đâu.
Anh nhếch mép lên bảo Vân.
- Đúng là tôi có nói như thế, nhưng là trước khi cô ký vào cái hợp đồng kia, cái này chỉ là giao kèo giữa tôi và cô thôi, vì tôi hiểu cô mà, có phải là cô đang tìm cách phá tôi hay làm cho tôi tức để sa thải cô không, tôi phải đề phòng mọi trường hợp chứ…!!!
Vân tròn xoe mắt nhìn Khoa, vậy là anh ta đã đoán được hết mọi suy nghĩ của nó, kiểu này thì làm sao mà nó thoát được.
Thấy Vân còn ngồi thừ để suy nghĩ, Khoa nói thêm.
- Hay là cô trả tôi tiền bồi thường luôn cũng được, cô sẽ không phải tới đây làm việc hay là ký thêm vào cái giao kèo này, thế nào cô chọn bồi thường hay là ký vào đây…???
Vân chưa bao giờ gặp tình huống nào như thế ở trong đời cả, mới nghe thì cứ tưởng anh ta tốt bụng với nó lắm, nhưng anh ta đang dồn nó vào đường cùng.
Nó run run cầm cây bút, nó nhắm mắt lại, nó ký tên của nó vào tờ giấy.
Khoa cố nhịn cười, cả đời của anh chưa có phút giây nào vui thú như thế này cả.
Cầm tờ giấy trên tay, và xem lại chữ ký của Vân, Khoa hài lòng bảo.
- Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ làm việc ở đây, và làm theo những chỉ thị của tôi…!!!
Vân đành nói.
- Vâng, bây giờ anh muốn tôi làm gì…???
Khoa giao cho nó một chồng hồ sơ, anh ra lệnh cho nó.
- Cô phải dịch và đánh máy lại toàn bộ cái này trong ngày hôm nay…!!!
Vân choáng váng, anh ta định hành xác của nó hay sao mà giao cho nó nhiều thế.
Nó kinh hãi bảo Khoa.
- Anh bắt tôi phải làm hết từng này hay sao…??
Khoa bắt đầu cắm cúi xuống làm việc, anh bảo nó.
- Đúng thế, và nhớ là phải báo cáo cho tôi vào chiều nay, cô đi làm việc của mình đi vì tôi còn nhiều chuyện phải làm lắm…!!!
Vân kêu khổ, nó biết là cái tên này muốn trả thù nó đây mà, có ông chủ nào bắt nhân viên của mình giải quyết một đống công việc trong
ngày đi làm đầu tiên không hả trời.
Mặc dù than thân như thế thôi, nhưng nó biết là nó phải dựa vào sức mình, vì không ai có thể giúp được nó.
Nó ôm chồng hồ sơ, nó tìm cho mình một cái bàn trống, chưa hết nó cướp luôn cái Laptop của tên kia.
Nó cười khì, nó bảo Khoa.
- Xếp thông cảm, vì em phải đánh máy và in ra nên em cần cái này…!!!
Khoa bực cả mình, nhưng anh phải chịu thua nó, thành ra nó dùng Laptop của anh, còn anh phải đùng desktop để làm việc.
Vân thích trí cười, cho anh chết, ai bảo ngu đi thuê tôi làm gì.
Nó giở hồ sơ thứ nhất ra, nó bắt đầu đọc, đọc đến đâu nó bắt đầu đánh máy đến đấy, mắt của nó nhìn hồ sơ ở trước mặt, tay của nó gõ trên bàn phím.
Nó say sưa làm việc, nó cũng không quan tâm tới thời gian trôi qua nhanh hay trôi qua chậm.
Nó cứ thế làm, nó cũng không ngước mắt lên nhìn Khoa cái nào, anh đầu tiên mải làm việc của mình, đến khi anh làm xong anh nhìn lên, anh thấy Vân tay thì gõ, mắt nhìn hồ sơ, miệng của nó cười toe toét, anh không hiểu gì cả, tò mò anh bước lại xem, anh muốn biết nó đang giở trò gì.
Khoa hỏi Vân.
- Cô đã làm xong chưa, mà sao lại ngồi chơi game là thế nào…??
Vân mắt vẫn nhìn màn hình, tay của nó vẫn gõ trên bàn phím, nó bảo anh.
- Tại sao tôi lại không được chơi…??
Khoa tức quá, anh liền gập cái Laptop lại, anh quát.
- Cô định trêu tức tôi đấy hả, cô có biết là cô vừa ký vào hợp đồng không…??
Vân cười cười hỏi Khoa.
- Đúng, tôi đã ký thì sao…??
Khoa thấy nó chẳng coi lời của anh ra gì cả, anh nhếch mép lên, anh xé một tờ giấy ra, anh định viết hay ghi cái gì đấy thì Vân đưa cho anh một tập giấy và bảo.
- Tôi đã đánh máy và dịch xong cho anh rồi đây…!!!
Khoa kinh ngạc, cả một chồng hồ sơ thế kia, nó có làm cả ngày cũng không xong, sao chỉ trong vòng có mấy tiếng mà nó đã hoàn thành là thế nào.
Anh nghi ngờ hỏi nó.
- Cô có chắc là mình làm cẩn thận không đấy…??
Vân nheo nheo mắt bảo Khoa.
- Anh không tin khả năng của tôi à, vậy tôi sẽ nói lại ý chính cho anh nghe nhé…!!!
Khoa ngồi xuống cái ghế của mình, anh nói.
- Cô nói đi, tôi đang nghe đây…!!!
Vân cầm cái Laptop của Khoa, nó khởi động lại máy, nó mở cái file văn bản mà nó đã lưu, nó bắt đầu nói.
Khoa chăm chú ngồi nghe, anh kinh ngạc về khả năng của nó, anh càng ngày càng tò mò về nó, xem ra anh đã đánh giá thấp khả năng của nó.
Nó kết thúc bài thuyết trình của mình, nó hỏi Khoa.
- Anh thấy thế nào…??
Anh thờ ơ bảo.
- Cũng không tệ…!!!
Vân hơi tức, vì bao công sức và tâm huyết của nó, thế mà cái tên này chỉ nói được có thế thôi sao.
Nhưng nó không lấy đó làm buồn, vì nó đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, he he he, không phải là nó có thể về nhà hay sao.
Nó nhìn Khoa, nó xin phép.
- Tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà anh giao cho tôi rồi, anh có thể cho tôi về chứ…??
Khoa hỏi nó.
- Cô có biết là cô phải làm ở đây ít nhất là tám tiếng không, cô mới chỉ làm được có mấy tiếng mà đã đòi về là thế nào…!!!
Vân ngán ngẩm bảo.
- Nhưng mà tôi đói lắm rồi, tôi cần phải đi ăn, không lẽ anh bắt tôi phải nhịn đói hay sao…??
Khoa xem đồng hồ, anh thấy cũng đã đến giờ cơm chưa rồi, anh bảo nó.
- Chúng ta cùng đi ăn chứ…??
Vân kinh ngạc hỏi Khoa.
- Anh đùa tôi à, tôi mà đi cùng anh, mấy nhân viên ở đây họ dị nghị tôi thì sao, tôi sợ gặp phải cái cảnh như sáng nay lắm…???
Khoa trêu Vân.
- Không lẽ một người táo bạo và coi trời bằng vung như cô mà cũng biết sợ cơ à…??
Vân không thèm chấp, nó bảo.
- Anh cứ nói cho sướng miệng đi, còn tôi phải đi ăn đây…!!!
Nói xong câu đó, nó bỏ đi luôn, Khoa cũng theo sau nó.
Trong khi anh đi lấy xe, Vân đã đi được một đoạn xa rồi, nó muốn tìm một cái quán nào đó để ăn cơm.
Nó xoa xoa vào bụng, mắt của nó nhìn giáo dác xung quanh, nó cầu là có cái gì để cho nó ăn vào lúc này, nếu không nó chết mất.
Nó đi dọc hai hàng cây, nó thấy có một cái quán nhỏ, nó liền bước vào, nó gọi cho mình một tô phở, nó xo đũa và ngồi chờ.
Vân nhìn ra đường, nó muốn xem người đi qua đi lại cho đỡ buồn, nó thấy có một bà già muốn sang bên này nhưng giao thông đông quá làm cho bà sợ.
Vân bỏ đôi đũa xuống bàn, nó tìm cách sang bên kia đường vì nó muốn giúp bà lão.
Vân nhìn bà lão trước mặt mình, nó ân cần hỏi.
- Bà có cần cháu đưa sang bên kia không…??
Bà lão nhìn nó kinh ngạc, bà bảo nó.
- Vậy thì cám ơn cháu nhé…!!!
Vân cầm tay của bà cụ, nó đỡ bà sang bên kia đường, nó cười tươi với bà khi sang đến nơi, nó bảo.
- Bây giờ thì bà có thể đi được rồi đấy…!!!
Bà lão nhìn nó, bà hỏi.
- Cháu làm ơn chỉ cho ta biết công ty sản xuất bia rượu Đức Tiến ở đâu được không…??
Vân ngạc nhiên hỏi bà cụ.
- Bà hỏi công ty của cháu làm gì…??
Bà cụ cũng kinh ngạc nhìn nó, vì sao một cô gái trẻ như thế này lại làm việc trong một công ty sản xuất bia rượu.
Bà kia vui mừng hỏi nó.
- Cháu làm việc ở đó thật à, vậy thì may quá cháu có thể đưa ta đi không…???
Vân đói quá rồi, cái bụng của nó xôi lên, nó nhăn nhó bảo bà cụ.
- Bà có thể vào ăn cùng cháu không, khi nào ăn xong cháu sẽ đưa bà đi…??
Bà lão nhìn cái mặt nhăn lại vì đói của nó, bà phì cười bảo.
- Cháu không ngại khi mời một người lạ như bà hay sao…??
Nó tươi cười và lễ phép trả lời.
- Trông bà cũng giống như ông bà của cháu thôi, cháu chỉ mời bà có một bát phở thì có sao đâu…!!!
Bà kia cười bảo nó.
- Thế thì phiền cháu vậy…!!!
Nó liền cầm tay của bà cụ, nó đưa bà vào cái quán lúc nãy, nó hỏi bà ăn gì để nó gọi.
Bà kia lắc đầu bảo nó.
- Bà đùa cháu thôi, bà không có đói, cháu có thể gọi cho bà một cốc nước cũng được…???
Vân liền gọi cho bà một tách cà phê sữa, còn nó hoàn thành nốt tô phở, xong đâu đấy nó đưa bà lão về công ty của nó.
Bà kia hỏi nó.
- Cháu làm gì ở trong công ty này…??
Vân ngán ngẩm bảo.
- Cháu chỉ dịch giúp tài liệu thôi…!!!
Bà không tin một con bé trẻ như thế này lại có thể giỏi như thế, bà hỏi nó tiếp.
- Giám đốc của cháu là Khoa đúng không…??
Vân thấy bà lão này hỏi nó nhiều thứ quá, chưa hết ngay cả giám đốc của nó là ai bà cũng biết, nó tò mò muốn hỏi bà này xem bà có quan hệ gì với công ty của nói.
Vân lễ phép trả lời bà lão.
- Vâng, nhưng tại sao bà lại biết anh ấy và bà tới công ty của cháu có chuyện gì không…???
Bà già kia cười bảo Vân.
- Bà biết rõ về công ty của cháu vì bà có người thân làm ở đây…!!!
Vân gật đầu ra vẻ là đã hiểu, nó cười nói.
- Vậy thì mời bà theo cháu, cháu nghĩ cũng sắp đến giờ làm việc vào ca chiều rồi…!!!
Bà lão nhìn Vân, bà mỉm cười, bà nghĩ cô bé này tốt bụng đấy, trong mắt bà có một cái gì khang khác khi trông thấy nó lần đầu tiên.
Vân chào bác bảo vệ và đưa bà già kia vào trong.
Bà hỏi nó.
- Cháu tên là gì…??
Vân lễ phép trả lời.
- Dạ, cháu là Vân, bà cũng có thể cho cháu biêt tên của bà luôn được không ạ…??
Bà mỉm cười bảo nó.
- Tên của bà là Thu Hoa, cháu cứ gọi bà là Hoa đi cho tiện…!!!
Vân còn chưa kịp nói gì thì Khoa đến, anh ta vừa nhìn thấy bà Hoa, anh ngạc nhiên hỏi.
- Sao bà lại đến đây, cháu đã bảo là bà đợi cháu ở nhà rồi kia mà…??
Vân kinh ngạc, bà Hoa là bà của tên này sao, híc, lẽ ra nó phải nghĩ ngay ra từ đầu mới phải vì bà ấy biết rõ về Khoa thế cơ mà.
Nó nhăn nhó hỏi bà Hoa.
- Bà lừa cả cháu, sao bà không nói cho cháu biết bà là bà của anh Khoa…???
Bà Hoa hối lỗi nói.
- Bà xin lỗi, chỉ là bà không muốn người ta biết mình là ai thôi…!!!
Vân cũng thông cảm, nó không trách, vì nó cũng không thích những người hay khoe khoang về mình cũng như gia thế của mình.
Khoa cũng kinh ngạc không kém, anh hỏi bà của mình.
- Làm thế nào mà bà quen Vân…???
Bà hiền từ nhìn Khoa, bà trả lời.
- Cô bé này đã giúp bà băng qua đường nên bà quen nó…!!!
Khoa nhìn Vân biết ơn, anh bảo.
- Cám ơn cô nhé…!!!
Vân thờ ơ bảo Khoa.
- Anh có thể vì cái ơn này mà bớt cho tôi một chút điều khoản được không…??
Khoa tuy muốn cảm ơn Vân thật, nhưng bớt cho nó ư, không đời nào anh làm vậy, anh đã mất gần cả đêm mới nghĩ ra được những điều đó, và trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, chưa chi đã kết thúc thì còn gì là hay nữa.
Bà Hoa nhìn Vân và Khoa đầy thú vị, trong ánh mắt của bà ánh lên một nụ cười, bà không nói gì, nhưng trong đầu của bà đã có một suy tính, bà nhìn ra ngoài trời, bà như đang thì thầm với ai đó.
Khoa nhờ Vân đi pha cho anh hai tách trà, nó ngán ngẩm quá, nhưng cũng đành phải đi, vì nó biết nếu nó mà cãi thì tên kia lại lấy cớ mà phạt thêm tiền cho nó thì khổ.
Nó lấy hai túi trà và cho vào hai cái túi lọc, xong nó đổ nước nóng vào, rồi bưng vào phòng cho Khoa và bà Hoa uống.
Nó mời hai người, nó định rút lui để cho họ nói chuyện thì bà Hoa hỏi nó.
- Cháu có thể đến nhà bà chơi chứ…???
Cả Khoa và Vân đều kinh ngạc như nhau, Vân không hiểu bà Hoa mời nó tới nhà bà làm gì, còn Khoa nhìn bà mình khó hiểu, bà lại đang định âm mưu gì nữa hay sao.
Vân cười cười bảo bà Hoa.
- Nếu bà vì cảm ơn cháu đã giúp bà thì không cần đâu ạ…!!!
Bà Hoa nói.
- Dù cháu không giúp bà thì bà cũng muốn mời cháu tới nhà của bà chơi, cháu sẽ đến chứ, cháu đừng từ chối tấm lòng của bà, nếu không bà sẽ buồn lắm…!!!
Vân khổ sở, vì nó không muốn bà phật lòng, nhưng đến nhà của tên kia chơi ư, híc, nó ngại lắm, nó sợ người ta lại bảo nó lợi dụng mối quan hệ với Khoa để anh tuyển dụng nó.
Bà Hoa nhìn nó nhăn nhó như vậy, bà nói thêm.
- Bà không cho cháu từ chối đâu, cháu và Khoa cùng đi luôn với bà nhé, nói thật là bà vừa mới về nước, nên muốn cháu đến chơi cho vui cửa vui nhà, một mình bà trong căn nhà đó buồn lắm…!!!
Vân lúng túng, nó không biết nói gì vào lúc này, Khoa bảo nó.
- Bà đã nói vậy thì cô cũng nên đến nhà tôi cho bà vui lòng, nếu không ngày nào tôi cũng nghe bà nhắc đến cô thì tôi cũng không được yên…!!!
Vân nói mát.
- Anh hay quá ha, bây giờ anh lại ép tôi làm việc này nữa hả, tôi chỉ đồng ý và vâng lời với anh vì công việc thôi, còn việc riêng tư của anh thì mặc anh…!!!
Bà Hoa thấy nó từ chối mình, bà buồn buồn bảo nó.
- Ngay từ lần đầu gặp cháu, ta đã mến cháu rồi, không lẽ cháu không thể coi ta như là ông bà của cháu ở nhà hay sao…??
Vân hốt hoảng nói.
- Bà đừng hiểu lầm cháu, chẳng qua cháu không muốn người ta dị nghị hay hiểu lầm cháu thôi…!!!
Bà Hoa nhìn nó, bà cười và bảo nó.
- Cháu ngốc thế, cháu là một cô bé tốt bụng, ai người ta dám bàn ra tán vào, nghe lời bà chiều nay tới nhà của bà chơi đi…!!!
Vân bị bà ép quá, Khoa lại nói thêm vào.
- Vâng, chiều nay khi xong việc cháu sẽ đưa cô ấy đến…!!!
Khoa cho người đưa bà của mình về, trước khi đi bà Hoa còn dặn Vân thêm một lần nữa là nhấ t định nó phải tới nhà của bà chơi vào chiều nay.
Nó nhìn bà Hoa đi về mà lắc đầu cười khổ, Khoa bảo nó.
- Cô giỏi nhỉ, bà tôi là một người khó tính thế mà chỉ vừa mới gặp cô bà đã thích cô là thế nào…??
Vân bực mình bảo Khoa.
- Sao anh không đi hỏi bà của anh, anh hỏi tôi làm gì, đúng là một tên ngốc…!!!
Khoa cũng bực mình không kém, anh quát Vân.
- Con nhỏ này, cô dám ăn nói với sếp của mình như thế hả, cô có tin là tôi tăng thêm tiền bồi thường cho cô không…??
Vân ôm đầu, nó nói gì hay làm gì cũng phải canh đe, nó mệt mỏi với cuộc sống kiểu này lắm rồi, nó tự hỏi là bao giờ nó mới thoát khỏi tên Khoa này.
Vân được Khoa chở về nhà của anh chơi, trên đường đi, anh hỏi nó.
- Cô có muốn đi đâu chơi vào cuối tuần này không…??
Vân chán nản bảo.
- Tôi không muốn đi đâu cả, tôi ở nhà để ngủ thôi…!!!
Khoa phì cười hỏi nó tiếp.
- Không lẽ ngoài ăn và ngủ, cô không còn cách nào để giải trí à…??
Vân bực mình đáp.
- Việc đó có liên quan đến anh à…!!!
Khoa cười cười bảo nó.
- Tất nhiên là không liên quan đến tôi, chẳng qua tôi hỏi cô cho vui thôi…!!!
Vân mai mỉa.
- Anh có hứng quá nhỉ, chuyện riêng tư của nhân viên của mình anh cũng muốn biết…!!!
Khoa bực mình nói với Vân.
- Con nhỏ này, người ta quan tâm tới cô nên người ta mới hỏi, cô lại có thái độ đó là sao…!!!
Vân giả vờ hối lỗi, nó nói.
- Dạ, cho em xin lỗi sếp, chẳng qua hôm nay em thấy sếp tự nhiên tốt với em quá nên em ngạc nhiên quá đỗi thành ra mới như vậy…!!!
Khoa lắc đầu chào thua, con nhỏ này mồm mép khiếp quá, anh nói gì nó cũng tìm cách vặn lại anh, anh không hiểu có ông chủ nào mà phải nhường nhân viên như anh không, mặc dù đã nhiều lần anh muốn xa thải nó đi cho rồi, nhưng không hiểu sao anh không làm được, một phần vì nó là một con bé có tài năng, một phần vì anh có hứng thú với nó.
Vân thấy Khoa im lặng không nói gì nữa, nó thích chí nó mỉm cười, nó lẩm bẩm.
- Cho anh chết, ai bảo anh cứ hay tìm cách bắt chẹt tôi, nếu không phải là vì bà của anh tôi đã tìm cách hành anh cho bõ ghét rồi, hứ, đồ làm tàng…!!!
Chiếc xe dừng lại, Khoa bảo Vân.
- Phiền cô bước xuống, và bấm chuông cửa dùm tôi vì đã tới nhà của tôi rồi…!!!
Vân mở cửa và bước xuống xe, nó nhìn ngôi nhà trước mặt mình mà kinh ngạc, to và đẹp quá giống như một cung điện vậy.
Nó bước lại, nó bấm nút, một lúc sau có một cô giúp việc ra mở cổng cho nó, cô ta hỏi nó.
- Cô tìm ai…??
Vân chán ngán bảo cô ta.
- Tôi không tìm ai cả, tôi chỉ bấm hộ chuông cửa cho cái tên kia thôi…!!!
Khoa nghe nó nói mà bực hết cả mình, con nhỏ này nó khinh anh quá, anh ở đây mà nó dám nói hỗn với anh là thế nào, hai bàn tay của anh siết lại, anh nghĩ mình phải tìm cách hành con nhỏ kia cho bớt láo toét đi.
Anh bấm còi xe, chị giúp việc mới nhận ra anh, chị ta vội mở cánh cổng cho rộng ra, anh lái xe vào, Vân cũng bước theo trước con mắt ngạc nhiên của chị giúp việc.
Bà Hoa thấy Vân đến chơi, bà cười cười, bà hỏi nó.
- Thế nào cháu, hai đứa nói chuyện vui vẻ chứ…??
Vân ghét nhất là tên Khoa này, vì hắn hay tìm cách hành hạ nó, nhưng không lẽ lại đi nói xấu anh ta trước mặt bà của anh ta nên nó đành nói trớ đi.
- Dạ, cũng bình thường thôi ạ…!!!
Bà Hoa nheo nheo mắt hỏi nó.
- Sao thế, hai đứa lại cãi nhau à…??
Vân chối biến.
- Dạ, không có đâu ạ, chẳng qua là làm cả ngày nên bọn cháu hơi mệt thành ra cả hai không có gì để nói với nhau…!!!
Bà Hoa gật gù ra vẻ bà đã hiểu, bà mời nó.
- Cháu ở lại đây ăn cơm luôn nhé…!!!
Vân cảm thấy ngại, vì nó đến đây chơi là không muốn bà Hoa phiền lòng thôi, còn ở lại để ăn cơm nó thấy không tiện, nó đang định từ chối thì bà Hoa đã nói.
- Cơm canh bà đã cho người chuẩn bị rồi, nên cháu đừng tìm cách từ chối bà…!!!
Vân lắc đầu kêu khổ, sao lần nào bà cũng ép nó thế nhỉ.
Bà âu yếm hỏi nó.
- Cháu đang sống ở đâu…??
Vân lễ phép trả lời.
- Dạ, cháu đang thuê một căn gác nhỏ để sống…!!!
Bà mỉm cười và nhìn nó cho thật kỹ, bà bảo nó.
- Cháu có thể dọn về nhà của bà để sống không…??
Vân đang uống cốc nước mà bà Hoa đưa cho nó, nó bị sặc nước do lời đề nghị của bà Hoa.
Nó kinh ngạc hỏi bà Hoa.
- Sao bà lại đi mời một người lạ như cháu về nhà, bà không sợ kẻ xấu hay sao…??
Bà Hoa cười cười bảo nó.
- Vậy là cháu đồng ý về đây rồi đấy nhé, ở đây có nhiều phòng trống lắm nên cháu tha hồ mà chọn, bà rất vui nếu cháu về đây…!!!
Vân sửng sốt, nó chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào giống như bà Hoa cả, sao chỉ gặp nó có một lần mà bà đã ép nó đến nhà bà chơi, chưa hết bà còn ép nó tới đây sống cùng bà là thế nào.
Nó vội nói với bà Hoa.
- Cháu xin lỗi, cháu không thể nào tới đây ở cùng bà được đâu…!!!
Bà Hoa không lý gì đến lời từ chối của nó, bà hỏi nó.
- Tại sao cháu cứ từ chối ta mãi thế, cháu yên tâm ta không cho cháu ở không đâu, mà ta có việc làm cho cháu đấy…!!!
Vân không muốn đến đây sống một chút nào, nó nghĩ phải gặp cái tên Khoa kia cả ngày lẫn đêm chắc là nó sẽ phát điên hay phát rồ lên mất.
Nó cười hối lỗi nó bảo bà Hoa.
- Mặc dù vậy cháu cũng không thể nào tới đây sống được…!!!
Bà Hoa liền nắm ngay lấy tay của nó, bà buồn buồn bảo nó.
- Cháu không thể vì thấy ta già cả mà đến đây cho ta vui sống hay sao, Khoa thì đi làm suốt cả ngày nên ta cảm thấy cô đơn lắm, ta thích cái tính nhí nhảnh, trẻ con và vui tính của cháu, hãy vì ta mà suy nghĩ lại nhé, ta sẽ rất buồn nếu cháu từ chối ta…!!!
Vân khổ sở bảo bà Hoa.
- Cháu quý bà và yêu bà như bà ngoại của cháu ở nhà, nhưng điều này không có nghĩa cháu có thể đến đây ở…!!!
Bà Hoa hỏi nó.
- Tại sao lại không thể được…??
Vân cũng hơi buồn bảo bà...