! Chàng cũng vội vàng lao đến để hỏi lão:
- Chu lão ! Là ai đã hạ thủ lão vậy ? Mau nói cho tại hạ biết đi !
Khuôn mặt của lão Chu Hồng càng co giật nhiều hơn, chứng tỏ lão đang gắng sức đến tột cùng !
Và rồi, âm thanh yếu ớt của lão cũng đã bật ra được:
- Dự.. Dự.. thiếu hiệp... ! Nhớ đấy ! Nhớ... chăm... chăm sóc chọ.. Huê.....
nhị.. !
- Chu đại thúc ! Chu đại thúc đừng bỏ đi mà ! Chu đại thúc đừng bỏ đi mà...
- Chu lão ! Sao lão không nói ra là ai đã hạ thủ lão ? Là Nhị Ma hay lão giáo chủ U Minh Giáo ? Chu lão ?
Một nụ cười mãn nguyện chợt nở trên đôi môi tím tái của Chu Hồng khi lão lẳng lặng nhắm mắt xuôi tay giã từ dương thế !
Và Tư Không Huệ cuối cùng không dằn được nữa đã phải kêu khóc lên thảm thiết !
Lẳng lặng đứng nhìn được một lúc, Dư Hải Bằng không thể không nhớ những gì Chu Hồng đã thố lộ với chàng trước kia ! Tâm tình của lão đối với Tư Không Huệ đâu khác gì tình thâm ruột thịt ! Đến nỗi trước khi nhắm mắt lìa đời, thay vì lão nói ra tên kẻ đã giết lão thì lão lại dành trọn vẹn cho Tư Không Huệ và gởi gấm cho chàng !
“Ai đã giết lão ? Nếu là bọn Nhị Ma và lão giáo chủ thì vì nguyên nhân nào ? Là tình cờ hay hữu ý Chu lão đã tìm đến đây ? Nếu là chủ ý thì Chu lão tại sao lại phải đến tận nơi này ? Lão đến để làm gì ? Việc trước kia ta nói với lão liệu có liên quan đến thảm tử này không ? Tư Không Huệ sao cũng phải vội vã chạy đến đây ? Hay nàng chỉ tình cờ mà đến ? Nàng vừa nói là ta đã lừa dối nàng không xong, đó là chuyện gì ?” - Tư Không cô nương ! Người mất thì đã mất rồi, cô nương chớ nên đau buồn thái quá ! Nguyên nhân cái chết của Chu lão cô nương có biết được phần nào không ?
Vẫn còn bi lụy, Tư Không Huệ thẩn thờ lên tiếng mà không hề nhìn đến chàng:
- Không phải là ngươi đã hạ thủ lão sao ?
- Tuyệt nhiên là không rồi ! Thế cô nương không nghe lão vừa trăn trối điều gì sao ?
Rồi để xóa tan hết mọi nghi ngờ của nàng, Dư Hải Bằng bèn thuật cho nàng nghe những gì vừa xảy ra ! Sau đó, chàng lại nói:
- Tại hạ mười phần tin chắc đủ mười, cái chết của Chu lão phải do lão giáo chủ U Minh Giáo gây ra. Chứ nếu thủ phạm là Nhị Ma thì Chu lão không thể nào kéo dài hơi thở tàn được như thế này !
Dư Hải Bằng vừa nói xong thì Tư Không Huệ một lần nữa lại vật vã kêu khóc:
- Chu đại thúc ! Phải chi Chu đại thúc chờ cho ta theo với thì Chu đại thúc chưa chắc đã phải chết thảm ! Tại sao Chu đại thúc lại ngăn cản ta, tại sao chứ ?
Nét mặt lộ vẻ kinh nghi, Dư Hải Bằng vọt miệng hỏi:
- Cô nương nói thế là sao ? Cô nương đã biết chắc là Chu lão sẽ tìm đến đây à ?
Ai đã nói cho cô nương biết ? Là lệnh tôn hay chính Chu lão ?
Nước mắt giàn giụa, Tư Không Huệ đáp:
- Là chính lão đã nói ! Lão còn bảo là lão sẽ không gặp lại ta nữa ! Thì ra lão đã biết trước là lão sẽ phải chết nên lão mới nói với ta như thế ! Chu đại thúc ơi...
- Tại sao chứ ? Tại sao lão phải ly khai cô nương ? Tại hạ biết lão rất quan tâm đến cô nương kia mà ?
Vừa thổn thức, Tư Không Huệ vừa giải thích cho Dư Hải Bằng nghe:
- Cũng tại ta ! Dựa theo nghi vấn của ngươi, ta đã quay về và hỏi lại phụ thân ta !
Sau đó, khi phụ thân ta biết Chu đại thúc đã bỏ mặc ta đi theo ngươi thì người đùng đùng nổi giận ! Đến khi Chu đại thúc quay về, giữa hai người đã xảy ra cuộc tranh luận !
Rồi phụ thân ta hạ lệnh trục xuất Chu đại thúc ! Chu đại thúc chỉ kịp nói với ta mấy câu trước lúc bỏ đi vậy thôi !
Càng nghi hoặc hơn, Dư Hải Bằng vội vả hỏi dồn:
- Khi nghe cô nương hỏi thì lệnh tôn đã giải thích ra sao ? Giữa Chu lão và lệnh tôn đã tranh luận về chuyện gì ? Làm sao Chu lão biết về địa điểm này mà nói cho cô nương biết ?
Tư Không Huệ lắc đầu, đáp:
- Thoạt đầu phụ thân ta còn giấu ta ! Người nói là không hề có chuyện thất lạc chân kinh ! Nhưng sau cuộc tranh luận với Chu đại thúc thì phụ thân ta mới nói thật !
Còn giữa hai người đã tranh luận về việc gì, thì ta do phụ thân ta không muốn ta can dự vào nên ta không thể biết !
- Thế còn địa điểm này thì sao ?
- À... ! Điều này thì do Chu đại thúc bảo là Chu đại thúc cần đến đây có việc nên ta mới biết mà đến ! Sao ? Có điều gì đáng nghi không ?
Dư Hải Bằng thế là đã hiểu được tất cả ! Do Chu Hồng khẳng định đã nhìn thấy Thiên Địa Bí Lục trong tay chàng nên lão Tư Không Hành Thiên buộc phải sửa đổi lại lời đã minh định với ái nữ là Tư Không Huệ ! Điều này chứng tỏ có khả năng U Minh Giáo giáo chủ và Tư Không Hành Thiên là một ! Mà cũng có thể không phải thế như bảo chủ Hồng Hạc Bảo là Tư Đồ Quang đã nói với chàng ! Có thể vì sĩ diện nên Tư Không Hành Thiên không dám phơi bày chuyện bí lục bị thất lạc cho mọi người biết !
Nhưng dù giải thích theo lẽ nào cũng vậy, Dư Hải Bằng tuyệt nhiên không thể cứ thế mà nói cho Tư Không Huệ nghe, tránh sự đau lòng không cần thiết cho Tư Không Huệ, nhất là sau cái chết của Chu Hồng. Do đó, Dư Hải Bằng chỉ lắc đầu nói:
- Không ! Đâu có điều gì đáng để nghi ngờ. Thủ phạm hạ sát Chu lão thì tại hạ đã rõ, tại hạ không cần phải nghi ngờ ai khác cả. Bây giờ cô nương định lo hậu sự cho lão thế nào đây ?
Nước mắt lại đoanh tròng, Tư Không Huệ đáp:
- Đành phải đưa Chu đại thúc về Thiên Địa Bảo thôi. Ngươi có muốn tiễn đưa Chu đại thúc không ?
Dư Hải Bằng định đáp có, vì chàng cũng muốn có dịpbiết qua Thiên Địa Bảo và Tư Không Hành Thiên bảo chủ Thiên Địa Bảo. Nhưng chàng kịp ngậm miệng lại khi nhìn thấy một hàng chữ mờ mờ trên mặt đất gần chỗ Chu Hồng nằm. Hàng chữ này phải đến khi chàng bình tĩnh thì chàng mới nhận ra, chứ trước đó do bao nhiêu việc dồn dập xảy đến nên Dư Hải Bằng không có dịp nhìn thấy. Dư Hải Bằng khe khẽ đọc:
- Võ Đang... Hoa Sơn... bảo chủ ! Chu lão vì lý do gì lưu tự lại đây ?
Lúc đó, Tư Không Huệ do đang xốc người lão Chu Hồng trên tay nên nàng cũng đã nhìn thấy hàng chữ đó. Nàng cũng băn khoăn không kém:
- Có phải do Chu đại thúc viết ra không ?
- Còn ai ở đây ngoài Chu lão là người duy nhất dùng đến cách xưng hô bảo chủ ?
Còn Võ Đang, Hoa Sơn là thế nào đây ? Hay là...
- Sao ?
- Nhị Ma vốn đang muốn tạo cảnh đồ sát ! Có lẽ Chu lão đã vô tình nghe bọn Nhị Ma noi qua hai đại danh này, nên lão...
- Phải rồi ! Có lẽ do bị phát hiện nên Chu đại thúc mới bị lão giáo chủ U Minh Giáo đả tử đây. Ngươi nói lão giáo chủ là thủ phạm giết thác Chu đại thúc có khi là đúng lắm !
Tư Không Huệ nghĩ thế không sai, nhưng nàng lại không hiểu Dư Hải Bằng còn nghĩ sâu xa hơn nàng. Nhất là khi Dư Hải Bằng nghe được lời gởi gấm của Chu Hồng buộc chàng chứ không phải Tư Không bảo chủ phải chăm sóc cho Tư Không Huệ. Chỉ là vì Tư Không Huệ quá tự tin nơi phụ thân nàng nên nàng không nhận ra điều này.
Dư Hải Bằng liền bỏ ngay ý định đi theo Tư Không Huệ về Thiên Địa Bảo. Chàng vội vàng nói:
- Tại hạ không thể theo cô nương về quí bảo được đâu !
- Ngươi định đi đâu ?
- Võ Đang ! Sau đó là Hoa Sơn !
- Ngươi định tiếp tục đối đầu với Nhị Ma thật sao ? Làm sao ngươi có đủ năng lực chứ ? Sao ngươi không đợi ta và phụ thân ta cùng đi với ngươi ?
Lắc đầu quầy quậy, Dư Hải Bằng đáp:
- Cứu nhân như cứu hỏa. Dù không đủ năng lực nhưng được đến đâu hay đến đấy.
Cô nương hãy bảo trọng nha !
- Khoan đã !
Đưa tay nhận một tay nải nhỏ từ tay Tư Không Huệ, Dư Hải Bằng không sao khỏi nao lòng khi nghe nàng bảo:
- Đây là số y phục của Chu đại thúc, ngươi hãy tùy nghi mà sử dụng vậy. Đợi khi chu toàn cho Chu đại thúc xong ta sẽ đi tìm nngươi. Bảo trọng !
Đứng thừ người một lúc lâu, Dư Hải Bằng mới sực tỉnh và nhớ đến việc cấp bách còn đang chờ chàng.
Hồi 25 : Đến Hoa Sơn, Hoa Sơn Tan TácHuyết Lưu Mãn Địa Phái Võ Đang
Dư Hải Bằng nhận định thật không sai ! Từ dưới chân núi Hoa Sơn dẫn dài lên Hoa Sơn thần điện nằm ở lưng chừng núi, có không biết cơ man nào là thi thể người nằm sóng sượt. Dù Dư Hải Bằng không biết toàn thể môn nhân đệ tử của Hoa Sơn phái là bao nhiêu, nhưng với cái chết thảm của non trăm người này, chàng cũng biết rằng môn phái Hoa Sơn phải mất một thời gian dài mới phục hồi được nguyên khí.
Đi đến đâu, Dư Hải Bằng cũng nhìn thấy những cái chết tương tự nhau. Tựu trung có hai kiểu giết người mà Dư Hải Bằng thừa sức đoán được là do hai tên đại ma đầu gây ra:
Bạch Diện Ma và Hắc Diện Ma ! Có một nửa hoặc gần như thể bị vỡ nát thiên linh cái mà chết. Số còn lại thì như bị ngũ lôi phanh thây chết thật thảm thương.
Biết rằng đã đến trễ, Dư Hải Bằng lại hộc tốc lao đến Võ Đang sơn.
Từ xa, Dư Hải Bằng đã nghe những tiếng gào thét thất thanh vang lên lồng lộng.
Những âm thanh đó càng như thúc giục Dư Hải Bằng phải đi nhanh hơn, gấp hơn.
Vẫn một cảnh trạng như ở Hoa Sơn. Từ ngay chân núi, Dư Hải Bằng đã nhìn thấy những cảnh tượng tàn khốc như đã gặp ở Hoa Sơn. Và những cảnh tượng đó cứ kéo dài mãi cho đến Thái Thanh điện là nơi đang còn những trận chiến không cân sức đang diễn ra.
Dưới sự điều động của Mạc Vân đạo trưởng là một tốp đạo sĩ Võ Đang phái gồm mười hai tay kiếm đang vây kín Hắc Diện Ma.
Dư Hải Bằng nhận ra tuy Hắc Diện Ma đang hung hăng như hổ đói vồ mồi, nhưng phải năm ba chiêu thì Hắc Diện Ma mới chộp vỡ não bộ của một đạo sĩ. Và cứ thế, khi vị đạo sĩ nào đó xấu số vừa thiệt mạng thì ngay lập tức có một đạo sĩ khác vào thay chân.
Số đạo sĩ đứng ở bên ngoài còn khoảng hai mươi người đang chực chờ sẵn. Qua đó, Dư Hải Bằng biết rằng Mạc Vân đạo trưởng đang chủ trì một trận thế trấn môn của phái Võ Đang hòng làm tiêu hao dần sức lực của Hắc Diện Ma. Nhưng không biết Mạc Vân đạo trưởng có thực hiện được điều đó không, khi đối thủ của đạo trưởng là một trong ba đại ma đầu đã thành danh từ năm mươi năm về trước. Còn hiện tình lúc này thì nhân số của phái Võ Đang đang tiêu hao dần dần, khó lòng chi trì được lâu hơn nếu không có viện thủ nào khác.
Còn một trận giao chiến nữa đang diễn ra giữa mười tám vị tăng nhân do Phương Tịnh đại sư chủ trì và Bạch Diện Ma.
Tình thế ở trận đánh này không khác mấy ở trận bên kia. Vì tuy La Hán trận có uy lực cao minh hơn, nhưng số tăng nhân đang thủ trận lại không có người thay thế.
Tuy vậy, nếu nhận định kỹ hơn thì Dư Hải Bằng thấy rằng phía Võ Đang phải cần viện thủ sớm hơn phía Thiếu Lâm. Qua đó cũng đủ biết La Hán trận quả danh bất hư truyền. Và nếu là La Hán đại trận gồm đủ một trăm lẻ tám vị tăng nhân thì có lẽ Bạch Diện Ma sẽ không sao đủ sức để tác oai tác quái như bây giờ đâu !
Giữa những tiếng kêu la thất thanh của bọn đạo sĩ bị Hắc Diện Ma hạ thủ là tiếng kêu rú khoái trá của Hắc Diện Ma và tiếng gầm thét tức tối của Bạch Diện Ma.
Do chưa biết lúc xen vào có làm gì nên chuyện hay không nên Dư Hải Bằng chần chờ một lúc mới nhặt một thanh trường kiếm, có đầy trên mặt đất. Sau đó, nhân lúc một vị đạo sĩ nữa vừa bị Hắc Diện Ma bóp vỡ thiên linh cái thì Dư Hải Bằng liền nhanh tốc lao vào bên trong trận, trước khi vị đạo sĩ khác nhảy vào thay chỗ cho vị đạo sĩ vừa bị giết chết.
Đồng thời Dư Hải Bằng còn gầm lên:
- Lão ác ma ! Xem kiếm đây !
Vù... Vù... Vù...
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Lại là tiểu nhi tử a ? Hay lắm ! Để lão tử giết ngươi trước rồi sẽ hóa kiếp bọn lỗ mũi trâu kia. Nằm xuống !
Giữa vòng vây của kiếm trận do Võ Đang phái bày ra, Dư Hải Bằng không khỏi kinh tâm động phách khi thấy Hắc Diện Ma thản nhiên đưa tay vào vầng kiếm quang của chàng. Cứ như cánh tay của lão không hề ngại sự va chạm giữa sắt thép và nhục thân nhục thể vậy.
Căn cứ vào bản lãnh đó của Hắc Diện Ma, Dư Hải Bằng thầm nhận định trận giao chiến này mười phần chàng không nắm được phần nào thắng thế cả. Có chăng là Dư Hải Bằng chỉ biết tận nhân lực mới trì được thiên mạng thôi.
Tay kiếm thì liên miên vũ lộng, cước bộ thì loang loáng theo bộ pháp Túy Tiên.
Dư Hải Bằng càng đánh càng chắc tay khi chàng nhận ra Hắc Diện Ma nếu chỉ có một mình thì không tài nào khống chế được bộ pháp kỳ tuyệt của chàng. Ngược lại, Uyên Ương kiếm pháp của Dư Hải Bằng cũng không gây được một vết sây sát nhỏ nào cho Hắc Diện Ma, mặc dù chàng đã tận lực.
Cũng một cung cách như thế, xa thì vung chưởng, gần thì chộp kiếm, nhưng Hắc Diện Ma thủy chung vẫn không mảy may chạm được Dư Hải Bằng dù là chéo áo hay một cọng tóc. Và thế là Hắc Diện Ma càng lúc càng gầm thét điên loạn hơn và tức tối hơn.
- Lão Tam sao rồi ? Bọn lỗ mũi trâu mà cũng gây được khốn đốn cho lão Tam sao ?
Vốn đã quen nghe những tiếng cười rú thích thú của Hắc Diện Ma trước bọn đối thủ không ra gì, nên Bạch Diện Ma không thể không chõ miệng qua hỏi như thế kể từ lúc có Dư Hải Bằng chen chân vào phá bĩnh !
Và Hắc Diện Ma không thể đáp khác được, lão nói:
- Bọn đạo sĩ ranh con này thì có sá gì ! Là tiểu nhi tử hôm nọ đấy, lão nhị !
- Hố... Hố... Hố... ! Lão Tam lại bị những bước chân say túy lúy của hắn làm rối loạn nhãn quang rồi sao ?
- Hứ ! Lão Nhị biết gì mà nói. Tiểu tử này mỗi lần gặp lại là mỗi lần biến đổi khác đi. Nhưng mà thôi, phần lão Nhị sao rồi ?
- Ườm ! Bọn trọc đầu với La Hán trận quả cũng có đôi chút thực lực. Nhưng có lẽ không bao lâu nữa thì ta sẽ đưa bọn chúng về tây phương chầu phật tổ thôi. Lão Tam cố lên nào, bằng không lại thua ta nữa đấy. Hố... Hố... Hố...
Trong khi bao nhiêu người đây đều phải dốc toàn lực đến bở hơi tai khi giao chiến với nhị ma, thế mà nhị ma vẫn nhởn nhơ vừa đánh vừa đàm đạo. Không những thế, cứ theo lời nhị ma vừa nói qua, thì nhị ma dường như đang thi đua nhau xem ai hạ thủ được nhiều người hơn ai. Nhị ma cứ bình thản xem việc giết người chỉ là trò đùa vui để tiêu khiển vậy.
Và khi lão Hắc Diện Ma nghe Bạch Diện Ma nhắc nhở như thế, Hắc Diện Ma vụt thay đổi đấu pháp. Hắc Diện Ma chỉ dùng một tay vừa chộp vừa xuất kình để đối phó với Dư Hải Bằng, còn một tay kia thì chốc chốc Hắc Diện Ma lại nhằm một đạo sĩ nào đó đang vây quanh nhưng lại hớ hênh khi Hắc Diện Ma thoăn thoắt đối phó với Dư Hải Bằng. Có lẽ Hắc Diện Ma muốn làm như thế là để tranh phần hơn với Bạch Diện Ma thì phải.
Đấu pháp này của Hắc Diện Ma và với một thân công lực như lão quả đã được đền bù xứng đáng. Vì Hắc Diện Ma chợt gầm lên một tiếng đến long trời lở đất:
- Bảy mươi sáu ! Này !
Bộp ! Oa !
Một vị đạo sĩ liền ngã gục ngay sau tiếng đếm của Hắc Diện Ma, và tức khắc, một đạo sĩ khác liền nhảy vào thế trận.
Sự hung hăng tàn bạo của Hắc Diện Ma như đã thành tánh khiến cho Dư Hải Bằng hết sức phẫn nộ. Chàng càng vung kiếm nhanh hơn với đủ ba mươi sáu thức Uyên Ương kiếm pháp, càng dịch chuyển nhanh hơn với mọi biến ảo của bộ pháp Túy Tiên.
Dư Hải Bằng hy vọng rằng ít nhiều gì chàng cũng làm cho Hắc Diện Ma vì lo ứng phó với chàng phải ngưng ngay trò đồ sát làm vui của lão.
Thế nhưng, mọi cố gắng của Dư Hải Bằng chừng như là vô ích. Bất quá khi nãy thì cứ năm ba chiêu Hắc Diện Ma hạ được một mạng, thì bây giờ là mười, mười một chiêu, Hắc Diện Ma mới hạ sát được một người, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Bảy mươi bảy !
Bộp ! Oa !
- Bảy mươi tám ! Lão Nhị, ta sắp bằng lão rồi đây này ! Hắc... Hắc... Hắc...
Bộp ! Oa !
Lần lượt, từ khi Dư Hải Bằng len ngang vào thì Hắc Diện Ma cũng nâng số người chết dưới tay lão lên thêm được ba mạng. Và phải đến con số ba này thì Dư Hải Bằng mới thấy chàng đúng là kẻ vô dụng ! Không phải thế hay sao khi rốt cuộc rồi Dư Hải Bằng cũng nhận ra kiếm pháp mà chàng đang thi triển chỉ mang tính cách phòng thân cho chính bản thân chàng mà thôi ?
Vì cứ mỗi lần Hắc Diện Ma tiện tay hạ thủ một người, cũng là lúc lão phải phân tâm không để ý đến Dư Hải Bằng, thì Dư Hải Bằng thay vì chộp lấy cơ hội đó để công kích lão, chàng lại vẫn tiếp tục duy trì kiếm pháp để đề phòng Hắc Diện Ma sẽ quay lại đối phó với chàng.
“Rõ là ngốc ! Sao ta cứ như kính cung chi điểu thế này ? Hừ !” Đúng lúc đó, Hắc Diện Ma lại y pháp cũ mà gầm lên đếm:
- Bảy mươi...
- Đỡ này !
Ầm !
Thế là Dư Hải Bằng đã sửa chữa được sai sót. Một kình phát ra thật đúng lúc của Dư Hải Bằng tuy không gây thiệt hại gì cho Hắc Diện Ma nhưng cũng đủ cứu lấy một mạng của vị đạo sĩ may mắn nọ.
Vuột mất con mồi như đã nằm trong tầm tay, Hắc Diện Ma không tức tối sao được. Hắc Diện Ma đành trút hận vào Dư Hải Bằng.
Nhưngvẫn thế, với trường kiếm trên tay, Dư Hải Bằng và bộ pháp Túy Tiên thì cả hai lại rơi vào tình trạng cũ, không ai làm gì được ai.
Đắc ý, Dư Hải Bằng bèn rắp tâm chờ đợi một dịp thứ hai như thế.
Không được mấy chiêu thì Hắc Diện Ma lại há miệng đếm lên:
- Bảy mươi...
- Này !
Ầm !
- Hố... Hố... Hố... ! Lão Tam chỉ mới bảy mươi thôi sao ? Vậy thì còn lâu lão Tam mới theo kịp ta !
- Hứ ! Khi nãy ta đã có bảy mươi tám rồi. Ta chỉ còn kém lão Nhị một, nửa thôi !
- Vậy sao lão Tam không cố lên ?
- Thì ta đang cố đây !
- Lão Tam cố kiểu gì mà chỉ đếm được bảy mươi rồi không nói thêm được nữa vậy ?
- Rồi ta sẽ đếm tiếp được cho lão Nhị xem. Bảy mươi...
Ầm !
- Hố... Hố... Hố... ! Lại thế nữa rồi ! Lão Tam không biết đếm sao ? Lão lú lẫn đến nỗi đã quên rằng sau bảy mươi tám là bao nhiêu sao ? Như vậy thì làm sao lão Tam theo kịp ta ?
- Lão Nhị đừng có mà cười ta, không phải lão Nhị không biết sau bảy mươi chín là đến bao nhiêu sao ? Từ nãy đến giờ cũng mấy khắc thời gian rồi mà ta nào nghe lão Nhị hạ thêm một mạng nào nữa đâu ? Không khéo ta sẽ qua mặt lão Nhị đấy ! Bảy mươi...
Ầm !
- Hố... Hố... Hố... ! Không hơn được là không hơn được. Lão Tam là đệ thì không bao giờ hơn được huynh là lão Nhị ta đâu !
- Bảy mươi...
Ầm !
- Xem đây ! Bảy mươi...
Ầm !
- Này ! Tiểu nhi tử ! Ngươi không nhân nhượng ta được phần nào sao ? Ngươi không biết rằng ta chỉ còn kém lão Nhị chỉ có một thôi sao ?
- ...
- Này, tiểu nhi tử ! Ngươi nói gì đi chứ ? Hoặc nhân nhượng, hoặc không, ngươi phải nói lên cho ta biết ý định của ngươi chứ ?
- ...
- Bảy mươi...
Ầm !
Dư Hải Bằng làm sao không biết ý đồ của Hắc Diện Ma là cố tình làm cho chàng phân tâm khi lão giả vờ nói như thế ? Chỉ cần một chút hơ hỏng thôi là Hắc Diện Ma sẽ không bỏ lỡ. Và lão sẽ nhân đó mà hủy diệt ít lắm là một hoặc hai người là con số để nói lên rằng lão sẽ bằng hoặc hơn được lão Nhị.
Nhưng Dư Hải Bằng cũng không để lão toại ý.
Gừng càng già càng cay, Hắc...