điệu cười khả ố. Ko quên thêm nếm, tỉa tót nốt vài câu đâm chọc.
- "Dis chúng mày nữa, từ giờ anh đíu cho thằng nào vay xiền nữa!!!" - tôi hậm hực nghĩ thầm
- Kệ chúng nó cháu ạ, thế có nhiều đồ đạc phải chuyển ko mà chỉ mang mỗi 2 vali thế này. Mà sao ko gọi thằng Tuấn nó sang dọn cùng???
- Ko cần đâu cô ạ, đồ của cháu cũng đơn giản thôi mà. Vậy giờ cháu nộp luôn tiền nhà 3 tháng cô nhé... Đây, cô cầm giúp cháu ạ!!!
- Ừ, đc rồi, cô xin... Có vấn đề gì thắc mắc hay chưa quen thì cứ gọi cho cô nhé, nhà cô ngay bên cạnh thôi.
- Vâng, cháu chào cô ạ. - dứt lời Ngọc chui tọt vào trong phòng rồi khép cửa, trả lại hành lang bầu không khí "yên bình" trước đó. Ko còn tiếng nói chuyện, xì xào bàn tán mà chỉ còn lác đác tiếng nhạc, hát, âm thanh chơi game phát ra từng những căn phòng đóng cửa im lìm bên cạnh.
- "Vậy là sao nhỉ, cô ta đang định làm trò gì???" - tôi chẳng thể ngồi học đc nữa, nằm vắt tay lên trán suy nghĩ về sự việc vừa rồi. Nghĩ mãi vẫn ko hiểu tại sao cô ta lại làm vậy? Mục đích của chuyện này là gì???
- "Cộc... Cộc... " - đang vân vê định châm lửa điếu thuốc thì có tiếng gõ cửa. Đoán chắc già nửa là Ngọc nên tôi im lặng ko lên tiếng, mặc cho tiếng gõ cửa mỗi lúc 1 dồn dập hơn...
- "Cạch... - Thôi xong, quên đíu chốt cửa rồi... " - tôi giật mình, ngẩng mặt lên thì...
- Anh làm gì mà ko chịu ra mở cửa, bắt tôi đứng đợi nãy giờ vậy!!! - Ngọc nhìn tôi thăm dò rồi bước vào phòng, đoạn khép cửa lại, tự nhiên như ruồi.
- Hajzzz... - tôi chán nản chẳng muốn tiếp lời.
- Bí xị... chưa sáng ra mà anh đã như vậy rồi... Vẫn đang học thêm à??? - Ngọc tý toáy nghịch lap của tôi.
- Cô đang làm cái gì vậy??? - tôi hỏi về việc dọn đến đây của Ngọc.
- Mượn máy anh đọc chút tin tức thôi, làm gì mà ghê vậy!!! - Ngọc vẫn ngồi trên giường và chúi mũi vào cái lap. Trả lời tôi bằng 1 giọng hời hợt.
- Cô sang đây thuê phòng để làm gì vậy???
- ... Anh cũng nghe thấy rồi à?
- Hừm...
- ... Thì tôi thuê phòng để ở thôi chứ sao!!! - Ngọc vẫn tỉnh bơ.
- Vậy nhà cô thì bỏ đi đâu?
- Vẫn ở đó!!!
- Thừa tiền quá muốn vứt bớt à, hầy!!!
- Ừ đấy!!!
- ... Phù... thôi coi như tôi thua cô đc chưa, lắm trò quá đấy. Chốt lại là cô dọn sang đây để làm gì???
- Để ở chứ để làm gì, hn anh hỏi toàn câu thừa vậy!!!
- Cô hâm à, nhà cửa đang rộng rãi, đàng hoàng ko muốn, lại muốn chui vào cái xó xỉnh này!!!
- Nào nào... anh lại bắt đầu đụng chạm "giai cấp" rồi nhé. Cái gì mà xó xỉnh này, xó xỉnh nọ chứ, xó xỉnh mà bao nhiêu người ở đây ở đc, anh cũng ở đc, vậy thì có gì mà tôi ko ở đc!!!
- Người ta ở đc vì...
- Thôi thôi, anh ko cần phải nói nhiều làm gì, chuyện tôi tôi quyết... Mà này, lát nữa... đi chợ nhé!!!
- Khỏi gạ gẫm, nay tôi mệt, lát úp mì thôi... Hajzzz
- Làm gì mà cứ nhăn nhó vậy, anh ko vui khi có tôi làm hàng xóm à???
- Vui, vui rồi... Có điều... khó nghĩ thôi...
- Sao mà phải khó nghĩ???
- Việc cô chuyển đến đây đã có ai biết chưa?
- Tôi chưa nói... để lát dọn dẹp xong xuôi đã rồi mời mọi người đến "xông" nhà 1 thể, hì.
- Cô định nói hết???
- Thế ko nói hết thì nói thiếu à!!! Hn anh cứ hâm hâm sao ấy!!!
- ... Cô định nói... với cả a.Trường nữa à?
- Tất nhiên rồi.
- Hâm!!!
- Làm sao???
- ... Anh ấy... chắc chắn là ko thích đâu...
- Làm sao mà ko thích???
- ... Hajzzz... vì cô ở gần tôi chứ sao nữa!!!
- Ở gần anh thì sao???
- Thì đàn ông chẳng có ai thích như vậy cả... Nghĩ xem 1 trai, 1 gái ở gần nhau, ngày đêm cách nhau có cái cửa gỗ và 1 bức tường 10. Nếu bạn trai cô làm vậy thì cô thấy thế nào!!!
- Anh ấy đã là bạn trai của tôi đâu!!! - Ngọc nhìn tôi tỉnh bơ.
- Ko phải thì cũng sắp rồi, tôi nhìn thái độ 2 người tôi biết, nói chung vẫn phải...
- Anh biết gì mà nói... Đừng tưởng chuyện gì mình quan sát, mình suy diễn cũng là đúng hết.
- ... Rồi, vậy thì tùy cô đấy. Nói thực, nãy giờ tôi cũng thấy phí lời khi nói với đồ ngang như cua là cô.
- Nhìn thấy cua nó ngang rồi hay sao mà biết!!! - Ngọc nhìn tôi cười khiêu khích.
- Thấy rồi, nguyên 1 con to lăm mươi mấy cân cơ!!!
- Thế thì đừng mất công nhiều lời với tôi làm gì nữa, rõ là thừa hơi.
- Cô đi thế này thì để bọn Pop-bi ở đâu???
- À... thì tạm thời phải xa bọn nó 1 thời gian thôi.
- Đang yên đang lành thì...
- Hajzzz... bọn nó cũng tác động 1 phần đến chuyện này của tôi mà
- ... Ban ngày bận đi suốt nên cô sợ bọn nó ko có người chơi cùng à?
- Ừm... với lại để bọn nó suốt ngày thui thủi ở nhà 1m như vậy tôi cũng ko yên tâm...
- Vậy, lại gửi bọn nó đến chỗ thú y à?
- Tôi mang về nhà tôi.
- Nhà... bố cô?
- Ừm...
- ... Buồn ko?
- Cái gì!!!...
- Nhìn mặt cô ỉu xìu như cơm thiu vậy...
- ... Anh đừng có trêu nữa, tôi ko có hứng đâu... - Ngọc ngồi tựa cằm lên 2 đầu gối, dáng vẻ câng câng ban nãy bốc trở nên tĩnh lặng. Đáy mắt mơ màng lười nhác ko đổi sắc, phản chiếu ra bên ngoài 1 chút buồn man mác nơi cõi lòng.
- ... Gần trưa rồi... Nấu cơm đi...
- Heyy, tôi làm thằng hầu cho cô từ lúc nào vậy!!!
- Hầu gì đâu... chỉ là giúp tôi có 1 bữa ăn ngon lành thôi mà... Nấu đi... năn nỉ đó...
- Giờ... tôi cũng mệt lắm... Hajzzz... - tôi thở dài nhưng vẫn cắp mít đứng dậy đi làm cho Ngọc vài thứ. Cái tính cả nể rõ ràng là 1 nhược điểm ko nhỏ của tôi. Chẳng rõ sau này có vì nó mà gặp phải tai họa nào ko. Chỉ biết hiện tại cũng vì nó mà tôi đã dính đủ phiền phức rồi.
- Ăn mì đc ko... Tôi sẽ làm sao cho thật dễ ăn!!!
- Anh làm gì cũng đc... Khi nào xong thì gọi tôi dậy nhé...
Ngọc uể oải rồi nằm xuống giường tôi ngủ luôn. Đôi mi nhắm hờ, hơi thở nhè nhẹ, khuôn mặt trắng trẻo toát lên vẻ gì đó mệt mỏi. Tôi chỉnh lại cánh tay của Ngọc cho ngay ngắn rồi nhẹ nhàng kéo tấm chăn đắp đến ngang vai. Ko hiểu vụ sinh nhật tối qua có xảy ra chuyện gì ko, cũng có thể vì uống quá chén nên giờ cô nàng mới mệt thế này... Đun dở nồi nc dùng thì tôi quyết định chỉ nấu đủ cho mình ăn, nhìn Ngọc ngủ say đến mê mệt nên tôi ko nỡ đánh thức. Sợ mì trương nên đành mua ít phở về, đợi khi nào cô nàng dậy thì đun lại dùng vẫn đc.
Gần 1h trưa...
- Ọe... Ọc... Sax... - Ngọc thức giấc bởi cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng, phản xạ duy nhất của cô nàng là vùng vẫy khỏi tấm chăn, bịt miệng và lao vội vào wc.
- "Ốm rồi... " - tôi đánh giá khi nhìn Ngọc bước ra từ wc, tóc tai rũ rượi, dáng vẻ rệu rã, mặt mũi bơ phờ...
- Ăn đc phở ko?
- ...
Thấy Ngọc chỉ ngồi thừ ra, ko nói gì, biết là ốm ngấy nên tôi lại ra ngoài mua 1 cặp lồng cháo về. Quả thực ko có thuốc thang nào bằng cơm gạo, bát cháo gà tía tô nghi ngút khói cũng dễ ăn hơn hẳn tô phở ban nãy. Ngọc gắng gượng trước sự nhồi nhét của tôi cuối cùng cũng "cố thủ" đc nửa già bát cháo, đủ để uống thuốc.
- Anh cho tôi uống gì vậy? Có sợ bị nhầm thuốc ko? - Ngọc hỏi vẻ thật thà.
- Hầy, mấy năm trời tôi sống tự lập mà cô còn sợ ư!!! Cứ uống đi ko chết đc đâu... Mà có chết thì cùng lắm về oán tôi cho vui là đc chứ gì!!!
- ... Hừ, luyên tha luyên thuyên...
- Hq làm gì mà hn cô bê bết thế?
- Chẳng biết nữa, chỉ uống có chút bia rượu như mọi lần thôi... Sáng nay tỉnh dậy thì bắt đầu thấy chóng mặt, vừa rồi dậy thì buồn nôn quá... Hajzzz, người nóng rẫy thế này chắc là sốt rồi.
- Đánh cảm là hết đấy!!!
- Anh có biết đánh ko???
- Biết!!!
- Vậy đánh cho tôi đi.
- Cởi quần áo ra!!!
- Cái gì!!!
- Đánh cảm mà ko cởi quần áo ra thì đánh kiểu gì... hahaha - tôi cuối cùng cũng ko nhịn nổi cười.
- ... Tôi cởi ra thì anh phải đánh cho tôi đấy nhé!!! - Ngọc lạnh băng nhìn tôi.
- "Soạt... " - Ngọc vần tay rồi từ từ kéo đai chiếc áo len dạ qua đến gần nửa thân, làm hở toàn bộ phần eo thon trắng bóc cùng 1 phần nhỏ gọng dưới của chiếc cóoc-sê ren màu bóoc đô.
- Này... thôi... Cô bị ốm nên hâm rồi à... - tôi kéo vội chiếc áo len của Ngọc về lại vị trí ban đầu, chút cảm giác nóng bừng lan tỏa ra khắp khuôn mặt. Phần vì nóng mắt, phần vì... nóng bỏng...
- Anh bảo phải cởi ra mới đánh cảm đc thì tôi cởi theo đúng ý anh còn gì!!! - Ngọc vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch vẻ cười thờ ơ.
- ... Chưa đến mức cần phải đánh, cứ uống thuốc là đủ khỏe lại rồi... - tôi nhìn sang đống thuốc... mà thực chất là muốn tránh ánh mắt của Ngọc.
- Hầy... lần sau thì chớ có mạnh mồm thách thức tôi chuyện gì nữa nhé. - Ngọc cười khẩy.
- Hừm... cô nghĩ thế nào cũng đc, đắc thắng hay ko thì tùy. Với tôi thì chỉ là ko có hứng thú khi đem mấy chuyện nhạy cảm này ra để thách thức nhau thôi.
- Anh nghĩ sao mà lại gọi nó là nhạy cảm???
- Nếu cô ko thấy giống tôi thì tốt nhất là ko tranh luận thêm chuyện này nữa vì quan điểm ban đầu đã khác nhau rồi... ... Giờ đã thấy đỡ chút nào chưa???
- ... Trống lảng nhanh thế!!!
- Lo cho cô thôi, cô mà bị làm sao, ăn vạ ở đây thì tôi là thằng chết đầu tiên.
- ...
- Đỡ chưa?
- Hừm... 1 chút...
- Vậy nói xem vì sao tự dưng cô lại dọn đến đây ở vậy???
- ... Sao anh cứ tò mò về chuyện này của tôi thế nhỉ???
- Tùy cô, trả lời hay ko cũng đc. Còn tôi thì chỉ muốn nói chuyện thôi, đơn giản chỉ có vậy!!!
- Hừm... là tôi thích cuộc sống sv thôi...
- Cuộc sống sv đi ở trọ???
- Ừm, sang Úc 1 năm nhưng tôi cũng chỉ ở cùng nhà người thân. Mấy năm liền học đh tôi chưa bao giờ đc trải qua thử mùi vị của ký túc hay là đi ở trọ nó như thế nào...
- Vậy, cô chỉ muốn thử cho biết thôi chứ gì?
- Ko...
- Ko???
- Tôi xác định sẽ đi thuê nhà cho đến khi nào lấy chồng thì thôi.
- Hâm hấp!!!
- Anh thích nói gì thì nói, làm theo ý muốn để thỏa mãn sở thích của mình bao giờ cũng là việc đáng làm.
- Cô bỏ đi thế này còn căn hộ kia thì để không à?
- Tôi cho thuê, tiền đó lại dùng để tôi thuê nhà!!!
- Đúng là bán bò đi tậu ếch ương, cái nhà đẹp vậy mà cho thuê, khác gì phá nhà ra đâu.
- Cái đó tôi ko lo thì thôi, anh lo làm gì... làm cứ như là...
- ... Thế mấy đồ ở đấy có chuyển sang đây ko... Tv, tủ lạnh, các thứ khác nữa...
- Để lại cho người ta dùng hết, mấy thứ đó cũng có quan trọng mấy đâu.
- Còn cái tủ rượu... cho tôi nhá, hehe.
- Ranh nhỉ... 2 chai trong vali kia rồi. Số còn lại ngày mai tôi đăng face tặng bạn bè hết...
- Ôhh phí... ko dùng thì mang sang tôi này. Cho hết làm gì...
- Cho anh để anh thành ma men rồi lấy ai nấu cơm cho tôi nữa. - Ngọc lừ mắt nhìn tôi.
- Này, cô bỏ ngay cái ý nghĩ ấy đi nhé. Sau hn thì đừng hòng có lần thứ 2.
- Hì hì, tôi đùa ấy mà... Ơ.. anh làm gì đấy!!!
- Trán đỡ nóng hơn trước rồi!!!
- Ban nãy... lúc tôi ngủ... anh cũng sờ trán tôi à.
- Ờ...
- Tự tiện nhỉ... còn sờ chỗ nào khác nữa ko???
- Cô thích chỗ nào thì nói ra, để tôi tả cho tha hồ mà tưởng tượng!!!
- Đồ toen hoẻn, ăn nói ko biết ngượng mồm là gì. Mặt dày!!!
- Cô cứ khen tôi nhiều vậy làm tôi ngượng đấy, hê hê... Có mệt thì nằm nghỉ đi, tôi nấu thêm ít cháo cho cô.
- Sao nãy vừa bảo ko nấu cho tôi ăn nữa mà!!!
- Nốt hn thôi, quên rồi à!!!
----
Đến tối Ngọc ngủ dậy thì có vẻ cô nàng đã đỡ hơn khá nhiều. Thêm vì cơn đói lúc trưa nên cô nàng ăn ngon lành nồi cháo mà tôi nấu.
- Đỡ mệt hẳn rồi chứ?
- Đỡ nhiều rồi... Cảm ơn anh nhé, hì... Sau này cố gắng phát huy, hì hì.
- ...
- Này... Sao tự dưng lại im lặng vậy?
- Tôi đang suy nghĩ thôi...
- Anh đang nghĩ gì?
- ... Cái lý do cô đưa ra cho việc dọn đến đây ở... Tôi cứ thấy nó buồn cười thế nào ấy... Cô đừng cau mày, là tôi có sao thì nói vậy thôi, còn bản thân cô nghĩ gì tôi cũng ko thể biết đc mà.
- ...
- Cô ko cần để ý đến lời tôi vừa nói đâu...
- ... Tôi nói ra điều này anh ko tin cũng ko sao, vì chính bản thân tôi đến bây giờ vẫn còn thấy là mình hoang đường nữa mà...
- Điều gì vậy?
- Việc tôi làm những chuyện này... đều là bởi 1 giấc mơ lạ mà đêm qua tôi đã mơ...
- Mơ???
- Anh bắt đầu thấy hoang đường rồi phải ko? Đến tôi cũng còn thấy như vậy nhưng ko hiểu sao cứ có cái gì đó thôi thúc ở bên trong... Giống như là điềm báo mách bảo tôi phải làm những điều này vậy.
- Cô mơ thấy gì?
- ... Tôi... ko thể nói đc...
- Ừm... ko sao, đã như vậy rồi thì theo tôi cô cứ sống vui vẻ như việc cô muốn trải nghiệm cs ở trọ đi. Nó hơi vất vả nếu ko quen nhưng bù lại cũng ko thiếu những điều thú vị đâu.
- Tôi thích những điều đó mà, vậy nên tôi mới đủ quyết đoán để làm cái chuyện hoang đường này chứ.
- Mà này, tôi cũng phải nói với cô điều này nữa!!!
- Anh cứ nói đi...
- Cô đừng gán ghép tôi vs cái An nữa nhé, cô làm vậy thứ nhất là tôi ko thích, sau là cả tôi và cái An đều cảm thấy ko thoải mái đâu.
- Tôi đâu có gán ghép gì đâu mà anh phải nhạy cảm như vậy!!!
- Tôi cũng ko cần cô phải thừa nhận có hay là ko. Chỉ muốn nói rõ để cô đỡ mất công mà thôi.
- Xuỳ... Anh đừng tưởng bở, làm như cái An nó thích anh ko bằng. Khối zai đeo bám nó mà cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc giữa chừng đấy.
- Vậy thì tốt, bản thân tôi cũng ko muốn trèo cao nên cô đừng đưa tôi vào thế "mạo hiểm" làm gì. Nói vậy thôi, nhưng tôi nghĩ là cô cũng hiểu rồi.
- Xuỳ...
----
Thời gian trôi qua cũng đồng nghĩa với sự sắp xếp của 1 tổ hợp trật tự cuộc sống. Có những trật tự đc giữ nguyên, cũng có những trật tự phải thay đổi, tương ứng, đối xứng và tỷ lệ với nhau. Tôi chính thức làm quen với môi trường làm việc, nơi có những con người thực sự trưởng thành. Công việc mới, môi trường mới, văn hoá mới, thói quen mới. Tất cả những điều đó tập hợp lại sẽ hình thành nên trong bạn những tổ hợp mới. Mới về kỹ năng, mới về nhận thức, mới về phản xạ, về tư duy và cả về năng lực điều hành chung của bản thân. Như đã sắp xếp từ trước, tôi đc phân công về tổ hỗ trợ quản lý tài chính dự án của cty XX. Gọi là tổ nghe có vẻ to tát chứ thực chất chúng tôi đc xé lẻ ra rồi tập trung vào các nhóm quản lý công trình thuộc phòng điều hành và quản lý của cty. Nhóm của tôi gồm 4 người, tất cả đều "men lỳ" oai 1 cục. 1 anh tổ trưởng giám sát chung tên Quý, 2 anh chuyên viên quản lý công trình còn lại thường đc chúng tôi chơi chữ bằng cái tên "Túng - Tiền", rất vui tính và dễ gần. Thành viên còn lại, trẻ tuổi và "tinh khôi" nhất dĩ nhiên là tôi rồi.
Những ngày đầu mới bỡ ngỡ nhận việc, như người ta thường nói thì e dè như gái mới về nhà chồng. Riêng phần tôi thì ráo hoảnh, ngay hôm đầu tiên nhập nhóm đã đc các đàn anh bội phục bởi màn nốc vodka "thần sầu" đối với 1 thằng dân k.tế. Mà theo như ngôn ngữ "vùng miền" thì tôi thuộc dạng trà trộn vào dân kỹ thuật. Muốn "nhập gia" thì phải "đồng hoá", mà riêng với dân kỹ thuật, nhất lại là xây dựng, công trình thì cái món nhậu nhẹt nó đã đc nâng tầm lên thành 1 nét “văn hoá“. Ai theo đc là người đó thành “thổ dân“, dễ dàng đc "bộ tộc" tiếp nhận. Còn ko theo đc thì cũng ko sao, có điều quá trình tái hoà nhập sẽ lâu và nông hơn 1 chút. Tôi căn bản uống đc, tính tình ít nói, ko nhiều lời nhưng lại biết tham gia vào câu truyện, biết lăn lộn ngoài công trường cùng ae, đồng nghiệp (mặc dù công việc của tôi có phần nhàn hơn các ae còn lại) nên nhanh chóng chiếm đc cái cảm tình "bê tông - sắt thép" của mọi người xung quanh.
- A.Tiến: làm xong báo cáo chưa Tuấn ơi?
- Tuấn: các anh cố chờ em chục phút nữa, làm cố cho xong đi nhậu mới thoải mái đc, hề hề.
- A.Quý: nhanh tay nhanh chân lên em ơi, chú chưa vợ thì phải biết thông cảm cho mấy ae ở đây chứ. Sau mà còn lề mề nữa là cho chú ra khỏi danh sách tổ luôn đấy.
- A.Tùng: ông anh cứ bình tĩnh cho thằng em nó làm. Khổ, thằng em mới nhận việc có gần tháng mà ông anh đã bắt nó chạy tiến độ như chạy thầu rồi, hehehe. Mà chú làm nhanh lên, ko anh ngứa tay báo cáo báo mèo cái là chú ra de thật đấy.
- Tôi: xong rồi đây, xong rồi đây... Phù, hn số liệu về nhiều bất thường nên có lâu hơn mọi ngày 1 chút. Giờ đi thôi các anh nhỉ.
Đi làm rồi mới biết, ko có cái gì là đơn giản như ta nghĩ ban đầu. Công việc có thể ko lằng nhằng, ít chồng chéo như các bài tập khi ta dc học. Nhưng nó lại yêu cầu độ thực tế cao nhất, ở đây đó là sự chính xác và tính quay vòng áp lực. Lúc học ta có thể sửa khi sai, học xong là nghỉ, đến kỳ mới học tiếp. Nhưng khi đi làm là đồng nghĩa với việc ta đã bước chân vào 1 vòng quay thực thụ. Chạy đua với số liệu, chạy đua với áp lực hoàn thành báo cáo, chạy đua với tiến độ công trình. Bám sát từng giờ, từng ngày để tổng hợp nên những dòng số liệu gửi về cty. Nhiều thao tác đơn giản nhưng phải thực hiện liên tục và tổng hợp lại 1 cách chính xác thành 1 bản báo cáo chi tiết, kịp thời. Có làm thật thì mới thấy đc mọi thứ ko chỉ đơn giản là chạy việc, xin vào làm rồi ấm cật với cái chỗ của mình. Tôi ko dám nhận là mình đã làm tốt, nhưngt tôi hoàn toàn tin là mình đã cố gắng ở mức có thể, chưa phải hết sức nhưng đủ trách nhiệm và đủ yêu cầu. Tuần cuối cùng trong tháng thử việc cũng đã gần kết thúc, có đc tiếp tục gắn bó với ae, đồng nghiệp trong tổ hay ko chính là chờ vào quyết định của tuần sau...
----
Cùng với 1 tháng thử việc làm quen với môi trường công sở, cũng là 1 tháng tôi quen dần với sự xuất hiện thường trực của Ngọc ở khu nhà trọ. Nói như vậy cũng ko hẳn bởi Ngọc còn có công việc ở cửa hàng, ko quá bận rộn như tôi nhưng nó cũng đủ giữ cô nàng ở bên ngoài vào thời gian hành chính. Thành ra chúng tôi chỉ thường gặp nhau vào buổi tối hoặc là những ngày nghỉ cuối tuần. Tôi ko thể thực hiện lời nói của mình vì hầu như hôm nào ko nhậu ở nhà cũng đều phải nấu nướng cho cô nàng ăn. Lúc đầu dĩ nhiên cũng ko lấy gì làm vui vẻ, sau thành quen, thích nghi dần với vẻ mặt vòi vĩnh, đôi khi là thái độ năn nỉ của Ngọc, tôi lại thấy có gì đó đáng yêu, đơn giản thôi chứ ko cầu kỳ nhưng nhiều lúc tôi cũng muốn tỏ vẻ khó khăn để đc chứng kiến thêm cái vẻ mặt ấy.
Về việc Ngọc chuyển đến ở cạnh phòng tôi cũng đã đc thông báo đến tất cả mọi người. Tiệc "xông đất" nhà Ngọc cũng đc chia ra làm 2 tối như lần sinh nhật vậy. Tức là người thân làm riêng, bạn bè làm riêng và sự có mặt của tôi thì cũng chẳng khác gì lần sinh nhật đó. Bất đắc dĩ phải có mặt trong buổi tiệc có đủ cả K.Nguyên, Ngân (bạn gái KN), Trường và An vì tôi là "hàng xóm" thân cận nhất của...