đón lấy hai đứa bé lui ra ngoài đứng nhìn trận đấu giữa Quy nhị nương và Thừa Chí sắp diễn ra.
Cầm thanh kiếm gãy nửa khúc trong tay, Quy nhị nương đưa tới một nhát ngay yết hầu Thừa Chí. Mới ra chiêu đầu ả đã hạ độc thủ rồi đủ rõ lòng dạ ả ác độc đến dường nào.
Thừa Chí bước sang nghiêng mình tránh khỏi kiếm hiểm ác của Quy nhị nương.
Nhưng lưỡi kiếm của ả như hình với bóng phạt ngang qua lưng Thừa Chí nhanh tợ chớp. Quy nhị nương quyết tâm hạ cho bằng được Thừa Chí để rửa nhục cho nữ môn đồ mình.
Thừa Chí thừa biết rõ thâm tâm của Quy nhị nương như chỉ tránh né mà không có phản công. Chỉ vì dù thế nào Quy nhị nương cũng là sư tỷ của chàng, theo quy luật môn phái, chàng không được gây tổn thương.
Mười mấy nhát kiếm dùng toàn tuyệt chiêu, Quy nhị nương vẫn không sao hạ nổi Thừa Chí.
Quy nhị nương thét:
- Ngươi chạy đi đâu?
Tả chưởng củaả vỗ ra một hư chiêu, trong khi lưỡi kiếm chớp tới trước ngực Thừa Chí nhanh tợ sét.
Theo ý định của Quy nhị nương, ra chiêu này sẽ không cho Thừa Chí tránh né đi đâu được nữa nhưng ả đã lầm. Một tiếng “keng” nổi lên âm thanh thật thanh thai.
Thanh kiếm vuột khỏi bàn tay của Quy nhị nương bay bổng lên xây theo vòng tròng trông thật ngoạn mục.
Đồng thời ả bị tháo lui ba bước vì sức đẩy quá mạnh của kình lực do Thừa Chí đưa ra. Ả sửng sốt cả người đứng trố mắt nhìn Thừa Chí một lúc như không ngờ công phu của đối phương cao thâm đến thế.
Với hai bàn tay không chống trả lại thế kiếm của ả một cách hết sức ung dung, tự tại. Bỗng Quy nhị nương thét lên một tiếng, lấy trong mình ra một thứ võ khí quái lạ.
Đó là khí giới “Táng Môn đinh” rất nên lợi hại vì trên đầu nó có sáu mũi hắc đinh khi ra cùng lượt bay tới tấn công kẻ địch qua sáu phía.
Quy nhị nương huy động cây Táng Môn đinh một cái, nhiều làn sáng chớp tới Thừa Chí. Thừa Chí bốc mình lên cao tránh khỏi, thân mình vừa hạ trở xuống liền gặp ngay loạt ánh sáng thứ hai.
Thủ đoạn của Quy nhị nương quả thật hiểm độc. Bên ngoài Thanh Thanh hét:
- Tránh mau!
Nhưng từ trên cao rơi xuống, Thừa Chí chẳng có cách nào tránh né đi đâu được cả, liền nhanh tay lấy mấy quân cờ.
Ráng… ráng…
Loạt hắc đinh bị quân cờ đánh trúng rớt xuống mặt đất. Quy nhị nương trố mắt nhìn mấy quân cờ bỗng phóng tới.
Cả Thanh Thanh lẫn Uyển Nhi đồng thét:
- Trở lại!
Hai cô gái cùng lúc tấn công Quy nhị nương từ hai phía bắt buộc ả này phải tháo lui trở lại, ả lại thét:
- Các ngươi hãy coi đây!
Nói đoạn, ả dùng mũi “Táng Môn đinh” ra tới bốn phần, mới biết cây đinh đó không có ngạnh, nên sử dụng mũi tên đi ra, Tiêu Uyển Nhi lấy luôn chiếc trâm tóc cho Thừa Chí để buộc cho Thanh Thanh lui trở lại.
- Chú Thanh hãy lui lại, đừng cãi vã với họ.
Thanh Thanh hỏi:
- Tại sao tôi phải lui lại.
Thừa Chí đáp:
- Em hãy nể mặt Sư huynh một lần đi.
Thanh Thanh có ý không hài lòng nhưng không cãi lớn, Thừa Chí đứng yên.
Thừa Chí mừng thầm nhìn Thanh Thanh mỉm cười.
Chờ Thừa Chí buộc vết thương xong, Quy nhị nương cười nhạt nói:
- Kim Xà Lang Quân chỉ được cái hư danh thôi. Nếu là ngươi có bản lãnh thật, tại sao con y lại tránh không nổi mũi đinh ta vừa ném thử?
Thừa Chí nghĩ thầm: “Nhị sư tẩu lúc này hiểu nhầm quá nỗi, mình có giải thích lại càng làm tăng sự tức giận của bà ta.”
Nghĩ vậy, chàng đành phải làm thinh.
Quy nhị nương lại nói:
- Ở đây có nhiều người, nói chuyện của bản môn chúng ta không tiện nói nhiều. Canh ba đêm mai vợ chồng chúng ta chờ ở cạnh Vũ Hoa đài trên đỉnh Kim Sơn, xin mời Viên đại gia tới đó. Chúng nói muốn thử xem Viên đại gia có phải là sư đệ của nhà tôi không?
Thấy nàng nói như vậy, mọi người biết nàng đã khiêu chiến với Thừa Chí một cách trắng trợn. Tiêu Công Lễ lo ngại Thừa Chí vội nói:
- Có “Hà Thử Ô” và “Phục Linh ngàn năm” để chế thuốc viên mới chữa khỏi được. Bằng không chỉ trong thời gian một, hai năm, thằng bé sẽ gây dần đi mà chết. Vợ chồng họ Quy quý đứa con hơn cả tánh mạng mình, đã nhờ bạn bè tìm kiếm hai vị thuốc đó hộ, nhưng hai vị thuốc cỏ ấy không phải một chốc mà tìm thấy. Thuốc chưa tìm ra mà đứa bé cứ yếu dần, hai vợ chồng mới tính toán đến đất Nam Kinh này, tìm kiếm thử xem, vì nơi đây là Kinh Đô, tất nhiên phải có các vật lạ của báu, do đó hai vợ chồng Quy Tân Thụ mới lần mò đến đất Nam Kinh này. Khi tới nơi, mới hay ba đồ đệ đắc lực cũng có mặt ở đây, hai vợ chồng mới tới nhà Tiêu Công Lễ.
Ngờ đâu lại thấy Tôn Trọng Quân bị điểm huyệt, Quy nhị nương tánh rất nóng nảy, thô lỗ, chỉ nghe lời đồ đệ, lại thêm nóng ruột bởi đứa bé bị nặng, cho nên mới khiển trách bừa Thừa Chí như vậy. Nay lại nghe Thừa Chí có người ngoài đỡ đầu cho, Quy nhị nương càng thêm tức giận thêm, quay đầu hỏi chồng:
- Tên quái vật Kim Xà vẫn còn sống đấy à?
Quy Tân Thụ đáp:
- Nghe nói y đã qua đời rồi, nhưng điều này chưa ai biết rõ cả.
Thấy nàng vô cớ khiển trách Thừa Chí, Thanh Thanh đã giận rồi, nay lại nghe nàng gọi cha mình là quái vật, càng tức giận thêm, liền chửi lại:
- Mụ đa ngôn kia, sao vô cớ mụ lại ăn nói hàm hồ như vậy?
Quy nhị nương nổi giận hỏi:
- Ngươi là ai?
Tôn Trọng Quân đỡ lời:
- Y là con trai của Kim Xà quái vật đấy.
Quy nhị nương phẩy tay một cái, một luồng ánh sáng lạnh bắn thẳng vào vai Thanh Thanh. Thừa Chí hoảng sợ chạy lại cầm cánh tay nàng xem thấy là mũi “Táng Môn đinh.” Lúc ấy Thanh Thanh vừa lo vừa giậnđau đến biến sắc mặt.
Thừa Chí nói:
- Nhị vị oai trấn Giang Nam nhứt là chúng tôi vẫn thấy đại danh Thần Quyền Vô Địch, ngưỡng mộ vô cùng, nay thật may mắn cho chúng tôi được hai vị bỗng dưng giáng lâm còn gì hân hạnh bằng.
Quy nhị nương chỉ “hừ” một tiếng, không thèm trả lời. Quy Tân Thụ đang lo ngại cho con ốm nặng, hình như tâm bất định.
Tiêu Công Lễ lại nói:
- Viên đại gia đã trượng nghĩa giàn xếp cho đệ tai bay thoát. Mai đại ca, Lưu đại ca, và Tôn đại tỷ, ba vị cũng đều nói đến rồi. Tối mai đệ đã được phép tiếp quý vị anh hùng hào kiệt. Hai vị cũng cho phép đệ được đón tiếp một thể. Đồng thời cũng để cho anh em chúng tôi mừng ba vị sư huynh đệ tương…
Ông ta chưa nói dứt lời, Quy nhị nương đã quay lại nói Thừa Chí rằng:
- Thế nào? Cậu có dám đến không?
Thừa Chí đáp:
- Chẳng hay sư huynh, sư tẩu ở đâu? Để sớm mai tiểu đệ được đến lãnh giáo. Còn sư huynh, sư tẩu muốn khiển trách cách nào, tiểu đệ cũng không đám trốn tránh.
Quy nhị nương “hừ” một tiếng, mới nói:
- Ai biết cậu thật hay giả, đừng gọi là sư huynh, sư tẩu như thế vội. Chờ tối mai thử xem qua võ cậu hãy hay. Trọng Quân, chúng ta đi thôi!
Vừa nói nàng vừa kéo tay Trọng Quân đi thẳng ra ngoài cả.
Trường Bạch tam anh Bính Quang, Sử Bính Văn, Lý Cương, ba người thấy Thừa Chí ra tay can thiệp, biết âm mưu của mình không thành lại thấy tình hình vừa rồi, biết người ăn trộm thư từ đêm hôm qua tất là Thừa Chí không sai. Chỉ sợ Thừa Chí lát nữa đem chuyện thông địch của mình tố cáo cho mọi người hay, cả ba cứ kiếm cơ hội lẻn trốn. May mắn thay, vợ chồng Quy Tân Thụ tới gây gổ với Thừa Chí, Trường Bạch tam anh mừng thầm, chỉ mong câu chuyện tranh chấp đó càng ngày càng lớn để bọn y ở giữa được lợi. Sau thấy Quy nhị nương hẹn Thừa Chí tối mai tỷ võ, sự mong muốn không thay, cả ba người đưa mắt ra hiệu, lẻn ra trước vợ chồng Quy Tân Thụ. Thấy vậy, Thừa Chí lớn gọi:
- Này, hãy khoan đã!
Vừa nói chàng vừa nhảy ra cản lại, Quy nhị nương cả giận quát lớn:
- Thằng nhãi này vô lễ thật, muốn cản trở ta phải không?
Nói xong, nàng dùng chưởng bổ thẳng vào đầu Thừa Chí. Thừa Chí tránh sang một bên, bàn tay của Quy nhị nương mới sướt qua vai mà chàng đã thấy nóng ran.
Quy nhị nương ở nhà thường hay so tài với chồng, luyện tập rất siêng năng, nên chưởng pháp nhanh nhẹn và mạnh vô cùng.
Thấy chưởng đó không đánh trúng Thừa Chí, trong lòng cũng ngạc nhiên, vì mười năm nay chưa đánh ai mà hụt như thế bao giờ, Quy nhị nương nổi giận đổi thế bổ xuống thành thế xỉa ngang, tiếp tục tấn công Thừa Chí. Nhún một cái, Thừa Chí nhảy vọt lên cao, rồi vượt qua bàn ăn. Như vậy Quy nhị nương mới không tiện đuổi đánh nữa, liền cùng chồng và ba đồ đệ đi thẳng ra cửa. Thấy có cơ hội tốt như vậy, Trường Bạch tam anh vội theo sau mấy người đi ra.
Thừa Chí lại quát lớn:
- Ở lại cả.
Chàng như con chim đại bàng nhảy theo nắm được cổ Lý Cương, thuận tay điểm huyệt và vứt xuống đất nhưng vẫn để anh em họ Sử chạy thoát. Đuổi theo ra tới ngoài cửa, trời đã tối đen như mực vô cùng, nhưng sực nghĩ lại đã bắt được một tên cũng có thể hỏi được khẩu cung, liền quay vào trong sảnh. Chàng bỗng nghe phía sau có một giọng già cả vừa cười vừa nói:
- Cậu bạn nhỏ của tôi, đã lâu năm không gặp nhau, võ nghệ của cậu đã tấn tới nhiều lắm.
Nghe giọng nói quen quen, vội quay đầu lại xem trông thấy hai người đang rảo bước tiến tới. Một người tay xách Sử Bình Văn. Một người tay xách Sử Bình Quang.
Thừa Chí mừng quá, chạy lại nghênh đón hai người đó. Người đi trước râu tóc bạc phơ, lưng đeo một cái bàn vuông đen thui thũi. Ông ta là Mộc Tang đạo nhân, người đã dạy chàng ám khí. Tuy không có danh nghĩa thầy trò nhưng ơn dạy bảo chỉ hơi kém sư phụ chàng chút ít thôi. Chàng mừng quám, vội quỳ xuống vái lạy. Mộc Tang đạo nhân cười nói:
- Tôi chịu không nổi cái lễ này đầu! Cậu mau đứng dậy đi! Cậu thử xem người nào kìa.
Thừa Chí đứng dậy trông thấy người đại hán tuổi trạc trung niên kia, hai mái tóc đã hoa râm, nhìn kỹ mới nhận ra là người hồi nhỏ đã xả thân cứu mình, Thu Sơn, vì vất vả quá, hình dạng đã thay đổi rất nhiều. Vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Thừa Chí nhảy xổ lại ôm chặt lấy cổ Thôi Thu Sơn miệng kêu la lia lịa:
- Ôi! Thôi thúc thúc, cháu không ngờ lại là chú!
Chàng vừa nói vừa khóc. Thấy Thừa Chí tình cố nhân coi nặng như vậy, Thôi Thu Sơn cũng không nhịn được hai hàng lệ chảy ròng xuống má. Hai người đang trò chuyện bỗng nghe thấy Mẫn Tử Hoa kêu la:
- Kìa, hai vị Sử đại ca và Lý đại ca là những bọn tôi đã thành tâm mời tới. Tại sao các người lại bắt bớ mấy anh ấy làm gì?
Không trả lời ngay, Thừa Chí dẫn Mộc Tang đạo nhân đến trước mặt mọi người và nói:
- Vị này là Mộc Tang đạo nhân, là ân sư của tiểu đệ.
Chàng lại chỉ Thôi Thu Sơn nói:
- Còn Thôi đại thúc đây giỏi về thế “Phục Hổ chưởng pháp”, tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm là thầy dạy võ lòng môn võ cho tiểu đệ.
Các võ lâm tiền bối đều hâm mộ Mộc Tang đạo nhân đã lâu, chỉ vì hành tung của ông ta thần xuất quỷ mạt, trên giang hồ thường kêu ông ta là “Quỷ Ảnh Tử” (người bóng ma).
Những người có mặt tại đây có đến chín mươi phần trăm không có cơ hội biết ông ta. Chỉ có Thập Lực đại sư, phái Côn Lôn Trương Tâm Nhứt là thỉnh thoảng được gặp mặt ông ta nhưng hai người vẫn còn là hậu bối của ông ta. Lúc ấy cả hai vội chạy lại chào, Mộc Tang đạo nhân chắp tay vái các người và nói:
- Xưa nay, bần đạo chỉ biết ăn cơm chay và thích đánh cờ chớ không hay lý sự đến mọi việc lôi thôi của người đời. Nhưng tháng trước bỗng được tin người ta cho hay, nói là có người tư thông ngoại quốc, bọn ấy định tới Nam Kinh này giở trò bán nước cầu vinh. Việc này bần đạo không thể làm ngơ được cho nên mới theo dõi bọn đó tới đây.
Mẫn Tử Hoa hỏi:
- Ai là gian tặc bán nước? Chẳng lẽ là Trường Bạch tam anh hay sao?
Mộc Tang đạo nhân đáp:
- Phải, chính là ba vị anh hùng hào kiệt lừng danh khắp thiên hạ này đây.
Mẫn Tử Hoa nói:
- Ba người này là bạn tốt cả, khi nào chịu làm những trò vô sĩ ấy. Cụ đừng đổ oan cho người tốt.
Mộc Tang đạo nhân nói:
- Bần đạo là người từ bi hỉ xả, xưa nay chưa gặp ba tên này bao giờ, và cũng vô oán vô thù, đổ oan cho chúng làm gì?Bần đạo ở bên ngoài quan ải, chính mắt đã trông thấy bọn chúng lén lút đi lại với giặc Mãn Châu cho nên mới theo dõi đến đây.
Mẫn Tử Hoa hỏi:
- Cụ có gì làm bằng cớ không?
MộcTang ha hả cười nói:
- Chứng cớ ư? Phải lấy cái gì làm chứng cớ chớ? Chẳng lời của bần đạo không đáng tin hay sao?
Mẫn Tử Hoa nói:
- Điều này ai dám tin cơ chớ?
Mộc Tang nổi giận nói:
- Đến sư phụ ngươi là Hoàng Mộc đạo nhân, lời nói của ta y cũng không dám nói nửa câu không. Còn ngươi là thằng nhãi nào mà dám táo gan không tin lời bần đạo.
Mọi người vẫn tôn ông ta là võ lâm tiền bối nhưng nhận thấy ông ta võ đoán như vậy có vẻ cậy thế bắt nạt người, ai nấy trong lòng đều không phục. Mộc Tang đạo nhân tức giận quá cứ vuốt râu lia lịa. Thừa Chí vội lấy hai lá thơ trong túi ra, giao cho Mẫn Tử Hoa xem và nói:
- Mời công tử đọc cho tất cả anh em nghe.
Đỡ lấy hai lá thơ, mới xem được vài câu, Mẫn Tử Hoa đã giựt mình lớn tiếng đọc:
- Đây là thơ của Cửu Vương nước Mãn Châu Đa Nhĩ Cổn viết cho Trường Bạch tam anh. Trong thơ dặn bọn chúng kiếm cơ hội cướp lấy các phạm vi thế lực của bang hội vùng Giang Nam này và khiêu khích ly gián các anh hùng hào kiệt để cho tàn sát lẫn nhau. Đồng thời gầy dựng thế lực của mình, làm nội ứng cho Mãn Châu khi đem binh vào đánh trong quan ải. Trong thơ có cả ấn tín Cửu Vương và mấy chữ Mãn Châu ngoằn ngoèo.
Chưa đợi Mẫn Tử Hoa đọc xong, các anh hùng hào kiệt đã cả giận. Trịnh Khởi Văn xách Lý Cương dậy giải huyệt xong rồi quát hỏi:
- Chúng mầy còn có gian kế gì? Mau mau xưng ra ngay.
Lý Cương trợn mắt không nói. Trịnh Khởi Văn tát cho hai cái bạt tai. Hai má tên họ Lý này sưng vếu tức thì. Thừa Chí liền kể hết đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe. Biết không thể nào chối cãi được nữa, Lý Cương lớn tiếng nói:
- Quân Mãn Châu sắp đánh vào trong quan ải. Nơi đây đều là thiên hạ của Mãn Châu. Các người bằng lòng quy thuận sẽ là những khai quốc công thần. Nếu…
Y chưa nói dứt lời đã bị Trịnh Khởi Văn đấm một quyền vào giữa ngực, chết giấc tức thì. Anh em họ Sử khôn ngoan và nham hiểm hơn Lý Cương nhiều, thấy người bạn của y nói những lời đó biết là nguy hiểm đến nơi nhưng chúng bị điểm huyệt không sao nói được. Trịnh Khởi Văn lên tiếng hỏi:
- Thưa đạo trưởng, những tên gian tặc này đem giết chúng đi, còn để làm gì?
Mộc Tang cười nói:
- Đừng giết vội, bần đạo còn cần dùng chúng. Hôm nay đã muộn, để bữa khác tái thỉnh quý vị cùng thương lượng. Vì bần đạo chắc chúng thể nào cũng còn đồng đảng nữa.
Mọi người đều nghe lời, lần lượt cáo từ ra về. Mẫn Tử Hoa biết mình bị kẻ gian lợi dụng, ăn năn vô cùng, cực lực cáo lỗi với Mộc Tang đạo nhân và cám ơn Thừa Chí.
Y nói:
- Nếu không nhờ được Viên tướng công ra tay phân giải, tội của đệ không sao tránh khỏi.
Chờ mọi người đi rồi, Mộc Tang cởi bàn cờ xuống, móc túi lấy quân cờ ra bảo với Thừa Chí rằng:
- Bấy lâu nay tôi mong nhớ cậu lắm và không gì nhớ bằng đánh cờ với cậu. Nào, chúng ta lại đây đánh vài ván để bần đạo đỡ ghiền.
Thấy ông ta mê cờ như vậy, Thừa Chí đành phải chìu lòng, ngồi xuống tiếp. Mộc Tang nói với những người còn ở lại rằng:
- Các người cũng nên đi nghỉ đi.
Tiêu Công Lễ đưa Thôi Thu Sơn vào nhà trong. Thanh Thanh cứ nhứt định đứng xem không chịu đi ngủ. Tiêu Uyển Nhi cũng thức để sai bảo người nhà bưng rượu, bưng nước lên.
Hồi 12
Cố tìm vật báu, Tình cờ gặp cố nhân
Thanh Thanh không biết đánh cờ vây, đứng cạnh xem giây lát nản chí ngay, lại thêm trên vai bị thương, tinh thần mỏi mệt, liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Mộc Tang đạo nhân bảo Uyển Nhi rằng:
- Tiêu đại nương đỡ y vào phòng cô ngủ đi.
Mặt đỏ bừng, Uyển Nhi giả vờ không nghe, nghĩ thầm: “Vị trưởng này điên rồi chắc?”
Mộc Tang ha hả cười và nói:
- Y là con gái đấy, cô sợ cái gì?
Uyển Nhi hỏi Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công, có thật thế không?
Thừa Chí vừa cười vừa trả lời:
- Nàng mặc giả trai để đi lại bên ngoài cho tiện.
Uyển Nhi mỉm cười, đỡ Thanh Thanh vào trong nhà. Thanh Thanh gượng nói:
- Tôi không mệt, tôi còn muốn xem.
Lúc ấy, tuy nói vậy, nhưng nàn đã buồn ngủ, mắt đã híp lại rồi. Uyển Nhi tuy ít tuổi nhưng giàu kinh nghiệm, liền một mặt an ủi nàng:
- Chị muốn xem cũng được, hãy vào nghỉ một chốc, lát lại ra xem.
Uyển Nhi đỡ Thanh Thanh về phòng mình cởi khăn đầu ra, quả nhiên thấy nàng là con gái thật. Trên đầu còn cắm hai chiếc ngọc trâm.
Một mặt đánh cờ, một mặt nghĩ tới cuộc hẹn ước đêm mai của vợ chồng nhị sư huynh, Thừa Chí tâm thần bất định, đi nhầm liền hai nước, trấn định lại tinh thần sực nghĩ đến câu chuyện vừa rồi, liền cất tiếng hỏi:
- Tại sao đạo trưởng biết nàng là gái?
Mộc Tang ha hả cười nói:
- Tôi với Thôi thúc thúc năm hôm trước đã gặp cậu rồi, muốn dò xét xem võ nghệ và nhân phẩm của cậu ra sao, cho nên cứ lén lút như vậy. Này, cẩn thận tôi ăn quân đây này… Võ công của cậu đã giỏi lắm rồi. Tuy cậu chưa chắc đã thắng nổi sư phụ, nhưng đối với tôi, tôi tất phải thua.
Thừa Chí vội đứng dậy khiêm tốn và cảm tạ rằng:
- Nhờ ơn của đạo trưởng mới đưọc như vậy. Mấy ngày gần đây nếu đạo trưởng rỗi rãi, xin chỉ giáo thêm cho cháu ít tí võ nữa.
Mộc Tang cười nói:
- Cậu đánh cờ với tôi, có bao giờ mất công đánh không đâu. Nhưng bây giờ, võ nghệ của tôi cậu đã học hết rồi. Và còn giỏi hơn tôi là khác. Có lẽ tôi phải nhờ cậu dạy vài miếng thì đúng hơn. Ha, ha, tôi bị xâm nhập góc này rồi… Học giỏi võ tất nhiên là khó rồi, mà nhân phẩm của cậu mới thật là hiếm có. Một người thiếu niên tuổi trẻ ngày đêm gần một thiếu nữ xinh đẹp, lúc nào cậu cũng giữ tư cách đứng đắn và lễ phép nên tôi với Thôi thúc thúc không những thâm tâm khen ngợi cậu, mà còn chịu phục cậu là khác.
Thừa Chí mặt đỏ bừng, trong lòng nghĩ thầm: “Nếu mình có gì xấu xa có phải là nguy không. Ông ta theo dõi mấy ngày liền mà mình không hay biết tí gì. Như vậy, đủ thấy khinh công của ông ta cao siêu như thế nào?”
Lúc ấy, bỗng nghe bên ngoài có tiếng động nho nhỏ, biết có người tới rình mò, thấy Mộc Tang làm thinh, Thừa Chí cũng để mặc, tiếp tục đánh cờ. Mộc Tang nói:
- Lúc nãy cử động của Nhị sư tẩu cậu, ta đều trông thấy hết. Cậu cứ yên chí, ngày mai ta sẽ giúp cậuđối phó với vợ chồng họ.
Thừa Chí nói:
- Đệ tử không muốn đấu với anh chị ấy. Xin đạo trưởng giảng hòa hộ cho thì hơn.
Mộc Tang lại nói:
- Sợ gì? Cậu cứ việc ra tay đánh đi. Sau này sư phụ cậu có khiển trách, thì cậu cứ nói là tôi bảo cậu đánh đấy!
Nói tới đây, trên mái nhà lại có bốn người nhảy xuống. Cộng với ba bóng người lúc trước là bảy người.
Một...