* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu ! Full

Truyện: Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu !
Tác giả: Nữ Lam Thiên Băng
Tình trạng: Đang Viết
Post bởi: GameHub.Pro
**********************
Đọc Chương 1.Lần đầu gặp anh
Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ.
Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài.
“Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?”
Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy!
“Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi.
Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.”
Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được.
 “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu chứ?”
“Có đội cảnh vệ tốt như vậy, tôi thật sự không nỡ bị thương.”
Sự hài hước của anh ta khiến cô khẽ nở nụ cười lễ phép. Vẻ mặt lộ ra nét hài lòng.
Người do cô huấn luyện, nhất định làm việc tốt.
“Cảm ơn ngài.” Cô gật đầu. Giọng nói dịu dàng lại lần nữa vang lên. “Chúng ta nên quay lại bữa tiệc thôi.”
Bữa tiệc thật sự rất trang nhã. Đồ trang trí và vật dụng đều là những màu rất bắt mắt, nhìn rất trang trọng.
“Diệp tiểu thư, cô vứt bỏ phong thái quân nhân hàng ngày. thực sự rất xinh đẹp.” Hạ hạm trưởng quản lý chiến hạm cô đang làm việc vừa nhìn thấy khuân mặt xinh đẹp của Diệp Băng, lập tức dẫn phu nhân đến chào hỏi. “Nguyên soái có thể lấy được người vợ như cô thật tốt.”
“Hạm trưởng quá khen.”Cô dở mếu, dở cười. Diệp Băng cô trở thành vợ của người ta từ bao giờ vậy? Sao cô không nhớ nổi? Mà Nguyên soái gì ở đây? “Hạm trưởng có được người xinh đẹp, thuỳ mị như phu nhân đây mới là phúc lớn. Diệp băng thực sự không thể sánh nổi.”
“Cô khiêm tốn quá!” Hạ phu nhân ngày thường cam phận yên lặng nghe chồng được người ta khen ngợi, nay thấy có cô gái xinh đẹp lại vô cùng khéo léo nhắc đến, không bỏ lỡ cơ hội tỏ ý dịu hiền. “Tôi già rồi, đâu được xinh đẹp, trẻ trung như cô nữa.”
“Hạ phu nhân, đến ngày tôi bằng tuổi phu nhân, tôi nhất định sẽ đến học cách giữ gìn làn gia sáng mịm như phu nhân đây.” Diệp Băng cô thực sự rất biết nịnh nọt nha, cả ngày ở trên chiến hạm phải nịnh hạm trưởng của phu nhân suốt đấy.
“Đâu có. Diệp tiểu thư...”
“Cô ấy nói rất đúng, Hạ phu nhân quả thật rất xinh đẹp.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, thật sự là không thân thiện chút nào, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
“Nguyên soái! Nghe danh đã lâu, được gặp mặt ngài thật là vinh hạnh của Hạ Kình Tùng tôi.”Hạ hạm trưởng sáng ngời dường như bây giờ chỉ còn là cảnh nền cho vị Nguyên soái uy nghiêm. Anh ta thực sự vô cùng đẹp trai, còn rất có khí chất của vị nguyên soái.
“Nguyên soái Hình Thiên, cảm ơn ngài đã đến đây.” Lăng Tranh miễn cưỡng bước đến chào xã giao. Ngay cả anh cũng thấy ở bên người như nguyên soái không dễ chịu chút nào.
Hình Thiên? Tên này cô nghe thấy rất quen. Đặc biệt quen thuộc ở đằng khác, cô đã từng được nghe ở đâu?
“Bạn gái tôi chạy đi mất, tôi có thể đi tìm cô ấy chứ?”
Không phải tinh mắt vậy chứ? Trong biển người sang trọng, chẳng lẽ anh ta định vạch mặt từng người ra đẻ tìm à?
Diệp Băng đứng yên lặng trong đống người lố nhố gieo hò. Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy miìn rời vào lòng ai đó.
Và ai đó ở đây là Hình Thiên!
Cô chưa kịp phản ứng, chuông điện thoại đã vang lên tiếng bản nhạc going home (về nhà)
“Cháu yêu, cháu mau theo Hình Thiên về. Ông có chuyện cần nói với cháu.” Diệp Mã hét lên trong điện thoại, nghe có vẻ gấp gáp, lại có tiếng người nói xen vào vài ba từ.
“Ông! Ông muốn nói việc gì ạ?” Diệp băng chạy vào nhà như mãnh hổ gặp con mồi, liên miệng hỏi.
“Ông đã chọn được ngày kết hôn cho cháu rồi.”
Kết hôn? Ông cô mong có chắt bế quá rồi ư! Cô còn chưa có bạn trai... kết hôn với không khí à?
“Ông ơi, cháu không kết hôn với không khí đâu.” Diệp Băng cô không kiêu ngạo, cũng không có ý so đo hơn kém nhưng thật sự trên đời này chưa có kẻ nào xứng đáng với cô. “Ông không thể thuyết phục được cháu đâu.”
“Diệp Băng à, cháu của ông thực sự rất tốt.” Hàn Mặc Y ngồi bên cạnh thở dài, dường như cô càng cứng đầu, ông ta càng thích thú. “Nghe cháu về lại thành phố Huy Hoàng, nó còn đích thân đến đón cháu.”
Đến đón cô thì đã sao?
Ấy, khoan đã. Người đến đón cô không phải là vị nguyên soái đứng đây sao?
“Ai đến đón cháu cơ?”
Cô thực sự vô cùng trong sáng nha. Không có định nhìn sang người đang đứng lù lũ bên cạnh mình đâu.
“Cháu thực sự không biết ai đến đón cháu ư?” Hàn Mặc Y tỏ vẻ sửng sốt. “ Thiên, cháu không nói gì với con bé à?”
Anh ta chỉ thản nhiên lắc đầu.
Là anh ta không nói. Không phải cô không nghe thấy.
“Vậy hai ông già này đành nhường chỗ cho bọn trẻ các người hẹn hò vậy.” Ông cô chính là luôn khiến người khác tức mà chết, thật khâm phục bà ngoại sống bên ông được mấy chục năm trời.
“Không cần!” Cô hét lớn, rồi như cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói thêm vào: “Cháu không muốn làm quân tẩu.”
“Băng, cháu lấy được con nhà người ta đã là hạnh phúc lắm rồi!”
“Cháu không cần.”
Lấy được con người ta là hạnh phúc lắm rồi à? Còn bao người mong lấy được cô còn không được kia kìa. Sao ông lại có thể hạ thấp giá trị của cháu mình như thế chứ? “Được! Cứ để xem anh ta chịu được mấy ngày!”
Đọc Chương 2.Âm mưu của anh 1
                                                                  2
                                                     Âm mưu của anh
Diệp Băng nằm trên chiếc giường thoải mái, thiếp đi từ lúc nào. Nhiều năm cô ở trong quân đội, đã rất lâu không được nằm chiếc giường thoải mái vậy rồi. Tận hưởng một chút có ai tính là sai?
Lúc cô tỉnh dậy đã là khoảng nửa đêm. Có một người đàn ông đang nằm bên cạnh cô, phía trên anh ta ở trần, để lộ bộ ngực cường tráng. Trên gương mặt anh tuấn, kiên nghị của anh ta có chút giễu cợt với trò đùa của mình.
Lúc sau cô mới mơ màng nhận ra người đàn ông quyến rũ trước mặt chính là cái tên Nguyên soái đáng chết Hình Thiên, liền thay đổi thái độ ngay lập tức : “Biến thái! Ra khỏi phòng tôi mau!”
“Tiểu Băng Băng... thật sự mất hứng mà.” Nửa người anh ta chìm trong bóng tối, chỉ có thể thấy thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt lạnh lẽo ấy. “Ngủ đi!”
Đây là cái giọng gì đây? Chính xác là sự hạ lệnh nghiêm khắc của thượng cấp đối với hạ cấp không nghe lời còn gì? Đợi khi nào có cơ hội, cô nhất định cắn xé anh ta thành trăm mảnh.
“Tôi ngủ đủ rồi! Còn anh, anh mau cút ra khỏi phòng tôi.” Diệp Băng đưa ra bộ mặt tức giận, hệt như một con mèo nhỏ tham ăn bị giành lấy miếng thịt từ miệng mình vậy.
Nhưng mà với anh... bộ mặt này quả thực rất đáng yêu.
“Tôi chẳng đi đâu hết!” Hình Thiên ôm lấy Diệp băng, giữ chặt cô trong lòng mình, tiếp tục giấc ngủ ngon lành.
Tức chết cô! Cứ làm Nguyên soái là phải lì lợm vậy hả? Ông cô nói vị hôn phu này nhất định khiến cho cô hài lòng cơ mà... Không phải ông hiểu nhầm ý thích của cô rồi chứ!?
“Anh bỏ tôi ra, phải lấy tôi anh vui lắm hả?” Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, hỏi.
Anh ngồi dậy, đặt cô ngôì trên đùi mình, ôm lấy hông cô, trả lời:“Đương nhiên vui.”
“Tại sao?”
Anh che miệng, cười thành tiếng: “Sau này là một quân phu, không phải rất thú vị sao?”
Cô càng tức giận, đây rõ ràng là chế giễu cô kiêu ngạo mà. Anh nhìn cô đang vùng vằng đòi chui vào chăn, bật cười rồi cùng cô ngả xuống giường.Nếu cả đời được sống cùng con mèo nhỏ như vậy thật sự sẽ rất thoải mái. Như vậy anh càng có lý do chinh phục cô gái tự tin, dũng mãnh này rồi. thông báo: máy tính nhà mình bị hỏng nên tuần sau mới ra chương mới được nhé!
Đọc Chương 3. Âm mưu của anh 2
“Đau quá!” Diệp Băng tỉnh dậy vì vết thương ở vai. Bọn sát thủ này ra tay hiểm thật, thiếu chút nữa là cô đi đời rồi.
“Sao thế?” Anh đang ôm cô ngủ ngon lành cũng bị tiếng rên rỉ trầm thấp của cô đánh thức.
Cô nhìn anh một lúc rồi lắc đầu, tay vẫn ôm lấy bả vai rỉ máu: “Tôi không sao.”
Anh nhíu mày nhìn cô, sau đó nhấc điện thoại lên. Hình như là gọi bác sĩ đến.
Mãi lâu sau, cô mới thấy hình dáng quen thuộc. Là bác sĩ vẫn đến khám bệnh định kì cho cô. Ha ha, anh ta cuũn quan tâm nhiều thật đó.
“Ừm, Diệp tiểu thư cô không nên vận động mạnh. Bản thân cô cũng chưa hồi phục hẳn.” Vị bác sĩ thở dài một tiếng sau đó mỉm cười thân thiện nhìn bệnh nhân của mình. “ Nếu cô chịu uống thuốc đầy đủ, tuần sau có thể hồi phục bình thường.”
“Tôi biết rồi.” Anh ngồi bên giường, gương mặt không có chút đổi sắc thoạt nhìn có vẻ rất uy nghiêm, đáng sợ chỉ khẽ cất giọng nói: “Ông ra ngoài đi.”
Bác sĩ cũng kính lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại anh và cô. Mà ánh mắt bức người kia thực sự khiến cô vô cùng khó chịu.
“Anh đừng có nhìn tôi như thế nữa.” Cô rõ dàng đang muốn cầu xin nhưng giọng nói lại không ý thức được điều đó, vẫn giữ nguyên vẻ tự tin hàng ngày. “Bộ anh chưa nhìn thấy người ta bị thương bao giờ à?”
“Hơ hơ, đúng là tôi chưa từng thấy.”
“Anh… anh” Anh ta thực sự là muốn chọc cho Diệp Băng yếu đuối cô tức chết hay sao? Hay anh ta cho rằng mình cao cao tại thượng nên không ai giám động vào? Đợi đến khi vết thương lành hẳn, cứ để xem anh ta sống được đến bao giờ.
Khóe miệng anh ta vẫn cong lên, thành một nụ cười nhàn nhạt nhưng trong giọng nói lại mang hàm ý châm biến: “Bảo bối à, cáu giận sẽ nhanh già lắm!”
Diệp Băng bị lửa giận phủ lên cả đỉnh đầu, bướng bỉnh chui vào chăn sau đó giơ chân đạp cho anh mấy phát.
Mà thân thủ anh cũng biến ảo khó lường, bản thân nhanh chóng tránh được cũng chẳng có gì là cẩn thận hơn.
Diệp Băng cô vốn không quen nằm cùng giường với người khác nay lại chịu cảnh “chung chăn, chung gối chung luôn cái giường.” với một kẻ vốn không hề có thiện cảm lại càng thêm bực bội. Chỉ e rằng cứ cái cảnh này chắc vài ngày nữa cô ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân quá!
“Này, mèo con, chui ra đây đi.”
Cô vẫn bướng bỉnh rúc trong chăn.
“Hơ hơ, không phải cuối cùng em cũng biết sợ tôi rồi đấy chứ?.”
Vẫn im re.
“Em không dậy, tôi đành đành đi ăn một mình vậy.”
Diệp Băng lập tức ngồi dậy.
“em thay đồ đi, tôi đợi em dưới nhà.” “Ok” Bạn nào muốn đọc các chương tiếp theo sớm nhất thì có thể đọc tại: 
Đọc Chương 4. âm mưu của anh 3
“Hơ hơ…” Y Đại nhìn Diệp Băng, cười gằn từng tiếng. “Trung úy, cô cũng tài giỏi lắm!”
“Thiếu tá quá khen.” Diệp Băng cười khúc khích rồi nhìn khuôn mặt nhăn nhó khó coi của Y Đại. “So với Thiếu tá Diệp Băng tôi có là gì đâu.”
Y Đại thật không biết đây là khen hay là nhạo đây.
“Phu nhân, sau này phu nhân vẫn để Hi Hi giúp sức chứ?” Lâm Hi Hi đứng bên cạnh, đôi mắt long lanh ánh lên tia hiền dịu.
Diệp Băng thật không biết nên khóc hay nên cười.
“Phu nhân,cô nói gì đi chứ. Cô im lặng như vậy Hi Hi thực sự rất buồn.”
“Hi Hi, cô đừng làm quá lên!”
“Phu nhân à? Có phải phu nhân không cần Hi Hi nữa hay không?” Lâm Hi Hi đã bắt đầu rơm rớm nước mắt. “ Có phải Hi Hi đã làm gì khiến phu nhân không hài lòng?! Hi Hi sẽ sửa mà.”
Diệp Băng khẽ cười: “Đâu có.” Rồi nhanh chóng bước ra phía cửa sổ.
“Phu nhân! Có chuyện gì buồn trong lòng phu nhân cứ nói ra. Đừng làm thế!” Lâm Hi Hi hốt hoảng ôm lấy chân Diệp Băng.
“Hi Hi, cô làm gì thế?”
“Phu nhân, đừng tử tự mà. Sao phu nhân có thể để một mình Hi Hi bương trải với cõi đời được chứ.”
“Tôi có định tự tử đâu.” Diệp Băng không nhịn được, che miệng cười khúc khích. “Tôi ra mở cửa sổ thôi.”
“Phu nhân sọa Hi Hi sợ chết khiếp.”
“Này này, hai cô quên ai rồi hả?” Y Đại bị bơ nãy giờ cũng không chịu được mà lên tiếng. “Các cô coi tôi là không khí hả?”
“Thưa thiếu tá…” Diệp Băng giơ tay chào theo nghi lễ uân đội. “Thiếu tá chắc chắn không phải là không khí!”
“Tốt.” Y Đại có chút tự đắc.
“….Mà là không khí cực kì độc hại ạ.” Nguyên soái, sau này cnếu ngài sống được với phu nhân, Y Đại nhất định càng thêm khâm phục ngài.
Đọc Chương 5.Ba tháng nghỉ ngơi rắc rối (1)
3
Ba tháng nghỉ ngơi rắc rối (1)
“Em dậy rồi hả?” Diệp Băng vừa mở mắt, ánh mắt còn đang rất mơ màng đã nghe thấy một gọng nam dịu dàng vang lên bên tai. “Ngủ ngon không?”
Cô đảm bảo vị nguyên soái “ cao quý” đang nằm gần cô đây không hề có dây thần kinh xấu hổ mà nếu có thì chắc chắn nó không hoạt động. Đang yên đang lành cứ thích chui vào giường của người khác nằm ngủ.
Mà anh cũng có cách biện hộ, nói là cơ thể cô thoang thoảng mùi hương da thịt, quá quyến rũ, quá hiền dịu, khiến anh không thể cưỡng lại được. Quay đi quay lại một vòng, người có lỗi cuối cùng vẫn là cô.
“Em muốn ngủ nữa không?” Anh xoa đầu cô rồi nhanh chóng đặt cô ngồi trên đùi mình.
Lần này cô không biết phải nói là mình tức vì thẹn hay thẹn vì tức đây.
“Sao thế?”
“Không! Không sao.”
“Bà xã.” Giọng anh rất dịu dàng, vào tai Diệp Băng lại chẳng khác nào tiếng sấm nổ. “Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
“Anh thích đi đâu cũng được.”
“Đừng ngại, tôi chỉ muốn biết em thích gì thôi!”
“Tôi thích được bay. Hơ..hơ, anh không hiểu được đâu. Cảm giác được tự do ở trên bầu trời thật tuyệt.” Cô ngồi trong lòng anh, tay mân mê chiếc vòng cổ của mình. “Chỉ có bay lên tôi mới cảm nhận được sự tự do thật sự. Không giống tự do gò bó tầm thường của mặt đất, bầu trời mới là nơi tôi thỏa sức vùng vẫy. Người như anh đúng là không thể hiểu.”
“Ai nói tôi không hiểu!?” Hình Thiên bắt đầu kêu lên với giọng bất mãn. ‘Ngày bé tôi thường phải ở một mình, hơ hơ, ngay chính trong căn phòng này đây, ông tôi nói sự giam hãm đó sẽ khiến tôi trở nên mạnh mẽ. Hừ… thế là ông dán tôi vào cái chức vụ chết tiệt này.”
“Cái gì mà chết tiệt chứ? Bao nhiêu người mong ngồi vào đó còn không được.”
“Trong số đó có em không?”
“Có chứ!” Diệp Băng không nhịn được kêu lên một tiếng phấn khích. “Nếu là Nguyên soái thì có thể thỏa sức lái máy bay trong vũ trụ, không cần phải lo phạm vi quản lý của chiến hạm.”
Trong đầu mèo con thực sự không có cái gì khác ngoài bay à? Không khí lãng mạng này thật là uổng phí.
“Em được nghỉ 3 tháng hả?”
“Hạm trưởng nói là tặng quà cho tôi!”
“Hơ..hơ, ông ta cũng biết nịnh nọt thật đấy.” Hình thiên ngả người xuống giường êm ru. “Không còn ý kiến gì nữa, phu nhân còn bận hơn cả tôi. Đành phải dùng cách này vậy!”
“Sao lại có cảm giác vụ này anh ta nhúng tay vào ấy nhỉ?” Diệp Băng lẩm bẩm, nếu nhìn từ xa chắc mọi người nghĩ cô là một bà già mắc chứng bệnh lải nhải mất.
“Wow, Mèo con, đầu em tinh thật đấy!”
“Vậy à?” ‘Còn phải nói sao? Tôi hành động gọn nhẹ như vậy mà em cũng phát hiện được!” “Hơ hơ, anh cứ giữ cái đầu anh cẩn thận cho tôi!”
'Tất nhiên 
Đọc Chương 6. Ba tháng nghỉ ngơi đầy rắc rối (2)
' Trời ạ! Cô ấy không mặc mấy cái thứ màu mè này đâu' Anh chàng nào đó trông vô cùng điển trai nhìn chiếc  váy trong tay nhà thiết kế, bực tức càu nhàu.' mấy người không làm nổi cái gì ra hồn à?'
' Dáng tiểu thư rất đẹp, mặc bộ đồ này nhất định hợp... Có lẽ... có lẽ nên để tiểu thư thử xem sao.' Cô gái đứng trước chàng trai e ấp nói từng từ một. Mà ánh mắt của cô ta cứ như muốn nói ' Anh rất đẹp, chúng ta rất hợp. Có lẽ anh đã thích người đẹp như em.'
' Cô nghĩ mấy thứ này... thôi bỏ đi, mau gọi quản lý của cô đến đây.'
Cô gái cũng k nỡ làm hoàng tử thất vọng liền ba chân bốn cẳng chạy đi tìm quản lý.
Chàng trai dường như cũng nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nói với quản gia bên cạnh:' Ông ở đây lo nốt mọi việc'
Viên quản gia sau khi vâng vâng dạ dạ thì gương mắt nhìn chàng trai đi ra khỏi phòng, miệng mở ta đến mức có thể nhét nguyên cả cái bàn ăn vào. Ai nhìn không kĩ chắc chắn sẽ tưởng ông ta là loài tạp nham giữa ếch và chuồn chuồn
Đọc Chương 7. Anh trai
Có những thứ không phải chúng ta muốn mà được. Cũng có những thứ chúng ta không muốn mà luôn gặp phải.
Có những người muốn gặp mà không được. Cũng có những người không hề muốn gặp lại thường xuyên phải nhìn thấy.
Ví dụ như ngài Nguyên soái đáng chết ở đây.
Lại ví dụ như người anh Diệp Tư trẻ con đáng đập này.
Cô cứ tưởng ngày hôm nay được yên lành, không ngờ sáng ra đã gặp hai nhân vật khiến cô đau đầu nhất trong những nhân vật khiến cô đau đầu nhất.
“Anh đến đây làm gì?” Diệp Băng trưng ra bộ mặt cực kì khó coi như chuẩn bị đá người anh “đáng thương” ra khỏi nhà.
“Anh đến xem cô em đáng yêu của anh làm gì với em rể không được sao?” Diệp Tư cũng bắt đầu thở dài thườn thượt. “Em rể cũng thật là tài giỏi! Sống được đến bây giờ.”
“Anh đến đây chỉ để nói mấy câu vớ vẩn này thôi à?”
“Bảo bối à, đừng làm ông anh đáng thương này buồn chứ.”
“Anh mà đáng thương à? Đáng ghét thì có!”
“Được rồi! Anh có nhiệm vụ cho em đây.” Diệp Tư hắng giọng.
“Anh thì có nhiệm vụ gì tốt lành đâu.”
Hình thiên nãy giờ vẫy luôn im lặng cũng bất chọt lên tiếng: “Đang là tháng nghỉ ngơi của cô ấy, có lẽ nên đợi…”
“Sao có thể để ông anh rể đáng thương chờ đợi được chứ?”
Từ khóe miệng nhỏ xinh của Diệp Băng bắt đầu phát ra những tiếng cười khe khẽ: “Tất nhiên rồi!”
“Oa, em gái cũng hiền lành hơn rồi nhỉ?”
“Anh chê mình sống lâu quá rồi hả?”
“Vậy để tôi đi cùng em.” Hình thiên biết không thể ngăn cản nổi liền hắng giọng nói.
“Thế gò bó lắm!”
“Thế sao không ngoan ngoãn ở nhà đi!”
“Được rồi. Ok… ok. Anh đi cùng tôi!” Diệp Băng đành giơ tay lên đầu hàng. Thật đúng là….
“Em rể biết cách quá!”
“Hai người có bị điên không hả?”
“Không! Hoàn toàn bình thường!”Diệp Tư cười hì hì. Không giống với vị tổng giám đốc đa mưu, quỷ kế trên thương trường mà giống một kẻ ăn chơi chác táng hơn.
“Em đi ngồi im đi!” Hình thiên kéo Diệp Băng  vào lòng, theo thói...

1 2 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status