nhìn mảnh giấy, nó cũng thừa biết tên nào bày trò này.
- Em Hân! Của ai tặng em đấy? – Bà cô già nua đứng trên bục, nhướn mày dòm xuống hỏi.
- Ơ…Ơ…
- Nói đi Băng…
- Nói đi, nói ra tụi tui mới biết thằng nào vừa đui vừa ngu thế chứ.
…
- Là tôi!
Cả lớp giật thót, quay về phía cửa.
- Ơ…Charlie!
- Là Charlie đó bà con…
- Chết rùi…
Charlie bỏ ngoài tai những lời nói thì thầm kia, ung dung bước đến chỗ Hằng, con nhỏ vừa phát ngôn 1 câu hết sức dễ ghét.
- Hằng ơi, bạn có thấy mắt mình sáng ko?
- Ờ…Ờ…Sáng, sáng lắm.
- Bạn thử chơi trò đoán ngón tay với mình xem.
Hằng giơ 3 ngón tay lên, ko hiểu Charlie đang muốn làm cái gì.
- 3 ngón! Đúng ko?
- Đúng.
- Mắt mình sáng, nhìn rõ thế,vậy mà có ai đó nói mình đui đó.
- Ôi…ai vậy? Ai mà…Nói sai trầm trọng thế? – Vừa đáp, Hằng vừa ngó quanh quất,tìm sự trợ giúp từ mọi người.
Charlie tiếp tục tiến về phía thằng Hùng. Móc trong túi ra cuốn sổ liên lạc.
- Hùng ơi, xem này. Học kì 1 mình đứng hạng mấy?
- Hạng Nhất… – Hùng đáp bằng cái giọng run run sợ sệt. Tên này cũng đã phát ngôn 1 câu vô cùng…nặng
- Thế mà có người nói mình ngu đấy.
- Ơ…Thế hả?Chắc người đó đánh giá sai bạn rồi…
Charlie mỉm cười, bước lên bục.
- Mình nghe nhiều người nói xấu mình lắm cơ. Mà những điều họ nói đều sai hết.Như vậy,mọi người có công nhận:Những người đó là những người ác mồm ác miệng,vu khống nhằm hạ thấp giá trị của người khác ko?
- …Công nhận… – Cả lớp đồng thanh bằng cái giọng xìu xìu. Dĩ nhiên là trừ Minh và Hân ra rồi. 2 người này chẳng để ý gì đến chuyện đang xảy ra hết.
Thực ra Charlie định nặng hơn kia. Nhưng vì hắn đang gầy dựng hình ảnh 1 tên con trai ga lăng trong mắt mọi người nên ko tiện.Hắn ung dung bước về chỗ, ngồi xuống cạnh Hân, cười hì hì. Nó đau khổ, liếc qua Minh tìm 1 sự cảm thông nho nhỏ giữa 1 đống sát khí xung quanh, nhưng nó đau lòng hơn…khi Minh bắt gặp ánh mắt của nó, đã nhíu mày, úp mặt xuống bàn đánh 1 giấc ngon lành.
- Cô xin thông báo : 2 ngày nữa, trường tổ chức cho các em đi Sapa chơi 1 tuần…
Chưa nói dứt câu, cả lớp đã oà lên, quăng tập, quăng bút, thậm chí có tên còn lột áo quăng luôn cơ…(khiếp)
- IM NGAY CHO TÔI!!!EM KIA! MẶC ÁO VÀO! Như cô đã nói, chúng ta sẽ được đi Sapa 1 tuần. Các em xin phép cha mẹ đi nhé.Bây giờ, vào bài học.
Tối hôm đó. Tại nhà nó…
- Trời ơi là trời!!! Đừng có đu lên nhà tui nữa!!! Tường tróc hết sơn là tại ông đó! Biến đi cho tui nhờ!
Trước sự giận dữ của nó, Charlie cứ cười hì hì
- Thiệt là…Tức ói máu!
- Thôi. Đừng ói. Ói cơm thì được, ói máu thì ko được đâu. Người đã ốm cà tong cà teo thế rồi, ói ra hết cho quy tiên sớm àh?
- Mi…Mi dám… – Nó quắc mắt nhìn Charlie, thật sự…thật sự…con mắt của nó bây giờ…rứt là…rứt là…
- Giống chó Chi hua hua quá Băng ơi…Lúc Băng tức lên, 2 mắt Băng nó lồi ra 1 cục như zầy nè – vừa nói, Charlie vừa đưa 5 ngón tay lên, chụm lại, để lên 2 con mắt minh hoạ – giống cái con…Uí da!
Chưa dứt lời, hắn đã lãnh đủ 3 cái đá, 4 cái đấm.
- Híc…dữ quá…dữ như vợ của Sherk ý…vợ của Sherk ít ra còn hiền hơn…đâu như ai kia…Aí! Đau người ta!
Trong khi 2 người”tình tứ””đánh iu nhau”thì có 1 người đau khổ biết bao. Tại quán Bar do Minh làm chủ…
- Cậu biết không Tom? Yêu người ta…mà trót làm người ta xa cách mình…khó có thể lại gần nhau lắm…
- Này…cậu nốc nhiều rượu quá đó Minh…Nhỡ xảy ra chuyện gì thì… – Người pha rượu ở quầy Bar ra sức khuyên can Minh
- Cô ấy tên Băng…1 cái tên rất đẹp…Đúng ko?À…hay cô ấy tên Hân nhỉ…Her her her…tôi…cũng ko nhớ nữa…À…đúng rồi. Cô bé ấy tên Hân…Cô bé xấu xí…nhưng bên trong lại rất đẹp…đẹp đến mức cậu ko thể cưỡng lại được… – Minh vẫn nói, vẫn nốc rượu cho đến khi gục hẳn.
Người pha rượu bấn loạn, tìm sự trợ giúp.
- Được rồi Tom.Tôi sẽ đưa anh ấy về.
- Ồh. Ra là tiểu thư. Vâng.Phiền cô…
- Anh…Con nhỏ đó dám làm anh khổ như thế này…Em thề, sẽ làm nó khổ gấp mười lần như thế…
Cô gái ấy hôn nhẹ lên trán Minh, dìu Minh ra khỏi quán Bar…
Ngày đi chơi…
Nó ngồi thui thủi 1 mình ở hàng ghế dưới cùng. Như và Hoàng bị mấy đứa kia rủ rê ngồi trên kia với cái tụi mỏ nhọn kia.Những hàng ghế trên coi bộ đã chật cứng.Thế mà bọn nó vẫn cứ chen nhau mà ngồi, công khai tẩy chay cái đứa”xấu xí mà khoái làm chuyện để ý”,”dám bỏ bùa 2 chàng đẹp trai nhứt trường”, theo như tụi kia nói là nó. Nó cũng mặc kệ, Như và Hoàng lên trên kia ngồi càng tốt,nó không muốn thấy tụi nó suốt ngày cứ quấn quýt nhau như sam thế,nó không thích thấy tụi nó cặp kè với nhau trước mặt nó, vì tụi nó khiến nó nhớ lại nó và Minh lúc trước. Với cả, nó không muốn ban bè của mình cũng bị tẩy chay khi bị bắt gặp đang chơi với nó.
- Càng rộng càng tốt – nó lẩm bẩm,rồi đeo headphone vào, đầu dựa vào cửa sổ, lắc lư theo nhạc. Nhưng chỉ 1 lúc thôi.Nó lại nhớ tới Minh. Tiếng nhạc không còn đưa vào tai nó được nữa, nó bắt đầu suy nghĩ lan man về Minh.
Nó gật gù,hài lòng trước sự sắp xếp vô cùng hoàn hảo của mình.
Bên cạnh có tiếng động, nó quay phắt lại,đưa tay thủ thế. Ai biết được,ở cái lớp này kẻ thù của nó đâu có ít.Nó phòng thủ như vậy cũng chỉ là cẩn thận thoai.
Tên khỉ hâm chớp chớp mắt nhìn nó.
1 phút lặng thinh trôi qua…
Cái khuôn mặt đang thộn ra của nó chợt nghiêm lại,xụ xuống.
- Êy ku! Ai cho mi ngồi đây hử?
- Ờ…Ờ…Ở trên đó hết chỗ rồi. Cô xếp tui ngồi dưới đây.
Nó bực mình thấy rõ, giật phắt đống hành lý dưới chân hắn kéo về phía mình.
Im lặng…Im lặng…chỉ im lặng được 30 giây thôi…
Phía bên kia,tên khỉ cứ tạo ra cái âm thanh gì đó,nghe bực kinh khủng. Nó liếc sang tên kia xem hắn đang lằm gì. Ầy…nó thấy bông gòn…băng keo cá nhân…
- Êy ku! Bị đứt tay hả?
- Ơ…Không! Đâu có… – Hắn bối rối trả lời, làm rơi tùm lum cái đống hổ lốn bông băng thuốc đỏ kia.Trong nỗ lực nhặt đồ,hắn vô tình(hông biết có phải âm mưu j không…) để tay vướng vào dây nghe nhạc của nó,kéo luôn cái headphone
của nó xuống đất.Nó ngồi yên trên ghế, không nói gì,mắt chăm chăm nhìn tên khỉ đang lúng túng nhặt lại đồ, miệng rối rít kêu xin lỗi.Tự nhiên nó thấy…
Nó bỗng để ý thấy trên mặt hắn có cái gì đó…hình như…Không ngại ngần,nó đưa 2 tay đón lấy khuôn mặt của hắn,nâng lên để nhìn cho rõ. Là vết xước. Rất nhiều nữa.
- Bị gì mà mặt xước nhiều thế? Oánh lộn hử?
- À không…Là là…
Mắt nó nheo lại. Nó đưa những ngón tay run run lên, sờ lên mặt hắn. Có 1 chỗ, không phải vết xước, mà như có vật gì đó đâm vào, rất sâu.
- Là cái gì? Nói mau!
- Là gai hoa hồng…
- Làm gì mà bị gai hoa hồng đâm nhiều thế?
Hắn lúng túng. Hắn không muốn nói là chính nó làm hắn bị như vậy…Nó sẽ cảm thấy có lỗi,tội nó lắm. Hắn lại không giỏi nói dối. Mà nếu không nói thì nó oánh hắn chết…Chỉ còn cách nói thật thôi…
- Ờ…Ờ…Là do…
- Do tui đúng hông?
- Ơ…Không…Không phải
- Đúng rồi…Là do tui…Bữa đó tui quăng nguyên bó hoa vô mặt ông…Tui nhớ mang máng là nó có gai…Vậy mà hôm đi học ông hông nói cho tui biết…Mà sao hôm đó tui hông thấy mặt ông bị gì hết?
- Tui không muốn Băng biết…Nên lấy phấn trang điểm bôi lên để che mấy cái vết này.
Nó nhíu mày
- Lại đây. Đừng lụm đồ nữa. Nhìn ngố kinh khủng.
Nó lôi hắn lên ghế, đè hắn ra mà đổ thuốc đỏ, dán băng keo khắp mặt hắn…Kết quả là…5′ sau không ai còn nhận ra thằng Charlie điển trai ngày xưa nó nằm ở đâu trên chiếc xe này…
Nó cảm thấy mến hắn hơn trước.Không biết tại sao,nhưng nó thấy tên này cũng lãng mạn,cũng dễ thương, cũng có nét con nít chứ đâu phải lúc nào cũng kênh kiệu như mấy tên Việt Kiều mà nó biết.
Đến Sapa
- Vì lớp ta,số lượng nam không nhiều, nên cô chia phòng như sau: 1 phòng gồm 5 người. 4 nữ và 1 nam. Đây là danh sách số phòng, em nào muốn biết mình ở phòng mấy, chung phòng với ai thì xem cái này. Bây giờ các em được đi tham quan xung quanh 15′, sau đó lập tức tập trung trở về khách sạn nhận phòng.
- Oa Oa…Đc ra khỏi cái xe quỷ kia ròy. Hầm gần chýt. Nóng thấy mồ. – Nó vung tay khoan khoái với cái lạnh của Sapa – Oa oa!!! Có tuyết nữa nè Như ơi…
- Chị 2, là con nhỏ đó đó hả?
- Ừh.
- Có thật là nó thích thứ đó không?
- Đừng lo. Chị đây đã tra sở thích của nó ròy. Chuẩn bị thả mồi đi.
- Chị 2 à…Nếu sơ suất có thể làm nó chết đó…
- Hứ! Nó chết thì càng tốt chớ sao.
- Nhưng…
- Không nhưng gì hết. Cứ làm theo kế hoạch đi!
-
Nó đang đi loanh quanh, cảm nhận cái thứ trắng trắng,mềm và xốp bên dưới đôi giày,chợt…
- A! Thỏ trắng! Ui…Dễ thương qá…bắt về nuôi mới được
Nó rượt theo con thỏ, không để ý rằng xung quanh, càng ngày càng thưa thớt người. Nó mệt bở hơi tai,nó không còn cảm giác ở chân,ở tay nữa. Nó xụi lơ…Và, nó ngã xuống cái hố được tuyết phủ kín…Nó không còn sức để nhảy lên khỏi hố nữa. Cái hố sâu qá…Dưới độ sâu này,nó cảm nhận được cái lạnh của tuyết…nó lả đi…
Minh đang đi dạo trong khu rừng nơi nó rớt xuống hố. Không biết tình cờ hay trời xui trời khiến mà anh cũng…lọt hố như nó. Loay hoay sao đó,anh nhận ra rằng cái hố khá sâu, không thể lên được nếu không có sự trợ giúp…
Bỗng anh thấy…
Bộp
Chân Minh chạm phải cái gì đó. Giữa trời tuyết như thế này thì khó có thể nhìn thấy cái gì. Minh cuối xuống.
- A!!!!
Nhảy lùi lại 2,3 bước, tim đập thình thịch, hơi thở dồn dập. Là người…
Minh sợ hãi, đưa bàn tay run run chạm vào cơ thể lạnh cóng nằm trên tuyết, lần tìm hơi thở còn sót lại của cơ thể ấy.
Minh chua xót nghĩ. Chợt, cậu nhìn thấy cái gì đó trên ngón tay áp út của…xác chết.
- Hửm?Nhẫn sao?Ầy, cũng không có gì lạ, chắc người này đã có gia đình.
Nhưng ngày càng lạ hơn, khi Minh để ý kỹ hơn về chiếc nhẫn. Nó y như chiếc nhẫn mà lúc trước cậu tặng cho Băng. Cậu lạnh toát người, đôi bàn tay lại một lần nữa run lên, không phải vì lạnh, mà vì sợ. Cậu sợ người đang nằm vùi trong đống tuyết lạnh giá kia là người cậu yêu quý nhất trên thế gian.Nhẹ nhàng phủi lớp tuyết mỏng bám trên mặt người đó. Theo đôi bàn tay của cậu, khuôn mặt tinh khôi của Băng dần hiện ra. Cậu tá hoả, run hơn trước. Với tia hy vọng còn sót lại, cậu đưa tay sờ lên mũi Băng…
- Không…không thể nào lại như vậy…
Không còn hơi thở nào thoát ra từ cái mũi bé bé xinh xinh của Băng…Minh quên hẳn câu thề sẽ giết Băng nếu gặp lại cô, nhanh chóng, cậu tháo găng tay, nón, tất, áo len, khăn quàng cổ đeo cho Băng. Nhẹ nhàng kéo Băng dậy, ôm cô vào lòng. Tay Minh ôm chặt lấy Băng, sợ rằng nếu buông tay ra, chuyện không hay sẽ xảy đến. Cậu hy vọng rằng đôi bàn tay của cậu sẽ có thể sưởi ấm cho Băng, hy vọng rằng Băng sẽ thở lại, hy vọng rằng Băng sẽ mở mắt, mắng Minh là ngốc, bắt Minh phải mặc lại quần áo…
- Đừng bỏ anh ở đây một mình…Anh là đồ ngốc…Chỉ vì em thích lập băng nhóm…mà anh đã làm em đau khổ…Khiến em xa cách anh…Anh nhớ em lắm…Này…Tỉnh lại đi…Anh là đồ ngốc…Đúng không?…Này…Dậy đi…mắng anh là ngốc đi…
Trong tiếng rít của gió tuyết, tiếng ai thì thầm nghe thật thê lương…đầy ma mị…đầy đau khổ…Lần đầu tiên sau 10 năm…Minh đã lại khóc…từ khi mẹ mất…Minh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại khóc…
- Mắng anh đi…
- Anh cho em mắng anh à?
- Ừh… – Minh vẫn tiếp tục thì thầm, trả lời câu hỏi vừa nãy 1 cách vô thức
- Vậy thì anh là đồ ngốc!
- Ừh…Anh ngô… – Chưa nói dứt câu, đôi mắt ươn ướt của Minh chợt mở to, miệng cậu há hốc, cậu ngó xuống Băng
- Hửm?Sao ngó người ta dữ v…
Minh ôm nó chặt đến nghẹt thở. Nó không vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay cậu,mà sung sướng đón nhận cái ôm ấy.
- Lại như trước,anh nhé!
- Ừh, lại như trước.
Minh và nó ôm nhau,cười thật tươi.Trong trời tuyết lạnh giá, cả hai không còn cảm thấy lạnh nữa,thay vào đó là sự ấm áp mà họ cảm nhận được từ nhau.
- Chậc…Hạnh phúc gớm. Bộ hết chỗ bày tỏ tình cảm rồi hay sao mà phải chui xuống tận đây? – Tiếng nói của Charlie vang lên bên trên hố, làm gián đoạn giây phút mùi mẫn của nó với Minh.
- Tụi tui lọt hố chớ hông có dại gì mà chui xuống đây đâu – Nó dẩu mỏ nói vọng lên trên – kiếm dây thừng kéo tụi tui lên đi
- Được ròy, chờ tí, để tui đi kiếm, tui có đem theo mấy cái áo len nè, trong khi chờ tui quay lại,mặc vô cho ấm. Nhất là vous đó!
Charlie quăng xuống dưới hố 2 cái áo len thiệt bự rồi bỏ đi. Minh chụp lấy 1 cái mặc vô, cậu đã bắt đầu cảm thấy cái lạnh cắt da cắt thịt xung quanh rồi.
Charlie quay về nơi mọi người đang tập trung.
- Cô ơi cô. Minh và Băng đi đâu mất rồi. Em sẽ tự đi kiếm họ. Cô và mọi người cứ chia phòng trước đi ạ.
- Không, cô sẽ chờ em quay về – Bà cô nói bằng cái giọng eo, hy vọng sẽ làm Charlie…”mê”bả.
Charlie cười giả lả, mém nhợn ra hết mấy miếng bánh mì lúc sáng rồi vọt ra đằng sau chiếc xe buýt chở cả lớp đến Sapa,tìm dây thừng. Lúc đi ngang qua hội hot girl của Ngân, Charlie để ý thấy trên mặt của họ ai cũng có mồ hôi.
Charlie nghĩ nhanh rồi quăng ngay cái ý nghĩ đó ra ngoài, hình ảnh Băng đang lạnh cóng dưới hố đã choán hết tâm trí của cậu. Cậu hình dung ra cảnh cậu cứu Băng ra khỏi hố tuyết sâu hoắm, Băng sẽ cảm phục cậu, sẽ khen cậu có cơ bắp khoẻ, galăng, và cậu sẽ bắt Băng trả ơn bằng 1 nụ hôn.
Charlie mỉm cười sung sướng khi nghĩ đến đó.Nhưng…Người tính hổng bằng trời tính…Đến miệng hố, khi mà thời cơ biến thành anh hùng của cậu đến gần…anh hùng té 1 cái oạch…rớt luôn xuống hố…
—
mỏi tay qá…hổng viết nữa âu…
Charlie cũng cảm thấy có lỗi. Trong lúc này, hắn là vị cứu tinh duy nhất, là người có thể giúp người hắn yêu. Thế mà hắn lại vô dụng đến như vậy.Hắn ngồi thu mình trong một góc,tránh ánh mắt thất vọng của Minh và nó.
Nó dần cảm thấy lạnh…Cái lạnh cắt da cắt thịt khiến não nó gần như đóng băng.Nó không thể nghĩ tới cái gì nữa. Nó ngoẹo đầu sang một bên, tựa vào vai của Minh, dần thiếp đi. Charlie nhìn thấy cảnh đó mà tức sôi gan. Hắn không đủ can đảm để nhìn thấy người hắn yêu tình tứ bên cạnh một người con trai khác, nhất là khi người đó là anh của hắn. Hắn không kiềm chế được cảm giác ghen tỵ đang trào dâng trong lông ngực, hắn chạy đến, hất mạnh anh hắn sang một bên.
Minh ụp mặt xuống nền đất đầy tuyết. Trán bị xước,chảy máu, mũi do đập mạnh quá nên cũng chảy máu.Minh lao đến, trả đũa. Một cú đấm vào má của Charlie, hắn ngã nhào xuống đất.
- Thằng khốn! Mọi mâu thuẫn khi trước, nhân cơ hội này, xử luôn một thể đi!
Minh hét lên, lại lấy đà, tay nắm lại thành nắm đấm, giơ lên cao. Charlie lại lãnh thêm một cú nữa. Hắn chới với.
- Keng! – Có cái gì đó rơi ra từ trong áo của Charlie.
Là cái còi bằng bạc dùng để huấn luyện chó! Charlie cầm lấy cái còi, thổi một hơi dài. Âm thanh của cái còi cao vút, bay lên khỏi hố, mất hút vào tàn lá thông rậm rạp bên trên. Minh lại tung thêm một đấm, Charlie mặt mũi máu chảy tùm lum, vẫn quyết không buông rơi cái còi. Trong lúc Minh đứng thở hồng hộc, hắn lại lấy hết sức tàn thổi thêm một hơi nữa. Từ xa có tiếng chó tru vọng lại…Charlie đã làm được! Bây giờ, cậu chờ đợi…
Minh bồi thêm một cú nữa vào bụng Charlie. Cậu quằn quai dưới đất, hộc cả máu miệng.Bên cạnh, nó vẫn ngủ ngon lành. Giấc ngủ của thiên thần…mà đến cả đạn đại bác bắn bên tai cũng không thể nào đánh thức được.Charlie chăm chú nhìn nó trong khi chịu đựng những cú đấm của Minh.
Có tiếng bước chân chạy vội trên tuyết.
- Phập!
Ken từ trên hố nhảy phốc xuống, nó đã nghe tiếng Charlie gọi. Nó nhằm vào Minh, cắn ngập nanh vào một bên vai của Minh, nhay nhay trong vài phút rồi nhả ra, bốn chân chụm lại, đạp vào Minh để lấy đà nhảy lên trên miệng hố. Minh đau đớn, ôm một bên vai, nằm phủ phục dưới hố.
Nhanh nhẹn, thuần thục và chuyên nghiệp, Ken ngoạm lấy đầu sợi dây thừng mà lúc nãy Charlie làm rớt trên miệng hố, thòng xuống cho Charlie. Cậu cố thu sức tàn, đỡ lấy nó, dùng dây thừng quấn quanh bụng nó cho Ken kéo lên.
- Phịch!
Nó đã lên đến nơi an toàn. Ken lại thòng xuống lần thứ hai. Charlie dợm bước tiến về phía dây thừng. Chợt, cậu ngoái nhìn lại…Minh…Nếu bỏ Minh dưới hố…Tình cảm của cậu và nó sẽ không còn gì cản trở.Nhưng…Có nên không…khi Minh là người anh em của cậu…Người anh em cùng cha khác mẹ…Người anh em mà cậu yêu quý…
- Vous…Em không thể bỏ anh ở đây được…
Lết cái thân tàn ma dại đầy vết thâm tím, Charlie xốc Minh lên vai, ra lệnh cho Ken kéo cả hai người lên.
Ngày hôm đó quả là mệt mỏi…Charlie lẫn Ken đều phải”làm việc”nặng nhọc. Charlie phải cắn răng chịu đau mà xốc Minh lên vai, đưa Minh về tận phòng khách sạn. Ờm…Vì Minh được xếp chung phòng với Ngân nên…Vừa mở cửa phòng, thấy áo Minh đẫm máu, cô nàng không kềm chế được hét toáng lên làm Charlie vốn đang chóng mặt lại thêm choáng váng, còn Ken thì…cu cậu phải cắn vào áo của nó, kéo nó lê lết trên đường tuyết. Trọng lượng của nó khiến răng của Ken mấy lần suýt bật ra khỏi hàm. Thế mà nó chả chịu tỉnh”giấc nồng”cho Ken nhờ(-)
Tối hôm đó, Minh và nó đã đi chơi đâu mất. Để Charlie ở lại một mình trong phòng. Charlie được xếp chung phòng với nó, cơ hội tốt để chiếm lấy trái tim nó…Thế mà nó nỡ bỏ cậu ở lại một mình…Cậu chua xót nghĩ trong khi với tay lấy hộp Salonpas Ken mới mua về, đang ngậm trong mõm. Vừa dán Salonpas lên những chỗ thâm đen trông đến tội…Cậu vừa lầm bầm rủa xả ai đó.
Có tiếng người cười giỡn bên ngoài. Charlie biết ngay là nó và Minh đã về, nhanh như cắt, cậu túm cổ con Ken, quẳng ra ngoài cửa sổ, nhanh chân ôm hộp Salonpas phóng theo sau. Cậu không muốn giáp mặt Minh và nó lúc này.
- Thế là cô nàng”dần”anh một trận àh? – giọng của nó ngày càng to hơn,gần hơn
- Ờ…Con nhỏ đó cứ lằng nhằng mãi, điếc lỗ tai
- Trong lòng dậy lên một chút tò mò và cảm giác thú vị khi nghe lén đang dâng trào, thay vì bỏ đi, Charlie ở lại, nghe lén tiếp
- Mà sao đột nhiên anh lại bị…chó cắn?
- À…à…thì lúc đó,anh kéo em lên rồi…đột nhiên có con chó rừng bay lại kiếm chuyện
- Charlie tức giận nghĩ nhưng vẫn cố kiềm nén không để mất kiểm soát mà gầm lên giận dữ
- Woa!!! Vậy là một mình anh kéo được cả em và Charlie lên àh?
- Chớ sao? – Minh đáp lời, trong giọng nói có chút ngượng ngượng, phải rồi, đang chém gió mà, không ngượng cũng lạ
Bên ngoài, Charlie vẫn đang kiềm chế hết sức
- À này, sao 2 người ghét nhau quá vậy?
- Hửm? Ai cơ?
-...