc lóc trong ân hận…. vì nó đã mất anh rồi……
Nó vẫn còn nhớ, chỉ mới tuần trước thôi, nó và anh, 2 người ngồi cạnh nhau trên chính bãi biển này.
———-o0o———-
” Cuối cùng anh đã tìm ra 1 cái đáng sống cho em rồi, nhóc ạ ” _ Đó là câu anh đã nói với nó trc lúc anh rủ nó đi ngắm cảnh bình minh trên biển _ ” Rồi đến đó anh sẽ nói cho em biết ”
Nó ngồi đó, chăm chú quan sát bầu trời đang dần hửng sáng lên, khi mà vẫn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng mặt trời ở đâu cả. Rồi, từ phía tít nơi đằng xa kia, nơi 1 sợi chỉ dài chạy thẳng từ bên này đến khuất bên kia tầm mắt, cái nơi giao nhau giữa trời và đất, mặt trời đang chậm chạp nhích dần lên từng chút một.
Nó có màu hồng cam rất rực rỡ, tròn đẹp và ngon mắt như lòng đỏ trứng gà để trên chảo lúc ốpla.
Bên dưới là đại dương xanh biếc 1 màu với những con sóng lấp lánh được dát bằng ánh vàng ánh bạc của nắng – thứ nắng sớm ấm áp của buổi sáng mùa xuân.
Nó chưa từng trông thấy 1 quang cảnh đẹp rực rỡ như vậy. Nỗi xúc động ở trong lòng nó…. Là do cảnh bình minh trên biển…. Hay do người con trai là anh đang ngồi bên cạnh nó?
Nó lén quay sang anh, anh vẫn đang hướng đôi mắt ra xa xăm nơi biển. Nó thấy mặt trời rực rỡ và biển xanh dịu dàng trong đôi mắt anh. Có lẽ lúc này anh đang nghĩ đến chị ấy, nó đoán vậy.
- Em biết ko?… Mỗi người đều có 1 người sinh ra để dành cho mình. …. Chỉ dành riêng cho mình mà thôi…
Anh ngừng lại, quay sang nó vẫn đang nhìn anh nãy giờ. Ko thấy nó nói gì, chỉ nhìn anh như vậy.
- Nếu em chết như thế……. thì cái người sinh ra để dành cho em. …. anh ta sẽ sống cô đơn và bơ vơ suốt đời. ….
- Anh ta sẽ sống… sẽ tìm thấy ai đó tốt hơn em hàng tỉ lần…. rồi sống hạnh phúc cả cuộc đời…
- Nhưng cô ấy ko sinh ra để dành cho anh ta… Cô ấy dành cho 1 người khác nữa, và cái người khác đấy sẽ cô đơn và bơ vơ suốt đời… hoặc chí ít anh ta sẽ lại lấy 1 người khác ko dành cho mình và lại hại
đời 1 người khác nữa…
- Thôi anh đừng có kể chuyện cổ tích nữa đi. ..Đây chính là cái lí do đáng sống mà anh nói đây à…_ Nó cười phát sặc cả lên _… Suy nghĩ của anh càng ngày càng rắc rối và kì quặc hơn cả em rồi đấy….
- Em mà chết là loạn hết cả lên ngay…. Râu ông nọ cắm cằm bà kia… rối loạn hết cả…….. rồi sẽ chẳng ai đc hp hết… Vì vậy _ Anh nhắc lại _ Em phải sống….
- Nói như anh thì cái chết của em sẽ làm đảo lộn cuộc sống của biết bao nhiêu con người nhỉ _ Nó gãi gãi.
- Chứ sao nữa – Anh trả lời – Loạn lên là cái chắc….
- Nếu thế thì phải trách cái người sinh ra để dành cho em…. Bạch mã hoàng tử của em. …_ Nó mơ màng _… Tại sao anh ấy ko tìm thấy em sớm hơn?… Tại sao anh ấy ko đến cứu em ra khỏi cái mớ bòng bong này?…. Bây giờ anh ấy đang ở đâu…. đang ở đâu hả anh?…._ Nó cúi xuống dùng tay vẽ vẽ những hình xoắn ốc nguệch ngoạc trên cát.
- Anh ấy đã tìm thấy em rồi đây.
Tay nó ngừng vẽ, tim bất chợt nhảy vọt ra ngoài trong cái giây phút ấy…. Ý của anh ấy…. liệu có giống như những gì trong đầu nó đang nghĩ lúc này?
Anh nhẹ nhàng đặt lên môi nó 1 nụ hôn. Chưa có 1 nụ hôn nào nhẹ nhàng đến thế. Nhẹ nhàng như những con sóng kia...