người tấn công lén. Chàng vội giơ hữu chưởng lên phản công chưởng lực của người nọ, trong khi tay của hai người va chạm nhau, chàng đã mượn sức của đối phương mà tung mình nhảy lên trên mái nhà còn người nọ thì bị chàng đẩy xuống dưới đất, nhưng thân hình của người đó rất nhanh, chân vừa đụng mặt đất y đã nhún vai một cái nhảy luôn lên trên mái nhà theo.
Vừa lên tới mái nhà và đứng yên xong, Thừa Chí đưa mắt nhìn bốn xung quanh liền toát mồ hôi lạnh tức thì. Thì ra lúc ấy bốn chung quanh lố nhố toàn là những người cao có, lùn có, béo có, gầy có, bao vây chặt lấy chàng. Tất cả những người đó đang bao chặt lấy mình, còn người mà chàng đẩy rớt xuống bên dưới lại nhảy lên chính là Ôn Chính.
Thừa Chí biết mình đã sa chân vào chốn nguy hiểm vì không biết đối phương sẽ đối xử mình ra sao, nhưng chàng vẫn đứng yên ở đó xem kẻ địch ra tay với mình như thế nào trước rồi mới nghĩ cách đối xử lại sau, nên chàng chỉ đứng yên chẳng nói chẳng rằng. Bỗng thấy trong đám đông, có năm ông già bước ra, chàng đã gặp mặt hai người rồi, còn ba người tuy chưa được gặp bao giờ nhưng chàng cũng biết ba người kia cũng là nhóm Ngũ tổ của phái Thạch Lương. Hai người mà chàng đã được gặp là Đệ tam tổ của Ôn Thanh, Ôn Minh Sơn và Đệ ngũ tổ Ôn Minh Ngô, còn ba người kia người đứng giữa rất cao lớn, cao hơn mọi người một cái đầu. Người đó bước ra cả cười ha hả, tiếng cười kêu như tiếng chuông vậy, cười xong, y mới lên tiếng nói:
- Năm anh em lão là ở chống thôn quê hoang vu này mà cũng có cao nhân của Sấm Vương giáng lâm, thật là nhà cửa rạng rỡ và tam sinh hữu hạnh, hà… hà…
Thừa Chí tiến lên vái chào và đáp:
- Tiểu bối tham kiến lão tiền bối.
Chàng thấy bốn xung quanh đều là kẻ địch chỉ sợ lúc mình cúi đầu vái chào sẽ bị đối phương ném ám khí lén. Nhưng lễ phép vẫn không sao thiếu được, nên chàng vừa bái chào vừa để ý bốn xung quanh. Ôn Thanh cũng vội tiến lên lớn tiếng giới thiệu:
- Đây là đại gia giacủa tiểu đệ, còn hai vị nữa là nhị gia gia với tứ gia gia.
Thừa Chí liền chắp tay cúi đầu vái chào hai người kia.
Trong nhóm Ngũ tổ chỉ có đại ca Ôn Minh Đạt, nhị ca Ôn Minh Nghĩa và tứ ca Ôn Minh Thi là chắp tay đáp lễ thôi. Đồng thời cả ba người ngắm nhìn Thừa Chí một hồi. Minh Nghĩa là người nóng tính nhất trong bọn nên y vội lên tiếng nói trước:
- Ngươi tuổi nhỏ như thế này mà gan ngươi lại lớn đến thế dám phóng hỏa đốt nhà chúng ta.
Thừa Chí đáp:
- Đó là bạn của tiểu bối nhất thời lỗ mãng, tiểu bối cũng biết ra tay như thế thực không nên không phải nhưng cũng may chưa gây nên tai hại lớn. Ngày mai tiểu bối sẽ trở lại nơi đây xin lỗi quý vị…
Lúc ấy ngọn lửa bốc cháy căn phòng đựng rơm rạ đã bị dập tắt chưa cháy lan qua căn nhà khác. Minh Thi là người vừa gầy vừa cao và cũng chính là ông nội của Ôn Chính mặt mũi của hai ông cháu giống hệt như nhau. Y thấy Thừa Chí nói xong vội đỡ lời ngay:
- Chúng ta định cư ở nơi đây mấy chục năm chỉ có người khác tới đây vái lạy cầu thân thôi chớ không hề thấy một đứa nhỏ nào dám đến quấy nhiễu cả, sư phụ của ngươi là ai, sao ngươi lại vô lễ phép đến thế?
Thừa Chí đáp:
- Gia sư hiện ở trong quân đội của Sấm Vương, chỉ mong quý vị trao trả cho số vàng của Sấm Vương thì tiểu bối thế nào cũng về thưa gia sư rõ thì thế nào gia sư cũng sẽ viết thư tạ tội gởi tới.
Ôn Minh Đạt xen lời hỏi:
- Sư phụ của ngươi là ai?
Thừa Chí đáp:
- Sư phụ của tiểu bối không hay lộ diện ở trong giang hồ nên tiểu bối không dám nhắc nhở đến tên tuổi của ông ta.
Ôn Minh Nghĩa dùng giọng mũi kêu lên một tiếng rồi cũng xen lời nói:
- Ngươi không nói chẳng lẽ chúng ta cũngkhông biết người là môn hạ của ai sao?
Nói tới đó ông ta ra hiệu cho một người đứng gần đó:
- Ngươi ra tiếp anh bạn này mấy hiệp.
Một người ở trong đám bước ra trông khôi vĩ oai nghi, y là đệ tử thứ hai của Minh Nghĩa, là hảo thủ số một trong bọn người đời thứ hai của phái Thạch Lương. Y liền nhảy ra múa quyền tấn công luôn. Thừa Chí né đầu tránh và giơ tay trái ra phản công và bụng thì nghĩ thầm: “Kẻ địch nhiều người như vậy đấu từng người một với chúng như thế dù mình có đắc thắng cũng chết mệt, ta phải giải quyết cho thực nhanh chóng thì mới mong thoát thân được.”
Nghĩ như vậy, chàng đợi quyền bên trái của đối phương đánh tới liền giơ hữu chưởng lên chống đỡ chưởng đó và xoay tay nắm luôn quyền của địch thủ thuận thế lôi luôn về phía sau một cái. Nam Dương không kịp đề phòng đâm bổ đầu về phía trước té ngã, chân đã dậm vỡ mấy hòn ngói, nếu không được ngũ thúc của y là Minh Ngô ra tay kéo lên lại thì y đã đâm bổ xuống dưới nhà té ngã.
Nam Dương hổ thẹn vô cùng mặt càng đỏ thêm quay người nhảy xô lại tấn công tiếp. Thừa Chí vẫn đứng yên đợi chờ đối phương nhảy xô tới bỗng xoay người một vòng nằm ngả người về phía sau giơ chân trái lên khẽ móc một cái, Nam Dương lại bị đâm bổ về phía trước té ngã luôn.
Thừa Chí dùng chân trá móc đồng thời lại giơ hữu chưởng ra. Chàng cũng biết đối phương thế nào cũng ngã sấp về phía trước nên mới giơ tay ra để chộp lưng địch thủ.
Nam Dương bị chân của đối phương móc làm cho ngã sấp, mũi sắp đụng vào mặt ngói thì bỗng bị người xách bổng lên và để đứng thẳng người xuống. Hai lần bị đánh té như vậy y đâu dám đấu với Thừa Chí nữa, nên chỉ hậm hực lườm chàng ta một cái rồi rút lui ngay.
Ôn Minh Nghĩa thấy vậy quát lớn:
- Tiểu tử này võ công cũng khá cao siêu đấy, để lão gia tiếp tay với để tử của cao nhân vài chiêu
Nói xong, y múa song chưởng và tiến lên. Ôn Thanh đột nhiên nhảy tới cạnh ông già đó rỉ tai khẽ nói: “Nhị gia gia, y là anh em kết nghĩa với cháu, xin gia gia đừng đả thương y nhé.”
Minh Nghĩa quay đầu lại mắng chửi:
- Con nhãi này lắm chuyện thực.
Ôn Thanh lại kéo tay Nhị tổ và nói:
- Thế nào? Ông có nhận lời giúp cháu không?
Ôn Minh Nghĩa nói:
- Để ông xem đã!
Nói đoạn, ông cụ hất mạnh một cái, Ôn Thanh bị đẩy lui mấy bước. Minh Nghĩa chững chạc tiến lên hai bước. rồi nói:
- Cậu kia, ra tay đi!
Thừa Chí chắp tay lạy:
- Cháu không dám, xin mời cụ ra tay trước!
- Cậu không chịu nói sư phục cậu là ai, thì cậu đánh luôn ba miếng, xem ta có biết hay không?
Thấy ông cụ làm phách, Thừa Chí hơi bực mình liền nói:
- Nếu vậy, cháu xin thất lễ trước. Tài nghệ của cháu còn non nớt lắm xin cụ thương cho đừng đánh quá mạnh.
Thừa Chí hất tay áo dài lên mái ngói, đánh mạnh vào đầu Minh Nghĩa. Minh Nghĩa ngẩn người ra, cúi đầu giơ tay ra định bắt tay áo của Thừa Chí. Ngờ đâu, chưa đánh tới đích, tay áo nọ đã phất phới bay lên, và tay áo trái của Thừa Chí đã đánh tới mặt ông cụ rồi. Tay áo sau nhanh và mạnh quá, Minh Nghĩa tránh không nổi. Nhưng dù sao ông ta cũng đã có mấy chục năm công lực và bao phen vào sanh ra tử giữa chốn núi đao rừng kiếm, nên kinh nghiệm rất phong phú. Biết tránh không được, ông ta đành phải ngửa người ra phía sau để tay áo của địch khỏi đánh trúng vào mình. Thấy đối phương đã tránh được một miếng, Thừa Chí không để cho Minh Nghĩa có thì giờ trả đũa, bỗng quay lưng lại trước mặt địch thủ. Ông cụ ngạc nhiên, tưởng Thừa Chí bỏ chạy, định chìa tay phải ra bắt lại. Bỗng thấy một làn gió mạnh đẩy tới, ông cụ không ngờ hai tay của Thừa Chí đưa về phía sau, và đôi tay áo ở dưới hất lên, như hai con rắn độc chui thẳng vào nách mình. Thấy kẻ địch đánh miếng võ lạ lùng như vậy, Minh Nghĩa giơ hai tay nắm lấy tay áo của Thừa Chí nhưng đã quá muộn, lưng của ông cụ đã bị đánh trúng. Đồng thời Thừa Chí đã nhân dịp đó nhảy ra xa rồi.
Vừa tức vừa xấu hổ, Minh Nghĩa vẫn không sao biết được môn võ tay áo của phái nào. Thì ra miếng võ thứ nhất, Thừa Chí sử dụng thế “Phục Hổ chưởng” của Mục Nhân Thanh. Miếng thứ nhì chàng căn cứ ở môn khinh công của Mộc Tang mà biến hóa ra. Miếng thứ ba “Song Sư Nhập Động” là chàng tập luyện theo cuốn “Kim Xà bí kíp” của Kim Xà Lang Quân. Sợ đối thủ nhận ra miếng sau cùng, chàng phải thay đổi đôi chút, lại thêm song chưởng giấu trong tay áo, Ôn Minh Nghĩa làm sao biết được.
Bốn anh em Ôn Minh Đạt ngơ ngác nhìn nhau đều cảm thấy lạ lùng.
Xấu hổ quá mức, Minh Nghĩa mặt đỏ bừng, râu tóc dựng ngược đánh luôn một chưởng đến “vù” một cái. Dưới ánh sángtrăng, Thừa Chí trông thấy đầu Minh Nghĩa bốc hơi nóng lên chân đi chậm chạp và loạng choạng, tỏ ra nội công rất cao siêu, nên chàng không dám đùa giỡn, vội né mình tránh luôn hai miếng. Vén tay áo lên, chàng giở hết những món tuyệt kỹ trong “Phục Hổ chưởng pháp” để đối địch. Thấy một tay đánh phía mặt đưa tới, Thừa Chí nhìn rõ gan bàn tay của đối thủ đỏ như máu, trong lòng chàng cũng hơi chấn động. Dưới bóng trăng, thủ chưởng đó nom càng rùng rợn hơn nữa. Thừa Chí nghĩ thầm: “Không ngờ ông già này đã luyện được ‘Chu Sa chưởng’ hay ‘Hồng Sa chưởng,’ sư phụ ta có nói, chưởng lực đó lợi hại vô cùng, không nên để cho nó đánh trúng vào người.”
Liền đoạn chàng liền áp dụng chưởng phong của mình một cách kín đáo hơn, song chưởng cứ liên miên bất tuyệt đánh cổ tay phải hơi đen, vội nhảy ngay ra.
Cúi đầu xem kỹ, ông ta thấy cổ tay có một vết đỏ và hơi sưng lên. Thì ra ông cụ đã bị Thừa Chí dùng ngón tay rạch một cái. Tuy tức giận thật nhưng Minh Nghĩa không dám tiếp tục thử tài với Thừa Chí nữa.
Tiến lên một bước, Ôn Minh Sơn nói:
- Viên huynh đây tuổi tuy còn nhỏ nhưng chưởng pháp đã tới mức tinh diệu vô cùng. Lão huynh đây muốn lãnh giáo thử xem công phu khí giới của huynh ra sao?
Thừa Chí trả lời:
- Tiểu bối không dám mang theo khí giới vào quý trang.
Minh Sơn cười kha khả nói:
- Viên huynh giữ lễ phép kể cũng chu toàn đấy. Đó cũng có thể nói là: Người tài nghệ cao bao giờ cũng can đảm hơn người. Thôi được chúng ta tới Luyện Võ sảnh vậy.
Vẫy tay một cái, Minh Sơn nhảy phắt xuống đất, mọi người lần lượt theo sau nhảy xuống. Thừa Chí cũng đành phải theo họ vào trong nhà, Ôn Thanh vừa dịp đó lại gần chàng và khẽ rỉ tai: “Trong chiếc gậy của ông em có ám khí đấy!”
Chàng định hỏi han vài lời, thì Ôn Thanh đã quay lại nói với Ôn Chính:
- Thế nào? Thấy bản lĩnh của người ta giỏi như thế, anh đã chịu phục chưa?
Ôn Chính trả lời:
- Ông Hai cưng em nên mới nhường cho nói một vài miếng như thế có gì là lạ?
Ôn Thanh cười nhạt, không thèm nói chuyện với Ôn Chính nữa.
Mọi người vào cả trong Luyện Võ sảnh. ánh sáng chói lọi như ban ngày. Tất cả người nhà họ Ôn, từ già chí trẻ, ai ai cũng đều biết võ cả. Lúc đó, họ nghe nói cụ Ba định đấu võ với người khách, nên rủ nhau đến cả Võ Sảnh để xem, trong đó có cả đứa trẻ độ bảy, tám tuổi. Sau cùng, Thừa Chí lại trông thấy một người đàn bà rất đẹp, trạc độ bốn mươi tuổi cùng Nguyệt Hoa bước ra. Ôn Thanh chạy lại gọi: “Má!” Người đàn bà đẹp đó nét mặt ủ rũ, đưa mắt lườm Ôn Thanh có vẻ không vui.
Ôn Minh Sơn chỉ vào những giá cắm khí giới bày xung quanh rồi nói:
- Viên huynh muốn sử dụng khí giới gì cứ việc ra mà chọn lấy!
Thừa Chí tính thầm trong bụng: “Câu chuyện ngày hôm nay không thể nào kết thúc một cách êm thấm được. Tuy nhiên ta cũng không nên đánh ai bị thương để tránh sự gây thù kết oán. Vừa mới ra đời mà ta đã gặp phải vấn đề nan giải này rồi. Bây giờ không biết ứng phó thế nào cho phải đây?”
Thấy Thừa Chí cau mày có vẻ tư lự và không thấy chàng nói năng gì cả, Ôn Thanh tưởng chàng e ngại liền bảo:
- Ông ba em rất thương những người kẻ dưới. Anh cứ yên trí, ông Cụ không đánh anh bị thương đâu!
Má Ôn Thanh bực mình mắng ngay:
- Ôn Thanh! Con không được nói nhiều.
Ôn Minh Sơn đưa mắt nhìn Ôn Thanh rồi nói:
- Điều đó còn phải chờ xem tài nghệ của người ấy ra sao. Viên huynh thích dùng đao hay kiếm?
Thừa Chí đưa mắt nhìn xung quanh bỗng thấy Nguyệt Hoa dắt một đứa trẻ độ sáu, bảy tuổi đứng cạnh đó. Chàng đoán có lẽ thằng nhỏ đó là cháu của Ôn Thanh. Thấy tay nó đang cầm một thanh kiếm bằng gỗ, sơn màu lòe loẹt, loại đồ chơi trẻ con, Thừa Chí liền đi tới cạnh thằng bé và bảo nó rằng:
- Cậu em, cho anh mượn thanh kiếm này nhé!
Thằng nhỏ nhoẻn miệng cười đưa ngay thanh kiếm gỗ cho chàng. Cầm thanh kiếm lên, chàng nói với Minh Sơn:
- Tiểu bối không dám động tới đao kiếm thật với lão tiền bối, chỉ xin dùng tạm thanh kiếm gỗ này để thọ giáo vài hiệp.
Hồi 7
Chiến ngũ lão, Trượng nghĩa đoạt ngàn vàng
Nghe mấy lời của Thừa Chí có vẻ khinh thị, Ôn Minh Sơn giận đến nỗi giở mặt ngay, nhưng nghĩ sao, ông ta ngửng mặt lên trời cười ha hả, rồi nói:
- Lão phu lăn lộn ở chốn giang hồ đã mấy chục năm trời, chưa từng gặp ai dám coi thường cây gậy thép đầu rồng của ta. Thôi được, cậu có tài thì cứ việc dùng kiếm gỗ kia mà chém gẫy cây thép này của ta đi!
Nói đoạn, ông ta quay ngang, rồi “vù” một tiếng, quạt luôn vào ngang lưng Thừa Chí. Lúc ấy chiếc gậy vụt mạnh và nhanh khiến ai ai cũng tưởng Thừa Chí đã bị đập ngãy lưng, nhưng ngay khi đó thấy chàng bắn vọt lên trên. Nhanh như chớp, Thừa Chí chưa xuống tới đất đã đâm thẳng kiếm gỗ vào mặt đối phương rồi. Quay ngược quài trượng, Ôn Minh Sơn liền dùng đầu gậy điểm huyệt trọng yếu phía sau lưng Thừa Chí. Thừa Chí nghĩ thầm: “Không ngờ quài trượng của y lại còn dùng để điểm huyệt nữa! Nếu vậy ta cần phải thận trọng mới được.”
Vừa suy nghĩ, vừa né mình để tránh, rồi đột nhiên đưa kiếm gỗ vuốt dọc theo chiếc gậy thép chém ngược lên. Nếu cây kiếm đó thuộc loại kim khí thì mấy ngón tay kẻ địch tất nhiên phải bị chém đứt ngay. Thế kiếm ấy của chàng rất lợi hại. Minh Sơn tuy biết kiếm đó bằng gỗ thật nhưng nếu để cho chàng chém trúng thì tay mình thế nào cũng bị trọng thương, nên ông phải buông gậy ra cho nó rơi xuống đất để tránh khỏi tình trạng nguy ngập đó. Nhưng tay trái ông ta lại bắt luôn đuôi một cách chớp nhoáng, đồng thời hất mạnh một cái, ông đã đưa bổng chiếc gậy nặng mấy chục cân lên trời. Thấy ông lão mắt nhanh, tay nhanh và thế võ lại quá ư lợi hại, Thừa Chí cũng phải phục thầm.
Hai người càng chiến càng hăng. Quài trượng của Minh Sơn múa kêu “vù vù.” Một đôi khi chiếc gậy đánh hụt trúng mặt đất, khiến gạch lát vỡ vụn ra như cám. Lẩn tránh, len lỏi giữa khe gậy, Thừa Chí tựa như con bươm bướm bay đi lượn lại. Kiếm gỗ của chàng nhẹ nhàng linh độn lúc nào cũng nhè những nơi hiểm yếu của địch mà tấn công.
Chớp mắt đã đánh được bảy, tám mươi hiệp. Trượng pháp của ông ta đột nhiên biến đổi, quét ngang điểm ngược, vây kín xung quanh kẻ địch khiếng người đứng xem chỉ thấy gió ở cây trượng phát ra càng ngày càng mạnh. Dướiánh nến chỉ thấy bóng sáng vòng tròn của quài trượng quay tới và làm lóe mắt mọi người.
Từ khi học võ tới giờ,lần đầu tiên Thừa Chí gặp phải tay kình địch. Sức mạnh chiếc gậy thép của địch quá lớn, nên chàng không sao tới sát cạnh đối phương được, còn cây kiếm gỗ thì lại không dám va chạm với quài trượng bằng thép kia. Chàng nghĩ thầm: “Ta phải dùng tới tuyệt chiêu của sư phụ thì mới có thể thẳng nổi.”
Nghĩ đoạn, chàng bỗng đứng sững người ra trong giây lát, Minh Sơn mừng quá, quét ngay một gậy tới, Thừa Chí dùng tay trái nắm luôn đầu gậy, bẻ sang một bên, còn tay phải đưa kiếm đâm thẳng vào người kẻ địch.
Giựt mình sợ hãi, Minh Sơn cảm thấy hổ khẩu tê buốt đồng thời chiếc gậy thép đã bị Thừa Chí cướp giật mất. Vì Minh Sơn là người bề trên nhà họ Ôn, nên Thừa Chí phải giữ lễ độ và không dám làm đối phưong phải mất sĩ diện. Chàng thu kiếm lại và đồng thời trả lại cây gậy thép tận tay Minh Sơn.
Vừa sợ vừa giận, Minh Sơn lại giáng luôn một gậy nữa. Thừa Chí nghĩ thầm: “Ông già này buồn cười thật! Đã thua rồi mà vẫn chưa chịu!”
Gậy thép của đối phương đã đánh tới người, không còn thời giờ để suy nghĩ nữa chàng bèn vung tay dùng một thế khéo léo hất mạnh một cái, thế là cây gậy thép to lớn đã văng tuốt lên cao chẳng qua Minh sơn chỉ muốn chữa thẹn ra oai, nhưng không ngờ chỉ nhục thêm chứ có ích lợi gì đâu?
Năm anh em Ngũ tổ trong phái Thạch Lương có Ôn Minh Thi người thứ tư là giỏi về môn ám khí nhứt. Ông ta sử dụng 24 chiếc phi đao, bách phát bách trúng. Phi đao của ông ta cũng khác hẳn những ám khí cùng loại, mỗi cái nặng nửa cân. Khi đối địch, ông ta cắm những phi đao đó vào trong bao da đeo ở sau lưng. ám khí dùng để tấn công khi kẻ địch không phòng bị, đại khái chơi trụ tiền giấu trong tay áo, tật lê giấu trong túi áo… nhưng ám khí của Minh Thi lại đeo ra ngoài áo, cán đao thì khoét lỗ, lúc phóng ra không khí luồn qua kêu o o, ông ta tự hào là đao của mình thiên hạ vô song. Tiếng kêu của cán đao báo hiệu cho đối phương. Nhưng sự thật tiếng kêu đó làm loạn tinh thần chiến đấu của địch thì đúng hơn.
Minh Thi thấy anh ba mình đột nhiên bắn ám khí ra mà đều bị Thừa Chí dùng thủ pháp khác lạ bắt mất thì nói.
- Tài đỡ ám khí của Viên huynh giỏi lắm! Bây giờ xin mời Viên huynh tiếp thử phi đao của tôi xem sao?
Nói đoạn, chàng trao kiếm gỗ trả lại cho thằng nhỏ. Người nhà họ Ôn ai cũng biết phi đao của Minh Thi lợi hại lắm. Nếu Thừa Chí bắt được cả số phi đao đó thì không sao, bằng không chàng chỉ bắt hụt một con là người đứng xem phía sau sẽ bị tai vạ liền. Bởi vậy, trừ bốn anh em trong Ngũ tổ ra, ai nấy đều phải rút lui phía ngoài cửa đứng xem để khỏi bị chết oan chết uổng.
Ôn Minh Thi gọi to:
- Coi chừng phi đao!
Vừa dứt lời, hắn chỉ phẩy tay một cái, giữa một đạo ánh sáng lạnh lập lờ, một con đao đã vù vù bay tới.
Thấy phi đao có vẻ không hiểm độc lắm, Thừa Chí nghĩ thầm: “Nếu dùng tay bắt lấy con đao này thì họ không hiểu tài ba của ta. Ta phải trổ tài thế nào để cho họ chịu phục thì họ mới chịu thả Tiểu Tuệ và trả lại số vàng.”
Chàng vội móc túi lấy ra hai quân cờ, mỗi tay cầm một quân nhằm đúng phi đao mà ném. Quân cờ bên tay trái tới trước. Chỉ nghe “keng” một tiếng, phi đao đã mất tiếng vù vù như trước vì quân cờ đã đánh gãy chuôi đao rỗng ruột và có tiếng kêu như sáo diều kia. Còn quân cờ bên tay phải thì chàng ném trúng lưỡi, rồi cả hai cùng rơi xuống đất. Phi đao nặng hơn nửa cân, còn quân cờ thì bé nhỏ và nhẹ, mà khi hai thứ va chạm nhau rồi thì rơi xuống cùng một lúc.
Như vậy đủ thấy rõ tay của chàng khỏe hơn Minh Thi gấp mấy lần.
Bỗng đổi sắc mặt, Minh Thi phóng luôn hai đao một lúc, Thừa Chí cũng đồng thời tung...