* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Chết Rồi Tao Yêu Chồng Full

tình ko chịu điên một mình còn lôi nó vào bấn loạn cùng…Ôi…Lạy thánh Ala, cầu trời
cho cái thằng dở người nó mau có người yêu để cho con đi qua kiếp nạn. Mà xin thề. Sau nàx ko bao giờ đi tư vấn tình yêu cho bất cứ đứa nào nữa. Ơn ko thấy đâu chỉ tổ mang hoạ vào thân. Mà gọi vk ck mới thằng này thấy sến bỏ mẹ. Mà sao lại hành hạ nhau kiểu ấy nhỉ. Lỡ ko may ai nghe thấy lại nhầm tưởng đag bắt cá 2 tay…Công nhận. THẰNG NÀY THÂM.
Trời ơi, tự dưng vớ phải thằng ck mà ko phải ck. Trước giờ hay cạnh khoé nhau đủ biết nhau đểu, giờ mới biết thâm thúy đến nhường nào…Đến khi có bạn trai cũng ko để yên cho. Đời buồn và sầu thế. Sinh nó ra làm người tốt làm chi để rồi một ngày người ta trả thù bằng chính cái lòng thương người ấy. Kẻ địch vốn biết ta mềm yếu về tình cảm, dễ dàng mềm yếu và rủ lòng thương người, đã sử dụng khổ nhục kế để khiến quân ta phải lâm vào tình trạng dở khóc dở cười, dằn vặt bản thân, mềm mỏng trước lời của địck. Bẫy ập đến và ta phải làm theo. Đau đớn lắm, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa,…Thôi, cố mà quen đi vậy…Mà xưng hô vk ck ngke tình cảm bỏ mẹ…
***
- An ơi làm gì đấy? Học bài chưa?
Anh Minh nhắn tin đến hỏi nó. Hôm nào cũng thế, thúc An học bài như một thói quen. Thì cũng chính nhờ thế mà con An học hành tiến bộ lên trông thấy…Trước kia nó xết hạng thứ 39 trong tổng số 42 thành viên trong lớp. Giờ thì tình hình cải thiện, vươn lên hạng 17, 18…Tiến bộ vượt bậc sau 1 tháng trở thành bạn gái Minh. Thì cũng tại Minh học giỏi bỏ xừ, toàn xếp đầu khối 12, thế nên cũng bắt nó học hành có quy củ.
- Em chưa học…
An nhắn lại. Ôi kiểu j thì kiểu, thế nào kũng bị Minh mắng cho trận vì lười học…Minh thì lúc nào chả thế, đợi khi nào nó học xog rồi mới đi ngủ
- An lười nhé, mai có tiết kiểm tra mà ko chịu ôn gì lại đjểm kém cho coi.
- Thì giờ em học…
- Nhớ nhé. Học ngay nhé. Anh sắp thi rồi nên anh còn phải ôn. Ko nhắc An nhiều đâu ý.
- Vâng nhớ rồi. hihi
- Học xog ngủ ngay mai còn dậy sớm đi học nữa.
- Em biết rồi mà anh Minh cứ ôn bài đi…
- Nhớ à nha. Ko nói nhiều đâu nha.
- Hi.
An thích cái cách Minh quan tâm mình. Ko vồn vã, ko gây khó chịu, cứ nhẹ nhàng như thế, cả những lúc giận dỗi nó chỉ vì nó mê facebook ko chịu đi ngủ sớm. Những lúc như thế Minh thường nhăn mặt lại rồi trách yêu nó một vài câu, bên Minh, An cảm thấy yên bình…
Sáng ra. Chưa để cái đồng hồ báo thức kêu. Điện thoại An đã rung lên một hồi gay cấn…
Cha mẹ ạ. Cái giọng nhăn nhở này thì ko lẫn vào đâu đk. Thằng Nam chứ ai.
<Đờ mờ thằng ck điên. Tao vừa bị ck đánh thức ko tỉnh tkì ngủ tkế đ’ nào dk>
Kinh dị thật. Cái chữ ck đang hành hạ lương tâm con bé.
vân vân và vân vân. Rõ là khổ, xưng hô vk ck cũng chẳng đưa hai ta đến gần nhau hơn. Chỉ khiến cho những vụ khoé nhau thêm phần kịch tính…Ờ thì trước giờ đã thế rồi…Kẻ thù ko đội trời chung mà, chứ dù cho có lôi sáp vào nhau thì trời cũng bị xé ra làm 2.
<Ừ…>

Gần hè rồi, bận, Minh mải mê ôn thi tốt nghiệp. Nghĩ tốt nghiệp thì ổn rồi, nhưng cái khó là thi Đại học. Minh học giỏi, nhưng cũng ko dám chủ quan. An thì cũng phải chăm đi học thêm học nếm. Thì cũng sắp lên lớp 12…Tần suất 2 đứa đi chơi cùng nhau giảm hẳn…Tần suất nhắn tin gọi điện cũng giảm, nhưng ít ra vẫn theo thông lệ một ngày gọi 2 lần. Sáng vẫn đi học cùng nhau.
- Minh ơi, tối nay Minh có phải đi học thêm ko?
- Ko. An hỏi chi?
- Tối nay Minh ở nhà nhé, em qua. Hì…
- Qua làm gì?
- Suỵt…Bí mật.
An đưa một ngón tay lên miệng, cười tít mắt
- Á à…Nguy hiểm nhá…
An chỉ cười rất tươi và ko nói gì. Lúc nào cũng thế, thay vì nói,nó cười nhiều ơi là nhiều…Tính ra gần nửa năm rồi từ ngày làm bạn gái Minh, lúc nào cũng vui vẻ như thế…Nó được Minh nhắc nhở, được chăm sóc. Vui. Nó mong rằng nó và Minh sẽ mãi như thế.
***
Xoảng…Ckoang…
Đống bột trứng bắn tung toé…Sao lại thế nhỉ? Rõ ràng là nó đã tập làm bánh rất nhiều lần và thành công cũng rất nhiều mà…Chắc lần này sai sót gì rồi. Nhìn cái đống bột đường vương vãi khắp bếp, nồi vung cũng bị nó cho rụng rơi loảng xoảng…Nó chán nản, lại phải dọn dẹp cái bãi chiến trường. Làm lại. Lần này cẩn thận hơn tí. Hôm nay sinh nhật Minh mà.

Nó mệt mỏi nhấc máy đang réo ỏm củ tỏi.

<Ừ, hôm nay sinh nhật Minh.>
<Ờ. Thế làm gì làm đi.>
…Ko biết thế nào nữa, thằng này kì lắm. Cứ mỗi lần nhắc đến Minh là lại thái độ bất hợp tác.

<Ý ck là ck ko vui thì còn lâu mới cho tao vui chứ gì?>
<Ừ háhá>
Đúng là thằng đểu…Mịa…Điên điên điên.
Nó bỏ cái mớ lộn xộn sang một bên. Bắt tay làm lại bánh sinh nhật cho Minh, nó cười một mình, tưởng tượng lúc Minh thật vui khi nhìn thấy. Minh đúng là…Mải học đến quên cả sinh nhật.
- Chị An! Chị An làm bánh hả? Cho em ăn mới.
- Ra ngoài tí làm xog rồi cho ăn.
- Zê…Nhưng mà thôi, bánh chị làm cho anh Nam em ko thèm đâu.
An sững lại. Vừa thằng nhỏ nhắc đến tên Nam. Mà sao thằng nhỏ cái gì mở miệng ra là anh Nam anh Nam thế nhỉ? Thằng đó chửi vào mặt cho chứ bánh biếc gì. Chắc bị cái kem của thằng Nam bỏ bùa rồi.
- Im lặng. Nói linh tinh.
Thằng bé vênh mặt hứ một cái rồi chạy đi chơi.


Kính coog…An bấm chuông cửa. Từ trog nhà bước ra là bóng Minh
- Ngạc nhiên chưa?
Minh đứng ngẩn ngơ, ngạc nhiên quá.
- Hôm nay sinh nhật Minh mà, em làm bánh tặng Minh.
Minh cười rất tươi. Hai đứa vào nhà Minh.
- Bánh ngon thế? Khi nào An làm nữa anh ăn nhá.
- Khi nào sinh nhật em, em lại làm tiếp…Làm Minh ăn thiệt nhiều nhiều nhiều luôn ý…
- Sinh nhật An lại chỉ có An với anh thôi nhá?
- Tại sao lại phải thế?
- Được ăn nhiều hơn. Haha
- Tham lam.
An nói rồi cười tít mắt. Thì lúc nào nó chả mong thế. Chỉ cần bên Minh thôi là đủ rồi…
Thi cử cận kề. Thưa hẳn thời gian gặp nhau. Minh lúc nào cũng ôn thi bù đầu, trước mỗi tối cũng chỉ nhắc nhở nó một hai câu cụt ngủn ” An học bài rồi ngủ sớm.”
” Minh ko còn một chút thời gian để đi chơi với em àk?”
” Anh bận lắm”

Ừ thì đúng là Minh cũng bận, nhưng chắc chắn là cũng nghĩ đến mình mà…Nó tự an ủi. Minh còn phải thi nữa.

Thời gian trôi qua nhanh. 2 đứa chưa có thời gian để đi chơi, cả tháng rồi, An nhớ lắm ấy, mỗi lần nhắn tin Minh chỉ qua loa vài câu rồi kêu bận. Một vài lần gọi Minh đều không bắt máy…Có thể Minh để chế độ im lặng để tập trung ôn bài. Mà sao Minh ko gọi lại cho nó? Mà chắc bận quá nên quên mất…Nó tự hỏi và trả lời. Cố gắng để tin tưởg vào một lí do…Minh chuẩn bị ôn thi nên bận…
- Minh sao ko gọi cho em, dù là một chút?
- Anh bận lắm.
Cứ nkư thế, Minh lại cúp máy trước…Chả biết bao nhiêu lần như thế, An lại thấy khoé mắt cay cay. Chắc có thể, Minh bận thôi…

Ngày Minh thi đại học, trước khi Minh đi, An có dậy sớm là bữa sáng, nó muốn Minh ăn thật no trước khi đi thi…

tut…Tut…Tut…Minh tắt máy. Nó sững lại, Minh chỉ cụt lủn một câu ko cần rồi tắt máy. Tại sao? Hay Minh chuẩn bị đi nên ko nghe điện thoại…Nó đang trên đường đi đến chỗ Minh mà…Có khi Minh chưa đi đâu…Cứ đến đó đã. Nó chạy rất nhanh, bãi xe chật cứng người. Hớt hải, nó đảo mắt kiếm bóng dáng Minh…dòng người chen chúc khiến nó đi rất khó khăn. Nó mở to mắt…A, Minh, hình như Minh đag đứng đó…nó vừa chạy vừa gọi với theo.
- Anh Minh.
Nhưng chẳng có tác dụng gì cả, cái bóng Minh vẫn bước về phía trước…
BỊCH.
Hình như vấp phải chân của ai đó, nó ngã sõng soài trên nền đất. Hộp cơm đổ, vãi tung toé…Ôi, tay nó chà xuống mặt đường gây nên vết xước chảy máu…Đau…Nó gượng dậy, dõi về phía trước…Minh đi rồi, hic.
- Con ranh con. Đi đứng kiểu gì đấy, giẫm chân tao rồi
Trước mặt An giờ đây là một trung niên cởi trần với chi chít những hìng xăm quái dị trên người…Mặt bặm trợn vênh lên nhìn nó.
- Cháu…Xin lỗi…- An lí nhí, giờ chân tay nó còn đau.
- Xin lỗi là xong àk…Đền đi.
Người đàn ông kia ko tha cho nó.
- Này này, đừng cậy lớn bắt nạt bé chứ?
Một giọng nói vang lên. An quay người lại, thằng Nam. Sao nó lại có mặt ở đây.?
- Mày là đứa nào?
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào Nam.
- Em họ Hùng Trọc. Chắc ông biết Hùng Trọc.
Nam cũng vênh mặt chẳng kém, nó tự tin như đúng rồi. Người đàn ông kia lúc này mới dịu đi, chỉ ” thế àk” một câu rồi đi thẳng.
Nam lúc này mới cúi xuống, nó nhặt hộp cơm vừa văng tung toé, lúc này cơm trog hộp chỉ còn vơi lại một nửa. An đứng đó, gương mặt nó đặt hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng. Nó nhìn theo hành động của Nam. Nam chỉ ngước lên nhìn nó, ko có một thái độ gì trong con mắt ấy. Lẳng lặng ra hiệu cho An đi theo mình.
- Mang bữa sáng cho thằng Minh hả?
Nam ko nhìn nó, hỏi cộc.
- Đừng gọi Minh là thằng.
- Thế Minh đi rồi. Chắc ko ăn đâu vk nhỉ?
- Cơm đổ gần một nửa rồi. Mà chắc chẳng còn gì để ăn đâu.
- Tao ăn nhá vk?
- Hả?…Ừ…
Im lặng. Nam tìm ghế đá, nó ăn thật. Mặc kệ An nhìn nó với ánh mắt vô cùng khó hiểu.
- Cơm không, sao vẫn ăn. Nhạt thếch àk.
An hỏi.
- Ngon mà.
- Điêu vừa. Tao làm đổ hết thức ăn rồi còn đâu ra mà ngon…
- Cơm ngon vậy đứa nào ko ăn thì phí cả đời nhà chúng nó.
Nam nói, mặt ko cười, bỗng An ko hiểu tại sao nó lại im lặng. Hàng chục những câu hỏi trong đầu nó, không biết cảm xúc nó như thế nào. Có cái gì đó ngổng ngang, buồn.
- Sao ck thấy tao?
- Tao đi chạy sáng thấy vk hớt ha hớt hải cầm cơm chạy. Tao đi theo cho vui.
- Thế Hùng Trọc là ai?
- Giang hồ có tiếng.
- Anh họ thiệt àk?
- Ko. Quen biết gì đâu. Cứ lôi ra nói cho oai.
…Đúng là giỏi, mà cũng liều.
Nam bỗng quay sang nó, nhìn chằm chằm.
- Dạo này tao thấy vk gầy bỏ mẹ. Suy nghĩ nhiều chứ gì. Minh miếc ít thôi.
An im lặng. Quay sang thằng bạn, nhìn khó hiểu.
Tránh ánh mắt của An, Nam cúi gằm mặt, nó tiếp tục ăn chỗ cơm còn lại trong hộp cơm của An.
- Tao nói thật chứ chả phải soi vk chứ cơ nhưng mà giờ nhìn vk gầy bỏ mé đi dk.
- Thế à?
Nam ko nói j nữa. Nó vét hết chỗ cơm còn lại đưa lên miệng.
- vk bồi bổ tao no rồi, giờ đi về, mà đi nhẹ nhàng thôi, vk đang đau mà ngã ra đấy thì rồi nta chửi tao bỏ mẹ đi dc.
Nó chả nói gì, vì cũng chẳng biết phải nói gì. Lẳng lặng đi theo Nam, thì lúc nãy chính Nam cũng đã kéo nó ra khỏi khó khăn mà. Không hiểu sao lúc này An ko còn cảm giác khó chịu thằng bạn, trước kia có chửi nhau sôi nổi bao nhiêu, lúc này chỉ thấy im im, nói ít và chẳng có ý gây hắn tẹo nào…
Nam đưa nó về tận nhà, dặn dò thằng ku em cẩn thận đừng đụng vào ng chị nó vì vẫn còn đau.
An ngồi trong phòng, nó tự xức thuốc cho mình…Nó nhớ Minh, nó tự hỏi ko biết Minh đã bắt đầu thi chưa, nó quên mất chưa chúc Minh thi tốt…Mà thôi cũng ko phải lo lắng lắm, Minh học giỏi mà ôn kĩ càng lắm nên chắc sẽ ổn thôi. Nó tự nghĩ như thế, nó mong là sau khi Minh thi thố xong hết sẽ giành cho nó nhiều thời gian hơn…Mà đúng rồi, chỉ là Minh tạm thời ngừng tất cả để chú tâm vào ôn thi chứ có quên nó đâu. Ừ đúng rồi, nó đúng là ngớ ngẩn, toàn nghĩ linh tinh. Minh sẽ lại đưa nó đi chơi như lúc trước ý, chắc chắn thế. Nó ngồi tự mỉm cười, nhưng ko hiểu sao lại có chút gì đó là bất an, nhưng ko, chắc tại nó lo lắng quá thôi mà…———–



Tut…Tut…Tut…Ơ Minh tắt máy rồi, nó còn chưa nói xong mà…Chắc là Minh mệt đấy, để Minh nghỉ ngơi…Nó biết thế nhưng ko hiểu sao vẫn có cảm giác hụt hẫng lắm…Dạo gần đây Minh toàn tắt máy trước, có thể Minh có nhiều lí do riêng…Nó tự an ủi, nó tự nghĩ An ơi, mày là đồ ngốc, suốt ngày nghĩ ngợi rồi lo lắng lung tung.
- Chị Annnn…Xuống nhà nghe điện thoại…Anh Nam gọi.
Ơ quái nhỉ, số di động đâu ko gọi lại đi gọi vào điện thoại bàn…

An rút điện thoại trong túi áo, ờ đây rồi, 2 cuộc gọi nhỡ, mà sao nó ko biết nhỉ, chắc mải suy nghĩ quá.
<à ờ, đây rồi, mà gọi làm gì>

<đâu.>


Theo quán tính, An đưa tay lên mặt, ơ, có nước, mặt nó có nước, nó đã khóc? Sao nó ko cảm nhận thấy? Tại sao lại thế, nó…
Nam tắt máy, nó thần người, nó khóc mà không nhận ra là mình đang khóc, Nam nhận ra điều ấy…Trong giọng nói của nó…Điên thật, Nam biết nó khóc chắc đang cười thầm…Giờ ko nói rồi chắc lúc nào đấy lại lôi ra để trêu tức nó. Biết mà.
Nam.
Tôi đang làm sao thế này, An đang khóc, tôi chắc mà, không lầm lẫn vào đâu được, giọng có vẻ run, An ko muốn nói là đang khóc hay ko biết mình đang khóc? Tôi chẳng là cái gì cả, nhưng An ko muốn cho tôi biết là An đang khóc đâu, vì lúc nào An cũng nghĩ tôi chẳng bao giờ có mục đích tốt. Tôi không thể nói chuyện tiếp nếu giọng An như thế, tôi có gắng để ko phải nghe…Sáng nay thấy An len lỏi trong đám đông chỉ để tìm bóng dáng Minh, tôi biết rằng trong mắt An giờ chỉ có Minh và tôi là người thừa,…Và tôi biết An buồn thế nào khi hộp cơm cô đã mất công làm mà đổ giữa chừng khi chưa đưa đến tận tay Minh…Không hiểu tôi nghĩ gì mà sẵn sàng ăn hộp cơm vơi ấy, biết An nhìn tôi lạ lùng, nhưng tôi chẳng nghĩ đến chuyện sẽ nhìn thẳng vào mắt cô ấy…An…Có bao giờ cô ấy nghĩ đến tôi duy chỉ là một chút?
***
Những ngày tháng hè dài lê thê, Minh cũng hoàn thành xong các bài thi, An cũng chuẩn bị hành trang vào lớp 12i chú, học thêm triền miên, Nam cũng thế, ít nhiều thời gian
cũng chẳng có thời gian để mà cãi nhau với nó. Minh cũng chỉ hay nhắc nhở nó là phải thật chăm học.
<Ừ, thế mai anh qua đón An>

<Ừ…>

An nằm trên giường, nó cười tít mắt, hạnh phúc. Thì cũng quá lâu rồi Minh và nó chưa đi chơi cùng nhau, cả tháng rồi ấy chứ, nhiều lúc nó nhớ Minh ghê gớm mà gọi điện cho Minh toàn kêu máy bận. Minh mà, có bao giờ hết bận đâu.
Sáng.
An dậy sớm, nó chuẩn bị quần áo tóc tai gọn gàng, Minh đón nó trước cửa. Thấy dáng Minh cùng với chiếc xe dạp màu trắng sữa, nó cười ko thôi. Minh cũng cười, hiền hòa, Minh trông hơi khác, mái tóc có hơi chút nâu vàng. Nhưng nụ cười thì vẫn thế, vẫn gần gũi…
- Hôm nay anh Minh sẽ đưa An đi đâu chơi?
- An muốn đi đâu?
- Em muốn ra công viên.-
- Thì anh đưa An ra công viên.

Ngồi đằng sau xe Minh, nó càm thấy có điều gì đó thật khác biệt, Minh ít nói hơn hẳn.
- Sao Minh ít nói thế?
- Thế An muốn anh phải nói gì?
- Minh nói thật nhiều như lúc trước ấy…
- …
2 đứa tới công viên…Minh vẫn nắm tay nó đi dạo, cảm giác lúc ban đầu ùa về, nó vui, nó hạnh phúc, nó quên mất là nó đã từng nhớ Minh như thế nào…đúng ròi, Minh vẫn đang ở cạnh nó chứ có rời xa nó đâu mà phài lo lắng nhiều. Minh bận mà, rồi khi lúc nó chuẩn bị thi nó cũng sẽ học hành bù đầu như Minh ấy chứ…cảm giác của sự yên tâm, tin tưởng…Minh thi xong rồi, từ giờ sẽ lại thường xuyên đưa nó đi chơi hơn, học đại học cuối tuần được nghỉ sẽ lại đi chơi với nó, nó chỉ
mong sẽ được như thế mãi.
Phần 3: Đau.
Lời dẫn: Tình yêu làm con người ta trở nên ngốc nghếch và chính sự ngốc nghếch ấy lại làm bản thân bị đau. Nhưng rồi lại chối bỏ cái nỗi đau ấy…
Những ngày gần đây thật mệt mỏi. Minh đi học xa và chẳng mấy khi liên lạc về cho nó. Dù là nó cũng phải chú tâm vào học, nhưng thỉnh thoảng Minh cũng phải nhắn tin hay gọi điện về cho nó chứ. Thỉnh thoảng nó cũng thấy buồn man mác, con gái ai chẳng thế, một chút là buồn, đôi khi buồn cũng chẳng cần lí do.


<Đúng rồi, chính ck bảo thế còn gì>
<Ờ thế thôi, tao ko thèm có người yêu nữa>
<Ơ điên nó vừa vừa thôi nhé, định hành hạ tao đến hết đời à?>

Con bé hét lớn trong điện thoại. Cái thằng dở người, ko biết nó muốn cái gì đây nữa…Dạo này ko thèm cãi nhau mà cứ ngồi nói linh tinh, chả biết do học nhiều hay sao mà cái thằng đầu óc nó bấn loạn thôi rồi. Mà hôn nay thứ 7, hình như Minh về…Nó vớ ngay lấy điện thoại nhắn tin cho Minh.
- Minh có về ko?
- Anh về rồi.
-...

<< 1 ... 3 4 5 6 7 ... 9 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status