* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Chỉ Có Thể Là Yêu Full Chap

Khánh từng nói chủ nhân của chiếc xe này rất thú vị, thì ra đúng là như vậy. Một cô gái trẻ đầy cá tính, lại mang một vẻ ngông không thua gì Long cả. Vừa rồi, qua gương chiếu hậu, Long nhận ra nó đang đuổi theo mình nên đã tăng tốc và đua ngầm với chiếc xe này. Cô gái trẻ tiếp:
- Mà Silver Wings hình như chạy không tốt như năm ngoái đúng không? Tăng tốc quá chậm, phanh cũng không tốt lắm. Tôi vẫn thích Windy hơn, nhưng tiếc là lần này nó vắng mặt.
- Cô về khách sạn trước đi, tôi đưa cô bé này về đã.
- Không cần đâu.- Thảo Nhi mở cửa xe và bước xuống- Tôi sẽ tự về nhà. Tôi nghĩ là tôi không thể ngồi
cùng anh trên chiếc xe đó thêm một phút giây nào nữa.
- Từ đây về đó cô biết bao xa không?- Anh cười nhạt.
- Tôi không quan tâm. Thà thế còn hơn đi chung với anh.
- Thì ra anh ép người ta đua xe à? Như thế là không tốt đâu.- Chị con gái bật cười- Thôi anh cứ về trước đi, tôi sẽ giúp anh đưa cô bé dễ thương này về.
Long nhìn Thảo Nhi, ánh mắt có chút hối hận, nhưng rồi anh mím môi và phóng vù đi. Chị con gái quay trở về xe, nổ máy và đánh lên chỗ cô.
- Lên xe đi em, chị sẽ đưa em về.
Thấy cô còn ngần ngừ, chị tiếp:
- Chị đã hứa với anh Long mà không giữ lời thì không xong với anh ấy đâu. Vả lại, coi như chị trả công em đã chỉ đường cho chị hồi trưa.
Thảo Nhi ngồi lên xe ngay ngắn rồi, quay sang nói:
- Em tưởng chị không nhớ ra chứ?
- Không, chị nhận ra em ngay mà. Chị là Tú Linh, còn em?
- Em tên Nhi ạ.
- Yến Nhi?
- Dạ không, Thảo Nhi ạ.
- Cái tên nghe hay quá!
- Tại sao chị thích đua xe? Con gái không hợp với những môn thể thao mạo hiểm này mà.
- Vì chị thích, vẫn có ngoại lệ mà em. Tại sao em lại ngồi xe với anh Long vậy? Hai người quen nhau à? Sao chị chưa gặp em bao giờ nhỉ?
- Chị nói Silver Wings là xe của anh Phong sao?
- Anh Phong là ai?- Tú Linh tở vẻ không hiểu.
- Ý em là anh Long ấy. Xe đó của anh ta ạ?
- Tất nhiên. Chẳng lẽ quen anh ấy mà em không biết Silver Wings là xe của anh ấy sao?- Tú Linh cảm thấy hơi buồn cười.
- Em tưởng anh ấy là giám sát kĩ thuật của xe đó hay một nghề gì đại loại như thế?- Cô nhún vai.
- Dĩ nhiên là không rồi.
- Như vậy là ngày mai cả anh ta và anh Khánh đều đua ạ?
- Em biết cả anh Khánh cơ à? Đặc biệt nhỉ? Thế mà bọn chị lại chẳng ai biết em cả. À, nghe nói lần trước anh Khánh dẫn một cô bé lạ mặt đến đại bản doanh của hội đua xe, cô bé đó không phải là em đấy chứ?
Nhi chỉ khẽ gật đầu. Cô còn chưa hết shock với cái tin Long chính là chủ của chiếc xe đình đám Silver Wings.
- Suy nghĩ gì mà ngẩn ra thế em? Chị nghĩ em phải có gì đó thật đặc biệt vì anh Long có vẻ quan tâm đến em lắm mà.
- Không đâu chị. Em và anh ấy chỉ quen sơ sơ thôi. Con người anh ta đâu có quan tâm ai ngoài bản thân anh ta đâu chứ ạ.
- Sơ sơ à?- Tú Linh vẫn có vẻ kinh ngạc- Thực sự là chỉ thế thôi sao? Đúng là em chưa hiểu gì về anh Long, đúng không?
- Thực ra em không thích anh ta nên cũng không cần hiểu. Con người anh ta rất đáng chán ghét, sống không mục đích hay hoài bão mà chỉ mải mê với những thú vui phù phiếm.
- Em đang ám chỉ cả chị đấy à?- Tú Linh tủm tỉm cười.
- Không ạ, em không có ý nói chị đâu. Chị thật sự rất đáng mến mà.- Cô vội thanh minh.
- Người không hiểu gì về anh Long như em mà gần anh ấy được thì quả thật lạ.- Tú Linh chắt lưỡi.- Riêng cái việc chở em trên chiếc xe con cưng của anh ấy đã làm chị ngạc nhiên lắm rồi. Xưa nay, anh Long nổi tiếng là một người có trái tim lạnh. Dù một cô gái có đẹp đến độ nào đi chăng nữa, dù cả thế giới có nhìn cô ta đầy khao khát thì với anh Long cũng chỉ như bất kì người nào khác. Rất nhiều cô gái đã phát điên lên bởi ánh mắt hờ hững vô cảm đó.
- Anh ta ngoài việc đua xe và đi gây phiền hà cho người khác thì chắc chẳng biết làm gì hơn đâu.
- Đó chỉ là cách nhìn phiến diện của em thôi. Chứ chị thấy con người anh ấy quả thật rất dễ thương, chỉ là người ta không hiểu anh ấy nên mới nghĩ vậy. Mà em là người ở đây à?
- Dạ quê ngoại em ở đây. Em đến đây du lịch cùng lớp. Em đang học ở Hà Nội ạ.
- Hay quá!- Tú Linh reo lên- Về Hà Nội chị nhất định sẽ tìm và rủ em đi chơi nhé. Đọc cho chị số phone của em đi.
Cô đọc số.
- Ngồi xe với anh Long sợ lắm đúng không?- Vừa lưu số Linh vừa hỏi tiếp.
- Dạ.
- Anh ấy vẫn đua như thế đấy. Liều lĩnh nhưng nói thật là cái phong cách của anh ấy làm mấy cô gái đổ rầm rầm.
- Chị rất thích anh ấy đúng không?
- Không, chỉ là yêu quý và ngưỡng mộ thôi. Ai mà chẳng thích có một anh bạn trai mà ra đường thấy gái đẹp không thèm liếc lấy một cái. Anh Long là người như thế đấy. Nhưng chị chỉ đổi với anh ấy như bạn bè thôi. Cũng có khối cô ghen tức khi thấy chị đi cùng anh ấy và anh Khánh. Em rồi sẽ quen với chuyện đó. Chiều mai bọn chị đua, em đến xem nhé!
- Dạ không được ạ. Trưa mai bọn em về rồi. Về Hà Nội rồi chị em mình gặp nhau sau cũng được mà. Chị dừng ở đầu phố này được rồi ạ.
- Đến rồi à?
- Vâng.- Cô mở cửa và bước xuống xe- Cảm ơn chị đã đưa em về.
- Đừng ngại, đã là bạn của anh Long, anh Khánh thì cũng là bạn của chị mà. Em về nhé. Hẹn gặp lại.
Tú Linh vẫy tay và phóng xe đi thẳng. Khi chiếc xe đi khuất rồi, Thảo Nhi mới thong thả trở về nhà dì Huyền.
8. Từ lúc nhìn thấy Huy Khánh trên đảo này, đầu óc cô lúc nào cũng không tập trung vào việc gì được. Lúc nào cô cũng nghĩ đến anh, mong gặp anh hoặc chỉ cần nhìn thấy anh là đủ. Cô mong sao trời nhanh tối để gặp Huy Khánh vì tối nay lớp cô sẽ có buổi giao lưu ngoài bãi biển.
Buổi tối, bãi biển đông nghẹt người. Nhưng lớp của Thảo Nhi vẫn tìm được chỗ ngon lành để tổ chức giao lưu. Nói một cách thẳng thắn thì Khánh là người nổi bật nhất trong đám con trai đi cùng lớp cô lần này. Anh mang cái dáng vẻ của một anh chàng công tử Hà thành chính gốc, đẹp trai, thư sinh, lịch lãm, nụ cười ấm áp chết người. Mấy cô nàng còn độc thân trong lớp biết anh không phải bạn trai của Trang thì ai cũng cố bắt chuyện và làm anh chú ý. Cũng chẳng có gì lạ vì Khánh đạt được mọi tiêu chuẩn của một chàng trai hình mẫu mà cô gái nào cũng mơ đến. Thảo Nhi không thể phủ nhận rằng chính cô cũng bị anh thu hút đến cỡ nào.
Nhìn Huy Khánh ngồi đàn hát trước con mắt thán phục của các cô bạn, Thảo Nhi thấy có gì đó không vui. Cô không muốn những người con gái khác nhìn anh như thế? Cô ghen chăng? Anh ngồi cạnh Trang, đối diện với cô nên ngoài nhìn nhau, hai người không trao đổi với nhau được câu nào đến tận lúc cả bọn chia tay để đi lẻ. Trang và một vài người nữa rủ Khánh và Nhi đi uống nước, nhưng cô từ chối. Cô không chịu được cái cảnh cứ phải nhìn Huy Khánh và không thể nói chuyện tự nhiên với anh trước mặt bọn bạn, đặc biệt là Trang được.
Về đến phòng, Thảo Nhi đi tắm rồi leo lên giường nằm đọc mấy cuốn truyện tranh mà Lâm- thằng con cả của dì Huyền và bằng tuổi cô để lại cả đống trong phòng nó. Đọc được một chốc thì cô ngủ quên, đến tận khi có tiếng chuông báo tin nhắn cô mới tỉnh dậy. Là một số lạ nhưng khi đọc nội dung cô biết ngay là Huy Khánh: «Nếu em chưa ngủ thì ra bãi biển đi, chỗ chúng ta ngồi lúc nãy ấy. Anh đang ở đó. Anh muốn nói chuyện với em, đi một mình nhé!»
Nhắn một tin nhắn trả lời đồng ý, cô đi ngay ra bãi biển. Cô không muốn dối lòng, rằng chính cô cũng mong gặp anh muốn chết đi được.
Thảo Nhi đến chỗ hẹn thì thấy Khánh đang đứng quay mặt ra biển. Cô đứng phía sau anh, lặng im ngắm nhìn phải đến 2 phút, cho đến khi anh quay lại:
- Sao em đến mà không lên tiếng?
Cô không trả lời mà hỏi lại bằng một giọng trêu đùa:
- Anh bị bọn bạn em bỏ rơi rồi à?
- Anh đã chào họ và ra về trước.
- Vậy sao anh còn hẹn em ra đây? Anh nên về nghỉ để ngày mai còn đua chứ?
- Em hỏi tại sao anh nói về nghỉ mà còn hẹn em ở đây à?- Huy Khánh quay sang nhìn cô, ánh mắt có vẻ bực bội.- Em đang đùa anh hay thực sự không hiểu đấy?
- Em đùa chuyện gì ạ?- Cô hơi sợ ánh mắt của anh lúc này.
- Chiều nay em gặp Long à? Anh có nghe Tú Linh kể lại. Hai người đã nói chuyện gì vậy? Anh tưởng em không thích nói chuyện với cậu ta?
- Cũng chẳng có gì. Bọn em tình cờ gặp nhau mà. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?
- Vì anh không thích em nói chuyện với bất kì gã nào khác. Cứ nghĩ đến em đã đi dạo cùng nó chiều nay mà anh thấy trong người khó chịu không thể chịu được rồi, em có hiểu điều đó không?- Khánh siết lấy vai cô và nói như hét làm cô phải run lên.
- Anh bị làm sao thế? Anh làm em thấy sợ đấy.
- Anh yêu em, Thảo Nhi. Anh thật sự không tài nào lý giải được tình cảm của anh từ phút đầu gặp em, nhưng chính người bạn thân của anh đã chỉ cho anh thấy em ở đâu trong trái tim anh.- Anh đột ngột kéo cô lại gần và ôm ghì lấy cô.
Thảo Nhi xúc động suýt bật khóc. Hình như cô mong đợi nghe câu nói này lâu lắm rồi. Thấy cô run lên trong vòng tay mình, Khánh vội buông tay, kinh hoảng hỏi:
- Sao người em lại run thế? Anh xin lỗi, chỉ vì anh quá bối rối mà thôi.
- Không phải đâu.- Cô bối rối quay mặt ra phía biển để che đi sự ngượng ngùng của mình.
- Em hãy suy nghĩ về những lời anh nói nhé! Anh thật lòng quan tâm đến em. Ngày mai mình gặp lại, em hãy cho anh một câu trả lời nhé!
Cô gật đầu. Anh tiếp:
- Vậy thôi, em về nghỉ sớm đi. – Vậy em về đây. Anh cũng nghỉ sớm đi nhé! Nhất định là phải về đích an toàn đấy. Không cần đưa em về đâu.
Khánh mỉm cười rồi bất ngờ hôn lên trán cô và nói khẽ:
- Chúc em ngủ ngon. Anh rất hy vọng sau này luôn được chúc em ngủ ngon như vậy.
Đi được vài bước anh quay lại nói:
- À mà ngày mai chắc anh không đến đi chơi cùng bọn em được rồi. Có lẽ sáng mai phải chạy thử xe nữa.- Anh vỗ trán như chợt nhớ ra.- Vậy câu trả lời của em để đến khi về Hà Nội hãy trả lời anh nhé!
Cô gật đầu cười. Anh cũng cười. Cả hai đều đang vui trong lòng mà không biết rằng chính lời đề nghị định mệnh đó đã làm cả hai rẽ sang hai con đường hoàn toàn khác nhau trong tương lai.
——————————————
3h chiều ngày hôm sau, cả lớp chào dì Huyền rồi lên xe về Hà Nội. Thảo Nhi đã nhắn tin cho Khánh và chúc anh an toàn trong cuộc đua. Khi về đến Hà Nội thì trời đã tối mịt, nhưng Nhi thấy bồn chồn vì Khánh không báo cho cô kết quả cuộc thi như đã hứa. Chẳng lẽ đã có chuyện gì không hay xảy ra? Không cầm được lòng mình, cô bấm số và gọi cho anh.
- Alô.
Tiếng con gái trả lời làm cô sững sờ. Tại sao lại có giọng nữ đáp lại vào giờ này? Thấy cô im lặng, đầu dây bên kia tiếp:
- Sao em gọi mà không nói vậy Nhi? Chị Linh đây.
Hết sức ngạc nhiên, cô buột mồm:
- Anh Khánh có đấy không chị?
- Vậy em chưa biết gì à?- Linh ngạc nhiên hỏi lại.- Anh Khánh đã về Hà Nội ngay chiều nay rồi. Anh ấy đi cùng anh Long mà. Em vẫn chưa biết tin anh Long bị tai nạn trong cuộc đua sao?
- Sao ạ?- Cô nói như hét- Anh ấy bị tai nạn ạ? Thế có sao không ạ?
- Chắc là không có gì nghiêm trọng.- Giọng Tú Linh vẫn điềm tĩnh.- Anh Khánh đã đi theo trực thăng đưa anh Long về bệnh viện thành phố rồi lại bay thẳng về Hà Nội mà. Chị cũng đang trên đường lái xe về Hà Nội. Có gì sáng mai chị em mình gặp nhau rồi cùng vào thăm anh ấy nhé!
Tú Linh chào cô rồi cúp máy.
Thảo Nhi ngồi phịch xuống giường, mặt cắt không còn hột máu. Nếu nói là cô không quan tâm gì đến Long thì hình như cô đang dối lòng mình. Đặt tay lên ngực, cô khẽ cầu mong anh được bình yên.
Sáng hôm sau, Tú Linh đến đón cô sớm và đưa cô vào bệnh viện, vừa đi vừa kể vắn tắt cho cô nghe về vụ tai nạn. Thì ra trong khi Silver Wings đang dẫn đầu cuộc đua với một tốc độ kinh hoàng thì bất ngờ xuất hiện một chiếc xe gắn máy đi ngược chiều và đối đầu với anh. Long phanh xe lại rất nhanh, kết quả là chiếc xe chồm lên, lao qua hàng rào phân cách và lao thẳng xuống biển. Trong lúc mọi người hoảng loạn cứu Long thì chiếc xe đó đã nhanh chóng chuồn êm không để lại dấu vết gì.
Phòng bệnh của Long là phòng VIP, hai người vệ sĩ đứng ngoài cửa nhất định không cho Linh và Nhi vào. Sau khi giới thiệu tên và chờ họ vào báo cáo, cả hai mới được vào thăm. Phòng bệnh này giống như một căn hộ riêng vậy. Bên ngoài phòng khách có một bộ bàn ghế salon sang trọng, trên tường là một bức tranh thêu khổ lớn. Lúc này trong phòng có khá nhiều người, trừ Khánh và Long ra, Nhi không biết một ai. Một không khí nặng nề và đáng sợ bao trùm cả căn phòng khiến cho Nhi cảm thấy nghẹt thở. Long ngồi trên một ghế đơn, tay vẫn để nguyên dây truyền nước, tay bên kia bị bó bột, trán thì quấn băng trắng, mặt hơi xây sát.
Ngồi đối diện với Long là hai người đã đứng tuổi. Mặc dù trông họ có vẻ giản dị và hơi xoàng xĩnh so với những người giàu có, nhưng cô vẫn cảm nhận được những nét quý phái, đường bệ từ họ. Ba người ngồi trên ghết salon dài còn trẻ, một trong ba người chính là Khánh. Kéo cô ngồi vào ghế sau khi đã hỏi thăm tất cả, Tú Linh nói với hai người già:
- Lâu lắm rồi cháu mới gặp hai bác nhỉ? Trông bác Liên dạo này trẻ thế?
- Con gái càng lớn trông càng xinh nhỉ? Lại mau mồm mau miệng nữa.
- Anh không bị làm sao chứ?- Tú Linh nhìn sang Long vẻ quan tâm.- Trông anh te tua thê thảm quá đi!
- Cô nhìn thì biết rồi đấy- Anh đáp hời hợt.
- Tính nó thế, cháu đừng chấp nhé!- Người phụ nữ cười hiền hậu.
- Hì. Cháu quen rồi bác ạ. Bây giờ mà nghe anh ấy nói câu: “Anh không sao, cám ơn em.” thì chắc cháu lăn ra đây xỉu mất.
Thảo Nhi cảm thấy cô như người thừa ở đây vì chẳng ai để ý đến sự tồn tại của cô cả.
- Thôi hai bác phải về đây. Các cháu trông nom Long dùm hai bác nhé!
Long bướng bỉnh quay đi khi được mẹ mình xoa đầu.
- Tụi con ở đây là được rồi.- Người ngồi bên trái Khánh đáp.
Không một lời chào, đợi bố mẹ đi rồi, Long quay sang nhìn Tú Linh:
- Hai người qua quán Ngọc Trai mua giúp tôi một suất cháo tu hài nhé!
“Hai người” ở đây nghĩa là bao gồm cả Nhi nữa. Tú Linh nói kháy:
- Vẽ chuyện. Không thích bọn này làm kì đà cản mũi thì cứ nói luôn ra, mệt anh quá đấy.
- Thôi, năn nỉ cô đó.- Long cười hiền khô khiến Nhi ngỡ ngàng. Con người này không ngờ khi cười lại dễ thương như thế?
Tú Linh ngúng nguẩy đứng dậy và lôi tuột Nhi đi. Từ đầu đến cuối trong căn phòng này, cô như diễn một vai câm vậy. Cô cảm thấy lạc lõng với những người ở đây, kể cả thái độ im lặng của Khánh nữa. Anh bỗng nhiên trong cô sao mà xa vời quá!
Nhi và Linh đã đi rồi, Long quay lại với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Tùng hỏi:
- Cô gái đi cùng Tú Linh là ai vậy?
- Là người đã cứu Long lần trước.- Khánh đáp thay Long.
- Ra vậy.- Tùng nhếch mép cười.
Không ai trong những người còn lại hiểu câu “ra vậy” của Tùng có ý nghĩa như thế nào. Người ngồi bên tay trái Khánh hỏi sang một chuyện khác:
- Vậy vụ này chú tính sao?
Anh ta hỏi hướng vào Long.
- Có kẻ nhất quyết muốn tôi chết.- Long gằn giọng.
- Tao cũng nghĩ vậy. Và chủ mưu rất có thể là…- Tùng bỏ lửng câu nói.
- Trần Thắng Lợi. Hắn cay cú tao vì tao không những cướp cái hợp đồng resort ở Cát Bà mà còn ép hắn phải nhả ra một trong những thành quả của hắn.
- Giết thằng đó là xong, việc gì chú phải nghĩ nhiều.
- Anh học được cách xử lý đó từ bao giờ thế?- Long liếc nhìn anh ta.
- Chính ngày đó chú đã dạy anh còn gì. Một thời gian làm ăn ở nước ngoài đã dạy anh rằng hãy đối với phó với kẻ thù bằng chính thủ đoạn của hắn. Bây giờ anh chẳng sợ những lời đe dọa vu vơ như trước nữa.
- Anh cứ làm một thằng con ngoan cho ông bà già nhờ đi. Việc của tôi, tôi sẽ tự giải quyết. Anh hãy chơi đẹp với hắn, đánh bại hắn ngay trên thương trường ấy. Cái mối thù ngày trước chẳng đáng để anh làm vậy đâu.
- Long nói đúng đấy, anh Phương.- Khánh gật đầu đồng tình.- Bây giờ anh đủ mạnh để hạ hắn mà không cần đến hai bác rồi.
- Hợp đồng cái resort ở Cát Bà tôi giao lại cho anh, coi như là tôi tạo cho anh bước đà, còn bay được lên hay không anh phải tự dựa vào sức mình thôi.
- Lâu lắm không gặp lại, không ngờ chú ngày càng giống bố. Tiếc là chú lại chọn đi con đường khác. Cũng đến lúc chú lo làm ăn đi là vừa đấy, chú có biết mẹ rất lo cho chú không?
- Cuộc sống của tôi thế nào tự tôi sẽ lựa chọn.
- Được rồi.- Phương đứng dậy- Anh biết là anh không thể thuyết phục nổi chú. Chú ở đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ quay lại sau. Hai đứa ở lại với nó nhé!
Lúc này, Tú Linh và Nhi đang trên đường quay trở lại bệnh viện. Thấy Thảo Nhi cứ im lặng mãi, Linh gặng hỏi:
- Em nghĩ gì mà im lặng ghê thế?
- Em thấy em quá xa lạ với những người trong phòng bệnh của anh Long, như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.- Cô thật thà đáp.
- Đấy là em chưa quen thôi mà. Họ đều là những người rất dễ gần. Người mặc áo sơ mi kẻ ca rô chính là anh Tùng, một người bạn thân khác của anh Long. Anh ấy là một luật sư. Người còn lại là anh Phương, anh trai của anh Long.
- Thật thế ạ?
- Chị biết là em sẽ ngạc nhiên mà.- Tú Linh bật cười. Đến ngay lần đầu khi gặp họ chị còn không dám tin họ là anh em ruột nữa. Chị nghe bố chị nói anh Long không giống bố mẹ mà giống một bà dì ruột. Cô ấy rất đẹp, nhưng đã qua đời từ 3 năm trước rồi. Em biết không, chị suýt trở thành chị dâu của anh Long đấy.
- Sao cơ ạ?
- Thật đấy. Bố mẹ chị và bố mẹ anh Long muốn kết thông gia nên muốn chị và anh Phương thành một đôi, nhưng chị đã không đồng ý.
- Tại sao không ạ?
- Vì bọn chị đâu có yêu nhau. Anh Phương sau đó sang Úc và nghe nói đã lấy vợ bên đó rồi. Hai người họ mới về Việt Nam được vài tuần thôi.
Nhi im lặng nghe Linh kể về những kỉ niệm của ngày trước, khi bố mẹ cô nhất định bắt cô lấy Phương. Nhưng như chợt nhó ra điều gì, Thảo Nhi quay sang hỏi:
- Thế còn Silver Wings và Prince Sun, hai chiếc xe ấy vẫn ở Cát Bà ạ?
- Không, sáng nay hai chiếc xe sẽ về đến Hà Nội. Silver Wings hư hại khá nặng. Chiếc xe đó là quà tặng sinh nhật của dì anh Long nên nó rất quan trọng với anh ấy.
Thảo Nhi thở phào vì cuối cùng Long cũng được bình an. Nhìn thấy anh vẫn bình thường, thậm chí là có thể ngồi nói chuyện với cái giọng thường ngày mà cô rất ghét, nhưng cô vẫn thấy vui.
Khi Nhi và Linh về đến bệnh viện thì Phương và đám vệ sĩ đã rời đi. Khánh cũng không còn...

<< 1 ... 4 5 6 7 8 ... 24 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status