* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Dòng Đời Trôi Nổi Voz Full Chap mới nhất

an ủi và động viên tinh thần của bố mẹ Xuân. Mẹ Xuân sau khi nghe y tá thông báo tình hình tạm thời thì ngất lên ngất xuống khiến Ngọc và cô của Xuân phải dìu vào ghế để bôi dầu gió. Bố Xuân thì bình tĩnh hơn 1 chút, cùng với chú Xuân hỏi han tôi về sự thể xảy ra với Xuân...
- Anh ơi, anh!!! Đâu rồi... làm sao, a.Xuân làm sao rồi hả anh???
Ku Hải lo lắng phi xe 1 mạch từ dưới quê lên rồi lao vào phòng hiến máu luôn, tính ra có khi nó còn cực hơn cả tôi. Hơn 10' sau thì Trà cùng với 1 số thành viên có thể huy động đc đã có mặt. Top này mới chính là top chủ lực và thực sự tính mạng của Xuân cho đến lúc này có giữ đc hay ko phần lớn là nhờ vào Trà và những thành viên nhiệt huyết này.
...
Gần 12h đêm... Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra với sự xuất hiện của bác sĩ tham gia cấp cứu, chứ ko phải là những y tá ra vào như cách đây ít phút.
- Bác sĩ... Con tôi... Con tôi... Bác sĩ ơi, con tôi... làm sao rồi ạ...???
- Tình hình bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên vẫn cần phải theo dõi thêm... Sống đc lần này là phải nhờ ơn lớn của những người hiến máu kia và ơn đức của dòng họ, tổ tiên nữa. Vết đâm chỉ cần lệch thêm 1 chút nữa thôi là đi vào vùng tim rồi... Chà chà!!!
Mặc dù đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu theo dõi riêng bệnh nhân thêm 1 khoảng thời gian nên mọi người vẫn chưa thể tiếp xúc đc với Xuân. Cơn lo lắng, nỗi sợ hãi và sự căng thẳng qua đi, cũng là lúc cơ thể đc thả lỏng và bắt đầu "thẩm thấu" dần những mệt mỏi, rã rời sau biến cố vừa trải qua. Tôi và Hải nhợt nhạt như người mất hồn, là người truyền những đợt máu đầu tiên, lại truyền theo kiểu liều mạng "ko còn gì để mất" nên tôi cảm nhận thấy rõ nhất cái cảm giác vô lực và choáng váng đang lan tràn khắp quanh cơ thể.
- Anh mệt quá rồi đấy!!! Về nhà nghỉ tạm đi nhé rồi sáng lại qua. - Ngọc lo lắng nhìn tôi.
- Tôi ko sao, cô mệt thì cứ về trước đi... Hn cô cũng vất vả nhiều rồi...
- Anh ko về thì làm sao tôi về đc chứ...
- Cô cứ về trc đi, tôi đợi đến sáng xem tình hình bạn tôi thế nào rồi về sau.
- Vậy thôi tôi ở lại với anh rồi về 1 thể... Anh mệt rồi thì ngồi nghỉ đi, đứng dậy làm gì vậy...???
- ... Cám ơn Trà nhiều nhé, may mắn làm sao hn lại có Trà và mấy thành viên trong nhóm... - tôi bước đến nói chuyện với Trà, cô nàng nãy giờ vẫn đang ngồi an ủi Ly.
- Tuấn nói gì lạ vậy, Xuân cũng là bạn mình mà, ai lại ân huệ với bạn bè của mình chứ!!!
- Ừ, mà mấy người trong nhóm đâu rồi. Nãy mình qua cảm ơn vẫn còn thấy họ cơ mà?
- À, họ thấy tình hình tạm ổn nên về trước rồi...
- Hôm nào nhờ Trà thu xếp để mình mời họ 1 bữa nhé. Họ nhiệt tình quá!!!
- Cả Tuấn nữa, lấy máu mà ko cần quan tâm đến tính mạng của mình...
- ... Chắc Trà lại nghe mấy bà y tá nói linh tinh chứ gì!!!
- Cần gì nghe đâu, chỉ cần nhìn qua sắc mặt và đôi mắt của Tuấn là ra thôi mà. Nhợt nhạt, mệt mỏi cứ như người mất hồn, ốm bệnh lâu ngày vậy!!!
- Mình vẫn còn trụ đc... Ko sao!!!
- Tuấn nghe lời bạn Tuấn, về nhà nghỉ ngơi đi... - Trà khẽ liếc về phía Ngọc.
- Ko sao, đằng nào cũng muộn rồi, đợi đến sáng mình về cũng đc,
- 2 người đi cùng nhau à?
- Ừ, lúc đến cũng đến cũng nhau mà... Mà Trà... đi với ai vậy?
- Ừ, mình đi 1m thôi.
- Ừ, mà Trà cũng về nghỉ đi, ở đây cũng có nhiều người lo cho Xuân rồi.
- Khi nào Tuấn về thì mình về.
- Ơ...
- Hì hì hì.
----
8h sáng...
- Bạn anh ko có vấn đề gì là may rồi... Bác sĩ cũng nói là khả năng biến chứng nội tạng là ko nhiều.
- Ừ... đúng là may thật... Vết đâm tuy ở vùng cận nguy hiểm nhưng vẫn chưa đủ hiểm để chết người ngay.
- Giờ về nghỉ ngơi rồi 2h chiều lại qua phải ko... Phải ko???... Này, anh có nghe tôi nói gì ko vậy???
- ... Hả... Ờ... Ừm...
- Anh mệt à???...
- Hơi... Choáng... - đầu óc tôi lúc này quả thực đang rất bùng nhùng, văng vẳng, quay cuồng và chóng mặt. Mắt mũi thì căng ra cùng cái nhức nhối khắp vùng đỉnh đầu. Sau 1 đêm thức trắng và truyền quá nhiều máu, thực sự là tôi đang sắp lả...
- Ôm chặt lấy... Cố gắng lên, sắp về tới nhà rồi... - Ngọc vừa nói vừa cầm 2 cánh tay tôi đặt lên eo cô ấy.
- ... Cám ơn cô... Về nhà rồi... muốn xử tôi thế nào cũng đc, hề... - tôi ngả dần đầu mình vào vai Ngọc. Cả thân thể tôi lúc này chính xác là đang nửa ngồi, nửa tựa vào người cô ấy.
- "Ring... Ring... Ring... " - chuông đt của Ngọc reo liên hồi.
- Sao cô ko nghe máy?
- Đi thế này thì nghe làm sao đc.
- Đỗ lại mà nghe, nhỡ ai gọi có việc gì thì sao...
- Đằng nào cũng về đến nhà rồi, mà tưởng nãy giờ anh lả rồi chứ, lỳ gớm nhỉ...
- Kim Ngưu mà... hề hề...
- ... Ơ... Anh...
Ngọc ngập ngừng lên tiếng khi chúng tôi vừa về đến cửa nhà... Trên vỉa hè trước cửa nhà lúc này... là Trường với chiếc đt trên tay. Anh ta im lặng ko nói gì nhưng đôi mắt thì đang lạnh lùng xoáy xâu vào nơi vùng eo và vai của Ngọc...

Chap 63

- Em chào anh... Lát nữa tôi vào viện 1m cũng đc, cô ko cần đi cùng nữa đâu... - tôi chào Trường rồi nói nhỏ với Ngọc. Cơ thể rã rời, tâm trí bải hoải nên tôi cũng chẳng buồn để tâm đến thái độ của Trường.
- Ừ, anh cứ lên nghỉ trước đi... Anh có lên nhà luôn ko? - Ngọc đáp lời tôi rồi quay ra với Trường.
- Ko cần, anh chỉ muốn gặp em 1 lát thôi!!! - Trường trả lời, thái độ thờ ơ như muốn lờ tôi đi.
Tôi chậm rãi lê bước lên từng bậc cầu thang. Có vẻ như sự ẫm ờ lần này của tôi đã khiến Trường đôi chút nóng mắt. Kệ thôi, đó là chuyện cá nhân giữa anh ta và Ngọc, tôi chỉ biết mình vô can, chưa làm gì để nảy sinh vấn đề. Còn anh ta nghĩ thế nào là việc của anh ta, tôi chẳng thể và cũng chẳng việc gì phải thanh minh với giải thích nhất là khi họ lại có thái độ như vậy.
Mở đc cửa phòng là nằm vật ra giường... những nôn nao, choáng váng vẫn chưa buông tha tôi. Chỉ cần thêm chút vị đắng ngai ngái nơi cổ họng thì cảm giác lúc này chẳng khác gì những lúc say rượu, cảm rượu. Cố gắng thả lỏng suy nghĩ, thả lỏng mi mắt cho đầu óc thoải mái hơn, tôi lim dim chìm dần vào cơn mộng mị... Mê man đc 1 lúc với những ảo giác nhập nhoạng, kỳ dị, mất đi cảm nhận về thời gian, ko rõ giờ là mấy giờ nữa vì tiết trời những ngày này thì buổi sáng cũng như buổi chiều... Tôi bị đánh thức bởi tiếng người nói khe khẽ phát ra từ ngoài hành lang...
- Anh ko hiểu, khu Sky như vậy ko muốn, tại sao em lại cứ thích ở đây chứ. Những việc em làm từ khi về nc đến giờ... thực sự làm anh thấy băn khoăn.
- Anh băn khoăn điều gì??? - là tiếng của Ngọc và Trường đang đối thoại với nhau.
- Thực sự anh cảm thấy khó chịu khi phải nghĩ về điều đó. Anh ko nói thì chắc em cũng hiểu đó là điều gì rồi.
- Anh vào nhà đi, có gì thì vào phòng nói chuyện cho rõ ràng. - "Cạch... " - Ngọc đóng cửa, những tiếng nói chuyện lập tức im bặt, trở lại không gian yên tĩnh cho hành lang. Ko rõ 2 người họ nói chuyện gì nhưng để ý ngữ điệu của Trường thì hẳn là chuyện này ít nhiều có liên quan đến tôi.
- "Giờ mới 9h kém à!!!" - như vậy là tôi mới chỉ chợp mắt đc ít phút, lần rần khắp cơ thể lúc này ko còn là sự bải hoải, choáng váng nữa mà lại là những cơn run lên vì... đói. Cũng dễ hiểu thôi khi cơ thể tôi vừa mất đi 1 lượng máu tương đối lớn, phản ứng tự bảo vệ truyền tới dạ dày khiến nó sôi sục lên thúc dục tôi trong cơn cồn cào run rẩy vì đói. Biết là chẳng thể nào ngủ tiếp đc nữa nên điều đầu tiên tôi nghĩ đến là gọi cho My.
- Tình hình sao rồi hả em???
- Ổn rồi anh ạ, bác sĩ vừa cho vào thăm nhưng a.Xuân vẫn chưa tỉnh nên vào đc 1 lúc lại phải ra. Chiều anh qua cũng đc vì chắc phải chiều anh ấy mới tỉnh.
- Ừ, còn cái Ly nữa, nó sao rồi hả em?
- Đang ngồi bên cạnh em đây này...
- Thế em với nó vẫn chưa về à?
- Vâng... - giọng My có vẻ đã hơi mệt.
- Thôi về đi, bố mẹ với người nhà thằng Xuân ở đấy hết rồi, 2 em cứ về đi, ko phải lo nữa đâu. Thức trắng đêm rồi còn gì nữa.
- Em nói rồi nhưng cái Ly nhất định chờ đến khi nào a.Xuân tỉnh lại mới thôi.
- Ừm, vậy à... Hq đã xin phép bố mẹ rồi thì lát nữa vẫn phải nhớ gọi về cho bố mẹ 2 đứa bớt lo em nhé!!!
- Em biết rồi mà.
- Thế đã ăn sáng chưa?
- Em chưa, đợi y tá vào thay nước xong bọn em mới đi.
- Ờ... hay cứ ở đấy đợi nhé, giờ anh qua viện rồi đi ăn 1 thể.
- Thôi anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi ko phải lo cho bọn em đâu. Nghỉ cho khỏe đi rồi chiều vào đây. Hq em thấy anh với thằng Hải là mệt nhất đấy.
- Ừ, thằng Hải hq cũng mệt lả mà, may mượn đc cái giường xếp cho nó nằm. Giờ chắc nó vẫn đang ngủ à?
- Vẫn ngủ anh ạ, ơ mà anh... anh ko ngủ à???
- À... ừ... anh về 1 lúc thì bắt đầu thấy tỉnh tỉnh lại rồi... Mà này, bạn anh có còn ở đấy ko???
- Có, có 1 top mấy anh nhí nhố vừa đến đây anh ạ!!!
- À mấy cái thằng đấy à (bọn Thảo trưởng và Hằng đêm qua nhận đc tin báo của tôi nên chắc sáng nay cả bọn rồng rắn nhau kéo đến)? Anh hỏi cái chị đêm qua đến cùng top cho máu cơ.
- Chị tên Trà ấy ạ, chị ấy về rồi, chị ấy đợi anh về đc 5' rồi mới chịu về. Công nhận nhiệt tình, cũng là bạn cùng lớp anh à?
- Ừ, cùng lớp... Vậy thôi, em với cái Ly đi ăn rồi nghỉ ngơi đi nhé, chiều chưa chắc anh đã vào đâu. Giờ anh cũng phải đi ăn sáng cái đã.
- Sao lại ko vào hả anh? Anh vẫn còn mệt à?
- Ừ... anh thấy hơi mệt, chắc để mai khỏe hẳn anh vào cũng đc.
- ... Vâng... em hiểu rồi, vậy anh đi ăn đi ko đói, bb anh nhé.
- Ừ, bb em.
Cúp máy xong, định gọi tiếp cho Trà nhưng nghĩ Trà vừa về giống mình chắc vừa mới ngủ nên tôi lại thôi. Lúc này đầu óc thảnh thơi rồi tôi mới nghĩ đến việc báo tin cho a.Mạnh, a.Dũng. Đoạn uể oải bò xuống phố ăn tạm cái gì đó cho hồi phục lại cơ thể. Bước ngang qua phòng Ngọc, ko hiểu 2 người họ đang nói chuyện hay là "tâm sự" gì với nhau mà thấy bên trong có vẻ im lìm...
----
- "Cạch... " - Anh dậy rồi à, còn thấy mệt trong người ko? - Ngọc đẩy cửa bước vào, trên tay là 1 cặp lồng phở bốc khói thơm nghi nghút.
- Đỡ nhiều rồi, cô mua phở à?
- Ừ, cứ ngồi yên đấy đi để tôi làm cho anh.
- Cô ăn đi, tôi vừa ra ngoài ăn rồi.
- Sao cơ??? Anh đi lúc nào mà tôi ko biết vậy? Sao ko rủ tôi đi cùng, hừ!!! - Ngọc nhăn mặt.
- À... ừ... Tại... lúc ấy đói quá nên tôi quên ko rủ, hề. - tôi tránh nói đến việc mình biết Ngọc và Trường ở trong phòng.
- Vừa về xong à? Hừ, tôi lại tưởng anh ngủ mê mệt nên cứ thế ko hỏi mà đi mua luôn. Mà sao... anh ko ngủ thêm đi, ngủ ít vậy lại mệt.
- Ko sao... thôi cô cứ ngồi đây mà ăn, tôi tranh thủ làm nốt việc đây... Ơ... - tôi vừa định gõ phím thì Ngọc đã nhanh tay gập màn hình lap lại.
- Tắt đi, lúc khác làm ko đc hay sao mà phải làm vào lúc này!!!
- Hajzzzz... thì lúc khác làm, mai thứ 2 rồi, tôi mà ko làm kịp thì cũng chỉ khổ tôi thôi.
- Cứ làm như mình anh có việc ko bằng ấy, lúc nào cũng việc việc việc. Ko nghỉ đi chiều lại mệt ko vào đc viện.
- ... Để xem thế nào đã... Chiều nay... chắc là tôi ko vào đâu...
- Tại sao???
- Bạn tôi nó cũng ổn định rồi, cũng nhiều bạn bè ở trong đó nữa nên mai tôi vào thăm nó sau cũng đc. Hn phải ở nhà cố làm cho xong mấy việc, bù lại buổi đi chơi hq, hề hề.
- Đồ hâm hấp, lúc thì bạn là nhất, giờ bạn tỉnh rồi lại ko thèm vào thăm. Nhiều lúc tôi chẳng hiểu nổi con người anh là thế nào nữa!!!
- Đủ hiểu là đc rồi, hiểu sâu quá cô lại thấy phát chán thôi. - "Cô làm sao biết đc, tôi phải làm vậy đều là có nguyên do của nó cả!!!" - tôi nghĩ thầm rồi cười nhẹ.
- Hừm, anh cứ như vậy bảo sao chẳng ma nào thèm yêu, đúng là chán ngắt. Ăn thêm nhé, để tôi lấy cho anh, phải ăn nhiều thì mới mau khỏe.
- Chứ ko phải nhiều quá sợ ăn ko hết à, hê.
- Tùy anh nghĩ thế nào cũng đc, tôi chỉ muốn chia sẻ thôi, ăn hay ko???
- Ăn... Kia, cho hẳn vào cái bát to to kia cho tôi.
- Đây, ko phải xí phần, đồ tham ăn, hì hì. - Ngọc vừa san phở sang bát vừa cười, nụ cười rất vui. Hẳn là chuyện sáng nay với Trường đã kết thúc trong tốt đẹp.
- Có vẻ vui nhở?
- Lại ko vui, sắp đc ăn ai mà chẳng vậy, hì hì.
- À ko, hỏi vui là vui cái khác cơ, còn cô ham ăn thì tôi biết lâu rồi.
- Cái gì hả, bảo ai ham ăn, anh cứ liệu hồn đấy nhé. Đừng tưởng cậy ốm yếu mà cợt nhả với tôi. - Ngọc khua khua cái muôi múc canh về phía tôi.
- Đấy, đấy... Chẹp, bắn hết cả ra nhà rồi... Hajzzz, ăn đc bát phở lại phải dọn nhà thì cũng lỗ vốn.
- Xùy, có mỗi vài vết bé con con thôi mà... Lát tôi lau là đc chứ gì. - Ngọc bĩu môi.
- Biết vậy là tốt, tập dần cho quen đi, là phụ nữ là phải biết nấu nướng và dọn dẹp.
- Có anh ở đây rồi tôi còn tập làm gì nữa.
- Học dần đi, rồi cũng đến lúc tôi ko ở gần cô nữa đâu...
- ... - Ngọc ko nói gì, lặng lẽ ngâm chiếc cặp lồng vào bồn rửa chén. Hơi khói bốc lên tản mát từ 2 tô phở đặt cạnh nhau, 1 to 1 nhỏ, dường như cũng nguội đi phần nào sau câu nói vừa rồi của tôi.
- Ăn thôi nhỉ... - tôi hỏi.
- Ăn thôi!!! - Ngọc trả lời và đó sẽ là tất cả những gì diễn ra suốt bữa ăn nếu như tôi ko chủ động gạ chuyện Ngọc để phá vỡ cái không khí im lặng khó hiểu đó.
- Hồi sáng... a.Trường... có nói gì ko?
- Ko!!! - Ngọc vừa ăn vừa lắc đầu.
- ...
- Sao, anh hỏi có chuyện gì à?
- ... Thì thấy có vẻ ban căng thôi... 2 người... ko có vấn đề gì đấy chứ?
- Ko sao, ko vấn đề gì... a.Trường là người hiểu chuyện mà...
- Ừm, vậy tốt rồi.
- Sao lại tốt, tốt vì gì vậy? - Ngọc bỗng dừng ăn và hỏi tôi.
- Chuyện của cô và anh ấy, 2 người ko xảy ra chuyện gì... vì tôi... vậy là tốt rồi!!!
- Vậy anh nghĩ có thể xảy ra những chuyện gì? - Ngọc bắt đầu trò hỏi xoáy.
- Nói ra thì nhiều, nhưng chốt lại cũng chỉ là những chuyện nhạy cảm liên quan đến tình cảm giữa 2 người. Tôi nói vậy thôi, cô hiểu đc thì hiểu.
- Thế thì anh yên tâm...
- ...
- Nếu đúng như những gì anh đang nghĩ thì tôi biết phải làm gì để người mình thích tin tưởng mình.
- Ừm, cô làm đc vậy thì tốt và nên làm như vậy, yêu nhau ngoài tin tưởng lẫn nhau ra thì việc củng cố niềm tin cho nhau ko bao giờ là thừa.
- Nhưng mà đấy là theo "đúng như những gì anh đang nghĩ" thôi, còn nếu anh nghĩ khác thì câu trả lời vừa rồi của tôi nó cũng mang nghĩa khác đấy!!! - Ngọc cười khẩy để lộ chiếc răng khểnh trắng xinh lấp ló bên môi.
- Chắc ko sai đc đâu, rõ ràng như thế còn gì, hầy.
Tôi trở lại với tô phở sắp nguội vì cuộc đối thoại vừa rồi. Lòng nao nao nhưng ko phải vì ngấy do ăn nhiều mà là vì 1 chút gì đó ngang vị sau khi nghe những lời Ngọc nói. Chút trầm lặng, chút... buồn buồn xâm chiếm lấy cõi lòng tôi, chỉ 1 khoảng nhỏ, rất nhỏ thôi nhưng nó lại là "điểm lạ" khiến tôi như rơi vào 1 hố sâu hụt hẫng và rối bời... - 1 cảm giác khó chịu ko hề lạ lẫm lại ùa về, gợi lại trong tôi ký ức về những điều đã từng muốn nhưng ko thể có đc trong tay...
----
Tối hôm đó...
- Tôi: có thật là nó muốn gặp tôi ko???
- Thảo trưởng: ko thật thì bọn tôi mất công đến đây nói với ông làm gì.
- Chán 2 thằng ông, giận dỗi nhau cả năm giời xong giờ muốn gặp lại còn ngại vs ngùng. - bọn Phong, Hùng, Kiên đá xoáy tôi.
- Tôi: thì... đấy, bất đắc dĩ tôi mới phải làm cái trò mèo này để thằng Xuân có cớ mà mở lời với tôi. Chiều nay cũng phải gọi điện giải thích chán chê cho bọn ông, vs cái Trà đến gãy lưỡi còn gì. Mà gọi đ' lắm thế, đã nói ko đến rồi mà tý tý lại ới, đ' hiểu ý nhau gì cả.
- Ý là kiểu anh hùng ra tay nghĩa hiệp xong gài bẫy cho gái tơ tương tư để cướp trinh phỏng, hê hê hê.
- Tôi: cái đệt mợ mấy thằng ông chứ, lâu rồi chưa bị tôi cho ăn đòn nên chán sống hử.
- Thảo trưởng: hahaha, bọn tôi có nói sai đếck đâu, cứ lắm chuyện cò quay làm đếu gì. Mai qua gặp nó đi rồi mấy ae mình làm bữa nhậu lẻ. Chờ Xuân chóa xuất viện rồi làm bữa chính liên hoan. Thôi giờ bọn tôi về đây, còn đống luận văn đang chờ nữa.
- Tôi: ờ, về mịe đi, mà cuối tháng 5 trình bày rồi phải ko?
- Đệt, giờ còn hỏi, thế đến thầy sửa mấy lần rồi?
- Tôi: 2 lần, nhưng mà toàn phần tiêu đề thôi nên cũng ko lo lắm.
- Thảo trưởng: thế thì cũng bình thường, mà kỳ vừa rồi có "bôi trơn" gì ko mà ông "vét" điểm ghê vậy. Xít xoát vừa đủ loại khá.
- Tôi: mịe, khinh nhau thế, tôi thuê người học hộ nhưng vẫn ghi âm đều mà. Với lại cũng may mấy môn chuyên ngành cuối cùng nên các thầy cũng dễ, chưa kể 2 năm đầu điểm của tôi cũng khá sẵn rồi.
- Ờ, thế thôi tập trung làm tốt cái luận văn đi. Giờ bọn tôi về đây, tối còn đi "quẩy" ghẹ, hề hề.
- Tôi: heyy, thằng nào vừa mở mồm là vội về làm luận văn đấy nhỉ, hê hê hê. Thôi về thì về đi, để tôi xuống mở cửa cho.
...
- "Ring... Ring... " - đt reo khi tôi đang xử lý dở 1 đống văn bản... - "Choa' calling... "
Lòng tôi bỗng chốc nóng bừng khi nhìn vào màn hình đt, cái tên danh bạ đã lâu lắm rồi ko còn hiện hữu trên lịch sử nhật ký cuộc gọi của tôi nữa. Vậy mới thấy thời gian trôi qua nhanh biết chừng nào, để đến bây giờ chỉ 1 dòng chữ điện tử nhỏ nhoi in vào trong mắt cũng đủ làm tôi thoảng thốt nhận ra tôi và Xuân từ rất lâu rồi đã ko còn gọi điện và nt cho nhau... Hít 1 hơi thở dài, đầu óc tôi trầm lặng dần theo từng nhịp cầm trịch của cảm xúc.
- Xuân à!!! - giọng tôi vẫn bình tĩnh như thường ngày.
- ... Ừm... tao đây... - Xuân lên tiếng, có chút gì đó ngập ngừng.
- Mày dậy đc rồi à, thấy khá hơn chưa?
- Tao đỡ nhiều rồi...
- ...
- ... Hajzzz... Đêm qua mày cũng vì tao mà lao lực phải ko...
- Tao thì có bao giờ lao lực đc đâu, mày chẳng phải từng gọi tao là "động cơ vĩnh cửu" chạy cờ lông công hồi "đi" bàn ở bar còn gì, hây.
- Hajzzz... mày vẫn còn tin những gì tao nói à!!!
- Tin chứ, chừng nào mày còn chưa thay đổi thì tao còn tin những gì mày nói.
- ... Hajzzz...
- Sao mà thở dài?
- ... Vậy mà có lúc tao lại ko làm đc giống như là mày đối với tao...
- ... Mày công nhận điều đó?
- ... Ừm...
- Nghĩa là bây giờ mày vẫn còn tin tao?
- Tin mày nên tao mới công nhận điều tao vừa nói mà... Hajzzz... xin lỗi mày nhé...
- Thực ra tao cũng ko cần mày phải xl tao đâu, cơ mà mày đã chót nói ra mồm rồi thì thiệt mày thôi, hê hê hê.
- Mịe mày, "thòng" tao à, hê hê.
- Xa anh lâu mà thấy chú có vẻ thông minh lên nhiều rồi đấy.
- Thông cái @ss, mai mà ko qua đây tao gọi bọn Thảo...

<< 1 ... 44 45 46 47 48 ... 86 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Voz: Thằng hề của Em Truyện Voz: Thằng hề của Em
Truyện Voz: Cô giáo chủ nhiệm của tôi Truyện Voz: Cô giáo chủ nhiệm của tôi
Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm
Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ
Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status