tóp pịt, không đùa đâu nhé!
Cậu vẫn tiến tới tay tháo từng nút áo.
- Ực…cậu cậu…cậu cậu định làm gì đấy? cô sợ muốn rụng cả tóc gáy.
Cậu càng tiến gần cô thì một nút áo lại được tháo ra, cô cứ thế lùi ra phía sau…
“Kịch” cô hết đường lùi, sau lưng cô là một cánh cửa khác mà không phải là cửa phòng cậu, cô nép sát người đưa ánh mắt xin tha nhìn cậu.
Nút áo cuối cùng cũng được cậu tháo nốt…
Đầu óc cô bỗng mụ mị không biết phải làm sao cứ cuống lên.
- Cậu mà giám…tớ tớ…
- Cậu làm sao?
- Tớ la lên đấy!
- Ô tớ làm gì khiến cậu la nhỉ?
- Vậy cậu định làm gì?
- Tớ á?
“Chớp chớp” cậu nai tơ.
- Tớ đi tắm. cậu nói.
- Đi đi tắm?
- Chứ cậu nghĩ cởi đồ đi đâu?
- Ờ thì…phù.
- Ba ngày tớ chưa được tắm gội, đến quần áo cũng chưa thay về nhà không đi tắm thì đi đâu?
- Ba ngày á?
Gật gật
- Yyyyyyy cô dùng mình, lấy một ngón tay đẩy cậu ra. – Ở bẩn quá đi.
- Có gì mà ngại chứ? cậu càng xấn tới cô.
- AAAAA cô hét lên hốt hoảng.
- Cậu sao vậy?
- Phía sau…hu phía sau…cô chỉ chỏ vẻ sợ hãi ra phía sau cậu.
Vừa ngoái ra phía sau mình thì…
“Huỵch”
Cú lên gối thật “ngọt” của cô.
Cậu tím tái ngất ngây chú gà tây không nói nên lời.
- Cậu…hợ…cậu ú ớ. – Sao cậu giám…
- Ai…ai bảo cậu muốn dở trò.
- Hồi nào? cậu quát lớn.
- Thì thì…cô lúng túng.
- Tớ chỉ đùa thôi mà cậu tưởng thật hả? Xít a…ui ya…
- Đấy là tớ chưa dùng hết công lực đấy, cậu liệu mà cẩn thận còn giở trò lần sau là…là…thôi tớ xuống trước đây.
- Đứng đó! Ai cho đi mà đi?
Cô khựng lại chút rồi vẫn đi.
- Hoàng Gia Bảo! cô quay lại lừ mắt nhìn cậu.
- Đi đi! cậu vẫy tay.
- Có mở cửa không thì bảo?
- Có bản lĩnh hay không đã. cậu huơ huơ chùm chìa khóa lẻng kẻng trên tay.
Cô chạy lại giật chìa khóa nhưng cậu nhanh chân hơn nhảy vào nhà tắm và khóa cửa lại.
“Rầm rầm rầm”
- Mở ra Gia Bảo! cô đập cửa gọi cậu.
- Tớ mà mở cửa thì cậu đừng có hối hận đấy.
- Hối hận gì mở mau.
- Là cậu muốn tắm chung với tớ đấy nhé, hàhà.
- Ai nói?
- Vậy ngoan ngoãn ngoài đó chờ anh đi bé Na!
- Cậu…hứ. cô nguýt cháy mắt cửa phòng tắm mà chính xác là người trong đó là cậu.
Cô dạo quanh một vòng phòng cậu xem qua những thứ cô thấy, toàn những đồ mắc tiền cô chưa từng thấy qua, cô ngồi lên chiếc giường êm ái nhún nhún thử vài cái.
- Woa thích thật, mình cậu ta ngủ trên này sao?
Chiếc giường của cô chỉ bằng 1/3 chiếc giường to sụ của cậu này.
Một chiếc tủ kê đầu giường có đèn ngủ và mấy khung ảnh. Cô tò mò bước lại cầm khung ảnh lên xem.
Trong ảnh là một người đàn ông chững tuổi, một người phụ nữ chạc tuổi ông ấy trông rất phúc hậu và hai cậu bé vẻ khôi ngô.
- Chắc là ảnh gia đình, đây là mẹ cậu ấy sao?…Woa…bác ấy đẹp quá! Trông tất cả rất hạnh phúc, ai cũng cười tươi thế này mà. bỗng cô thấy tủi thân. – Ước gì…
Cô tiếp tục tham quan phòng cậu, nhìn mãi những món đồ đắt tiền kia cũng chán, cô dừng lại trước khung cửa kính trong suốt và nhìn ra bên ngoài…là vườn cây nhỏ đầy những cây cảnh, cây ăn trái, cả những loài hoa cô chưa từng thấy. Đây cũng là hướng có thể ngắm mặt trời mọc của buổi rạng sớm bình minh.
- Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng mà.
- Cậu nói tớ à? cậu lên tiếng sau lưng cô.
- Không nói cậu thì…AAAAA cô la lên khi quay lại nhìn cậu vội che mắt lại. – Cậu ăn mặc kiểu gì đấy?
- Kiểu gì là kiểu gì?
- Cậu mặc quần áo vào ngay cho tớ.
- Ô…
- Cậu quấn có cái khăn tắm nửa người như chiếc váy ấy lỡ…
- Lỡ giề?
- Tóm lại là ăn mặc chỉnh tề vào.
- Chậc haizzz tại tớ quên đồ nên phải quấn tạm chứ không lấy đồ đâu mà mặc?
- Vậy giờ ra rồi thì lấy đồ mặc đi! cô che mắt chạy lại phía trước quay lưng về phía cậu.
Vô tình cô thấy bức tranh kí họa một phụ nữ treo ngay ngắn trên tường kia, cô nhìn lại người phụ nữ trong ảnh và nhìn lại bức kí họa…
- Mẹ cậu à? cô hỏi.
- Ai? cậu đang mặc áo nên không thấy.
- Bức tranh này.
Cậu nhìn lên bức tranh đó.
- Uhm!
- Bác ấy đẹp quá!
- Thì tớ theo gen di truyền của mẹ tớ mà. cậu nói.
- Đừng có tự sướng.
Cô bước qua cầm bức ảnh kia lên tay lần nữa.
- Gia đình cậu chắc hạnh phúc lắm!
Cậu thoáng buồn khi nghe nhận định của cô.
- Đi! Tớ dẫn cậu đến nơi này. cậu nói.
- Lại đi? Đi đâu?
- Cứ đi rồi sẽ biết!
- Woa…thích thật! vừa thấy chiếc xích đu được làm bằng mây rất đẹp cô liền chạy đến ngồi và đung đưa chân để lấy gió mát. – Mát quá.
Nhìn cô tươi cười nhìn thứ gì ở đây cũng trầm trồ lẫn ngạc nhiên như cô bé cậu nhớ đến ngày thơ ấu của mình, hình ảnh mẹ lại tràn về trong cậu.
- Gia Bảo! cô vẫy tay gọi cậu lại.
- Cậu thích chứ? cậu đến gần đưa xích đu giúp cô.
- Uhm! Cậu ngồi xuống đây đi! cô đập đập tay xuống chỗ cạnh mình.
Cậu từ từ bước đến ngồi xuống…
- Chắc cậu hay ra đây hóng mát lắm nhỉ?
- …Không. cậu cười nhẹ và lắc đầu.
- Tại sao?
- Tớ không muốn nhớ đến những ngày ấy.
- Tại sao?
Cậu nhìn cô.
- Nếu cậu không tiện nói thì thôi hì cô cười trừ.
Cậu đứng dậy khỏi chiếc xích đu bước đi, cô cũng nối gót theo cậu…hai người bắt đầu tản bộ…
- Cách đây 16 năm chỗ này chỉ là một khu đất trống…khi ấy tớ mới lên 3.
- …cô im lặng nghe cậu nói tiếp.
- Từ lúc lấy ba tớ, mẹ tớ đã phải từ bỏ tất cả kể cả việc làm, sở thích và nhiều thứ khác mang tính cá nhân nữa. Chỉ để trở thành vợ ba tớ và là một người phụ nữ của gia đình. Từ lúc tớ lên 3 thấy tớ hay táy máy những cây cỏ quanh nhà nên bà đã dắt anh Gia Huy với tớ đi mua cây giống và dụng cụ để bắt đầu trồng khu vườn này. Lúc đầu thấy cả ba mẹ con đều lấm lem bùn đất ba và nội đều không hài lòng…nhưng rồi khi có những bông hoa đầu tiên hé nở họ đã nghĩ khác. Từ lúc ấy tất cả mọi thành viên trong gia đình đều dành ra buổi chiều cuối tuần cùng nhau trồng cây mới và chăm sóc cho những cây đã có.
- Vậy bình thường là mẹ cậu và hai anh em cậu à?
- Uhm!
- Thích nhỉ?
- Nhưng không lâu sau bà ấy đã xa tớ mãi mãi. cậu nói đượm buồn.
Cô rất hiểu cảm giác không có mẹ bên cạnh là gì
- Nhưng cậu vẫn còn tình thương của ba mà.
- Cả hai người cùng nắm tay nhau đi vào ngày hôm ấy.
Cô nhìn cậu xót xa, chắc chắn cô biết cảm giác đau đớn đó hơn ai hết.
- Họ vẫn luôn bên cạnh cậu chỉ là…ở trên ấy dõi theo từng bước đi của cậu mà thôi, nhưng cậu vẫn còn bà nội và anh Gia Huy nữa mà. Như thế cũng đủ làm tớ phải nhìn lên ngưỡng mộ rồi, từ khi lọt lòng đã bị bỏ rơi và chưa một lần được biết ba mẹ mình là ai? Có được người anh nhưng lại…và may mắn là tớ luôn có nội.
- Tớ không chắc sẽ làm cậu hạnh phúc được thế nào nhưng tớ hứa sẽ không để cậu phải khóc, sẽ cho cậu một gia đình hoàn chỉnh và…sẽ không để baby của chúng ta thiếu tình thương như tớ và cậu đã trải qua! cậu ôm lấy cô và nói.
Cô mỉm cười hạnh phúc thầm camt ơn trời đã cho cô có cậu.
- Nè cậu vừa nói là baby á? cô đẩy cậu ra.
Gật gật
- Her cậu ghét baby mà?
- Chậc ờ thì cậu thích mà.
- Tớ thích chứ cậu có thích đâu.
- Thì cậu thích nên tớ thích không được hử?
- Chậc chậc…cô lườm yêu.
- Thôi nào. cậu khoác vai cô, chỉ tay ra hướng có một dãy địa lan đủ các loại. – Thấy gì hông?
- Ùi đẹp thế.
- Đó là loại hoa mẹ tớ thích nhất khi bà ấy còn sống đó.
- Nó rất đẹp! Hì…à mà Gia Bảo nè.
- Uhm?
- Cậu không thắc mắc bà đã nói với tớ chuyện gì à?
- Tớ đã quyết định đi cùng cậu cho dù có chuyện gì xảy ra vậy những lời nói khác còn quan trọng gì nữa chứ?
- Nhưng…
- Tớ chỉ sợ cậu thôi.
- Sợ gì?
- Cậu mà còn cắn tớ một lần nữa là chết với tớ. cậu trừng mắt.
- Ơ thì…
- Thì sao?
- Cậu còn đau à? Còn giận nữa hả?
- Thành sẹo rồi đây, bắt đền cậu đấy! cậu chỉ vào môi cho cô xem.
- Đâu? cô đưa mắt gần lại chỗ cậu chỉ. – Tớ có thấy đâu.
- Đây nè.
- Hậy…cô đẩy cậu ra đưa tay che miệng mình lại khi cậu định…– Cậu ăn gian, hên mà tớ quá hiểu cậu nếu không thì…
- Thì sao?
- Thì…thì thì…ơ bên kia có vòi nước kìa. cô nói rồi chạy đến cầm vòi nước lên ngắm nghía.
- Chắc tớ phải cấp chứng nhận cho cậu tài đánh trống lảng và kỉ lục hay đỏ mặt thẹn thùng quá. cậu lắc đầu.
- ÁAAAA…cô hoảng hốt.
Còn mặt cậu thì nghệt ra, cô cầm chiếc vòi không biết chọc chạch thế nào ấn trúng nút mở khiến nước bất ngờ phun ra mạnh làm ướt hết người cậu.
- Trần Na Na! cậu rít qua kẽ răng.
- Tớ…tớ…cô lắp bắp.
- Na Na…cậu đứng đó cho tớ! cậu rượt cô.
Cô co dò chạy vòng vòng, tiếng nước do cậu xịt tiếng bước chân chạy lẫn với tiếng cười giòn khiến cả căn biệt thự được sưởi ấm. Không biết đã bao lâu nơi này bỗng mất đi tiếng cười…
o0o
Bar…
Yuu chọn một chỗ nhiều người qua lại nhất để ngồi, Yuu bắt chéo chân ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế tại quầy bar vì đã có tí rượu trong người để để lộ đôi chân trắng khiến những anh chàng đi qua đều phải xuýt xoa.
- Chào em! một gã háo sắc.
Yuu không thèm nhìn hắn đến một lần, với những người đẹp chảnh thì hắn lại càng có hứng thú hơn.
- Không biết anh có vinh dự được mời em một ly không?
Yuu vẫn không thèm đoái hoài đến hắn mà chỉ tập trung vào chuyên môn của mình là uống rượu giải sầu.
- Em hơi coi thường anh thì phải. hắn bắt đầu bực tức.
- Anh nghĩ điều gì khiến tôi coi trọng anh?…Yuu nhìn hắn mỉa mai. – Rẻ tiền.
- …Gì? Her…cô bé vừa nói gì? Ý ý cô là anh đây làm tiền sao?
Đôi mắt kéo lên lại xụp xuống Yuu giơ một ngón tay lên trước mặt gã.
- Gì đây? hắn không hiểu ý Yuu là gì.
Thêm một ngón tay nữa đươc Yuu giơ lên thành hai ngón.
- Con điên này. gã lớn tiếng.
Cuối cùng Yuu giơ năm ngón tay bên bàn tay trái lên trước mặt hắn.
- Hai ngàn rưỡi đi hông? Hahaha Yuu nắc nẻ.
- Con khốn này, mày tưởng anh đây là loại trai bao để mày trả giá hả? hắn gằn lên, đưa tay lên không trung định hạ xuống bên má Yuu…
Yuu vẫn không để ý những gì hắn định làm với mình vẫn cười.
Hắn chuẩn bị hạ tay thì…một cánh tay khác giữ chắc tay hắn lại.
- Mày là thằng nào? Có thả tay không thì bảo? hắn quát lớn.
Cậu thả tay hắn ra, rút tiền trong ví và nhét vào túi áo hắn.
- Thế này đã đủ xin lỗi rồi chứ? cậu nói xong cầm túi xách của Yuu và lôi Yuu ra khỏi nơi quái gở đó.
…
- Thả em ra nào. Yuu vằng tay a khỏi tay cậu.
- Sao lần nào em cũng để anh kéo em từ bar ra thế? Em gọi anh đến đây chỉ để anh nhìn thấy em trong bộ dạng này sao?
- Chứ anh muốn thấy tôi trong bộ dạng nào?
- Yuu, đã có chuyện gì xảy ra với em đúng không? Nói cho anh biết đi Yuu!
- Không có, không có gì xảy ra hết.
- Vậy tại sao em bỗng trở nên con người thế này?
- Thế này thì đã sao nào?
- Vậy em gọi anh đến chỉ để nhìn cảnh này thôi phải không?
- …Em khát rồi. Yuu nói.
Cậu không còn cách nào khác đành phải dẫn Yuu đến một quán nước gần đó để nói chuyện.
- Bây giờ thì được rồi chứ? cậu nói.
- Nội đã ổn, anh cũng không còn gì phải lo ngại chuyện của anh và em cũng nên để nó yên ổn đi chứ nhỉ?
- Ý em là sao?
- Mấy hôm nay em đã cho anh quá nhiều thời gian, vì nội đột ngột vào viện nên ngày đính hôn phải dời lại, bây giờ là lúc nó phải được tiến hành rồi anh nhỉ?
- Em vẫn còn ý định đó à?
- Tại sao không?
- Sẽ không có ngày đó đâu, đừng mơ mộng thêm.
- Người mơ mộng không phải em mà là anh, chính anh mới là kẻ mơ tưởng đó. Anh dẫu biết hai người không có cách nào bên nhau dài lâu mà vẫn ảo tưởng sẽ được đấy thôi, còn em không có gì là mơ cả vì tất cả đã được định trước là sẽ thế này rồi.
- Vậy cứ làm những gì em muốn còn anh, anh sẽ làm điều gì anh muốn và đừng có can thiệp vào. cậu nói rồi đứng dậy bỏ đi.
- Anh Gia Bảo! Yuu đặt tiền lên bàn rồi chạy theo cậu.
…
- Anh Gai Bảo! Anh đứng lại đó cho em.
Cậu vẫn đi
- Hoàng Gia Bảo!
Cậu vẫn sải những bước dài để Yuu không đuổi kịp mình.
Loáng cái cậu đã sang bên kia đường nhưng Yuu nhất quyết không bỏ cuộc vẫn mãi lẽo đèo theo cậu trên đôi giày cao gót chênh vênh.
“Tin tin…”
“Rầm”
Những âm thanh lần lượt vang lên liền mạch.
Cậu khựng lại…*Đừng* cậu không muón nhìn lại cảnh tượng cách đây mười mấy năm vào ngày mẹ cậu ra đi mãi mãi một lần nữa. cũng tiếng còi xe…tiếng va đập mạnh và…
Cậu quay lại…một lần nữa điều ấy lại diễn ra ngay trước mắt cậu.
Cậu vội chạy lại nhưng đôi mắt Yuu đã nhắm, đôi tay lạnh toát, một dòng máu từ đầu Yuu chảy xuống khiến cậu run lên bần bật.
- Yuu à! Yuu! Em mở mắt ra đi Yuu! Cấp cứu làm ơn gọi cấp cứu! cậu hét lớn.
…“Ò e ò e ò…”
o0o
Bệnh viện…
Có lẽ cậu có duyên đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu chăng…?
Ngồi chống tay lên hai đầu gối cậu nhớ lại cuộc điện thoại mình vừa gọi đi…
* – Sao?
- “Ba mẹ của cô ấy mới ly hôn cách đây gần một tháng rồi thưa cậu!” từ đầu dây bên kia.
- Chị có cách nào liên lạc với họ không?
- “Họ đã mỗi người một nơi, ngôi nhà này chỉ còn mình cô chủ sống thôi.”
- Vậy chị có thể đến đây được không?
- “Ưmmm…tôi tôi nhưng tôi đã nghỉ việc rồi tôi…”
- Tôi hiểu rồi, chào chị.*
Trước đây Yuu thường xuất hiện với niềm tự hào có một gia đình hạnh phúc khiến bao người phải ngưỡng mộ, bây giờ tất cả đều đổ vỡ cách nhìn của Yuu vào cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn. Yuu không tin điều gì là mãi mãi, sống và đổ lỗi cho người khác và trở nên nhỏ nhen, ích kỉ.
…
Yuu không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng chỉ va chạm đầu nên chảy máu và một số chấn thương mềm do té mạnh xuống đường. Nhưng đầu va chạm cũng tương đối mạnh nên có có thật sự ổn hay không thì phải đợi Yuu tỉnh lại mới biết được.
o0o
Phòng bà nội cậu…
- Con nói gì? Yuu của ta đã xảy ra chuyện gì? bà nổi giận khi nghe cậu nói. – Con nghe rõ đây nếu nó có mệnh hệ gì ta sẽ tính tội vào con! Con hãy chuẩn bị để chịu trách nhiệm về Yuu đi!
Lập tức bà bắt Gia Huy đưa mình đến phòng Yuu liền.
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại cậu đổ chuông.
- Alo.
- “Bây giờ cậu rảnh không?” cô hỏi.
- Có chuyện gì không?
- “Lúc nãy tớ quên đưa cậu xem thứ này, nếu cậu rảnh thì…”
- Lúc khác được không? Bây giờ tớ có việc rồi, bye cậu!
“Tút tút”
Lần đầu tiên cậu dập máy trước cô, thoáng buồn nhưng rồi nghĩ chả có gì nên không nghĩ ngợi thêm.
- Bây giờ làm sao với cái hong bì này đây? Haizzz đành đợi cậu rảnh vậy. À mà…hồi sáng có phải Gia Tuệ không nhỉ? Nếu là Gia Tuệ tại sao lại có vẻ thân thiết với hắn đến mức để hắn bồng trên tay đi như thế? Nếu là Gia Tuệ thì cô ấy đã quên rằng hắn đã từng làm gì với cô ấy rồi sao? Ahssss cô vò đầu bứt tóc. – Chuyện này mình thấy có chuyện gì đó kì kì thế nào nhỉ? Có khi nào hắn với Gia Tuệ xỏ mũi mình không?…Mình thấy Gia Tuệ không phải là người như vậy…Hay là hỏi hắn? mà tự nhiên hỏi thì kì quá hắn thì liên quan gì đến mình đâu. Chậc bây giờ làm sao??? rảnh rỗi sinh nông nổi cô nghĩ lung tung đưa ra mọi câu hỏi coi như tạo công ăn việc làm cho não bộ.
…
Nếu cô biết rằng đang có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn rằng sẽ không còn khoảng trống cho não bộ nghĩ lung tung nữa…
Hy vọng rằng Yuu sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đến với cô ấy!!!…
Một ngày đẹp trời…
- Chị Trâm Anh ơi! Chị xong hết chưa? cô vừa gõ cửa phòng Trâm Anh vừa hỏi.
- Ra liền ra liền! Trâm Anh lật đật mở cửa.
- Đi thôi chị hai! cô khoác tay Trâm Anh đi.
- Gia Bảo đã tới chưa? Trâm Anh hỏi.
- Dạ chưa, chắc cậu ấy đến liền ý mà hì à nội đang chờ dưới nhà đó chị.
Thời tiết mát mẻ, thời gian thuận lợi nên một buổi picnic đã được nội chọn để tổ chức. Tất cả mọi người đều chuẩn bị rất chu đáo cho buổi picnic này bởi lệnh của nội đưa ra.
…
- Con thử gọi cho Gia Bảo xem nó đến chưa? Chả lẽ bắt già với hai đứa nặn cổ cò hở?
- Con gọi rồi nhưng không liên lạc được nội ạ. cô trả lời.
- Có lẽ bận chút gì đó chắc Gia Bảo sẽ đến ngay thôi nội à. Trâm Anh nói.
- Bận đến mức không
bớt được 30 giây gọi điện đến sao? Cả nhà đợi nó đã 3 tiếng rồi còn gì?
Cô rất hiểu và cảm thông cho cậu nhưng lời nội nói cũng có lí, dạo này có vẻ cậu rất bận rộn. Không gọi cho cô còn những lần cô gọi cậu chỉ nói được vài câu và vội dập máy…
o0o
Bệnh viện…
Cả Gia Bảo, Gia Huy và bà nội đều đứng hồi hộp chờ kết quả kiểm tra của Yuu…
- Sao rồi bác sĩ? bà vội chạy lại nắm tay áo vị bác sĩ vừa bước ra.
- Xin bà bình tĩnh! Kết quả kiểm tra cho thấy cô ấy rất bình thường.
- Vậy sao đã mấy ngày con bé vẫn hôn mê như thế? bà gắt.
- Chuyện này…bác sĩ ấp úng. – Chúng tôi nghĩ rằng…có thể do lúc còn tỉnh táo cô ấy đã chịu cú sock lớn nào đó và bây giờ có cơ hội cô ấy không muốn tỉnh lại nữa.
- Có cách nào giúp được Yuu không bác sĩ? cậu lo lắng vì cậu là người biết rõ nhất vì sao Yuu như thế.
- Tôi nghĩ rằng mọi người nên nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, nói cho cô ấy những điều tốt đẹp, những điều cô ấy còn dang dở cần cô ấy tỉnh lại để thực hiện và những điều khiến cô ấy hy vọng để cô ấy có niềm tin thức dậy.
- Cảm ơn bác sĩ! Gia Huy nói.
Vị bác sĩ gật đầu chào rồi trở lại với công việc của mình.
- Gia Bảo! cậu vừa bước đi được vài bước thì bà gọi lại. – Con đã nghe những gì bác sĩ vừa nói rồi chứ?
- …cậu vẫn im lặng nghe bà nói.
- Yuu của ta cần một điều để hy vọng và…
- Nội thôi nói kiểu một Yuu của ta hai cũng Yuu của ta để nói với con được không?
- Ta nói như vậy sở dĩ vì ta muốn nhắc nhở con rằng ta chỉ chấp nhận duy nhất có Yuu là cháu dâu của ta thôi.
- Con biết, con biết nội chỉ cần Yuu và cần cô ấy để thanh tẩy lương tâm nội đúng chứ?
- Gia Bảo! Gia Huy quát. – Đây là bệnh viện có gì về nhà nói chuyện sau.
Cậu không nói thêm, không nhìn thêm và bỏ đi khỏi nơi đó.
- Gia Bảo! Hoàng Gia Bảo! nội gọi cậu.
Nhưng cậu vẫn mặc kệ và chỉ cho đó là những tiếng vo ve bên tai vì cậu biết rằng chuyenẹ gì sẽ xảy ra nếu cậu quay đầu lại…
o0o
Nhà cô…
- Có lẽ cậu ấy không đến được rồi, mình đón taxi đi trước đi nội! Địa chỉ con cũng nói cho cậu ấy biết rồi có gì cậu ấy đến đây không thấy ai ở nhà chắc sẽ đến đó thôi, bây giờ mình qua đón ngoại rồi đi thôi. cô nói.
- Haizzz đành vậy thôi. nội thở dài.
…
“Tin tin”
Vừa ra đến cổng liền có một xế hộp bấm còi dừng lại trước mặt mọi người.
Cô nhìn vào xe…thì ra là hắn- tên Tiểu Phong mà cô gọi.
- Hi em! hắn giơ tay chào...