* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Bước Qua Yêu Thương Full

là một mớ hỗn độn bùng nhùng.
Vừa bước đến công ti.
Dương Thùy hôm nay đã đi làm. Trông cô có vẻ tiều tụy đi rất nhiều. Nhưng không vì thế mà làm cô mất đi vẻ quyến rũ. Dáng người mảnh mai vẫn còn những đường cong tuyệt mĩ. Mái tóc cắt ngắn để lộ ra khuôn mặt trái xoan rất trẻ trung và năng động. Vừa gặp Trúc Diệp đi thẫn thờ đằng xa cô đã sởi lởi chạy tới:
- Chị Trúc Diệp!
Trúc Diệp cũng như bất ngờ về sự xuất hiện của Dương Thùy. Cô liền vứt bỏ bộ mặt u sầu mà nói:
- Em ra viện rồi à? Nghe Mạnh Đức nói em ốm nặng.
Giờ đây nghe thấy tên Mạnh Đức là Dương Thùy lại thấy rùng mình. Cô chau mày lại:
- Em khỏi rồi. Lần sau em nghỉ chị đừng báo cáo với anh ta nhé. Em thà để mất lương còn hơn.
Trúc Diệp mỉm cười nghiêng đầu nói:
- Chị có muốn cũng không được. Em cứ nghỉ một ngày là anh ta lại hỏi chị mười lần. Há chẳng phải là muốn ép chị nói ra hay sao?
Dương Thùy không nói được gì nữa vội vàng xụ mặt xuống. Nhìn rất đáng yêu.
Vừa hay, lúc bước vào thang máy lại gặp Mạnh Đức.
Dương Thùy nhìn thấy anh ta trong đó thì liền mất hứng. Cô không vào nữa mà đứng lại ở ngoài.
Trúc Diệp hiểu tình cảnh lúc đó nên vội vàng kéo tay Dương Thùy vào rồi tươi cười nói:
- Sao thế? Muốn đi cầu thang bộ hay sao?
Dương thùy không nói gì. Cô khẽ đưa mắt liếc Mạnh Đức một cái. Chợt phát hiện ra dạo này anh ta rất phong độ. Hơn xưa rất nhiều. Người ta nói nếu bạn thấy một người đàn ông “bỗng nhiên” trở lên đẹp trai và phong tình, chắc chắn anh ấy đang muốn thể hiện với một cô nàng nào đó mà anh ta đã yêu.
Ngặt nỗi Dương thùy lại nghĩ rằng Mạnh Đức đã để ý đến một cô nàng khác. Trong lòng không giấu nổi sự ghen tức mà nói bóng gió:
- Đi làm cần gì phải xức nước hòa nồng nặc đến tắc cả mũi như thế này.
Trúc Diệp quay ra nhìn Mạnh Đức. Anh ta cũng đang trong tình thế dở khóc dở cười.
- Dương Thùy. Nếu em thích anh có thể tặng em một lọ.
- Khỏi. Tôi đây cần gì phải dùng đến mấy thứ ngụy trang để đánh lừa người khác.
Cả Mạnh Đức và Trúc Diệp đều nhận ra là Dương Thùy đang ghen. Họ chỉ tủm tỉm cười với nhau mà không nói gì. Sợ nói trúng tim đen cô nàng sẽ thẹn quá mà hóa rồ. Tức giận lên lại khiến mọi chuyện rắc rối.
Bước ra khỏi thang máy.
Trúc Diệp chào hai con người ngốc nghếch kia rồi vào phòng làm việc. Cô thấy hơi lo lắng vì vẫn chưa làm xong mấy bản báo cáo. Sợ là sếp sẽ chỉ trích nên cô đành phải nói dối:
- Thưa giám đốc. Hôm qua mẹ tôi ốm nên không thể hoàn thành báo cáo cho ông được.
Vị giám đốc tuổi trung niên tính tình cũng rất phóng khoáng. Nghe thấy Trúc Diệp nói vậy ông tỏ rõ thái độ quan tâm:
- Vậy à? có nặng lăm không?
Trúc Diệp đành nhắm mắt nói dối tiếp:
- Không sao đâu ạ! Hôm nay bà đỡ rồi.
- Ừ. Cô nhớ việc mà tôi bảo dạo trước chứ?
- Việc công ti ta sẽ gặp đối tác phải không ạ?
- Đúng. Hôm đó, nghe chừng tôi bận công tác. Cô có thể đi thay tôi không?
Trúc Diệp sao dám

từ chối:
- Dạ được.
- Quyết định vậy đi.
Trúc Diệp ngồi trước bàn máy tính thẫn thờ suy nghĩ. Rốt cục tình cảm của cô đối với Nam Lâm là gì? Tại sao khi trải qua cùng anh ấy cô lại không có cảm giác gì là mất mát? Ngược lại, cô còn rất vui.
Với An Lâm, cứ nghĩ đến anh ấy cô vừa đau mà lại vừa thẹn. Sợ rằng cô không còn mặt mũi nào mà nhìn anh ấy nữa. Trinh tiết cô cũng trao cho Nam Lâm mất rồi, cô còn có tư cách theo đuổi anh ấy hay sao? Huống hồ trước đó cô cũng chỉ là một người em gái của anh ấy mà thôi.
Một bản nhạc cất lên. Là tiếng chuông điện thoại của cô.
- Anh An Lâm, có chuyện gì không?
- Chiều nay, anh muốn chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau. Được không?
Nghe thấy câu này, Trúc diệp lại cảm thấy khó thở, trái tim như dồn dập khiến cô không thể kiểm soát. Có phải là cô đang vui sướng hay không?
- Chiều nay ạ? Ăn ở đâu hả anh?
Phía bên kia im lặng hồi lâu rồi như để suy nghĩ rồi mới nói:
- Ăn ở nhà em đi. Chúng ta sẽ làm cơm.
Trúc Diệp mỉm cười rồi trả lời:
- Dạ được.
* * *
Buổi chiều.
Trúc Diệp vào siêu thị chọn mấy loại thức ăn rồi đứng ở cửa chờ An Lâm đến đón. Cô tưởng tượng mình như là một người vợ của anh ấy. Rồi lại khẽ mỉm cười trước ý nghĩ đó.
Khi nghĩ, cô thấy mình hạnh phúc. Giống như thời điểm đêm hôm qua.
Một lúc sau, An Lâm lái xe đến. Anh đi xuống mở cửa xe cho cô. Khi hai người đã yên vị, anh quay sang Trúc Diệp nói:
- Có nên mời Nam Lâm đến ăn không? Lâu lắm ba người chúng ta không ăn cùng nhau rồi.
Trúc Diệp nghe thấy thế vội vàng ngăn cản:
- Không, đừng – Rồi cô lại cảm thấy mình hơi thái quá nên cũng dịu giọng lại – Em không mua đủ thức ăn. Vả lại…em cũng muốn bữa ăn này chỉ có hai chúng ta thôi.
An Lâm mỉm cười rồi gật đầu. Nghe cô nói thế anh hoàn toàn có cảm giác trăm hoa đua nở trong lòng. Hóa ra anh đã đoán không nhầm, bao nhiêu năm qua, cô ấy chỉ dành tình cảm cho một mình anh mà thôi.
Bước vào nhà. Trúc Diệp nhớ lại cảnh mình và Nam Lâm đã cuồng nhiệt cùng nhau đêm qua tại đây. Trong lòng không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi. Đến nỗi chân của cô cũng ngập ngừng trước từng nhịp bước.
An Lâm thấy có gì đó không ổn phía Trúc Diệp nên lo lắng hỏi:
- Sao vậy em?
Trúc Diệp cơ hồ sợ hãi lắc đầu:
- Không có gì. Em đang nghĩ nên nấu món gì cho anh ăn thôi.
An Lâm nghe vậy không khỏi vui mừng. Đôi mắt anh sáng lên như hai vì sao xa, và phút chốc lại trở thành một ánh mặt trời ấm áp.
- Có cần anh giúp gì không?
- Không cần đâu. Bữa ăn hai người rất đơn giản mà.
An Lâm cũng đồng ý trước quan điểm này nên anh ra ghế ngồi. Bật tivi lên nhưng không có gì xem. Thấy chân tay buồn bực, anh đã quen làm việc rồi, ngơi nghỉ một chút là lại không yên. Cuối cùng anh đành hỏi Trúc Diệp:
- Nhà em có báo gì đọc không?
Trúc Diệp từ nhà bếp nói vọng ra:
- Ở trong phòng ngủ ấy. Anh lấy hộ em với.
An Lâm nhanh nhẹn đi vào phòng ngủ. Không gian có phần hơi lộn xộn, như vừa bị ai bới tung lên vậy. Chăn vẫn chưa gấp, gối có chiếc thì nằm ở dưới sàn. Anh mỉm cười nghĩ: Không ngờ cô nàng này cũng có phút bừa bãi như vậy.
Anh Lâm nhặt chiếc gối lên toan để lên giường nhưng đôi bàn tay anh chợt khựng lại. Trên ga trái giường hiện lên một vệt máu loang lổ. Trên đó, khiến anh hoài nghi nhiều điều. Rồi trên chiếc bàn con cạnh đó, những mẩu và tàn thuốc lá vẫn chưa được vứt đi. An Lâm lại quan sát khung cảnh trong phòng.
Trí óc anh bắt đầu chất đầy những ý nghĩ…Rốt cuộc cô ấy đã làm chuyện gì? Chẳng lẽ…
Chương 15 – Sự thật.
An Lâm đứng lặng hồi lâu. Hiện trường nơi đây khiến anh không khỏi bàng hoàng. An Lâm không còn nhớ rõ ý định vào đây để làm gì của mình nữa. Anh chỉ biết đầu óc anh bây giờ hoàn toàn rối bời.
An Lâm bước ra ngoài. Vừa bước được ra, anh đã khựng người lại.
- Nam Lâm! Sao em lại đến đây?
Trúc Diệp và Nam Lâm đứng đối diện nhau. Dường như hai người đang có điều gì muốn nói. Ánh mắt rất trân trối. Chỉ riêng An Lâm là vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Trúc Diệp sợ hãi đưa mắt nhìn An Lâm. Cô không biết nên mở lời thế nào để ngụy biện với anh. Chỉ là một việc hết sức nhỏ nhưng chân tay cô lại lóng ngóng. Giống như người ta nói “có thật thì giật mình”.
Nam Lâm thấy không khí có hơi kì dị nên mở một nụ cười tươi. Anh thản nhiên như không có chuyện gì rồi bước đến chỗ An Lâm, khoác vai anh trai và nói:
- Trúc Diệp gọi em đến đây. Thấy bảo làm một bữa cơm ba người. Em sao có thể bỏ lỡ cơ chứ?
An Lâm nhìn Trúc Diệp không khỏi hoài nghi:
- Sao em bảo không cần gọi Nam Lâm?
Phút giây ấy, ánh mắt của Nam Lâm có cái gì đấy vụt tắt. Như nén lại ngọn tình cảm u buồn đang không ngừng trào dâng.
Trúc Diệp lại lắp bắp không thành câu:
- À…Em nhớ ra là mình mua thừa mấy thứ nên quyết định gọi anh ấy đến. Đủ cho 3 người ăn mà.
Nụ cười hơi gượng gạo của Trúc Diệp khiến An Lâm và Nam Lâm đều như rơi vào một tâm trạng thất vọng, u buồn, hoài nghi.
An Lâm vẫn chưa thoát khỏi cái ý nghĩ kia. Rốt cục cảnh tượng trong phòng, là do cô ấy đã cùng với ai? Anh hoàn toàn không bao giờ tin Trúc Diệp là một người dễ dãi. Cô ấy anh hiểu hơn ai hết. Là người rất coi trọng thanh danh của bản thân, là người thanh cao và có lòng tự trọng. Nhưng…vệt máu kia như không ngừng cuốn lấy tâm trí anh. Bắt buộc anh phải hồ nghi về những gì anh tự cho là hiểu cô ấy trong suốt bao nhiêu năm qua. Rồi còn cả chuyện tại sao Nam Lâm lại ở đây? Anh hiểu chứ, Trúc Diệp không bao giờ mời Nam Lâm đến đây cho dù có thừa thức ăn.
Nam Lâm khẽ liếc Trúc Diệp một cái, ánh mắt cô đang không ngừng chạy trốn. Rốt cục tình cảm của cô ấy là thế nào? Hôm qua vẫn còn ân ái với anh tại sao hôm nay lại có thể cùng An Lâm về nhà như vậy được? Dẫu biết rằng mình chẳng là gì trong tâm trí cô ấy, nhưng chí ít cô ấy cũng phải nghĩ đến vấn đề đó chứ? Rằng cô ấy đã không còn có thể theo đuổi An Lâm được nữa. Vì cô ấy đã thuộc về anh rồi.
Bữa cơm này cứ diễn ra trong sự im lặng của ba người. Ngoài tiếng bát đũa va vào nhau ra thì chẳng còn âm thanh nào khác. Cứ im lặng, cứ trầm mặc như vậy…khiến trái tim cảu cả ba người đều như bị dồn nén. Dồn nén đến không thể bùng nổ.
Bữa cơm kết thúc.
Đợi cho Nam Lâm ra ghế ngồi. An Lâm mới dọn bát đũa cùng Trúc Diệp. Khi đã vào trong bếp, An Lâm mới khẽ nói:
- Trúc Diệp này!
Trúc Diệp vờn bọt xà phòng. Hương thơm dịu nhẹ của nó bốc lên, cô trả lời theo một lẽ tự nhiên:
- Dạ?
An Lâm hít một hơi dài. Lời nói đã định nói ra mà sao quá khó. Anh biết mình không nên hỏi thẳng cô ấy. Nếu làm như vậy sẽ khiến cô ấy không những ngại mà còn có thể không trả lời thành thật với anh. Nghĩ thế, An Lâm mới mỉm cười:
- Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Trúc Diệp thấy An Lâm hơi lạ nên có quay ra nhìn anh dò xét. Kết quả là chỉ nhận được một nụ cười ấm áp của anh. Trái tim cô lại thổn thức, lại đập nhanh hơn một nhịp sau khi nhìn thấy nó. Cô vội vàng cúi xuống che đi cảm xúc của mình rồi trả lời anh:
- 17 năm anh ạ!
An Lâm đưa chiếc đĩa dính đầy bọt xà phòng vào tráng. Nước đang chảy mạnh gặp vật cản vội vàng bắn ra theo nhiều tia. Bắn luôn cả vào người anh. Nhưng anh lại không để ý, chỉ tiếp tục với sự hoài nghi đeo bám bản thân nãy giờ:
- 17 năm, đủ để chúng ta hiểu và thành thật với nhau. Đúng không?
- Anh An Lâm. Có chuyện gì vậy? Hôm nay anh lạ lắm.
An Lâm không đả động gì đến câu hỏi của Trúc Diệp. Anh lại mỉm cười, hiền hòa mà ấm áp, tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Như một dòng nước vào thu.
- Anh không biết mình hỏi điều này có đúng không, nhưng…Anh đã nhìn thấy vệt máu trên giường của em…Và cả những tàn thuốc của ai kia nữa…Em hút thuốc sao?
Câu hỏi cuối, Trúc Diệp biết đó không phải là một câu hỏi. Đó chỉ là một suy nghĩ phủ định về những điều mà An Lâm đang nghi ngờ. Anh đang hi vọng là cô không phải như những gì anh đang nghĩ.
Khi nghe An Lâm nói thế, chiếc đĩa trong tay Trúc Diệp bỗng chốc trở lên trơn tuột.
Choang.
Tiếng kêu khi đĩa chạm xuống mặt đất. Vỡ tan tành!!!
An Lâm vẫn điềm nhiên theo dõi từng cử chỉ của Trúc Diệp. Anh là một người thông minh. Anh biết đó là câu trả lời của cô. Nhưng anh lại vẫn tiếp tục giả vờ làm một con đà điểu lừa bản thân, muốn nghe một câu trả lời khác từ phía cô ấy, để anh không phải thất vọng. Để anh lại tiếp tục hi vọng và để anh không thấy hối hận.
Nhưng, cô ấy lại không trả lời. Hoặc có thể là cô ấy đang định trả lời thì…Nam Lâm đi vào:
- Có chuyện gì thế?
Ánh mắt Nam Lâm lo lắng. Anh hết nhìn Trúc Diệp lại nhìn An Lâm, hai người đó, đã nói chuyện gì? Mà sao Trúc Diệp lại có một nỗi sợ hãi tột cùng trong ánh mắt như vậy?
An Lâm thờ dài. Chầm chậm bước đến chỗ Trúc Diệp, đẩy nhẹ người cô ra ngoài cửa bếp nói giọng mệt mỏi:
- Em nghỉ đi, để anh làm hết được rồi.
Trúc Diệp như một người mất hồn, bước thẫn thờ ra ghế. Cô không thể nghĩ được gì nữa, là do cô quá sợ hãi. Cô không ngờ là An Lâm lại biết được việc đó, đúng là cô có hơi đoảng. Cô biết những gì mà An Lâm đang nghĩ. Và cô cũng hiểu vì sao anh ấy nói “nên hiểu mà thành thật với nhau”.
Cô không thể, không thể thành thật được. Làm sao mà cô có thể nói người đó là Nam Lâm? Làm sao mà cô có thể nói rằng cô không còn theo đuổi An Lâm được nữa vì cô đã thấy hổ thẹn.
Nước mắt Trúc Diệp rớt rơi xuống gò má, lăn dài song song theo hai đường thẳng. Giống như cô và An Lâm, mãi mãi không thể gặp nhau trên một con đường.
Nam Lâm nhìn An Lâm lo lắng hỏi:
- Anh đã nói gì với cô ấy?
An Lâm sớm đã nghi người cùng Trúc Diệp chính là Nam Lâm. Đơn giản vì anh hiểu, cô ấy không thể gần gũi cùng người con trai nào khác. Anh hiểu…
An Lâm nheo mắt nói lạnh lùng, anh chưa bao giờ phải dùng giọng điệu này để nói với em trai mình.
Nhưng giờ đây anh lại thấy tức giận không thể tả, anh đang ghen ư?
- Anh phải hỏi em mới đúng. Em đã thấy hài lòng chưa? Thấy hạnh phúc chưa?
Nam Lâm nhíu mày, cơ hồ không vừa lòng với thái độ của anh trai:
- Anh đang nói cái quái gì thế? Tại sao lại phải vừa lòng và hạnh phúc?
- Không phải ý định từ năm 20 tuổi của em đã hoàn thành rồi hay sao? Tại sao bao nhiêu năm em vẫn không hề thay đổi hả Nam Lâm? Anh rất thương em, vì em là em trai anh…nhưng Trúc Diệp, cô ấy cũng là em gái của hai chúng ta, em cứ nhất quyết đối xử với cô ấy như vậy thì em mới vừa lòng hay sao?
Nam Lâm đã loáng thoáng hiểu những gì mà An Lâm nói. Hóa ra anh đã bị hiểu nhầm. Anh đâu có cưỡng đoạt. Là do cô ấy tự nguyện. hoàn toàn tự nguyện. Nhưng nói ra thì ai tin anh cơ chứ? Sẽ chẳng có ai tin, kể cả anh trai anh. Nam Lâm nhếch môi cười nhạt rôi nhìn xoáy sâu vào mắt của An Lâm gằn giọng nói:
- Phải, em đã hạnh phúc, đã hài lòng đấy. Cô ấy đã thuộc về em rồi, anh có chấp nhận cô ấy nữa không?
An Lâm tròng mắt đỏ hoe không kìm được mà giáng một cú đấm vào mặt Nam Lâm. Khiến Nam Lâm theo lực đó mà ngã nhào ra đất. Khóe môi của anh bắt đầu gỉ máu, nhưng anh lại không đánh trả. Chỉ đứng dậy, khóe môi nhếch lên một chút lạnh lùng. Cười mà như không phải cười.
An Lâm cảm thấy cơn giận đã dịu xuống sau cú đấm vừa rồi. Vội vàng thở dài. Anh mệt mỏi hơn bao giờ hết, chỉ muốn đổ gục bản thân xuống. Nhưng không thể, ai cho anh đổ gục đây?
- Anh xin lỗi!
Nói rồi An Lâm chạy ra ngoài và hướng ra phái cửa. Khi mở cửa, anh có quay ra nhìn Trúc Diệp. Cô ấy cũng nhìn anh với ánh mắt trân trối. Nhưng biết nói gì? Với anh tất cả đã sụp đổ. Cô ấy đã thuộc về người khác rồi, anh không thể quay đầu lại được nữa. Anh hối hận vì mình đã quá mập mờ, đã quá ngốc nghếch mà chậm trễ.
Dương Thùy bước vào bar.
Cô đã chán ngán cái cuộc sống vô vị ngoài kia rồi. Cô muốn uống rượu. Dạo gần đây cô thấy tâm tư tình cảm của mình rất lạ. Không thể kiểm soát nổi lại còn hay ghen tuông vô cớ nữa chứ. Thật là…
Rồi Dương thùy lại nhớ ra anh chàng bác sĩ giống hệt Nam Lâm mà cô gặp trong bệnh viện. Theo lời anh ấy nói thì anh và Nam Lâm là anh em. Nhưng cô lại thấy hết sức mâu thuẫn, rõ ràng Trúc Diệp đã nói chị ấy chỉ có một người anh thôi. Vậy ở đâu ra một người anh thứ hai này nữa? Cô càng nghĩ càng không hiểu.
Dương Thùy nhấp một ngụm rượu. Còn đang định uống thêm một ít nữa thì có một bàn tay giữ lấy tay cô.
Dương Thùy đánh mắt về phía con người đó. Hai hàng mi khẽ nhíu xuống.
- Muốn gì?
Tên đối diện có dáng người to lớn. Hàng lông mày ngắn tũn làm có có cảm giác hắn giống Sở Khanh. Đôi môi mỏng nhợt nhạt nhìn đã chán. Hắn ta nở một nụ cười dâm đãng rồi nói:
- Bao nhiêu?
Hắn nghĩ cô là gái bao sao? Dương Thùy nhếch môi cười nhạt, cô khẽ khàng lắc lư cốc rượu một hồi. Rồi rất bất ngờ hất thẳng vào mặt hắn khiến những ai ở gần đó đều tò mò đánh mắt sang. Dương Thùy nhướn mày nói giọng khinh khỉnh:
- Cút đi.
Tên...

<< 1 ... 12 13 14 15 16 ... 30 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status