* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Cô Dâu Bỏ Trốn Full - MySweetLovelyDay

nhỏ khi phải sống một mình.
Chiếc va ly màu đỏ được dựng gọn ở góc bên trái của căn phòng. Vân do lười nấu nướng nên bếp lúc nào cũng lạnh tanh. Chỉ có một đôi đũa làm bằng gỗ được tô sơn mài và hai chiếc bát con trên kệ. Vân do sống một mình nên con nhỏ chỉ mua độc nhất một chiếc nồi con. Có nấu nướng hay muốn ăn gì mà từ hai món trở lên. Vân phải nấu từng món ăn một trước. Phòng tắm dùng chung với mọi người trọ ở đây. Tuy hơi bất tiện nhưng cũng có cái hay của nó. Vân nhớ những hôm trời mưa, con nhỏ vừa bưng chậu quần áo vừa chạy thật nhanh lên lầu vì sợ ướt.
Cuộc sống ở đây còn nhiều điều mới mẻ và có nhiều thứ mà Vân phải học. Vân đã quen với không khí ồn ào và nhiệt độ nóng bức ở trong phòng. Ở đây không có lúc nào được yên tĩnh, từ sáu giờ sáng hôm nay đến sáu giờ sáng hôm nay tiếng cười nói của mọi người xung quanh lúc nào cũng vang vọng lên. Lần đầu tiên đến ở con nhỏ gần như thức trắng đúng một tuấn nhưng kể từ sau đó Vân ngủ như một con heo. Con nhỏ còn cảm thấy thiếu vắng nếu như không nghe tiếng cười trong trẻo và chất phác của những người lao động ở xung quanh đây.
Vân quen biết nhiều người và hay lên phòng của mấy chị công nhân chơi. Họ hay cho Vân quà và có nấu món gì ngon cũng bưng cho con nhỏ. Tình cảm nồng nàn thắm thiết của những người đi làm ăn xa quê và thiếu vắng tình thân đã làm cho họ xích lại gần nhau hơn.
Nay phải xa họ làm cho Vân thấy nhớ và thấy yêu hơn căn phòng trọ của mình. Vân từng nghe nhà thơ Chế Lan Viên viết về điều này. Lúc đầu bạn có thể ghét và có thể không quen nhưng khi xa rồi mọi thứ lại trở nên thân thương và nhớ đến quặn lòng.
Vân đến vào buổi chiều nên mọi người đều đã đi làm hết cả. Vân không có cơ hội chào ai. Con nhỏ tự hứa với lòng là khi nào rảnh dỗi Vân sẽ quay về chào lại họ sau.Vân buồn rầu nhìn lại căn phòng trọ lần cuối. Con nhỏ thở dài bảo Duy.
- Không biết bao giờ em mới có thể quay lại đây…??
Duy bực mình hỏi.
- Em muốn quay lại đây lắm hay sao…??
- Tất nhiên rồi. Cuộc sống tự lập bao giờ cũng thú vị hơn…!!!
Duy gõ đánh cốp một cái vào đầu của Vân. Anh chàng gắt.
- Em có bị điên không hả. Sao ở khách sạn sung sướng và đầy đủ tiện nghi không muốn mà lại muốn đến khu ổ chuột này ở là sao…??
Vân chán nản bảo.
- Ở khách sạn em không quen. Em chỉ muốn ở một nơi yên tĩnh và thoải mái mà thôi…!!!
- Hay là anh thuê cho em một căn biệt thự để em sống ở đó nhé…!!!
Vân lắc đần nói.
- Nếu thế em lại càng không muốn. Làm như thế kì lắm…!!!
- Có gì đâu mà kỳ. Em không thích thì chuyển chỗ ở có sao đâu…!!!
- Thôi chúng ta dẹp chuyện này sang một bên đi. Anh có muốn đi chơi ở đâu không…??
- Anh vừa mới sang đây nên không biết nhiều chỗ. Chắc là anh phải nhờ em làm hướng dẫn viên du lịch…!!!
Vân phì cười nói.
- Anh nhờ nhầm đối tượng rồi vì chính em cũng là người lạ ở đây. Mặc dù ở đây đã lâu nhưng em không có thời gian đi khám phá xung quanh…!!!
- Vậy em có gợi ý gì không…??
Vân nắm lấy tay của Duy lắc lắc con nhỏ vô tư hỏi.
- Hay chúng ta đi nhà sách nhe anh. Đã lâu rồi em không đến đó…!!!
Chưa bao giờ Duy thấy Vân gần gũi như thế này. Anh chàng dịu dàng hỏi.
- Em muốn đến đó thật à…??
- Vâng…!!!
- Nếu thế chúng ta đi thôi…!!!
Con đường dẫn vào phòng trọ của Vân nhỏ hẹp nên chiếc xe ô tô màu đen bóng của Duy không thể đi vào. Anh chàng bảo anh tài xế đợi hai người ở ngoài. Vân sắp xếp hết tất cả quần áo, mấy cuốn sách và khung hình vào va ly. Vân mâm mê đôi đũa và hai cái bát con. Con nhỏ ngượng ngập hỏi Duy.
- Em phải làm gì với chúng đây…??
- Còn làm gì nữa. Em nên bỏ chúng lại em cầm theo làm gì…!!!
Vân thì thầm bảo.
- Tam biệt nhé. Hy vọng người chủ sau sẽ đối xử tốt với các em…!!!
Căn phòng tràn ngập kỷ niệm. Từ chiếc bát, cái nối, đôi đũa, chiếc chiếu trúc, chăn màn được Vân gập gọn để ở một góc. Con nhỏ quyến luyến không muốn xa nó. Vân chán nản kéo va ly ra cửa. Trước khi đi Vân còn quay lại nhìn thêm một lần nữa. Duy nắm bàn tay của Vân lôi đi. Anh chàng giục.
- Em đừng buồn. Rồi em sẽ có cơ hội quay lại đây thôi…!!!
- Em biết là thế nhưng mà phải xa nó em không nỡ. Hay là anh cho em về đây sống nhé…!!!
Duy cáu tiết gắt.
- Em có bị điên không hả. Đi nhanh lên…!!!
Duy khép cửa căn phòng trọ của Vân lại. Anh chàng bảo.
- Em có lê nổi chiếc va ly không. Nếu không để anh lôi hộ cho…??
- Không cần đâu anh. Em có thể tự làm được vì nó cũng không nặng lắm…!!!
Duy quan sát cảnh vật xung quanh nhà trọ. Đây phải gọi là một khu ổ chuột theo đúng nghĩa đen của nó. Những mái nhà cấp bốn thấp và bé nhỏ được xây tạm bợ dùng cho khách đến thuê ở. Nước mưa làm cho sân bị úng nước. Bọn trẻ con trong xóm đang nghịch ngợm và đang vày nước. Chúng nó thả những chiếc thuyền giấy trên vũng nước đục ngàu đất, mặc kệ bị mẹ và bố rầy la.
Duy chưa bao giờ được nhìn thấy những cảnh như thế này ở trong đời. Anh chàng hiếu kỳ quan sát những tấm mái tôn bị bào mòn theo thời gian nên bị gãy nát và bị thủng đôi chỗ. Duy không hiểu tại sao người ta có thể sống và sinh hoạt trong những căn nhà bé tí tẹo như thế kia.
So với cuộc sống xa hoa của Duy thì những người sống ở đây khổ sở quá. Anh chàng thở dài hỏi Vân.
- Tại sao em không thuê một căn phòng trọ nào tử tế hơn chỗ này mà ở có phải hơn không…??
Vân giải thích.
- Tuy hơi khổ cực một chút nhưng em có thể tiếc kiệm được rất nhiều tiền vì giá thành ở đây không đắt lắm…!!!
- Anh thấy chẳng yên tâm chút nào cả, nhìn những căn phòng như sắp bị đổ kia xem, kỹ thuật xây dựng kém quá, chưa hết anh đi trên cầu thang mà cảm tưởng như đang bị động đất…!!!
Vân phì cười trêu Duy.
- Anh làm sao mà hiểu được. Sống ở đâu thì quen ở đấy thôi. Anh mau về khách sạn của anh đi công tử…!!!
Duy cốc cho Vân thêm một cái nữa. Anh chàng đe dọa.
- Em mà gọi anh thêm một lần là “công tử” nữa là chết với anh…!!!
Vân nhăn nhó xoa vào chỗ đau. Con nhỏ phồng mồn lên cãi.
- Em nói có gì là sai đâu mà anh lại đánh em…??
- Em cứ thử ở vào hoàn cảnh của anh đi rồi biết…!!!
Mấy cô đi bán rau ở chợ mỉm cười chào hỏi Vân. Con nhỏ lễ phép chào hỏi lại. Họ tò mò nhìn chàng trai đi cùng với Vân. Họ muốn hỏi con nhỏ đó là ai nhưng lại ngại không dám. Vân biết họ muốn hỏi con nhỏ về mối quan hệ của Duy với Vân lắm. Mặc dù miệng của họ nói chuyện và hỏi Vân nhưng ánh mắt của họ đang nhìn cả về phía của Duy.
Duy thấy họ nhìn mình chằm chằm không ngượng ngùng gì cả. Anh chàng cảm thấy gai cả người. Duy hối thúc Vân.
- Chúng ta đi thôi…!!!
Vân vẫy tay chào tạm biệt họ. Duy bỏ đi trước. Vân lẽo đẽo theo sau. Lúc này hai người mang hai tâm trạng và hai suy nghĩ khác nhau. Duy lo lắng vì từ lúc Tuấn Anh sang đây, anh ta đã có một thái độ để ý đặc biệt đến Vân. Duy thở dài vì trong lòng của anh chàng đang dối như tơ vò. Duy không biết phải làm gì vào lúc này.

Con đường trải nhựa ngập đầy đất đá. Vân kêu khổ vì đôi giày của con nhỏ cứ bị tuột lên tuột xuống. Vân dựng va ly vào tường bao loan. Con nhỏ cúi xuống buộc lại dây giày cho chặt. Con đường này chỉ đủ cho hai chiếc xe máy và một chiếc xe đạp tránh nhau. Duy rùng mình nghĩ đến cảnh Vân đi làm hay đi chơi về khuya một mình. Con nhỏ không sợ bị ai đó trấn lột hay giở trò đồi bại hay sao.
Vân thấy khuôn mặt đầy nghiêm trọng của Duy. Vân tò mò hỏi.
- Anh bị làm sao thế…??
- Anh đang nghĩ về trường hợp xấu nhất xảy ra với em khi em sống ở đây…??
Vân trấn an.
- Anh đừng lo. Anh không để ý thấy có một đồn cảnh sát gần con đường mà chúng ta vừa đi qua khi đi vào đây hay sao…??
- Anh vẫn biết là thế nhưng liệu em có kêu lên nổi không khi tên cướp bất thình lình bịp miệng của em từ phía sau…!!!
Vân hơi ớn khi hình dung ra cái cảnh đó. Đây là điều mà con nhỏ chưa bao giờ ghĩ tới và cũng chưa bao giờ nghĩ ra. Vân vẫn sống vô tư như cái bản tính vốn có của con nhỏ. Có lẽ nhớ thế mà con nhỏ sống yên ổn đến bây giờ.
Hai bức tường bao loan làm cho con đường bị thu hẹp nhỏ lại. Đây là một ngõ hẻm dài khoảng năm trăm mét, có hai cây cột điện được đặt và chia đều ra làm đôi. Vào ban đêm hai cái bóng đèn to được bật lên nên con đường lúc nào cũng sáng trưng. Vân hay cùng mấy chị ra ngoài ngõ nói chuyện những khi bị mất điện hay đi hóng gió. Cạnh đây có một công viên nhỏ. Vân khám phá ra nó không lâu. Con nhỏ thích thú mang sách và kẹo mút ra đó vừa đọc sách vừa nhấm nháp vị ngọt của kẹo khi nó tan trên đầu lưỡi. Vậy yêu thích và muốn ăn mọi loại kẹo. Thu thường hay gọi Vân là kẹo mút, đó là biệt danh của con nhỏ khi ở nhà.
Tuy bị gọi là ổ chuột nhưng vệ sinh ở đây rất sạch sẽ. Cảnh vật không được thoáng đãng và đẹp mắt lắm. Trên sân bày la liệt toàn xe là xe. Mùa mưa và mùa nắng làm cho những tấm bạt thêm đắt giá, chúng được phủ kín và che xe suốt ngày đêm. Đứng từ căn gác nhỏ của Vân nhìn xuống chỉ thấy một màu trằng phủ khắp xung quanh. Chiếc sân được dành sẵn một lối đi ở giữa, còn xung quanh dựng toàn xe. Vân không có xe đạp nên con nhỏ không phải quan tâm đến chuyện phải chiếm cho mình một chỗ và nơm nớp lo sợ phải khóa xe.
Vân lơ đãng nhìn cây xoài rũ xuống ở nhà bên cạnh chiếc tường bao loan. Vân chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân của ngôi nhà ba tầng mở cánh cổng màu xanh ra. Vân được chị nhân công cho biết ông ta là chủ tịch của phường. Diện tích đất trong nhà ông rộng rãi đến nỗi có thể xây dựng thêm mấy căn nhà ba tầng nữa. Trong vườn của ông ta trồng rất nhiều cây trái. Vân nhìn từng cây chuối, cây cam, cây xoài, cây táo xum xuê trĩu quả. Con nhỏ thấy nước dãi của mình đang tuôn cả ra ở trong miệng.
Những buổi chiều không phải làm gì Vân hay đứng lặng ở trên lầu nhìn sang. Vân ước một ngày có thể được vào thăm khu vườn của ông chủ tịch nhưng xem ra đó là điều không thể. Vân luôn lơ đãng và không chịu quan sát khi đi đường mà ánh mắt cứ nhìn đi đâu đó nên con nhỏ bị một thanh niên va vào người.
Anh ta trừng mắt quát.
- Con nhỏ này. Cô đi đứng như thế hả…??
Anh ta là một thanh niên khoảng 22 – 25 tuổi, tóc muối tiêu, ánh mắt láo liên, chiếc mũi gãy, trên má trái của anh ta có một cái sẹo nhỏ, quần áo ăn mặc y như một tên bụi đời chính cống. quần bò rách gối, bạc thếch, anh ta mặc một chiếc áo giả da cũng đã cũ nát.
Anh ta nhìn sững Vân rồi giật mình hỏi.
- Cô tên là gì…??
Vân kinh ngạc vì tên này làm cho con nhỏ khiếp sợ quá. Vân run rẩy nghĩ.
- Tên này chắc là đầu gấu chính cống đây. Mình nên tránh xa anh ta ra thì hơn…!!!
- Em xin lỗi…!!!
Tên đi cùng với anh ta cũng có ngoại hình và tướng tá không kém. Anh ta săm mấy hình con rồng và con hồ ngoằn ngèo trên hai cánh tay rám nắng được lộ ra do anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen. Anh ta mặc một chiếc quần kiểu lính ngụy màu xanh, chỉ khác một điều là khuôn mặt của anh ta dễ nhìn và ánh mắt không gian ác như tên kia mà thôi.
Bọn chúng nhìn Vân không chớp. Bọn chúng nhìn Vân vì Vân đẹp, đúng là Vân đẹp thật nhưng cái làm cho bọn chúng chú ý vì Vân chính là cô gái mà bọn chúng đang cần tìm theo lệnh của đại ca Dũng. Chúng đã săn tìm và ngồi rình mò trước cửa siêu thị của Vũ hai hôm nay mà không thấy. Trời xui đất khiến thế nào, chúng lại gặp được Vân ở khu ổ chuột này.
Duy đi trước, anh chàng đang tập trung suy nghĩ nên không để ý đến Vân nhiều. Đến khi nghe tiếng quát của tên kia. Duy mới giật mình quay lại. Thấy Vân bị hai tên du côn vây vào giữa. Duy lo sợ chạy đến hỏi.
- Các anh đang làm gì thế…??
Vân bị bọn chúng dọa đến nỗi con nhỏ sợ xanh cả mặt, mồ hôi úa hết cả ra trán. Vân không chịu nổi mùi thuốc lá do tên kia xả ra. Vân ấp úng gọi Duy.
- Anh…anh…!!!
Con n hỏ hoảng hốt nên thốt cũng không nên lời nữa. Duy đứng chắn trước mặt của Vân. Anh chàng lạnh lùng nói.
- Các anh muốn gì…??
Bọn chúng quan sát Duy từ đầu đến chân. Thấy Duy chỉ là một tên nhóc 17, 18 tuổi, từ quần áo, tóc tai và đôi giày mà Duy đang đi. Chúng phán đoán Duy là một công tử con nhà giàu, đẹp trai phong độ nhưng dám giây vào bọn chúng là không xong.
Tên mặc quần bò hất hàm bảo Duy.
- Tao muốn nói chuyện với con bé kia…!!!
- Cô ấy quen biết với anh hay sao mà anh đòi nói chuyện với cô ấy…??
Vân ấp úng nói.
- Em không hề biết họ. Đây chỉ là lần đầu tiên em gặp họ mà thôi…!!!
Duy nghiêm nghị.
- Anh đã nghe cô ấy nói rồi đấy. Cô ấy không có gì cần nói với hai anh cả…!!!
Tên mặc quần kiểu lính ngụy ung dung cười bảo.
- Mặc kệ em có muốn hay là không. Bọn anh vẫn có chuyện cần bàn với em một chút…!!!
Duy không muốn đôi co với bọn đầu đường xó chợ nên anh chàng lôi Vân đi. Hai tên kia đâu buông tha cho Vân dễ dàng thế, bọn chúng phải khó khăn và cực nhọc lắm mới gặp được Vân ở đâu nên bằng mọi cách bọn chúng cũng phải moi được tin tức gì từ con nhỏ và dằn mặt cảnh cáo con nhỏ.
Một tên đứng chắn ở đằng trước còn tên kia đứng chắn ở đắng sau. Duy cố kìm nén tức giận hỏi.
- Chúng tôi có gây thù chuốc oán gì với anh đâu mà hai anh cản đường chúng tôi làm gì…?
- Chú em không làm gì bọn anh cả nhưng cô gái này thì khác. Cô ta đụng vào người không nên đụng nên cần phải dạy bảo một chút…!!!
Duy thấy lùng bùng hết cả lỗ tai. Tuy Duy biết Vân là một cô gái thẳng tính, hiếu động và có tính không sợ trời không sợ đất nhưng đi giây và gây thù với bọn xã hội đen thì đó là điều mà anh chàng không bao giờ tưởng tượng nổi. Vân há hốc mồn ra vì sửng xốt tột độ. Con nhỏ lắp bắp hỏi.
- Anh…nói gì em không hiểu…??
Tên kia khoanh tay trừng mắt gằn từng tiếng.
- Lẽ ra điều này em phải rõ hơn bọn anh chứ. Em làm gì mà không nhớ hay sao…??
Vân đứng bất động trong mấy phút. Con nhỏ không tài nào nhớ nỗi là đã gặp bọn này ở đâu và làm gì khiến cho bọn này phật lòng đến nỗi bị bọn chúng tìm cách trả thù như hôm nay.
- Em xin lỗi nhưng đây là lần đầu tiên em gặp hai anh nên em nghĩ có lẽ hai anh tìm nhầm người rồi…!!!
Tên mặc quần bò rút một tấm ảnh trong túi áo ra. Do bọn chúng lãnh tránh nhiệm tìm thông tin về Vân nên lúc nào ảnh của con nhỏ cũng được bọn chúng mang bên người. Sau khi so sánh cô gái ở trong ảnh với Vân. Chúng gật gù vì hoàn toàn trùng khớp, vậy là không hề có sự hầm lẫn nào ở đây. Duy đẩy Vân đứng sang bên cạnh. Sự tức giận của anh chàng đã lên đến đỉnh điểm. Duy nhếch mép hỏi.
- Các anh có định nhường đường cho chúng tôi đi không…??
Tên quần bò nhạt nhẽo nói.
- Xin lỗi. Anh mày không thể dễ dàng cho hai người đi bỏ đi như thế được…!!!
Duy bẻ các khớp ngón tay kêu răng rắc. Anh chàng hất hàm hỏi.
- Vậy là hai anh muốn đánh nhau…!!!
Vân sợ hãi níu lấy cánh tay của Duy. Con nhỏ khuyên.
- Bỏ đi anh. Chúng ta nên đi thì hơn…!!!
Mặc dù đây là ngõ hẻm nhưng cũng có người đi qua kẻ đi lại. Hai tên kia thấy ra tay vào lúc này không hay vì chỉ cần Vân kêu lên là bọn cảnh sát ở đồn bên cạnh đường sẽ phóng sang đây bắt bọn chúng. Chúng đành nín nhịn chờ cơ hội sau.
Vân run run dựa vào Duy. Đôi chân của Vân rã cả ra con nhỏ tí nữa là khụy xuống. Đây là lần đâu tiên trong đời Vân mới cảm thấy sợ hãi như thế này. Duy vỗ nhẹ vào bàn tay của Vân. Anh chàng an ủi.
- Không sao đâu em. Mọi chuyện đã qua cả rồi…!!!
Con nhỏ cười mếu xệch.
- Em hãi quá anh ạ. Không ngờ em sống ở đây gần nửa tháng mà lần đầu tiên em mới gặp phải tình huống này…!!!
Duy quay lại nhìn hai tên ban nãy. Duy thấy bọn chúng đang nhìn Vân và Duy. Chúng đang thì thầm bàn tán to nhỏ điều gì đó. Duy thấy lo lắng và bất an cho Vân. Duy cảm nhận trong chuyện này có chuyện gì đó không được ổn lắm. Theo óc suy đoán của Duy. Nếu chỉ là va chạm bình thường đối với bọn xã hội đen đúng là khó chịu và khó mà tha thứ thật. Bọn chúng sẽ chửu và đánh người va vào bọn chúng. Nhưng tại sao chúng lại lôi một tấm ảnh và săm xoi nhìn kỹ Vân làm gì. Không lẽ con nhỏ này đã làm gì mà bọn kia cần phải xử và muốn làm hại con nhỏ.
Duy lẩm bẩm nói.
- Mình nhất định phải điều tra kỹ chuyện này và cho người bảo vệ Vân khi con nhỏ đi ra đường. Bây giờ mình thấy nguy hiểm đang rình rập ở khắp mọi nơi…!
Nhà sách mà Vân và Duy đến là một nhà sách to nhất của thành phố. Nhà sách được chia làm ba tầng. Tầng một bán sách, tầng hai bán tạp hóa. Tầng ba bán quần áo và những thứ linh tinh. Vân không có ý định mua sắm gì ở đây. Con nhỏ chỉ muốn chọn vài cuốn sách về nhà đọc.
Vân hít lấy hương thơm nồng nồng của những cuốn sách mới được in và mới được xuất bản. Vân quan sát xung quanh. Ở đây tràn ngập người và người, già trẻ, gái trai đều có. Họ đa số đến đây để đọc sách và mua hàng hóa là chính. Nhìn mấy đứa trẻ con đang ngồi la liệt ở dưới đất để đọc truyện. Vân hứng thú hỏi Duy.
- Anh có muốn đọc truyện tranh không…??
Duy phì cười hỏi lại.
- Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích truyện của con nít thế…??
- Em nghĩ điều này đâu quan trọng về tuổi tác. Mai sau dù em có già em cũng đọc truyện tranh và sách cho thiếu nhi như thường…!!!
Duy lắc đầu không nói gì. Anh chàng bảo Vân.
- Em cứ đọc đi nhé. Anh ra đằng kia tìm mấy cuốn sách về kinh tế…!!!
- Vâng. Anh cứ đi đi. Lúc nào anh muốn về nhớ gọi cho em đấy…!!!
- Anh biết rồi…!!!
Tầng hai của nhà sách khá rộng. Vân ước lượng có khoảng hơn năm mươi kệ sách được trưng bày những kiểu sách thuộc nhiều thể loại khác nhau. Đầu tiên Vân lướt qua kệ sách truyện tranh.

Con nhỏ khó khăn lắm mới chen chân vào nổi. Vân bị một thằng nhóc to béo va vào người. Nó cười toe nói.
- Em xin lỗi…!!!
Vân mỉm cười bảo.
- Không sao…!!!
Vân căng mắt đọc những tựa đề truyện được in nhỏ xíu ở gáy của những cuốn truyện. Truyện tranh thường mỏng và to chỉ bằng một phiến lá nhỏ nên rất khó theo dõi. Con nhỏ hứng thú chọn mấy cuốn “Thần đồng đất việt” và mấy cuốn truyện tranh “Thám tử lừng danh conan”.
Xong đâu đấy Vân tìm đến kệ sách văn học. Có nhiều sách mới được xuất bản quá. Vân lại không có thời gian nên con nhỏ chỉ chọn những cuốn sách mỏng. Vân hâm mộ “Harry Potter”. Vân muốn mua lắm nhưng sợ không mang theo đủ tiền. Vân biết là Vân muốn mua bao nhiêu Duy cũng vui lòng trả cho mình. Nhưng con nhỏ...

<< 1 ... 45 46 47 48 49 ... 60 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status