* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Bao Nhiêu Cũng Không Đủ Voz Full

lắm ạ. – Hơi nói dối một chút, vì Linh với bố giống nhau ở điểu muốn người khác nghe theo ý mình
- Ừ thì không học được ở bác thì nó chơi với đám bạn giống nó nên thế đấy.
Bạn giống Linh là bạn như thế nào thì mình nghĩ bố Linh cũng không đủ tư chất để hiểu đâu. Nhưng mình không tranh cãi nữa, vì đây có thể sẽ là bố vợ mình mà lôi hết ra nói thì cũng chẳng ra gì.
Giây phút im lặng hiếm hoi trên bàn nhậu giữa mình với bố Linh. Có lẽ bác ấy cũng không chuẩn bị được là mình sẽ nói những gì sau khi đã nói hết, hoặc đã say ngất ngư rồi.
- Thế cháu thấy cái nhà mà Linh đang ở thế nào?
- Đẹp và rộng lắm à
- Ừ, mày có làm quần quật cả đời cũng không mua được một góc đâu con ạ. Bố Linh vỗ vai mình đốp đốp. Chẳng qua Linh nó còn nhỏ nên bác mới để nó làm theo ý mình, chứ khi vào đại học rồi sang nước ngoài không nghe lời thì bác đuổi cổ nó ra khỏi đó ngay. Ai đời làm gì có chuyện con cái cứ làm theo ý mình.
Không biết bố Linh nói thật bao nhiêu trong chuyện này, còn mình thì chỉ biết có một điều là Linh có thể sống không cần bố, có thể là cả mình nữa nhưng không thể sống thiếu cái nhà đó. Em đã quen như thế vậy rồi và sẽ mãi như vậy. Bố Linh nói đúng, có lẽ cả đời mình sẽ không thể mua được căn nhà như thế, thậm chí nếu như sau này mình cười Linh thì không chắc mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn em. Bố Linh làm mình nhận ra một điều chẳng thể phủ nhận, đó là bố mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho con cái. Bố Linh cũng thế, bố mẹ mình cũng yêu thương mình dù cho đôi lúc mình vẫn gân cổ cãi. Còn mình thì không phải là sự lựa chọn tốt nhất với Linh. Đó là sự thật và là điều bố Linh đang muốn nhắc cho mình biết
- Linh, em có bằng lòng với những gì em mang đến cho em không? – Mình tự hỏi.
Đúng như mình dự đoán, bố Linh cũng nói ra điều mà mình với nhận ra. Bác ấy không quên thêm vào là dù sau này mình có nghèo đi nữa cũng không phải là vấn đề, vì bản thân lúc này mình đã biết thế nào là giàu có đâu. Nhưng Linh thì khác, đã sống trong một môi trường như thế rồi. Em sẽ khó hòa nhập lắm.
- Bác biết tuổi này bọn mày hay dở thói yêu đương vớ vẩn. Như thế không được đâu và bác cấm tiệt đấy. Là bạn đã là quá lắm rồi, yêu đương đến lúc cưới xin thì bác chịu. Linh nó sung sướng quen rồi không hầu hạ được bố mẹ chồng đâu.
Mình thật sự bất lực trước những gì bác ấy nói. Mình không bàn đến cái ý sâu xa nào đấy, mà chỉ đơn giản nghĩ đến việc Linh phải làm việc nhà đã thấy không ổn rồi. Bố mẹ mình
ghét nhất là lười biếng với cả chẳng biết làm gì cả. Linh có thể xinh đẹp, da trắng, chân dài nhưng nấu ăn cứ như đầu độc vậy.
Bố Linh đã giúp cho mình nhận ra một điều. Nếu không phải vì tình yêu đang tồn tại giữa hai đứa thì Linh là món quà quá tầm với của mình.
Một mình Bố Linh uống hết cả bốn cốc gọi ra, nói đủ mọi thứ chuyện, mọi vấn đề khi không có tiền. Mình chỉ im lặng vì chẳng biết phải làm gì cả. Mình yêu Linh, nhưng như thế là không đủ với Linh.
Đến lúc này thì bố Linh mới thật sự say, mà toàn chửi mình thôi. Nào là con Bin bẩn giống như mình, mình mà trông đẹp mã như nó đã tốt, rồi đũa mốc mà chòi mâm son và đủ lời hạ cạm khác của ông giám đốc. Nghe chỉ muốn cầm đôi đũa chọc từ hậu môn lên đến tận cổ bố Linh. Ức đéo thể tả được.
Cuối cùng thì chẳng còn gì để nói nữa nên mình xin phép về ăn cơm, bố Gấu to biết mình bia rượu thì bữa cơm điếc tai phải biết. Trước khi về mình bật mí một điều mà đấu tranh mãi mới nói.
- Bác chưa khéo quần kìa. Cháu về trước ăn cơm đây ạ
- Kệ mẹ nó, để cho mát. Ờ, đồng chí về nhé.
Bố Linh cứ ngồi tì tì đánh chén một mình, ăn hết được chỗ đấy chắc cũng tăng huyết áp với đi tiểu ra đường luôn. Đang trên đường về thì Linh gọi hỏi thăm tình hình.
- Ổn mà, anh với bố em nói chuyện dựa trên tình thần đồng chí, có qua có lại để hiểu thêm lẫn nhau. Bố em ăn nhau đến nỗi kéo khóa quần xuống cho nó mát đấy. – Mình kể lại với Linh. Em cười khúc khích qua điện thoại.
- Vậy qua nhà em ăn gì nhé, hôm nay tủ lạnh đầy ắp thức ăn.
- Tiền đâu mà mua thế. Bố mặt nhăn cho à?
- Tiền ứng trước ở chỗ dịch sách đấy. Em năn nỉ nhiều quá nên người ta châm chước.
- Ừ, cứ tưởng tượng một ngày phải chịu hàng chục lần nháy máy đến vỡ cả nút của em thì phải vào trại thương điên là đúng rồi.
- Qua luôn nhé anh!
Mình quay xe trực chỉ thẳng tiến tới nhà Linh. Đến nơi thì bất ngờ quá, em nấu mì cho mình ăn. Linh dường như đã thay đổi rồi, nhưng có phải thử qua cho chắc là em không cho thêm đường hay nước mắm vào đã. May quá, mì chỉ hơi nhũn và quá nước thôi nên vẫn măm măm được.
- Nhà em có lịch giấy không? Xé rồi rồi mang ra đây.
- Không, điện thoại dùng để làm gì, lịch liếc phiến phức lắm.
- Thế thì sao em có được chứng nhận của anh khi tận tay nấu mì mà không cho đường hai mì chính rồi kẹp trong sổ chứ.
- Có mà cầm bút ký lên mặt của anh ấy. Thế bố em có “đá xoáy” anh nhiều không. Em là con mà nhiều khi chỉ muốn úp cho cái sọt rồi đạp từ tầng 5 xuống.
Mình cười văng cả nước bọt vào bát mì. Em cứ như thế là bất kính với người trên nhưng mình lại ủng hộ suy nghĩ của em, dù chỉ là trong đầu. Bố Linh là đại diện cho loại người mà đứa trẻ nào cũng ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Em này.
- Ơi, nói gì nói nhanh.
- Dù có chuyện gì thì em cũng sẽ ở bên anh chứ.
- Ừ, I ran đánh I rắc hay con Bin có bạn tình thì bọn mình sẽ ở bên nhau mà. Linh cười
Em làm mình ấm lòng quá, nhưng lúc này mình cứ nghĩ đến những gì bố Linh nói cơ. Linh có thật sự hạnh phúc như em nói không?
Chap 23:
Tối hôm sau thì Dũng rủ đi trà chanh ngắm gái giải sầu. Đúng như Linh nói, Hà không nhưng chẳng quay lại mà còn chúc Dũng hạnh phúc khi không có em bên cạnh. Lúc này thì thằng Dũng mới chết lặng, chỉ biết hỏi tại sao, tại sao? Hà biết Dũng có lăng nhăng vài lần nhưng vì cả hai mà chẳng nói ra, vậy mà Dũng nó lại cứ đâm đầu vào nên nó thành ra thế này. Căn bản trước đây, khi hai đứa gặp bố Hà thì bác ấy có nói với hai đứa rằng muốn cưới thì cưới nhanh đi, rồi sẽ có nhà có xe nên sự tự tin chắc như khuy cài trên quần càng làm Dũng ảo tưởng.
- Bây giờ nghĩ lại tao thấy bàng hoàng quá, Hóa ra tao sống bạc với Hà nhiều lắm. Dũng đau khổ kể lể.
Nó cũng nhờ mình gọi cả Hòa đi để mấy thằng con trai sướt mướt với nhau, nhưng ngặt cái Hòa lại đang lên mây trong tình yêu đến mức dẫm vào cứt chó mà nó vẫn nhăn nhở cười. Không để một thằng điên vì tình này ngồi cạnh một thằng thất tình được.
Nghe Dũng than thở mà mình lại liên tưởng chuyện của chính mình với Linh. Với tư cách ngồi ngoài mà thấy rồi phán thế chuyện của Dũng và Hà không ổn, thì bố Linh cũng với cái tư cách người đứng ở giữa mà nói mình với Linh chẳng thế ở bên nhau lâu được. Nói gì thì nói, những cái khác nhau giữa Hà và Dũng hay của mình với Linh thì hóa ra lại đầy điểm tương đồng. Đó là Linh sẽ chịu đựng được như Hà đến bao giờ. Đi với mình thì Linh có cháo mà húp và ngồi trà chanh thế này thôi. Đi với thằng khác, những đứa giống như em thì nó lại chẳng bình dân thế này đâu. Vấn đề ở đây là lúc nào Linh sẽ không chịu được và nói ra. Nghĩ đến việc Linh vì mình mà chịu đựng giống như Hà, khốn nạn và mệt mỏi cho cả hai đứa lắm.
Linh nhắn tin nhưng mình không reply lại vì chẳng có tâm trí đâu mà trả lời nữa. Lúc này Dũng kể về một chuyện quan trọng khác.
- Hôm nay có lão tổ trưởng đến tìm mẹ tao để xem xét gia cảnh.
- Sao, nhà mày giàu thế mà vẫn được liệt vào danh sách trợ cấp à.
- Được thế thì đã tốt, có giấy triệu tập đi khám bộ đội. Tao sợ lần này sẽ đi thật. Ở nhà chỉ chơi với ngủ.
Mình phì cười khi Dũng nói thế. Nó tuy không cận lòi mắt, nhưng chỉ nặng khoảng 54, 54 cân mà cao hơn 1m7. Trông như cái xác ướp và cái giá treo quần áo khi ra đường.
- Mà thế cũng hay, tao đang chán đời đây cũng muốn đi một phen.
- Mày có chịu được khổ không mà đi?
- Mày điên à, đi bộ đội bây giờ sướng lắm, không như ngày xưa đâu. Tao có đứa bạn cũng đi, khi về thì mang cả cục tiền luôn đấy.
- Thế thì xung phong đi, có gì tao đi theo với.
- Nhớ cái mồm của mày đấy.
Lúc này Dũng có vẻ vui hơn một chút kể về thằng bạn của nó. Lúc đi thì thuốc một điếu, rượu một chén không uống và vẫn còn tân. Khi về thì ngày hút 2 bao, rượu chấp nửa chai và chơi gái gần chục đứa. Cứ như là đi thác loạn chứ bộ đội gì. Dũng có vẻ hăm hở trước viễn cảnh đấy. Mình cũng khuyên là nó hãy tìm Hà tìm mọi cách hàn gắn không, vì ít nhất mình biết có nhiều đứa ghét Dũng như Hà thì khác. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình nói giọng thật buồn.
- Ông phải ở trong tình cảnh của tôi mới hiểu được. Kết thúc rồi, không cứu vãn được đâu.
Đã gần 11 giờ đêm nên mình về trước, Dũng thì lại gọi cho bạn để đi chơi xuyên đêm. Chẳng khác gì lúc trước nhưng không có Hà bên cạnh. Bạn mình chia tay trong tình trạng tưởng như ván đã đóng thuyền như thế, vậy còn mình với Linh thì sao?
Chiều tối hôm sau mình qua gặp Linh thì hai đứa cãi nhau thật. Em nói rằng em không chấp nhận cái kiểu của mình, cái kiểu xếp em sau những cái vui khác. Linh chỉ im lặng khi mình mang Dũng ra để viện cớ. Lâu rồi mình với Linh căng thẳng như thế. Cũng giống như Dũng, là tại mình, nhưng lúc đó thật sự chẳng hiểu sao mình không thể bấm vài chữ cho em được.
- Chẳng hiểu vì ai mà em phải ăn mì suốt ngày, phải cãi nhau với bố mà anh lại đối xử với em như thế. Lần sau em sẽ không bỏ qua dễ đâu. – Linh lườm mình nói
- Thế mà em đã nói rằng chỉ cần có anh thôi đấy.
- Phải, nhưng anh đã làm gì hả. Em cứ tưởng anh trục trặc gì cả đêm qua đấy.
Hai đứa kéo nhau ra ngoài ăn bún ngan, nhưng dù vậy cái tình trạng căng thẳng vẫn không hết được. Đúng như bố Linh đã nói, một người đã từng trải và có vợ con, khi không có tình yêu thì sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Bây giờ mình và Linh đang đổ lỗi cho nhau sau những gì đã xảy ra. Đứa nào cũng chỉ nhìn về cái lý của mình, quan trọng hơn, Linh và mình đều biết là em phải hi sinh nhiều hơn.
- Xin lỗi vì hôm qua anh không liêc lạc với em. Anh mong là em sẽ hiểu cho anh.
- Thôi ăn đi, không nói nữa.
Rõ ràng Linh vẫn để bụng. Nhưng mình sẽ phải làm gì nữa đây, xin lỗi tiếp thì cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Những lúc vui vẻ thì mọi khoảng cách đều bị san lấp, nhưng chỉ giận dỗi một tí thôi là rách việc thế đấy. Bây giờ mình mới hiểu Hà đã phải chịu đựng những gì Dũng gây ra nhiều như thế nào.
Ăn xong, mình với Linh đi dạo quanh khu gần nhà, trời lạnh hơn trước nên mình cởi khăn ra quàng cho em. Linh để mình quàng rồi nói nhỏ.
- Lần sau đừng làm thế với em. Em ghét cái cảm giác cô độc một mình lắm.
- Anh biết rồi.
- Hôm qua bố em cũng nói chuyện với em. Bố nói là nếu muốn khi học xong cấp 3 sẽ cho em đi du học.
- Vậy à, thế em nói sao?
Linh hơi ngập ngừng, có một điều gì đó làm em không quả quyết được.
- Em nói là em muốn anh đi cùng em.
Trời ơi, Linh trẻ con quá. Đi du học chứ có phải đi chơi đâu mà lôi đi theo được. Mà nếu là thật thì cũng cần phải có rất nhiều tiền. Em nói đơn giản cứ như là lôi theo một con gấu bông theo ấy.
- Anh làm sao mà đi được hả em. – Mình cười ngu ngốc. Lúc ấy tim mình đau như bị ai châm kim. – Với lại em còn 1 năm nữa nên vội gì nghĩ đến. Bố em không đồng ý và nói là em trẻ con khi muốn anh đi cùng phải không.
Linh gật đầu, mình véo má em.
- Thôi, chuyện đấy còn lâu lắm, với lại em cứ thi đỗ ở đây đi đã rồi mới tính chuyện đó được.
- Như vậy bọn mình vẫn còn 1 năm. Anh phải cùng em thuyết phục bố nhé.
- Ơ, được được, để anh xem. – Mình nói dối, thật sự chuyện này rất khó và không thể xảy ra.
- Anh yêu em nhiều không?
- Em không đo đếm được đâu.
Đúng, đó là điều mình dám chắc chắn.
Em cười và thế là mọi chuyên đã bình thường trở lại. Nhưng không phải như vậy, 1 năm nữa cái viễn cảnh đó mới xảy ra vậy mà mình đã nghĩ đến điều tệ nhất rồi. Dũng và Hà cũng gần 2 năm yêu đương đấy, đã sống và ra mắt cả bố mẹ nhau rồi đấy, vậy mà cũng đã đường ai nấy đi. Mình với Linh mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi, đến thời điểm đó chắc gì đã ở bên nhau chứ. Yêu mà phải nghĩ đến việc chia tay thì thà ế còn hơn, nhưng mọi chuyện nó không để yên đâu. Nếu yêu thì bao nhiêu cũng không đủ khi hai đứa đã có những rạn nứt. Thay vào đó là phải làm, làm nhiều cái để đảm bảo cho tình yêu đó.
Nhưng với một thằng trên răng, dưới dép tổ ong như mình thì có cái gì ngoài tình yêu dành cho Linh đây. Mình không nghĩ là chỉ có mình mới làm cho Linh nhiều như thế vì đứa con trai nào chả vì em mà làm. Ôi nghĩ nhiều mà đau đầu quá, cứ mặc kệ tất cả vậy. Chuyện gì đến rồi sẽ đến và rồi tình yêu của hai đứa sẽ chứng minh tất cả.
Đưa Linh về nhà thì đến tối mình phát hiện ra vài chuyện không hay ho. Hình như Linh quen đứa nào đó khi chơi game và cả hai nói chuyện rất là vui vẻ trên facebook nữa chứ. Tối chơi game Linh từ chối chơi với mình, nhưng lại chơi với thằng đấy. Dĩ nhiên nó không biết Linh là con gái, nhưng lại làm mình cảm thấy mình có thể mất Linh bất cứ lúc nào bởi một sai lầm nhỏ nhất.
Hôm nay chẳng có gì vui cả, từ chuyện của Dũng cho đến mình. Một điều báo hiệu chẳng tốt lành gì sau khi mình đi gặp bố Linh. Một lần nữa những lời bố Linh lại nói vang vọng trong đầu mình.
- Đến khi Linh nó lớn, hết ngây ngô thì nó sẽ hiểu yêu phải có tiền nó quan trọng như nào cháu ạ.
Lúc đó mình đã đáp lại đầy tự tin như thế nào nhỉ. Mình đã nói rằng mình sẽ đem lại cho Linh cả hai điều đó chi cần em ở bên cạnh mình thôi. Bố Linh ợ lên một cái trong khi lúc ấy trông mình quyết tâm lắm. Còn bây giờ thì chỉ biết nói là vui quá lỡ mồm thôi.
Linh, khi em lớn và em vẫn sẽ như thế phải không? Anh tin em. Anh yêu em. Chỉ một và duy nhất!
Chap 24:
Mình vốn không phải là thằng nghĩ nhiều, nên chỉ sau một đêm tỉnh dậy là mình hoàn toàn có thể quên đi những gì bố Linh ra sức dọa dẫm. Mặc kệ, mình cứ yêu con gái bố Linh, yêu cho đến bao giờ con Bin nhà Linh đột biến gen và hóa thành con chuột mới thôi.
Mấy hôm sau thằng Dũng qua gõ cửa nhà mình, mà vào lúc 8 giờ sáng mới bất bình thường chứ. Thằng này hôm nay dây đồng bị chập dây nhôm do thất tình chắc. Giờ này mình chuẩn bị đi chuyển phát.
- Tao có giấy đi nghĩa vụ rồi. Sáng nay vừa đi khám tổng thể xong, đủ sức khỏe là đi. – Dũng nói nhẹ như không.
- Thật à? Mày quyết tâm rồi à, thế có hối hận không? Tao nghe chú tao kể vi phạm kỉ luật thì phải đi tìm đủ loại cứt lấp đầy một cái hố đấy.
- Có mà đổ vào mồm mày ấy. Bây giờ khác rồi, sướng lắm.
- Ờ, cứ ở đây mà nói sướng đi. Đến khi vào thì biết thôi. Mà nhìn mày như cái xác ve thì đeo cái ba lô cũng bẹp dí. – Mình cười.
Dũng nói rằng bây giờ có hối thì cũng đã muộn rồi, không chỉ nó mà đến mẹ nó cũng đứng đậy hoan hô và nói rằng ở nhà vẫn còn một thằng nữa, đợi lúc nào đủ tuổi mà thi trượt đại học cũng cho đi luôn.
- Mẹ tao sợ tao sẽ nát người khi như thế này mày ạ. Bây giờ niềm vui của tao chỉ là ngủ, thức đêm và hút thuốc.
Đúng là trông Dũng bây giờ gầy hơn cả trước, như đứa nghiện giai đoạn cuối vậy. Nhìn nó như thế mình chẳng nghĩ Dũng qua được đợt kiểm tra trước khi nhập ngũ. Nhưng xét trên một khía cạnh khác thì đúng là nó phải được đưa đi cải tạo thật. Có lẽ 18 tháng trong quân ngũ sẽ rèn luyện nó cứng cáp hơn, đàn ông hơn và chỉ ở đấy nó mới quên được Hà. Mình rất tiếc khi hai đứa chia tay nhưng chính mình cũng chưa tim ra được cách để gỡ rối cho chuyện của mình nữa là.
- Hay là mày học theo tao đi, chơi bời một tí để em Linh bỏ rồi đi bộ đội với tao.
- Tao chưa điên đâu. Linh sẽ khóc thét khi không có tao phơi quần áo cho.
- Gì cơ, sao mày nhục thế? Hà toàn giặt rồi phơi cho tao hết chứ ai như mày. Sung sướng gì mà khoe.
- Hehe, phơi quần áo cũng có sướng của nó đấy. Sẽ biết hết em sẽ mặc gì ngày hôm đó. Tao bây giờ nhờ từng cái quần lót của Linh rồi.
Cả mình lẫn Dũng đều phá lên cười, niềm vui mà chỉ có những thằng đàn ông mới hiểu. Mà thằng Dũng cũng bệnh hoạn thật, nó còn hỏi đùa là mình có giấu đi cái nào mang về đêm đêm lại mang ra ngắm không. Mình thề là trong khi phơi mình còn bị đỏ mặt nữa là chứ đừng nói việc đánh cắp quần của Linh. Nhưng vài lần Linh hớ hênh quần trong lòi ra bên ngoài mà đi đi lại lại như không thì hôm đấy mình nhìn toét mắt cũng không chán. Chỉ là hở quần chíp thôi sao mà lại hấp dẫn đến vậy nhỉ.
Mình với Dũng đi ăn sáng, nó rỗi việc nên cùng đi chuyển phát với mình luôn. Đến hơn 10 giờ thì xong việc, mình rủ nó trà đá ngắm nghía mấy em nữ sinh trốn học đi chơi. Khiếp, bọn này chửi bậy như hát hay và đứa nào cũng trông già trước tuổi. Bọn này mặc áo trắng nhìn bên trong toàn chấm bi, với da báo nhưng mình nhìn thì lại nhăn mặt chứ chẳng có cảm xúc gì như Linh cả. Đột nhiên thằng Dũng nảy ra vài câu hỏi cùng một loạt ý kiến kiểu “Bác sĩ hoa súng” mà nghe xong mình chẳng biết phải làm thế nào.
- Mày với Linh chưa quất nhau phải không?
- Mẹ thằng này…Sao mày biết? – Mình mở to mắt.
- Trai tân lòi ra ngay giấu sao được người từng trải như tao. Thế có định quất không, tao cho mượn nhà này.
- Nói cứ tưởng ngon ăn lắm, mày tưởng Linh là ai chứ. Tao chằm chằm nhìn vào ngực khi em mặc áo phông còn bị tát rụng cả răng.
- Ngu, thì phải giả vờ rủ nhau đi mua bún chả rồi giả vờ làm đổ nước mắm lên người chứ. Rồi tiếp theo tìm cái nhà nghỉ bảo là đi tắm mà triển khai thôi.
- Chỉ đơn giản thế thôi à, tao có phải đổ nước mắm vào mình không?
- Đổ vào mày để chó nó quất à? Cứ thế làm là được.
Lúc này chỉ là mình hùa theo Dũng mà làm thôi, chứ nếu mình nghe nó thì Linh nhét cả cái áo dính nước mắm vào mồm mình mất. Nếu có dây vào cả quần thì em cũng nhét cả quần luôn. Mình để ý là từ sau hôm hai đứa cãi nhau, mình mới nhận ra là mình rất ít khi đưa em đi học nhưng phơi quần áo hộ thì nhiều không đếm được. Một phần trong thời gian đó việc học của Linh bị gián đoạn do hết chuyển vào rồi lại chuyển ra. Hay hôm nay đến trường đón Linh nhỉ.
Ba hoa bốc phét với Dũng cho đến tận gần trưa mới giải tán. Mình liền qua trường Linh đợi trước. Dọc đường mình cứ nghĩ về cái trò mà Dũng bày, vừa bẩn vừa hấp dẫn. Hay là thử xem, cùng lắm chỉ ăn tát vài cái. Đi qua...

<< 1 ... 10 11 12 13 14 ... 16 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status