bàn, nó tức tốc bật bóng về cho tuyến sau, nơi tôi và thằng Khánh đang dâng lên hỗ trợ tấn công.
- Bốp…!
Tôi vungchân tung một cú sút đầy uy lực. Trái banh bay thẳng tắp như sợi chỉ hướng đến khung thành như đạn đại bác. Tôi tuy không có kĩ thuật dẫn bóng như thằng Toàn và thằng Huy nhưng luôn tự hào vì khả năng sút xa của mình không phải là loại thường. Vì thế trong những trận đá bóng, thằng Huy luôn cho tôi làm tiền đạo cắm với mục đích duy nhất là nả pháo khung thành đối phương. Nhưng thật xui thay, trong tình huống sút xa này thủ môn của nó đã xuất sắc phá phăng trái banh đi hướng khác chỉ trong gang tấc.
- Ứi, cái thằng gà!
Huy đô trề môi lắc đầu.
- Gì, tao đá chuẩn xác rồi, tại thủ môn nó hay mà!
- Hiếm lắm mới có cơ hội vậy mà mày tiêu phí, uổng thiệt!
- Uầy, pha này không được thì chờ pha khác!
- Mày tưởng dễ, do lần đầu sử dụng nên tụi nó mới không phòng bị, bây giờ mày áp dụng lại chiến thuật này thì còn lâu mới vào!
- Vậy giờ tính thế nào đây?
- Cứ đá đội hình này đi, thằng Khánh đôn lên thay cho thằng Toàn xuống với mày!
- Ủa, chi vậy?
- Bây giờ cần nhất là người có khả năng dứt điểm tốt, nhiệm vụ của hai tụi bây chỉ có thế!
Như đã nắm rõ, bọn tôi trở về vị trí đã được thằng Huy sắp đặt. Thằng Mậu vẫn ở tuyến trên đóng vài trò tiền đạo ảo tranh cướp bóng. Do bản chất là một hậu vệ nên thằng Mậu khá là hăng hái trong việc kèm cặp những thằng có banh làm bọn nó cứ phải chuyền ngay tức khắc.
Và rồi trong một tình huống bất ngờ, thằng Mậu đã tước được banh từ thằng tiền vệ đội kia, nó nhanh chóng nhả về cho thằng Huy đang băng lên như tên lửa. Nhận được banh, thằng Huy dùng sức tỳ đè của mình càng lướt đến 2 thằng đội bạn dọc đường biên phải làm tụi nó phải chật vật lắm mới bám sát được với thắng Huy nếu không muốn bị hất ngã chóng vó như thằng lúc đầu.
Nhưng rồi sau một lúc cày bừa cả đường biên phải với 2 thằng đội bạn, thằng Huy ngay lập tức bật banh về cho thằng Khánh đợi sẵn ở sau lưng. Tuy nhiên, khi có banh, thằng Khánh không dốc lên mà tạt ngang lật cánh sang bên cánh trái cho thằng Toàn lúc này đang dâng lên với tốc độ rất nhanh. Nó đón bóng, lao đi như tia chớp, cứ mỗi khi có một hậu vệ cản bước, nó chỉ cần ngoạc bóng, dốc về hướng khác rồi tăng tốc đã bỏ xa bọn nó. Nhưng đội bạn không phải là dễ chơi, bọn nó đã huy động khoảng 3 thằng để cản bước thằng Toàn ở tuyến giữa. Thấy bị bao vây, Toàn phởn lại dắt bóng về biên trái cò ke với tụi nó một lúc lâu trước khi bật lại cho thằng Khánh đang chạy lên ở tuyến giữa.
Đến lúc này do quá nôn nóng và thấy cơ hội ngon ăn, thằng Khánh liền tung một cú sút khá mạnh về phía khung thành nhưng nó vẫn chưa đủ độ hiểm để đánh bại thủ môn. Nó phá trái banh ra một cách dễ dàng và lại vào chân đội kia. Nhưng thằng Toàn lại không thích điều đó, nó bức tốc lao lên với khả năng chạy 100m vượt trội của mình tranh cướp trái bóng nhanh như cắt khiến thằng kia còn chưa kịp nhận ra được chuyện gì.
Lại có được bóng, thằng Toàn sẵn đà lao đến khung thành đội kia nhanh như cơn lốc. Rồi đột nhiên nó khựng lại một nhịp trước khung thành làm thằng thủ môn suýt lỡ đà bay theo nhịp dừng của nó. Lợi dùng thời cơ đó nó đảo chân xỉa trái banh vào ngay góc trái làm thằng thủ môn bay theo một cách bất lực…
- 2- 1…quá đã con bà bán chả!
Toàn phởn vòng ăn mừng bàn thắng vừa ghi được.
- Tui bây thấy tao chưa, ghi bàn đẹp nhá!
- Uầy, biết mày hay rồi!
- Hề hề, giờ thì lại dẫn trước rồi, rán giữ tỉ số là xong!
Thằng Khánh cà khịa chen vào.
- Làm gì mà phải giữ tỉ số, sẵn đà thế này dứt thêm vài trái mới phê chứ?
- Tụi bây đừng có chủ quan, tụi xóm tao cũng chì lắm đó!
- Biết rồi, giờ còn có 10 phút thì đá kĩ lại tý, xoay trở lại đội hình cũ đi!
- Tức là tao với thằng Phong lại trở về làm tiền đạo à?
- Ừ, có banh thì cứ làm bổn phận của tụi bây thôi!
- Thế thì được, chứ đá tuyến dưới tao không quen!
- Rồi bắt đầu tiếp tụi bây!
Trận đấu lại được bắt đầu với tỉ số lại nghiêng về bên đội tôi. Cách biệt một bàn không phải là khó gỡ, trong bóng đá chuyện gì cũng có thể xảy ra nên bọn tôi rất cẩn trọng trong từng đường bóng. Phía đội bạn bất đầu dâng lên tìm bàn gỡ, có đến 4 thằng cùng dâng lên. Tôi được giao trọng trách là tiền đạo cắm nên chẳng thể thoát xuống hỗ trợ được, chỉ biết đứng nhìn bọn đôi kia qua mặt từng thằng bọn tôi một cách dễ dàng.
Quả thật lànhư thế, bọn đội kia sau khi lãnh bàn thua bỗng nhiên đá như lên thần, chuyền quả nào quả đấy như đặt. Có lẽ thằng Khánh đã nói đúng, bọn xóm nó không phải là dễ chơi, nhất là khi còn người đã quyết tâm vào một việc gì đó thì chắc chắn sẽ tập trung hơn rất nhiều. Nãy giờ nhìn bọn nó vờn thằng Mậu với thằng Huy cũng đủ hiểu. Nhất là thằng Sung chuột, dựa vào thể hình nhỏ con nên luồng lách rất khéo, di chuyển rất lẹ. Đến lúc này, chỉ có Toàn phởn mới có thể theo kịp với tốc độ của nó mà thôi, xem hai thằng vờn nhau mà bọn tôi muốn hoa cả mắt. Nhưng Toàn phởn xem ra chiếm ưu thế hơn nhờ vào thể hình to xác, nó kè chân cặp sát thằng Sung chuột rồi hất nó qua một bên, dốc bóng lao một mạch đi.
Ấy thế, hai thằng đội kia liên lao đến kẹp chặt thằng Toàn ngay lập tức. Nhanh chóng, nó dốc bóng lao đi với ý định cho hai thăng đó ngửi khói, nhưng toàn bộ ý định đó đã bị phá sản bởi một cú xoạc bóng dũng mãnh. Đúng là chỉ có đá rắn mới có thể khắc chế được thằng Toàn, sau khi bị xoạc, Toàn phỡn ngã lăn ra đất để lại quyền kiểm soát bóng cho đội bạn. Được lợi thế hơn người, bọn nó tổ chức phản công nhanh mở đầu là với cú sút mạnh như súng hướng về khung thành…
- Bốp…
Khanh khờ nhanh nhẹn bay người phá bóng nhưng không may bóng lại vào chân của thằng Sung Chuột. Kì này thằng Toàn đang còn cà nhắc ở trung lộ nên chẳng thể nào tiếp ứng kịp. Tất nhiên thằng Mậu không phải là đối thủ của nó, chỉ cần một pha lách người, thằng Sung đã qua mặt được thằng Mậu trong khi nó còn đứng ngẫn tò te ở đấy. Bây giờ chỉ còn Huy đô, lợi dụng thể hình, Huy đô cố gắng tỳ đè nó hết sức có thể nhưng dường như lường trước được việc này, thằng Sung chuột vội bất bóng lại cho thằng tiền đạo khác đang băng xuống ngay sau lưng:
- Bốp…
Một cú sút uy lực được tung ra, nó lao thẳng vào ngực thằng Khanh khờ khi còn còn chưa kịp vung tay lên đỡ banh. May sao, banh lăn ngay vào chân của thằng Khánh đang phòng ngự gần đó, nó lấy banh lao đi như chưa từng được đá, ngay sau đó có đến 2 thằng chạy theo kèm hòng chiếm được banh. Lần này rút kinh nghiệm từ thằng Toàn, nó chuyền ngay cho thằng đang chạy cời cời trước mặt, đó chính là tôi.
Vốn có kĩ thuật vẽ banh kém vả lại đã đến gần khung thành thủ môn. Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài sút, sút sao cũng được, chỉ cần sút nhanh, mạnh không uổng phí cơ hội mà đồng đội trao tặng, không để banh lọt vào chân của tụi nó. Tôi gồng hết sức tung cú sút trái phá nhưng chẳng dám nhìn đường đi của banh, có nghĩa là sau khi sút xong tôi nhắm tịt mắt, tôi không muốn lại thấy mình sút hỏng…
- Vàoooooooo…!
Những tiếng hò reo ồn ào bỗng vang lên xung quanh tôi, kèm theo đó là những thân hình bồ tượng xô ngã tôi xuống đất mà đè lên nặng chịt, nóng hổi:
- Vào rồi con tó…!
- Cái gì?
- Mày sút vào rồi, sút đẹp gớm ăn!
- Vào rồi hả?
- Thằng này mớ ngủ à, mày sút trái phá thế bố con thằng nào đỡ được, trái banh văng tuốt sang bên kia rồi kìa!
- Đú…ú…ú! Tao phải ăn mừng mới được!
Ngay tức khắc tôi nhảy cẫn đến chỗ Ngọc Lan đang ngồi cổ vũ mà giơ ngón tay chữ V:
- Phong ghi bàn rồi này!
- Phong giỏi ghê, hì hì!
Nàng cũng nheo mắt chun mũi nhìn dễ thương đến phát tợn.
- Láo gớm, hông có tụi bố tạo cơ hội cho thì mày ghi bàn bằng niềm tin.
- Phải đó, banh đập vào ngực tao còn đau này!
- Hề hề, rồi công đầu là của tụi bây, được chưa! Giờ hỏi xem tụi kia còn muốn đá nữa không?
Tuy nhiên, khi bọn tôi quay sang bên kia, mặt mày thằng nào thằng nấy đều trắng bạch không còn một giọt máu. Tuy là biết tụi nó buồn vì thua nhưng biểu hiện như thế này thì có hơi quá rồi.
- Ê làm gì mà sợ sệt thế hả, có đá nữa không?
Tôi dõng dạc nói to.
- Đá cái gì nữa, mày sút mạnh quá văng qua bên đất của tụi Bình An B rồi kìa!
Chương 108:
Trước vấn đề nghiêm trọng mà tụi xóm tôi nêu lên, tôi chỉ đáp gỏn lọn:
- Thì qua lụm lại!
- Mày có ngon thì qua bên đấy đi!
- Úi xì, không qua thì tao qua!
Sẵn trong lòng sự háo hức có từ bàn thắng lúc nãy, tôi hiên ngang đi qua phần sân bên đấy như đất của mình vậy. Chẳng mấy chốc sau tôi cùng đến được chỗ trái banh văng tới.Thế nhưng vừa nhấc trái banh quay đi, tôi đã nghe tiếng gọi giật:
- Ê, đứng lại đó!
Từ trong quán cà phê sân vườn ở phía sau lưng tôi, bỗng xuất hiện một đám choai choai cùng với đó là một thằng có vẻ sừng sộ cầm đầu. Bọn nó gọi giật tôi lại dò hỏi:
- Mày đi đâu đấy?
- Thì đi lượm banh!
- Mày biết đây là đất của ai không mà dám đi vào!
- Thì đất của tụi mày!
Dường như hết kiên nhẫn, bọn nó nắm lấy cổ áo tôi hét lớn:
- Mày giỡn mặt với bố mày à, biết đất của tụi tao mà còn dám vào sao?
- Tao vào lấy banh chứ có đụng chạm gì đến bọn mày chưa, cứ to mõm!
- Mày nói thằng nào to mõm?
- Có chuyện gì vậy Phong?
Cả bọn thằngToàn chạy đến, có cả nhóm nữ nữa.
- Tao chỉ vào lụm banh thôi, mày coi cái bọn rảnh hơi này nè Khánh!
- Mày chán đời à, nói ai rảnh hơi!
- Uầy, khoang khoang, mọi người bình tỉnh đã!
Thằng Khánh vội bay vào can ngăn.
- Hôm nay phải làm ra lẽ tụi tao mới bằng lòng đấy! Mày xem thằng này nó vào đất của bọn tao này!
- Thì nó chỉ vào lụm banh thôi mà!
- Ai biết được bọn mày, biết đâu lại vào đất bọn tao thám thính
- Thám thám cái…
- Thôi đi Phong, để cho người ta giải quyết.
Ngọc Lan vội vã kéo tay tôi vào trong.
- Giờ tụi bây muốn thế nào đây?
- Đơn giản thôi, tụi tao sẽ lấy trái banh này coi như bọn bây chẳng làm gì ở Đồng bò cả!
- Tui bây đừng có mơ, biết banh bọn tao mua nhiêu tiền không?
Tôi cau mày gằn giọng.
- Tao không cần biết! Vào đất bọn tao thì là của tụi tao!
- Mày dám…
- Thấy bọn bây nài nỉ vang xin thế cũng tội. Thôi thì tao có điều kiện thế này, ngày maixóm bây đá với xóm tao tại Đồng bò, đội nào thua được lấy trái banh này, sao?
- Láo toét, banh của bọn tao mà…
- Thôi đi Phong –
Thằng Khánh đẩy tôi về sau – Được, tao chấp nhận điều kiện của bọn mày, ngày mai 5h chiều tại đây!
- Hà hà tốt, đầu lĩnh của xóm phải như thế chứ! Không mất gốc như mày đâu Phong, đi 2 năm về chỉ như một thằng lắm mồm bám váy con gái!
- Thằng chó…
Tôi điên tiết đấm thật mạnh vào mặt nó, nhưng nhanh như cắt nó mở bàn tay đỡ gọn lấy đòn của tôi, kéo lùi về làm tôi mất đà rồi dịch nhẹ tới trước hất mạnh tôi bật ngửa vềsau.
- Hế hế, sau 2 năm mày yếu thế Phong, chậc…như con gái…!
- Mày…
- Hề hề hề, thôi cứ y như điều kiện nhá, nhớ đến đúng giờ đấy!
Nó cười khoái trá ôm trái banh quay đi trong sự tức tối cực độ của tôi.
Bọn Bình An B bước đi để lại bầu không khí thật nặng nề bao trùm. Chả có ai nói câu nào cả, tất cả chỉ như những con bù nhìn ngoài ruộng lẳng lặng nhìn bầy chim cướp đi thóc lúa trước mắt mình mà không thể làm gì hơn ngoài đứng vẹo vọ theo làn gió cuốn từng cơn. Hơn ai hết, người cảm thấy tội lỗi nhất lúc này là tôi, chính tôi đã đá trái banh đó bay thẳng sang phần đất của tụi kia nên giờ này tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài đứng ngây ra như tượng trước đám đông và có lẽ tôi đã hóa tượng thật nếu như không có bàn tay ấm áp của Ngọc Lan khẽ siết chặt an ủi, nó làm tôi trở nên vững lòng hơn mà mạnh dạn mở lời:
- À, tất…tất cả là do lỗi của tao…
- Về thôi!
- Hả, cái gì?
- Tao bảo về thôi, còn banh đâu mà đá?
- Tui bây không trách tao hả?
- Trách mày làm gì, dù cho có thằng khác đá tụi nó vẫn viện cớ lấy banh như thường thôi!
- Vậy bây giờ phải làm gì đây?
- Về tịnh dưỡng chuẩn bị cho trận đá ngày mai thôi!
Nói rồi bọn thằng Khánh cũng ra về để lại nơi đây một bầu không khí thật ảm đạm. Tôi muốn cùng đi với bọn nó lắm nhưng đôi chân tôi cứ như đeo chì, nặng nề và khó chịu lắm, nó khiến tôi cứ muốn đứng một chỗ chẳng thể đi đâu được. Nhưng cuối cùng với sự lôi kéo đầy nũng nịu của Ngọc Lan, tôi cũng tiến từng bước mệt mỏi về nhà nội qua đó kéo cả bọn về theo tránh tình cảnh đứng giữa đồng bò như những con bù nhìn thứ thiệt.
Ấy thế mà kể cả khi đã về đến nhà nội, tôi vẫn chưa xong chuyện. Nội tôi nổi tiếng là người rất tinh tường thời còn trẻ, ngay cả khi già danh hiệu đó vẫn chẳng lung lây chút nào. Khi còn nhỏ tôi sợ nhất là những lần trốn đi đánh nhau bị nội phát hiện được, những lần đó tôi đều bị ăn đòn miệt mài đến phát tợm. Và cả bây giờ cũng vậy, nếu bị nội phạt hiện được tôi sinh sự với người ta, dù có được cưng như thế nào tôi cũng bị ăn đòn sơ vài cây thôi, bà đánh đòn đau lắm.
Vậy mà dù cho tôi đã nhờ Ngọc Lan vào nói chuyện với bà để đánh lạc hướng nhưng vẫn chẳng thể nào thoát đươc. Vừa đi ngang cửa phòng tôi đã bị gọi giật:
- Đi đâu mà mặt mày bí xị thế kia, lại đi đánh nhau à?
- Ơ, dạ đâu có, tại con nhớ nội đó chứ?
- Xạo đi, về đây là đi chơi suốt ngày có thèm nói chuyện với tui đâu!
- Đâu có đâu nội, hông ấy tối nay con qua ngủ với nội nghen?
- Thiệt hông hay nói cho tui vui đó?
- Dạ thiệt mà, thôi giờ con đi tắm nha nội, chiều giờ đá banh nóng quá!
Cuối cùng tôi cũng đã vượt qua vòng tra khảo của nội một cách trót lọt. Nhưng chẳng biết tại sao khi tôi đề nghị ngủ chung với nội thì Ngọc Lan lại đỏ mặt véo hông tôi đau đến thế. Mà nhắc đến mới nói, từ ngày về đây Ngọc Lan có vẻ thân với nội tôi lắm, cứ mỗi lần ở nhà lại kề kề với nội tôi suốt, chắc nội cũng thích tính cách hồn nhiên, trẻ con của Ngọc Lan, hơn thế nữa, nàng nhìn duyên dáng đến thế kia mà ai mà chả thích, biết đâu được nội đang kén cháu dâu nhỉ, hề hề!
Buổi tối, khi những cơn gió lạnh bắt đầu thổi xuyên qua nhưng tán lá quanh nhà nghe xào xạc, những tiếng chó sủa đàn quanh xóm khi có người đi ngang làm nhộn nhịp cả một khu. Nhưng dù lớn đến đâu nó vẫn chẳng thể nào át đi tiếng nhạc đồng quê được. Đó là những tiếng reng réc của những chú dế, tiếng ồm ộp của chàng ếch gọi bạn và thi thoảng còn có những tiếng tắc kè vang lên từng hồi vui tai đến phát tợn.
Buổi tối cũng là lúc nội tôi lại bắt đầu kể nhữngcâu chuyện xưa bất tận về đủ thứ chuyện xung quanh. Như thường lệ, nhưng đứa con nít trong xóm đã bắt đầu tụ tập đông đủ xung quanh bà, ngồi ngoài cùng là đám Toàn phởn đang chăm chú lắng nghe, duy chỉ có Ngọc Lan là được bà ưu ái cho ngồi gần, nàng cứ thế tựa đầu vào đùi bà hướng mắt lên theo dõi câu chuyện một cách hết sức thích thú.
Hầu như là thế, những ai đã nghe nội tôi kể đều bịlôi cuốn theo từng nhịp truyện kể cả già trẻ lớn bé. Nhưng hôm nay thật lạ, tôi dường như chẳng có chút hứng thú gì hết, những lời kể của bà cứ chạy tọt từ lỗ tai này sang lỗ tai nọ mà chẳng đọng lại chút gì. Chuyện lúc sáng vẫn còn ám ảnh tôi lắm, nhất là cái thằng đã đánh ngã tôi xuống đất đó, nó thậm chí còn biết đến danh tính của tôi, thế nhưng tôi lại chẳng biết nó là ai mặc dù những chiêu thức của nó rất quen thuộc thậm chí có đôi ba chiêu giống tôi y khuôn đúc.
Chẳng thể ngồi được lâu, trong lúc mọi người còn chăm chú nghe nội kể chuyện, tôi khẽ khàng lui bước, đi ra ngoài thềm nhà hít thở bầu không khí dịu lạnh mà buổi tiết đêm mang lại. Nó làm tôi cảm thấy cóchút sinh khi mà vợt lại vài bài quyền dưỡng sinh để tĩnh tâm, giản cốt.
Tập được một lúc bỗng nhiên giọng Lam Ngọc vang lên từ trong nhà:
- Không nghe kể chuyện mà ra đây tập dưỡng sinh à?
- Ngọc thấy đấy, hôm nay nhiều chuyện quá, không có tâm trạng!
- Bị người ta đánh ngã tý đã mất tinh thần rồi à?
Tôi không trả lời, chỉ khẽ thở dài rồi ngồi xuống bậc thềm nhìn lên trời mây đen nghịt. Lam Ngọc tròn mắt khi thấy tôi thế, nàng nhẹ nhàng ngồi sát tôi dịu giọng:
- Ngọc đoán nhé, có phải đang buồn về chuyện lúc chiều không?
- Ùm…cũng một phần…
- Vậy là về chuyện của thằng đầu lĩnh bên kia rồi?
- Uầy, từ đó đến giờ chưa bị ai đánh ngã dễ dàng đến thế!
- Đừng bi quan thế, lúc đó Phong chưa chuẩn bị mà, không trách được!
- Nhưng quả thật cái chiêu hất ngã của thằng đó lợi hại lắm, toàn bộ lực mình đánh ra cứ như bị phản lại vậy!
- Vậy bây giờ Phong tính thế nào?
- Tình hình kiểu này thế nào cũng có đánh nhau, hay Ngọc tập luyện với Phong nhé!
Nghe nói nàng tròn mắt:
- Tập luyện? Ý Phong nói là đánh nhau với Phong à?
- Thì ừ, ngoài việc đó ra còn gì nữa!
- Cũng được, nhưng muốn khi nào đây?
- Hay bây giờ đi!
- Bây giờ?
Nàng lại càng tròn mắt.
- Sao, hông được hả?
- Mặc đồ thế này không tiện đâu!
Nhìn lại bây giờ Lam Ngọc đang mặc một chiếc áo phong trắng với một chiếc quần sọc ngang đùi, xem chừng thì chẳng có gì không tiện nên tôi vẫn thản nhiên:
- Thì có gì đâu mà?
- Sao lại hông? Mặc thế này sao mà đá đấm thẳng tay được?
- Cứ đánh đấm bình thường thôi!
- Đã nói hông mà…
Hai gò má của Lam Ngọc bỗng dưng đỏ ửng, nó càng khiến tôi tò mò hỏi dồn:
- Đâu, chỗ nào mà hông được, xem nào?
- Đồ nham nhỡ…
- Ớ, làm gì chửi tui?
- Thích…
- Ẹc, giờ ra đây tập đi, Phong thách Ngọc có thể đánh bại Phong trong 5 chiêu đấy!
- Đã nói hông tập là hông tập, đồ cứng đầu!
- Ngọc hông tập thì Phong tập!
Vừa nói, tôi vừa vung đấm nhắm thẳng vào mặt Lam Ngọc không khoan nhượng. Tôi thừa biết đối với người học võ dù cho có bất tiện đến đâu khi bị ép vào tính thế nguy cấp đều phải xuất chiêu tự bảo vệ mình. Lam Ngọc cũng không ngoại lệ, khi nắm đấm đã đến gần mặt, Lam Ngọc vung tay đánh gạt đòn đấm của tôi sang một bên, tiếp đó đánh trả lại một chiêu khiến tôi giật mình đỡ đòn rồi bật lùi về sau hết mấy bước:
- Ê hề hề, chịu đánh rồi hen, một chiêu đã qua rồi đó, còn 4!
Chẳng nói chẳng rằng, Lam Ngọc liền thở phì một cái rồi lao đến hạ thấp người nhắm thẳng đấm vào bụng tôi.
Nhanh như cắt, tôi lùi về bắt lấy tay cánh tay đó nhưng cũng rất nhanh, nàng vặn cánh tay, thó ngược lại tôi rồi vung tay chặt một đường thẳng tắp nhắm...