đúng tình hình của tôi hiện giờ, nó nhanh chóng áp sát tôi tung hàng loạt những đòn gió làm tôi hoa cả mắt lên để né tránh mặt dù bây giờ tôi còn chẳng nhìn rõ phương hướng nữa. Và rồi thừa lúc tôi sơ sảy, nó thó lấy cổ tay của tôi giật về, bật chỏ lên đợi sẵn một cú húc vào thái dương, tôi hốt hoảng dùng tay chẳng chỏ nó lại khi chỉ còn gang tấc. Vẻ như muốn hành hạ tôi, nó liên tục đánh vào tay khiến tôi tê rần, lịm đi vì đau. Bất ngờ nó quét chân làm tôi mất đà ngã xuống đất nhưng đã kịp vịnh lấy vai áo nó kèo ghì xuống dùng đầu mình đập vào đầu nó một cú mạnh khiến cả hai choáng váng bước lùi.
- Thằng này lì thật, tao bực rồi đấy! – Nó tức tối cởi chiếc áo thun vứt xuống đất lao đến tôi như một chiếc tàu hàng.
Tôi loạng choạng tung một đấm giữ khoảng cách, nó lách người nhập nội tọng liền vào bụng tôi hai đấm rồi hất ngược chỏ lên:
- Cốp – Tôi lĩnh trọn đòn chỏ vào cằm bước loạng choạng về sau.
Dù đã có thể ngã xuống nhưng đôi chân tôi vẫn muốn bám víu, đôi tay tôi cũng thế, trí óc tôi cũng thế, cả người tôi cũng thế. Nhưng chẳng hiểu sao những hình ảnh trước mắt tôi hiện giờ cứ như một bộ phim chiếu chậm, thằng Tồ lớn cũng thế, tôi có thể thấy từng động tác nó chạy đến tôi rõ đến mức nào, có lẽ đòn chỏ lúc nãy đã làm tôi hoa mắt.
Nó lao đến tung một đấm nhanh như chớp, nhưng đối với tôi lúc này cứ thấy thật mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy rõ đường đi của cú đấm nó, tôi liền dịch người về sau né cú đấm, đẩy vai nó thuận đà tiến, ngay vào lúc đó nó lại tiếp tục thực hiện một đòn rơ ve xoay người vung chỏ như lúc nãy nhưng giờ đây tôi chẳng thấy bất ngờ nữa, nó cứ như hình ảnh trôi chậm trước mặt tôi. Nhẹ nhàng tôi bước lùi về sau dậm chân vung đấm:
- Bốp! – Lĩnh trọn một đấm của tôi vào mặt, Tồ lớn phóng về sau thủ thế.
Lúc trước tôi có nghe ba tôi nói rằng, trong lúc đánh nhau, ở một điều kiện khắc nghiệt nào đó bản năng còn người được đẩy đến mức cao nhất thì sẽ xuất hiện một trạng thái gọi mà Trần gia tôi gọi là vô thức, tức có nghĩa là chẳng có ý thức gì cả, nhưng sức mạnh mà trạng thái đó mang lại mạnh vô cùng, nó đẩy tất cả tiềm lực trong cơ thể con người đến mức tột độ để tự bảo vệ bản thân. Có thể tôi lạc vào chính trạng thái đó…
Tồ lớn lại lao đến nó tung ra những đòn đánh chớp nhoáng nhằm làm tôi bối rối nhưng vào lúc này đây tôi thậm chí có thể thấy rõ từng đòn, đánh bật từng đòn một. Bỗng nó dấn sâu một đòn vào bụng, tôi dùng hai tay chặn lại, nó dịch chân về trước một bước, tôi đọc được ý đồ liền tung cước chặn hông không cho nó dấn kình, nó rụt về toan thu chiêu, tôi dụng cầm nã thủ kéo tay nó ngược lại sử một chỉ pháp vào bả vai làm tê liệt cánh tay phải hoàn toàn.
Đến giờ phút này chiêu xuất ra không do tôi quyết định nữa mà chỉ là một cái tên ngẫu nhiên chạy qua trong đầu tôi rồi được cánh tay thực hiện. Khi nó đã bị tôi điểm chỉ định rụt về, tôi tiếp tục dùng Quặp bốp lấy cánh tay nó lại đánh một đấm vào mặt, nó mở bàn tay bắt đón, tôi dịch một bước dài tới trước húc chỏ:
- Bốp…! – Nó lĩnh trọn đòn chỏ của tôi vào ngực.
- Cốp…! – Thuận thế tôi lật luôn cù chỏ vào cằm.
Nhân lúc Tồ lớn mất phương hướng, tôi nhập nội đánh bật hai tay nó ra ngoài, vận tất cả sức lực còn lại:
“Nhất chỉ, song kích , tam quyền…!”
- Kình…!
Nó lĩnh đủ 5 đòn bước lùi về sau thủ thế, tôi kiệt sức đổ gục xuống đất, mắt vẫn hướng đăm đăm về phía nó.
- Phong…, mày là cái thể loại gì vậy? – Nó ôm bụng thở hỗn hễn.
- Tao là cái thể loại lì lợm đánh đến chết mày không nhớ à?
- Xem ra mày vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ, tao cũng thế…ục…!
Nữa chừng nó đổ gục xuống đất nhưng còn chống tay gượm lại:
- …có lẽ đây là số trời Phong ạ, sau việc này mình vẫn là hai thằng bạn thân chứ?
- Hề, có lẽ thế!
Rồi nó đổ gục hoàn toàn xuống nền đất.
- Nó đánh đại ca tụi bây thế mà còn đứng đó à, lên trả thù mau!
Thằng Nghĩa thừa cơ xúi giục 5 thằng đàn em kia xông đến tấn công tôi. Nhưng như mọi người biết đấy, tôi đã kiệt sức hoàn toàn rồi, chẳng còn sức để gượm nữa, chỉ biết nằm nhìn bọn nó lao đến một cách vô vọng.
- Lanna, cõng Phong chạy đi càng xa càng tốt, nhanh lên!
Lam Ngọc bỗng dưng lao đến đứng trước bọn tôi.
- Không được đâu Ngọc, có chạy thì cùng chạy chứ!
- Vô ích, chúng sẽ đuổi theo kịp thôi, bây giờ chạy đi tìm viện binh đi, tôi sẽ cản đường chúng!
- Ngọc…
- Đi đi, mau!!!
Lam Ngọc gắt lớn làm Ngọc Lan giật mình im bặc, rồi sau đó nàng cố sức vựng tôi lên lưng đứng dậy dịch từng bước nặng nề.
- Lan…thả Phong xuống, Lam ngọc đang gặp nguy hiểm!
- Không được, Lan đã hứa với Lam Ngọc rồi, Phong nghe lời đi!
- Cho Phong xuống đi mà!
- Không được!
- Cho…Phong…xuống…!
Tôi vận sức đẩy vai Ngọc Lan ra tuột xuống đất, tôi gượm dậy rồi lại té xuống đất, gượm dậy rồi lại té, cho đến khi thấy rõ cảnh Lam Ngọc bị công kích từ mọi hướng mà chẳng biết xoay sở thế nào, tôi mới hét lớn lên vô vọng:
- Dừng lại hết!
Chỉ sau tiếng thét, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào tôi, bỗng có 1 thằng tách nhóm tiếng chầm chậm về phía tôi với bộ mặt khoái trá chưa từng thấy. Càng đến gần nắm đấm của nó càng nắm chặt, sắc thái giận dữ trên khuôn mặt càng lộ rõ. Lam Ngọc vẫn bị bao vây ở đằng kia không thể nào thoát được. Và rồi nó giơ nắm đấm lên, nhắm hướng thẳng xuống đất với biết nhiêu nỗi căm phẫn tích tụ:
- Tuyện kĩ 720 độ…vút…bốp!
Bỗng từ sau lưng , một bóng đen lao vút đến xoáy mấy vòng trên không rồi tung một cú đá trái phá ngay vào mặt đối phương khiến nó loạng choạng bước lùi rồi đồ gục xuống nền đất.
- Hề hề, đẹp không mày, tao tập mấy tháng trời đó!
- Mày…!!!
- Tao biết tuy có bị dơ chút xíu nhưng tao vẫn đẹp trai, mày khỏi cần khen!
- Thằng tó Toàn…!
Phải, đó là thằng Toàn, cuối cùng nó cũng đã đến rồi, tôi cứ tưởng nó sẽ bị hạ gục bởi ngần ấy người bao vây ấy thế mà nó vẫn vượt qua được, và nó đã có mặt ở đây…
- Mày chờ tao chút nhé, để đi cứu bé Ngọc phát đã! – rồi nó dẫn hai thằng được phân công theo nó từ đầu chạy đến chỗ bọn Bình An quát to – Ê ê, dừng lại đã, ỷ đông hiếp yếu à, giờ bố có đủ người, 4 chọi 4 nhá, chơi không?
Thấy vẻ mặt đắc ý của thằng Toàn, bọn Bình An hơi ngập ngừng vì đã chứng kiến trình độ võ của nó nên chỉ một chốc sau cả 4 thằng liền chạy đến chỗ của thằng Tồ lớn cùng vực nó chạy đi không dám ngoảnh đầu.
Xong rồi, xong hết rồi, kế hoạch, trận chiến, tất cả đã kết thúc, bọn tôi đã đánh bại tất cả đánh bại bọn Bình An, đánh bại cả chính bản thân mình. Hít một hơi thật sâu, tôi chưa bao giờ thấy mùi cỏ lại thơm đến vậy, ánh mặt trời chói chang cứ chiếu vào mặt tôi đến cháy rát nhưng tôi thích đều đó, nó như ánh sáng của hi vọng, luôn mạnh mẽ và yên bình.
- Này bồ tèo, mày khá lắm, tao cứ tưởng mày thua nó chứ!
Toàn phởn ngồi sụp xuống ôm bụng nhưng vẫn cố vỗ thật mạnh vào vai tôi.
- Ý cha, tổ bà mày đau, con tó!
- Toàn này, Phong bị thương mà, thiệt tình!
Ngọc Lan lại đỡ tôi ngồi dậy tựa hẳn vào vai nàng.
- Coi kìa…chậc…có giả bộ không đấy!
- Giả giả tía cưng, đừng chọc tao điên, tao hết cả hơi rồi! Mà này, sao mày thoát được cái đám đó hay vậy?
- Tao á, còn phải hỏi, thì phải đánh rồi, tao bị tụi nó đánh bầm dập cả người này, phen này phải đi mát xa cho đã mới được! Còn bà ngọc sao rồi?
Bất thình lình nó vỗ vai Lam Ngọc làm nàng giật mình quát lên:
- Này, tôi đang bị đau đấy, đừng có mà đụng tay đụng chân!
- Ớ, rồi rồi!
- Mà khoang…thằng Nghĩa đâu?
- Gì mà thằng Nghĩa, mày lú à?
- Á…!!!!!!
Ngọc Lan bỗng nhiên thét lên, sau lưng tôi đột nhiên một cái bóng đen trồi lên từ phía sau, giật mình tôi quay lại, thằng Nghĩa đã ở sau lưng từ lúc nào, nó đang cầm một khúc cây khá to vung lên:
- Tao đã ăn không được thì đừng hòng đứa nào ăn!
Biết nó nhắm đến Ngọc Lan, tôi chẳng còn cách nào khách ngoài dùng thân che lấy nàng, tôi nhắm mắt, chỉ kịp nghe tiếng gió cắt rất mạnh từ sau lưng:
- Bốp…rụp!
Tôi nghe như tiếng xương vỡ ở đâu đó, nhưng chẳng còn quan tâm nữa, tôi xoay người cung chỏ thực hiện một cú rờ ve về sau nhằm ngay vào mặt nó.
- Cốp…! – Nó lĩnh đòn thoái lui!
- Bốp…chát…! – Tôi kéo ngược nó về tọng vào bụng một đấm đồng thời bồi thêm một cái tát trời giáng vào mặt làm nó thất kinh té nhào ra đất.
“Thằng chó mày sẽ phải trả giá!”
- Thụp…!
Tôi lao đến thó lấy cổ áo nó, điểm thẳng một chỉ pháp vào chấn thủy, nó há hốc quỵ hẳn xuống đất rồi nằm yên bất động không chút phản ứng gì nữa.
“Đáng lén à, thằng khốn! Chết mày đi!”
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua, thằng Nghĩa đã nhận được bài học thích đáng. Tôi lia mắt, quan sát một lượt những gì xung quanh, thật là một quan cảnh xơ xác với những bài cỏ nằm ngã xuống do đánh nhau. Nhưng qua rồi, tôi thở phì một hơi đầy tự hào và muốn hét lên như chú gà trống thắng trận.
- Phong, có sao không?
Ngọc Lan vội vã chạy đến chỗ tôi.
Tuy nhiên vừa định chạy đến chỗ nàng, tôi thấy chân mình bỗng tê dại đi, vùng eo lưng đau buốt, tê cứng, tôi cố gắng cử động chân nhưng không được, nó cứ mất cảm giác dần, cứng lại cho đến khi tôi đổ xụp hoàn toàn xuống đất, lịm đi trong cơn đau và tiếng gọi vang vọng…
- Phong…!
Chương 117:
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc…
Đó là những cảm nhận đầu tiên khi tôi mơ màng tỉnh dậy, tiếp đó tôi lại cảm nhận được một màu trắng toát trước mặt và sau cùng là một bóng người đang ngồi cạnh chỗ tôi, người đó nhìn tôi tròn xoe mắt rồi vỗ nhè nhẹ lên má:
- Phong…tỉnh rồi đó à?
- …
- Chưa khỏe hẳn thì nghỉ đi, gắng sức làm gì?
- …
- Chụt…khép mắt lại và ngủ đi nào, chéri…!!
Nhưng lúc đó tôi mệt quá, toàn thân không thể cử động được, cả tay cả chân cả đầu nữa, nó cứ cứng đơ, ê ẩm, không lâu sau, tôi lại thiếp đi…
Lần thứ hai tôi tỉnh dậy, cơ thể đã cảm thấy khá khẫm hơn nhưng vẫn còn rất đau. Tôi cử đầu nhìn một lượt không gian trắng toát xung quanh cùng với những chiếc giường có người đang nằm kế bên mình có pha lẫn mùi thuốc sát trùng phảng phất, lần nay thì tôi mới chắc chắn 100 phần công lực mình đang nằm trong bệnh viện.
Ngó thấy toàn thân đầy bông băng, tôi tự cười thầm vì may ra mình còn chưa phải cưa bộ phận nào, tất cả vẫn còn đầy đủ, tôi cứ sợ trận đánh với thằng Tồ làm tôi phải chấn thương nặng lắm, cả hàm tôi bây giờ vẫn còn ê đây mà.
Tôi tiếp tục nhìn một lượt xung quanh, trời bây giờ có lẽ đang giữa trưa, những tia nắng vàng rực cứ chiếu xuống tán cây phượng ngoài cửa sổ làm những bông hoa càng thêm đỏ rực một màu chói mắt. Những bệnh nhân nằm cùng phòng với tôi giờ này đã ngủ cả, có người còn gáy o o làm tôi hơi phát cáu nhưng thôi, cùng là bệnh nhân cả mà. Rồi tôi lại lia mắt sang đầu giường bên phải nơi có một cô gái đang ngồi ngủ ở đó, cạnh tôi, đôi má mủm mỉm thi thoảng lại nhích lên do mím môi làm tôi muốn phì cười nhưng lại sợ thốn bụng vì nín nên phải rán bình tâm không nghĩ ngợi.
Hôm nay Lam Ngọc mặc áo nhìn xinh lắm, có lẽ vì nóng nên nàng khoác mình chiếc áo phong trắng mỏng xoắn tay cao, nhưng có một đặc điểm chẳng khi nào thấy ở Lam Ngọc là chiếc quần ngắn. Còn nhớ ở nhà nội dù có nóng cỡ nào nàng cũng vẫn mặc quần dài bất chấp mọi thời tiết, khi thì kaki, khi thì quần tây, khi thì quần jean ôi thôi đủ thứ. Nhưng quả thật là dù Lam Ngọc có mặc đồ thế nào cũng chẳng che lấp nổi gương mặt tinh tươm của nàng và nhất là đôi má phỗng phao đó.
Thật là…nằm nhìn Lam Ngọc ngủ thế này cũng thú vị lắm, trên tay nàng còn cằm nguyên cuốn sách mới đọc được vài ba trang chữ. Chắc là ngồi nơi đây chẳng biết lằm gì nên mượn sách của bé Phương nhà ta đọc rồi ngủ gục đây mà. Cũng chả trách, Lam Ngọc cũng đã vì tôi mà chịu nhiều thiệt thòi, nhất là trận chiến vừa rồi nàng bị thương không phải là nhẹ, nhìn 2 cánh tay đầy bông băng của nàng mà tôi thấy xót lắm, thấp thoáng trên gương mặt nàng còn có vài vết bằm mờ mờ nữa, thương gì đâu…
- Cộp…! – Cuốn sách trên tay nàng bỗng rớt xuống đất.
Tôi hoảng hồn xoay mặt lại nhắm mắt vờ như đang ngủ, nhưng mãi một lúc sau nàng vẫn ngồi đó, mắt vẫn nhắm ngiền thư thả chẳng có nét gì là bị kinh động cả. Lúc đó trong đầu tôi chợt nãy lên một ý định trêu chọc nàng. Tôi đưa tay với lấy cái muỗng nhựa đang đặt gần thành giường nhưng tay đau quá tôi chẳng với tới được, cuối cùng sau một lúc loay hoay vươn dài cổ, tôi cũng gấp được cái muỗng bằng miệng. Nhưng chưa kịp trêu chọc Lam Ngọc, một bóng người mở cửa bước vào làm tôi giật mình xoay mặt về chỗ cũ nhắm mắt.
- Này em ơi, bệnh nhân nãy sáng giờ có tiến triển gì không?
- A, xin lỗi ý tá em ngủ quên, um…sáng giờ bạn ấy vẫn ngủ ạ!
- Lạ nhỉ, đáng lẽ ra theo chuẩn đoán bạn này hôm nay đã tỉnh rồi chứ!
- Dạ, chắc là do
còn mệt!
- Ơ, gì thế này? Tại sao lại có cái muỗng ở đây?
Vừa nghe tôi điếng hốn suýt nữa há hốc, vừa rồi do gấp quá tôi quên khoáy đi việc nhả cái muỗng ra khỏi miệng để giờ này nó chính lại là nguyên nhân làm tôi lâm vào tình cảnh khốn đốn.
- Em…không biết nữa chị ơi, lúc nãy đâu có thấy gì đâu sao tự nhiên cái muỗng lại ở đó ạ?
- Hừm, thiệt tình! Không biết bọn em nói chơi hay nói thiệt nữa, thôi em canh chừng bạn em tiếp nhé, có tiến triển gì báo ngay đấy!
- Dạ, em biết rồi!
Thoáng nghe tiếng đóng cửa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nếu tôi không có thần kinh thép chắc đã bị lật tẩy rồi, đột nhiên giờ tôi chẳng muốn cho ai biết là tôi đã tỉnh dậy cả, cứ muốn nằm đấy ngắm nhìn Lam Ngọc mãi thôi. Nhắc đến Lam Ngọc, đột nhiên một bàn tay mềm mại nhưng không kém phần lạnh rung bỗng đặt lên má tôi:
- Này Phong, không biết Phong có đang hôn mê thật hay giả không nhưng đừng có mà chọc ghẹo Ngọc nghe chưa, hậu quả khôn lường đấy, đồ ngốc!
Nghe dứt câu, tóc gáy tôi muốn dựng đứng cả lên, lúc đó tôi muốn nuốt khan lắm nhưng cứ ứ nghẹn ở cổ làm tôi chẳng nuốt trong được đành cố nằm im khép chặt hai mắt cố thủ cho giông bão qua đi mà tim cứ đập thình thịch từng nhịp khiếp hãi.
Tôi cứ nhắm mắt, nhắm mắt cho đến khi cơn mệt mỏi lại đắm chìm tôi vào cơn mê mệt.
Lần tỉnh thứ 3 cũng là lần tỉnh cuối cùng của tôi…
Lần này tôi cảm thấy trong người sảng khoái hẳn ra, đôi tay đã cử động được tự nhiên hơn mặc dù cũng có chút hơi nhói ở ngay bả vai nhưng tôi không quan tâm lắm vì mọi chuyện đã qua rồi mà, bị một chút đau đớn này thì nhằm nhò gì chứ. Tôi bắt đầu lia mắt xung quanh dò xét, có lẽ đây là buổi sáng nên không khí tấp nập hẳn những người thăm kẻ ở, nó làm tôi cảm thấy không quen cho lắm khi nằm ở một chỗ đông người thế này nhưng lo thì lo vậy thôi ai cũng có việc để làm hết nên cũng chẳng để ý đến thằng nhóc như tôi làm gì, duy chỉ có một người:
- Này Phong tỉnh rồi à? – Lam Ngọc nhìn chằm tôi nhíu mày.
- À, thì…ừ tỉnh rồi!
- Vậy ở đây đi, Ngọc đi báo cho bác sĩ đã!
- Khoang…!
Tôi hốt hoảng nắm tay nàng lại nhưng cũng đồng thời bị cứng họng không nói nên lời khi bàn tay của tôi đang bao lấy bàn tay nàng. Tôi ấp úng cười giả lả chẳng dám nhìn nàng, còn nàng thì hơi thẹn thùng nhìn về một khoảng nào đó trước mặt, cánh tay hoàn toàn buông lỏng không chút phản kháng.
Chừng đến một lúc sau nàng mới gượng gạo mở lời:
- Có…có chuyện gì đó?
- Ừ…Phong…muốn ở đây nói chuyện với Ngọc một tý nữa thôi, lát hẳn báo cho bác sĩ nha!
- Không được, họ dặn là phải báo cho họ ngay…
- Phong muốn được nói chuyện một tý, một tý thôi mà…
Nàng mím môi, trĩu mắt nhìn tôi rồi nhìn đi đâu đó như đang nghỉ ngợi điều gì khó xử lắm, hai má nàng cứ phồng lên phỗng phao. Tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay nàng thậm chí còn phần xiết chặt khi Lam Ngọc nhìn ra cửa phòng đóng kín, nhưng cuối cùng nàng thở hắc một hơi thật dài rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đầu giường:
- Thấy trong người thế nào rồi, khỏe chưa?
- Cũng khỏe, nhưng còn hơi ê ẩm! Phong bất tỉnh bao nhiều ngày rồi vậy?
- Mới gần 1 tuần thôi!
- Sặc, còn Ngọc thế nào rồi, mấy người kia nữa!
- Tạm ổn thôi, bên hông còn đau lắm! Còn mấy người kia thì khỏe hẳn rồi!
- Hời, kế hoạch này làm luyên lụy đến nhiều người quá!
Tôi thở dài gát tay dưới gáy nhìn lên trần nhà trắng phếu, nhưng chẳng nhìn được lâu lại bị Lam Ngọc cốc cho phát giật thót:
- Ngốc thật, họ cũng chiến đấu vì bảo vệ nơi họ ở, tất cả đều có mục đích cả, đừng nên tự trách!
- À, thằng Tồ lớn với thằng Nghĩa sao rồi?
- Tồ lớn thì sau trận đấu Ngọc không biết, chỉ biết thằng Nghĩa bị ba nó rướt đi hôm qua rồi, mong rằng sau này không gặp lại nó nữa, mỗi lần gặp là mỗi lần có chuyện!
Lam Ngọc thở dài ngao ngán, khoanh tay tựa lưng vào tường.
- Mà Ngọc đã ở đây gần một tuần à?
- Không, Ngọc chỉ mới ở từ hôm qua thôi!
- Thế trước đó ai đã ở đây với Phong?
- Là… – thoáng một chút ngập ngừng – Ngọc Lan đó!
- Vậy giờ Ngọc Lan đang ở đâu rồi, ở nhà nội sao?
- Không, Lanna có chuyện đã về trước rồi!
- Về Sài Gòn trước à, uầy đành vậy…!
- Về nước rồi…!
Vừa nghe, tai tôi như có pháo nổ kề bên giật bắn cả thân người, tôi cố sức ngồi dậy hỏi lại Lam Ngọc như một lời xác minh rõ ràng:
- Sao Ngọc nói gì, Ngọc Lan…về nước rồi á?
- Ừ, về rồi, về hẳn!
Nàng cứ vô hồn buông ra những câu nói hững hờ làm tim tôi muốn nhũn ra, phải khó khăn lắm tôi mới trấn tĩnh mà tiếp tục gặn hỏi Lam Ngọc:
- Sao, kể tường tận cho Phong nghe đi, sao Ngọc Lan lại về nước chứ?
- Thôi được rồi, Ngọc sẽ kể cho Phong nghe, nhưng Phong phải bình tĩnh đấy, quá kích động là Ngọc sẽ không kể tiếp đâu!
- Ừa rồi, kể đi, Phong hứa sẽ bình tĩnh mà!
Khẽ hít một hơi thật đầy rồi thở mạnh, Lam Ngọc bắt đầu trầm giọng:
- Sau khi Phong bị ngất đi, cả bọn nhanh chóng đưa Phong vào bệnh viên. Lanna là người nhiệt tình hơn cả, chính cậu ta đã tình nguyện ở đây chăm lo cho Phong ngày đêm đấy!
- Ừm…vậy sao…
- Nhưng đến ngày thứ 5 Lanna bỗng đổ bệnh nhức đầu dữ dội, sẵn tiện đang ở bệnh viện nên cấu ấy mới đi khám và sau khi khám xong Lanna mới với mọi người phải về nước có việc gấp, nhưng không ai biết Lanna bị gì cả!
- Chỉ thế thôi sao…
- Ừm…chỉ thế, cậu ấy mới đi rạn sáng này…tạm biệt mọi người mà đi rồi!
Sau khi kể xong, cả tôi cả Lam Ngọc và cả không khí xung quanh...