rồi. Nhưng mới đây nó trở về, và nhắc lại chuyện đó với Phong. Bác cũng muốn nó được toại nguyện nên đã nói chuyện kết hôn cho Phong nghe. Cháu có biết nó nói gì với bác không?
Nó nói rằng: «Cuộc đời con đã quyết tâm chỉ lấy một người. Con sẽ đưa cô ấy về ra mắt và con không cần biết hai người có đồng ý hay không. Nhưng con hy vọng bố mẹ sẽ tiếp nhận cô ấy một cách vui vẻ và chúc phúc cho chúng con.» Nó đã nói như thế, bằng một giọng đe dọa mà không bao giờ bác quên được.
Trong bữa tiệc Giáng sinh hôm đó, mặc dù người xuất hiện là Vân, nhưng bác vẫn không tin đó là người mà nó nói tới. Vân đã bỏ rơi Phong vào cái lúc mà Phong mất đi người dì mà
nó rất mực thương yêu, để chạy theo cái học bổng đi Pháp và ước mơ làm một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Phong thì cứ ngỡ rằng vì nó mà con bé bỏ đi, nhưng đó là chuyến đi đã có kế hoạch từ trước rồi.
Khi được nhân viên an ninh cho xem lại cuốn băng video do máy quay ghi lại trong nhà kính, bác đã vô cùng xúc động vì những gì nó thể hiện với cháu. Chưa khi nào nó lại bày tỏ tình cảm của mình một cách chân thành và nồng nhiệt như thế.
Vậy tại sao cháu lại hoài nghi tình cảm đó vậy?
- Cháu đã thấy chị ấy trong mắt anh Long. Cháu cũng đã thấy họ hôn nhau…
- Phong nó có giải thích với cháu không?
- Dạ có…nhưng…
- Cháu không tin nó à? Con trai bác là một đứa vốn thẳng thắn, nó sẽ không bao giờ nói không nếu mà có, và ngược lại…Thế nào, có thấy hối hận vì đã quyết định quá vội vàng không?
- Cháu…
- Khó nói thế cơ à? Vậy để bác quyết định thay cháu nhé!- Bà đột ngột ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay cô, dịu dàng tiếp- Bác giao lại con trai bác cho cháu đấy. Hãy chăm sóc và bảo ban nó để nó có thể trở thành một người đàn ông thực thụ.
- Dạ…cháu…- Cô ấp úng.
- Cháu từ chối sao? Đây là cơ hội cuối cùng của cháu đấy. Nếu không lấy được cháu, thì bác nghĩ việc lấy ai với Phong cũng không còn quan trọng nữa. Nó có thể chấp nhận lấy em gái của Linh ngay lập tức. Bác thương Phong, bác cũng thương cháu, nên bác mới ra mặt giúp hai đứa thế này.
- Cháu…Dạ, vâng. Cháu nghe lời bác ạ !
- Tốt lắm. Vậy trưa nay hãy đến ăn cơm với gia đình bác, bác nghĩ bác trai cũng mong gặp cháu lắm. Vợ chồng thằng Phương sang Úc công tác rồi, nếu không bác nghĩ tụi nó cũng rất vui khi gặp gỡ cháu.
- Ơ, cháu định chút nữa ra xe về quê nghỉ Tết ạ !
- Cháu vội chuyện đó thật sao? Yên tâm, Phong sẽ đưa cháu về tận nhà. Hay cháu từ chói cho con trai bác ra mặt bố mẹ cháu?
- Ơ, không ạ!
- Vậy thì đứng dậy theo bác nào.
———————————
Long cho xe chạy xuống gara, đóng mạnh cửa, vắt cái cặp lên vai và đi chậm rãi lên nhà. Biệt thự Lotus, khác với trụ sở tập đoàn Lotus, khá nhỏ và dễ thương, bốn xung quanh là hồ nước trong vắt mà mùa hè sẽ ngát hương sen. Ngôi biệt thự được xây theo một lối kiến trúc đậm chất phương Đông, nhỏ nhắn và mang nhiều màu sắc của thiên nhiên. Chủ tịch tập đoàn Lotus Vũ Thế Sơn, từng là một kiến trúc sư đại tài, và Lotus là một trong những công trình ông tâm đắc nhất. Ngôi biệt thự được xây dựng trên miếng đất mà vợ chồng ông từng đi lên từ thuở hàn vi.
Long không vào nhà ngay, mà ngồi xuống bàn kê ở dưới gốc một cây đào, đúng mùa nở hoa.
- Cậu chủ đã về ạ !- Tiếng bác Thông, người chăm sóc cây cảnh của gia đình lên tiếng.
- Nhà hôm nay có việc gì thế bác?- Anh hỏi vì từ sớm mẹ anh đã gọi điện dặn đi dặn lại là phải về ăn cơm.
- Hôm nay nhà có khách, tôi tưởng cậu chủ phải biết chứ?- Người quản gia ngạc nhiên.
- Ai vậy?- Anh vắt chân lên ghế vẻ thờ ơ.
- Dạ, là mợ chủ…
Không để bác nói hết câu, Long xì một tiếng:
- Tưởng chị dâu đi Úc với anh Hai cơ mà. Có thế mà cũng gọi mình về. Rách việc.
- Không- Bác Thông vừa tỉa cây vừa xen vào- Đó là vợ chưa cưới của cậu mà…
Câu nói của bác như một tiếng sét làm Long ngã ngửa về sau, cả chiếc ghế và thân hình anh đều ngã nhào lên một chậu cây cảnh bác vừa mới mất cả buổi sáng để tỉa tót.
- Ối cậu chủ…- Bác kêu lên, đau đớn cho cái cây cảnh quý giá nhiều hơn là thương cậu chủ ngỗ nghịch của mình.
- Bác nói cái gì cơ?- Long lồm cồm bò dậy- Mợ chủ nào?
- Cái cô tóc dài, người bé bé, xinh xinh đấy.
- Thảo à? Sao cô ta lại đến đây? Hai người họ tính làm cái quái gì không biết. Dâu rể gì ở đây.- Anh lẩm bẩm rồi đứng dậy, nói với bác giúp việc đang nhăn nhó nhìn cây cảnh của mình bằng ánh mắt đầy thương tâm- Này bác…
- Sao vậy cậu?
- Đừng nói là tôi đã về nhé !- Anh nói khẽ rồi len lén đi ra xe.
Nhưng vừa được ba bước thì mẹ anh xuất hiện thình lình nơi bậc cửa sau, nói:
- Anh Thông, giữ cậu chủ lại cho tôi.
- Dạ, bà chủ.
Bị giữ lại, Long rướn cổ, cãi:
- Mẹ tính làm cái trò khỉ gì vậy?
- Con đang nói với mẹ đấy à?- Bà cau mày hỏi lại.
- Không lẽ con nói với bác Thông, hay cái đầu gối của con. Con đã nói với mẹ rồi, đừng hòng ai bắt con lấy cô ta được.
- Lấy ai?
- Mẹ còn hỏi nữa à? Tính đưa cô ta về nhà ăn cơm thì con sẽ vui vẻ rước cô ta về làm con dâu mẹ chắc?
Mùi thức ăn bay ra làm Long mặc dù đói cồn cào, nhưng vẫn cố phải nhịn. Quái lạ, sao hôm nay chị An nấu bếp lại thơm kì lạ thế nhỉ?
- Hừ…Nếu con không thích lấy nó thì mẹ sẽ nhận nó làm con nuôi. Dù sao mẹ cũng rất thích nó.- Bà quay người định bước vào- Nhưng dù có lấy nó hay không thì cũng nên lên nhà đi, mẹ thấy bụng con kêu đói nãy giờ rồi đấy. Hôm nay có món sườn chua ngọt mà con rất thích ăn đấy, đừng bỏ lỡ.
Long giật tay ra khỏi bác người làm, hậm hực đi lên nhà. Anh chẳng thèm liếc mắt lấy một cái cái bóng người trong nhà bếp. Mẹ anh thì đứng gần đó, chỉ cho cô ta cách nấu ăn một cách tận tình khiến anh càng thêm bực.
- Ai vào phòng tôi thế?- Anh gào lên, lao xuống nhà, chạy xộc vào bếp.
Trong bếp chỉ có mẹ anh và chị An.
- Mẹ, ai vào phòng con? Đã nói cấm không ai được vào cơ mà.
- Con bé lên dọn cho con cái ổ chuột đó con còn kêu ca gì nữa. Cầm khăn sang phòng ăn lau bàn với con bé đi.
- Con không điên. Người trong nhà này chết hết rồi hay sao mà lại đến lượt con chứ? Con nhắc lại lần cuối- Anh cố hét to để cô gái phòng bên cũng nghe rõ lời cảnh cáo của anh- Cấm không một ai được bước vào phòng con. Cần gì con sẽ gọi.
«Bốp» Một cái gì đó mềm mềm rơi trúng đầu anh. Anh giật xuống, thì ra là một chiếc khăn ăn còn mới. Kẻ nào dám cả gan ném chiếc khăn vào đầu anh thì đúng là chán sống rồi.
- Này…- Anh quay lại hét, nhưng trước khi nhìn được ra người vừa ném chiếc khăn thì cái thứ hai rớt trúng giữa mặt anh.
- Cái con ranh kia…
- Anh ăn nói như thế với mẹ anh đấy à?- Thảo Nhi chống nạnh nhìn anh.
Mồm Long vẫn há hốc ra mà chưa khép lại được. Anh chớp mắt lần nữa để biết mình đang không tưởng tượng, vì mấy hôm nay hình ảnh cô lúc nào cũng đầy ắp tâm trí anh.
- Em…- Rốt cục Long chỉ nói được có thế và không sao nói được nữa.
- Em cái gì mà em.- Cô nạt.- Xin lỗi mẹ chưa?
- Ừ…nhưng em…
- Cầm khăn ra lau bàn mau còn đứng đó mà nhìn à?- Cô liếc xéo.
- Ừ…nhưng tại sao…- Anh lắp bắp.
- Thôi nào con gái.- Mẹ anh xen vào- Dù sao thì từ nay nó cũng là anh trai con mà. Lúc nãy con cũng nghe nó nói rồi đấy.
- Không…- Long hét lên- Ơ, ý con là…ý con là…Không phải thế. Tại con tưởng đó là…Cô ấy là vợ con mà…
- Ai cơ? Con vừa nói sẽ không bao giờ lấy nó còn gì? Mẹ vừa nhận nó làm con gái rồi. E rằng con không thể lấy em gái của mình được đâu.
- Cái gì?- Anh kêu lên- Lúc đó không rõ ràng mà. Con chỉ bảo con không lấy Thảo thôi chứ có bảo không lấy cô ấy đâu. Nhi, em nói đi, em không muốn làm con mẹ đúng không?
- Đâu có…- Cô lắc đầu ráo hoảnh- Em đã nhận lời làm con mẹ rồi.
- Ơ kìa em…
- Nhưng không phải là con gái mẹ, mà là…con dâu.- Cô mỉm cười và quay người đi vào phòng ăn, hình như cố che dấu đi sự thẹn thùng của mình.
- Aaaaa…Ha- Long chạy theo cô, vui sướng ôm ngang người cô, nhấc lên và quay đến mấy vòng.- Ha ha…Vui quá!
- Bỏ em xuống…- Cô kêu lên.
- Hèm…- Mẹ anh khẽ ho khiến cả hai cùng ngượng chín người.
Long vội bỏ Nhi xuống và lăng xăng theo cô vào phòng ăn.
9. Tháng 6. Đợt thi tốt nghiệp cuối cùng cũng xong. Trước khi nhận được bằng, Nhi vẫn lại ra đảo phụ giúp dì Huyền làm việc. Chỉ khác là giờ Long lúc nào cũng kè kè với cô, ăn nghỉ luôn tại nhà nghỉ của dì nữa.
- Này anh.
- Sao thế vợ yêu?
- Anh định không về bên Paradise à? Ngày mai cuộc đua bắt đầu rồi mà.
- Kệ nó đấy.- Anh kéo cô vào lòng và hôn cô.
- Này- Cô đẩy anh ra- Đã nói cấm sờ soạng rồi mà.
- Sắp làm vợ anh rồi mà còn ngượng à?- Long phá ra cười- Nói thật nhé ! Ngày xưa anh ghét chuyện này lắm đấy. Mấy thằng trong đội còn bảo không khéo anh bị gay như thằng Vũ.
- Thế sao còn sờ soạng?- Cô trừng mắt.
- Tự dưng muốn làm đàn ông.- Anh lại cười trêu cô- Ai bảo em đáng yêu quá, làm anh muốn ăn thịt em luôn.
- Bệnh à?- Cô đánh vào vai anh.
- Ừ, có những lúc anh nghĩ anh bị bệnh đấy. Bệnh sợ tình dục.- Long gật đầu.
- Hả?- Cô giật mình, trợn mắt nhìn anh.
- Thật đấy. Lý do thì…thật xấu hổ…
- Có chuyện gì xảy ra à? Hay lúc đi đánh nhau anh bị ai đá trúng…
- Muốn thử không? Biết liền…- Anh giả vờ vật cô xuống giường khiến cô la lên, và thẳng chân đạp vào bụng anh- Ui da, anh đùa thôi mà, sao đá anh. Cẩn thận không đùa thành thật đó nhé…
- Ai bảo trêu em.- Cô lườm một cái cháy mặt.
- Thì thôi…- Anh lại ngả người nằm ra giường.
- Thế rốt cục chuyện đó là thế nào?
- À, nhưng kể rồi em đừng shock nhé!
- Anh xấu xa thế nào em cũng biết hết rồi, còn có gì để mà shock nữa.- Cô bĩu môi.
- Anh cứ cảnh báo em trước, chứ anh không tin là em không shock tí nào đâu.
- Thì cứ kể xem nào, nhanh em còn xuống nấu cơm.
- Cái lần đầu tiên của anh ấy, là vào năm anh 16 tuổi.
- Hả?- Cô há hốc mồm, mắt trợn ngược, cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
- Biết ngay mà.
- 16 tuổi?- Cô hỏi lại- Anh phóng đãng quá đấy nhỉ?
- Dám phê phán anh thế à?- Anh véo má cô.
- Thôi em không nói nữa, kể coi nào.
- Thực ra, đó đâu phải là ở anh đâu. Hồi đó anh ngoan lắm đấy nhé!
- Ngoan mà nếm mùi đời sớm thế?
- Lại cạch khóe nữa. Anh không kể nữa đâu.
- Không kể em đi nấu cơm.
Biết không thể thắng lại cô, anh tiếp:
- Thôi, biết ngay là thua em mà. Ngồi yên nghe anh kể nè. Cái hồi đó anh còn trẻ con mà, có biết gì đâu. Trưa nào cũng đi học về, rồi đến chỗ dì Lan làm việc cùng dì đi ăn, chiều lại đi học tiếp. Dì Lan làm ở câu lạc bộ người mẫu. Người làm chuyện đó với anh là một đồng nghiệp của dì.
- Ặc…- Cô choáng váng quay sang nhìn anh, thất sắc.
- Phải nói là anh bị bà ta cưỡng bức mới đúng.- Long cau có đầy vẻ bức xúc- Anh bị dụ dỗ mà. Từ đó anh sợ hẳn cái chuyện kinh dị đó.
- Ai bảo đẹp trai phong độ sớm quá làm chi.- Cô bật cười trước gương mặt méo xệch của anh.
- Từ đó, anh căm ghét bọn đàn bà, nhất là bọn chân dài lẳng lơ.
- Cũng hay ho nhỉ?- Cô cười khanh khách.
- Em thấy hay lắm à?
- Nhìn cái mặt anh kìa.- Cô cọ trán vào trán anh.- Tội nghiệp cho mấy cô gái vì thế mà bị ghét lây.
- Như nhau cả thôi…đâu có như em. Vừa động vào cái là đã giãy nảy lên như đỉa phải vôi rồi.
- Xin anh…- Cô lè lưỡi trêu- Em là con gái nhà lành. Thôi ngủ tiếp đi, chút được cơm em gọi.
Cô nháy mắt cười thật tươi rồi đi ra khỏi phòng.
*
- Anh hẹn em ra đây có việc gì thế?- Thảo Nhi tươi cười nhìn Duy.- Anh lại ra đây chụp ảnh đấy à?
- Không, anh ra để tìm em.
- Tìm em? Có chuyện gì vậy.
- Anh có cái này muốn đưa cho em xem.- Duy vẫn tỏ ra với cô một thái độ xa lạ.
Anh đặt lên bàn chiếc điện thoại của mình, bên trong đã mở sẵn một đoạn video. Ngạc nhiên, Nhi cầm lên xem, nhưng những âm thanh và hình ảnh trong cuốn băng làm cô tái mặt, đánh rơi cả điện thoại.
- Anh…anh…- Cô nhìn anh vẻ căm giận không sao nói thành lời.
Và một sự lo sợ nhen lên trong lòng cô.
- Anh nghĩ đó chỉ là chuyện bình thường thôi mà. Hôm đó em cũng đồng tình hưởng ứng đấy chứ.- Duy nhún vai, cười khinh khỉnh.
- Rốt cục là anh muốn gì?- Cô đập bàn run run hỏi.
- Không gì cả. Em đâu có gì có thể cho anh lấy được đâu. Nhưng anh nghĩ với một số người thì đoạn phim này rất có giá đấy.
- Tôi…tôi cấm anh…- Nhi sợ hãi hét lên, rồi cô bật khóc, cô không dám tưởng tượng đến những điều khủng khiếp đang đợi chờ cô phía trước.
- Thôi nào…- Duy cười- Tôi giao lại cho em cả bản gốc là được chứ gì. Cái mà tôi cần đâu phải ở em, mà là ở hắn.
Nhìn vào đôi mắt của Duy, một thoáng kí ức hiện về. Phải rồi, đôi mắt nảy lửa đầy căm hờn này cô đã thấy vào cái đêm mưa gió ấy.
- Sao tôi lại không nhớ ra anh sớm hơn cơ chứ?- Cô cay đắng nói.- Anh đã lợi dụng tôi, để trả thù anh ấy?
- Đúng thế. Cuối cùng thì em đã chịu nhớ ra tôi rồi.- Duy cười phá lên- Bất ngờ lắm nhỉ? Ngay từ đầu tôi đã tìm cách tiếp cận em. Nhưng mà hắn theo em ghê quá, đến cả xe bus hắn cũng lên theo nên tôi đành chờ đến khi em ra đảo này thôi.
- Anh là một thằng khốn nạn.
- Ồ phải, nhưng không thể chó chết bằng thằng người yêu của em được. Em là điểm yếu duy nhất của hắn, và tôi đã đánh được rồi. Tôi đã có được em, thú vị đấy chứ? Em nghĩ sao nếu hắn thấy đoạn băng này?
- Tôi cấm anh…- Cô bật dậy, mắt long lên sòng sọc.
- Em không thể cấm được tôi đâu. Nhưng nghĩ lại, ngày đó chính em đã không tiếc thân mình lao ra che chở và cứu cho tôi, nên tôi sẽ trả lại cho em cả bản gốc lẫn bản sao này. 11h đêm nay tại gara ô tô Ngư Long.
- Anh muốn làm gì? Tại sao phải là ở đó. Đó là bãi đậu xe của hội đua xe mà.
- Tôi thích chỗ đó. Em không đến cũng không sao. Sáng mai tôi sẽ nhờ hắn trao lại cho em. Tùy em chọn. Thế nhé!
Duy bình thản đứng dậy, quay người, khệnh khạng bước ra ngoài trước vẻ mặt tái nhợt của Nhi.
Còn lại mình Thảo Nhi ngồi lại trong quán café vắng. Cô không còn chút sức lực nào để mà đứng dậy bây giờ nữa.
Mọi thứ đều đang vỡ tan như bong bóng xà phòng trước mắt cô.
Tình yêu.
Danh dự của bản thân.
Cô đã mất tất cả vào cái ngày quỷ quái ấy mà chính bản thân cô cũng không nhớ được một chút nào. Cô nghĩ đến Long, cô đau thay cho chính bản thân anh. Anh sẽ không bao giờ tiếp nhận nổi cái sự thực này. Nỗi tủi hổ trong lòng cô không sao có thể giúp cô bật thành tiếng khóc được. Cạn kiệt mọi cảm xúc nữa rồi.
Trống rỗng và hoang mang.
*
- Em ngủ với Tú Linh nhé!- Long nói thế khi đưa cô đến Paradise cùng, chuẩn bị cho cuộc đua ngày mai.
- Ừ…à mà anh ơi, em quên mất đồ ở trong xe rồi.
- Đợi anh tắm xong anh xuống lấy cho.
- Để em tự xuống lấy cũng được mà.
- Ừ, thế cũng được. Chìa khóa xe anh để trên bàn ấy. Mã khóa gara là 472519 nhé!
- Vâng em biết rồi.- Nhi nhìn anh đi vào nhà tắm, cầm lấy chùm chìa khóa, tay vẫn còn run run.
Gara Ngư Long, gara an toàn nhất, có diện tích không lớn, là nơi đậu xe của hội đua xe trước cuộc đua. Sau khi kiểm tra đầy đủ lại một lần cuối trước khi bước vào cuộc đua, xe sẽ được tập kết về đây.
- Tôi đã đến rồi đây.- Thảo Nhi lạnh lùng, nói với Duy bằng cái giọng khô khốc.
- Mở cửa ra, chúng ta sẽ vào trong nói chuyện.- Duy liếc mắt về phía cánh cửa bảo mật- Không lẽ cô muốn có ai đó chứng kiến cái cảnh hay ho này.
Thảo Nhi đành bấm số bảo mật, và cửa gara mở ra. Cả hai đi vào. Bên trong điện sáng mờ mờ. Cánh cửa từ từ hạ xuống. Từ chiều đến giờ, Nhi luôn cảm thấy sợ, và khi ở gần gã này, cảm giác sợ đó càng lớn hơn.
- Trong này có vẻ thích nhỉ?- Duy nhìn xung quanh, và nhìn những chiếc xe đậu thẳng thành hai hàng.
- Đừng vòng vo nữa, đưa nó cho tôi.- Cô gắt.
- Vội làm gì. Cùng lắm là không lấy nó nữa là được thôi mà. Nếu bị hắn bỏ rơi, cô có thể đến tìm tôi cũng được mà. Dù sao thì bản thân tôi cũng cảm thấy phải có trách nhiệm với cô.- Hắn ghé sát mặt cô cười đểu.
- Câm ngay.- Cô hét lên- Nếu anh còn là quân tử, còn là con người thì đưa nó cho tôi và biến mất khỏi mắt tôi. Anh Long nói đúng, đáng ra ngày ấy tôi không nên đưa người đỡ đòn đó và cầu xin cho anh.
- À phải, vì cô luôn là một người ngốc nghếch, khờ khạo, không bao giờ biết đề phòng người khác mà. Đây, cuốn băng đó. Bản gốc đấy. Bản trong điện thoại của tôi tôi cũng xóa rồi. Cô cứ giữ lấy mà làm kỉ niệm, khi buồn có thể mở lại mà coi. Toàn cảnh hay mà.
Nhi giật phắt lấy chiếc thẻ nhớ. Khi cô còn đang nhìn nó hoài nghi thì một bàn tay đã chụp lấy miệng cô, và cô xỉu đi.
Thảo Nhi choàng tỉnh sau một cơn mê dài đáng sợ. Cô ngơ ngác, ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào trong phòng. Ở một góc phòng, đứng trước chiếc gương là Long, đang đóng nốt những chiếc cúc ở tay chiếc áo sơ mi kẻ sọc.
- Ơ…- Cô đưa tay lên trán, đầu hơi đau.
Tối qua cô đang ở trong gara với Duy cơ mà. Tại sao cô lại ở trong phòng của Long thế này? Ai đã đưa cô về đây? Còn thẻ phim đâu rồi?
- Dậy rồi đấy à?- Long mỉm cười quay lại, có vẻ như anh vẫn chưa biết gì về thẻ phim ấy.
- Sao em lại ngủ ở đây thế?- Cô ngơ ngác.
- Thì em về đây rồi lăn ra ngủ còn gì.- Long đáp- Anh tắm xong, ra đã thấy em ngủ khì rồi.
“Vậy ai đó đã đưa mình về đây sao? Và cuốn phim đang ở trong tay người đó?” Nhi lo lắng. Có thể là ai đây? Cô nhắm mắt, không dám tưởng tượng đến cái cảnh khủng khiếp sẽ đến trong tương lai nữa.
- Gọi mãi em không dậy nên anh cứ để em ngủ thế. Dậy thay quần áo đi rồi còn đi ăn sáng. 8h cuộc đua bắt đầu rồi.
- Đừng…- Cô thốt lên hoảng sợ.
Tự nhiên cô có một linh cảm xấu. Gã Duy đó có mối thù sâu sắc với Long, nên sẽ còn tìm cách hại anh. Cái việc Duy đòi hẹn gặp cô trong gara thực ra chỉ là một cái bẫy, tại sao cô lại ngu ngốc đến thế kia chứ? Tại sao ngay từ đầu cô nghĩ ra việc hắn sẽ giở trò hại Long cơ chứ?
- Em sao thế?- Long tiến lại, ngồi xuống giường nhìn cô lo lắng- Trông em tái nhợt đi. Em không khỏe à?
- Anh đừng đua hôm nay được không?- Cô nắm lấy vạt áo anh, khẩn khoản.
- Sao thế. Anh đảm bảo mọi việc sẽ ổn mà.- Anh xoa đầu cô.- Không sao đâu. Anh hứa anh sẽ không phóng quá nhanh.
- Không.- Cô choàng tay ôm lấy người anh, vì cô có linh cảm rằng, nếu để anh đi, cô sẽ mất anh mãi mãi- Em không muốn. Anh đừng đua có được không? Em van xin anh đấy. Em có một linh cảm rất xấu. Anh có thể nghỉ trận đua này mà, đúng...