* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đại Sát Tinh Kiếm Hiệp Cực Hay Full

mà ngươi sống sót thoát khỏi Thanh Tùng sơn trang thì kể như Hề mỗ đã uổng công mấy năm trời.
Hạng Chân buông giọng lãnh đạm :
- Chúng ta cứ thử xem.
Chàng quay sang người mảnh khảnh, nói :
- Như vậy đã đủ nhanh chưa hả bằng hữu?
Người mảnh khảnh buông tiếng thét vang, trở bộ sang bên, một luồng sáng xanh bay thẳng vào Hạng Chân, giữa chừng lại biến thành ba vòng sáng tròn, chao đảo bất định, phủ chụp tới.
Hạng Chân lánh người tránh khỏi, nhướng mày nói :
- Thiết Bút Lý Gia thì có gì là cao siêu?
Người mảnh khảnh chính là Thiết Tý Bút Lý Địch, bào đệ của Chưởng môn đời thứ bảy Thiết Bút Lý Gia ở Sơn Tây, cũng là một cao thủ hàng đầu trong Đệ nhất viện của Thanh Tùng sơn trang.
Thanh Tý Bút Lý Địch lại vung bút tiến tới, gằn giọng nói :
- Hạng Chân, hôm nay chúng ta phải quyết đấu một sống một còn...
Hạng Chân cười nhạt, xích sắt quét ra, một luồng kình lực ập tới ép Lý Địch phải lùi lại ra sau ba bước.
Hề Hòe thấy tình thế bất lợi thì hét vang, từ xa nhắm vào Hạng Chân phóng ra năm chưởng, kình lực vô cùng uy mãnh.
Hạng Chân một chân trụ dài, xoay người theo hình xoắn ốc di chuyển ra xa, trong khi ấy vẫn tiếp tục phóng chưởng ra tấn công Lý Địch.
Công Tôn Tiểu Phong cũng hừ lạnh, một luồng sáng bạc đã từ tay lão phóng ra.
Hạng Chân không hề chớp mắt, tay trái bổ chếch tới, “Keng” một tiếng, một thanh phi đao sắc nhọn đã bị đánh bật ra.
Lại có thêm một tiếng thét lanh lảnh nữa vang lên, rồi có một bóng người mảnh mai lao vào cuộc chiến, hai luồng sáng lấp loáng tới tấp tấn công Hạng Chân.
Hạng Chân vừa vung xích sắt đón đỡ vừa nói :
- Uông cô nương, phen này thì Công Tôn Tiểu Phong sẽ không còn thời gian để kéo cô nương tránh thoát nữa đâu.
Công Tôn Tiểu Phong tức giận tím mặt, gậy thép trong tay liên tục đánh ra, Thanh Tý Lý Địch, Hề Hòe cùng Uông Lăng cũng phối hợp hết sức nhịp nhàng, chặt chẽ, quyết không cho Hạng Chân có cơ hội phản công.
Vút, vút, lại có thêm hai bóng người nữa im lìm nhảy vào vòng chiến, hợp lực tấn công Hạng Chân, họ sử dụng hai thanh Đại Phương kiếm, nặng hơn nhiều và cũng hiểm hơn nhiều so với trường kiếm thông thường.
Hạng Chân ung dung luồn lách trong vòng vây, giơ xích sắt gạt hai thanh Đại Phương kiếm, lạnh lùng nói :
- Bằng hữu, hai ngươi là ai?
Thanh niên áo lam cao hơn nói to, vẫn không ngừng tấn công :
- Anh em Thiết Kiếm song hiệp, lão đại Tô Ngạn chính là ta.
Hạng Chân nhếch môi cười khinh bỉ, vung xích sắt đánh bạt những binh khí đang ập vào, tiến tới trước mặt Tô Ngạn, khẽ quát :
- Tô bằng hữu, hãy đi trước một bước nhé.
Tô Ngạn hoảng hồn, trường kiếm trong tay chưa kịp rút về thì đã trúng ngay một chưởng của Hạng Chân, nửa bên đầu lập tức vỡ nát, chết ngay tại chỗ.
Hề Hòe thấy thế thì tức đến cơ hồ vỡ lồng ngực, y buông tiếng hét vang, vung chưởng như điên cuồng bổ tới.
Em của Tô Ngạn là Tô Xương hai mắt đỏ ngầu, liều chết xông lên.
Hạng Chân cười nhạt, xích sắt lại quét ra, một lần nữa đánh bạt thiết bút, gậy thép, khủy tay thúc thẳng về phía Hề Hòe, hữu chưởng nhanh như chớp nhằm hướng Tô Xương chém tới.
Nghe “Hự” một tiếng, Tô Xương chưa kịp nhìn thấy bóng dáng địch nhân lướt tới thì đã trúng ngay một chưởng giữa ngực, rú lên thảm thiết, ngã ngửa ra sau.
Công Tôn Tiểu Phong, Lý Địch, Uông Lăng và Hề Hòe đầu bù tóc rối, chiêu thức phát ra toàn là tối độc, đều muốnđồng quy ư tận với đối phương.
Hạng Chân cười ha hả :
- Các ngươi lẽ ra phải liều mạng từ lâu rồi mới phải chứ, bây giờ có phải là hơi muộn chăng?
Cuộc chiến càng lúc càng quyết liệt, thân thủ Hạng Chân mỗi lúc một thêm nhanh, không còn nhận ra được phương vị chuẩn xác nữa. Hầu hết các thế công của chàng đều nhắm vào Hề Hòe và Công Tôn Tiểu Phong, khiến hai người hết sức lúng túng, nếu không nhờ Lý Địch và Uông Lăng nhiều lần liều mạng giải nguy thì cả hai đã mất mạng từ lâu.
Lúc này đệ tử Thanh Tùng sơn trang đổ về càng nhiều, vòng vây đã lên đến hàng mấy trăm người, đèn đuốc sáng rực như ban ngày, mặt người nào cũng trĩu nặng bàng hoàng nhưng không một ai dám tiến tới tham chiến.
Bọn họ đều hiểu là nếu mà dại dột tham chiến thì chỉ gia tăng thêm thương vong, trở ngại cho phe mình mà thôi.
Cuộc chiến diễn ra từ đầu tới giờ trong khoảng thời gian chưa đầy tàn hai nén nhang mà Thanh Tùng sơn trang đã tổn thất khá nặng, trong số tử vong còn có hai cao thủ vào hạng khá nhất của trang là Tô Ngạn và Tô Xương.
Thời gian dường như ngưng đọng lại, trong vòng chiến binh khí lấp loáng, bóng người tung bay ngang dọc nhưng không một ai lên tiếng, ngoại trừ tiếng binh khí chạm nhau leng keng thì chỉ là một sự im lặng đáng sợ, thỉnh thoảng mới có một tiếng quát khẽ, thậm chí hơi thở của mọi người cũng hết sức nặng nề.
Bỗng đám người Thanh Tùng sơn trang đang bao vây vụt vui mừng reo vang, một tên đầu mục la lớn :
- Trang chủ cùng nhị vị Viện chủ đã tới.
Bảy người đang vây công Hạng Chân lập tức phấn chấn tinh thần. Hề Hòe và Lý Địch liên tiếp đánh ra mười chín chưởng, quát vang :
- Đừng cho hắn chạy thoát.
Bốn đại hán râu xồm đại đạo múa vun vút, phối hợp vô cùng chặt chẽ kết thành một khối. Công Tôn Tiểu Phong và Uông Lăng lượn lờ như bay, tìm sơ hở của Hạng Chân tấn công vào. Tất cả đều như được tăng lực, uy thế mạnh mẽ không thể coi thường.
Thành thật mà nói, sức khỏe của Hạng Chân vẫn chưa hồi phục hẳn, thương thế cũ chưa lành, tuy chàng không chắc có thể hạ sát hết kẻ địch trước mặt nhưng cũng thừa sức thoát khỏi vòng vây. Giá như chàng liều lĩnh sử độc chiêu thì rất có thể khiến toàn bộ kẻ địch đổ máu, song chàng từ đầu đến cuối vẫn không dùng hết sức, giữ gìn sức lực định đại náo một phen để lập uy tín trên giang hồ, đồng thời cũng để minh oan cho bản thân.
Giờ đây thì cuối cùng cao thủ trong Thanh Tùng sơn trang cũng đã đến, chàng quyết phải dùng máu để tẩy rửa nỗi đau khổ và nhục nhã mà chàng đã phải chịu đựng thời gian vừa qua.
Hai mươi mấy bóng người đang như những con chim to bay tới, khí thế vô cùng dũng mãnh.
Hề Hòe tung ra hai chưởng, vụt xoay người quát to :
- Trang chủ, tên tiểu tử ở giữa chính là Hạng Chân.
Hạng Chân buông tiếng cười khẩy, không chờ kẻ địch hạ xuống đã nhanh như chớp nhảy lên nghinh đón.
Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng trên không. rồi hai trong đoàn người vừa tới đã rú lên thảm thiết, ngã ra sau, máu tươi phun xối xả, không cựa quậy gì nữa, Tiếng xích sắt khua vang, giọng nói trầm lạnh phiêu diêu bất định của Hạng Chân vang lên :
- Ta là Hoàng Long, kẻ đòi nợ máu đến từ Cửu U...
Hồi 10 : Tàn mệnh đoạt hồn, tình giai nhân
Tiếng nói Hạng Chân lạnh lùng lan tỏa trong không khí, lại có thêm một bóng người gục ngã trước khi tất cả những người mới tới dừng cả nơi đấu trường.
Một lão nhân mặt vuông, tuổi trạc ngũ tuần, thần sắc trầm lạnh, mặc chiếc trường bào có thêu tranh phú quí đang đứng yên như tượng đá, mắt nhìn chòng chọc vào Hạng Chân.
Hạng Chân cũng chằm chặp nhìn lão, hồi lâu sau lão nhân mới trầm giọng nói :
- Ngươi là Hoàng Long?
Hạng Chân đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt cứng đờ, lạnh lùng nói :
- Không sai.
Lão nhân quắc mắt :
- Ngươi quả là ngông cuồng quá mức.
- Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
Lão nhân cười nhạt nói :
- Ngươi định một mình chống lại Thanh Tùng sơn trang của lão phu ư?
Hạng Chân cười khảy :
- Hạ Nhất Tôn, đừng quá tự cao tự đại. Thanh Tùng sơn trang không giữ nổi Hoàng Long Hạng Chân này đâu.
Lão nhân này chính là Trang chủ Thanh Tùng sơn trang Vân Điêu Hạ Nhất Tôn đại danh lừng lẫy vùng Sơn Tây. Lão chẳng những võ học uyên thâm, tinh ranh xảo quyệt mà còn thủ đoạn hết sức tàn bạo. Lão là cao thủ bậc nhất trong giang hồ, đầu não của giang hồ hắc bạch trong vùng Sơn Tây.
Hạ Nhất Tôn nghiêm nghị gật đầu nói :
- Ngươi rất có khí phách, chỉ tiếc là dùng không đúng chỗ rồi.
Hạng Chân giọng rắn lạnh :
- Chúng ta đều cùng hiểu rõ nhau. Hạ Nhất Tôn, lão chưa đủ tư cách để ra vẻ trưởng thượng với Hoàng Long này đâu. Hiện giờ chỉ có máu mới có thể rửa sạch được oán thù giữa chúng ta mà thôi.
Hạ Nhất Tôn chớp mắt, chầm chậm nhìn hai bên rồi lạnh lùng nói :
- Không sai, chúng ta đều nhớ rõ.
Lão vỗ tay, trầm giọng quát :
- Thất Phi Chùy.
Lập tức hai bên tả hữu bước ra bảy đại hán lực lưỡng, đều mặc đồng phục màu bạc giống nhau. Mỗi người trong tay đều có xách một ngọn chùy đồng hình bát giác nối liền với một sợi dây xích bạc. Họ trông rất linh lợi và tinh ranh, cả bảy đều là hộ vệ thân tín của Hạ Nhất Tôn.
Hạng Chân cười nhạt, bỗng nhiên lướt nhanh tới, xích sắt trong tay quét thẳng về bốn đại hán bên hữu.
Hạ Nhất Tôn tức giận quát :
- Hay cho tên cuồng đồ.
Sợi xích sắt đang quét sang bên hữu bỗng đột nhiên khựng lại rồi lao sang bên tả. Ba đại hán bên tả hốt hoảng lăn người né tránh. Cùng lúc ấy Hề Hòe đã buông tiếng quát vang, lao tới vung chưởng đánh ra.
Thế đánh vũ bão bất ngờ của Hê Hòe buộc Hạng Chân phải thu xích sắt lại, lách người né tránh. Bảy đại hán thoát khỏi thế tấn công thì liền nhanh nhẹn lấy lại tư thế, vung phi chùy tới tấn công Hạng Chân.
Hạng Chân lập tức vung xích đón đỡ, đồng thời tả chưởng bổ chếch ra, buộc Thanh Tý Thiết Bút đang định thừa cơ đánh lén phải hốt hoảng nhảy tránh.
Hề Hòe thấy phe mình có lợi thế thì tinh thần phấn chấn, lão trụ vững chân tấn, song chưởng luân phiên xuất kích, chưởng phong vô cùng rắn mạnh, hạn chế rất nhiều hành động của đối phương.
Hạng Chân lách tránh thêm vài thế thì đã nhận ra điểm yếu trong võ công của Hề Hòe. Lão sở trường về nội gia chân lực, tuy chưởng kình mạnh mẽ có thể khai sơn phá thạch, nhưng lại có nhược điểm là khó có thể sử dụng linh hoạt. Chàng lập tức hạ quyết tâm dĩ độc công độc, lấy máu ngăn máu, thân hình như ảo ảnh chập chờn di chuyển trong vòng vây...
Hai quả chùy đồng vụt bay qua mặt Hạng Chân, chàng bỗng ngửa người lộn ngược ra sau, lao bổ vào Thanh Tý Thiết Bút Lý Địch Lý Địch hoảng kinh, vội tung người sang bên, sợi xích sắt trong tay Hạng Chân đang đà quét tới, tuy không trúng gã nhưng cũng như một ngọn côn sắt, đập vỡ đầu một đại hán trong số Thất Phi Chùy.
Sợi xích sắt nhuốm máu không ngừng lại ở đó, nó tiếp tục lượn tới trước mặt Lý Địch, gã hét vang một tiếng, thò tay ra định chụp lấy xích sắt. Song tay của y chưa chạm tới được mục tiêu thì ngay trước mặt y, tả chưởng của Hạng Chân đã bổ thẳng tới.
Hề Hòe kinh hãi, đang định nhảy tới cứu thì đã không kịp, mọi sự chỉ diễn ra trong nháy mắt, thân hình của Lý Địch đã bị văng ra xa ngoài hai trượng.
Công Tôn Tiểu Phong thở dài, định lướt ra thì Hạ Nhất Tôn đã cản lại, lắc đầu nói :
- Không cứu kịp đâu, xương cổ của y đã gãy rồi.
Trong lúc lão đang nói thì bỗng có tiếng gào thảm thiết, lại một đại hán trong số Thiết Phi Chùy bị xích sắt đánh vỡ sọ, người nhũn ra, ngã xuống đất.
Công Tôn Tiểu Phong tức giận đến mặt mày tái ngắt, liều mạng xông vào vòng chiến, cây gậy thép sắc nhọn vung lên loang loáng, tới tấp tấn công.
Công Tôn Tiểu Phong và Hạ Nhất Tôn vốn là anh em kết nghĩa, tuy về sau danh tiếng của Hạ Nhất Tôn ngày càng lừng lẫy, tên tuổi Nhạn Tử Can ngày càng kém xa Vân Điêu nhưng tình cảm của cả hai vẫn hết sức sâu đậm. Lần này biết Công Tôn Tiểu Phong tìm Hạng Chân báo thù nên Hạ Nhất Tôn lập tức dốc sức trợ giúp. Nào ngờ giờ đây chim trong lồng lại hóa thành hung thần ác sát, mắt thấy Thanh Tùng sơn trang bị tổn thất nặng nề, Công Tôn Tiểu Phong làm sao mà không phẫn uất cho được?
Công Tôn Tiểu Phong vừa mới gia nhập vòng chiến thì lập tức có một người thấp bé quắt queo cũng lẹ làng chui vào, hiệp đồng tấn công Hạng Chân.
Người thấp bé chính là Hồng Hầu (khỉ đỏ) Mã Cơ, một cao thủ thuộc hậu viện của Thanh Tùng sơn trang. Hắn quả thật không lường được võ công của Hoàng Long nên lần này đã tính sai một nước cờ, chỉ sau một tuần trà thì hắn đã bị đánh vỡ sọ, lăn long lóc trên mặt đất.
Đánh chết thêm một kẻ địch nhưng Hạng Chân cũng bắt đầu thấm mệt, chàng gắng gượng chịu đựng, vẫn giành thế chủ động, luôn xuất thủ tấn công trước.
Lúc này bao vây Hạng Chân gồm có Hề Hòe, năm người trong số Thất Phi Chùy, Công Tôn Tiểu Phong và Hồi Tràng Thủ Vưu Hóa, Viện chủ hậu viện của Thanh Tùng sơn trang. Hạ Nhất Tôn sau khi suy tính đã quyết định dùng xa luân chiến đối phó, lão tin chắc rằng sức người có hạn, cho dù công lực của Hạng Chân có cao siêu đến đâu thì cuối cùng cũng phải kiệt lực mà thất thủ dưới tay lão.
Hạng Chân không phải kẻ ngốc, chàng thừa biết mưu kế của Hạ Nhất Tôn nhưng vẫn không thèm để ý, nghiến răng lướt tới đánh thẳng một đòn sét đánh vào Công Tôn Tiểu Phong.
Hề Hòe thấy thế thì vội vã la lên :
- Mau tiếp ứng.
Năm quả phi chùy lập tức được phóng tới nhằm ép Hạng Chân phải lui về, giải nguy cho Công Tôn Tiểu Phong.
Bất ngờ Hạng Chân lại bỏ mặc Công Tôn Tiểu Phong cho lão tránh né, thân hình nhanh như chớp đảo bộ về phía Hề Hòe, trỏ tay tát mạnh vào mặt lão.
Hề Hòe thật không ngờ đến đòn này, lão cố gắng ngửa người ra sau né tránh đòn đánh đó nhưng vẫn không kịp, bị đánh bật ra sau ba bước.
Hạng Chân buông tiếng cười khẩy, xích sắt trong tay lại vung lên, nói :
- Hề Hòe, đó là cái tát thứ nhất trả lại cho ngươi đó.
Hề Hòe bị tát ngay giữa chỗ đông người, lão với địa vị là một Viện chủ thì làm sao mà không bẽ mặt? Lão đưa tay quẹt máu nơi khóe miệng, như điên cuồng lại lao tới.
Hạ Nhất Tôn vội quát lên :
- Hề viện chủ chớ nên nóng nảy.
Lão khoát tay một cái, lập tức có một văn sĩ trung niên với nốt ruồi đen to cỡ hạt đậu và hơn hai mươi cao thủ cùng lớn tiếng hét vang rồi nhào vào hợp công.
Hạ Nhất Tôn cũng rút ngọn Song Hoàn Long Vân Đao, món vũ khí thành danh hơn mười năm của mình, lướt người tiến tới.
Hạng Chân buông tiếng cười khẩy, nhân lúc đối phương chưa kịp tề chỉnh đội ngũ dàn thành thế trận thì xích sắt đã bất ngờ quét mạnh ra với toàn bộ công lực, nhắm thẳng vào đám cao thủ đang bao vây mình.
Lập tức có những tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi, chỉ có Hề Hòe, Công Tôn Tiểu Phong và Vưu Hóa là may mắn tránh được, còn lại thì đã có chín trong số cao thủ vây đánh Hạng Chân ngã gục, trong đó bao gồm cả năm người còn lại của Thất Phi Chùy.
Vân Điêu Hạ Nhất Tôn tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, lão quát tháo liên hồi, vung đao đuổi theo. Nhưng Hạng Chânđã cất tiếng cười vang rồi lộn ngược ra sau, cách xa vòng chiến hơn bảy trượng, trong thoáng chốc chàng đã mất hút.
Hề Hòe đưa tay sờ vào má sưng húp của mình, nghiến răng quát :
- Đuổi theo mau.
Văn sĩ trung niên và Vưu Hóa lập tức cùng với một số người đuổi theo.
Hạ Nhất Tôn nhìn ngọn Long Vân Đao thở dài, trầm giọng nói :
- Khỏi cần, không đuổi kịp hắn đâu.
Công Tôn Tiểu Phong buồn bã cúi đầu nói :
- Chính ngu đệ đã gây phiền toái cho đại ca, thật...
Hạ Nhất Tôn lắc đầu xua tay :
- Hiền đệ nói gì vậy? Anh em ta giúp đỡ nhau hết lòng là chuyện thường tình, chẳng lẽ ba lạy kết nghĩa ngày xưa chỉ là trò đùa hay sao?
Công Tôn Tiểu Phong lặng thinh một hồi rồi nói :
- Đành rằng vậy, nhưng vì việc của ngu đệ mà Thanh Tùng sơn trang bị tổn thất thế này, thật khiến ngu đệ vô cùng áy náy...
Hạ Nhất Tôn mặt thoáng buồn, xua tay nói :
- Thôi đừng nói nữa, việc đã thế này thì trước mắt chúng ta phải tìm cách tiêu diệt tên tiểu tử ấy, ngồi đây tự trách mình thì được gì cơ chứ?
Hề Hòe thất thểu đi tới nói :
- Trang chủ, Thất Phi Chùy toàn bộ không còn một ai sống sót.
Hạ Nhất Tôn gượng cười :
- Đành vậy thôi, kiếp giang hồ thì là vậy, sống chết đều do số mệnh cả mà.
Hề Hòe thở dài :
- Anh em họ Tô, Lý Địch lão đệ, Mã Cơ, Hoa Thành, Tào Vinh, cùng gần một trăm nhân mạng anh em trong trang cũng đã tử nạn.
Hạ Nhất Tôn mặt thoáng co giật, uể oải nói :
- Bảo họ lo liệu hậu sự cho kẻ tử nạn đàng hoàng, tăng cường việc canh phòng lên mức tối đa, nhất là phải để ý những khu vực trọng yếu.
Lão lắc nhẹ đầu, nói tiếp :
- Hề viện chủ, chúng ta là huynh đệ đã nhiều năm, nên thẳng thắn mà nói chuyện với nhau. Hạ Nhất Tôn là một tên đại sát tinh khét tiếng võ lâm, tàn bạo vô cùng, đã có biết bao đồng đạo giang hồ đã ngã xuống dưới tay hắn. Chúng ta không được bại phen này, bằng không thì cơ nghiệp sẽ tiêu tan...
Hề Hòe cúi đầu lặng thinh, long thấp thỏm lo âu. Y rất hiểu Hạng Chân không bao giờ chịu bỏ qua cho y, lòng căm thù đó không thể coi thường được.
Công Tôn Tiểu Phong vỗ vỗ vai Hề Hòe, áy náy nói :
- Hề lão đệ, đều là do lão phu đã gây ra cả, xin lão đệ hãy thông cảm cho.
Hề Hòe gượng cười :
- Không có gì, đó là bổn phận của ngu đệ mà...
Hạ Nhất Tôn sực nhớ ra, hỏi :
- Phải rồi, Uông điệt nữ thương thế ra sao rồi?
Công Tôn Tiểu Phong đáp :
- Không đến nỗi nào, vì chưởng ấy lệch ra một chút, không trúng vào nơi yếu hại. Tuy nhiên nội phủ cũng bị chấn thương một chút, hiện nó đã được đưa đến khách xá điều dưỡng rồi.
Hạ Nhất Tôn chép miệng :
- Phải chi Lân nhi có mặt ở đây thì hay biết mấy, chẳng những tăng cường lực lượng cho ta mà còn có thể trông nom Uông nhi. Hạng mỗ đã cho người gọi y về rồi, nhân tiện cũng mời luôn sư phụ của y đến trợ giúp một tay.
Công Tôn Tiểu Phong vui mừng :
- Có phải là Ẩn Minh Lang Quân Vũ Kính Phục chăng?
Hạ Nhất Tôn lần đầu tiên hé môi cười :
- Phải rồi, chính là vị ấy.
Công Tôn Tiểu Phong vỗ tay vui sướng :
- Đại ca sao không nói sớm? Người này cư trú tại Hồng Động Lãnh, võ công cao khiếp người, lừng danh khắp đại giang Nam Bắc. Trước đây ngu đệ tưởng rằng đại ca không mời được ông ấy, nhưng bây giờ nghe khẩu khí thì dường như hai người quan hệ không phải tầm thường.
Hạ Nhất Tôn mỉm cười :
- Khi xưa ta mộ danh ông ấy nên đã đưa Lân nhi bái sư, phải trải qua nhiều rắc rối thì mới được ông ấy chính thức thu nhận. Có lẽ Lân nhi tư chất thông tuệ nên được ông ấy rất mến thương, đã phá lện đến đây chơi ba lần. Ông ấy còn hứa rằng nếu ta có gì cần giúp đỡ thì sẽ nhất định ra tay trợ giúp. Khi ta vừa nghe Hạng Chân vượt ngục tẩu thoát thì việc đầu tiên là phái kị mã lập tức đến cầu viện...
Công Tôn Tiểu Phong thở phào như trút được toàn bộ gánh nặng ngàn cân, nói :
- Vậy là chúng ta yên tâm được rồi, chỉ cần Ẩn Minh Lang Quân...

<< 1 ... 9 10 11 12 13 ... 70 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status