Biết ông nóng lòng, Đông Vy vừa đi vừa kể tỉ mỉ những dấu hiệu lạ thường của chàng quý tộc thời gian gần đây. Anh thường cử động nhẹ ngón tay, thường nhíu mày, thường mím môi…
Lúc đứng trước phòng bệnh, cả Federer và quản gia Lâm đều tỏ ra hồ nghi khi cửa phòng khép hờ. Không lẽ ngoài bệnh nhân ra, còn có thêm ai khác?
- Cháu cho người lạ vào sao Đông Vy? – Quản gia Lâm đặt ngay truy vấn.
Đông Vy im bặt, mặt biến sắc. Có lẽ vào lúc cô đi gặp bác sĩ, người bạn ấy đã tới đây.
- Đã dặn là đừng cho người lạ…– Cảnh tượng đập vào mắt khiến Federer không thốt trọn lời trách móc, tay ông bất động trên nắm cửa. Một vài giây sau, ông dời mắt sang cô gái nhỏ, nhấn mạnh từng chữ – Bắt đầu rồi, nhớ mạnh mẽ!
- Và đừng tỏ ra yếu đuối! – quản gia Lâm tiếp lời.
Cô gái nhỏ gật mạnh đầu, cười thật nhẹ như để chứng tỏ mình luôn ổn nhưng khi cánh cửa vừa được mở toang, thần trí Đông Vy đã bay mất tăm, mắt nhoè đi với những gì đang bày ra trước mặt, tim đau như tờ giấy nhàu nhĩ.
- Richard, dậy rồi sao con? – Federer kìm niềm vui đang vỡ òa, ông kéo theo Đông Vy bước hẳn vào phòng bệnh.
Chàng trai đẩy nhẹ cô nữ sinh khỏi lòng mình, anh liếc thoáng qua những người vừa xuất hiện với đôi mắt xám tro hờ hững, chất giọng phát ra cũng không kém phần lãnh đạm.
- Mới dậy.
- Còn mệt không con trai? – Federer trìu mến. – Vẫn mệt. Vì thế đừng hỏi tôi thêm bất cứ điều gì!
- À, được rồi! Vậy Đông Vy, con chăm sóc Richard nhé. Bác đi làm thủ tục xuất viện!
Giao việc cho cô gái xong, Federer cùng quản gia Lâm rời đi một cách đầy cố ý. Phải để Đông Vy thích nghi dần với cảnh chướng mắt do ai đó dàn dựng! Cô gái nhỏ đâu thể yếu kém tới mức sụp đổ ngay khi đây mới chỉ là chiêu trò cỏn con của Gió Quỷ!
Cánh cửa khép lại, bao trùm không gian là sự im ắng đến kì lạ, tưởng như có thể nghe thấy cả âm thanh của cánh hoa rơi xuống đất. Hai ánh nhìn chạm nhau, một ánh đầy khoái trá tự tin, một ánh đầy hoang mang ngỡ ngàng.
- Sao? Sợ à?
Hữu Phong lại là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Tuy anh chưa thèm liếc mắt đến cô gái nhỏ nhưng dường như, vẫn nắm bắt hết thảy mọi cử chỉ của cô nàng. Từ điệu bộ mân mê mép váy đến cách đứng chôn chân như tượng gỗ.
- Em việc gì phải sợ! – Đông Vy đè cứng rắn vào giọng nói.
- Chắc không?
- Chắc!
Hữu Phong nhếch miệng, thần thái khá sứt mẻ sau trận hôn mê kéo dài nhiều ngày. Thấy anh chuẩn bị rời giường, cô nữ sinh liền đánh bạo níu tay anh lại, nỗi hụt hẫng hiện rõ trên gương mặt có hai má lúm duyên dáng.
- Đợi! – Hữu Phong cộc lốc.
Gió Quỷ nhẹ nhàng rút tay khỏi cô nữ sinh dù rất dị ứng với sự động chạm vừa rồi. Anh tới bên Đông Vy, dang tay ôm chặt lấy dáng người bé nhỏ và thì thầm thật khẽ bên tai cô.
- Nhớ tôi không?
- Em nghĩ là có. – Đông Vy thận trọng đáp, cô cần dè chừng con người quỷ quái kể từ bây giờ.
- Yêu tôi không?
- Yêu anh rất nhiều.
- Bạn em cũng yêu tôi. Nhiều không kém em!
Đông Vy run, chưa bao giờ cô lại thấy lạnh buốt khi được anh ôm như thế này. Có lẽ, do anh không còn muốn đem ấm áp tới cô. Có lẽ, vòng tay quen thuộc của anh chỉ muốn bóp nát cô thay vì ôm. Đông Vy hiểu, chuỗi ngày u tối sẽ ập đến sớm thôi…
- Anh nhớ lại hết rồi, phải không Đinh Hữu Phong?
- Ừ. Để Vy thất vọng rồi!
- Không hề. Anh hồi phục trí nhớ, hết lạc lõng, hết chơi vơi. Em rất mừng!
Tim Hữu Phong như bị va nhẹ, anh bỗng nhiên đặt môi lên vầng trán nhỏ nhắn, nụ hôn quỷ quái của anh rơi dần xuống chóp mũi rồi đến làn môi mềm mại. Cô gái nhỏ dịu dàng đón nhận, hai tay ôm chặt anh, mắt nhắm nghiền. Phút giây thân mật này, thế giới như chỉ tồn tại mỗi chàng quý tộc và cô gái nhỏ. Tình yêu đã thiêu rụi mọi khúc mắc, tất cả đều không cần biết đến, gạt thù hận, gạt quá khứ…
Vẫn ngồi lặng trên giường bệnh, tâm can Tuệ Anh như bị cào xé đến rách tươm. Trước mắt là ảo ảnh hay những thứ vừa diễn ra mới là ảo giác? Ban nãy, Đinh Hữu Phong còn chủ động ôm cô, phớt lờ người khác nhưng sao chỉ trong phút chốc, anh lại thay phắt thái độ, dễ dàng gần gũi cô gái nhỏ sau chỉ vài câu nói lạnh lẽo. Anh đã hồi phục trí nhớ, không thể nhầm lẫn Tuệ Anh và Đông Vy. Vậy chả nhẽ, cái ôm anh trao cô khi phòng có thêm người khác là do cô hoang tưởng? Rõ ràng anh nhìn cô rất lâu khi cô tự giới thiệu mình là bạn thân Đông Vy.
Nhất định, cô sẽ lần ra chuyện kỳ lạ này! Còn giờ, không ngăn được thì phải phá đám!
- Hữu Phong, em muốn hỏi, anh gọi em tới có việc gì không? – Tuệ Anh giả bộ rụt rè, vờ như vô tình chen vào màn hôn hít.
Tức thì, tiếng kêu yếu ớt bật lên giữa phòng bệnh. Đông Vy vô thức đưa tay chạm miệng mình, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến cô choáng váng, vị mặn theo đầu lưỡi trôi vào cuống họng đắng nghét. Chân tay Đông Vy thuỗn đơ, không ngờ anh đột ngột chấm dứt cuộc ôm hôn bằng cách day mạnh môi cô đến tướt máu.
Gió Quỷ quệt miệng, nét hung ác ngự trị nơi nhãn cầu đen xám của hốc mắt u tối. Anh cúi thấp đầu, cười ma quái:
- Mừng Vy đến với tôi!
Chap 83: Yêu bất tử.
Ai đó giận cá chém thớt còn Richard một khi đã nổi giận thì bất cứ thứ gì gây ngứa mắt anh đều muốn băm vằm.
—
Hoàn tất thủ tục xuất viện của con trai, Federer chưa vội trở về phòng bệnh mà cùng quản gia Lâm ghé căng- tin bệnh viện, nhằm kéo dài thời gian riêng tư cho đôi trẻ. Một số ánh mắt dần đổ về phía người đàn ông ngoại quốc đang ngồi trầm ngâm, trang phục khoác trên người ông đầy quý phái. Ông nhấp từng ngụm trà nhỏ, dáng vẻ thấp thoáng đôi chút tư lự:
- Tôi phải về Thụy Sỹ rồi! Vắng mặt cũng đã lâu.
- Vâng, Ngài nên về. Tránh trường hợp vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm. Richard tĩnh dưỡng thêm vài ngày là sẽ lại chạy được trăm vòng, Ngài chớ quá lo!
- Thứ tôi lo lúc này chẳng phải sức khoẻ của cậu chàng.
Federer cười khổ. Đã quá nhiều vận nạn quấn vào con trai ông nhưng lần nào lưỡi hái tử thần cũng chém hụt. Ngay cả khi dính hai lần tai nạn xe liên tiếp mà Richard vẫn nguyên vẹn trở về thì anh chính là khắc tinh của thần chết.
Federer tin tưởng tuyệt đối sẽ chẳng có nguy hiểm nào đe dọa nổi tính mạng con trai ông mà ngược lại, Richard đang là mối lo ngại của rất nhiều người. Ai đó giận cá chém thớt còn Richard một khi đã nổi giận thì bất cứ thứ gì gây ngứa mắt anh đều muốn băm vằm.
Federer chỉ sợ, với bản tính tàn bạo, tàn nhẫn Richard sẽ đánh mất rất nhiều!
- Lâm này, đến lúc nào đó, nếu mọi thứ quá sức chịu đựng, ông hãy giấu Đông Vy!
- Vâng!
Tôi sẽ không để cậu chủ mất đi người mình yêu thương như…– quản gia Lâm bỗng im lặng.
- Như tôi đã từng mất Hữu Tuệ! – Federer nói nốt câu bị bỏ lửng, khoé môi giãn thành nét cười chua xót.
Năm xưa, lúc ở lại Việt Nam tổ chức hôn lễ cùng em gái quản gia Lâm, ông đã phải lòng một cô nữ sinh Trung Anh khác, là Đinh Hữu Tuệ. Tim loạn nhịp, rồi nhớ, rồi yêu. Dù rất muốn chiếm đoạt người ấy làm của riêng nhưng Federer buộc phải kiềm chế bản thân khi Hữu Tuệ từ chối ông. Và trong một lần cả hai say khướt…đã lên giường cùng nhau.
Sự cố ấy được người trong cuộc chôn vùi! Hữu Tuệ không cần nên dù có muốn, Federer cũng chẳng thể đền bù. Hữu Tuệ chỉ yêu cầu một điều duy nhất là coi- như- không- quen- biết.
Federer đồng ý, quyết định trở về Thụy Sỹ, quên đi những gì không thuộc về mình! Bẵng đi một thời gian, em gái quản gia Lâm bỗng tiết lộ tác giả cái thai trong bụng mình là của một nam sinh khối trên. Hắn vừa là thiếu gia con nhà danh giá, vừa là nhân vật học hành cự phách nên hắn rất được mến mộ. Ít ai biết, bộ mặt thật của hắn là một kẻ trăng hoa, chuyên gia chén những cô gái tự nguyện dâng hiến cho hắn vì quá yêu. Trong đó có…Đinh Hữu Tuệ – nữ sinh học bổng.
Federer tức tốc về Việt Nam, ông cần lôi Hữu Tuệ ra khỏi những yêu thương mù quáng. Ông
không thể làm ngơ khi người mình yêu phung phí tình cảm cho một kẻ đồi bại và tự hủy hoại bản thân.
Khi đó, Hữu Tuệ còn đang nhập viện vì muốn phá thai. May mắn, do sức khoẻ yếu lẫn tinh thần suy sụp nên các bác sỹ không thực hiện ý muốn tội lỗi ấy. Cho tới lúc Federer về, ông đã nổi giận thật sự khi phát hiện Hữu Tuệ giấu việc mang trong mình cốt nhục của ông và khăng khăng đòi vứt bỏ con ông.
Bất chấp tất cả, yêu hay không yêu, muốn hay không muốn, Federer dứt khoát cưới Hữu Tuệ, đem bà sang Thụy Sỹ. Tấn bi kịch bắt đầu từ hôm đó. Người phụ nữ Federer yêu thương nhất đã hoá điên ngay khi con trai ông ra đời…
Dù Federer không phải nguyên nhân chính khiến Hữu Tuệ chịu nhiều uất hận lúc còn sống nhưng nếu ông không xuất hiện, có lẽ Hữu Tuệ chẳng cần tự kết liễu đời mình với quá nhiều căm hận.
- Lâm, tôi đi rồi, ông nhớ đừng để Richard tổn thương tới Đông Vy quá nhiều.
- Vâng. Nếu tin tưởng tôi, xin Ngài đừng quá lo lắng! Về Thụy Sỹ rồi, Ngài nên nghỉ ngơi nhiều hơn. – quản gia Lâm rót thêm trà vào tách của Federer, động tác khá ân cần mềm mại.
- Lâm, tôi từng bảo rất nhiều rồi. Đừng vì tôi quá như vậy. Ông có cuộc sống riêng của ông!
- Nếu Ngài cảm thấy nợ tôi, hãy để tôi bên Ngài!
- Lâm! Vì ông xem Richard như con ruột, vì ông gắn bó với gia đình tôi nên tôi giao Richard cho ông chăm sóc. Nợ ông ngần ấy năm, tôi trả thế nào? – Federer thở dài, dù ông đã lấy em gái Lâm để nhưng có vẻ như, chút bù đắp ấy chẳng lấp nổi xíu xiu những hy sinh mà quản gia Lâm đã bỏ ra.
- Ngài đừng giận. Tôi biết tôi có cuộc sống riêng nhưng chẳng có gì ý nghĩa hơn là được thấy người mình yêu mỗi ngày cả! – quản gia Lâm chậm rãi nói, ánh nhìn của ông dành cho người đối diện chứa những tia cảm xúc mơ hồ tựa sương mù giăng phủ vào mỗi sớm mai – Đó mới là hạnh phúc của tôi! Ngài có thể đáp ứng chứ?
Federer im lặng, bình thản thưởng thức trà. Phải rồi, còn gì hạnh phúc hơn là ngày ngày được thấy người mình yêu, được chia sẻ mỗi điều nhỏ nhặt trong thế giới của người ấy. Phải rồi, tình yêu bất tử là vậy, nó sẽ không chết kể cả khi nó đến từ một phía, nuôi dưỡng nó là những bất lực đau đớn, lớn cùng nó là những dày vò dai dẳng.
Federer ngăn quản gia Lâm rót thêm trà, ông nói như phả hơi vào không khí:
- Nếu có kiếp sau, đừng yêu tôi nữa Lâm ạ!
Chap 84: Máu, nước mắt.
Người mình yêu nhất và người mình thân nhất đột ngột bỏ rơi mình trong lúc khốn khó nhất. Vy trải qua chưa?
—
Ngay hôm ấy, Hữu Phong xuất viện. Anh đưa thẳng cô gái nhỏ tới nghĩa trang, ép cô quỳ rạp trước mộ mẹ anh.
Chưa khi nào Đông Vy kháng cự quyết liệt đến vậy! Cô giằng người khỏi Gió Quỷ, nhất quyết không chịu hạ mình trước người phụ nữ đáng ghét kia! Vì bà ta, Hữu Phong phải hứng chịu nhiều cay độc. Tuổi thơ anh mất sạch sẽ! Anh tôn thờ, yêu thương mẹ là vậy nhưng bà ta lại nhẫn tâm gieo vào anh những thù oán cay độc. Đông Vy không tôn trọng bà ta!
Giằng co một lúc, Hữu Phong đột nhiên đá mạnh vào chân Đông Vy, liền sau đó ấn vai cô xuống. Nếu là lúc trước, anh sẽ rất thích thú với việc cô gái nhỏ ương bướng, bất hợp tác nhưng bây giờ, điều ấy là chất xúc tác làm bùng nổ cơn điên của anh.
- Xin lỗi mẹ tôi đi!
- Vì cái gì?
- Ngoan một chút. Tôi không đủ kiên nhẫn!
- Hay thật. Đến anh còn chả biết người khác mắc lỗi gì với mẹ nữa là! – Đông Vy tuôn thẳng những gì đang chất trong đầu không chút e ngại – Nhắc đến tội lỗi, nó bắt nguồn từ mẹ anh mới đúng! Là mẹ anh biết bố em trăng hoa, mê gái mà vẫn lao vào. Mẹ anh tự nguyện cơ mà!
Một tiếng thở rất nhẹ chợt vang lên giữa nghĩa trang im ắng. Bàn tay lạnh lẽo như chiếc kìm kim loại, càng siết mạnh bờ vai gầy. Hữu Phong ngồi xuống trước cô gái nhỏ, đôi mắt đen âm u hun thành ánh nhìn giết người.
- Vừa nói gì cơ? – Câu hỏi ngắn gọn nhưng hàm chứa cả ngàn rủi ro.
Đông Vy vẫn dùng sức đẩy anh ra, giọng điệu rót vào tai anh mịt mờ như chỉ tựa sương khói.
- Em không sai! Mẹ anh tự dấn thân là phải tự hứng hậu quả. Hận bố em là đúng nhưng cớ gì trút lên anh? Một người mẹ không có tấm lòng cũng không có tư cách…
Bỗng, âm thanh khô khốc cắt ngang lời cô gái nhỏ. Bị dập mạnh đầu vào bia mộ, Đông Vy ngất xỉu ngay lập tức, từ mái tóc dày chầm chậm tràn ra thứ chất lỏng màu đỏ.
Hữu Phong nhếch miệng, thản nhiên đến đáng sợ. Cứ như, hành động dã man vừa rồi chỉ là cái hít thở. Có chăng là, người sống bằng khí oxi còn loài quỷ thì…rất thèm máu.
Vạt nắng cuối cùng rồi cũng tắt trong hoàng hôn tím, ngày rồi cũng trôi theo mặt trời, khuất dần sau núi cao. Chàng trai nhìn ngắm con dao găm sắc lẻm và ngửa lòng bàn tay, nơi vết sẹo dài vẫn luôn ngự trị bao năm tháng qua.
***
Thức giấc với chiếc đầu đau buốt, cô gái nhỏ không buồn rời giường, mở to mắt nhìn trần nhà đăm đăm. Chẳng nghĩ gì cả, cũng chẳng cảm giác gì hết…đơn giản là chuyện kinh khủng hôm qua đã giúp cô tỉnh táo tới bình tĩnh, tinh thần vững vàng đến kỳ lạ. Cứ như cây cỏ trải qua trận bão táp, rễ sẽ càng bám sâu vào lòng đất.
- Tỉnh rồi sao? – Chàng quý tộc ngồi duỗi chân trên bậu cửa sổ, hứng nắng sớm đón bình minh. Trên tay anh là ly nước lọc cùng vài viên thuốc.
- Ừ, ngủ đủ rồi! – Đông Vy đáp nhát gừng.
Cô tỉnh bơ tếch thẳng vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, thay đồng phục rồi ra ăn sáng cùng bố nuôi, kệ Hữu Phong đang thất thần trong căn phòng nhỏ. Để xem, đâu chỉ anh mới biết vô tình!
Thầy giám thị cũng vờ như không có gì xảy ra, vừa thay băng cứu thương trên trán cô gái nhỏ vừa kể về học viện trong mấy ngày qua. Vắng những nhân vật chủ chốt, Trung Anh buồn tẻ đến lạ. Không trách được các cậu ấm cô chiêu, bởi họ đã thích nghi với ngôi trường đầy rẫy mùi kỳ dị, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Gió Quỷ nên khi anh vắng mặt, chút bình yên lại thành chán chường. Chưa kể việc không được ngắm Hữu Phong và Minh Quý đã là sự tra tấn kinh khủng với toàn bộ nữ sinh!
Đang chăm chú lắng nghe bố nuôi kể chuyện, cô gái nhỏ bỗng ghé sát tai thầy, thì thào:
- Bố yên tâm nhé, con sẽ ổn thôi! Hữu Phong chẳng là gì đâu!
- Suỵt! Bé miệng thôi!
- Thật đấy. Cho rằng con sẽ tức điên khi thấy anh ta cặp kè với Tuệ Anh ư? Trò cũ rích! – Đông Vy cố nói thật to cho chàng trai đứng phía sau nghe thấy.
Không phải cố tình chọc tức Gió Quỷ, cô gái nhỏ là đang ấp ủ mưu mẹo riêng! Mới chỉ bắt gặp anh và cô bạn ôm ấp một chút, Đông Vy đã đau tim rồi. Chẳng qua cô nói điêu để anh đừng tiếp tục diễn trò ấy nữa!
Tuy nhiên, chút tinh quái ấy đâu qua nổi mắt cáo, Hữu Phong biết tỏng ý đồ của cô gái nhỏ ngay từ khi nó hình thành trong cái đầu đần độn! Anh nhét thuốc vào tay Đông Vy, chưa để cô kịp ngạc nhiên đã đặt mạnh ly nước xuống bàn.
- Thuốc giảm đau đấy!
- Thì sao? – Đông Vy tỉnh bơ.
- Nuốt đi!
Trước ánh nhìn lạnh băng cố hữu từ Gió Quỷ, Đông Vy bặm môi, cầm ly nước và…hất thẳng lên chàng quý tộc.
- Nực cười! Làm em đau là anh, giờ còn tỏ vẻ tốt đẹp với em! – ném luôn những viên thuốc vào gương mặt điển trai như trút hết mọi ấm ức từ lúc gặp anh đến giờ, cô gái nhỏ òa khóc, nước mắt vòng quanh bờ má trắng xanh – Anh quá đáng với em thế! Vì yêu anh, em quên mất ai là kẻ đã cướp mất những người thân của em. Vì yêu anh, em cố gắng chịu đựng tính ngang tàn của anh, còn anh chỉ thích làm em đau. Quá đáng thế sao?
Im lặng choán kín từng tích tắc đồng hồ, thời gian e dè lùa nhau đi trong bầu không khí căng thẳng. Hữu Phong lướt qua sàn nhà vương *** nước lẫn thuốc, đáy mắt sâu thẳm tựa đại dương mênh mông.
- Tôi đã dặn em lúc dùng bạo lực thì chừa mặt tôi ra!
Phản ứng nhẹ nhàng này nằm ngoài sức tưởng tượng của Đông Vy, cô cứ nghĩ anh phải lồng lộn như hổ báo, dập luôn đầu cô vào bàn…
Thầy giám thị kín đáo thở phào, âm thầm dọn đồ ăn xuống bếp, nhường khoảng riêng cho hai con người đối lập.
- Như em có được không? Quên hết, sống lại từ đầu. Được không? – Đông Vy nắm chặt tay Hữu Phong, tim đập nhanh khi nhận ra vết sẹo đang rỉ máu. Cô run giọng – Anh đau nhiều rồi, đừng tự hành hạ bản thân nữa, nhé?
- Vy không thể hiểu những gì mẹ tôi đã trải qua!
- Em không cần hiểu! Tại sao người sống như chúng ta phải khốn đốn vì một người chết? Anh nghe em này, đau đớn mà chúng ta hứng chịu đã đủ đền bù cho bà ấy từ lâu rồi.
Nhắc đến người mẹ đáng kính, phần quỷ lại lấn chiếm Hữu Phong, mắt anh hằn tia máu. Hương nước hoa sắc lạnh chợt tỏa ra mùi vị hắc ám.
- Mãi mãi không thể đủ! Tôi cho Vy hay, không chỉ người thân mà ngay cả em, có chết đi cũng chẳng đủ! – Hữu Phong rít lên. Nhanh như cắt, những ngón tay thon dài bỗng chộp lấy chiếc cổ mảnh khảnh như loài rắn độc vồ mồi – Bố em dám cợt mẹ tôi khi bà yêu ông ta đến điên dại. Còn mẹ em, sao dám phản bội bạn thân như thế? Mẹ tôi đã rất rất tin tưởng và quý trọng mẹ em biết bao! Người mình yêu nhất và người mình thân nhất đột ngột bỏ rơi mình trong lúc khốn khó nhất. Vy trải qua chưa?
Cô gái nhỏ biến sắc, khuôn mặt trắng bệch như tượng sáp, ánh mắt ngập hoảng loạn vương màn nước lung linh. Đôi chân nhỏ bị nhấc hẳn khỏi mặt đất, giãy dụa với lực rất yếu. Mắt cô gái nhỏ mờ đi, hơi thở nhẹ đang tắt dần…
Chap 85: Vệt gió tàn.
Hôm nay, ngày mai và về sau, gió ngừng thổi biển sẽ lặng, gió vắng đi bão sẽ tan, gió lan tràn lửa sẽ tắt.
Cứ xem anh là vệt gió quỷ quái lướt qua em, gieo bao thứ khốn kiếp chết tiệt! Anh sẽ cho vệt gió ấy lụi tàn, thôi lui tới vùng đất yên lành có em.
***
—
Căn phòng tối tăm, mọi cánh cửa đều đóng kín mít. Chỉ có thứ ánh sáng duy nhất tỏa ra từ ngọn nến nhỏ, ánh vàng huyền ảo quết đều lên khoé miệng lạnh băng, nửa gương mặt chìm trong bóng tối u uất. Hữu Phong lặng lẽ đưa tay vuốt dọc bờ má xanh xao của cô gái nhỏ, đáy mắt anh chứa đọng nỗi đau thâm trầm. Bản tính tàn bạo nuôi dưỡng trong anh từ nhỏ, anh không thể kiềm chế những lúc nó bùng phát. Luôn có giọng nói vọng về từ xa xăm, xui thúc anh phải ra tay hành hạ Đông Vy, đẩy cô xuống tận cùng của vực thẳm dù anh chẳng hề muốn thế! Mỗi khi tiếng nói ma quỷ kia vẳng bên tai, đó là lời mệnh lệnh buộc anh phải tuân theo!
Thực ra, Hữu Phong có thể buông tha cô gái nhỏ, thả cô về tự do, để cô tận hưởng những yên bình vui vẻ nhưng…thế giới đẹp đẽ của cô sẽ không có anh. Nếu phản bội lời hứa với mẹ, anh vĩnh viễn phải biến mất trên đời này.
“Hãy...