* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Bích Huyết Kiếm Kim Dung Full Chap

Thanh là chàng phát ám khí ra cứu ngay.
Hà Thiết Thủ ngắm trông lưng Thanh Thanh một hồi, khẽ nói:
- Hạ Tướng công, tôi có một lời muốn thưa cùng.
Thanh Thanh quay đầu trở lại, Hà Thiết Thủ nói:
- Cô tôi nhứt tâm yêu mến lệnh tôn đại nhân như vậy, theo ý Tướng công thì cô tôi có phải là kẻ hạ tiện không?
Thanh Thanh không ngờ nàng lại hỏi như vậy, ngẩn người một lát mới đáp:
- Tha thiết yêu mến như vậy, sao lại bảo là hạ tiện được?
Nói tới đây, nàng cất cao giọng nói tiếp:
- Chỉ có kẻ nào vong ân phụ nghĩa mới là hạ tiện.
Hà Thiết Thủ không biết nàng nói như vậy là cố nói cho Thừa Chí nghe, mừng quá khẽ nói:
- Lệnh tôn với cô tôi vô duyên, cái đó không thể nào trách cứ lệnh tôn được. Cụ ông đành chịu chết cũng không chịu nói chỗ ở của lệnh đường, và còn hy sinh tánh mạng để bảo vệ bà ta, như vậy mới thật là người tình thâm nghĩa trọng.
Thanh Thanh nói:
- Tiếc thay, trên thế gian này người như cha tôi thật hiếm có!
Hà Thiết Thủ nói:
- Nếu có người như vậy, nàng đành hy sinh tánh mạng để bảo vệ Tướng công, chẳng hay Tướng công có nhớ người đó mãi mãi không?
Thanh Thanh đáp:
- Khốn nỗi tôi lại không có phúc phận ấy!
Hà Thiết Thủ nói:
- Trước kia tôi không hiểu tại sao cô tôi lại si tình đến thế? Mới gặp một người đàn ông đã chung tình như vậy… tôi, tôi… thôi vậy, tôi không cần Tướng công phải đối xử với tôi như thế nào. Nhớ tôi cũng được, không nhớ cũng không sao.
Nói xong, nàng chạy luôn ra ngoài cửa. Thanh Thanh ngồi trên giường ngẩn người ra giây lát, không hiểu nàng nói vậy có ý nghĩa gì?
Thừa Chí ung dung nhảy xuống dưới cười nói:
- Cô bé ngốc nghếch ơi! Nàng đã yêu cô đấy, có biết không?
Thanh Thanh hỏi:
- Anh nói gì thế?
Thừa Chí cười nói:
- Nàng tưởng chú là đàn ông thật đấy.
Thanh Thanh nghĩ lại thái độ của Hà Thiết Thủ mấy ngày hôm nay đối xử với mình, quả thật có vẻ chung tình lắm. Thì ra, nàng mới gặp mình đã đem lòng yêu ngay rồi, nên không để ý tới mình là nữ giả nam trang, nghĩ tới đó, Thanh Thanh không nhịn được cười, liền hỏi:
- Biết làm sao bây giờ đây?
Thừa Chí cười nói:
- Khó gì, chú cứ lấy vị Ngũ Độc giáo phu nhân ấy là xong!
Thanh Thanh đang định trả lời bỗng nghe cửa sổ có tiếng động, Uyển Nhi nhảy vào, theo sau là La Lập Như, chàng cụt tay. Thanh Thanh sầm ngay nét mặt lại.
Uyển Nhi nói với Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công, tiểu muội được Tướng công ra tay tương trợ, trả được đại thù. Sángsớm ngày mai, tiểu muội định về Kim Linh ngay. Ngày nọ, hồi cha tôi chưa bị ám toán, rất khâm phục tài Tướng công. Đồng thời Tướng công lại truyền võ cho La sư huynh tôi như vậy Tướng công cũng như sư phụ của La sư huynh. Hiện giờ hai chúng tôi có một việc yêu cầu Tướng công giúp cho.
Thừa Chí hỏi:
- Việc gì mà vội thế? Để ra khỏi cung điện nhà vua hãy hay.
Uyển Nhi nói:
- Chúng tôi mong Tướng công đứng lên làm chủ hôn, gả tiểu muội cho La sư huynh.
Nàng vừa nói dứt lời, Thừa Chí và Thanh Thanh đều ngạc nhiên. La Lập Như lại càng kinh ngạc hơn nữa, líu lưỡi một hồi lâu mới nói được:
- Sư… sư muội… Nói gì thế?
Uyển Nhi nói:
- Anh không ưa tôi hay sao?
La Lập Như đáp:
- Tôi… tôi…
Thanh Thanh hớn hở vô cùng, cười:
- Vui quá, tôi mừng cho hai vị giai nhân nhé!
Thừa Chí biết Uyển Nhi muốn biện bạch sự thanh bạch của mình cho nên nàng đề nghị chịu hạ giá người sư huynh cụt tay như vậy. Mục đích của nàng để làm cho Thanh Thanh khỏi nghi ngờ và cũng để báo đáp ơn nghĩa của mình. Nghĩ tới đó, Thừa Chí cảm động vô cùng. Thanh Thanh lúc này cũng biết rõ ý nghĩa đòi lấy sư huynh của Uyển Nhi rồi, nàng hổ thẹn vô cùng, liền nắm tay Uyển Nhi nói:
- Cô em, vừa rồi tôi trót vô lễ với cô, cô đừng giận tôi nhé?
Uyển Nhi đáp:
- Em đâu dám trách cứ chị!
Nghĩ đến lời nhiếc móc của Thanh Thanh hồi nãy nàng bỗng nức nở khóc. Thanh Thanh cũng khóc theo.
Bỗng bên ngoài có tiếng chân người đi tới. Lần này hình như có bảy tám người tới nơi. Thừa Chí vội ra hiệu cho họ im lặng. La Lập Như nhảy xổ tới đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy Hà Thiết Thủ quát tháo:
- Ai là Giáo chủ?
Hà Hồng Dược nói:
- Cháu không theo quy luật của giáo ta hành sự, ta là người đã vái qua Giáo tổ, có quyền đứng lên bầu Giáo chủ khác.
Lại có tiếng một người đàn ông nói:
- Tên tiểu tử là kẻ thù của bổn giáo, Giáo chủ sao cứ bảo vệ y như vậy?
Hà Thiết Thủ cười nói:
- Ta cấm các người vào bên trong. Ai táo gan cứ bước lên đi?
Lại có tiếng một người đàn ông giọng ồ ồ nói:
- Chúng ta hãy vào bố trí tên tiểu tử kia trước, rồi thanh toán việc nội bộ của chúng ta.
Tiếng chân đi tới cửa, chỉ nghe một tiếng kêu, tiếng một người ngã xuống đất, chắc người đó bị Hà Thiết Thủ đả thương.
Thừa Chí phẩy tay gọi ba người mau mau ra ngoài điện. La Lập Như đi trước, nhảy qua cửa sổ, Uyển Nhi và Thanh Thanh nhảy theo sau. Lúc ấy bên ngoài đang có mấy người đang đứng hằm hè với nhau. Thì ra Ngũ Độc giáo tàn sát lẫn nhau, đang đấu với Hà giáo chủ. Đánh được ít lâu, bỗng nghe “đùng” một tiếng, một người đạp cánh cửa mở toang xông vào.
Thừa Chí chỉ thoáng một cái đã nhảy ra khỏi cửa sổ rồi. Người đó trông thấy bóng của Thừa Chí liền kêu la:
- Mau vào đây, mau vào đây, tên tiểu tử đã chạy mất rồi!
Hà Thiết Thủ cũng giựt mình kinh hoảng. Mọi người liền ngừng tay không đánh nữa, xông cả vào trong phòng, thấy cửa sổ mở toang, trên giường đã vắng bóng người. Hà Thiết Thủ liền nhảy ra ngoài cửa sổ, thân pháp của nàng đã nhanh, nhỡn lực lại tốt, chỉ thấy một cái bóng xám chui vào bụi cây trước mặt. Nàng muốn đuổi theo để hộ tống Thanh Thanh ra khỏi cung, để tránh khỏi bộ hạ mình hạ độc thủ. Ngờ đâu bóng người đó chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua mấy lớp cung điện rồi, và ẩn mặt vào trong một cung điện tường đỏ ngói xanh.
Thấy Hà Thiết Thủ theo riết như vậy, Thừa Chí nghĩ: “Hiện giờ bọn Thanh Thanh đi xa lắm, ta phải dẫn nàng này chạy một lát nữa.”
Nghĩ đoạn, chàng chạy quanh co, để cho Hà Thiết Thủ đuổi theo. Một lát sau, chàng đoán chắc ba người đã ra khỏi ngoài cung rồi, thấy phía trước mặt có một cung điện rất tinh nhã, liền chạy thẳng vào trong đó. Vừa vào tới bên trong, chàng đã ngửi mùi thơm phảng phất, thuận tay đẩy cánh cửa ra, rồi vào núp sau cánh cửa đó. Định thần một lúc, chàng đưa mắt nhìn căn nhà đó, hai má bỗng đỏ bừng, vì thấy trong treo màn bằng gấm, trên giường màn the rũ xuống trong có chăn thêu, thảm nhung trải trong phòng màu đại hồng và thêu hoa ngũ sắc.
Trên bàng cạnh cửa sổ bày la liệt những đồ trang sức của đàn bà, xung quanh phòng bày rất nhiều đồ cổ, hình như phòng đó là phòng của một vị Vương Phi nào vậy. Thừa Chí nghĩ, núp trong phòng này không tiện lắm, đang định đi ra bỗng nghe bên ngoài cửa có tiếng chân người và tiếng cười đùa của mấy người thiếu nữ. Chàng liền nghĩ, nếu lúc này chạy ra, nhỡ gặp phải những cung nữ ấy kêu la, có phải đại loạn cung điện không? Như vậy mưu kế của bọn Tào Hóa Thuần tất phải nán lại, chưa biết chúng lại giở trò khác, có phải hỏng hết đại sự không?
Nghĩ tới đó, chàng đành phải ẩn núp vào phía sau bình phong vậy.
Cửa phòng mở rộng, nghe tiếng biết bốn người cung nữ đưa một người đàn bà vào.
Một cung nữ nói:
- Công nương đi nghỉ ngay hay còn đọc sách.
Thừa Chí nghĩ: “Thì ra nơi đây là phòng ngủ của Công chúa.”
- Thôi Công chúa nên đi nghỉ đi, đừng đọc sách nữa.
Công chúa chỉ ừ một tiếng trả lời cung nữ, rồi ngồi lên giường, giọng nói của nàng rất ẻo lả.
Một cung nữ khác nói:
- Chúng con thắp hương lên nhé?
Công chúa lại trả lời bằng một tiếng “ừ.” Một lát sau, trong phòng khói hương tỏa đầy mùi thơm ngào ngạt. Lúc này Thừa Chí cũng thấy mỏi mệt vô cùng.
Công chúa nói:
- Lấy bút vẻ của ta ra đây. Rồi các ngươi ra cả bên ngoài.
Thừa Chí hơi kinh hoàng, nghĩ thầm: “Sao giọng nói của nàng quen quen thế nhỉ?”
Đồng thời, chàng lại lo ngại vì Công chúa vẽ tranh, ít nhất cũng phải mất một giờ ba khắc mới xong. Bọn cung nữ bày những dụng cụ và giấy vẽ ra, rồi thỉnh an Công chúa và vái chào xong mới lui ra ngoài.
Lúc ấy trong phòng yên lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng có một vài tiếng hương trầm cháy nổ “lách cách” thôi. Thừa Chí càng phải nằm yên không dám cựa quậy. Chỉ nghe thấy Công chúa thở dài một tiếng rồi mới khẽ ngâm nga:
- Vạn lý xuân tùy trục khách lai (Xuân từ vạn dặm dồn khách tới)
Thập niên hoa tống giai nhân lão (Mười năm hoa tiễn giai nhân già)
Khứ niên hoa khai ngả di bịnh (Năm ngoái hoa nở, ta đang đau ốm)
Khứ niên đối hoa hoàn thảo thảo (Năm nay, đối diện với hoa ta vẫn chẳng hơn gì)
Nghe giọng nàng ngâm nga của nàng dịu dàng êm ái, tất nhiên nàng là một thiếu nữ rất trẻ đẹp, nhưng tại sao tâm tình của nàng lại uất ức như vậy? Đồng thời, Thừa Chí lại nhận thấygiọng nói của nàng quen thuộc lắm, ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng cười thầm và nghĩ rằng: “Ta là một tên thảo măng ở giang hồ, bình sanh chưa tới kinh sư bao giờ, thì khi nào ta lại được gặp vị Kim chi Ngọc diệp này? Có thể giọng nói của nàng hơi giống giọngnói của người ta quen cũng nên?”
Lúc bấy giờ, nàng Công chúa đã tới trước thư án, chỉ nghe tiếng giấy “sột soạt” chàng biết ngay là Công chúa đang vẽ, trong lòng càng buồn bực thêm, nhìn kỹ căn phòng thấy Công chúa ngồi đối diện cánh cửa ra vào, mà cửa đã khép chặt rồi, mành mành ở cửa sổ cũng buông xuống như vậy thì làm sao mà ra khỏi phòng này được?
Lại qua một lát lâu nữa, Công chúa vươn vai một cái, rồi khẽ nói:
- Phải vẽ thêm hai ba ngày nữa bức họa này mới hoàn thành. Ngày ngày ta cứ mê mẩn tâm thần nhớ nhung chàng. Chẳng hay chàng có hoài tưởng đến ta không?
Nói xong, nàng đứng dậy, để bức họa đó lên ghế, rồi kéo cái ghế đó tới gần giường khẽ nói rằng:
- Chàng ở đây với em nhé?

Nàng cởi áo lên giường nằm. Thừa Chí ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Không biết người trong bức họa là ai thế?”
Vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng liền nhích mình ra liếc nhìn, giật mình kinh hãi…
Thì ra hình người trong bức họa không ai khác cả, lại chính là chàng. Chàng mới định thần nhìn kỹ lại, thấy nàng họa người đó mặc áo bào, mồm tủm tỉm cười, đôi lông mày xếch ngược, trông rất phong nhã. Chàng nhủ thầm: “Không phải là mình, là ai nữa?”
Thừa Chí không ngờ Công chúa họa tấm hình đó giống hệt mình như vậy, ngạc nhiên quá, không trấn tĩnh được liền thốt ra một tiếng “ủa!” rất khẽ. Nhưng tai Công chúa thính lắm, nghe phía sau có tiếng người, sự bí mật của mình bị người ta biết, liền rút cây ngọc trâm ở trên đầu xuống, không cần quay người trở lại, thuận tay nhắm chỗ có tiếng người ném luôn.
Nghe tiếng gió động, đã thấy cây ngọc trâm tới trước mặt rồi, Thừa Chí đưa tay bắt lấy cây ngọc trâm. Lúc ấy Công chúa đã quay người trở lại. Hai người đối diện nhau, đều ngạc nhiên vô cùng, ngẩn người ra một hồi khá lâu. Thì ra Công chúa là đồ đệ của Trình Thanh Trúc, nàng A Chín. Tuy ở dọc đường Thừa Chí đã trông thấy nàng có Thị vệ trong Hoàng cung đi theo bảo vệ, biết không phải là người thường, nhưng Thừa Chí không ngờ nàng lại là Công chúa.
A Chín đột nhiên trông thấy Thừa Chí, sắc mặt trắng như tuyết bỗng đỏ bừng lên rồi nói:
- Mời Tướng công ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.
Lúc bấy giờ nàng mới cảm thấy áo ngoài đã cởi ra rồi, vớ lấy áo khoác lên người. Cung nữ ở ngoài khẽ gõ cửa và nói:
- Có phải Công nương cho gọi chúng con không?
A Chín vội nói:
- Không, ta đang đọc sách đấy thôi. Các ngươi cứ việc đi ngủ đi. Không cần phải hầu hạ ta nữa.
Cung nữ nói:
- Dạ, xin mời Công chúa nghỉ sớm.
A Chín xua tay ra hiệu bảo Thừa Chí đứng yên, mỉm cười nhìn chàng, thấy chàng liếc nhìn bức họa, nàng xấu hổ vô cùng, vội chạy lại đẩy cái ghế quay sang bên. Cả hai cùng ngẩn người ra nhìn nhau, không ai biết nói gì cho phải.
Một lát sau, Thừa Chí đã trấn tĩnh lại nên khẽ nói:
- Công chúa có quen biết những người của Ngũ Độc giáo không?
A Chín gật đầu trả lời:
- Tào công công nói, Lý Sấm phái rất nhiều thích khách đến kinh sư quấy rối cho nên ông ta mới mướn một nhóm hảo thủ giang hồ vào cung bảo vệ, nghe nói võ nghệ của Hà Thiết Thủ, Giáo chủ Ngũ Độc giáo có vẻ rất cao cường.
Thừa Chí nói:
- Sư phụ của Công chúa là Trình lão phu tử bị chúng đả thương, chẳng hay Công chúa có biết không?
A Chín biến sắc mặt hỏi:
- Gì hả? Tại sao chúng lại đả thương sư phụ tôi? Ông ta bị thương có nặng không?
Thừa Chí nói:
- Không nặng lắm, Công chúa cứ yên tâm.
Chàng đứng dậy nói tiếp:
- Bây giờ đêm khuya lắm rồi, không tiện nói nhiều. Chúng tôi hiện giờ ở đường Chính Điền Tử, ngày mai Công chúa có thể tới thăm Trình sư phụ không?
A Chín nói:
- Cũng được.
Nàng trầm ngâm một lát lại nói tiếp:
- Tôi rất cám ơn Tướng công đã mạo hiểm tới đây thăm tôi.
Nàng tỏ vẻ bẽn lẽn càng nói càng nhỏ:
- Tướng công đã trót trông thấy tôi họa dung nhan của Tướng công tất nhiên đã biết tâm sự của tôi ra sao rồi.
Thừa Chí nghĩ thầm: “Nguy to, nàng vẽ hình ta, có lẽ trong lòng nàng đã ái một ta. Lúc này lại hiểu lầm ta vào trong cung mục địch là tới thăm nàng. Việc này ta phải nói rõ ra mới được.”
A Chín lại nói:
- Hồi đánh nhau ở Sơn Đông, Tướng công đã ngăn cản Chữ Hồng Liễu cứu tôi thoát khỏi tai họa. Lúc nào tôi cũng nhớ tới ân đức của Tướng công… Tướng công xem tấm hình này vẽ có giống không?
Thừa Chí gật đầu nói:
- Thưa Công nương, tôi vào trong cung là…
A Chín vội ngắt lời chàng:
- Tướng công đừng có gọi tôi là Công nương, và tôi cũng không gọi Tướng công là Viên tướng công nữa. Lần đầu tiên gặp tôi, tôi là A Chín, như vậy tôi bao giờ cũng là A Chín. Tôi nghe chị Thanh Thanh gọi Tướng công là đại ca, trong bụng tôi nghĩ, ngày nào tôi được gọi Tướng công là đại ca, tôi mới sung sướng. Từ khi ra đời tới giờ, Khâm Thiên Giám đại thần lấy lá thơ cho tôi bảo rằng nếu tôi mà sống quá sung sướng trong cung thất sẽ bị chết yểu cho nên Phụ hoàng mới sai tôi bước chân vào chốn giang hồ, đi đây đi đó, học tập võ nghệ để phòng thân.
Thừa Chí nói:
- Thảo nào, cô theo Trình lão phu để học võ, và còng theo ông ta hành tẩu giang hồ.
A Chín nói:
- Ở bên ngoài, tôi kiến thức rất nhiều mới biết nhân dân quả thực cực khổ, tuy tôi vẫn đem vàng bạc ra phát chẩn, nhưng cứu giúp làm sao cho xuể tất cả người nghèo khổ trong nước?
Thấy nàng biết thương người nghèo khổ, Thừa Chí liền có thiện cảm với nàng rồi nói:
- Nếu vậy, cô nên khuyên hoàng thượng thi hành nhân chính, để cho dân chúng được no ấm, thì thiên hạ sẽ thái bình ngay.
A Chín thở dài rồi nói:
- Nếu Phụ hoàng tôi chịu nghe lời khuyên can thì may mắn rồi. Cha tôi bị bọn gian thần xu nịnh, việc gì cũng tưởng mình làm như vậy là phải.
Thừa Chí nói:
- Cô trông thấy nhiều, nghe nhiều, nên kiến thức của cô còn sáng suốt hơn Hoàng thượng…
Chàng vừa nói vừa nghĩ, không biết có nên nói vụ gian mưu của Tào Hóa Thuần cho nàng nghe không?
A Chín bỗng nói:
- Trình lão phu tử có nói rõ chuyện của tôi ra không?
Thừa Chí đáp:
- Không ông ta đã thề nguyền nặng, không thể tiết lộ thân thế của cô cho ai hay. Lúc ấy tôi lại tưởng là cóliên can tới mối thù hằn ân oán rất lớn ở trên giang hồ, chớ tôi có ngờ đâu cô lại là Công chúa cơ chứ?
A Chín mỉm cười nói:
- Trình sư phụ vốn dĩ là Thị vệ cận thần của Phụ hoàng rất trung thành với cha tôi. Thừa Chí ngạc nhiên hỏi:
- Ông ta là Thị vệ thật ư?
A Chín nói:
- Lúc Phụ hoàng tôi còn là Thái tử ở Tín Vương phủ, Trình sư phụ đã là Thị vệ trưởng rồi. Sau Tiên hoàng băng hà, Phụ hoàng tôi vào cung lên ngôi Cửu ngũ. Hồi ấy trong cung cũng như trong triều đình đều là thân tín của Ngụy Trung Hiền cả, Ngụy Trung Hiền gian tặc bấy giờ nguy hiểm lắm, Phụ hoàng và vệ sĩ ngày đêm không dám ngủ, ăn uống cái gì cũng phải sai Thị vệ sang Tín Vương phủ lấy chớ không dám động chạm một tí gì ở trong cung cả. Tên gian thần Ngụy Trung Hiền mấy lần muốn hãm hại Phụ hoàng, nhờ có Trình sư phụ và Tào công công phòng bị chu mật, mới thoát khỏi cơ nguy. Cho nên Phụ hoàng tôi rất tin cậy Tào Hóa Thuần tức Tào công công là thế!
Thừa Chí nói:
- Có khi cũng không thể tin cậy được.
A Chín nói:
- Cũng vì thế mà Trình sư phụ với Tào công công không bằng lòng nhau.
Thừa Chí hỏi:
- Có phải vì thế mà sư phụ phải ra khỏi cung điện này không?
A Chín nói:
- Không phải vì Tào công công mà là vì chuyện Viên Sùng Hoán thì đúng hơn.
Nghe thấy A Chín nói tới tên cha mình, Thừa Chí giựt mình vội hỏi:
- Tại sao vậy?
A Chín nói:
- Lúc ấy tôi còn chưa ra đời, nghe Trình sư phụ nói. Viên Sùng Hoán là Đại soái ở ngoài Quan ải chống đỡ bọn Mãn Châu xâm lăng, lập được rất nhiều công lao. Sau người Mãn Châu lập kế phản gián phao đồn Viên đại soái định mưu phản. Thế rồi Phụ hoàng tôi hồ đồ quá, hạ chỉ giết ông ta. Biết Viên đại soái bị oan, Trình sư phụ cố cãi cho ông ta. Đang lúc Phụ hoàng tôi tức giận, thuận tay tát luôn sư phụ tôi một cái. Vì vậy sư phụ tôi tức giận mà ra khỏi cung điện này và thề từ đó trở đi không gặp Phụ hoàng tôi nữa.
Thừa Chí vừa cảm kích vừa đau lòng, nước mắt đã chảy quanh vành mắt.
A Chín lại nói:
- Trình sư phụ nói, Phụ hoàng không biết ai gian ai trung, tự làm hư hỏng Trường thành. Quốc gia này sẽ mất bở tay Phụ hoàng tôi. Mấy năm sau, Phụ hoàng tôi hối hận, nghe nói nếu để tôi ở trong cung này sẽ phải chết yểu, liền sai người đưa tôi đi theo sư phụ tôi. Hà! Không hiểu tại sao sư phụ tôi lại kết thù kết oán với Ngũ Độc giáo như vậy?
Thừa Chí đang định nói rằng: “Ngũ Độc giáo định hãm hại cha cô, biết Trình lão phu tử vẫn trung thành với Hoàng thượng, nên chúng định diệt trừ ông ta đi.”
Bỗng ngẩng đầu trông thấy cây nến đã cháy mất một nửa rồi, chàng liền nghĩ, thời cơ đã cấp bách lắm rồi, ta không thể ở lại đây nói chuyện với nàng nữa, vội đứng dậy nói:
- Tôi còn nhiều chuyện muốn nói cô hay nhưng để ngày mai hãy đàm thoại sau.
A Chín cúi đầu từ từ khẽ gật một cái, bỗng có người tới gõ cửa rất gấp. Mấy người đồng thời kêu gọi:
- Công chúa mở cửa mau?
A Chín giựt mình hỏi:
- Việc gì thế?
Một tên cung nữ gọi:
- Công chúa có sao không?
A Chín trả lời:
- Không việc gì đâu, ta đi ngủ rồi.
Cung nữ đó lại nói:
- Có người trông thấy có thích khách đã ẩn núp vào thâm cung của Công chúa đấy.
A Chín đáp:
- Chớ có nói bậy, có...

<< 1 ... 61 62 63 64 65 ... 75 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status