tao kể ae mày nghe chuyện a.Dũng và chuyện của tao.
...
- Tôi: đó, chuyện của a.Dũng tao chỉ biết sơ sơ có vậy thôi. - tôi chỉ kể cho Xuân và Hải sự việc xảy ra với a.Dũng. Tuyệt nhiên ko hề nhắc tới câu chuyện mà tôi vô tình "nghe lỏm" đc đêm qua.
- Hải: vậy giờ cái lão tên Cương kia xử lý thế nào?
- Tôi: chịu, anh cũng ko biết đc. Cứ như lời a.Mạnh thì chắc phải chờ đến đợt họp "hội đồng" cuối năm mới biết đc.
- Xuân: vậy trước mắt "chạy" cho a.Dũng thế nào?
- Tôi: thì cứ tiền mà giã thôi.
- Xuân: bao nhiêu?
- Tôi: chịu, tao làm sao biết đc.
- Xuân: chuyện của a.Dũng có thế thôi chứ gì.
- Tôi: Ừ.
- Xuân: rồi, giờ thì kể chuyện của mày đi.
...
- Tôi: ... tất cả mọi chuyện từ hôm đó đến giờ là vậy đấy... Hết cái để kể rồi. - dứt lời, tôi nhả từng mảng khói trắng đục lờ lờ vào không trung.
- Xuân: ... bi hùng tráng nhở... 22t em còn trong tay anh, vừa sang tuổi 23 em đã lại về tay thằng khác. - giọng Xuân vừa có vẻ cảm thán, lại thêm phần châm biếm.
- Tôi: mày đừng có nói vậy, Ngọc nó cũng có nỗi khổ riêng của nó.
- Xuân: tao thấy nó làm sao ấy, khác gì thời xưa bán mình chuộc cha. Nếu nó yêu mày thật thì tại sao lại phũ mày nhanh thế, chưa gì đã ôm ấp thằng kia ngay đc.
- Tôi: hajzzz... mày...
- Hải: anh ko nghe kỹ a.Tuấn kể rồi, vì sao bà Ngọc lại dặn cái Nhi có ai hỏi thì bảo là đến Lotus. Đã là đi chơi riêng vs nhau thì tại sao lại nói rõ địa chỉ ra như vậy. Ko phải cố ý để a.Tuấn nhìn thấy thì là gì.
- Xuân: ơ thằng này... mày...
- Hải: đúng mnr còn gì nữa, em ngoài cuộc nên chém chỉ có chuẩn. Nói chung em vẫn thấy bà Ngọc yêu anh thật, vướng là chỉ vướng cái thằng kia thôi.
- Xuân: ... này, sao ko nói gì thế!!!
- Tôi: nói gì nữa, chúng mày nói hết rồi còn gì.
- Xuân: thế mày nghĩ sao về cái Ngọc?
- Tôi: nghĩ cái gì?
- Xuân: thì mày nghĩ nó đối với mày thế nào, cảm nhận của mày về nó ra sao. Cảm thấy nó yêu mày thật lòng ko?
- Tôi: có hay ko thì còn quan trọng gì nữa...
- Xuân: ơ, thằng này, chưa gì đã buông súng. Độ lỳ cơ bản của mày đâu rồi!!!
- Tôi: hây, lỳ với mặt dày lúc này cũng đâu giải quyết đc gì...
- Xuân: mịe, sao tự nhiên "nhũn" vậy.
- Hải: vấn đề bây giờ ko còn ở a.Tuấn nữa, quan trọng chắc là cty đang khó khăn nên bà ấy mới suy nghĩ như vậy giờ. Giờ muốn "chỉnh" lại bà ấy thì cách nhanh nhất là đem 1 bọc tiền to đến tận nhà cầu hôn.
- Tôi: đm, chú nói thẳng tưng nhưng mà chuẩn với những thứ hiện tại đấy.
- Xuân: đắng lắm hay sao mà mắt mày đỏ vậy. Đừng nói là cay thuốc nhé.
- Tôi: hajzzz...
- Xuân: mà chưa đâu, vẫn còn cách khác...
- Hải: cách gì anh???
- Xuân: hôm chúng mày "làm" với nhau ở Sapa ấy... có mang bao ko???
- Tôi: đis, nghe mày hỏi làm tao chán đ' muốn trả lời nữa!!! - tôi chua mồm thở dài xen kẽ là tiếng cười khùng khục của 2 thằng.
- Thế tóm lại là thế nào???
- Tôi: ko dùng!!! - tôi trả lời mà trước mắt lại hiện ra khoảnh khắc tuyệt vời đêm đó.
- Xuân: vậy thì ngon rồi...
- Tôi: nhưng mà chưa đến "ngày" của cái Ngọc...
- Xuân: kệ, biết đâu đấy, vẫn còn % mà... Mà cái đệck, đ' mang bao có khác, bảo sao tay què mà vẫn ham hố thế.
- Hải: haha, tay mà ko bong ngón thì chưa chắc bà Ngọc đã dứt nhanh vậy đâu, hahaha.
- Tôi: thôi biến cho anh làm việc, mịe, tâm sự với ae chúng mày chỉ đc câu trước câu sau là lại bố láo!!!
- Hahahaha.
Tôi lại mở lap tiếp tục công việc dở dang mặc những tiếng cười đùa khả ố của Xuân và Hải. Khoé miệng giật giật khẽ nhếch, dù ít dù nhiều thì nói chuyện với 2 thằng cũng giúp tôi nhẹ lòng đi phần nào. Ít nhất thì trong những lúc chán chường thế này, vẫn có thể mở lòng mình và có người sẵn sàng lắng nghe, đó mới là điều quan trọng.
----
Sáng hôm sau tôi trở lại cty trong bộ dạng mệt mỏi vì thiếu ngủ. Đêm qua cứ hễ chợp mắt là hình ảnh của Ngọc lại hiện ra trong đầu, vừa như nâng niu, lại vừa như muốn cứa thêm những vết đau mới vào miền ký ức của tôi. Ngồi dậy đốt thuốc, nghĩ cũng ko phải là cách hay nên tôi lại trong trong, căng mắt mở lap để làm việc. Lao lực là vậy nhưng cũng nhờ thế mà thời gian hoàn thành bản báo cáo chết tiệt kia đc rút ngắn lại 1 cách thần tốc. Theo tính toán, chỉ cần chuyên tâm đến hết ngày mai là tôi có thể "giã đám" toàn bộ đám số liệu sai lệch của bản báo cáo này.
- Vừa đi làm mà lại nghỉ tiếp thế em? - bà chị Tâm ngồi cạnh hỏi thăm tôi.
- Vâng, hq em hơi mệt.
- Anh!!! Hn đi làm lại rồi à... Ồ, mà mặt mũi anh làm sao lại xước sát thế kia??? - U.Nhi vừa đến đã nhanh nhẩu "đeo" lấy tôi.
- Ừ, chị cũng đang định hỏi em đây? - bà chị Tâm đc thể "bám" theo.
- Tối hôm trc em bị ngã xong, thấy mệt nên hq nghỉ thôi. Mà sếp có nói gì em ko chị?
- Ko, chẳng thấy nói gì cả.
- Vâng!!! - "Hq mình tự động nghỉ làm vậy mà tay Trường cũng chẳng có ý kiến gì. Có khi là do dư âm từ 2 cú đánh hôm trước làm hắn sung sướng mà quên mất sự vắng mặt của mình cũng nên!!!" - tôi trả lời mà trong lòng thì khẽ cười.
- Anh lấy thuốc này mà bôi lên vết thương này.. - Nhi bỗng lấy ra 1 gói thuốc rồi đưa cho tôi, đây đã là lần thứ 2 cô ấy cho tôi thuốc.
- Ơ, em "bói" đc anh bị thương hay sao mà mang thuốc cho anh thế này.
- Ko, thuốc này em mang để anh bôi tay đấy, hôm kia thấy tay anh bị vậy mà em quên ko hỏi. Thuốc này bôi đc cả vết thương trên mặt nữa, anh nhớ bôi đều, chứ để lâu thành sẹo thì xí trai chết, hì hì.
- Ài, lần thứ 2 cho anh thuốc rồi đấy, thuốc lần trước anh dùng còn chưa hết đâu. "Thanh kiu" em nhé, tối về anh sẽ bôi.
- Mà anh phải cẩn thận hơn đấy, em thấy như là anh đang gặp phải dớp đen thì phải, hì.
- Thế à, thế có khi phải nhờ em "bói" giúp 1 quẻ giải hạn mới đc.
- Ko phải ai em cũng "bói" cho đâu mà anh nhờ, hihi.
- 2 cô cậu tâm sự gì ghê thế, phó phòng vào rồi kìa...
Chị Tâm vừa dứt lời thì Ngọc từ ngoài cửa đã đi gần tới bàn của tôi... Ánh mặt khẽ động khi nhìn thấy tôi cười nói với Nhi nhưng vẻ mặt ngay sau đó bình tĩnh trở lại, đi ngang qua chỗ tôi. Ngọc về bàn làm việc của mình và thông báo ngắn gọn trưởng phòng bận họp đến đầu giờ trưa mới trở lại. Tôi vừa nghe vừa mở tệp tài liệu báo cáo cuối tuần về dự án mới ra xem xét. Vì đây là dự án mới đc triển khai, vẫn còn trong thời gian đầu "thai nghén" nên cũng ko có quá nhiều thứ phải báo cáo. Tổng hợp xong 1 số điểm chính cho buổi bàn thảo với nhóm ngày mai, tôi lại tập trung làm cho xong bản dự toán "chết tiệt" kia.
...
1 cơn ngáp dài tới tức ngực... nhìn đồng hồ đã hơn 10h, rửa tay rồi đốt nhanh điếu thuốc trong wc. Hơn 2 tiếng làm việc trong cơn thiếu ngủ đêm qua, tôi cần cái không gian thoang thoảng nồng độ amoniac này để thần kinh tỉnh táo trở lại. Tranh thủ hút thuốc, làm vài động tác thể dục cho giãn cơ cũng giúp tâm trạng tôi cảm thấy phấn chấn phần nào... Dập điếu thuốc rồi rửa mặt thêm lần nữa cho thật tỉnh táo tôi mới rời khỏi nhà wc. Vừa bước ra hành lang thì lại gặp Ngọc đang đi ngược chiều về phía mình. Cô ấy cũng hơi khựng lại khi đối diện với tôi nhưng những sải chân ngay sau đó vẫn đều đặn bước tiếp. Đến lúc gần bước ngang qua tôi, dường như ko thể chịu đựng thêm nét khô cứng trên khuôn mặt lạnh băng gượng gạo của Ngọc. Tôi bất giác nắm lấy tay Ngọc, kéo vào bên trong cầu thang bộ rồi đóng sập cửa lại, mặc cho tiếng kêu lẫn trong sự ngạc nhiên của Ngọc. Tôi khoá tay và đè chặt em trên tường.
- Anh làm gì vậy... bỏ em ra... bỏ... em... ư... ư...
Những âm thanh sau cùng như bị nuốt nghẹn lại bởi môi của em đã bị tôi hoàn toàn lấp lấy...
Chap 80
Ngọc cố sức giãy giụa nhưng vô ích, tay tôi như 2 gọng kìm ép chặt em vào tường. Miệng muốn kêu nhưng lại ko dám, chắc vì sợ có người nghe thấy nên em đành bất lực để môi tôi vồ vập tham lam lấp lấy. Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu dồn nén những ngày vừa qua tôi dồn hết vào nụ hôn này. Hôn trong ép buộc, hôn trong cưỡng đoạt, 1 nụ hôn chiếm hữu dưới lớp vỏ vụng trộm... Bàn tay và cơ thể Ngọc cũng dần thả lỏng, tự nguyện đón nhận khi tôi đưa lưỡi mình xâm chiếm, giày vò trong khoang miệng. Mi mắt em khép lại, lim dim như chìm đắm theo từng đợt sóng cảm xúc mà tôi mang tới. 2 trái tim lại hoà làm 1 như trong đêm tuyệt vời trên Sapa giá lạnh. Tay tôi ko còn ghì Ngọc nữa mà di chuyển dần lên bộ ngực ẩn sau lớp sơmi mỏng manh. Ngọc hơi run, khẽ thở hắt ra nhưng môi tôi nút chặt lại như muốn nuốt lấy từng hơi thở, ko để cho em ngưng nghỉ. Em hoàn toàn đầu hàng, trân người chịu đựng sự "tấn công" cảm xúc dọc từ trên xuống dưới. Đôi tay buông hờ bám lấy cổ tôi ko hiểu vì mỏi hay là vì đồng tình. Giây phút ngọt ngào tiếp tục trôi qua cho đến khi tôi đưa răng mình cắn môi dưới của Ngọc. Sự giày vò, cọ xát mới lạ này dường như làm em bất ngờ vì đau đớn. Khẽ giật mình như người vừa tỉnh mộng, Ngọc thoảng thốt đẩy tôi ra, quay mặt đi như muốn trốn tránh ánh nhìn của tôi.
- Anh yêu em!!! - tôi nâng cằm Ngọc về phía mình nhưng em bắt đầu phản kháng trở lại.
- Anh... đừng như vậy nữa!!! - em cố tỏ ra lạnh lùng nhưng hô hấp gấp gáp lại tố cáo những dư chấn cảm xúc ban nãy vẫn đang tồn tại.
- Đừng như vậy sao? Vậy nói anh nghe nụ hôn vừa rồi là gì???
- ... - Ngọc ko nói, cúi mặt chỉnh lại sống áo.
- Có yêu anh, em mới say đắm đến vậy... Ngọc, em yêu anh vậy tại sao cứ phải dối lòng mình làm gì. Tại sao cứ tỏ vẻ lạnh lùng mỗi khi đối diện với anh!!! Em có biết những ngày qua anh nhớ em đến thế nào ko!!!
- Anh đừng nói nữa, đây ko phải là nơi thích hợp để nói những chuyện này.
- Vậy thì mình hẹn nhau đi, anh cần thêm 1 buổi nói chuyện rõ ràng.
- ... Em nghĩ... mình ko còn gì để nói với nhau hết...
- Em nói vậy là sao???
- ... Là mọi chuyện đã rõ ràng rồi, tất cả những gì cần nói, phải nói em đều đã nói với anh vào tối hôm đó rồi. Mình ko còn gì để nói với nhau nữa, có gặp nhau cũng chỉ giằng co, tự vấn làm cả 2 thêm tổn thương mà thôi...
- ... Anh sẽ ko ép em thế này nữa, anh sẽ...
- Anh... quên em đi, quên hết mọi thứ về em đi... Em xin lỗi, xin lỗi vì tất cả... vì đã khiến anh yêu em... xin lỗi... vì em đã yêu anh... - Ngọc nói khẽ khàng như ko muốn tôi nghe thấy tiếng thở khó khăn, nặng nhọc của em.
- Em... chúng mình yêu nhau mà... Tại sao chứ??? - tôi khan giọng hỏi trong tuyệt vọng, cảm giác về những thứ tốt đẹp trong tay mình bỗng trở nên mong manh, dễ mất khi những ký ức đau thương ngày trước lại hiện về.
- ... Anh ko đáng phải đau khổ vì 1 người 2 lòng như em... Hãy để em đến với lựa chọn của em... Quên em đi... ...
Từng giọt lệ giá buốt rơi trên gò má tôi, vương ra từ đôi mắt ngấn lệ của Ngọc khi em ôm chầm lấy tôi... trao tôi 1 nụ hôn rồi vội vã quay bước... Tôi mơ hồ ko rõ đây là lần thứ mấy Ngọc chủ động hôn tôi vì trong lòng lúc này chỉ còn là 1 niềm đau vô bờ bến... Đây là nụ hôn cuối sao... nụ hôn cuối... em cũng ko dám hôn thật sâu...
- Ngọc... - tôi bất giác đưa tay giữ lấy Ngọc, bàn tay cảm thấy vô lực khi níu kéo em. Cảm giác về lần cuối cùng là thế này sao...
- ... Em còn nhớ ngày đầu tiên em chuyển đến ở cạnh phòng anh chứ... - tôi mụ mị nói trong hồi tưởng, cảnh tượng về 1 sáng yên bình thuở nào, bị quấy rầy bởi tiếng nhận phòng í ới của em lại hiện ra trước mắt.
- ...
- "Ở đc nửa tháng là căng" - khi đó anh đã nghĩ như vậy đấy... hhhh. - tôi cười khan thành tiếng.
- ...
- Nhưng có ngờ đâu, cô nàng "của nợ" mà anh xem nhẹ... lại ở bên anh lâu đến vậy. Ko chỉ sống tốt mà còn làm anh bất ngờ khi em chịu học nấu ăn và nấu ăn ngày 1 ngon hơn cũng như biết quan tâm và nghe lời anh hơn...
- ...
- Anh cứ nghĩ em là "của nợ", là rắc rối nhưng cuối cùng... em lại mang đến cho anh điều hạnh phúc nhất... cho anh đc yêu em...
- ... - Ngọc vẫn im lặng, 2 bờ vai khẽ run.
- Em chưa quên đúng ko... anh đã từng hỏi em vì sao 1 tiểu thư quen sống trong nhung lụa như em lại làm chuyện khó hiểu như vậy...
- ...
- ... Em nói vì 1 giấc mơ kỳ lạ đã thôi thúc em làm thế... Linh tính về số phận thường chính xác phải ko em...
- ...
- ... Giấc mơ đó là gì... có phải là về... - tôi cố bám trụ vào hy vọng cuối cùng này.
- ... Quên em đi...
Ngọc ngẩng đầu như muốn ngăn những giọt nc mắt thôi chảy... 1 cái buông tay, em đã rời khỏi tôi tự lúc nào, theo bước chân rời khỏi cầu thang bộ. Tôi gần như khuỵu xuống ngay khi bóng dáng người con gái ấy khuất sau khe cửa. Mặc kệ những cố gắng của tôi... mọi chuyện đã kết thúc thật rồi sao??? 2 lần em bỏ đi là 2 lần em làm trái tim tôi tan vỡ, đau đến khó thở. Từng mạch máu trên khắp cơ thể trùng xuống, lịm đi theo con tim đang dần trở nên khô héo. Trước mắt tôi khô khốc, chỉ còn lại những khoảng trắng lờ mờ, lẫn lộn giữa hiện tại và quá khứ...
- Đi luôn thang bộ cho nhanh, có 3 tầng thôi chứ mấy đâu.
Vài tiếng nói chuyện xì xầm bên dưới dội lên làm tôi chợt tỉnh, bàn tay ôm chặt ngực trái như muốn cấu nát. Cơn đau lan ra nhanh chóng giúp tôi định hình lại thực tại. Hít lấy vài hơi không khí trong cái không gian bức bối này, tôi mở cửa chậm bước ra ngoài hành lang.
Cả ngày làm việc hn Trà đều tránh tôi, đến gần giờ nghỉ trưa tay Trường mới trở về. Ngồi chưa ấm chỗ bao lâu hắn đã gọi tôi vào phòng riêng để lên nc về kỷ luật cty sau vụ tôi tự ý nghỉ làm. Tâm trạng mệt mỏi vì thiếu ngủ cùng nỗi buồn sau chuyện với Ngọc nên tôi chẳng còn tâm trí để ý xem hắn nói gì, thái độ và nét mặt của hắn ra sao. Kết thúc màn tra tấn lỗ nhĩ "chó sủa, mèo gào", tôi lại lẳng lặng trở về bàn làm việc của mình.
----
Hơn 10h tối, đang nằm nghe đi nghe lại "Room with a view" cho thư thái đầu óc để tiếp tục làm việc thì chuông đt tôi reo... là số của Trà. Hajzzz, nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình bất giác cảm thấy mình thật có lỗi. Thời gian hơn nửa tháng vừa qua chỉ vì chuyện cá nhân mà bỏ bê hết bạn bè, người thân xung quanh. 1 nỗi hổ thẹn dâng lên ngang ngực khiến da mặt tôi chợt thấy gai gai.
- Trà à... công tác về rồi hay sao mà gọi mình thế.
- Vẫn còn nhớ chuyện đi công tác, có nên xem như chưa quên hẳn mình ko nhỉ!!! - giọng Trà hơi cười có vẻ trách nhẹ, điều này càng khiến tôi thấy hổ thẹn hơn.
- Hì, nhớ mong từng ngày từng giờ còn chưa đủ, làm sao lại quên đc chứ. Hì hì, quà của mình có nhiều ko!!! - tôi tranh thủ chuyển tone.
- Đừng có mà trống lảng nhé, nhớ nhung gì mà cả nửa tháng trời ko thèm í ới lấy 1 câu. Hn mà ko gọi, chắc cũng chẳng nhớ mình tên gì nữa mất.
- Ơ kìa, mấy tuần trước vẫn nt suốt còn gì. Tại dạo này mình nhiều việc quá, cũng nghĩ Trà bận nữa nên ko muốn làm phiền.
- Hừ thôi đi, biết Tuấn giỏi lý do lý chấu rồi.
- Hề, cho mình chịu phạt đi, chứ đừng trách mình, tội nghiệp, hề hề.
- Có thật là muốn chịu phạt ko???
- Miễn Trà thấy vui là đc, sao nào, muốn phạt gì mình thì nói đi.
- Ài, phạt Tuấn thì cũng chẳng có gì thú vị... Vẫn như bao lần khác thôi, tối mai mời mình đi ăn!!!
- Tưởng gì, chuyện nhỏ... À, hay là đến nhà mình làm bữa liên hoan cho vui đi!!!
- Hằng vừa mới đi công tác rồi, họp nhóm để sang tháng đi.
- Ồ, Hằng đi công tác rồi à... À ờ, đúng rồi, hôm trước thằng Kiên có nói với mình mà ko nhớ.
- Hajzzz, bạn bè thế đấy.
- Hì, thế mai cứ đến đi, có mấy đứa vậy cũng đủ vui rồi.
- Tối mai mình muốn đi riêng với Tuấn, cứ quyết định vậy nhé. Giờ mình ngủ đây, bb... À, mà nhớ tối mai qua đón mình đấy nhé!!!
Dứt lời Trà cụp máy luôn ko để tôi kịp lên tiếng, chí ít là 1 câu chào... Khẽ mỉm cười nghĩ đến ngày mai ko biết nên đưa Trà đi đâu để thay đổi không khí cho mới lạ.
- Làm gì mà cười như rồ thế... Trà về rồi à? - Xuân rời mắt khỏi lap nhìn tôi.
- Ờ.
- Có rủ nó mai qua nhà liên hoan ko, đằng nào mai cũng cuối tuần.
- Có rủ, mà nó ko đi.
- Nó muốn đi riêng với mày chứ gì?
- ...
- Lại còn gì nữa, thôi cái Ngọc đã như vậy rồi thì đến với cái Trà đi. Nó kết mày vậy còn gì.
- Bạn bè... nhiều cái rắc rối lắm!!!
- Chưa thử sao biết, nó đã nói rõ tình cảm như vậy rồi, tội gì mà ko thử.
- Chính vì là bạn bè, có nhiều cái rắc rối mới ko nên thử. Vớ vẩn mất bạn như chơi.
- Mày toàn sợ chuyện đâu đâu, chưa thử sao biết. - Xuân lèm bèm
- Giờ đang yêu cái Ly, bảo mày yêu cái My mày có chịu ko? - tôi hơi gắt lên với nó.
- Ý mày là gì? Ko thích cái Trà à?
- Ừ... bạn bè chơi với nhau thì đc chứ yêu thì tao chịu.
- Ngày xưa chẳng phải mày cũng có tình cảm với nó còn gì.
- Lúc đó mới năm 1, ăn chưa no, lo chưa tới. Thấy nó quan tâm chăm sóc vậy, tao cũng thấy thích nhưng chỉ gọi là thích thôi. Giờ qua vài năm nhìn lại mới thấy đấy ko phải là ty.
- Nếu đã vậy tại sao ko nói rõ cho nó hiểu. Cứ để nó hy vọng làm gì???
- Tao nói rồi... nhưng Trà nó ko chịu hiểu... hajzzz...
- Thì cũng cứng đầu giống mày bây giờ thôi, cái Ngọc nó đã như vậy rồi mà còn...
- ... Oáppp... 2 ông tâm sự cái giề thế... - Hải càu nhàu, vò đầu vật gối che tai.
- Hajzzz... thôi ko nói nữa, để nó ngủ, mai nó còn đi thi sớm.
Tôi chủ động chấm dứt câu chuyện với Xuân để quay lại với công việc của mình.
----
Ngày làm việc cuối tuần, sẽ là 1 ngày làm việc mặc định đến nhàm chán nếu như Trường ko "pha" thêm chút muối bằng việc căn vặn tôi về hạn nộp bản báo cáo "chết tiệt" vào thứ 2 tới. Tôi vừa nghe vừa ậm ừ, bề ngoài tỏ chút căng thẳng giả tạo, bên trong lại thầm thích thú thưởng lãm vẻ khấp khởi trong mắt đối phương. Tay Trường chắc chẳng thể ngờ đc tiến độ hoàn thành công việc của tôi lại nhanh đến vậy. Cũng phải thôi, vì đến chính bản thân tôi cũng ko nghĩ là mình có thể rút ngắn tốc độ nhanh đến thế. Tuy nhiên cái giá phải trả cho những giờ làm việc cao độ ấy là những giấc ngủ mệt mỏi của tôi. Tôi tập trung làm việc 1 phần cũng vì muốn thoát khỏi sự ám ảnh của Ngọc, nhưng cứ hễ nghỉ ngơi hay chìm vào giấc ngủ là hình ảnh mộng mị về em lại xoáy xâu vào miền ký ức tôi những ước mong sâu thẳm. Để rồi mỗi khi giật mình tỉnh giấc... nỗi đau khổ, nhớ nhung, tiếc nuối lại xâm chiếm, ngự trị lấy phần thực tại trong con người tôi, lạnh lẽo đến tái tê lòng...
...
- Này, Tuấn... Ko nghe chị nói gì à? - chị Tâm vừa lau miệng vừa nói với tôi.
- Đang mải......