hơn.
- Nhưng chú ấy không chịu bớt thêm nữa, mà tụi mình thì làm gì có đủ tiền – Ngọc Yến hít một hơi nói – Thôi qua bên kia đi.
- Chú ơi, chú bớt thêm chút nữa nha chú. Con nấu được món ngon con sẽ nói với mọi người là do món thịt của nhà chú bán vừa ngon vừa rẻ nên mới được như thế. Nha chú…- Hải Quỳnh lại nhìn chú bán thịt với đôi mắt trong veo khiến người khác nhìn vào không nỡ từ chối.
- Đi mau…kẻo trưa rồi – Ngọc yến bèn nắm tay Hải Quỳnh đi nơi khác.
Quả nhiên chú bán thịt tuy có bề ngoài xấu xí nhưng lòng dạ lại tốt vô cùng. Thấy hai đứa tiu nghỉ bỏ đi thì kêu lại:
- Hai đứa uốn mua cái gì, nói cho chú xem để chú coi bớt được cái nào thì bớt cho – Nhưng sau đó, chú cúi người xuống nói nhỏ – Nhưng không được nói với ai đâu nha.
Hai đứa liền hớn hở gật đầu, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ mua được với gần như giá rẻ bất ngờ lại còn được tặng thêm phần xương vụn, còn hẹn lần sau đến sẽ giảm cho. Minh Trang và Phương Hồng trố mắt nhìn nhau một hồi như không thể tin được.
- Để tui lấy cho bà cục đá – Phương Hồng vừa nói vừa nhìn dáo dát xung quanh.
- Chi vậy – Minh trang quay đầu chau mày nhìn bạn mình nghi ngờ.
- Để bà đập vào chân mình chứ chi – Phương Hồng đáp tỉnh rụi.
- Tui nói cho bà biết, trăm sai ngàn sai, nịnh nọt không bao giờ sai – Minh Trang nhất quyết khẳng định lập trường của mình.
- Vậy sao nịnh khô nước miếng luôn mà cái ông chú béo ị đó không động lòng chứ – Phương Hồng cười trêu trọc.
- Đừng hỏi tui, hỏi ổng đi – Minh Trang quê quá bực bội gắt.
Sau khi cơm nước xong, Lê Phương bèn thì thầm bên tai của mấy đứa bạn.
- Tới giờ xã stress rồi – Nói xong huýt sáo đi thẳng.
Ra đến ngoài cô chạy đi tìm Tần Phong.
- Anh Phong, cho em mượn điện thoại anh tí nha, điện thoại em hết tiền rồi – Minh trang cười hì hì nhìn Tần Phong vẻ chờ đợi.
Tần Phong bèn lấy điện thoại trong túi đưa cho cô, cô vội vàng cầm lấy rồi vẩy tay tạm biệt sau khi nói:
- Cho em mượn dùng nha, dùng xong em trả anh.
Nói rồi, Minh Trang chạy biến đi tới chỗ của tụi bạn.
- Mượn được chưa? – Phương Hồng nôn nóng hỏi.
Minh Trang không trả lời cô cười hì hì giơ cái điện thoại ra sau đó đá đá chân mày để vài cái với vẻ mặt gian vô cùng.
Bốn người kia, không ai bảo ai cười thầm trong bụng. Sau đó họ liền nhắn một tin nhắn rồi nhanh chóng gửi đi.
- Hehe…đi chợ về là tao thấy ngay cái ổ này – Lê Phương nhìn cái tổ kiến trên cái cây tràm trước cổng.
- Mà hồi nãy bà nhắn gì vậy – Hải Quỳnh hỏi.
- Anh chờ em ở cây tràm ngoài cổng – Phương Hồng cười gian nói – Thế nào chị ấy cũng r cho mà xem.
Quả nhiên, Phương Hồng vừa nói xong thì thấy Nguyên thu xuất hiện, cả nhóm vội vã núp vào bên kia hàng rào.
- Qua chút nữa đi – Ngọc Yến reo thầm khi thấy Nguyên Thu đứng không đúng vị trí mong muốn của họ.
- Kệ đi, cứ bắn đi – Phương Hồng mong muốn coi trò vui nên thúc giục.
- Từ từ để tao lấy hơi một cái đã – Minh trang vội đáp rồi hít một hơi thật sâu rút cái giàn ná ra luồn viên sỏi nhỏ vào dây ná rồi bắt đầu nhắm. Mục tiêu là cái ổ kiến ở phía trên. Nhưng Minh Trang lại bắn hụt và viên đá rơi ngay trùng đầu Nguyên Thu.
- Ui da – Nguyên Thu nhăn nhó rên rồi đưa mắt tìm xung quanh. Cả nhóm vội vàng núp vào, cắn chặt môi im lặng, tim đập thình thịch căng thẳng sợ Nguyên Thu phát hiện.
- Sao bà bảo xưa nay bá bắn bách phát bách trúng mà – Phương Hồng đập vào vai Minh trang một cái hỏi.
- Hồi trước tao đi ăn cắp ở vườn cây nhà người ta. Lấy đá bắn đuổi chó chưa bao giờ trật, lâu rồi không bắn nên mới lụt nghề như thế. Nhất định lần này sẽ thành công – Minh Trang gườm mục tiêu lần nữa rồi hạ quyết tâm bắn trúng.
Họ lén lút nhìn Nguyên Thu và điều đáng nói là cô ta sau cú đạn vừa rồi đã đứng ngay chỗ họ muốn.
- Cố lên, tao tin tưởng mày – Lê Phương cỗ vũ.
Minh nắm chặt cây dàn ná, nhìn chăm chú cái tổ kiến to đùng đang được lá bao bọc tròn vo trên đỉnh đầu Nguyên Thu, nuốt nước miếng cái ọt rồi thả tay. Viên đá bay khỏi giàn ná với tốc độ nhanh nhất có thể và đập đúng ngay chính giữa của cái bọc tổ kiến kia. Vì tổ kiến được làm bằng mấy sợi tơ trắng mỏng manh đính những chiếc lá lại với nhau cho nên bị một lực va mạnh thì ngay lập tức vỡ tan ra và hàng ngàn con kiến rơi xuống đỏ nghẹt.
Và người đứng bên dưới là Nguyên Thu lãnh hết gần như trọn vẹn cái tổ kiến lửa đỏ rực rỡ kia, chỉ một giây sau đó là tiếng hét thất thanh của Nguyên Thu sau đó là cảnh tưởng Nguyên Thu vừa nhún nhảy vừa phủi kiến trên người khiến cho đầu tóc rũ rượi cả lên đến buồn cười. Cả nhóm nhìn thấy cảnh tượng đó thì mím chặt môi cười đến nội thương vì không dám cười lớn.
Sau khi Nguyên Thu đã bỏ chạy đi xa thì cả nhóm mới phá ra cười nắc nẻ, cười rung cả cái cây họ đang dựa sau lưng. Kết quả là đã động vào một tổ ong trên cây. Những con ong bị quấy rầy cảm thấy tức giận bắt đầu vỗ cánh tạo âm thanh lớn.
Phương Hồng phát giác ngay bèn hô to: ” Có ong ong, mau chạy đi”
Cả nhóm thất kinh vội vã chạy bạt mạng tìm đường thoát thân. Rõ ràng là hại người nên bị trời hại lại.
Cuối cùng cũng chạy được vào dãy nhà tránh được lũ ong rồi mới đứng lại thở hồng hộc, nhưng họ thấy vui vì chơi khâm được Nguyên Thu.
- Làm vậy có hơi ác – Hải Quỳnh nhìn thấy cảnh đó thì trong lòng hơi áy náy.
- Quên đi, hãy nghĩ đến việc, chúng ta bị chị ấy hành thì sẽ thấy vui thôi – Phương Hồng lên tiếng gạt đi.
- Được rồi, dù sao cũng đã phá chị ta rồi, nói gì cũng vậy thôi, về đánh một giấc đi – Minh trang liền đứng thẳng người bảo.
Tất cả đều tán thành, Hải Quỳnh quay người đi trước, không ngờ vừa đi qua khúc quẹo đã chạm ngay Tần Phong. Vốn làm chuyện xấu xong lại đang lẩn tránh Tần Phong vì nụ hôn đếm trước nên thấy Tần Phong, Hải Quỳnh bối rối lúng túng định thụt lùi lại, ai ngờ lại bá vào Ngọc Yến đang đi tới, liền bị hất mạnh về phía trước bổ nhào vào Tần Phong không kịp phòng bị nên cả hai đều ngã xuống.
Tay Hải Quỳnh đặt trên hai vai của Tần Phong, hai tay anh vòng ôm lấy eo cô, hai thân người sát vào nhau. Điều đáng nói là môi cô đập vào môi Tần Phong, nếu cảnh tưởng này trên giường, bảo đảm người ta sẽ hiểu lầm ngay rằng hai người bọn họ có giang tình với nhau.
Hải Quỳnh thừa nhận cô không có kinh nghiệm với những tình huống bất ngờ ngượng ngùng này, chỉ có thể đơ người kinh hoàng nhìn người nằm dưới mình với gương mặt từ từ đỏ bừng lên đến tận mang tai.Cả người cô như có nguồn điện chạy qua, nhất là khi cô cảm nhận được hơi thở đầy quyến rũ của anh đang phả ra, môi cô chạm vào môi anh lại có hương vị ngọt ngào không thể diễn tả được.
- Hai người không sao chứ? – Minh Trang lên tiếng hỏi phá tan không khí ngượng ngùng của hai người.
Giật mình, Hải Quỳnh vội vã ngồi dậy khỏi người Tần Phong. Tần Phong cũng từ từ ngồi dậy, bình thản phủi bụi trên người xem như không có chuyện gì xảy ra cả.
- Này Hải Quỳnh à, không ngờ em tấn công quyết liệt quá đó nha. Hôm qua lén lút hôn người ta, hôm nay lại tiếp tục hôn bất ngờ. Có phải em thích Tần Phong rồi không. Nói đi, anh đây làm mai cho hai người – Công đang đi phía sau Tần Phong nhìn thấy tất cả những vẫn mở miệng treo ghẹo.
Nghe Công trêu ghẹo thì Hải Quỳnh càng thấy xấu hổ đến đỏ mặt, cô hết nhìn Tần Phong đang nghiêm sắc mặt đến nhìn Công đang cười giễu thì mắt rưng rưng mếu máo:
- Em không có mà, chỉ là vô tình va trúng thôi.
Hải Quỳnh sợ Tần Phong hiểu lầm vội vàng phủ nhận, sau đó mếu mào chạy đi.
- Này! Anh giỡn thôi mà – Công thấy Hải Quỳnh chạy đi thì nói theo nhưng Hải Quỳnh vẫn cứ tiếp tục chạy.
- Này! Hàng Việt Nam chất lượng kém, em thấy hàng của anh kém đến nỗ biến thành bà cô già nhiều chuyện rồi đó – Minh Trang nổi cáu mắng sau đó nhét điện thoại vào tay Tần Phong nói – Trả anh.
- Đồ bà tám – Phương Hồng, Lê Phương và Ngọc Yến bèn lên tiếng mắng rồi sau đó vội vàng chạy theo Hải Quỳnh.
- Sao kì vậy, đúng là đồ con gái mà, tụi nó chọc mình, mình cũng có nói gì đâu, cậu nói xem, tụi con gái có khó chìu hay không? – Công nhín theo bốn người bọn họ thì ngơ ngác nói.
- Đồ nhiều chuyện – Tần Phong cũng buông một câu rồi bỏ đi.
- Sao khó hiểu vậy, đàn ông và đàn bà đều khó hiểu cả. Chẳng lẽ mình đúng là thuộc thế giới thứ ba nên không hiểu sao trời – Công nhìn theo tự hỏi.
Chương 7:
Từ lúc biết Hải Quỳnh nói dối, trong lòng Khánh Vũ lúc nào cũng đầy những ý nghĩ lo lắng và sợ hãi. Quen Hải Quỳnh đã 3 năm rồi, cho nên anh biết rõ những biểu hiện khác thường của Hải Quỳnh dạo gần đây. Cô hay ngồi ngẩn ngơ im lặng như người mất hồn, có đôi lúc cô lại lén lút nhìn anh như muốn nói điều gì đó, trong đôi mắt lộ rõ vẻ sợ sệt nhưng cuối cùng cô lại chọn lựa biện pháp im lặng khiến cho lòng Khánh Vũ càng như cô ngọn lửa tàn phá thêu rụi ý trí còn sót lại trong lòng anh.
Mặc dù anh bảo Nguyên Thu là hiện giờ Hải Quỳnh mất trí nhớ sẽ không thể nào nhớ ra Tần Phong là ai ngoại trừ việc anh ta là tổng giám đốc của cô, còn Tần Phong lại không biết Hải Quỳnh bị mất trí nhớ, chỉ có thể nhận được sự hờ hững xa cách trong tiếp xúc với cô mà thôi. Nhưng mà trong thâm tâm Khánh Vũ luôn lo sợ…lo sợ một ngày nào đó Hải Quỳnh sẽ nhớ ra mọi chuyện, hay Tần Phong biết được việc Hải Quỳnh đã quên anh. Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, Khánh Vũ không dám nghĩ.
Chuyện năm xưa, nếu không phải tại anh và Nguyên Thu thì chắc chắn Hải Quỳnh và Tần Phong sẽ không xa nhau. Nếu như Hải Quỳnh biết được sự thật, chắc chắn cô sẽ hận anh. Nghĩ đến cái nhìn chán ghét và oán hận của Hải Quỳnh dành cho mình thì Khánh Vũ thấy tim đau nhói đầy sợ hãi. “Không được, bằng mọi giá, anh cũng không để cô nhớ lại” – Khánh Vũ tự nhủ rồi cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Phương Hồng.
- Lâu quá rồi tụi mình mới có dịp đi mua sắm với nhau – Phương Hồng cười hớn hở lựa hết chỗ quần áo này đến chỗ quần áo kia cùng bốn người bạn thân.
- Ừhm…dạo này tụi mình ít gặp nhau – Minh Trang gật gật đầu tán đồng.
Hải Quỳnh không có hứng thú mua sắm, cô chỉ đi theo mấy đứa bạn cho vui, nhìn tụi bạn say mê chọn đồ cô thấy hơi buồn nên lang thang qua những hàng trang sức nhìn ngắm.
Cô nhìn thấy một chiếc nhẫn rất đẹp, không cầu kỳ nhưng lại có sức hút, cô chỉ tay vào mặt kính cười nói với cô nhân viên bán hàng:
- Cho em xem chiếc nhẫn này một chút.
Cô nhân viên vui vẻ mở tủ lấy ra đặt trước mặt Hải Quỳnh, còn không quên giới thiệu một câu:
- Em thật có mắt, đây là thiết kế được yêu chuộng nhất hiện nay. Công ty chị nhập về có 5 chiếc thôi.
Hãi Quỳnh cười nhẹ ướm thử chiếc nhẫn vào trong ngón tay giữa của mình. Bàn tay nuột nà thon nhỏ lại trắng hồng của cô khi ướm chiếc nhẫn vào càng thêm xinh đẹp.
- Em đeo chiếc nhẫn này rất hợp, càng làm nổi bật bàn tay xinh đẹp của em – Cô bán hàng hết lời khen ngợi.
Hải Quỳnh khẽ cười trước lời khen kiểu nịnh bợ để cô đồng ý mua chiếc nhẫn nhưng càng nhìn Hải Quỳnh cũng cảm thấy rất thích, cô nhìn ngắm chiếc nhẫn một chút rồi định hỏi giá nào ngờ từ sau lưng có tiếng nói:
- Đúng là rất hợp.
Hải Quỳnh giật mình quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình, cô nhân viên bán hàng cũng ngẩng đầu nhỉn lên rồi tròn mắt suýt xoa, không ngờ chàng trai trước mặt hai người lại đẹp trai và phong độ vô cùng. Nhưng ngay sau đó cô nhân viên có vẻ hơi thất vọng khi mà bên cạnh chàng trai lại có một cô gái xinh đẹp đi bên cạnh, cô gái còn khoát tay chàng trai trông vô cùng thân mật chứng tỏ hai người họ vốn là tình nhân của nhau.
- Tổng giám đốc – Hải Quỳnh lúng túng khi nhìn vào mắt Tần Phong, cô thấy ánh mắt anh chiếu vào người mình, một đôi mắt sâu ẩn chứa cái nhìn thiết tha đến cháy bỏng khiến cô bối rối vội vã cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn lần thứ hai.
- Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền – Nguyên Thu nhìn thấy ánh mắt Tần Phong cứ nhìn theo Hải Quỳnh thì trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô nhân viên nghe xong thì thoáng bối rối vô cùng, cô nhìn Hải Quỳnh rồi nhìn Nguyên Thu thở dài nói:
- Xin lỗi chị, chiếc nhẫn này ở đây chỉ còn một chiếc thôi.
- Cô nghĩ là cô ấy có đủ tiền mua chiếc nhẫn này hay sao – Nguyên Thu lớn tiếng lên giọng hách dịch nói.
Cô nhân viên ngơ ngác nhìn Hải Quỳnh thầm đánh giá. Hải Quỳnh thở dài một cái rồi tháo chiếc nhẫn trong tay ra. Đúng là chiếc nhẫn này dù cô chưa biết giá nhưng xét về độ tinh xảo của nó thì chắc là khá đắt.
Nhưng giọng nói khinh thường người khác của cô gái trước mặt khiến cô cảm thấy vô cùng giận, dù là người hiền lành nhưng cô cũng không thể không có một chút nổi giận nào. Hải Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thu định nói rằng: “ Chiếc nhẫn này đúng là rất đắt nhưng tôi cũng không nghèo đến nỗi không thể mua một chiếc nhẫn. Còn một người giàu như cô vì cớ gì mà phải tranh mua nhẫn với một người bình thường như tôi”
Nhưng không ngờ cô vừa mới ngẩng mặt lên lời vẫn chưa kịp nói thì Tần Phong đã lên tiếng trước, giọng anh khi nổi giận trông thật đáng sợ:
- Đủ rồi, trước mặt anh, xin em hãy ăn nói tôn trọng người khác một chút.
Nguyên Thu tái cả mặt lại, mím môi quắt mắt nhìn Hải Quỳnh đầy căm ghét. Hải Quỳnh phớt lờ ánh mắt của cô ta quay sang nhìn Tần Phong nói:
- Không sao đâu tổng giám đốc. Đừng vì tôi mà làm mất hòa khí giữa hai người, dù sao cô ấy cũng là bạn gái của anh.
Lần này người nhìn Hải Quỳnh với cặp mắt đầy oán giận là Tần Phong, anh lạnh lùng hất tay đang bám chặt lấy tay anh của Nguyên Thu ra. Hải Quỳnh có chút chột dạ, cô không biết là mình đã nói sai điều gì khiến Tần Phong nhìn mình đầy giận dữ như thế, cô cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi mỗi khi đối diện với Tần Phong.
Cô quyết định tháo chiếc nhẫn ra đặt trên bàn rồi nhìn cô bán hàng nói:
- Xin lỗi chị, em nghĩ chiếc nhẫn này không hợp với em. Em nghĩ cần một chiếc nhẫn khác tốt hơn mới xứng với mình, chiếc này cứ nhường lại cho chị ấy đi.
- Cô…- Nguyên Thu tức giận trừng mắt nhìn Hải Quỳnh, cô không ngờ Hải Quỳnh lại dùng lời nói biểu thị sự khinh thường cô đến vậy. Chiếc nhẫn không xứng đáng với Hải Quỳnh mà xứng đáng với cô, tức là đang hạ thấp con người cô. Nguyên Thu cảm thấy tức nhưng lại không thể làm gì Hải Quỳnh đành hậm hực nhìn cô không chớp mắt.
Hải Quỳnh cười nhẹ trước sự tức giận của Nguyên Thu rồi nói:
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi có việc phải đi trước.
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi một mạch đến quầy quần áo tìm bốn đứa bạn.
- Vậy tôi gói chiếc nhẫn này lại cho chị nha – Cô nhân viên e dè nhìn Nguyên Thu hỏi.
- Gói gì mà gói, chiếc nhẫn tầm thường này mà xứng với tôi sao – Nguyên Thu bức tức quát.
Cô nhân viên cả kinh khi bị mắng đành cúi đầu chịu đựng nhưng trong lòng một bụng mắng **** Nguyên Thu.
- Chúng ta đi chỗ khác đi anh – Nguyên Thu bám lấy cánh tay Tần Phong định kéo anh khỏi nơi này. Cô thầm mắng mình tại sao hôm nay lại muốn đi đến nơi này làm gì để rồi đụng độ Hải Quỳnh. Cô càng cảm thấy bực bội hơn khi mà vẻ chán nản của Tần Phong khi đi cùng cô lại trở nên phấn khởi khi nhìn thấy Hải Quỳnh. Cho đến khi cô đến quầy trang sức thì Tần Phong không thể kiềm lòng mà bước lại gần càng khiến cô nổi giận trong lòng quyết phải sỉ nhục Hải Quỳnh một phen cho hả giận nào ngờ lại phản tác dụng về phía mình.
Tần Phong lành lùng ngỡ tay Nguyên Thu ra khỏi tay mình, anh đanh mặt nhìn cô nói:
- Anh thấy mệt lắm không muốn đi nữa, nếu em muốn mua gì thì cứ việc mua, anh sẽ thanh toán hết cho em. Mau trả sợi dây lại cho anh.
- Em nói rồi, nếu anh làm em vui thì em mới trả – Nguyên Thu cong môi vờ nhỏng nhẽo đáp rồi bám lấy tay Tần Phong lần nữa định kéo anh đi.
Không ngờ sắc mặt của Tần Phong càng lạnh lùng hơn, anh hất thẳng tay Nguyên Thu ra không một chút nể nang gì nhìn cô trừng trừng cảnh cáo:
Em dám lợi dụng lúc anh ngủ say mà lấy cắp sợi dây truyền của anh, anh có thể kiện em về việc này. Anh đã nhượng bộ đưa em đến đây rồi thì em cũng nên biết điều mà trả cho anh, nếu không anh không khách sáo đâu.
Mặt Nguyên Thu tái lại không phải vì sợ mà vì giận. Cô không ngờ trong ba năm qua, không ngày nào mà cô không tìm cách lấy lòng anh, không ngày nào mà cô không ở bên cạnh anh. Vậy mà anh chẳng màng đến cô dù chỉ một chút. Tất cả đều tại Hải Quỳnh.
Cô hậm hực mở túi lôi ra sợi dây truyền màu trắng sáng lấp lánh rồi thẳng tay quăng mạnh xuống dưới sảnh. Tần Phong tức giận ném cho cô ánh mắt cảnh cáo rồi quay đi nhặt sợi dây truyền lên vuốt ve một cách cẩn thận và cảm thấy nhẹ nhỏm vì sợi dây không bị hư tổn gì sau cú quăng mạnh của Nguyên Thu. Nguyên thu nhìn thấy cảnh đó thì đau lòng mắt rưng rưng nói:
- Tại sao anh lúc nào cũng hờ hững đối với em vậy chứ. Em lúc nào cũng vì anh, làm gì nghĩ gì cũng đều là anh. Còn cô ta thì sao, cô ta thản nhiên đùa cợt, bắt cá hai tay, rồi biến mất để lại cho anh vết thương lòng. Sau đó lại xuất hiện làm như không có gì tiếp tục đùa cợt với anh. Vậy mà anh lại nâng niu cái vậy của cô ta để lại như là báu vật, anh có biết anh khiến em đau lòng lắm không.
- Đó là chuyện của anh – Tần Phong hờ hững đáp.
Ai nói anh không đau lòng, ai nói anh không hận. Năm đó, khi Hải Quỳnh bỏ đi, anh đã rong ruổi tìm cô khắp mọi nơi, đau đớn đến điên dại. Đứng chờ đợi van xin bốn người bạn của cô nói cho anh biết chút tin tức gì của cô, nhưng tất cả đều hoài công cả. Anh đau buồn đến nỗi bỏ đi ra nước ngoài du học chỉ mong có thể quên được cô. Nhưng đều đau khổ là càng muốn quên thì lại càng nhớ.
Khi trở về nước, điều anh ao ước nhất là có thể được gặp mặt cô, anh không quảng thời gian đứng đợi bên ngoài trường chờ mấy người bạn của cô xuất hiện. Cuối cùng cũng có thể gặp được họ…
- Anh là đồ ngốc…- Nguyên Thu nhìn Tần Phong đau lòng mắng rồi giậm chân bỏ đi cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của anh.
Tần Phong khẽ cười thầm nghĩ: ” Anh đúng là một thằng ngốc, thằng ngốc si tình”. Rồi siết chặt sợi dây truyền trong tay mình đến nổi cảm nhận được vết hằn của sợi dây trong lòng bàn tay mình.
- Tần Phong…
Tiếng gọi nhỏ phía sau lưng Tần Phong vang lên, anh khẽ quay người nhìn lại. Người gọi anh là Minh...