* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Full

anh Hưng gõ gõ tay vào tolet kêu mở cửa ra đi anh Hưng nè…Thì 3 thằng chó đẻ đó nó lao vào đánh anh Hưng bất ngờ…em chỉ nghe ở ngoài tiếng bụp bụp rồi va chạm thôi nhưng đủ hiểu là anh Hưng bị bọn chó đó đánh lén…1 lúc sau thì nghe tiếng anh nào đó hét dừng lại…em tưởng bạn anh Hưng hay anh bảo vệ ở Nhà Nghỉ…ai ngờ lại là anh…Rồi về sau anh biết rồi đấy… – Em lại rít hơi thuốc, trên mắt vẫn ngấm vài giọt nước mắt…đôi mắt em giờ đỏ hoe…
Tui lấy ổ bánh mì ngọt đưa cho cô bé…Ăn 1 chút đi gái…chắc cũng đói rồi…
Ko lưỡng lự…em ăn 1 cách ngon lành như 1 đứa con nít ấy…nhìn tếu lắm…Xém bị nghẹn…tui mới mở nắp chai nước Lavie ra…đưa cho cô bé uống
Đang anh bỗng em quay lại hỏi:
Ủa mà sao hồi nãy em thấy anh V về rồi mà…sao lại quay lại mần chi…thiệt cũng hổng ngờ
- Trời…cũng còn nhớ tên anh nữa hả?
- Sao hông ông nội…ấn tượng của anh đập vào mắt em mới đầu tự dưng có 1 ông nào mò đến…đòi mượn đt với cái lý do vô lý hết sức…ai dám tin…nhưng 1 lúc thì lại thấy anh có gì đó hơi thân thiện, lại đeo mắt kính…nhìn trí thức bà cố…nên cảm giác cũng bình thường trở lại, mà sao anh lại đi theo anh Hưng
* Cũng ko biết vì sao nữa chắc là vì muốn có chuyện review cho các bác nên anh mới đi theo thôi <=> khúc này chém ko có đâu…
- Thì tại vì em cho anh mượn điên thoại – 1 lý do hết sức ngớ ngẩn nhưng tui cũng chỉ biết nói như thế…chứ thực sự tính tui hơi hơi…bị lo chuyện bao đồng…cũng mấy lần chạy xe giữa đường gặp chuyện bất bình…tui lại tấp vô mà giải quyêt…mặc dù xung quanh…dân chúng chỉ dám đứng bên ngoài chỉ trỏ…Tui sống dựa vào tình cảm là chủ yếu, có lẽ bản tính này nó đã đc hình thành từ hồi nhỏ…từ những lúc chơi bời với anh em trong xóm…Nên gặp chuyện như vầy…tui cũng chẳng ngại mà đi cùng mặc dù chỉ mới đối mặt nhau khoảng dăm mười phút…
Tui mới hỏi lại
ủa anh Hưng là gì của Nhi mà lại liều mình cứu Nhi thế? sắp tới nhà anh rồi mà nghe em gọi…ông còn đòi anh đi bộ về để quay lại cứu em đó…
- Dạ…anh Hưng em quen lâu rồi từ lúc em mới dưới quê lên Biên Hòa ở trọ…ảnh ở cạnh phòng em cùng với vợ ảnh…vợ chồng ảnh tốt lắm…tại cùng quê với nhau luôn nên lên thành phố giữa chốn đất khách này…gặp người cùng quê họ coi nhau như họ hàng đó anh…nên đùm bọc nhau mà sống…
- Vậy quê em ở đâu
- Quê em dưới Bạc Liêu…lên Biên Hòa được 2 năm rồi…mới đầu em lên sống với dì…nhưng thấy không hợp, hay xích mích nên em dọn ra ngoài ở…thì gặp vợ chồng anh Hưng…
- Ủa mà sao em không ở quê mà sống, lại lên Biên Hòa này làm gì, bộ dưới đó khổ lắm hả em…
- Dạ không anh…dưới đó nhà em khá giá nhất nhì dưới đó ấy chứ…Nhưng học đến lớp 10, em thấy học ko zô nữa…với lại em ko học cũng chả sợ chết đói…
- Vậy sao ko ở dưới cho khỏe mà phải mò lên đây làm chi…
- ở dưới đó, em mệt mỏi lắm…toàn gặp chuyện xích mích với gia đình nên em xin lên Biên Hòa học Anh Văn…tía má cũng cho…nghe đâu học AV cho tốt rồi có gì mai mốt cho em đi du học…
- Vậy tía má em hằng tháng có gửi tiền lên cho em ko
- Dạ không anh
- Gì kì vậy
- Chỉ có hàng tuần, gửi lên 2, 3 triệu cho em thôi – Rồi cười hì hì
Mẹ nó lúc này còn troll mình
- Vậy cuộc sống em cũng thảnh thơi rồi còn gì…Sao đến mức lại dẫn thân vào cái nghề này
Bé Nhi: Dạ…Tại vì…
Chap 5:
Tiếp tục với câu hỏi đó
Em chỉ biết ấp úng…dạ…Rồi nói vu vơ…Mà thôi chuyện của em anh đừng quan tâm…anh có là gì của em đâu cơ chứ – Lại màn 2 cảnh 1…Khóc
Haizz nghĩ lại thấy mình cũng thiệt vô duyên hết sức…tự nhiên lại sồn sồn lên đi hỏi con bé 1 câu hỏi nhạy cảm như vậy…Cũng giống như mấy bác có cm thắc mắc…1 tuần đc 2, 3 chai mà lại thích đi làm gái…1 là nghe thời lời tổ tiên tương truyền…ko nghe đĩ kể chuyện…ko nghe nghiện trình bày…chắc em nó solococo chém gió với mình…2 là hẳn là đằng sau nó còn cái uẩn khuẩn gì đó mà em nó ko muốn nói ra và câu hỏi của tui lại hỏi vào thời điểm ko thích hợp…
Suy luận là thế…Thôi tui cũng ko ráng mà hỏi thêm…
Im lặng rút điếu thuốc ra…kéo 1 ngao dài…ngồi ngẫm nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra…Mẹ nó…Noel đã cô đơn thì chớ…nào ngờ lại gặp bao nhiêu chuyện xảy đến…Giờ đồng hồ cũng hơn 2h đêm rồi…Đâu đó từ phòng bảo vệ lại văng vẳng lên ca khúc: bài thánh ca buồn…Haizz…não cmn lòng…
Chợt em quay qua hỏi tui:
Ủa nhà anh V ở đâu?
- Gần Ngã 4 Vũng tàu đó em, còn em?
Em ở trong Ga biên hòa ( ngay Công viên Biên Hùng đó các bác)
Ủa mà anh đang làm gì
- à anh làm nhà báo
Gì ghê vậy cha…phóng viên săn tin tức à…hèn gì…mới đu theo…mà em nói nha…đừng có viết mấy chuyện vừa rồi lên báo đấy…em ko muốn đâu – Cô bé nói cái giọng năn nỉ mà ngọt ngào hết sức
Mà anh làm cho tờ báo nào
- Báo…đời em
- Gì!!! – Trêu tui hả – Rồi đấm thùm thụp vào tai tui
- Tui cười ha hả…ít ra không khí cũng đờ trầm hơn lúc nãy…con bé cũng quên mẹ cái cơn khóc mà bất kỳ con đàn bà nào cũng có thể đem ra uy hiếp cánh đàn ông chúng ta
- Tui mới nói đàng hoàng: anh đang làm cho 1 cty sơn bên Bình Dương…mới vô làm được vài tháng à
- Biên hòa có quá trời KCN sao ko làm…mắc chi đi làm xa zậy anh V?
- Thì đất biên hòa nó ko dám chứa anh nữa thì anh bỏ xứ đi làm ăn chớ sao?
- Vậy qua đó anh làm gì
- Làm culi -
- Gì! làm culi á hả??
- Tui lại cười to 1 cách sảng khoái: ờ thì culi…
- Anh làm công nhân hả
- Không em, anh đang làm Giám sát kỹ thuật thôi
- Vậy chắc chức cũng lớn lắm hen, mắc gì lại là culi
- Nói em nghe…trong đầu anh chỉ suy nghĩ 2 điều: cty chỉ có 2 cấp bậc…1 thằng sếp và thành phần còn lại là culi…Đúng ko?(em chống cằm suy ngẫm) thằng Tổng nó bỏ tiền ra nó lập cty nó đầu tư…thì nó có quyền tất cả…còn dù mình làm công nhân, bảo vệ, kế toán, kỹ thuật thì cũng đều là culi cho thằng tổng giám đốc…anh suy nghĩ như vậy cho nên…mọi người đã cùng là culi thì hà cớ gì vì cái cấp bậc do bằng cấp mà chúng ta lại đì nhau cho khổ sở…
- Anh nói cứ y như ông cụ non ấy  – Bé nhi lại trề môi lườm tôi
Mà anh có người để thương chưa?
- Người thương là người gì  – Tôi ra vẻ khó hiểu
- Là người yêu á
- à…anh mới bị mồ côi vợ
- Còn em…dễ thương vầy chắc có rồi hén
Mặt em lại xìu xuống…co mình gập chân dài miên man và trắng nõn nà nãy giờ đang đung đưa lại…xiết 2 tay lại và đặt cái cầm lên đó…Đôi mắt nhìn về 1 phía xa xăm
- Rồi…chắc lại đụng chuyện buồn của em nó rồi
Tôi cũng muốn đào khoét quá sâu vào chuyện của người ta mỗi khi người ta ko muốn…thấy nó zô ziên sao sao ấy…
ngồi 1 lúc thì anh Hưng cũng đã đc khâu xong…
Tui với bé nhi đi tới hỏi thăm ảnh rồi
Tui vội lao vào trả tiền viện phí…thì anh Hưng vs bé Nhi ko chịu…
Chả biết hôm nay ra đường bước chân nào trước mà làm cái gì cũng bị từ chối vậy trời…thôi cũng đc…tui cười rồi kêu anh chở tui về
Thế rồi anh Hưng với bé Nhi rước tôi về tận nhà…
Về đến nhà tui…tui mới móc bóp hỏi…Hết bao nhiêu vậy anh Hưng?
Anh kêu: thôi coi như việc cậu cứu tui…giờ tui trả ơn lun…
Bé Nhi ngồi phía dưới nhoài cổ ra ngoài hùa theo: Đúng rồi á…thui anh V về đi
Tui: dạ đâu có được…cái gì ra cái đó chứ anh…cả tối nay lo việc này mà anh mất bao nhiêu khách sao em nỡ…thôi anh cầm đỡ hộ em…rồi móc bóp rút từ 500k nhét vội tay anh rồi đi nhanh vô ngõ ko dám quay đầu lại…sợ ảnh đòi thối tiền nữa thì mệt…coi như phụ 1 phần tiền thuốc men cho anh…
Khổ…người dưng với nhau mà ông Hưng sống tình cảm thế ko biết!!!
Chap 6:
Về đến đến…thấy lũ trong xóm đang tập trung lại ăn nhậu rồi…có lẽ tụi nó đi chơi với ghệ xong xuôi trong đêm Noel rồi đây Tụi nó rủ vô nhậu nhưng thôi mệt lắm rồi chẳng còn tâm trí đâu ra mà ăn với uống nữa…Bơ tụi nó đi thẳng 1 mạch vào nhà luôn…
lao vào nhà tắm với tốc độ bóng tối…thiệt sự bây giờ mới thấy được cảm giác thoải mái như thế nào…Nghĩ lại chuyện hồi nãy cũng cảm thấy bức rức sao sao ấy…bỗng dưng mình bị cuốn theo câu chuyện của cô bé…mượn đt, rồi đánh nhau, cứu cô bé, nói chuyện ở bệnh viện…nhưng rốt cuộc cái cần biết về cô bé tại sao lại đứng đường khi gia đình cũng khá giả chứ có đến nỗi nào đâu lại ko tìm đc câu trả lời? Với 1 điều nữa…ko biết liên lạc hay tìm lại cô bé như thế nào khi ko biết nhà và cả số điện thoại nữa chứ? haizzz…Thôi coi như có qua có lại…Có bé giúp mình…mình giúp lại…coi như xong…ko dính dáng tới cuộc đời nhau nữa…coi như người dưng đi…Tui tạm an ủi bản thân như vậy rồi chìm vào giấc ngủ của ngày đông đêm Noel…
5h30: Đồng hồ Chuông sinh học lại bắt đầu vang lên như thói quen từ bà già tui lại vang lên
- V ơi…dậy đi con 6h rồi…
- D…ạ…biê…t…rồiiiiii… – Ngủ tiếp
- 5h45: 6h rồi thằng kia…dậy còn đi làm kìa…trễ giờ làm bây giờ…
- Vâng…co…n…dậy…gồi…đợi xíu… – Ngủ tiếp
6h: 00
Mồ tổ cha nhà mày, hôm qua đêm hôm 3h sáng mới mò về nhà…giờ mày nằm lì phải ko? mày biết mấy giờ rồi không? muốn nghỉ làm hay sao mà giờ này chưa dậy
- Má ơi, bà già tui bà gào vang ầm cả xóm…mẹ…hét như vậy hàng xóm họ còn thức chứ nói chi tui…Oải ghê ấy các bác ạ, ngủ đc có 1 tí xíu lại phải trở lại cái vai diễn con trâu để cày kéo trên cty rồi…Lạch đạch xách đít đi đánh răng rửa mặt…rồi vác xe đi làm…Đến công ty bở cái hơi tai…
Rồi cũng do áp lực công việc của những ngày cuối năm…phải ráng hoàn thành tốt mọi chỉ tiêu đặng tết còn thưởng lên lương các kiểu…nên tui cũng quên béng đi mất về cô bé…1 phần lên công ty dân văn phòng toàn gái đẹp tuy tui cũng mới vô ko lâu nhưng may có cái miệng ăn nói cho nên hòa nhập cũng nhanh, 1 phần cũng nhiệt tình giúp mấy em mỗi khi cần nhờ vả cho nên khi rảnh cũng hay lạng quá ghẹo mấy em ý lắm…
Bẵng đi gần cả tháng trời thì câu chuyện về cô bé tên Nhi đứng đường ở bến xe Tam Hiệp cũng dần dần bị quên lãng 1 cách nhanh chóng…
Thì đến 1 ngày liên hoan công ty cuối năm…công ty năm nay dường như thu hoạch được bội thu…mùa màng tốt tươi…mưa thuân gió hòa…nên thằng Sir người Tây Ban Nha quyết định chơi lớn với anh em công nhân viên chức trong công ty…em còn nhớ rõ lắm…tại đó là năm đầu tiên em vô công ty này với mới lương căn bản cho có 6tr5 thôi…vậy mà đến cuối năm sét thưởng…ổng sếp ra văn bản nghị định tăng lương cho tui lên hẳn 700 ngàn thêm 500 ngàn tiền phụ cấp xăng cộ nữa thiệt là mừng hết lớn…Mấy người khác coi bộ cũng đc thưởng nhiều…Rồi ổng còn đặt gần 15 bàn tiệc trong sân Cty đãi công nhân viên…mở tiệc hát hò um xùm từ 6h tối cho đến tận 11h đêm…
Lúc đó vai vế tui trong công ty cũng chẳng có số má gì…nên cũng yên phận ở bàn Kỹ thuật mà chiến đấu với anh em trong khu vực thôi…
đến tầm cuối tiệc thì bàn em gục mẹ nó hết rồi…ông thì ói…ông thì vật vờ năm dưới đất…mẹ…ko sợ mất hình tượng hả mấy cha…Nhìn lại thì thấy các mẹ các em bỏ về hết rồi…còn lại cánh đàn ông sồn sồn bọn này thôi…nhưng cũng đa phần xỉn hết rồi…còn khoảng 10 thằng còn trụ thôi…trong đó có thằng Sếp…
Bắt đầu ông sếp ông đi vòng vòng sân gom hết thằng nào còn tỉnh ngồi vào chung 1 bàn với ông nhậu tiếp…Mà ngặt cái…bàn nhậu đa số toàn dân công nhân…ngoài ra còn có con bé kế toán nữa thôi…con này uống cũng kinh khủng thiệt…dân miền tây mỹ tho có khác bởi thế giao tiếp ngôn ngữ với nhau cũng khó giữa ông sếp với mấy người công nhân…vì thế lại may mắn cho tui cũng rành tiếng Anh do hồi ở cty trước được đi qua bên Sing gần cả nửa năm để học tập và làm việc…đồng nghĩa tui như 1 thằng thông dịch viên cho ông sếp và cánh công nhân…Nói chung ông sếp tui cũng khá hòa đồng…việc nào ra việc đó…làm việc là làm việc…mà khi đã ăn chơi rồi thì cũng coi nhau như những chiến hữu trên bàn tiệc…chả bao giờ xét nét mấy cái chuyện vai vế…nhậu hồi hết bia…ông mới móc trong cái cặp của ông ra chai Heinesy…Đm quả này vô mánh rồi…đang dưng xui khiến thế nào mà còn chơi cả rượu ngoại thế này
Đến hồi chuyển qua rượu thì bắt đầu mấy bố còn lại với con nhỏ thư ký cũng bắt đầu bị dội rồi…chắc chịu ko nổi sức ép của Hoa Kỳ…chỉ còn tui với ổng cù cưa với nhau…mà công nhân đô ông trâu bò thật…phải kêu là SÚc vật lên làm người luôn ấy…uống mãi mà ko biết xỉn là gì
2 thầy trò cứ vậy mà cù cưa đàm đạo về chuyện công việc…đến 1 hồi bay luôn chai rượu thì ổng rủ mình lên sài gòn đi bar ko?
Tui mới từ chối khéo, kêu còn phải về nhà làm công chuyện! nói thât chứ uống đến cỡ này quả thật cũng tê tê lắm rồi…vô bar nhạc nó giựt cho mà ói hết ra à…Rồi bữa tiệc cũng đến hồi giải tán…tui mới gọi đến tổng đài taxi cho 1 xe qua bên cty tui đón tui về Biên Hòa…chứ ăn nhậu vầy sức đâu mà cầm lái nổi…lạng quạng lại gặp ông bà tổ tiên sớm ko chừng
ngồi phòng bảo vệ ngóng taxi đến tranh thủ chém gió với mấy bác bảo vệ
hỏi thăm lương thương thế nào…tết nhất thì sao…nghe mấy ổng kệ ngẫm lại cái nghê bảo vệ cũng phũ lắm…Tết nhất người người nhà nhà đoàn tụ, kẻ về quê, về với mái ấm gia đình, tổ tiên để thụ hưởng cái ngày lễ cổ truyền thì 1 bộ phận lớn những người làm bảo vệ lại phải chấp nhận từ bỏ để hoàn thành nhiệm vụ ở cơ quan…ngẫm lại cũng mất mát lớn
nói chuyện một hồi thì xe taxi cũng đến…lao vào xe chỉ kịp kêu…anh chở hộ tui về Biên Hòa ngã từ Vũng tàu rồi…đến…thả tui ở đó được rồi…
Rồi xe lăn bánh…tui cũng chìm vào cơn ngủ lúc nào chả hay…đến 1 hồi sau bác tài đánh thức tui dậy: ANh ơi đến khúc này rồi đi tiếp khúc nào…
Giờ cũng bắt đầu tỉnh tỉnh đc tí…thì mới nhận ra…
Mẹ ơi…ủa anh Hưng đó hả
anh taxi mới quay đầu qua tui: giật mình nói: trời…ủa cậu đó hả…
Má sao lại cứ trùng hợp ngẫu nhiên thế này…Mà anh lái ở Biên Hòa làm gì mò qua bình dương thế
- Thì tui chở khách qua bên Thủ Dầu Một…tiện đường về thì tổng đài báo có khách nên tui thấy gần nên nhận chở về luôn…Thì ra cậu làm công ty này đó hả
- Dạ anh
- Nhìn cậu trí thức vậy, ko ngờ mấy trò đánh đấm cũng ngon quá hen, cũng may hôm đó có cậu ấy chứ!
- Hì có gì đâu anh ( nghe đến từ hôm đó, anh Hưng lại làm tui nhớ tới cô bé tên Nhi ) lập tức tui hỏi
Ủa bé Nhi dạo này sao rồi anh
- à nó vẫn vậy…mà dạo này có vẻ lầy hơn trước…ăn nhiều riết hà…
à thôi tới nhà rồi kìa…lần trước cậu đưa dư gần 400k…thôi lần này ko lấy tiền nhé
- Uầy đâu có được anh, xăng cộ giờ đâu có rẻ…anh còn phải nuôi vợ con chứ em có mình có lo gì đâu…
- Ừ vậy thôi cũng đc, chú đá anh cái số đt, bữa nào anh em ta giao lưu vài chài…nhớ là kèo này tui bao đó nhá
- Dạ…số của em đây 0909xxxxxx
Rồi chào tạm biệt anh Hưng lết vào nhà…
Sáng hôm sau…đang thiu thiu ngủ…
Bỗng tin nhắn đt vang lên…Mẹ nó chứ, ghét nhất đang ngủ bị ai làm phiền ấy T_T…mở tin nhắn lên đọc smm ( lâu quá rồi ko nhớ rõ toàn bộ đại loại là)
“Cho em hỏi đây có phải số điện thoại của cái ông tối đêm noel mượn điện thoại của tui gọi taxi ko? lâu quá ko gặp quên tui luôn rồi hả ông tướng, rảnh không tối này nhậu…”
Chap 7:
Nhận được tin nhắn…thì cũng nghĩ Nhi nhắn cho mình rồi …Khó hiểu cái bặt tin gần cả tháng trời tự dưng em nó có số mình…với lại cũng từng kể chuyện này cho mấy thằng ở xóm nghe lúc nhậu…lại sợ bọn nó lại ghẹo mình nữa.Nên mới nhắn lại
- Nhầm người rồi bạn ơi – Xem thử em nó phản ứng ra sao
- Nhầm gì mà nhầm cha nội, anh Hưng cho em số anh mà ko tin hả …đợi đi
Vừa đọc xong tin nhắn thì thấy số đt đó gọi tới rồi… – Bắt máy trong tâm trạng zui zui: ”>
- Alo, em là Nhi nè …tin em chưa
- Ờ rồi rồi
- Gớm, cứ y như mấy đi cướp nhà băng về hay sao mà cẩn thẩn thấy ơn lun – em nguýt dài 1 câu
Giờ mới để ý đêm qua về, có cho anh Hưng số của mình, chắc vì cũng tê tê hwa nên hôm nay chả nhớ cái sất gì.
- Đâu có đâu gái, tướng tá anh mà cướp cái nỗi gì, mà tự nhiên hứng rủ anh đi nhậu ta, có nhậu được ko đó gái
- Xiiiiiiiii – giọng bao đanh đá, chắc anh chưa nhậu với gái miền tây bao giờ phải hôm?
- Ờ chưa – tui xạo ke chứ cũng biết mấy em miền tây uống cũng kinh lắm ấy ko phải chuyện đùa đâu…ví dụ điển hình là con bé kế toán cty tui
- Ủa thế tối nay em ko đi…làm hả – Tui vừa hỏi và 1 phần dò xét xem em nó có còn làm nghề đó nữa ko …
- Thoải mái đi anh, thích thì em làm, ko thích thì em nghỉ đừng quan tâm
Vậy là em nó vẫn còn làm …
Tôi thở dài 1 tiếng rõ to …tự nhiên lấy thấy hơi buồn buồn chửng hửng chuyện gì đó
- Gì mà thở ngắn than dài dữ zậy anh V
- à ko, sáng mới ngủ dậy…vẫn còn dư âm nên ngáp đó mà …
- Ừa thôi anh ngủ tiếp đi…có gì tối em gọi
- Tui cũng lật đật dậy đánh răng rửa mặt …hôm nay ko phải đi làm …với lại có thú vui tao nhã là đi câu cá nữa…phần đam mê, phần giết thời gian…tại thiệt sự cũng ngóng tối nay đc gặp em nó nữa
Sở dĩ tui có thói quen câu cá cũng là do ngày xưa tính tui nóng lắm …được thằng anh, ổng chỉ: kêu mày đi câu cá đi …cái tính kiên nhẫn trong lúc chờ con cá nó đớp nó giúp bản tính mày thay đổi nhiều lắm…
Thế là tui cũng tập tành thử …được 1, 2 buổi thấy cũng có lý…Nhưng riết vậy chắc tự kỷ mất…cứ ngồi im im cả buổi trời…mà tính tui lại ko thích đi câu chung với thằng nào cả…nên hôm sau lại nghĩ ra cái chiêu mới là tải nhạc Trịnh công sơn vô Đt …rồi vừa đi câu vừa nghe…Vừa suy nghĩ chiêm nghiệm về nhạc Trịnh…
Nói chung là khá hiệu quả…ngoài việc nghe nhạc Trịnh…luyện tập cái chữ nhẫn trong tâm …tui còn chiêm nghiệm ra nhiều thứ bâng quơ về đời lắm…Nói chung các bác có máu nóng nên thử trải nghiệm thú vui này …thú vị phết…
Loay hoay cả buổi trời …Mr.Time cũng chịu lết đến chiều…ăn vội chén cơm cho chắc bụng…( tính tui hễ bắt đầu nhậu là cũng phải làm trước 1 chén dằn bụng cái đã…rồi úông gì thì uống) …
Ko hiểu sao cả buổi chiều hôm đó tui cứ hóng cái điện thoại…chờ em nó gọi…
Vật vờ hết xem tin tức lại bật nghe
nhạc trịnh…rồi nhảy sang PC chơi game mini…mãi đến 8h tối thì điện thoại của tui mới chợt reo và tên bé Nhi cũng hiển thị…
Vội vàng chụp cái điện thoại …
và Alo…Nhi đó hả cưng!!!
Chap 8:
Vật vờ hết xem tin tức lại bật nghe nhạc trịnh…rồi nhảy sang PC chơi game mini…mãi đến 8h tối thì điện thoại của tui mới chợt reo và tên bé Nhi cũng hiển thị…
Vội vàng chụp cái điện thoại …
và Alo…Nhi đó hả cưng!!!
- Dạ, em đây
- Ờ có gì ko em? – Tui giả đò vậy thôi chứ thực ra biết mục đích em gọi mà
- Ờ thì sáng em có nói tối đi nhậu mà!
- Ờ ha…hên em gọi, ko là anh quên mất – đóng kịch coi bộ cũng ổn
- Giờ anh đang ở đâu đấy, ghé qua phòng trọ em đi
- Anh có biết em trọ ở đâu đâu, có bữa nghe nói em ở trong ga thì phải
- Dạ …hay anh ra đầu đường đứng đợi em đi…đối diện công viên biên hùng á,...

<< 1 2 3 4 ... 27 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status