* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Cappuccino 2.0 Full - Maximus

phải trở về với đám bạn lóc chóc ở nhà nội để cùng vui chơi đây đó như trước đây. Con bé Linh cũng nhận ra điều đó, lúc đứng cùng tôi đợi xe bus, hai má nó cứ xụ xuống mà chẳng nói với tôi một lời nào cả.
Cố nhịn cười, tôi khẽ cốc đầu nó:
- Nè, có phải là anh đi luôn đâu mà mặt chề ra một đống vậy?
- Sao lại hông, anh về lần này biết bao giờ mới gặp!
- Thì năm sau, hoặc em có rảnh lại lên Sài Gòn thăm anh!
- Em sợ lại không có dịp thôi!
- Uầy, nếu không khi anh rảnh lại xuống đây thăm em!
- Hứa đấy nhé! Mà lần này anh thấy em thế nào?
- Thế nào á?
- Về tính cách ấy, có như lúc trước hông?
Thoáng suy nghĩ về câu hỏi của con bé, tôi cười nhẹ:
- Thì cũng như lúc trước thôi!
- Như lúc trước thôi hả? – Con bé bỗng xụ mặt.
- Nè, làm gì mà buồn thế, anh chưa có nói hết mà! Tuy nhiên em đã có đôi nét chững chạc rồi đấy!
- Thật hả, hí!!! – Và nó đã vui trở lại.
Thoáng thấy xe bus đã đến từ xa, tôi vỗ vai con bé cười khì:
- Thôi, xe gần đến rồi anh đi nhá! Em ở đấy phải cố gắng đấy, không được làm quá sức đâu!
- Hì, biết rồi cụ non! Lần sau anh gặp em sẽ không còn là “đôi nét” nữa đâu, chờ đấy!
- Được rồi anh chờ!
Và rồi chiếc xe bus cũng đến và đưa tôi trở về nhà nội. Nhưng chắc chắn con bé Linh đã tạo trong long tôi một ấn tượng gì đó rất đặc biết, nó cứ khiến trái tim tôi cứ bồi hồi một cách lạ lùng như cái chạm má và cả lời thì thầm tối hôm đó nữa, dẫu vẫn còn đôi chút khó hiểu nhưng tôi vẫn biết chuyện gì đã xảy ra, có thể đó sẽ là một bước ngoặc khá lớn trong đời tôi.
Chương 114:
Chuyến xe bus uể oải cuối cùng cũng dừng lại trước ngỏ vào nhà nội tôi ở đường lớn. Tôi vật vờ xuống xe bắt đầu những bước đi bộ của mình hệt như lúc đầu về nhà nội vậy. Nhưng con đường đá dẫn vào nhà nội tôi hôm nay thật tiu đìu, nó vắng quá, chẳng có lấy một bóng người ngoài những con chó thi thoảng chạy ngang, những con chào mào mỏi cánh đâu lại nhìn tôi hót ríu rít như muốn thông báo một điểm xấu gì đó mà tôi chuẩn bị gặp phải.
Vừa nghĩ tới đó, một vệt đen lao ra từ lùm cây bên cạnh làm tôi giật mình lùi bước về phía sau né tránh. Dường như chủ đích của nó là nhắm vào tôi, khi đòn vừa rồi đã bị tôi né tránh, nó liền lao tới thêm một lần nữa toan tấn công tôi với một khúc cây to trên tay. Bình tĩnh tôi dịch về sau thu người né đòn đánh đó, khi nó chuẩn bị đánh đòn tiếp theo thì bị tôi chụp lấy tay đồng thời tọng vào ngực nó một đòn gối. Nó bật ngửa ra sau, tôi lại chụp lấy cánh tay nó sử ra một chỉ vào ngay khớp vai khiến nó bị tê liệt buông khúc cây rơi xuống đất.
- Mày là người của bọn Bình An à?
Tôi sốc cổ áo nó lên tra hỏi tra hỏi.
- Hề, ừ đấy thì đã sao?
- Địa phân Đại An mà mày cũng dám qua hả, có biết tao là ai không?
- Tao cóc cần biết, bọn tao được lệnh thấy thằng nào choai choai cùng tuổi thì đánh hết mà thôi!
- Bọn mày dám à?
- Sao lại không, như hôm qua bọn tao đã làm với thằng Mậu đấy thôi!
- Sao, mày nói cái gì?
- Hề hề, hôm qua nó dẫn hai con nhỏ đi ra đường lớn bọn tao vẫn nện cho nó một trận như thường, phải nói là đã tay lắm!
- Mày…phụt…!
Trong lúc tôi không để ý, nó liền phun một bãi nước bọt vào mặt làm tôi mất phương hướng buông tay khỏi nó. Đến khi có lại được tầm nhìn thì nó đã mất hút sau bụi cây đến địa phận Bình An chẳng còn đuổi kịp nữa.
Nhưng tôi không để ý đến điều đó lắm, trong đầu tôi chỉ có một việc duy nhất là chạy ngay đến nhà thằng Mậu để xem xét tình hình, vì theo như cái thằng Bình An kia nói, thằng Mậu bây giờ chắc đang bị thương rất nặng. Ngay tức tốc, tôi chạy thật nhanh đến nhà nó, nơi có hàng dừa mọc cao lêu nghêu trước cửa.
- Ủa, Phong đó hả con, vừa đi đâu về đấy!
Vừa bước vào sân tôi đã nghe tiếng mẹ của thằng Mậu, dì ba Thành đang ngồi hái rau gần đó.
- Dạ con đi thăm cón bé Linh ở nhà thím năm Hưng mới về, mà thằng Mậu đâu rồi thím!
- Nó à? Ừm, hôm qua mới bị người ta đánh, còn nằm trong nhà kìa!
- Dạ con xin phép dì!
Mới nghe dì nói, tôi liền tức tốc chạy vào nhà tìm thằng Mậu giờ đang nằm trên chiếc phảng đặt ở phòng khách. Trông nó bây giờ thê thảm quá, mặt mũi thì bầm tím, tay chân trầy trụa còn hơn là té xe nữa.
Thấy tôi đứng sững sờ, nó vội cất tiếng:
- Mày về rồi hả Phong?
- Ờ, tao nè, mày sao rồi!
Tôi hớt hải chạy lại chỗ nó.
- Không sao, hôm qua tao dẫn nhỏ Lanna với nhỏ Phương đi mua đồ, ai ngờ bị đến 4 thằng tập kích, tao cứu 2 tụi nó, thế là cả đám 4 thằng đánh tao túi bụi.
- Tao xin lỗi, tao đã làm luyên lụy tụi bây rồi!
- Mày nói gì thế Phong, anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Việc của mày cũng là việc của tao! Mày có biết bọn tao trông mày về để làm chi không?
- Sao?!
- Mày…thiệt tình! Tụi tao trông mày về để cùng tụi tao giải quyết bọn Bình An, đem lại sự an toàn cho cả khu này đấy!
- Sao mà tao làm được!
- Mày chắc chắn sẽ làm được, đó giờ mày đâu có khiến tao thất vọng đâu! Thôi tao mệt quá nghỉ tý đã, mày về xem hai con bé kia sao rồi, chắc bọn nó đang trông mày đấy!
Cái vỗ vai của thằng Mậu là nhẹ nhưng những gì mà nó đặt vào cái vỗ vai đó thật sự quá nặng, một mình tôi thì làm sao có thể giải quyết được cả hai nhóm Bình An A và B chứ, nhất là khi ở Bình An B có một thủ lĩnh Tồ lớn cao cường và Bình An A lại có một thủ lĩnh xảo huyệt giấu mặt chi phối cả hai nhóm. Để hạ gục bọn nó là một điều quá khó khăn, ngoài sức của tôi rồi.
Tuy nhiên dù muốn dù không, tôi cũng phải lết cái thân rệu rã của mình về nhà nội với bao suy nghĩ tiêu cực trong đầu đến nỗi tôi cứ tưởng tượng mây đen lúc nào cũng bay lơ lững trên đầu của mình sẵn sàng đổ những cơn mưa bí bách như trút nước vậy. Thật là khó khăn làm sao, nhà nội tôi bây giờ như một nơi gì đó cấm kị lắm, tôi chẳng tài nào bước vào nổi, chỉ biết ngồi trên cây me gần nhà nhìn vào khoảng sân mênh mông mà tự trách mình thôi.
Trong 2 ngày quá tôi đã quá vô tâm khi chẳng thèm gọi về nhà, cũng chẳng thèm gọi để hỏi thăm tình hình nhất là khi bọn Bình An đang lộng hành nơi này. Để giờ đây thằng Mậu bị hồi đồng bầm dập, và chắc chắn giờ này cả Ngọc lan và bé Phương đang rất hoang mang. Ấy thế mà tôi vẫn còn ngồi đây, trên cái cây me hững hờ này, u ám, xám xịt, thật là bi đát.
- Phong!!!
Tôi bỗng giật mình bởi tiếng gọi nhưng dù có nhìn muốn sái cả cổ tôi vẫn chẳng thể nào tìm ra được nguồn gốc tiếng gọi đó. Thoáng thấy cái mếu thờ bên vệ đường, tôi khẽ nhún vai cười khẩy rồi lại tiếp tục suy nghĩ bâng quơ.
- Phong, hái dùm trái me dốt y!
Tôi lại giật mình, nhưng kì này giọng nói khá rõ, nó rõ đến nổi tôi có thể đoán được giọng nói đó phát ra từ đâu và cả chủ nhân của giọng nói đó nữa.
- Hơ, Lan…
Tôi sững sờ nhìn cô bé mắt xanh biếc đang đứng dưới gốc cây me nhìn lên với đôi mắt thoáng ướt lệ, nó cứ như xoáy vào lòng tôi một nỗi buồn bất tận mà chỉ có tôi mới hiểu, chỉ có tôi mới có thể cảm nhận được đôi mắt đó.
Không chần chừ, tôi vội vàng phóng ngay xuống chỗ nàng:
- Lan có sao không, hôm qua có bị tụi nó làm gì không?
Tuy nhiên nàng không trả lời chỉ mím môi nhìn tôi với đôi mắt giận dỗi, tức tối.
- Sao thế, có chuyện gì hở Lan?
- Sao…xuống tới đó rồi…hông gọi về?
- Xin lỗi, Phong nhất thời quên mất!
- Lan giận Phong lắm, Lan…nhớ Phong…hức!
Chỉ kịp nói đến đó, nước mắt đã vỡ òa trên khóe mắt nàng đổ xuống tràn trề như trận lũ quét. Tôi rối lắm, xưa này được trước mặt Ngọc Lan, tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với nàng, nhưng đây là lần đầu tôi thấy Ngọc Lan khóc, lại khóc trước mặt tôi một cách tức tưởi. Nó khiến tôi cảm thấy cồn cào trong tim và muốn làm một thứ gì đó để trấn an đôi mắt xanh biếc ấy.
- Nín đi mà, Phong xin lỗi!
- Hức…!
Càng dỗ nàng càng khóc lớn, đôi má hồng hào ngày nào, giờ đây đã đỏ au cả lên, ướt sũn, ướt mem.
Quá bối rối với tình thế hiện tại, tôi đành áp dụng cách cuối cùng trong 36 cách dỗ con nít đã áp dụng với bé Phương lúc trước. Nuốt khan một hơi, tôi từ từ kéo Ngọc Lan vào lòng ôm nàng vỗ nhè nhẹ vào lưng một cách nhè nhàng. Tôi có thể cảm thấy ngực áo mình như ướt đẫm đi những giọt nước mắt ấm nóng.
Để nàng khóc một lúc, tôi mới thủ thỉ vào tai nàng nhỏ nhẹ:
- Đừng giận Phong nha, đừng giận chéri nha!
- Hức…chẳng khi nào diễn trước mắt Phong được!
- Không diễn được thì thôi, để nó tự nhiên đi mà! Thôi nín nghen, hông khóc nữa nghen!
- Hum…bực Phong lắm! Biết hôm qua giờ xảy ra chuyện gì hông hả?
- Phong biết rùi, hồi nãy mới đi thăm thằng Mậu xong nên mới hông dám vào nhà nè!
- Sao lại hông dám, nhà nội Phong mà!
Nàng bỗng tròn xe mắt ráo hoảnh.
- Thì Phong đi hai ngày này không chút hồi âm nào, đã vậy còn xảy ra chuyện nữa, thế nào vào nhà cũng bị tụi nó chửi một tăng cho mà coi!
- Xì, chỉ lo xa! Bọn họ trông Phong về hơn là giận Phong đấy!
- Hử, là sao?
- Thì bọn họ chờ Phong về để cùng nhau bàn kế hoạch gì đó đấy!
Nghe Ngọc Lan nói, lời của thằng Mậu bỗng thoáng qua trong đầu làm tôi hơi khững lại trầm ngâm nhưng chẳng bao lâu, nàng đã nắm tay tôi kéo vào trong nhà cất giọng trong trẻo như đang quảng cáo một thứ sản phẩm nào đó:
- Mọi người, đoán xem ai về rồi nè!
- Chu choa, giờ mới chịu về à?
- Tao…về rồi!
- Làm gi lí nhí như dâu ra mắt ba mẹ chồng thế!
- Uầy, mấy ngày hôm nay tụi bây có bị bọn Bình An làm gì nữa không?
- Ố ồ, té ra Phong nhà ta đang tự trách kìa, dễ thương quá à?
Đám thằng Toàn mở giọng trêu đểu tôi với bộ mặt phởn thấy rõ.
- Thôi nha, thấy bố im im làm tới hử?
- Hế hế, hông chịu thì thôi, làm ghê!
- Thằng Mậu bị thương nằm liệt giường ra đó mà tụi bây còn cười!
Thấy tôi hơi lớn giọng, bọn thằng Toàn mới nghiêm nghị cau mày nhìn tôi.
- Này, bọn tao đến thăm nó trước mày đấy! Giờ đợi mày về bàn tính thôi!
- Bàn tính gì cơ?
- Mày vào cất đồ tắm rửa đi, bọn tao đi gọi thằng Khánh sang luôn!
Cứ như nó là chủ nhà, tôi vội vàng cất cái ba lô độc nhất vào phòng rồi lật đật vào nhà tắm dội mấy ca nước cho tỉnh người. Khi tắm rửa sạch sẽ đâu vào đó, tôi bước ra phòng khách thì cũng là lúc bọn nó đã ngồi đông đủ xếp lớp ở dưới sàn kể cả thằng Khánh.
Ngồi xuống một vị trí đã được tụi nó xếp trước cạnh Ngọc Lan, tôi mở lời bắt đầu chiến dịch:
- Thế nào, bây giờ tụi bây tính sao?
- Thì như tụi bây đã biết, hôm qua thằng Mậu đã bị tụi Bình An đánh khi đang dẫn Lanna và Ngọc Phương đi mua đồ, nó là anh em của tụi mình nên không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng được!
Thằng Khánh cau mày nói với chất giọng trầm tĩnh có pha chút căm tức.
- Thế đánh bại tụi nó bằng cách nào, xông qua bên đó ăn thua đủ à?
- Không được, Bình An A và Bình An B đều là hai nhóm mạnh, một mình tụi mình thì chẳng thể nào đấu lại đâu!
- Nhưng nhìn bên mình đi, đâu phải là thua kém gì bọn nó!
- Đúng là thế nhưng thứ bên mình thua nó chính là số đông. Mày có thấy bầy kiến xé xác con cào cào to lớn không?
- Ừ, thì thấy!
- Bởi thế bọn mình phải tìm ra một cách nào đó hiệu quả để giải quyết bọn nó. Sao, tụi bây có ý gì không?
Sau câu hỏi của thằng Khánh, mặc nhiên chẳng có ai nghĩ ra được cách gì. Ngay cả thằng Toàn lẫn cả Ngọc Lan là hai người được cho là thông minh nhất cũng phải nheo mày, bóp trán. Không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm cả nhóm, chẳng mấy ai nói với nhau một lời nào cả, ngay cả tôi. Khác với tụi nó, từ những lời nói đầu tiên trong cuộc bàn luận, tôi đã sớm nghĩ ra cách để xử lí cái bọn Bình An đó nhưng vì liên quan đến sự an toàn của người thân nên tôi chẳng dám trình bày, thậm chí còn chẳng có ý định đó.
Ấy thế mà lặng đi được một lúc, thằng Khánh bỗng nhìn về phía tôi như vớt vát:
- Sao Phong, mày có kế hoạch gì không?
- Tao…tao á?
- Đúng, mày là thanh phần chủ chốt mà!
Cùng lúc này những ánh mắt trông đợi từ những người khác trong nhóm cũng hướng vào tôi, cảm tưởng như bây giờ tôi là nguyên soái đang hướng dẫn chiến thuật cho các tiểu tướng

của mình vậy. Nhưng kế hoạch của tôi quả thật rất nguy hiểm, nó đòi hỏi khả năng phối hợp ăn ý khá cao, điều mà chỉ vài người trong đội tôi có thể đảm nhận được.
“Mày chắc chắn sẽ làm được, đó giờ mày đấu có khiến tao thất vọng đâu!”
Đột nhiên câu nói của thằng Mậu chợt thoáng qua trong đầu tôi. Nó làm tôi cảm thấy dằn vặt và mâu thuẫn. Cả người tôi bắt đầu rung bần bật lên trước những cặp mắt trông chờ. Tôi chẳng biết làm gì hơn là nuốt khan ừng ựt cuối gằm xuống đất. Nhưng không phải ai cũng nhìn tôi với anh mắt đó, chỉ một người duy nhất là Ngọc Lan, chỉ có nàng lúc nào cũng tựa sát vào tôi, vịnh chặt lấy cánh tay rung rẩy của tôi như muốn truyền hết hơi ấm vào đó.
Khẽ liếc mắt để ngắm nhìn nụ cười rạn rỡ của nàng, tôi quay sang đám thằng Khánh vững giọng:
- Thôi được rồi tao có cách này! Nhưng phải cử ra vài người để làm mồi nhử, con gái càng tốt!
Đúng y như tôi dự đoán, chẳng có ai giơ tay cả. Tuy nhiên khi vừa định hủy bỏ kế hoạch, cánh tay đầu tiên đã giơ lên:
- Mình tham gia…!
Đó chính là Ngọc Lan, nàng là người khởi xướng cho một loạt các cánh tay còn lại như Ngọc Phương và Lam Ngọc. Tuy là có đôi chút sự phản đối của Toàn phởn vì bé Phương đấy, nhưng đây đã là kế hoạch tập thể thì nó cũng chẳng vùn vằng được, ngay cả bé Phương cũng chấp nhận nữa mà.
Sau khi đã tập hợp đủ nhân sự, bước kế tiếp là trình bày rõ kế hoạch. Nôm mặt ai cũng tràn đầy khí thế khi chuẩn bị nghe tôi trình bày cả.
Hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần, tôi cố gắng vạch rõ kế hoạch một cách tường tận:
- Đầu tiên chúng ta chia 3 bạn nữ ra đi 3 hướng khác nhau.
- Sao lại chia ra 3 hướng khác nhau, nhỡ lại bị đánh tụi nó đánh úp!
- Đấy là điều chúng ta cần, tụi nó tuy có quân số đông nhưng nếu chia lẻ ra thì sức mạnh sẽ giảm đáng kể, đội hình mình hợp với đánh lẻ hơn là đánh số đông đấy.
- Vậy phân chia người thế nào đây?
- Nhóm mình có 3 nữ thì đương nhiên chia làm 3 hướng! Nhóm của Ngọc Phương ta sẽ cử 2 người vệ sĩ ảo đi cùng bảo vệ, Toàn sẽ âm thầm theo dõi để phản kích tụi nó. Nhóm Lam Ngọc thì chỉ cần 2 người nam đi theo cho có để tiếp ứng thôi vì một mình Lam Ngọc cũng đủ xử đám nhóc kia rồi. Nhưng còn Ngọc Lan… – Tôi nghiêm mặt nhìn về thằng Khánh và thằng Huy rồi đặt hai tay lên vai bọn nó – Tao giao cho tụi mày trọng trách theo sát bảo vệ Ngọc Lan đấy, làm cho tốt vào!
- Sao…lại là tao, việc của mày chứ?
- Tao cũng muốn lắm, nhưng tao cũng có nhiệm vụ của mình mà!
- Sao, nhiệm vụ gì?
Cả đám nhìn tôi tròn xoe mắt.
- Tao biết mục đích của thằng đầu lĩnh Bình An B là hạ gục tao, nhưng mục đích của thằng đầu lĩnh Bình An A thì không rõ ràn lắm nên tao cần theo dõi từng nhóm để biết được nó muốn gì. Mọi người chỉ cần cố gắng thực hiện tốt kế hoạch là được, có ai còn thắc mắc gì không?
- Tao đây?
Thằng Toàn bỗng giơ tay lanh lẹ.
- Sao, mày có thắc mắc gì?
- Đánh có cần nương tay không?
- Éo?
- Thế thì rõ tất!
Kế hoạch được chúng tôi vạch ra rất nhanh và được thông qua cũng rất nhanh. Nhưng để kế hoạch được thực hiện một cách chu toàn và không một chút sai sót, chúng tôi phải chuẩn bị cho thật chu đáo và đảm bảo rằng sẽ chắn chắc thực hiện được nhiệm vụ mình đã được giao. Tôi thì hoàn toàn có thể tin tưởng Toàn phởn và Lam Ngọc, hai người đó chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả, nhưng thằng Toàn hơi có thiên hướng hoạt động độc lập, nó chưa bao giờ làm theo nhiệm vụ được giao cho mình hoàn toàn, cứ đến phút chót nó lại làm cho tôi bất ngờ mà thôi.
Hơn ai hết, tôi thấy tự lo cho mình nhiều hơn bởi lẽ thằng Tồ lớn xem ra có võ công khá cao cường, nó hơn hẳn so với hai năm trước đây kể cả tầm vóc lẫn thể hình. Còn nhớ lúc đá banh tôi đã tọng thẳng vào mặt nó một cú ấy thế mà nó vẫn đứng vững cười đểu với tôi trong khi người thường có lẽ đã gục từ cú đó rồi. Nhưng tôi không quan tâm lắm, đối với tôi chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Tôi đã có cuốn sách này, cuốn sách nó đã từng đánh cắp 2 năm trước, chắn chắc tôi sẽ đánh bại nó, chí ít là như thế…
Sáng hôm sau, tất cả đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho kế hoạch tác chiến.
Toàn phởn lúc nào cũng vậy, nó cứ khăn khăn bảo bé Phương phải mang cả trăm thứ đồ tự vệ trong túi xách trong khi nó lúc nào cũng kề kề đi theo em hết. Ngay cả chính nó cũng đã khởi động tay chân rất kĩ đến nổi có thể đưa gối chạm lên đầu nếu muốn, nhìn sơ cũng biết nó cưng bé Phương cỡ nào rồi, quả thật là chỉ có bé Phương mới trị nổi cái tính hám gái cũng Toàn phởn mà thôi.
Còn về phía Lam Ngọc, tôi hoàn toàn tin tưởng nàng ở mọi khía cạnh, nàng là người rất nguyên tắc và luôn xử lí chắc chắn trong mọi tình huống khác nhau, cái tôi sợ chỉ là nàng ra tay nặng quá làm con người ta liệt giường luôn thôi.
Nhưng hơn ai hết đó chính là Ngọc Lan, tuy là yên tâm với sự bảo vệ của thằng Khánh và thằng Huy nhưng tôi vẫn phải đến bên nàng để dặn dò những nỗi lo trong lòng mình:
- Lan này, phải cẩn thận đấy, có gì phải nép sau hai người kia, nhớ chưa?
- Nhớ rùi, làm như người ta còn nhỏ hông bằng!
- Uầy, đây là việc hệ trọng mà!
- Hì, chéri ngốc xít yên tâm!
Nhìn thấy nụ cười rạn rỡ của nàng, bao nhiêu lo toan trong lòng tôi bỗng vụt biến đi hết. Tôi cảm thấy trong người giờ này tràn đầy năng lượng vô cùng, nó có thể sẵn sàng cho bất cứ cuộc chiến nào trước mắt.
Đúng 9h sáng, cả nhóm chúng tôi bắt đầu kế hoạch hạ gục cả hai nhóm Bình An.
Để đảm bảo tính tự nhiên, nhóm của bé Phương là nhóm đi trước hướng đến khu vực nhà thằng Mậu lân cận với xóm Bình An A, cách khoảng ít phút sau, Toàn phởn mới âm thầm đi theo bảo vệ thoát ẩn trong những bụi lùm ven đường. Nhóm của Lam Ngọc xuất phát sau đó 10 phút với hai thằng vệ sĩ ảo đi theo vốn là người trong xóm Đại An tôi luôn, đây là nhóm tôi cho rằng sẽ có tin vui đầu tiên khi giáp trận, địa điểm hoạt động là đường đá nơi tiếp giáp với xóm Bình An B. Cũng trong ít phút sau đó, nhóm cuối cùng là nhóm của Ngọc Lan cũng xuất phát hướng về phía đồng bò cùng với sự hộ tống của thằng Khánh và thằng Huy cùng với 5- 6 thằng khác, đây là nhóm tôi lo ngại nhiều nhất và là nhóm có nhiều khả năng bị tấn công nhất, tuy chỉ là dự đoán, nhưng...

<< 1 ... 45 46 47 48 49 ... 62 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status