là lại out ra onl fb…Cũng chả có j đặc biệt nếu T k post vài cái ảnh vs Robert hoặc vs mẹ chồng tương lai. 8h đói thì bảo chủ quán, 5 phút sau là 8 bát mì đã được bưng vào để ngay ngắn trên bàn…thêm chai coca nữa thì toẹt vời! (e nghiện coca dù biết khá là hại cho sức khỏe)
Đến 9h thì về…Gõ cửa từng phòng một, cả lũ lại kéo nhau lên sân thượng rải chiếu chơi bài…Hè thì bài quỳ, mùa đông này ấm rồi thì chơi cởi áo…Đó là lí do hôm ấy về, gõ cửa thằng S tầng 6 thì nó chơi câu: “Đc rồi, đợi t mặc thêm cái áo đã”. Biết sao k? Có lần thằng bé bét liên tục 3 ván, lại còn cống cây chốt cho e, thế là được cởi trần 4 ván trước khi mặc được cái áo phông…Kết quả là bị cảm…Cảm nhẹ nhàng thôi cũng đủ khiến thằng bé khiếp đảm
Kể cho nghe…Nhà trọ bọn e có 6 tầng, e ở tầng 3. Mỗi tầng có 2 phòng đối diện nhau…Đợt học thi thì thôi chứ bình thường thì 6/7 ngày trong tuần cái sân thượng tầng 7 được trưng dụng làm nơi họp xóm. Căn bản nhà này mới xây, toàn năm nhất vs năm 2 ở, lại đếch có chủ ở cùng nên bọn e chơi vs nhau vui lắm…Trai gái đủ cả, trai thì tụ tập đánh điện tử, xem bóng cùng nhau đc. Còn gái thì nấu ăn chung, xem phim cùng…Nói chung xóm trọ sinh viên thì phải thế…
Nhớ năm ngoái có 2 thằng ở tầng 4, suốt ngày đóng cửa im ỉm, rủ rê j cũng từ chối. Bọn e ngứa mắt bàn kế hoạch đuổi nó đi. 1 là cứ đến đầu tháng bác chủ nhà đến thu tiền điện là bọn e lại đổ 1 xẻng rác ngay trc cửa phòng chúng nó. Bác nhắc mấy lần chúng nó cãi, bác lại càng mắng vì hỗn vs ng` lớn. 2 là đợt bác nhắc trời mưa phải đóng cửa sổ cầu thang, chúng nó cứ đóng vào là bọn e lại lén mở toang ra…Lênh láng chảy xuống tận tầng 2. 3 là đúng hôm bác ấy đi qua kiểm tra thì 2 thằng ấy đi học quên không khóa cửa chính. Bác ấy cú quá bảo, hết hợp đồng tháng sau các cháu tìm chỗ khác…Và kết quả là bây h 2 em khóa dưới xinh tươi ngoan hiền vào ở phòng ấy…Hehee…Nhân đây xin lỗi 2 thằng, 1 thằng hay ngồi ôm máy tính trước cửa phòng, 1 thằng đeo tai nghe lắc lư như điên (chỉ kịp nhìn thế thôi chứ nào đã đc vào phòng chúng nó) bọn tớ k có ý hắt hủi các cậu đâu nhưng ai bảo tinh thần tập thể của các cậu bé quá.
Chap 5:
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng…Mới ngày nào còn bỡ ngỡ trước cánh cổng trường đại học to cao vời vợi…Ngày nào còn cuống cuồng chạy vào giảng đường vì muộn 2,3 phút. Ngày nào còn ngồi nghe chăm chú, ghi bài đầy đủ. Ngày nào còn ngại ngần ra quán đánh điện tử, hay chăm chỉ nấu cơm ăn…Giờ đã thành 1 thằng sinh viên năm 2 chuyên nghiệp. Muộn cả tiết cũng từ tốn lững thững bước đi. Trong giờ có thể chọn việc ngủ, onl fb hoặc chơi game. Cắm rễ cả ngày ở quán và ăn mì tôm 6 bữa 1 tuần…Xin lỗi, em chỉ là thằng sinh viên năm 2…
***
Chiều nay mới ngủ dậy, vừa lúc điện thoại kêu. Số lạ. E nhấc máy:
- Alo…
- A à…E vừa về nước…
Vài câu vậy thôi mà e đứng hình mất mấy giây các thím ạ. Chợt những kỉ niệm ùa về…Cả hình bóng ấy nữa…Thấm thoắt đã 1 năm rồi…
1 năm là khoảng thời gian đủ dài và đủ lâu để một lúc nào đó, bất chợt nhớ về, ta đối diện vs 1 sự im lặng đáng sợ…
- Sao…sao e lại về?
- Hì…E về chơi bố mẹ không được hả…
- À ờ…K có vấn đề j chứ…
- K a ạ…Bố mẹ e vui là đằng khác…Chỉ trách chút xíu thôi…À mà tối nay e có mặt ở HN đấy…A có bớt chút thời gian vàng bạc bên máy tính để gặp e được không?
- Hí hí…Dĩ nhiên là được chứ…à mà xuống HN làm j thế e?
- À e đi khám thai…E quyết định về VN a ạ…Con em phải mang quốc tịch VN
Nghe đến đây e hơi bất ngờ tẹo…Đúng vs cái suy nghĩ của nhiều thím, sợ rằng T bị Robert đối xử không ra j, rồi phải bỏ về loằng ngoằng…E hỏi lại luôn:
- Hả? Thế còn Robert?
- Dĩ nhiên là anh ấy có về cùng chứ ạ…VN thì a ấy thạo quá rồi còn j…Hì hì…
Phù…Nhẹ cả người…
- Ừa…Thế là tốt rồi…À mà mai a gọi cả chúng nó đi cùng nha…
- Hì…Vâng…E chưa bá cho ai cả…Mong gặp chúng nó quá…
- Tối mai nha…Ở đâu đây?
- A với chúng nó cứ ở nhà…Quán café nhà bà Béo còn bán không a? Chúng nó đỡ phải đi xa…
- Còn chứ…Vậy mai nha.
- Dạ vâng…
Cúp máy mà em vẫn thấy kiểu j ý…Một chút nuối tiếc…Một chút vu vơ…Trong cái đầu 1 thằng 19 tuổi lúc ấy, thật khó để diễn tả thành lời hay tìm người tâm sự…Vậy nên e chỉ dám nghĩ đến tất cả kỉ niệm trong vòng vài phút thế thôi, vì sau đó e lại đi đánh điện tử như thường lệ…
Sáng hôm sau ngủ dậy đi học e mới nhớ là hôm qua T gọi…Ba chân bốn cẳng lên lớp thông báo vs bọn nó…
- Hả? Về nước rồi á?
- Sao? Tối nay gặp á?
- Cái j? Có chửa rồi á?
- Thật á? Về VN sống á?
- Đùa à? Bố mẹ nó bình thường á?
- Hề hề…Tối nay 7 rưỡi quán café nhà bà Béo nhé…
- Phặc! Nó đến tận trường cơ à?
- Ừa…Cấm đến muộn và nhớ ăn mặc chỉnh tề đón sinh viên du học…- đéo hiểu sao cái tính hay đùa của e lúc nào cũng bộc phát được…Hí hí…
Cái Tr, thằng H, thằng C, cái Ch, đứa nào nghe xong cũng thộn ra…Cũng may lúc ấy chuông vào lớp réo lên, nên bọn e mới đứng dậy. Cái Ch thì dĩ nhiên là về lớp nó…
Hì…Tin bất ngờ đến làm không khí buổi sáng hiện trên nét mặt chúng nó khác ghê…Kiểu hồi hộp, tò mò ý…1 năm trời…Không biết người bạn quan trọng của chúng nó ra sao…Gầy đi hay béo lên…Xinh ra hay xấu lên…Sống ra sao nơi xứ người…CÓ HẠNH PHÚC KHÔNG…
Chap 6:
Khi con người ta yêu nhau
thực sự, đừng bao giờ toan tính thiệt hơn…
Khi con người ta ghét nhau thực sự, đừng bao giờ hỏi cặn kẽ lí do…
Tối hôm ấy, tầm 7h, vừa đi ăn cơm về đang tắm thì bọn nó đã réo ầm dưới ngõ…Lại phải chạy xuống mở cửa rồi chạy lên thay quần áo…Kinh luôn. Nhìn đứa nào đứa nấy như kiểu chuẩn bị đi ăn cưới đến nơi…Con gái thì váy đầm xúng xính, con trai thì áo sơ mi quần âu. Như kiểu là cuộc gặp mặt diễn viên Hollywood ý…Nhất là cái Tr, bình thường đanh đá cá cầy là thế, chơi quả váy đỏ vào trông cũng thiếu nữa ra phết…Ý e là thiếu nữ thừa nam
Vừa thay quần áo đi ra thì cả bọn cũng nhìn e rồi đá đểu:
- Ấy kinh…Ăn diện thế…Hàng ngày trông mày như thằng ăn mày mà…- thằng H lên tiếng.
- Eo…Lại còn xức nước hoa nữa cơ chứ! – cái Ch cũng chen vào…Bố con dở, tao lăn nách mà cũng ngửi đc thành nước hoa…Khổ, sinh viên xịt nước hoa đi học khác đéo bong hoa nhài cắm bãi rác, thế nên e chả mua bao h…
Em xoắn lại:
- Gớm…Nhìn lại chúng mày đê. Có khác nào tranh đả kích không? – rồi e nhìn sang thằng H, bĩu môi – da thì đã “trắng” sẵn lại mặc áo đen đi trời tối! Còn thằng C, khóa quần chưa kéo kìa…
- Ui giời m không phải lừa tao! Trò mèo!
Cái Ch nhìn xuống vội đỏ mặt níu tay thằng C, lúc ấy thằng bé mới giật mình quơ tay xuống…Cả bọn đc trận cười đau ruột…Cơ mà cũng chả có j, cái Ch vs thằng C còn lạ j nữa, con bé ngại là vì có cái Tr ở đấy thôi
Hơn 7 rưỡi 1 tý. Bọn e lững thững đi bộ ra quán bà Béo…Ban ngày bà bán trà đá, ban tối kiêm luôn cafe, bạc xỉu và cacao nóng ngon phết…Vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu nhớ lại cái thời năm nhất với những kỉ niệm của cả nhóm…
- Mọe, hồi ấy thế đéo nào uống rượu bằng thìa mà cũng say…– thằng C lẩm bẩm
- Lại chả, ngấm vãi luôn…Uống bia như thế còn chết nữa là rượu…
- Xời, bia thì thoải mái đi, có hơn nước lọc là mấy…– thằng H gân cổ lên sĩ.
- À đc rồi, hôm nào trời nóng t cho m đi uống bia kiểu đấy nhé.
- Đm đơn giản…
Và thế là hôm nọ trời nóng đỉnh điểm của HN, e vs nó đi uống ở quán bia mới mở, gần trường…Nó vừa đi học về khát, không thể nào uống 1 ngụm bỏ xuống, làm 1 hơi ừng ực hết cốc và chịu thua
Lan man quá…
Đến quán thì cũng gần 8h rồi…Đứa nào đứa nấy hóng kinh khủng…Bạn bè thân thiết vs nhau, 1 năm mới đc gặp lại…Nhất là lúc T đi, chúng nó k kịp chào tạm biệt…Thậm chí, lần gặp gần nhất là hồi trước Tết mà bọn e đến nhà T chơi…
- Con bé sang tây ở chắc phải xinh ra lắm nhỉ…
- Ờ…dùng toàn đồ ngoại, lại đc nhà chồng cưng như thế…À mà đã có thai rồi cơ à…
- Thì chắc cũng cưới rồi còn j…Bên tây mà sống thế là hơi cổ hủ ấy chứ…
Đang rôm rả thì 1 con taxi đỗ xịch trước cửa…Cả lũ cùng quay lại nhìn…Và đúng như mong đợi, T bước ra…Đúng là T rồi…Trước mắt e như hiện ra 1 đoạn phim quay chậm, rất chậm…T giản dị với quần jeans, áo sơ mi bó sát, thả tóc tự nhiên…Trong gió, trong đêm, trong những ồn áo vội vã của buổi tối Hà thành, T bước đến lại gần với nụ cười y như ngày trước…Vẫn hình dáng ấy, gương mặt ấy, 1 năm mà như vừa xa cách có 1 tuần…Phải…T vẫn là T của ngày xưa, người con gái mang đến cho e những rung cảm ngọt ngào…
2 đứa con gái rú rít chạy ra đón T, ôm vai bá cổ…T cười, nắm tay nắm chân chúng nó, tự nhiên như không phải đã xa nhau 1 năm…
Sau màn chào hỏi, T rút trong chiếc túi xách mấy chiếc hộp bé xinh, cái nào cũng gắn nơ rất đẹp chìa ra cho từng đứa…Riêng e nhận đc hộp quà bé hơn hẳn, cỡ chỉ bằng cái hộp đựng nhẫn là cùng…
- Lúc tớ đi không kịp chào tạm biệt mọi người…Có chút quà tây, mong mọi người tha tội. Hì…
- Mày học ở đâu cái kiểu khách sáo ấy đấy con ranh. – con Tr lên tiếng – ở đây không ai khách sáo đâu, mọi người bóc luôn ra cho cái T vui, nhể? Hề hề.
Hai đứa Ch và Tr mỗi đứa được tặng 1 cái cặp tóc đính đá đẹp lung linh. 2 con bé sướng rên lên, hú hét ầm cả quán…2 thằng kia thì mỗi thằng 1 cái ví da, 1 nâu, 1 đen nhìn đẹp phết…Đúng là hàng Tây có khác, k rởm như hàng mấy bác bên Tầu. Cả lũ còn mỗi e chưa bóc quà, con Tr lại nhanh nhảu nháy nháy khều khều:
- Kìa m! Bóc quà đê!
- Thôi…T để về nhà…
- Xí…Lắm chuyện…Có quái j đâu mà phải giấu…Để về nhà 1 mình thủ d** tinh thần chứ j. – bĩu môi…E thề nó mà k phải ny thằng H thì e cho nó mấ cái bạt tai…Lúc đéo nào cũng cạnh khóe e đc
T cười xòa, lên tiếng:
- Hì thôi nào mọi người…Lâu lắm k gặp nhau để ý quà cáp làm j…Có chuyện j hay kể t nghe cái nào…
Thế là không khí lại sôi nổi y như lúc vừa nãy mở quà ý…Hết chuyện thằng H vs con Tr lúc “sém sém” yêu nhau, rồi đến chuyện thằng C vs cái Ch suýt chia tay, lôi ra kể hết. May mà e chưa lôi vụ e vô tình bắt gặp 2 đứa nó đang xếp hình đấy (định kể thành chap 18+ rồi cơ mà chap cuối 18 xúc động quá nên thấy k phù hợp nên thôi).
Cả lũ vừa cắn hướng dương uống café được 1 lúc…Vui vẻ ấm áp lắm. E thì k nói nhiều, chỉ im lặng nghe chúng nó nói, thỉnh thoảng liếc nhìn T thôi…
Vẫn là nụ cười tỏa nắng những ngày đông u ám trước kia…Nhớ những sáng rét mướt cùng nhau ăn bánh mì, hình ảnh T vừa ngoạm miếng bánh thật to, miệng còn lúng búng mà vẫn cười thật tươi lại ùa về…Nhớ có lần T mải nghe đt, e dốc 1/3 lọ tương ớt vào bánh của T. Ăn mấy miếng thấy cay, T phát hiện ra, đổi bánh cho e, nghiêm mặt bắt e ăn hết cái bánh cay sè trong bao nhiêu nước mắt và nước lọc. À mà lần ấy sao hồn nhiên thật, đang ăn dở đổi cho nhau mà vẫn xơi tiếp ngon lành…Hì…
Nhớ lại kỉ niệm nhỏ thế thôi mà lòng e vui thấy lạ cứ nhìn T cười tủm tỉm. T bắt gặp, nhìn e hơi ngỡ ngàng rồi cũng cười lại…Ôi trời cái khoảnh khắc ấy sao mà thật khó để quên, ngọt ngào lung linh…Rồi T lại quay ra nghe cái Tr kể chuyện…
Luyên thuyên 1 hồi, vẫn là cái Tr nhanh nhảu lên tiếng:
- À mà nãy giờ bọn t kể chuyện rồi…Giờ đến m kể đi chứ! Sao? Sang kia sướng k?
T cười hiền:
- Hì…Cũng bình thường…Mẹ Robert quý t lắm…Toàn đòi học nấu phở thôi.
Cái Ch ngạc nhiên:
- M biết nấu phở cơ á?
- Thì t cũng có biết đâu…2 mẹ con lên gu gồ học…T đọc, Robert dịch ra tiếng Đức để cho mẹ anh ấy đi chợ…Mỗi món mà 3 người đánh vật cả buổi…Buồn cười thật…
- Sao không dẫn ra quán phở việt ở bên ấy?
- Gớm có phải chỗ nào cũng có đâu…Mà cũng chả rẻ…Nấu ở nhà như thế khổ 1 tý mà vui, mẹ con cũng hiểu nhau…
- Aaaaaaaaaa…Cưới hôm nào mà đã gọi mẹ con rồi hả…
- Cũng lâu rồi mà. À đây cho mọi người xem ảnh…– nói rồi T lấy trong túi xách ra mấy tấm ảnh chụp đám cưới…Đúng là đám cưới kiểu Tây…Hay hay…Không cầu kì mà vẫn rất lễ nghi…
Cả lũ xem ảnh trầm trồ vì đám cưới đc tổ chức ở 1 ngọn đồi đẹp vô cùng, phong cảnh rất hữu tình…Xung quanh quan khách cũng rất sang trọng, lộng lẫy…T thật là may mắn và hạnh phúc khi đc bố mẹ chồng yêu quý, không lo ngại về hoàn cảnh gia đình, lại đc Robert yêu thương hết mực. Bọn con gái được thể xuýt xoa thán phục, còn T thì chỉ cười mỉm.
Đấy, vừa nhắc đến Robert thì anh ấy gọi cho T. T ra ngoài nghe điện thoại, 1 lúc sau quay vào, giọng đùa đùa:
- Chồng gọi…Hỏi đi đâu mà để hắn 1 mình ở khách sạn…
- Kinh nhể…2 vợ chồng xuống núi thuê hẳn khách sạn để đi khám thai…Haha…– mẹ cái con Tr, ăn vs chả nói…>..< À mà quán bánh mì đấy vẫn mở hả anh...Hôm nào phải qua ăn mới đc...Thèm ghê...
- Xí...Chứ k phải ăn nợ người ta mấy lần nên phải trốn ra nước ngoài à...Á á đau anh...Đùa tý mà...
Hic...Liên hoàn véo lợi hại thật các thím ạ...Lần nào dính cũng chết ngoéo...
Giọng T bỗng trầm xuống:
- E nghe cái Tr bảo, a từ hồi đến giờ sa sút lắm nhé...Học k chịu học...CHơi bời lêu lổng...Đầu óc để đi đâu ấy...
- Cái j...Con Tr bảo anh thế á...Xin lỗi đê...Kì vừa rồi điểm anh cao bằng nó đấy nhé...
- Nó bảo thì e biết thế...
Không khí lại trôi vào im lặng...
Xa xa có tiếng Hồ Quang Hiếu quẩy bài “Không cảm xúc” => liên quan vãi @@
Rồi lại là T lên tiếng:
- A vẫn còn buồn à?…
Im lặng…
- Ngố…Mở hộp quà của e ra đê…
E lần sờ hộp quà 1 hồi cũng tìm đc đến cái nơ…Và mở nó ra…Là 1 cái nắp chai…Trên nắp không ghi j cả, chỉ có 1 màu xanh da trời…E sững sờ người…
Anh còn nhớ hồi trc a kể cho e nghe không…
Kí ức lại ùa về bên góc quán bánh mì thân thuộc…E và T đang ngoạm chiếc bánh ngon lành nóng hổi…Tay e xoay xoay cái nắp chai Coca vừa mở ra trên bàn…
- A có vẻ thích thú vs nắp chai nhể…Hôm nọ cũng thế…
- Hề…A kể cho nghe, nhưng mà phải bí mật nhé…Đến năm lớp 10, a vẫn giữ bộ nắp chai đồ sộ…Bộ sưu tập của a từ hồi bé tý, nhiều cực luôn…Đến lớp 10 rồi mà a vẫn tin có ngày sẽ có cuộc thi sưu tập nắp chai, và a sẽ đoạt giải nhất…Ui nhiễm Đô rê mon em ạ…Hè hè…
- Thế bây giờ còn k hả a? Hay thế…
- Ờ…Đến năm lớp 11, họp phụ huynh về bố a đổ hết xuống mương…Vừa đổ bố vừa bảo k đc mơ mộng hão huyền, k có j tốt đẹp nếu k cố gắng…Cũng may mà nhờ thế a mới chí thú học hành…
…
Đó là 1 buổi sáng năm nhất tươi đẹp với những câu chuyện phiếm mà e khó lòng nhớ hết nổi…Vậy mà…
T tiếp tục:
- Hồi trc a kể đấy…E thì tin là người tốt và nhiều cố gắng như anh chắc chắn sẽ gặp được những thứ xứng đáng…
E lặng người đi…Chẳng nhẽ lại khóc trước mặt T và bà chủ quán bây h? Không đc, nên e đành kìm lại…E là người tốt đúng không các thím? Nắp chai màu xanh…Ngươi tốt…Xứng đáng…E hiểu rồi…
Lại im lặng…Cái không khí yên tĩnh đáng ghét này…
Dù xúc động nhưng vẫn cố pha trò để xua đi cái im lặng ấy:
- Thế thì liên quan j đến cái nắp chai này? Sao không tặng a cái ví đắt tiền hả? – e vênh mặt lên true ngươi…
- Cái a này…Chết vs e!
Và sau đấy thì các thím cũng biết kết cục rồi đấy…
10h kém thì e và T ra về…Trước khi lên taxi, T chỉ quay lại nói vs e 1 câu:
- Nhớ lờ e nói đó nha…E vẫn theo dõi anh qua cái Tr đấy!
Hự, kệ e! Pes với a vẫn là đôi bạn thân rất thân…Hị hị…
Thế rồi T lên xe…Chiếc taxi chậm rãi đi…Và e, lại một lần nữa nhìn T đi, mà thực sự không biết bao h mới có cơ hội gặp lại…
Chào e, người con gái a không thể nào quên…
Chap 7:
Nghe rồi đọc nhé
Có 1 số điều các thím hay thắc mắc, cũng như 1 số tình tiết e chưa kể, và hnay chap cuối, sẽ cố gắng kể hết cho các thím…
***
1/ là vụ ở sân bay ấy…Nói chung cũng hơn 1 năm rồi, những j còn sót lại trong trí nhớ e cũng k nhiều…Nhất là đối vs 1 người chưa có kinh nghiệm đi máy bay cho đến tận tháng 4 vừa rồi như e. Nhưng các thím có nhớ lần T bảo bố Robert đi công tác Ấn Độ về sẽ làm đám cưới cho 2 đứa k?
…
- Ừm, thế là về làm dâu chính thức rồi hả?
- Dạ chưa…
Bố anh ấy phải đi Ấn Độ công tác. Bác ấy làm ở đại sứ quán nên đi khắp nơi luôn ấy.
Bao h về sẽ tổ chức ạ…
- Đại sứ quán cả ở VN luôn hả e?
- Vâng…Vừa rồi hết nhiệm kì, theo ông đại sứ về rồi…
- Ừ, thế thì tốt rồi…
- Tốt j hả a?
- Ờ, k có j…
***
Cũng k khó để cảm thấy mặc cảm, khi đẳng cấp giữa e và Robert quá cách xa, phải không nào?
2/ là cái bí mật anh L kể cho e hôm 2 người gặp mặt nhau…Cũng khá là buồn cười…
“Về nhà nằm vắt tay lên trán, e ngẫm nghĩ nhiều thứ đến tận 12h mới ngủ dù hôm ấy khá oải…Nhớ lại câu chuyện anh L kể, những điều e kể lại với lũ bạn…Chỉ duy có 1 bí mật a L kể mà e giữ riêng cho mình…1 bí mật thú vị và kì lạ…Mỉm cười nhắm mắt đi ngủ…”
…
- Này, e có biết là bác gái mẹ T biết chuyện T vs Robert từ lâu lắm rồi k?
- Sao cơ ạ??????
- Ừ mẹ T biết 2 người yêu nhau từ lâu rồi…Có lần còn nhờ anh điều tra thân thế nhà hắn ta ra sao mà. Hè
- Có đúng bố anh ấy làm ở đại sứ quán k ạ? (cái này e đã biết ở bên trên đó )
- Ừ…Nói chung nghe a điều tra xong thì bác ấy cũng yên tâm hơn bao nhiêu…Chẳng qua là do bác trai hơi khó tính thôi…Bố T mà đã quyết thì k ai cản đc…
- Thế mà bác gái cũng chịu nhìn T bỏ nhà đi ạ?
- Đi theo Robert thì bác ấy cũng hơi lo, day dứt…Về tâm sự vs mẹ anh mấy hôm, a biết mà…Cũng may T sang đấy liên lạc về ngay…Chứ không, bố T đã chả xới tung cả nước Đức lên để tìm con gái…
- Bây h chắc bác ấy bình thường rồi chứ ạ?
- Ừ…Bác gái khuyên nhủ nhiều lắm, nói chung máu mủ ruột già…T đã quyết thì phải theo thôi…
Vậy thôi…
***
Có lẽ còn 1 số điều nữa mà các thím thấy khó hiểu trong câu chuyện của e…Nhưng hãy tin e đi, cuộc đời này k thiếu j những điều kì lạ.
Nhiều người nói e sâu sắc, tốt bụng, chu đáo…Có lẽ vậy…Có lẽ không phải…Có lẽ chỉ là trong 1 phút giây nào đó, lòng người tĩnh lặng, đột nhiên 3 cái tính cách ấy trỗi dậy trong lòng…Trong tình yêu, hay trong bất cứ điều j mà cuộc sống muôn màu này đem lại, đôi khi cũng cần 1 chút ích kỉ…E thì không có đc, nhưng biết đâu đọc xong mấy dòng nhảm nhí của e, các thím lại có đc.
***
19 tuổi…Còn quá trẻ để phán xét sâu xa về cuộc đời…
“Con người ta gặp nhau nhờ DUYÊN
Yêu nhau bởi NỢ và chia ly do PHẬN
Nếu đã là DUYÊN thì dù có xa cách thế nào cũng tìm đc đường gặp lại
Nếu đã là NỢ thì dù có trốn tránh tới đâu cũng không thoát được
Và khi đã là PHẬN thì đơn giản không thể chống lại…♥”
Chỉ xin mọi người nhớ rằng…Cuộc đời này cho ta gặp bất kì 1 ai cũng đều có lí do và ý nghĩa của nó…Đôi khi ta chỉ gặp họ 1 lần, rồi đi ngang qua đời nhau mãi mãi…Cũng có khi, họ ở lại và sống cùng ta suốt quãng đời còn lại…Cũng có khi, họ ở lại, rồi lại...