* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Đừng Đùa Với Teen Full

có ham chơi. Anh không phê phán cách sống của em, chỉ là không hợp với anh.
Em và P im lặng. Bất chợt, em hỏi:
- Em có yêu anh thật không?
Em không hiểu sao khi đó em lại hỏi câu hỏi đó, có lẽ bản năng, cảm giác hay một ai đó trong em thúc đẩy em hỏi câu đó, giống như lần em hôn P ở Ankroet vậy. Em nghĩ P sẽ rất không vui khi em hỏi câu đó, nhưng không phải, P ngồi chống cằm nhìn ra đường, trả lời rất nhẹ:
- Em không biết. Em thích anh, chắc là cũng có yêu anh, nhưng điều làm em cảm thấy rõ ràng nhất là em thuộc về anh. Nhưng em không yêu anh như cách mà em yêu B (thằng bạn trai thứ hai của P mà em từng kể), cũng không như cách em yêu những người khác. Khi ông trời cho em gặp lại anh, em nghĩ đó là ý trời. Càng gặp anh, em càng muốn là người yêu của anh, em cũng không biết tại sao. Chia tay anh, em nghĩ em sẽ buồn lắm, nhưng em lại không thấy buồn gì cả, nhưng rồi sau đó em lại cảm thấy thiếu vắng anh. Em muốn nghe anh gọi điện thoại nhắc em ôn bài chuẩn bị thi, đi chơi về sớm, em muốn gặp anh. Rồi em thấy buồn khi anh ở bên người khác. Em
cũng không biết em làm sao nữa.
Em cứ im lặng cho P nói, khi nói đến đây P òa khóc. Lúc này, cảm giác rõ ràng nhất trong em lúc này là cảm gáic tội lỗi. Em cầm tay P, nói:
- P à, anh xin lỗi nhưng anh phải thú nhận với em, gặp lại em ở rạp phim và quán Nhã Nam là vô tình, nhưng lần gặp em ở quán CB là anh cố tình. Anh muốn gặp lại em nên theo dõi FB của em, anh thấy em check in ở đâu là anh chạy đến, lần đó anh đến để gặp em, chứ không phải ý trời gì cả. Còn cảm giác của em, anh nghĩ là do em chưa tiếp xúc với người đi làm như anh, thú vui chụp ảnh và đi du lịch cũng góp phần làm cho anh có phần hay ho, nên em có cảm giác như “say nắng”, có thể nó xuất phát từ sự ngưỡng mộ, hoặc từ sự đồng điệu trong tâm hồn. Anh biết, cảm giác trong em là thật, nhưng mình đã có một thời gian bên nhau, và nhận ra mình không hợp với nhau. Em là một cô gái tốt, em cố gắng học hành, bớt ham chơi, giữ sức khỏe, em sẽ có một tương lai rất tốt đẹp, sẽ có người phù hợp và thương em hơn anh. Cũng có thể lại là anh, nhưng lúc này, chuyện của tụi mình đã qua.
P vẫn khóc. Cô bé ngước mắt lên nhìn em. P nói:
- Em sẽ thay đổi mà, em sẽ không đi bar nữa, em sẽ chăm học mà.
- P à, em sẽ thay đổi, em sống tốt hơn, nhưng đó phải là vì em, và em sẽ nhận được những điều tốt đẹp nhất.
- Em không biết, em muốn anh yêu em.
Em không biết nói thế nào nữa. Em đã giải thích cho P, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tình cảm của P dành cho em thực sự như thế nào? Không rõ ràng là yêu, gần như là “say nắng” nhưng sâu đậm hơn, và cũng có phần như kiểu con nít đòi một món đồ chơi, nhất nhất phải giành về phía mình.
Cuộc gặp gỡ kết thúc mà không giải quyết được vấn đề gì. Em đưa P về nhà, P chạy xe mà nước mắt lăn dài trên má. Về đến nhà, em suy nghĩ, tại sao em không hề nghĩ đến việc quay lại với P. Em tự hỏi phải chăng chính em không muốn điều đó. Em chỉ có thể chắc chắn một điều là đã có một khoảng thời gian, em yêu P thật, nhưng trước khoảng thời gian ngắn đó, em không hề nghĩ đến P như là một phần của cuộc sống tương lai của em, và sau khi chia tay, dù em chưa nghĩ đến việc yêu ai, nhưng em biết chắc trong thâm tâm mình, em không còn muốn ở bên P nữa.
Hôm sau, em thấy P post ảnh em và P chụp chung trong một lần đi ăn lên FB của P, viết là “Dù thế nào đi nữa, em vẫn yêu anh” và tag em vào. P post từ trưa mà đến khuya em mới lên FB và thấy, định remove tag nhưng mà ngại, nên cứ để đó. Mãi đến hai hôm sau, em mới nhớ ra có thể hide, nhưng cả list của em hầu như đã thấy tấm ảnh đó.
Chap 16:
Hết Tết, em đi làm lại, và cũng gặp lại bạn bè, và rồi em nhận ra một số đồng nghiệp và vài người bạn thêm cho em một đặc tính là hám gái. Em cũng chả buồn đính chính. Sếp thì sau vụ em bị tạt nước cũng không còn ưu ái em, vài đồng nghiệp có kết nối FB với em thì kể lại cho cả công ty nghe về chuyện em suốt ngày đưa gái lên Đà Lạt chơi, thậm chí còn thêu dệt thêm các kiểu. Bạn bè em thì đứa hiểu đứa không, được cái mấy đứa bạn thân vẫn hiểu em.
Hai cô gái mà em từng nghĩ đến là A và D giờ cũng khác. A không còn thân với em, em có thể thấy điều đó khi A không chat với em, không nhắn tin kể chuyện đi làm hay chuyện linh tinh với em, không gọi cho em để rủ đi ăn hay uống cà phê. Thằng Q thì nói với em là nếu em đã có bạn gái thì đừng giở trò không nghiêm túc với D, nếu làm cho D buồn thì dù em là đàn anh, thậm chí Q coi em như ân nhân, nó vẫn sẽ cho em một trận. Mà không cần nó dọa, em cũng không còn có ý định tán D nữa, dù đó chỉ là một ý định từ hồi còn chưa yêu P.
Vớii cái tiếng xấu này, trước mắt em chắc chả còn tán tỉnh cô nào vốn đang theo dõi FB em được nữa.
P thì ngày nào cũng nhắn cho em một tin: “Chúc anh ngủ ngon. Em yêu anh”. Lâu lâu thì thêm một tin “Em nhớ anh”. Hơn thế nữa, P hay up ảnh cả cũ lẫn mới lên FB, lần tag em lần không. Mỗi ảnh up lên, P đều trích những câu hát trong mấy bài đầy ẩn ý. Up ảnh ở Ana Mandara thì viết “Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm, đêm có hay”, up ảnh chụp em và P ở Ankroet kèm theo câu “Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo, lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất”, up một ảnh khác thì viết “Và em sẽ hát bài ca chứa bao nhiêu kỷ niệm chúng ta”,… Theo dõi FB của P, em chỉ lo lắng, xót xa cho em ấy, chứ vẫn không cảm thấy mong muốn quay lại bên P.
Được khoảng hai, ba tuần gì đó thì em thấy bế tắc thật sự. Em hẹn thằng bạn thân đi nhậu. Thằng này chơi với em từ nhỏ, hiểu em, em và nó có thể chia sẻ với nhau mọi chuyện.
Nó nghe em kể tóm tắt chuyện của em với P xong thì lắc đầu, hỏi:
- Mày sao vậy N? Mày cũng già dặn rồi, tao nhớ cũng từng cặp với vài em, cũng từng chăn vài em rau, sao mày lại phạm sai lầm lớn như vậy?
Em im lặng nghe nó chửi.
- Sai lầm lớn nhất của mày là mày không rõ ràng từ đầu, xác định em nó là rau thì xong là dẹp cho triệt để, còn nếu xác định yêu đương thì phải suy nghĩ kỹ, đã yêu thì yêu cho tới nơi tới chốn. Mày có lường hết những khác biệt khi yêu em nó không?
Thực ra những điều nó nói em cũng nghĩ được hết, nhưng tối hôm đó, cách nó chửi và chai whisky làm em hiểu thấu đáo thêm vấn đề, cả ở phía em và phía P. Em cần gặp P.
Mấy hôm sau, em hẹn gặp P. Em đặt một phòng nhỏ trong một quán cà phê cũng nhỏ, như vậy em và P sẽ có không gian riêng để nói chuyện, P có khóc cũng không ngại. Cuộc nói chuyện với P hôm đó rất dài, em giải thích cho em ấy hiểu rõ hơn về câu chuyện tình cảm giữa em và P, những ý chính như thế này:
+ Em thích P, tuy nhiên không thích cách P ham chơi. P nói P sẽ thay đổi, em nói P thay đổi là cần thiết, nhưng phải là thay đổi vì chính P, chứ không phải vì em.
+ Em không phải là người tốt, em từng có ý muốn xếp hình với P khi ở Đà Lạt năm 2010, nhưng sợ phạm luật nên tỏ ra là người nghiêm túc. P rất ngạc nhiên khi em thú nhận như vậy.
+ P đang rất buồn vì chia tay B (bạn trai thứ hai của P, người mà P rất yêu), nên khi gặp em ở Đà Lạt, thấy em mang vẻ phong trần, nghệ sỹ, cộng thêm bối cảnh ở Đà Lạt nên thích em.
+ Em đã cố tình tạo nên lần thứ ba gặp lại, khi đó P có suy nghĩ là ý trời, chính suy nghĩ đó cộng với tình cảm ngày P dành cho em dẫn P đến suy nghĩ muốn làm bạn gái của em. Nói một cách khác, chính P đã đẩy P về phía em.
+ Khi đi Đà Lạt lần thứ hai, em xem P là một người bạn đặc biệt, nhưng khi đó em có thích P, và bối cảnh dẫn đến nảy sinh tình yêu. Ở Đà Lạt và sau khi từ Đà Lạt về, em yêu P thật sự.
+ Những khác biệt giữa em và P không nhiều nhưng không nhỏ, làm tình cảm rạn nứt, yêu nhau nhưng không việc gì phải chịu đựng nhau, có câu “miễn cưỡng không hạnh phúc”.
+ Tình cảm của P dành cho em cũng là tình yêu, nhưng mang tính “say nắng” nhiều hơn, và mang một sắc thái rất lãng mạn nhưng thiếu thực tế là chỉ cần biết được ở bên em, mọi chuyện khác không quan trọng.
+ P còn trẻ, xinh đẹp, chỉ cần P lo cho bản thân nhiều hơn, sẽ có nhiều người phù hợp hơn và yêu P. Em luôn mong P được hạnh phúc. P nói P chỉ muốn em là người yêu của P, em nói có thể trong tương lai, còn bây giờ tình cảm của em dành cho P giờ đã quay lại là “bạn đặc biệt”.
+ Em thừa nhận đã vừa vô tình vừa cố ý đùa giỡn với tình cảm của P, em xin lỗi P vì điều đó, và mong P tha thứ.
P khóc, đang khóc thì nhạc quán mở qua bài “Cà phê đắng và mưa”, mẹ bố tiên sư cái quán. Thế là P òa lên, em ngồi cạnh cho P ôm em khóc, nước mắt P ướt đẫm áo em. P khóc một lúc lâu thì ngừng, quệt nước mắt nói:
- Em không biết có để chuyện này qua đi được không nữa. Sao anh lại có thể làm như thế với em.
- Anh xin lỗi. Anh đã đùa giỡn và làm tổn thương em, tha thứ cho anh, và đừng giận anh nữa.
P ôm em, em không biết làm cách nào nên cứ để vậy.
Im lặng một lúc P nói:
- Anh có thể làm theo ý em một chuyện không?
- Em nói đi, anh sẽ cố gắng.
P ngồi dậy, nhìn em và nói:
- Em muốn anh quen em lại một thời gian, anh và em cùng cố gắng, nếu chúng ta thật sự không hợp nhau thì sẽ chia tay lần nữa, em sẽ không hối tiếc.
Em im lặng. P nói tiếp:
- Một tuần, chỉ một tuần thôi. Nếu trong một tuần vẫn vậy em sẽ chấp nhận chia tay mà không hối tiếc. Không phải anh từng nói với em là đừng bao giờ để sau này phải hối tiếc vì ngày trước đã không làm không?
(Đó là câu nói của Mark Twain mà em luôn tâm đắc và từng nói với P: “Hai mươi năm về sau bạn sẽ hối hận về những gì bạn không làm hơn là những gì bạn đã làm”).
Và em đồng ý. P nói: “hôm nay em buồn lắm, ngày mai mới bắt đầu một tuần quen lại nha anh”.
Em đưa P về nhà. Khi từ nhà P về nhà em, em cảm thấy có chút nhẹ nhõm, xem lẫn hồi hộp. Không biết một tuần sắp tới sẽ như thế nào. Em tin vào sự thay đổi của P, chắc chắn P sẽ trở thành một cô gái tốt hơn. Vậy thì em còn tìm kiếm cô gái của cuộc đời em ở đâu nữa, khi mà P bên cạnh việc sẽ trở thành một cô gái tốt thì đã có những yếu tố như xinh đẹp, khỏe mạnh, yêu em. Em còn đòi hỏi gì nữa?
Về đến nhà, em gọi cho thằng bạn, nói về tình hình của buổi nói chuyện và yêu cầu của P, khi em nói em đồng ý thử quen lại P, thằng bạn em chửi liền:
- Mày sao vậy N? Sao lại làm như vậy? Mày lại muốn đùa với em nó nữa hả?
- Đó là ý của P mà. Tao…
- Mày suy nghĩ kỹ đi, mày phải dứt khoát, còn nếu quen lại thì quen cho tử tế, chứ một tuần thì giải quyết được gì. Mà thôi, em nó đã muốn và mày cũng đã chiều nó thì làm, nhưng cẩn thận á. Đừng làm những gì mà mày không kiểm soát được hậu quả, đừng gây thêm chuyện gì nữa.
Đêm hôm đó em thức đến gần sáng.
Chap 17:
Sáng hôm sau em bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. P gọi:
- Anh ơi dậy đi rồi đi ăn sáng với em.
- Anh đang ngủ, hôm qua anh thức khuya quá dậy không nổi. Mà hôm nay là chủ nhật mà, để anh ngủ.
P phụng phịu:
- Dây đi mà, giờ anh đang là người yêu của em đó.
Em ậm ừ rồi cũng phải dậy, đánh răng rửa mặt xong thì P gọi:
- Em đến khu nhà anh rồi nè, nhanh lên.
Thế là đi ăn sáng cùng P, rồi đi uống cà phê. P muốn tối hôm đó đi xem phim, cô bé nói chưa từng đi xem phim cùng em, dù đã hai lần gặp em tại rạp. Đưa P về nhà thì cũng giữa buổi sáng, em qua quán quen gần nhà, có mấy thằng bạn sáng chủ nhật nào cũng ngồi đồng ở đó, chém gió đến trưa. Hôm nay là ngày thứ nhất của bảy ngày.
Tối em đón P rồi đi xem phim, P ôm em như những ngày còn yêu nhau. Ừ, hai đứa đang yêu lại mà.
Ngày thứ hai của bảy ngày. P không rủ em đi ăn sáng, chắc cô bé không muốn làm mất giấc ngủ của em. Tối hôm đó, em và P đi ăn tối, rồi đi dạo vòng vòng Sài Gòn. Đưa P về đến nhà, cô bé bất ngờ kéo em lại hôn. Đã mấy tháng rồi em chưa hôn bờ môi thiếu nữ đó.
Ngày thứ ba của bảy ngày, P nấu cơm, bỏ vào hộp và mang qua công ty em. Hôm đó em bận nên tối không gặp nhau.
Ba ngày đầu tiên của bảy ngày, P rất tình cảm, và em cũng đáp lại. Những tin nhắn và cuộc gọi giữa em và P cũng tình tứ, chứ không khô khan.
Ngày thứ tư của bảy ngày, em và P đi uống cà phê. Ngồi trong quán nói chuyện một hồi, bỗng dưng P khóc: “Mình không thể quay lại nữa được hả anh?”.
Em im lặng. Đã bốn ngày, cảm xúc trong em vẫn chưa quay về. Em biết nói thế nào với P. Đưa P về nhà, em ôm P, hôn lên trán cô bé rồi về. Tối hôm đó, P gọi cho em:
- Đã hết bốn ngày rồi anh.
- Ừ.
- Chỉ còn ba ngày nữa (trời ạ, tui biết đếm mà).
- Nếu em muốn, mình có thể thêm thời gian.
- Em nghĩ thêm vài ngày không phải là cách.
Em nghĩ thầm, chắc là P hiểu vấn đề rồi.
- Anh nè, còn ba ngày, anh dời lại cuối tuần này nha.
- Là sao em? (hôm đó là thứ tư, ba ngày còn lại sẽ là thứ năm, thứ sáu và thứ bảy).
- Anh đưa em đi chơi đi đâu đó. Cuối tuần này nha anh, anh có bận gì không?
- Anh…
- Em không cần ba ngày còn lại, anh đổi cho em là một chuyến đi chơi nha, chỉ cần đi hai ngày cuối tuần thôi cũng được.
- Anh…
- Anh xem như ý nguyện của em đi mà. Cuối tuần anh có bận việc không? Nếu bận thì để tuần sau.
Thực ra cuối tuần đó em không bận việc gì. Tháng 3 em cũng chưa có kế hoạch đi phượt đâu, tính ra cũng cả tháng rồi sau chuyến đi hồi Tết. Thế là em đồng ý.
- Em muốn đi đâu?
- Đi đâu cũng được, mà đi bằng xe máy nha anh. Em chưa từng được đi chơi xa bằng xe máy với anh.
Chậc, tiểu thư như P đi phượt không biết có nổi không đây.
- Ừ để anh thu xếp.
- Dạ, em cảm ơn anh.
- Em ngủ đi, ngủ ngoan nhé.
- Chúc anh ngủ ngon. Hôn anh.
Sáng hôm sau, em dậy và thấy tin nhắn của P lúc hơn 1h sáng: “Đi Mũi Né nha anh, em muốn đi Mũi Né. Anh sắp xếp rồi báo em nha, em nghỉ từ thứ sáu đến chủ nhật”. Em nhắn lại: “Ừ em, cũng lâu rồi anh không đi đường ven biển”.
Đến gần trưa thì P gọi:
- Anh ơi, em đặt phòng cho hai đứa mình rồi đó?
- Là sao em?
- Em đặt khách sạn tối thứ bảy ở Mũi Né rồi. Em sợ hết phòng nên lên mạng đặt sớm.
- Em đặt ở đâu?
- Sài Gòn Mũi Né ạ. Mẹ em từng ở đó nói ở đó đẹp, biển sạch, đồ ăn lại ngon.
- Ừ em. Tiền phòng bao nhiêu em?
- 1 triệu 3 ạ. Mà em thanh toán luôn rồi.
- Ơ, sao lại vậy?
- Hồi đi Đà Lạt, anh lo hết từ vé xe, khách sạn đến ăn uống, lần này em không để anh lo hết đâu. Ít nhất phải cho em trả tiền phòng, mà đằng nào em cũng trả rồi. Với lại, em lên diễn đàn phượt, thấy anh đi trên đó theo kiểu chia tiền ra mà.
- Ừ, thôi có gì tính sau. Anh làm việc tiếp nha.
- Dạ bi bi anh.
Em cúp máy. Vậy là đi một chuyến nữa sao. Em gặp P lần đầu trong một chuyến đi, trở thành người yêu trong chuyến đi thứ hai, và sắp tới là chuyến đi thứ ba, chuyến đi sẽ đưa hai đứa quay lại với nhau hoặc là chuyến đi chia tay thật sự. Ừ, đi chơi xa, cũng là một giải pháp, chuyến đi sẽ mang đến những bối cảnh mới, chứ bảy ngày mà chỉ ở Sài Gòn, gặp nhau buổi tối thì khó có thể đem lại kết quả gì.
Buổi trưa, em tranh thủ ngồi lên lộ trình. Tính em đi chơi luôn tính kỹ lộ trình. Em chỉ có hai ngày cuối tuần, cùng lắm thêm đợc chiều thứ sáu thì thành hai ngày rưỡi. Cung đường ven biển Long Hải – Hồ Cốc – La Gi – Phan Thiết – Mũi Né rất đẹp, nhưng không lẽ đi và về cùng một cung đường. Nhìn trên bản đồ khu vực quanh Mũi Né, còn một cung đường em chưa có dịp đi là đèo Gia Bắc ở Di Linh. Tính toán một hồi, em quyết định sẽ đi một vòng Sài Gòn – Bảo Lộc – Di Linh – Phan Thiết – Mũi Né rồi về Sài Gòn theo đường ven biển.
Trưa thứ sáu, làm xong việc em báo sếp nghỉ buổi chiều rồi về nhà ăn cơm, ngủ một chút cho khỏe. 2h chiều em dậy, thay đồ, ba lô đã soạn sẵn từ tối hôm trước nên chỉ việc xách lên và đi. Khi bỏ bàn chải, kem đánh răng và thuốc thường dùng vào túi, em chợt nghĩ đến ba con sói. Không biết hai đêm sắp tới, nhất là đêm ở resort Mũi Né có xếp hình không nhỉ? Vấn đề xếp hình rất là quan trọng trong giai đoạn phức tạp này.
Trên đường chạy xe ngang qua nhà P, có đoạn dừng đèn đỏ trước hiệu thuốc. Nghĩ ngợi vài giây, em ghé vào mua một hộp rồi bỏ vào ba lô.
Chap 18:
Đến nhà đón P, P làm em bất ngờ với bộ dạng rất “phượt”: áo khoác The North Face Gore- Tex, quần jeans, bọc nhựa đầu gối, giày Converse và một chiếc ba lô Deuter. P khoe vừa mới mua để đi chuyến này với em. Khởi hành, em chợt nghĩ nếu sau chuyến đi này mà chia tay thì biết có còn chuyến đi nào với P nữa không? Và nếu P vào phượt liệu có đụng mặt nhau không?
Đến Trảng Bom là gần 4h chiều, em rẽ vào đường đi Cây Gáo ra Dốc Mơ, tránh được đoạn đường QL20 từ Dầu Giây đến Dốc Mơ. Em đến cầu La Ngà là gần 5 gờ rưỡi chiều, vừa kịp nghỉ ngơi chờ ngắm hoàng hôn trên sông La Ngà. Mặt trời sắp lặn, đỏ rực trên sông, mặt nước lấp lánh ánh sáng, trên đó là những căn nhà bè nổi, tạo nên một phong cảnh rất đẹp.
Em lấy trong ba lô ra hai lon nước, em và P đứng uống nước và ngắm cảnh hoàng hôn. P nói: “Em chưa bao giờ thấy cảnh hoàng hôn đẹp như thế”. Gần 6h tối, em và P tiếp tục lên đường. Nhờ lon bò cụng mà em thêm tỉnh táo, từ đây đến Bảo Lộc còn khoảng hơn 80km, chỉ chạy xe hơn 2 tiếng là tới.
Thế nhưng đời không như là mơ, vừa chạy được hơn chục km, qua khỏi Định Quán là em bị một đội CSGT chặn. Chuyện này vốn dĩ rất lạ, vì khi đi em đã canh ra đến QL20 ở Dốc Mơ là 5h chiều, giờ đó các chú đi làm về và đến đêm mới ra bắt xe khách và xe tải, chứ có mấy khi có CSGT lúc 6h tối đâu. Thế là mất một lúc để giải quyết, khi đi thì đã tối hẳn.
Đoạn đường còn lại chưa tới 70km nhưng xấu, mặt đường chi chít ổ voi ổ gà, QL20 đoạn này đa phần không có đèn nên em chạy chậm. Theo kế hoạch ban đầu thì lên đến Bảo Lộc mới đi ăn tối, nhưng đến gần đèo Chuối thì đói và P mệt, thế là dừng ăn tối, nghỉ ngơi, lên đến Bảo Lộc là khoảng 9 giờ rưỡi tối.
Em ghé khách sạn quen nhận phòng, ở Bảo Lộc không cần phòng máy lạnh, chỉ cần phòng sạch sẽ là tốt rồi. Lên phòng, em và P ngồi nghỉ một chút, cả hai đều hơi mệt và người bẩn sau 7 tiếng chạy xe. P đi tắm. Nhìn phòng tắm sáng đèn, và nghe mùi dầu gội của P lan nhẹ ra, em bỗng nhớ lại đây là lần đầu tiên em ngồi trong phòng khách sạn, còn P ở trong phòng tắm, và đây sẽ là đêm thứ tư em và P ngủ chung một phòng. Lần đầu tiên ở Đà Lạt cách đây 2 năm rưỡi, sau khi đi Ankroet về, do ngại chung đụng với cô bé chưa đủ 16 tuổi, em đi ra cà phê...

<< 1 ... 3 4 5 6 7 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status