* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Cao Thủ Học Đường Full

là ai không? Cậu ấy là cháu gái của thầy Hiệu trưởng đấy, các anh chị có tin ngay ngày mai lớp Toán bị giải thế không?
- Không ngờ thầy Bình lại có cô cháu gái đỏng đảnh như vậy.
Giọng nói quái gở của Nhật Nam vang lên sau lưng, cả lớp Toán quay nhanh lại, Nam đang vừa đi vừa… thôi móng tay, dù…cậu chẳng có cái móng tay nào.
- Lại tụ tập nữa rồi, sắp vào tiết rồi đấy các cậu.
Cát Anh cầm hai dây cặp bước tới, giọng nói dịu nhẹ thoảng qua, mái tóc màu nâu đồng bay bay. Nhỏ bước lại gần, đám bạn dịch ra hai bên, mắt cụp xuống hối lỗi. Cát Anh khẽ cười, đôi mắt đen tuyền trong veo nhìn về phía trước.
- Các em là?
- Lớp 10 Toán đấy.
Ngọc Vi cẩn thận nhắc nhở, sự bực mình vẫn không giảm bớt.
- Ồ, vậy sao?
Nụ cười ấm áp như nắng thu, Cát Anh bước lại gần cậu bé đeo kính cận lúc nãy:
- Em là lớp trưởng.
- Vâng .
Không hiểu sao đứng trước khuôn mặt này, nghe giọng nói này và đối diện với nụ cười ấy cậu bé lại trở nên…hiền lành. Cậu lịch sự đáp lại, không quên một cái cúi mặt lễ phép.
- Sắp tới giờ học rồi, sao lại còn ở đây?
- Đánh nhau với lớp mình đấy lớp trưởng.
Hà Mi khịt mũi, nhỏ chu môi lên, Cát Anh chép miệng, kịp hiểu ra vấn đề khi nhìn thấy Hà Phương. Phương lấy lại tư thế, mặt đỏ rần lên kìm nén cơn giận:
- Là tại lớp các người.
- Tại lớp chị sao? Chị nhớ là bọn chị chưa bao giờ chạm mặt các em, à, chẳng lẽ tại cái vụ Bảo nói yêu em?
- Không phải vụ đó, tôi đâu còn phải là con nít mà chấp nhắt những chuyện ấy. Nhưng tôi muốn các anh chị xin lỗi chúng tôi vì đã làm tổn thương tinh thần của chúng tôi.
Khoan. Cô bé này vừa nói gì nhỉ? Xin lỗi sao? Lớp Toán chau mày nhìn nhau, Nhật Nam gõ lộp cộp xuống nền nhà, cậu vươn vai sảng khoái rồi nhìn Phương không chớp mắt:
- Đẹp, mà toàn gai độc.
Anh chàng ngời ngời trước mặt khiến Phương đôi phần choáng váng, nhỏ khoanh tay trước ngực chờ đợi . Cát Anh bước lên trên thêm một bước, nhỏ hơi nhíu mày, mắt nhìn mông lung.
- Ý cô bé muốn nói lớp 11 Toán phải cúi rạp đầu xin lỗi đàn em khóa dưới dù gần 1 năm chúng học viện mà chưa bao giờ thấy mặt nhau sao? Ý cô bé muốn bảo những thành tích học tập của lớp 10 Toán là do áp lực từ lớp 11 Toán để lại sao? Ý cô bé là vì lớp 11 Toán bị hắt hủi nên lớp 10 cũng chịu sự căm ghét đó sao.
Từng lời lẽ sắc bén của Cát Anh làm cho cả lớp 10 Toán run như cầy sấy, chúng nắm lấy tay nhau sợ hãi nhìn cô gái trước mặt, cậu bé đeo kính bước lên dường như là muốn xoa dịu trước khi người này nổi giận.
- Xin lỗi chị, bọn em hoàn toàn không có ý đó, chì là…cậu ấy.
Khuôn mặt vẫn thản nhiên đến lạ, Cát Anh đặt nhẹ bàn tay lên vai của cậu bé đeo kính, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua.
- Rồi sau này các em sẽ hiểu, bọn chị không hề muốn các em vì lớp chị mà phải chịu những tổn thất ấy. Trên đời này không ai cho không ai cái gì, nếu các em nỗ lực phấn đấu và sống bằng con tim mình mọi người sẽ ủng hộ các em thôi. Thôi được rồi, nếu lớp chị sai, thay mặt cho tập thể lớp, chị xin lỗi các em.
- Cát Anh à!
Ngọc Vi nhảy dựng lên, hai khóe mắt giật giật, nhỏ không hiểu sao cô bạn lớp trưởng lại có một cái quyết định kì cục đến thế, lẽ ra ít nhất cũng phải cho họ biết uy danh của lớp 11 Toán chứ. Cát Anh xoay người, nhỏ cười nhẹ, nụ cười thuần
khiết làm sịu đi sự tức tối trong lòng Vi, nắm chặt lấy bàn tay bạn, nhỏ kéo Ngọc Vi đi vào lớp, để lại một sự bố rối cho cả lớp Toán.
- Chẳng lẽ chị ấy giận.
- Cậu ấy không bao giờ biết giận ai.
Nhật Nam nhìn theo bóng Cát Anh khẽ trả lời, cậu cũng đi nhanh về lớp, không quên dùng ánh mắt “cường hào“ra lệnh cho đám bạn.Hà Mi chép miệng, thay bằng sự trách móc nhỏ lại nhìn lớp 10 Toán bằng ánh mắt thông cảm. Cậu bé đeo kính tiến lên phía trước, gỡ cặp kính ra thở dài.
- Chị ấy có cái gì đó…rất đặc biệt.
- Cậu có điên không vậy Đình Mạnh.
Giọng Phương chua lè chua lét, nhỏ giãy giãy vài cái xuống sàn nhà, tức giận vò gấu váy.
- Cậu quên kế hoạch của chúng ta rồi hay sao? Cậu quên rồi hay sao?
Mạnh cúi đầu chẳng nói gì, cậu bước xuống cầu thang, cái nhìn tĩnh lặng đến lạ lùng của Cát Anh khiến cho cậu cảm thấy mình có lỗi. Đúng, chưa bao giờ cậu nghe người ta bóng gió phàn nàn về lớp 11 Toán, có chăng chỉ là sự ngưỡng mộ nào đó trong thầm lặng, nhưng sự ngưỡng mộ ấy chính là chìa khóa mở ra cánh cửa ghen tức trong lòng học viên lớp 10 Toán. Người ta bảo con trai lớp 10 Toán đẹp nhưng chưa là gì so với con trai lớp 11 Toán, người ta bảo con gái lớp 10 Toán xinh nhưng sẽ không bao giờ sánh được với nét hồn nhiên thánh thiện của con gái lớp 11 Toán. Người ta còn bảo lớp 11 Toán chính là hình mẫu lí tưởng cho sự đoàn kết bền chặt và một tình bạn cao thượng nhất trên đời. Chính vì thế mà mọi nỗ lực về thành tích học tập, cũng như sự trau chuốt về hình thức của lớp 10 Toán cũng bị người ta coi như lớp 11 Anh thứ hai, họ “bằng mặt chứ không bằng lòng”, và họ cũng chưa bao giờ nhìn lớp 10 Toán bằng ánh mắt thân thiện.
- Vậy là chúng ta không tiếp tục nữa sao.
Mai Hoa cô bé lớp phó học tập lớp 10 Toán khẽ đẩy cái gọng kính dày cộm lên một chút, chân bước còn mắt nhỏ vẫn dán chặt vào cuốn sách Toán nâng cao lớp 10, hai bím tóc thắt vội xõa ra, có vẻ như nhỏ không quan tâm lắm đến chuyện này, chỉ muốn dứt ra càng sớm càng tốt. Đình Mạnh dừng chân, cậu đá thẳng lon cô ca vô tình bị ai đó vứt giữa sân ra xa một chút để xả bực tức.
- Không làm gì hết nữa, về lớp, các cậu không thấy chúng ta lố bịch quá sao, không dưng chạy sang làm càn.
Mai Hoa gật đầu cái rụp:
- Ừ, về lớp. Mà bài này làm sao ta?
Cô bé gãi gãi cái đầu, lúng túng nhìn xung quanh. Mạnh nhìn theo tay Hoa, khẽ nở một nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền khoét sâu trên má, cậu giằng lấy cuốn sách trong tay Hoa, ngẫm nghĩ một lúc rồi từ từ giải thích:
- Cậu xét điều kiện rồi chia cho x, bài này đẳng cấp mà, ẩn này theo ẩn kia là ra liền.
Hoa à lên một tiếng, cuống quýt ghi ghi chép chép, lâu lâu lại đấy cái gọng kính lên cao. Đám bạn phía sau lắc đầu ngao ngán, đúng là lớp phó học tập với lớp trưởng, chỉ biết học và học. Thở phào nhẹ nhõm, hai mươi chín học viên lớp 10 Toán bước về lớp, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Hà Phương đi sau cùng, nhỏ tức tối đạp gót dày xuống sân trường.
- A…
- Cậu sao thế .
Đình Mạnh quay đầu, nhíu mày khi nhìn thấy Phương cúi gập người, nhăn nhó cầm lấy bàn chân.
- Gãy gót rồi, tớ bị sái chân.
Phương ngước mặt lên mắt long lanh nhìn Mạnh, cơn giận cũng như sự tủi thân làm cho đôi mắt ngấn nước. Mạnh chép miệng, bước dần về phía bạn, ngồi nhẹ xuống.
- Tớ nói rồi không chịu nghe, đi giày đi cho nó tiện, lúc nãy cũng gót cao với chả gót thấp.
- Nhưng tớ không thích đi giày.
Hà Phương vẫn cứng đầu cãi lại, Mạnh thở hắt ra, cậu ngồi xuống cạnh Phương.
- Thôi được rồi, là tớ sai, lên đây tớ cõng nào công chúa.
Quẹt ngang dòng nước mắt, Phương quàng lấy vai Mạnh . Nắng sân trường nhạt nhòa, đâu đó bài hát Mong ước kỉ niệm xưa vang lên. Thật nhẹ nhàng, ừ cũng sắp…phải chia tay rồi nhỉ?
Cát Anh khẽ nở một nụ cười, từ trên tầng 3 của dãy nhà A2 có hai ánh nhìn đang dõi xuống, Nam hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái không khí trong lành của sân trường vào sáng sớm, cậu nhìn Cát Anh một chút, miệng vui vẻ lên tiếng:
- Nếu như không có những chuyện này, đâu phải là thời học sinh nhỉ?
- Ừ, không chỉ có lớp mình, bất cứ ở đâu cũng tồn tại thứ tình cảm thiêng liêng này hết, lớp 10 Toán và ngay cả lớp Anh, nếu các cậu ấy không đoàn kết, không yêu thương nhau thì làm sao mà kết hợp đấu đá lại lớp mình được chứ, chẳng qua là mỗi người có một cách thể hiện khác nhau thôi.
Đưa mắt nhìn sang chỗ bạn, Cát Anh khẽ nở một nụ cười, Nam vi vu huýt gió, nhìn ánh mặt trời lấp ló xuyên qua những tầng mây. Cậu cảm nhận được một niềm hạnh phúc đang len lỏi.
- Thế giữa tớ và cậu?
Câu hỏi ấy làm Cát Anh rơi vào im lặng, nhỏ chỉ cười buồn, thả nhẹ một cánh hoa hồng xuống sân.
- Vẫn vậy, mãi mãi là như vậy.
Mắt Nam lóe qua vài tia cảm xúc, cậu nhăn mặt:
- Chỉ có vậy thôi sao? Không thể hơn được sao?
- Cậu…
Bất bình trước câu nói của bạn, Cát Anh nhăn mặt, Nam phì cười, cậu véo nhẹ mũi nhỏ rồi nhìn bâng quơ.
- Đùa cậu thôi, chỉ cần nhìn thấy cậu mỗi ngày là đủ.
- Lãng mạn quá ta?
Ngọc Vi vắt tay sau lưng, lảo đảo bước tới, Hà Mi bên cạnh đã khúc khích cười, Thái Huy e hèm một tiếng để lấy lại không khí.
- Hai người này sao cứ thích đánh lẻ vậy nhỉ?
Thế Bảo nhảy xộc ra, khịt mũi phán một câu, Nhật Nam đá thẳng cho bạn một cái không quên khuyến mãi cho một cái cốc đầu .
- Hay quá ha, mày hay lắm á.
Bảo mếu mặt, cậu lè lưỡi chọc quê cậu bạn bí thư “ác bá“của mình, bàn chân cũng lập tức chạy vào lớp tìm chỗ trốn, Cát Anh thở dài, mong là các bạn sẽ mãi được như thế, ngay cả lúc…nhỏ rời đi.

- Tức quá, tức quá đi mất.
Bảo Ngọc cầm lấy cốc nước Đạt Khoa đưa cho tu liền một hơi, tay phất qua phất lại hạ hỏa, Anh Thư khẽ cười, trông bộ dạng của Ngọc lúc này khác xa với nét thánh thiện nhu mì mỗi lúc gặp người khác. Đặt cốc nước qua một bên, Ngọc hét lên giận giữ, đá thật mạnh vào chiếc ghế giáo viên,
cú va chạm ấy khiến nhỏ nhảy cẫng lên vì đau nhưng ngay lập tức phải cất đi bộ mặt nhăn nhó vì nhìn thấy một người.
- Cô Thu.
- Bảo Ngọc, em đang làm cái gì vậy?
Dường như cô Hải Thu không dám tin vào mắt mình, tiến tới bàn giáo viên, nhìn cái ghế chỏng chơ giữa bục, cô Thu lắc đầu:
- Cô không nhìn lầm đấy chứ Ngọc?
- Em…
Trấn tĩnh lại, cô ngồi xuống ghế mới được Khoa dựng lên, hít một hơi dài.
- Thôi không nói nhiều nữa, các em ngồi vào đi.
Ngó mắt ra ngoài cửa, cô sốt ruột nhìn đồng hồ:
- Sao quá 5 phút rồi mà bảo vệ không đánh trống nhỉ?
- Chắc bảo vệ quên để em xuống ạ.
Đạt Khoa nhanh nhảu chạy ra, khi cậu vừa bước tới cửa thì… Reng. Chuông vào tiết, cô Thu nở một nụ cười mãn nguyện, phẩy tay ra hiệu cho Khoa vào lớp. Vuốt lại tà áo dài, cô đặt nhẹ cuốn giáo án lên bàn nói:
- Như các em đã biết, tuần sau nhà trường sẽ tổ chức kì thi chọn học sinh giỏi. Gần đây học viện xảy ra nhiều chuyện không hay, đồng thời lại xuất hiện những nhân vật…kì lạ. Vì thế cô muốn trong kì thi này, các em cố gắng đạt thành tích thật cao, để cho mọi người thấy lớp 11 Anh của chúng ta luôn xứng đáng với danh hiệu nhất toàn trường, đồng thời…loại bỏ triệt để lớp 11 Toán.
Cô nhìn các học viên, các học viên lại nhìn nhau, trong đáy mắt hiện ra vài tia nhìn thích thú . Đúng là “ thần giao cách cảm “

Hắt xì.
Hà Mi lắc đầu, nhỏ thở hắt ra bồn chồn hỏi Thái Huy:
- Ai nhắc mà tớ nãy giờ cứ hắt xì hoài vậy nhỉ?
Huy vẽ vẽ vào cuốn sổ tay ngúc ngúc đầu:
- Chắc là ai đó lại khen Mi Khờ ngây thơ đó mà.
Hà Mi cười tít, nhỏ khẩy khẩy tay Huy, nói bằng cái giọng thánh thót như chim sơn ca:
- Thật hả Huy, cậu nói thật không.
- Thật, cậu thấy tớ có bao giờ lừa ai không, nhất là cậu.
Quay qua nhìn cái má phúng phính của Mi, Huy nhăn răng cười khì, Thế Bảo bĩu môi, cậu quay xuống thở dài:
- Đừng tin nó Mi Khờ à, cậu mà tin nó chỉ có chết, cậu hắt xì là tại vì ai đó đang nói xấu cậu, chê cậu béo hoặc là…nói cậu không xinh.
- Không xinh nè.
Ngọc Vi búng mạnh lên trán Bảo, nhỏ dậm một phát thật mạnh vào chân cậu, lần thứ hai trong ngày Bảo phải rú lên. Hà Mi ỉu xìu, nhỏ úp mặt xuống bàn, chừa hai con mắt ngước lên trên, nhìn tấm bảng đen:
- Thế Bảo nói cũng có lí.
- Đừng có tin hắn, hắn là cái đồ…
- Lẻo mép phải không?
Giọng nói thanh thoát trên bục làm cả đám giật mình, Hà Mi vứt ngay cái tâm trạng không vui, reo lên như thấy quà:
- A, lão bà bà.
Lớp Toán mặt mày vui như trẩy hội, tụi nó thi nhau hỏi han rối rít, khiến cô Thủy chóng mặt xoay vòng vòng không kịp trả lời, cô nheo mắt nhìn các học trò, lắc đầu:
- Mấy cái đứa tiểu quỷ này, từ từ coi, làm cô rối lên cả rồi này
Cả lớp cười khì, gãi gãi đầu hối lỗi, Thế Bảo nhảy tót lên ngồi trên ghế như Tôn Ngộ Không, đôi mắt gian manh nhìn lão bà bà:
- Thế lúc nào cô đưa cho tụi em cái thiệp đỏ chói chang như nắng vàng mùa hạ đây ạ .
Câu nói của Bảo khiến cô Thủy đỏ mặt, cô khoát tay, mắt cố lơ đi chỗ khác để kiềm chế cảm xúc.
- Thôi, cho cô xin nhà cô nghèo nhé không có thiệp đỏ thiệp xanh gì hết.
Miệng Bảo cong cớn đáp lại:
- Hứ, thầy vinh giàu thấy mồ.
Cô Thủy xua xua tay, mấy cái đứa tiểu quỷ này, chỉ có chọc cô là giỏi.
- Được rồi, trật tự nào thầy giám thị mà lên thì chết cả lũ đấy.
Nghe thấy ba chữ “thầy giám thị“ba mươi mốt đứa nín thin thít, đứa nào cũng khoanh tay lên bàn, mắt nhìn lên bảng rất lễ phép. Cô Thủy bật cười.
- Mấy cái đứa này thật là, cô đùa thôi mà này tuần sau thi rồi đấy, các em nhớ ôn tập cho kĩ nghe chưa?
- Thì ngày nào chả bị nhét một đống thứ vào đầu hả cô .
Hai tay Thế Bảo chống cằm, mắt mơ màng nhìn cô Hàn Thủy, Nhật Nam bặm mối dúi liền cho Bảo một cái trên trán:
- Tài lanh vừa thôi mày.
- Thì ngày nào ở vườn hồng chúng ta chẳng…
- Thế Bảo trật tự đi em.
Phóng ra vài tia nhìn ái ngại về phía Khánh Đăng, Anh Kiệt và Hàn Tuyết cô Thủy nở một nụ cười gượng gạo. Gõ nhẹ lên chiếc máy tính trên bàn cô nhẹ giọng:
- Đây là đề cương ôn tập.
- Đề cương ôn tập ạ? Lão bà bà có nhầm không, từ khi nào bọn em học thêm môn Anh Văn đấy ạ?
Hà Mi tròn mắt nhìn đống chữ trên màn hình máy chiếu, nhỏ cầm lấy hai bím tóc văn nhẹ, thắc mắc. Cả lớp Toán đồng loạt gật đầu, cô Thủy mỉm cười, dịu dàng nhìn các học viên .
- Các em sẽ thi thêm môn Anh Văn.
- Hả???
Hành lang của mỗi dãy nhộn nhịp học sinh, tà áo dài thanh thiên tung bay giữa sân trường. Học Viện Angle sáng sớm đã được trang hoàng một màu cờ hoa lộng lẫy để chào đón các thí sinh trường khác tới tham dự kì thi học sinh giỏi. Thầy Bình đứng trên phòng làm việc nhìn xuống, đôi mắt già nhăn nheo ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời, qua hôm nay nữa thôi mọi thứ sẽ trở về vị trí vốn có của nó, công sức thầy gây dựng suốt mấy năm qua sẽ hái quả, và thầy…sẽ phải ra đi. Nghĩ tới chuyện đó, một nỗi buồn mênh mang lại dâng lên trong lòng thầy, gắn bó với học viện đã hơn 20 năm, buồn có vui có, đắng cay nhiều mà hạnh phúc cũng rất nhiều. Vậy mà…
- Thưa thầy.
Giọng nói nhẹ nhàng ngoài cửa đánh thức mọi suy nghĩ của thầy, khẽ nở một nụ cười, thầy nhìn cô học trò xinh xắn, đôi mắt đen tuyền với một ánh mắt trìu mến.
- Cát Anh đấy à, sắp vào thi rồi, em có chuyện gì muốn nói với thầy sao?
Vén nhẹ tà áo dài qua một bên, Cát Anh mím môi như đang phải kìm nén một thứ cảm xúc nào đó, nhỏ gật nhẹ:
- Vâng ạ, còn tầm 15 phút nữa thôi, em có chuyện này muốn nói…
Sự ngập ngừng trong giọng nói khiến thầy không khỏi tò mò:
- Có chuyện gì em cứ nói đi, thầy cũng không bận gì mà.
Mùi trà thoang thoang bay trong phòng tạo nên sự ấm cúng thân tình giữa cô học trò nhỏ và thầy hiệu trưởng. Cát Anh đưa hộp quà đặt sau lưng ra phía trước để trước mặt bàn. Thấy sự khó hiểu trong mắt thầy Bình, nhỏ cười nhẹ:
- Cảm ơn thầy trong suốt 2 năm qua đã luôn tin tưởng chúng em, yêu thương chúng em hết mực. Dù em biết áp lực đối với thầy rất lớn, nhưng thầy đã không quản ngại khó khăn chăm lo và dạy dỗ chúng em nên người. Em biết, bây giờ nói những lời này đối với thầy có lẽ đã muộn, nhưng rất xin lỗi thầy vì sự nghịch ngợm của lớp Toán đã làm thầy phải bận tâm, xin lỗi thầy vì đã làm cho mái tóc thầy có thêm nhiều sợi bạc, xin lỗi thầy vì tất cả.
Đuôi mắt nhiều nếp nhăn nheo lại, thầy chớp con mắt cố ngăn những giọt nước mắt già nua không rơi xuống.
- Cát Anh à, em đừng nói thế, chính các em mới là những người đã tiếp thêm động lực sống cho thầy. Sau này và mãi mãi, các em luôn là các học trò ngoan của thầy, nhớ không?
- Vâng ạ.
Nụ cười đẹp đẽ nơi khóe môi thay cho lời cảm ơn chân thành nhất.
- Em hứa, chúng em sẽ mãi là trò ngoan của thầy, mãi mãi là như vậy. Thầy…cho em gửi lời cảm ơn và xin lỗi tới các thầy cô khác, cảm ơn vì các thầy cô đã cáu gắt, cũng đã mỉm cười với chúng em. Xin lỗi vì đã làm các thầy cô buồn rất nhiều.
- Thầy biết rồi.
Thầy Bình cười đôn hậu nhìn nhỏ, nụ cười của một nhà giáo có tâm với nghề. Cát Anh bước ra ngoài, ánh mắt lưu luyến nhìn lại toàn cảnh căn phòng Hiệu trưởng, nhìn lại con người mái tóc đã bạc màu theo năm tháng. Bước chân nhẹ nhàng, hôm nay sân trường buồn hơn.

Reng. Hồi chuông ngân dài báo hiệu giờ làm bài bắt đầu. Sự ngột ngạt, căng thẳng len lỏi qua từng khung cửa sổ. Khò khò khò…Tiếng ngáy đều đều của một cậu học sinh làm cho giám thị chú ý, thầy Vinh bước xuống bàn thứ tư, mắt quét qua cậu học sinh đang ngủ gục một lượt, chợt thấy người quen, thầy bật cười, gõ gõ vào đầu cậu bé vài ba cái:
- Này, dậy đi.
Thế Bảo quơ tay loạn xạ, mắt nhắm tịt.
- Aizzz…để người ta ngủ tiếp coi, làm phiền hoài.
- Trời, thằng nhỏ này, thi với cử thế đấy, dậy đi, Thế Bảo.
- Dạ…
Loạng choạng ngước mặt lên, bộ dạng của cậu chẳng khác nào tên trộm bị chủ nhà bắt gặp, làm các thí sinh khác không nhịn nổi cười . Bảo gãi gãi đầu, nhìn thầy Vinh mếu mặt:
- Thầy ơi em buồn ngủ.
Thầy Vinh nhăn mặt, gõ thêm một cái lên đầu cậu:
- Em không định là bài thi nữa hả???
- Em làm xong lâu rồi mà, mới ngủ được có chú xíu thầy đã gọi dậy.
Như không tin nổi tai mình thầy Vinh há to miệng:
- Mới có hơn 20 phút đấy ông nội.
- Xong thật rồi mà thầy, em buồn ngủ quá à.
Lấy tay che miệng, Bảo ngáp một cái rõ to, nhìn thầy Vinh trân trối. Thầy Vinh thở dài, lấy bài kiểm tra của cậu nhìn qua một lượt rồi gật đầu.
- Thôi được rồi, em ra đi, xong rồi thì nộp.
Cả phòng thi tròn mắt nhìn cậu bạn đẹp trai của lớp 11 Toán ủ rũ ra khỏi phòng với một tư thế rất chi kì cục. Đúng 5 phút sau, cả lớp Toán tập trung ngay dưới gốc bàng ngoài sân, ảo não nhìn nhau.
- Giờ sao?
- Sao nữa, đi chơi thôi.
Thái Huy hồ hởi ra ý kiến, lập tức được sự đồng ý của tất cả mọi người trừ một tên đang ngái ngủ dựa đầu trên ghế đá.
- Thế Bảo, mày có đi với tao không, nhanh nhanh lên nào.
- Ờ có, đi chứ, tao cũng đang mắc nè.
Bảo giật mình, cố mở hai mí mắt đang dính chặt vào nhau, Huy nghiêng đầu, vỗ vai Bảo hỏi lại:
- Ý mày là đi đâu.
- Đi vệ sinh chứ đi đây, sao mày hỏi kì cục thế.
Cả lớp lăn đùng ra cười, Huy lấy liền mấy viên sỏi ném vào...

<< 1 ... 27 28 29 30 31 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status